Nếu Một Ngày… Anh Hỏi….Em Là Ai? - Chương 39

Tác giả: NhokkonKenVil

+ Kiệt… Kiệt…*Đan chưa thở đều lại, tiếng tim đập át tiếng nói của cô* Anh… anh làm cái gì vậy??????? *khóc thét* Buông tôi ra !!!
Kiệt chống nhẹ 2 tay bên cạnh Đan, hắn hơi cúi xuống, vẫn cái kiểu nhìn trân trối. Giờ Kiệt chưa muốn nói gì, tâm trạng hắn rối loạn như những phân tử electron gặp nhiệt độ dung nham.
+ Lui ra… Mắc mớ gì kẹp tôi? *Đan đẩy người hắn khi cả cơ thể Kiệt như đổ ập lên Đan, sự cố gắng đó vô dụng*
Đan nói ngày một to, đi đôi vs những hành động đánh đấm và kéo đẩy. Trong tư thế này, không vậy thì… Đan không biết hắn còn làm gì !
+ Đan à.
Cái ngưỡng giọng ấm áp trìu mến của Kiệt làm tim Đan thắt lại. Bao lâu rồi. Bao lâu rồi chưa được nghe giọng nói thân thương đó?
Đan khựng lại, ngẩng mặt nhìn Kiệt, đầu óc quay như chong chóng.
Hắn cũng đang bất động như tượng. Thực tình hắn chưa muốn nói bất cứ gì cả, nhưng Đan sốt sắng không đủ kiên nhẫn chờ tới lúc hắn muốn nói chuyện. Kiệt miễn cưỡng mở mồm cất tiếng.
+ Đan…
Hai hàng nước mắt lăn dài má Đan, Đan hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của nó. Đan tròn mắt, đợi Kiệt nói thêm điều gì đó, để cô hiểu đây là thực hay mơ.
+ Anh xin lỗi….
Khuân mặt Kiệt nhăn nhó vì đau đớn và tội lỗi.
+ Giá mà em biết anh bị dằn vặt thế nào vì hành động của “thằng vô nhân tính” Seo Woo Joong…..
“Gì nữa?…. Anh …..nói thêm đi…. Tôi chưa hiểu…..”
Như đọc được diễn biến suy nghĩ của Đan, Kiệt khẽ nuốt khan, nở 1 nụ cười hiền, trên cái mặt nhăn nhó khó coi.
+ Anh… là Jung Min !
“Anh là Jung Min?”
Cô và hắn im lặng, Kiệt lại cười nhưng đã tươi tỉnh đôi chút.
+ Nhìn em nghệt mặt ngốc thật đấy. Không tin rồi. Cũng phải thôi…
+ Hơ… *đã lạc giọng*
Đan lay nhẹ tay áo Kiệt, nấc từng tiếng. Lần này thì Kiệt đã cười giòn giã.
” Sao… sao có thể cười trong khi mình khóc? Tôi chưa hiểu, tôi chưa hiểu…”
+ Ôi em như con cún con ấy… *lại cười lăn lộn*
” Đừng có cười nữa, tôi không hiểu… Anh khen tôi giống chó à???”
Đan nhăn mặt khóc thút thít, đúng là chuyện này chẳng hài hước như Kiệt đang thể hiện, thậm chí 1 tẹo hài hước cũng không.
+ Được rồi. Anh xin lỗi…*Kiệt dãn đôi lông mày của hắn, đưa tay quệt nước mắt cho Đan*
+ Không… hiểu…*Đan khóc dữ hơn rối rít* Không hiểu… Là sao?….Kiệt !!! Anh dám bày cái trò vô nhân đạo này à?????? Anh trêu ngươi tôi hả??? đừng có lôi vết thương của tôi ra “sát trùng” !!!! huhuhu.
Đan đấm Kiệt, Kiệt đau liền hạ nhanh tay xuống ôm cái bả vai bị đập như dã chàng.
+ We. Nghe anh đã…
+ Cút !!! Cút ngay !!! Để tôi vác dao ra là chạy không kịp đâu *Đan vận hết sức bình sinh mà hét, nước mắt rơi như mưa*
Thế đấy. Sao Đan vẫn yêu loại người này? Hắn làm được gì ra hồn ngoại trừ đánh Đan cả về thể chất lẫn tinh thần. Nếu không phải vì Jung Min…!
Đan tức giận tống hắn ra khỏi cửa, Kiệt chới với. Hắn say mà, say vs 1 cái tửu lượng cao như đỉnh Phan-xi-Păng !
≈Rầm≈
+ Nghe anh nói đi. Anh không chắc đủ thời gian để nói và làm những điều anh muốn hơn nửa năm qua đâu.
Kiệt nghiêm mặt, đập cửa quay ngược vào trong, hắn nhanh nhẹn khép cửa lại, kéo chặt tay Đan.
+ Ê ê ê… *Đan dựng tóc gáy khi Kiệt lôi cô vào nhà, tránh xa cái cửa*
” Có gì thì chạy làm sao đây? Hix hix”.
Đột ngột Kiệt quay ngoắt lại, giữ 2 tay Đan thật nhẹ nhàng không làm c
ô đau, Kiệt hơi cúi người nhìn thẳng mắt Đan.
+ Em không nhận ra anh sao?
Đan nín thinh.
+ ..Anh.. là ai? Kiệt chứ còn ai? *Đan nói, Cả người cô run lên bần bật, “đôi mắt”, không, chính xác thì “ánh nhìn” này cũng thân thuộc vs cô*
Kiệt chun mũi, vừa tự ái vừa thấy… buồn cười trước bộ dạng Đan.
+ Anh là ai??? *hắn cố trừng mắt cho Đan biết hắn đang giận, mặc dù phản tác dụng vì cái miệng hắn cứ nhếch lên bởi 1 nụ cười ngầm rất duyên*
+……. Kiệt.
+ Em bị “thằng vô nhân tính” đấy ám nhiều quá hả? *sờ trán Đan*
+ Kiệt… Kiệt… *Đan bối rối khi Kiệt tỏ ra thân thiết, ân cần vượt_mức_hắn_có_thể*
+ Jung Min !
Kiệt nhấn mạnh làm Đan quên cả cách vận động hệ hô hấp và hệ tuần hoàn máu.
+ Anh là Jung Min ! Jung Min ! Không phải Kiệt !
+………*quay mòng mòng*
+ Này Đan, em sao thế. Anh không đùa. Gọi Jung Min xem nào, cứ Kiệt – Kiệt thì ra thể thống gì !!! *tới lượt hắn lay Đan như bão lay chuối*
Đan bật khóc nức nở. Cái tên Jung Min mà nghe như xé lòng Đan ra thành trăm mảnh. Kiệt cười hòa chịu thua, hắn vỗ nhẹ lưng Đan và áp cô vào lòng hắn. Một cái ôm ấm áp như mặt trời đang tỏa nắng bình minh, Đan quặn lòng đau hơn.
Jung Min ư?
Không. Đan khóc dữ dội, kéo chặt lấy áo Kiệt, cơn đau không thể kìn nén trong lòng, Đan bắt đầu gào thét, ghì sát mặt vào vòm иgự¢ ấm áp kia.
Sao anh lại có thể ở đây ôm Đan, gọi cô dịu dàng đến thế này cơ chứ?
Kiệt lại vỗ về Đan, giờ thì cả hắn cũng chẳng thể bình tĩnh. Hắn đeo lại bộ mặt của 1 kẻ tội lỗi chất cao như núi.
+ Anh không hiểu bằng cách nào, vì sao…*Kiệt nói thủ thỉ* Kiệt uống rượu như uống nước lã, ý anh là Seo Woo Joong. Hắn đau đầu chóng mặt, gục xuống bàn, lịm đi. Cho tới khi nhân viên Bar tới gọi thì người bừng tỉnh nhận thức được là anh, Jung min mà không phải Seo Woo Joong.
Đan nhỏm người, cô có nghe sót từ nào không nhỉ? Anh đang nói… Kiệt say bí tỉ không biết trời trăng, rồi thì hắn gục và anh tỉnh? Là sao… Vẫn không lý giải được.”
+ Giống như 6 tháng trước trong bệnh viện ý. Anh bất tỉnh và hắn trỗi dậy *anh nhắc*
Phải, Kiệt tỉnh lại như thế. Sau một giấc ngủ sâu, anh và Kiệt đổi chỗ cho nhau. Nhưng xem chừng tỷ lệ hoán đổi khá mong manh.
“Nhưng mà… có đúng người bên cạnh mình là Jung Min không?”
+ Ôi, em dè chừng anh thế đấy hả? *anh hốt hoảng*
Đan mong anh đừng làm cái việc đoán trúng tim đen của Đan, hay trên mặt Đan đang hiện rõ ý nghĩ?
+ Ừkm, anh không thích đâu, nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải “kiểm tra” một vài chuyện. Cho em tin anh đó !!! *anh hét toáng lên khi mặt Đan vẫn dè chừng anh*
Và rồi anh kể, từ cái hồi anh ngu ngơ mở mắt thấy Đan – người đầu tiên trong cuộc sống mới, người anh và cô ướt chèm nhèm; anh cũng cười vì mấy cái bánh khoai mà Đan “đầu độc” anh; những chuyến đi chơi, cái ôm đầu tiên của anh và cô trên xe bus; tin nhắn, đom đóm, nến… lời thổ lộ của anh !
Anh không quên cả cái xe máy khốn kiếp mà anh chẳng kịp tìm hiểu ấy, nó làm anh vào bệnh viện hôn mê, làm mất sự tồn tại của anh trên cõi đời.
Đáng lẽ anh không cần nói chuyện đó, nó buồn và chỉ gợi đau đớn cho Đan thôi.
Đan bừng tỉnh khỏi dòng kí ức sinh động, cô níu chặt áo anh – cái áo đáng thương. Hai mắt Đan mở to, nhìn anh. Anh thoáng dõi theo những gì Đan đáp lại cuộc “kiểm tra”… Anh cười… hạnh phúc… thở phào nhẹ nhõm…
+ ANH… LÀ JUNG MIN !
+ Lại khóc. Em cười đi, như thế anh mới vui *anh cười khúc khích*
+ Jung Min… Là anh thật sao?
Anh vẫn giữ nụ cười thiên thần mê hoặc, gật đầu vs Đan. Đan khóc, nhào tới ôm anh, tiếng cười của anh như không bao giờ chấm dứt.
Cuối cùng Đan đã chịu tin anh là Jung Min, sự trở lại của người cô yêu.
Ngày mệt mỏi của Đan sắp kết thúc thì anh bất ngờ đến tìm cô, lịch sử lặp lại khi cách đây hơn nửa năm, cũng thời điểm cuối ngày, Jung Min xuất hiện trong cuộc đời Đan, bên bờ hồ yên ả.
Đêm nay ấm lắm… Gió thổi rít từng cơn liên hồi, nhưng chẳng hề hấn gì, trái tim của Đan tràn ngập hạnh phúc đủ để sưởi ấm tất cả mọi vật.
Đan cứ ôm cứng anh, cả 2 ngồi trên chiếc ghế salon trầm ngâm tận dụng từng giây từng phút. Đan giờ mới hiểu cảm giác của anh – Jung Min, khi gặp lại bất ngờ thế này, cô không thiết nói năng mà chỉ muốn ôm Jung Min thật chặt, thật lâu. Anh vòng nhẹ 1 tay để đáp lại cái ôm của Đan.
+ Ừm, anh không chạy đâu, em có thể yên tâm điều đó. Người em nóng quá, anh toát mồ hôi nè =.= *Jung Min châm chọc, cánh tay bên kia của anh khéo léo gỡ lỏng vòng ôm*
+ KHÔNG. CHẲNG CÓ GÌ LÀ YÊN TÂM ! ANH ĐỪNG BẮT EM BUÔNG TAY !!! *Sau khi phán quyết hùng hồn, Đan xô tay Jung Min và lại nhào vào ôm cứng anh*
+…….. *anh chớp mắt ngạc nhiên* Giờ anh mới biết em cũng có lúc biểu hiện tình cảm mãnh liệt tới mức này *vừa nói anh vừa cười tươi tự mãn*
+ Yên lặng ! Em không muốn giây phút nào trôi qua vô nghĩa *trong vòng tay của Jung Min, Đan ngửa cổ đe anh*
Tất nhiên, anh lại được dịp cười nghiêng ngả. Cái tính cười nhiều – cười không đúng hoàn cảnh của anh chẳng suy giảm, nó được anh cải thiện hoàn hảo.
+ Đáng ghét. Không cười nữa. Em chỉ muốn ôm anh thôi *Đan trợn mắt*
Jung Min có vẻ khổ sở lắm, khi phải quay mặt đi ngăn 1 tràng cười mà Đan cho là thiếu lịch sự. Đan không quan tâm nhiều, Đan chỉ cần anh ở bên cạnh là yên tâm rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc