Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không - Chương 07

Tác giả: MrBigMrsQ

- Em thấy chuyện cũng buồn, nhưng em ko hiểu hết là anh buồn tới mức nào.
- Bạn chưa thích ai à?
- Có chứ - tôi hơi đỏ mặt khi bị hỏi như vậy.
- Uhm, vậy có hẹn hò chưa?
- Hẹn hò gì, người đó lại thích người khác!
- Buồn ko?
- Buồn chứ!
- Uhm, nhân cái buồn đó thêm 1 triệu lần, 1 tỷ lần thì sẽ ra được nổi buồn của người thương 1 người 5 6 năm, rồi bị đá mà.
- …..
- Hôm nào sinh nhật bạn?
- Dạ 22/1.
- Gần rồi mà.
- 18 tuổi, phải hiểu chuyện hơn, đừng tự tìm 1 con đường hay 1 biện pháp nào đó chỉ để chọc điên người khác mà bản thân mình cũng đau.
- Em tự đau em để gây sự chú ý thì sao?
- Ý bạn là như kiểu mẹ bạn la bạn rồi bạn bỏ đi như vừa rồi hả?
- Uhm
- Nhưng đâu có kết quả gì đâu, thấy ko, có vui ko? Có được mẹ thương hơn ko? Mà bạn tiểu thư thật, lớn rồi mà còn đeo mẹ đeo bà ngoại quá chừng.
- …..À, mà anh có em ko?
- Ba có 2 đứa mẹ có 1 đứa.
- Anh có thương em ko?
- Có chứ, có đi đâu đều mua quà cho tụi nó.
- Vậy sao ko ở với ba hay mẹ đi?
- Quen rồi, khó giải thích lắm.
- Anh giúp em vì anh thấy em như em của anh phải ko?
- Ko phải, tôi nghĩ, nếu là người khác người ta cũng giúp bạn.
- Sao anh biết?
- Nhìn bạn kìa, nhỏ xíu xiu thôi, khi 1 người con trai đứng với bạn chắc họ sẽ muốn bảo vệ bạn.
- Anh cũng vậy à?
- Uhm.
- Vậy có phải anh thích em ko?
- ……
- Nếu anh thích em có phải là tình yêu sét đánh ko?
- Tình yêu sét đánh là vừa gặp thích liền, lần đầu, lần thứ 2, lần thứ 3 gặp tôi vẫn chưa thấy thích. Tôi tò mò về bạn thì đúng hơn.
- Vậy mà có lúc em nghĩ là anh thích em mới ghê! À, vậy chắc là thương hại?
- Ko phải thương hại đâu, tôi nói rồi, nếu người khác họ vẫn giúp mà!
- Uhm, anh là người lớn, từng trải nữa chắc là anh noi đúng.
- Trong tình yêu ko có đúng sai, hay là ai khôn ai dại đâu, yêu nhiều hay yêu ít, cái cốt lỏi là con người ta yêu thương nhau thật hay ko mà thôi. Khi bạn thương 1 người thật sự thì bạn sẽ làm tất cả, hy sinh vì người đó vô điều kiện, kể cả người đó ra sao và thiên hạ có nói gì về bạn đi nữa, như vậy mới là tình yêu.
- Chắc em phải tranh thủ yêu 1 lần cho biết với người ta, nghe anh giảng thấy thích ghê!
- Thôi cũng trễ rồi, về nha ko bạn lại bị la.
- Dạ.
Trên đường về nhà, mang trong đầu những khái niệm lạ lẫm về tình yêu, nhưng nghe nói tình yêu thì ko định nghĩa được mà. Nếu nói như anh ta thì rõ ràng mẹ tôi đang yêu rồi, tôi nên thông cảm cho mẹ, để mẹ được yêu trọn vẹn.
Chiều tối hôm đó, cơm nước xong tồi nằm trên trường chung với ngoại, kể cho ngoại nghe là trong thời gian tôi bỏ đi có 1 người lạ tốt bụng,từ đầu chí cuối ngoại cũng tò mò lắm, vuốt vuốt tóc tôi lâu lâu còn hôn tôi nữa. Ngoại cũng kể chuyện ngoại ngày xưa, khi đám cưới mới biết mặt ông ngoại, vậy mà cũng yêu thương nhau dữ lắm.
- Nhưng ngoại có tin con ko?
- Có chứ , ngoại tin, cục cưng nói gì ngoại cũng tin.
- Vậy ngoại cho con tiền trả cho ảnh nha.
- Uhm, bao nhiêu ngoại cho. Hay kêu nó qua nhà chơi đi, ngoại hỏi chuyện, ngoại cám ơn vì đã giúp cháu cưng của ngoại.
- Thôi ngoại ơi, kỳ lắm. Để con hỏi ảnh coi bao nhiêu rồi trả thôi.
- Con nhỏ này, biết mắc cỡ nữa sao? Thích người ta sao?
- Ko, con thích Kiên mà (bạn tôi đơn phương từ lớp 10)
- À, cái thằng lớp trưởng biết đàn guitar mà con kể tối ngày chứ gì??
- Mà ngoại ơi, chuyện của mẹ, thôi ngoại đừng la mẹ nữa, tội nghiệp mẹ lắm, con thương mẹ, con chỉ ghét ông Cường thôi.
- Sao mà kệ, thằng đó là thằng đào mỏ, ko khéo có ngày mẹ con sang luôn cái cửa hàng.
- Nhưng mà mẹ con thương ổng thiệt, ngoại đừng cấm tội mẹ con.
- Biết là mẹ con thương, nhưng thương người ko tốt mà phải chi mình ko biết thì ko sao, mình biết mình phải cản chứ, như vậy mới là người thân gia đình.
- Nếu con thích 1 người mà ngoại thấy ko tốt ngoại cũng cản hả?
- Uhm
- Nhưng nếu con cương quyết thì sao?
- Thì ngoại sẽ cho con làm theo ý con.
- Nhưng lỡ con bị người kia dụ thì sao?
- Thì con chịu! Lúc đầu ngoại cản con ko được rồi.
- Vậy sao với mẹ ngoại ko để yên theo ý mẹ đi.
- Vì mẹ con bị dụ 2 lần rồi, còn con thì chưa. Khi bị dụ 1 lần sẽ có kinh nghiệm, ko hiểu sao mười mấy năm qua mẹ con ko có biết gì hết. Ngoại thương nên mới cản.
- Chắc mẹ con cũng khó xử lắm đó.
- Là đàn bà con gái đã khổ rồi, mẹ con đã khổ ngoại chỉ mong cho con sau này gặp người thương con đàng hoàng, được thấy con cưới chồng đâu đó thì ngoại mới ૮ɦếƭ được.
- Vậy con ko lấy chồng luôn, ngoại bất tử luôn hehe.
Ngoại cười hiền, tay cầm cái quạt giấy quạt quạt cho tôi.
Mặc dù rất thương và suy nghĩ cho mẹ sau khi nghe người lạ giảng đạo, nhưng ko hiểu sao khi gặp mẹ tôi lại im lặng nhìn thôi ko nói gì. Mẹ cũng vậy chỉ nhìn tôi và bỏ đi, sao mẹ con lại nặng nề như vậy, có 1 khoảng cách nào đó mà tôi ko hiểu nỗi và ko biết vì sao nữa.
- Em thiếu anh hết tất cả là bao nhiêu vậy?
-?
- Ngoại em cho em tiền trả anh.
- Tính sau đi, mai tôi đi Khánh Hoà rồi?
- Anh nhớ nhà nhớ ba anh à?
- Uhm, với lại nhà có đám, chắc phải mùng 2 tôi mới về lại SG.
- Uhm, anh đi vui vẻ nha.
- Tôi sẽ có quà cho bạn.
- Thôi, em bị dị ứng hải sản, đừng mua gì hết!
- Ai nói đi biển là phải mua hải sản, bạn đúng là ….
- Em là cái gì?
- Ko có gì, bạn ngủ đi, ăn tết vui nhé hẹn qua mùng 2 hay mùng 3 gặp.
Tôi ko trả lời vì bận nói chuyện điện thoại với con Tiên, nó rũ đi Suối Tiên với nhà nó, nhưng cứ ngại ngại mẹ nó nên chưa trả lời đc.
- À mà nhớ ngoan, đừng cãi mẹ để bị đòn nha, nhìn xót lắm.
- Dạ, cảm ơn thầy, học sinh đi ngủ đây.
- Uhm, ngoan.
Vậy là tết cũng đến, mẹ miễn cưỡng vui vẻ, ăn uống và tiếp đãi khách khứa họ hàng, nhưng cũng ko quên ông bồ trẻ. Tôi được rất nhiêu bao lì xì, tôi thích ăn củ kiệu rồi thịt kho tàu, rồi đủ thứ bánh mức, nói chung tết ăn chơi và ca hát là chính. Tự nhiên chực nhớ hôm nay là mùng 3 rồi, sao ko thấy người kia nt vậy? Có nên nhắn hỏi thử hay ko? Ko biết sao nữa, suy nghĩ là làm liền, tôi nhắn tin :
- Nha Trang vui quá nên anh ko thèm về SG luôn hả?
Tôi nhắn từ trưa tới 11h khuya mới thấy trả lời, đang ngủ tôi mắt nhắm mắt mở xem tin
- Uhm, tôi về rồi nhưng do uống nhiều R*ợ*u bia nên tôi mệt quá, ngủ cả ngày.
- Uhm, chúc anh ngủ ngon.
- Giận à?
- Ko có, tại em đang ngủ anh trả lời tn thì em nhắn ngủ ngon vậy thôi.
- Mai bạn rãnh chứ?
- Tối em mới rãnh, ngày đi chơi với bạn rồi.
- Đi cả ngày à?
- Uhm.
- Nếu đi cả ngày thì tối mệt lắm, mùng 5 gặp cũng được.
- Mùng 5 ngoại ko cho ra đường trước 12h trưa.
- Oh, vậy thì 12h5 nha, thôi ngủ đi bạn, tôi ngủ tiếp đây.
Ko biết sao mà cứ mong tới 12h5 phút mùng 5 để gặp người lạ thôi. May quá, ngày mùng 4 đúng là đi Suối Tiên cả ngày chiều về mệt thiệt, 2 cái chân muốn rớt ra luôn, ko hẹn hôm nay đúng là chính xác luôn. Về nhà tắm táp, ăn cơm xong thì nằm, mở mấy bài tủ lên nghe phê phê dễ chịu ghê.
- Đi chơi vui quá rồi nha!
- Vui lắm luôn, nhưng mà mỏi chân lắm.
- Đi đâu mà mỏi chân?
- Suối Tiên.
- Uhm, thôi bạn ngủ đi, mai rãnh thì gặp còn ko thì bữa khác.
Vậy là cuối cùng cũng tới mùng 5, 2h chiều tôi mới dám ra khỏi nhà vì ngoại nói mùng 5 kho tốt nên ít khi cho ra khỏi nhà trước 12h. May là thời gian cũng qua nhanh, hôm qua đi cả ngày vui ko chắc nằm ở nhà ngay dài lắm rồi.
Sáng mùng 5 tết, dậy thật sớm, tắm táp, ăn uống và nịnh ngoại cả buổi nhưng tuyệt đối ko được ra khỏi nhà. Đúng 12h5p
- Sao rồi bạn đi đc chưa?
- Được rồi.
- Hôm nay tôi sẽ mời bạn đi ăn kem nhá.
- Ở đâu?
- Kem Bạch Đằng, xa lắm ko?
- Xa, nhưng ko sao, em biết đường.
Cũng như lần trước, con người đó thích tới trước giờ hẹn, ngồi ở 1 góc nhìn đến tội, kiểu như cô đơn lắm. Kêu ra 2 trái dừa kem, lại bắt đầu hàn thuyên như quen nhau từ thuở nào.
- Chúc mừng năm mới, bạn ăn tết lớn ko?
- Lớn, thu nhập cao heheh.
- Còn anh?
- Uhm, vui cũng có nhưng mệt quá.
- Nay hết mệt chưa?
- Chưa, vì ko có ai lo.
- Anh lớn như vậy rồi thì cần ai lo?
- Uhm
- À, quà của bạn đây.
Anh ta đưa cho tôi 1 ngôi nhà làm bằng vỏ ốc vỏ sò, trước nhà còn có 1 chậu bông nhỏ, kế bên cửa sổ còn có 1 con Pu'p bê nữa .
- Tôi đặt người ta làm riêng cho bạn đó.
- Cha, dễ thương ghê, cám ơn anh! Em coi như quà sinh nhật sớm nha.
- Đâu, sinh nhật thì có quà khác.
- Em nói thiệt, cái gì em từ chối nhưng em thích quà lắm, cái gì cũng đc, quà lớn quà nhỏ miễn ai tặng quà em là em thích.
- Ai mà ko thích tặng quà.
- Anh cũng thích quà hả?
- Uhm, thích chứ, tôi hỏi bạn vài điều đc ko? - Anh ta tỏ vẻ nghêm trọng lắm
- Anh cứ hỏi đi :
- Khi ko gặp tôi bạn có nghĩ về tôi ko?
- Lúc em đi chơi thì ko, lúc nằm hay ko làm gì thì em có.
- Bạn nghĩ gì?
- Em nhớ mấy cái anh hay giảng giải cho em thế này thế nọ, rồi em cứ hỏi hoài sao mà anh tốt quá cứ giúp em, cứ luôn xuất hiện khi em cần. Vậy đó.
- Uhm, vậy là chưa.
- Chưa gì?
- Chưa thích.
- Ý anh muốn biết là em có thích anh ko đó hả?
- Uhm, nhưng mà hình như chưa.
- Nhưng mà lúc sắp gặp anh em cũng nôn lắm. - Mặt tôi bắt đầu hơi nóng lên mà ko biết vì sao.
- Khi gặp tôi bạn có vui ko?
- Anh thích em hả?
- Vậy có được ko?
- ……. Em ko biết. – Tim tôi đập rất nhanh, rất vội vàng, tôi ko dám nhìn thẳng mắt người lạ, tôi cuối mặt, cắn môi, tự nhiên ko gian như có 2 đứa, kiểu như tôi là tội phạm và sắp bị người ta điều tra ghê gớm lắm.
- Tôi ngại.
- ……..
- Vì tôi lớn hơn bạn tới 7 tuổi, nhưng phải chi bạn 21 hay 22 tôi 28 hay 29 thì ko sao, nhưng ở đây bạn còn nhỏ quá. Bạn lại chưa va chạm nhiều. Tôi luôn hỏi lòng là tôi có xứng đáng với bạn ko? Tôi có nên nói với bạn cảm giác của mình ko? Vì sao khi đứng trước bạn tôi ko thể nói dối. Tôi sợ làm tổn thương bạn …..
- Nhưng lần trước anh nói anh ko thích em mà. – Tôi lí nhí
- Tôi chỉ nói là tôi tò mò vê bạn thì đúng hơn.
- Thì như vậy có thích hay ko?
- Tôi ko dám.
- Tại sao anh ko dám?
- Vì bạn còn nhỏ quá mà.
- Em 18 thì đc chứ gì?
- Tôi ko thể ko nghĩ về bạn, như kiểu bạn ám ảnh tôi, tôi luôn ko biết giờ này bạn làm gì, lúc khác bạn làm gì, có bị la có bị đòn hay ko, rồi tôi nghĩ tới những câu hỏi của bạn. Tôi nghĩ “ người đâu mà dễ thương “, nhưng tôi ko dám gọi điện cho bạn, tôi chỉ dám nhắn tin mà thôi.
- Vì sao ko gọi điện?
- Vì khi nghe giọng bạn, tôi sợ phải lại mời bạn đi gặp tôi, như vậy sỗ sàng lắm.
- Nhưng đây có phải giống lúc anh theo chị Yến kia ko?
- Ko, ko giống chút nào, cho nên tôi mới ko hiểu được chính bản thân của mình.
- Khó hiểu quá, tôi ko biết như vậy có đúng ko? Nhưng chỉ đc gặp bạn, mời bạn đi ăn hay uống nước, nói chuyện với bạn như vầy đây thôi cũng đủ rồi, được ko?
- Anh có xĩn ko?
- Còn 1 chút.
- Sao mà anh ngủ cả ngày mà vẫn xĩn vậy?
- Vừa sáng nay tôi mới uống nữa.
- Sao đi gặp em mà anh vẫn uống?
- …… Khi tôi uống 1 chút thì tôi nói chuyện sẽ thông minh hơn.
- Vậy em chỉ muốn biết, có phải anh thích em ko? Có phải nãy giờ anh nói tùm lum vậy là tỏ tình phải ko?
- Bạn thấy sao?
- Run lắm.
- Nhưng hình như bạn chưa thích tôi. Tôi cũng ko dám nghĩ tới, hay là cứ như tôi nói, cho tôi được gặp bạn, mời bạn đi đây đó thôi có đc ko?
- Sao anh biết là em chưa thích anh? Em cũng có nghĩ về anh mà, em thấy anh tốt bụng lắm. Anh thích em thì anh cứ nói đi, hồi đó giờ ko ai nói nhiều với em như anh đâu nha.
- Bạn dễ thương thiệt.
- Dễ thương giống chị Yến kia ko?
- Ko, Yến xinh đẹp, hiểu chuyện và vô cùng thông minh.
- Chắc hấp dẫn nữa?
- Uhm, cũng hấp dẫn.
- Em thì ko hấp dẫn phải ko?
- Nhưng bạn dễ thương.
- Mà khoan, em hỏi cái này cái.
- Bạn hỏi đi.
- Anh nói nghĩ tới em đang làm gì này nọ, như vậy có phải là nhớ ko?
- ….
- Thôi, anh xĩn rồi, mình về đi.
- Xin lỗi bạn, chắc bạn giận rồi.
- Em ko giận, nhưng nói chuyện ko rõ ràng như vậy ko còn hứng thú.
- Uhm, về cũng được.
- Anh nên về ngủ.
- Xin lỗi bạn.
Và đó là đêm đầu tiên trong đời, tôi ko ngủ được, cầm lên rồi để xuống cái nhà vỏ sò săm soi suy nghĩ ko biết có phai có ngụ ý gì ko ? Tôi thổn thức nằm lăn qua lăn lại cả đêm, nói vòng vòng như vậy ko biết có phải thích mình ko nữa. Cơ mặt hoạt động liên tục lúc thì cười, lúc tự nheo chân mày suy nghĩ thắc mắc khi đọc lại cả đống tin nhắn. Nhưng hôm nay cũng lạ, từ chiều giờ về tôi ko nhắn tin, bên kia cũng ko nhắn tin, chắc anh ta xĩn quá nên ngủ rồi. Hay có phải là chê tôi còn con nít nên anh ta ko nói thẳng ko? Nhưng 3 ngày nữa là sinh nhật tôi rồi mà. Nửa đêm, tôi chạy xuống nhà, mẹ thì hình như ko về nhà bữa nay. Chạy vô phòng ngoại ôm ngoại rồi ko biết có nên hỏi ngoại mấy câu mà trong tôi đang thắc mắc ko, chứ tôi khó chịu quá, nhưng mà ngoại đang ngủ giật mình tưởng tôi ngủ ko được nên ngoại cho nằm chung luôn, rồi ngoại mở cái cassette nhỏ trên đầu nằm, ngoại mở tuồng cải lương đang nghe gián đoạn, nhìn đồng hồ đã hơn 3 giờ rồi, tôi cố gắng chộp mắt 1 chút, sáng mai theo ngoại đi 10 cảnh chùa nữa ……
Ngày mùng 6 thê lương, vui cũng vui vì đoàn đi đông lắm, tới 2 cái xe bự. Nhưng mà riêng tôi thì vật vờ như con nghiện, tôi buồn ngủ dễ sợ. May mắn là nhờ bữa cơm chay buổi trưa thịnh soạn trong chùa nên tôi dần tỉnh, cũng ngáp dài ngáp vắn nhưng cũng qua được. Vô chùa nào ngoại cũng khấn cũng vái, rồi kêu tôi tới quỳ lạy chung, ngoại vuốt vuốt chân và áo của tượng Phật rồi vuốt lên đầu lên mặt tôi nữa. Nhưng tôi ko nghĩ ngợi hay van vái được gì cả, tôi cứ quanh quẩn những câu hỏi hôm qua tới giờ. Ngoài ra, ngoại còn cúng cầu an, cúng sao cho tôi, ngoai hỏi tôi có xin gì ko thì tôi lắc đầu, cũng phải 4 -5 giờ chiều mới xong. Nam mô a di đà Phật là câu cửa miệng phổ biến nhất trong ngày hôm nay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc