Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không - Chương 77

Tác giả: MrBigMrsQ

Bé Vy tức phát khóc luôn, nó tức cho chị Vân và 2 đứa cháu
- Em nói thiệt với chị chị ko để yên chuyện này đâu.
- Nhưng mà gì cũng phải từ từ, chị Vân đang buồn, em đừng có làm quá chỉ bị kích động, chị còn yếu mà.
- Em nghe lời chị, em sẽ cố gắng bình tĩnh nhất, sẽ ko làm chị hai buồn. Phải chi chỉ ko bị chuyện mất con nữa thì em quậy lên luôn, tới giờ này rồi ko cần sĩ diện làm gì nữa.
- Đó, cứ lúc nào cũng làm rần rần lên, tại em chưa có chồng, em ko hiểu được, chuyện đâu phải là chỉ là chuyện của 1 hay 2 người, cả gia đình cả dòng họ 2 bên, rồi nơi làm việc nữa.
- Vậy sao lúc trước chị cũng bỏ về nhà đó, cái gì đúng thì thôi chứ!
- Rồi, chị thua cô, nhưng mà em ko được mướn người đánh nó, ko được làm gì phạm pháp đó nha.
- Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ coi nên làm gì.
- Khi nào nghĩ ra thì nói chị nghe với, 2 chị em mình làm chung nha Vy.
- Dạ.
Tôi về nhà trong tâm trạng cực kỳ nặng nề, biết rằng chuyện ngày xưa anh chị lấy nhau vì gia đình sắp xếp nhưng rõ ràng cũng ở với nhau, yêu thương nhau mới gầy dựng được cơ ngơi và 2 đứa con dễ thương như vậy. Bây giờ anh ta ko còn yêu chị, ko còn tình nghĩa gì sao ko giải thoát cho chị đi? Sao tôi ghét loại đàn ông khốn nạn vậy ko biết. Còn loại con gái rững mỡ kia nữa, nhà cửa khá giá, ăn học đàng hoàng mà đạo đức và tư cách ko có, nếu ko dạy cho 1 bài học thì sẽ ko biết mình đang sai mà, đây mà vây vào chồng tôi thì tôi thề sẽ có đứa ૮ɦếƭ đứa ở tù 1 người bị liệt dương cho mà coi.
- Anh à, mình gặp nhau và đến với nhau được thì chắc chắn có duyên nợ, nhưng nếu 1 ngày duyên nợ hết thì hãy giải thoát nhau, đừng dày vò nhau vì sự ích kỷ của bản thân. Em ko cần tiền nên anh khỏi lo về chuyện phân chia tài sản.
- Cứ mỗi lần em tiếp xúc với chuyện của ai là về nhà em lại nói mấy câu này. Ko vui chút nào nha Dung.
- Em có lý do mà anh, em cảm thấy phụ nữ quá thiệt thòi. Chị hai anh xinh đẹp, giỏi giang, hiền từ dịu dàng, sinh con 1 trai 1 gái mà anh rễ của anh còn đối xử như vậy ….. Huống gì là em?
- Em ko phải chị Vân và anh cũng ko phải anh H. Đừng so sánh rồi áp đặt suy nghĩ như vậy, vô lý lắm.
- Anh chỉ cần ừ 1 cái thôi mà.
- Sao anh phải làm theo ý em, em có quan tâm cảm giác của anh ko? Đây ko phải lần đầu tiên, đừng có cho suy nghĩ của mình là đúng rồi bắt chồng phải làm em.
- … Anh nóng giận vì em nói lên suy nghĩ của mình à?
- Uhm, anh bực nhưng ko phải em nói lên suy nghĩ của em mà là em ko nghĩ cho cảm giác của anh. Mọi sự khó chịu của em, khi em tới tháng, em hút hẫng và áp lực vì chuyện con cái anh đều thông cảm và chia sẻ. Còn chuyện em buồn và lo nghĩ nhiều vì chuyện của người khác, anh ko thích. Anh thấy anh ko tới nổi bỏ bê em mà em suốt ngày đi so sánh.
- Đó là chị gái anh mà.
- Chị gái anh thì chỉ cũng có suy nghĩ riêng và cách riêng, anh thương chỉ theo cách của anh. Chứ ko phải thấy chỉ buồn rồi buồn theo.
- Ý anh nói em nhiều chuyện phải ko?
- Anh ko nói em nhiều chuyện, mà thôi, anh đi làm đây, hôm nay anh trực đêm, anh cũng ko muốn nói nhiều với em vì chuyện này ko phải chuyện của mình, anh ko có trách nhiệm phải giải quyết.
- Anh …
- Còn nếu em ko tin anh nữa, em cứ nói là ko tin đừng có bắt anh hứa này hứa nọ, tự anh biết làm gì cho em cho mình.
Đóng cửa cái rầm, mặt nhăn nhó rồi chồng tôi đi làm, 2 vợ chồng gây nhau vì chuyện đâu đâu … Tôi ko biết tôi nói vậy có gì sai ko nhưng tôi thấy đâu có quá đáng đâu mà Vinh khó chịu như vậy chứ. Tôi bực mình quăng mạnh cái giỏ xách xuống nền nhà rồi ngồi bệt ra đó, rất lâu …. Rồi lại bắt đầu suy nghĩ, Vinh nói đúng mà, tôi ko nghĩ có cảm giác của ảnh, lần nào chứng kiến chuyện gia đình khác ko hạnh phúc hay 1 trường hợp bâng quơ là tôi lại về đòi ảnh hứa thế này thế nọ. Chắc ảnh cảm thấy tự ái vì nghĩ tôi ko tin ảnh. Mà tôi cũng sai rồi, tôi luôn cho suy nghĩ của mình là đúng, tôi ích kỷ khi cho cảm giác và cảm xúc của mình mới quan trọng.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy thái độ khó chịu của Vinh, tôi luôn cho là đi chợ nấu cơm, lau nhà rửa chén, pha café cho chồng mỗi bữa sáng thì tôi đã là 1 người vợ đủ trách nhiệm. Tôi sực nhớ khi tôi thèm ăn gì, muốn mua gì, muốn đi đâu, tôi gắt gỏng nhăn nhó khi hành kinh thì có chồng chườm đá cho, Vinh hết lòng và vì tôi bao nhiêu chuyện, mặc dù có đào hoa và có làm những điều sai nhưng về tình yêu với tôi Vinh vẫn nguyên vẹn. Đúng là tôi sai thiệt rồi, tôi cứ mải lao vào chuyện của người khác rồi làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, đúng là tôi sai thật.
Mở giỏ xách lôi cái điện thoại ra, định gọi cho Vinh … nhưng có 1 chút tự ái nên thôi, nên mở wifi và bất giác nhắn tin viber cho Thái, mà ko biết Thái có online hay ko?
- Alo anh bạn già.
- Sao lại là anh bạn già?
- Mà sao lúc nào anh cũng online vậy, dạo này anh khoẻ ko?
- Nhưng sao lại là anh bạn già?
- Anh nên lưu em là bạn già đi.
- Lý do?
- Vì khi vợ anh đọc được sẽ ko buồn vì em là người yêu cũ của anh.
- Em sợ chồng em đọc được sẽ buồn vì anh là người yêu cũ của em à?
- Sao lại cứ hỏi lại câu hỏi của em?
- Giỡn thôi, anh khoẻ, ngọn gió nào đưa em nhắn tin cho anh vậy?
- Em định thỉnh giáo anh vào chuyện thôi.
- Ghê vậy.
- Anh với vợ anh có khi nào gây lộn ko?
- Có chứ.
- Vì những lý do gì?
- Vì bất đồng ý kiến, thói quen của người này thì người kia ghét chẳng hạn.
- Vợ anh ko nghe lời anh hả?
- Ko, bực ở chỗ này nè, anh nói gì cổ cũng nghe.
- Vậy mà vẫn cãi nhau à?
- Uhm, vợ anh quá là tiết kiệm, cổ chỉ dám chi xài cho anh, cho con mà cứ ko chịu xài cho mình.
- Vậy mà còn ko đồng ý sao anh?
- Uhm, anh cũng muốn vợ anh ăn diện thoải mái và hưởng thụ sau những giờ làm việc hay giữ con. Đã vậy lại ko bao giờ đòi anh cái này cái kia … Anh có cảm giác anh thừa thải trong cuộc sống của cổ, anh cảm thấy anh ko phát huy được hết trách nhiệm của 1 người đàn ông của gia đình.
- Anh có thương chỉ ko?
- …… Có.
- Sao lại chấm chấm?
- Uhm, nói chung là có.
- Sao lại nói chung là có?
- Anh với vợ anh như 2 người bạn chơi trò hôn nhân vậy, vợ anh luôn làm tốt và anh cũng vậy. Đôi khi dẫn tới nhàm chán, vô vị.
- Anh có nói điều này với chỉ ko?
- Anh có góp ý mấy lần, lần nào vợ anh cũng nước mắt lưng tròng rồi nói “ anh muốn em sửa chỗ nào em sửa “.
- Rồi anh nói sao?
- Anh nói “ thôi ko có gì “.
- Vậy thì có gọi là hạnh phúc ko?
- Theo em nghĩ có hạnh phúc ko?
- Có, em thấy anh rất hạnh phúc và cần phải giữ hạnh phúc này. Vợ anh quá tốt rồi còn đòi hỏi gì nữa.
- Em đang cãi nhau với chồng em à?
- Chưa hẳn là cãi nhưng cũng gần giống vậy rồi.
- Vì sao vậy?
- Là tại em ích kỷ. Em mà được như vợ anh thì hay quá, sao chị lại ko đòi hỏi bất cứ điều gì như vậy được, hay thật?
- Đừng so sánh, mỗi người mỗi khác mà em.
- Uhm, đó, em với chồng em cũng bị chuyện em hay so sánh này nọ mà ra. Em cảm thấy em dở quá.
- Em thương chồng em quá.
- Anh cũng phải thương vợ anh mới đúng
- Uhm, anh biết mà. Anh chúc em sớm có tin vui để cuộc sống tình cảm của vợ chồng khắng khít hơn.
- Em cũng thấy mình dở ở khoản này nữa ông bạn già ơi.
- Thôi đừng kêu anh là ông bạn già, nghe kỳ quá. Vợ anh ko bao giờ ᴆụng vô điện thoại hay máy tính của anh đâu.
- Em cũng hứa như vậy nhưng em có tự động sign in vô facebook của chồng em 1 lần rồi, shame on me quá.
- Thật à? Nhưng mà vợ anh có biết mật khẩu gì của anh đâu? Ko sợ. anh vẫn giữ mật khẩu ngày xưa mà.
- Đổi đi, sao lại vẫn giữ mật khẩu đó?
- Uhm, anh vẫn giữ thôi.
- Uhm, tuỳ anh. Thôi anh làm gì làm đi nha, em đi tắm. Em chỉ muốn hỏi thăm anh chút thôi.
- Ok em, chúc em may mắn và hạnh phúc.
- You, too old friend.
Vài dòng nhắn tin vậy xong thì lại cảm thấy như được giải toả bớt tâm lý, cảm giác tự ái để xin lỗi chồng cũng giảm hẳn. Thôi để từ từ, tắm rửa xong sẽ nhắn tin cho ổng trước …. Hơi quê nhưng mình sai thì mình phải nhận sai và xin lỗi, đó là quy tắc.
Tôi tắm xong, nấu 1 ly mì tôm ăn, rồi mở laptop lên để lướt web, facebook và viết chuyện. Hôm nay có 1 chị nhắn tin cho tôi, chỉ ấy kể về hành trình gian nan để tìm con thứ 2, sau khi sinh con thứ nhất chị bị viêm nặng, rồi chị em nhắn tin qua lại, giữa 1 rừng thông tin, bác sĩ, thầy đông y thì tự nhiên tôi lại thấy hơi cuốn hút bởi sự chân thành chia sẻ của chị, là phụ nữ tôi hiểu cảm giác mặc cảm khi bị viêm nhiễm phụ khoa, lại càng đồng cảm thứ cảm giác áp lực ức chế khi không thể sinh con …. Chị còn gửi hình bé thứ 2 của chị cho tôi xem mà, nhìn thấy thằng nhỏ mà trong lòng tôi rạo rực và quyết định đồng ý theo sự giới thiệu của chị. Phước chủ may thầy mà, ngoài ra địa chỉ khám chữa đó lại gần nhà tôi nên tôi nói với chị tôi sẽ theo, nếu có kết quả tôi sẽ báo cho chị và ko quên cảm ơn chị.
Trong khi tôi vẫn đang còn uống thuốc của 1 địa chỉ đông y khác, nhưng cũng gần hết rồi. Tôi thấy trong lòng như được ai đó trao cho 1 niềm may mắn mới, có thể có kết quả cũng có thể ko nhưng quan trọng là tôi tin và biết ơn. Tôi ko nói những lời như thế này với chị khi nhắn tin nhưng tôi thật sự biết ơn. Như tất cả những mẹ, những chị em luôn nhắn tin cho tôi những bài thuốc bao tử, những địa chỉ chữa khám vô sinh hiếm muộn, tôi cũng thành thật cảm ơn tất cả các mẹ và chị em, tôi biết ơn từng tin nhắn mách tôi phải nên ăn uống ra sao, ngủ nghê thế nào, nằm nghiêng sau khi gần chồng, rồi ngay cả cách thay ҨЦầЛ ŁóŤ khi bị viêm, rồi đia chùa này chùa kia, cả chỉ địa chỉ để coi bói nữa …. Tất cả, tất cả thật sự rất đáng yêu và dễ thương, tôi ghi nhận cả bằng tấm lòng của mỉnh. Vạn sự tuỳ duyên, tôi cũng biết chân tình và thành ý của mỗi người đều chung 1 lời chúc là vợ chồng tôi mau có tin vui mà.
Tôi nhắn tin với chị xong, viết xong 1 đoạn dài vì tâm trạng đang phơi phới, ngay cả bực dọc lúc chiều cũng ko còn nữa, cả những nỗi niềm ray rức trong trường hợp của chị Vân dường như phút chốc cũng bị thổi bay đi, tôi hồ hỡi gọi cho chồng, những cũng phải giữ giá, vờ dỗi hời
- Alo anh nghe nè.
- Giọng anh sao vậy?
- Anh hơi mệt chút.
- Mệt sao nói em nghe?
- Anh thấy lạnh.
- Em qua chở anh về nha, chắc anh sốt rồi.
- Thôi, anh đang coi anh em hàn cái máy, sắp xong rồi.
- Thì chừng nào xong em qua chở anh về, em nghe giọng anh mệt mỏi quá.
- Còn phải chạy thử nữa mà em.
- Anh ko nhờ người khác được hay sao? Anh bệnh mà.
- Uhm, lát anh gọi lại.
Tôi lo lắng ghê gớm, bây giờ nghĩ lại chắc lúc chiều Vinh đã mệt mỏi khó chịu nên mới dễ gây như vậy, tội nghiệp Vinh quá. Tôi tất tả đi tắm, chuẩn bị chạy qua xưởng chở chồng về.
Tôi gọi cho Vinh 1 lần nữa
- Em qua chở anh về đi, đem theo cái áo cho anh, anh lạnh quá.
Tôi sót ruột suy nghĩ, lạnh như vậy ko thể đi xe máy, tôi gọi taxi nếu tình hình khẩn cấp thì ghé bệnh viện khám luôn. Vậy là tức tốc kêu taxi chạy u qua xưởng, quận Bình Thạnh lận.
Vừa qua tới tôi dặn taxi chờ chở về luôn, tôi đi nhanh vô trong đã thấy chồng ngồi co ro trong phòng kiếng phía trong, mặt đỏ lựng nhìn muốn rớt nước mắt. Tôi cầm cái áo khoác tối cho chồng khoác vô, 1 anh trong kíp hôm nay lên làm thế cho Vinh
- Em đưa Vinh về đi, coi bệnh tình sao cứ từ từ lo đi, để tụi anh chia nhau ra coi cũng được.
- Dạ em cảm ơn anh. Nhưng chắc em gởi xe anh Vinh ở đây có gì em lấy sau, tại em đi taxi qua.
- Uhm, em để đó để anh dặn chủ xưởng dẫn vô trong nhà giữ dùm, ko sao đâu. 2 vợ chồng về cẩn thận nha.
Vinh đứng dậy bắt tay đồng nghiệp rồi tôi dìu Vinh về, người Vinh run bần bật.
- Hay ghé bệnh viện khám nha anh, anh bị sốt quá rồi, người anh mệt từ hồi nào sao anh ko nói cho em?
- Mắc công em lo.
- Lo gì, anh là chồng em em ko lo cho anh thì lo cho ai?
Vinh dựa đầu rúc vô vai tôi, mắt nhắm nghiền, người nóng hổi mà cứ run lên, tôi biết cảm giác này mà. Tôi kêu taxi ghé bệnh viện.
Vừa vô cấp cứu, bác sĩ đo huyết áp và cập nhiệt, gần 40 độ …. Vinh phải nhận viện để theo dõi vì đang có dịch sốt siêu vi. Truyển nước 1 chút thì chồng đã mê man. Tôi gọi cho mẹ vì nhà mẹ gần đây nhất, gọi nhờ mẹ đem vô mền gối và bộ đồ để tối tôi ngủ lại với chồng. Đây là lần đầu tiên tôi nuôi bệnh cho Vinh tôi muốn chồng cảm thấy ấm áp và mau về nhà. Bệnh viện ko đông lắm nên Vinh được chuyển phòng luôn, bác sĩ cũng hiền, tân tâm và dễ chịu nên tôi thấy an tâm phần nào. Tôi định ko gọi báo cho nhà chồng vì trễ rồi nhưng nếu ko báo sẽ bị chửi nên tôi cứ báo luôn.
Gần 9h tối, ba má, bé Vy đã vô tới, nhìn má lo lắng sốt sắng thấy tội lắm, má đòi ngủ lại nhưng ai cũng cản nên má về, trong bệnh viện mà má cũng kiếm chuyện la tôi ko biết lo cho chồng này nọ, tôi cũng bực lắm nhưng mà ba cũng nói đỡ nên thôi.
- Uả bệnh sốt cảm thì nó bệnh thì bệnh thôi chứ bà la nó cái gì? Riết rồi kỳ cục.
Ở chút rồi ba má về trước, Vy đi ra ngoài mua ít đồ dung cho tôi, rồi mua ít bánh trái nữa. Vinh ngủ mà 2 môi khô ran, nứt nẻ, tôi cứ phải đỡ dậy cho uống nước liên tục.
- Để em ở đây bữa nay với chị luôn, để tối anh ba có thức dậy ăn gì em mua, chứ mua sẵn lát nguội hết sao ăn.
- Thôi được rồi, có gì chị nhờ xe ôm đi mua cũng được mà.
- Em cũng đang nghỉ mà, tối nay em ở đây cho.
- Đâu có chỗ cho em ngủ đàng hoàng, ngủ vật vựa mai mệt lắm, em cứ về đi, chị lo được mà.
Hai chị em đang nói chuyện thì Vinh thức dậy, kêu đau cổ đau bụng mắc ói, tôi đỡ chồng mình đi vệ sinh, rồi ra mới nhờ bé Vy mua cháo cho Vinh ăn. Vò khăm ấm lau cho chồng, mới có 1 buổi mà mặt mày hốc hác, môi tróc da, mắt lờ đờ, tôi thấy mình tệ quá … khoé mắt nóng nhanh rồi nước mắt ở đâu chảy ra, tôi dụi dụi lẹ.
- Sao vậy?
- Em xin lỗi anh.
- Thôi ko có gì đâu, anh cũng nóng quá.
- Em xin lỗi, sau này sẽ ko như vậy nữa.
Giường bên cạnh có 1 chú đang ngủ …Vinh quẹt nước mắt và nhìn tôi trìu mến, tôi cảm thấy nhẹ nhàng mặc dù hoàn cảnh làm lành này ko thích chút nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc