Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 26

Tác giả: Ichikama Takuji

Một hôm, biết bộ phim Tarantella ra DVD, tôi quyết định mua về xem.
Đó là một bộ phim rất lạ. Không có cốt truyện đúng nghĩa, chỉ là câu chuyện tình yêu của một đôi trai gái được miêu tả một cách đồng đều. Tarantella hình như là một vũ khúc nhịp nhanh, trong đó có cảnh diễn viên nam chính (anh chàng này cũng xuất thân người mẫu, đáng ghét là hắn ta lại đóng vai người yêu của Karin) đã nói với Karin thế này, “Nếu bị nhện độc cắn, anh sẽ nhảy Tarantella. Đó là cách chữa trị duy nhất.” Hai người yêu nhau quên cả ngủ (đoạn này tôi thấy hơi buồn cười) để trò chuyện thâu đêm suốt sáng. Họ trao nhau những lời nói với giai điệu êm ái như bản nhạc sáu điệu trong vòng tám phút. Cảnh phim có yếu tố gợi dực nhưng được tiết chế tối đa trên phim, không sử dụng những biểu hiện trực diện, chỉ đến mức cử động đầu ngón tay hay kiễng đầu ngón chân, còn lại để người xem tự tưởng tượng. Điều này làm tôi thấy phần nào nhẹ nhõm.
Karin trong phim đẹp đến mức khó tin, chỉ nhìn thấy thôi tôi đã ngập tràn hạnh phúc. Sau một hồi xem đi xem lại, tôi gần như thuộc lòng cả lời thoại. Và thế là có lúc tôi thử hóa thân thành người yêu của cô, đọc lời thoại với màn hình vô tuyến.
“Anh này, anh không thấy thề thốt lời yêu vĩnh cửu là quá dễ dàng hay sao?” Cô nói.
“Sao lại thế?” Tôi gặng hỏi.
“Vì dù nói là vĩnh cửu nhưng cũng chỉ có năm mươi năm thôi mà, phải không?”
“À, đúng là thế.”
“Sự vĩnh cửu dễ dàng quá phải không?”
“Lẽ nào như vậy được?”
“Nếu con người sống ít nhất là một trăm tuổi thì em cũng muốn được nghe những lời thề ấy.”
“Chúng ta nên thề những câu như thế nào đây?”
“Em không cần từ ngữ nào hết,” Karin nói. “Hãy cho em những nụ hôn của năm mươi năm.”
Người hôn cô đương nhiên là người đàn ông trong phim. Nhưng cả tôi cũng phần nào được thưởng thức cảm giác. Nói gì thì nói, tôi cũng là người đầu tiên và người cuối cùng hôn cô.
Công việc của Natsume dần phát triển. Cửa hàng hương liệu do công ty nhập khẩu của cậu trực tiếp quản lí được khai trương trong một bách hóa lớn trên một con phố lớn và làm ăn rất phát đạt. Tên của của hàng vẫn là “S.” Cậu bận rộn bay khắp thế giới nhưng thi thoảng vẫn ghé thăm cửa hàng tôi. Có lần tôi vô tình hỏi, “Về tên “S” của công ty Natsume ấy…”
“À, cái tên đó anh thấy lạ phải không?”
“Đúng là lạ. Vậy…”
“Em đặt cái tên đó nhờ gợi ý từ một đặc trưng trên cơ thể Misaki.”
“Quả nhiên là vậy.”
“Quả nhiên?”
“À không, ừm, chữ S trong chữ “small” vì cô ấy nhỏ hả?”
Không hiểu sao tôi thấy khó mà nói ra việc mình để ý những nốt ruồi ở sau gáy Misaki.
“Không phải đâu. Đó là bởi vì ở sau gáy của cô ấy có ba nốt ruồi xếp dọc.”
“Ừ.”
Quả nhiên là như vậy.
“Thế nên em bèn nhớ đến chòm sao Orion với ba ngôi sao nhỏ mà ai cũng biết đấy, chữ S là chữ cái đầu của “Sword of Orion” anh ạ.”
Tôi bảo “à,” rồi thêm “Thế hả?” Ra là vậy. Ra là có ba ngôi sao như thế. Cậu ấy bảo “ai cũng biết đấy” thì chắc nó nổi tiếng lắm.
Tôi nghe văng vẳng giọng Yuji, “Cậu có biết không? Trên đời này những điều chúng ta không biết nhiều gấp một triệu lần những điều chúng ta biết.”
Có vẻ như vậy thật.
Nói tóm lại, ngày tháng của tôi trôi qua như thế. Tôi không quá đau khổ nhưng cũng không hạnh phúc đến mức cười sảng khoái. Nếu đặt những tháng ngày niên thiếu mà ba con người và một con vật trải qua bên nhau ở ngăn trên cùng, đặt cái ngày mà bố mẹ tôi lìa xa thế giới này ở ngăn dưới cùng thì tôi luôn ở đâu đó giữa hai khoảng ấy.
Ngày tôi tạm biệt Karin lần thứ hai có chút phức tạp. Niềm vui và nỗi buồn bị nhét chung vào một tổ, mỗi lần nhớ lại đêm hôm ấy, trong tôi chỉ cảm thấy một cơn đau tim dồn dập không rõ hình thù.
Bốn năm sau ngày Karin chìm vào giấc ngủ, Yuji và Momoka sinh em bé. Họ vẫn sống trong phòng 202 ở khu nhà cũ và đều không có ý định chuyển chỗ ở dù sắp sinh con. Sau khi biết tin Momoka mang thai, hai người họ đã đăng kí kết hôn nhưng không làm lễ cưới, bảo là lãng phí tiền bạc. Tại Forest, nhân viên cửa hàng tôi, nhân viên cửa hàng của Momoka và ba người chúng tôi mở một buổi tiệc nhỏ thay cho tiệc cưới. Momoka không còn cha mẹ nên đó cũng là khỏi đầu của một “gia đình” mà cô ấy hằng mơ ước.
Cô con gái của họ vô cùng dễ thương, Yuji đặt tên cho cô bé là “Karin.” Momoka cũng nói rằng chẳng nghĩ ra được cái tên nào hay hơn.
“Tớ đã được Karin cứu mạng hai lần. Việc tớ lấy tên cậu ấy đặt cho một sinh linh mới sắp chào đời chẳng phải là điều đương nhiên sao? Với lại,” Yuji nói và nhắm một mắt. “Nếu con gái chúng tớ trở thành một thiếu nữ cao ráo như Karin thì thật là tuyệt.”
Có lẽ xác suất là một phần hai. Momoka khá cao nhưng Yuji thì ngay cả khi trưởng thành, dáng người cậu ấy vẫn ở mức mặc vừa trang phục thiếu niên. Thế nên tâm trạng lo lắng cho tương lai của con gái là điều rất dễ hiểu.
Tôi trở thành cha mẹ thứ ba của bé Karin. Bất cứ thứ gì cô bé thích tôi đều mua tặng nhằm bù đắp khoảng thời gian ít ỏi gặp nhau. Khi cô bé biết đi, tôi dẫn đến Forest chiêu đãi món kem hoa quả đặc biệt. Hình ảnh Karin đưa miếng kem tươi lên miệng với vẻ mặt căng thẳng như đang đối mặt với sứ mệnh trọng đại nhất cuộc đời, là khoảnh khắc khiến tim tôi xao xuyến. Lúc ấy tôi lại nghĩ, có lẽ bố cũng đã ngắm nhìn chúng tôi có cảm xúc như thế này.
Cũng có lúc tôi thấy sự trùng hợp của hai Karin trong lời nói và cử chỉ. Ăn xong kem, tôi luôn hỏi cô bé thế này, “Vị của giấc mơ thế nào?”
Ngay lập tức, giống nhau một cách kì lạ, Karin bé nhỏ trả lời với cái miệng còn ngắn lưỡi, “Ngọt lắm…”
Thú tiêu khiển này lại bị cả bố lẫn mẹ cô bé chỉ trích.
“Tớ không muốn cho con bé nhớ những thứ xa xỉ,” Yuji phàn nàn.
“Có gì to tát đâu,” tôi phản đối. “Là kem hoa quả thôi mà. Hồi trước bố tớ chẳng chiêu đãi bọn mình suốt còn gì?
“Cơ mà, hồi đó thì khác.”
“Đúng là thời đại có thay đổi nhưng…”
“Không phải thế,” Yuji bảo. “Kem hoa quả hồi đó chỉ có 370 yen. Còn loại kem mà Satoshi cho Karin ăn bây giờ lên đến 1200 yen đấy. Cứ cho là lạm phát đi chăng nữa thì cũng quá cao cấp.”
Thấy tôi làm bộ mặt đáng thương của một ông bố nuôi bị giật mất niềm hạnh phúc, cuối cùng Yuji cũng bỏ qua.
“Thôi được rồi,” Yuji dịu lại. “Nhưng từ lần sau cậu chỉ được mua loại kem 500 yen bình thường thôi nhé.”
Dĩ nhiên là tôi lờ đi lời hứa đó. Tôi đúng là một ông bố dại dột điển hình mà.
Yuji trở thành một họa sĩ khá có tiếng. Tuy nhiên, không có nghĩa cuộc sống của cậu lập tức trở nên nhàn hạ. Sau khi sinh Karin, Momoka vẫn tiếp tục là nhân viên ở cửa hàng tạp hóa bán đồ nhập khẩu trong khu nhà ga như trước đây. Vậy nên tôi thường trông Karin, dẫn cô bé tới khu vui chơi giải trí hay công viên. Khu vui chơi giải trí ngày thường vắng bóng người nên hầu như lúc nào chúng tôi cũng một mình một vòng đu quay khổng lồ. Karin thích vòng đu quay lắm. Cô bé vô cùng hiếu kì và tham lam muốn biết mọi thứ trên đời.
“Sao lại thế?” là câu cửa miệng của con bé Karin. Hầu như lần nào cũng vậy, lên vòng đu quay là cô bé hỏi, “Sao mọi người bên dưới lại nhỏ thế ạ?”
“Vì bố con mình ở xa nên nhìn thấy bé lại.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì ở xa mà cứ to thế thì phiền lắm phải không?”
“Sao lại thế?”
“Con không thấy là lúc chia tay thì bất tiện lắm sao? Vừa vẫy tay chào vừa đi về phía xa, nếu nó chẳng bao giờ bé lại thì ta đâu có biết khi nào nên dừng vẫy tay, phải không?”
“Sao lại thế?”
Tình trạng này cứ tiếp diễn mãi. Tôi có niềm tin vững chắc rằng cô bé sẽ trở thành một đứa trẻ thông minh.
Khi con Trash đệ nhị qua đời, Karin vẫn chưa biết nói. Cô bé chỉ ngước lên nhìn chúng tôi và hỏi bằng ánh mắt to tròn, “Sao lại thế?”
Quả nhiên Yuji đã khóc. Cậu bỏ cặp kính ra, vừa vo tròn nắm tay dụi mắt vừa khóc, rồi hỏi như để xác nhận. “Nhưng nỗi buồn này cũng có ý nghĩa mà, phải không?”
“Ừ, chắc chắn là vậy. Nỗi buồn càng sâu thì những kí ức của bọn mình về nó càng mạnh.”
“Tớ không quên nó đâu,” Yuji bảo.
“Tớ cũng không quên. Vì nhớ là điều duy nhất mà những người ở lại có thể làm.”
Lễ khai giảng tiểu học của Karin cũng có mặt tôi. Tôi mặc vest tử tế, ngồi vào hàng ghế phụ huynh và quan sát cô bé đang căng thẳng bước vào nhà thể chất.
Cùng năm ấy, chúng tôi nghe tin mẹ Yuji qua đời vì bệnh. Yuji không nói gì. Dù không để lộ đau buồn, nhưng tôi biết chắc chắn Yuji đã có những nhìn nhận riêng. Không hẳn là tất cả các sợi dây liên kết giữa người và người đều diễn ra suôn sẻ. Chúng ta đang sống giữa rất nhiều phản ứng hóa học và tác dụng tương tác, nhưng những thứ mới được sinh ra từ đó lại mang rất nhiều hình dạng, từ tuyệt vời nhất cho đến xấu xa nhất. Không hẳn tất cả đều kết thúc trong đại đoàn viên. Cũng có rất nhiều kết thúc mà kì vọng hóa thành vỡ mộng, chệch hướng và không thể lí giải nổi. Nhưng có lẽ, như vậy mới gọi là hiện thực.
Có lần, tôi hỏi Yuji, “Thực sự thì với Yuji, Karin là một người thế nào?”
Trên bờ hồ trong công viên, Momoka và bé Karin đang cho ngỗng ăn vỏ bánh mì. Yuji tháo cặp kính gọng đen thô kệch và gãi khóe mắt sồn sột, “Tớ thích cậu ấy.”
“Ừ.”
“Tớ đã yêu cậu ấy. Đó là điều cậu muốn hỏi phải không?”
“À, ừ, đúng rồi.”
“Tớ đã yêu cậu ấy suốt. Vì đâu có mấy ai xinh như cậu ấy phải không?”
“Đúng vậy.”
“Tớ đã ngạc nhiên lắm. Rằng sao mình lại có cảm giác này? Tầm tớ vào cấp hai ấy, thế giới đột nhiên thay đổi.”
“Ừ.”
“Nhưng, thế này gọi là tình cảm một phía từ tớ đúng không? Vì tớ nghĩ là nó chỉ khiến Karin thêm phiền phức nên tớ đã im lặng.”
“Nhưng mà…”
“Dù sao Karin cũng vẫn còn là trẻ con. Tớ phát triển sớm hơn cậu ấy. Bởi cũng chẳng còn cách nào khác. Những điều này đều có thời điểm cả đấy.”
“Ừ.”
“Hoặc là, nếu suy nghĩ theo thuyết định mệnh thì có lẽ người dành cho Karin không phải là tớ. Đến lúc Karin quyết định mở cửa sổ, thì xuất hiện ngay trước mặt lại là Satoshi. Cũng có khi dù ta mến thích nhiều thế nào, dù ta có ở gần đến bao nhiêu thì cũng chẳng nên công cán gì cả.”
Tôi nghĩ là tôi đã chờ câu nói này. Đây là cơ hội để tôi có thể đưa ra lời tạ lỗi mà tôi đã không dám nói. Nếu là một gã đàn ông linh hoạt hơn một chút, có lẽ tôi đã làm điều này sớm hơn. Thế nhưng với tôi đây đã là hết mức có thể.
“Yuji…”
Cậu giơ tay như muốn ngăn tôi lại.
“Nếu như cậu cảm thấy dằn vặt vì tớ thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.” Bởi vì, Yuji tiếp tục. “Tình yêu là như vậy đúng không? Chẳng hạn môn chạy 400 mét ấy, nếu luyện tập hằng ngày thì cậu sẽ đạt được mục tiêu; hoặc hoa trồng trong bồn, nếu được tưới nước đầy đủ thì sẽ nở rộ. Nhưng tình yêu lại khác. Vì nó cần tác dụng tương tác, nên chỉ một người cố gắng thôi sẽ chẳng làm được gì cả. Có lẽ nó phải trải qua một quá trình phức tạp. Tình yêu luôn là một điều vô lí phải chăng là bởi tác dụng tương tác phức tạp ấy?”
Thấy tôi không nói được gì, Yuji toét miệng cười. Khuôn mặt cười không đeo kính của cậu trông rất giống điệu cười của cô con gái nhỏ.
“Bây giờ tớ vẫn thích Karin, nhưng tớ còn thích Momoka nhiều hơn. Đó mới gọi là tình yêu nhỉ? Lúc tớ nhận ra thì bọn tớ đã ở bên nhau rồi. Thậm chí bọn tớ còn có con. Tuyệt vời đấy chứ?”
“Ừ, tuyệt vời lắm.”
“Chà, thế nhưng,” Yuji nói, chiếu mắt kính vào phía ánh nắng. “Đôi khi nỗ lực cũng không phải là tồi.”
“Nếu cậu đang nói về tớ thì sai rồi. Tớ chẳng nỗ lực gì cả. Đây là tính cách ăn vào máu tớ rồi.”
“Ừ,” Yuji gật đầu. “Tớ nghĩ cậu sẽ nói vậy. Đó cũng lại là tình yêu đấy.”
“Phải, đây cũng là tình yêu mà.”
Con phố dần thay đổi hình dáng.
Tòa nhà ga được sửa sang khá nhiều, thay vào đó là một bách hóa nhà ga hoành tráng. Cứ mỗi lần ngắm vẻ ngoài lấp lánh đó, tôi lại thấy tòa nhà ga nhỏ nhắn ngày xưa sao mà lạ lắm. Chẳng còn cửa soát vé nơi Misaki lỡ ba chuyến tàu điện vì trò chuyện với tôi. Hôm ấy Misaki mặc chiếc váy liền màu kem. Tôi nhớ ra được chi tiết đó nhưng lại quên sạch chúng tôi đã nói với nhau những gì.
Điều tôi nhớ là mắt Misaki mang màu hạt dẻ hay màu be gì đó, nói chung là một màu sáng như thế. Khi đó tôi đã nghĩ là nó giống với màu mắt của Karin. Tôi đã rất vui. Ở bên Misaki tôi thấy vui lắm, bấy giờ tôi đã ước giá như đêm nay kéo dài mãi mãi. Tôi mới hai mươi chín tuổi, thế giới đang lấp lánh giống như màu mắt của Misaki. Về độ tuổi thì chúng tôi vẫn còn trẻ đến mức vô tư, xét ở nhiều nghĩa, chúng tôi vẫn còn là trẻ con. Thế giới dịu dàng như một chiếc nôi và phương diện tàn khốc, khắc nghiệt thì được che giấu một cách tài tình.
Một đêm đầy phép thuật. Cho đến giờ mỗi khi nghĩ về đêm hôm ấy, tim tôi lại hơi nhói đau.
Phải rồi, tôi quên kể một điều quan trọng.
Tin nhắn Karin để lại. Nó được giấu trong chương trình để thao tác bán hàng trực tuyến mà tôi đã nhắc đến lúc trước.
Cái này được gọi là trứng phục sinh thì phải. Không phải thứ cầu kì bắt mình chạy quanh tìm kiếm, nhưng cũng được đầu tư khá công phu. Đó là một chương trình hẹn giờ vào đúng buổi trưa ngày sinh nhật tôi, nó đột nhiên hiện lên màn hình máy tính.
Thoạt trông thấy, tôi thực sự bất ngờ. Một kẻ gà mờ máy tính như tôi đã đinh ninh rằng cái máy bị hỏng.
Thoạt tiên màn hình tối đen lại, âm nhạc nổi lên. Vì quá lo lắng nên tôi không phát hiện ra ngay, sau khi nghe kĩ tôi mới nhận ra nó là bài Funiculi Funicula.
Tiếp đó, trong khung cảnh đen ngòm, hình người được vẽ bằng những chấm trắng hiện lên từ phía góc phải màn hình. Người đó vẫy tay hòa theo tiếng nhạc, vừa đi vừa nhất đùi lên cao. Tiếp theo sau là một người bằng chấm trắng nữa. Sau khi tất cả xuất hiện trên màn hình là ba con người và một con vật.
Ra là vậy. Cuối cùng đến tôi cũng nhận ra. Đây chắc hẳn là trò của Karin.
Ở giữa là (người chấm trắng mà tôi đồ là) tôi, Karin đứng bên trái (tóc dài, mặc áo khoác), bên phải là Yuji (trông nhỏ hơn hẳn và hình như là đeo kính), bên cạnh đó là con Trash (trông giống sinh vật khó định hình ở hành tinh khác). Bỗng, đột ngột, Yuji bắt đầu hát Happy Birthday với giọng the thé kì lạ như hít phải khí heli. Bài hát có hòa âm đàng hoàng, Yuji chấm trắng giơ hai tay lên cao, gập cong lưng lại và hát nhiệt tình. Karin chấm trắng cầm cục bông trong tay từ bao giờ, cô phất lên và vẫy thật mạnh. Lát sau bài hát kết thúc, tôi nghe thấy tiếng “Happy Birthday, Satoshi!,” pháo giấy nổ giòn giã bắn chi chít màn hình. Con Trash chấm trắng nãy giờ chỉ cất giọng “Huýt!”
Karin vừa ôm Satoshi vừa nói, lời nói được viết trong khung hiện lên trên đầu cô. “Chúc mừng sinh nhật cậu, Satoshi. Cuối cùng cậu đã ba mươi tuổi rồi nhỉ? Tớ luôn cầu mong hạnh phúc đến với cậu. Hạnh phúc của tớ là thấy cậu và Yuji thực hiện được giấc mơ và sống hạnh phúc. Tớ tặng cậu nụ hôn đong đầy tình bạn để trong năm nay cậu sẽ ngập tràn hạnh phúc nhé. Chiu… u… u!”
Và rồi Karin chấm trắng nhảy chồm lên với một lực mạnh đến mức suýt thì làm gãy xương sườn Satoshi chấm trắng và trao một nụ hôn nóng bỏng.
Lời thoại trên màn hình cuộn tròn, câu cuối cùng hiện lên. “P.S. Cậu phải cảm ơn mẹ cậu đàng hoàng đấy nhé. Hôm này là ngày mẹ cậu đã sinh ra cậu mà. Cậu còn nhớ chứ?”
“Dĩ nhiên rồi,” tôi thì thầm với màn hình. “Tớ vẫn còn nhớ. Cảm ơn cậu, Karin. Lần đầu tiên tớ nhận được món quà sinh nhật tuyệt vời thế này. Dù chỉ là nụ hôn tưởng tượng của cậu nhưng có vẻ như một năm tới đây của tớ sẽ rất hạnh phúc.”
Món quà đó hằng năm đều tới. Do đời máy cũ, tôi đã đổi máy tính dùng cho công việc mấy lần nhưng riêng phần mềm này thì tôi sao chép lại cẩn thận. Động tác và lời nói của các nhân vật mỗi lần đều thay đổi một chút nên tôi luôn mong mỏi đến ngày sinh nhật để xem năm nay sẽ là nhân vật hoạt hình nào. Đến tuổi này rồi mà vẫn còn mong chờ đến ngày sinh nhật, thật là hay ho quá đi!
Hôm nay, sau khi đóng cửa hàng, tôi lại xuống quán anh Nguyễn ăn tối. Ăn đêm thì đúng hơn. Một đêm rất lạnh. Hàng cây ven đường dốc xào xạc theo gió. Nghe cũng hơi giống tiếng sủa của con Trash.
Ngồi bên bàn ăn ở quán anh Nguyễn, tôi viết thư cho chị Suzune.
“Mùa đông Ai Len thế nào hả chị? Chắc là lạnh lắm phải không? Chị không bị cảm cúm đấy chứ?”
Khách chỉ còn mình tôi. Anh Nguyễn kéo tấm bảng “Đóng cửa” xuống, khi quay vào anh đi ngang qua tôi, vừa nhìn xuống tay tôi vừa hỏi, “Thư cho bạn gái ư?”
Tôi ngẩng mặt lên, khẽ lắc đầu, “Không phải đâu.”
Anh lau tay vào tạp dề, nhìn bức thư với ánh mắt như muốn hỏi “Thế cái này là…”
“Chị gái của người yêu em. Chị ấy có khuôn mặt giống với cô ấy, cùng một giọng nói và cùng một điệu cười. Thế nhưng không phải cô ấy.”
“Vậy sao,” Nguyễn gật đầu. “Vì anh nhớ có lần em nói người yêu em ở một nơi xa.”
“Vâng, đúng là vậy. Cô ấy ở xa lắm. Nhưng lúc nào em cũng nghĩ về cô ấy. Khoảng cách không phải là vấn đề.”
“Anh hiểu rồi,” Nguyễn nói với vẻ mặt rạng rỡ. “Gia đình anh… cả người cha già và anh em trai, tất cả mọi người đều đang sống ở quê hương xa xôi. Thế nhưng lúc nào anh cũng nghĩ về họ. Và chắc chắn họ cũng luôn nghĩ về anh. Vậy nên anh và gia đình luôn gắn kết với nhau.”
Anh khẽ đặt tay lên vai tôi như nói lời động viên, đoạn chầm chậm bước vào bên trong quán. Nhìn theo hút bóng anh, rồi tôi quay trở về với lá thư.
Mùa đông năm nay không hiểu sao lạnh khác thường. Thế nhưng, hình như năm nào em cũng nghĩ vậy thì phải. Điều này chắc liên quan đến tuổi tác hay sao ấy. Bởi vì hồi nhỏ vào mùa đông còn ở bên Karin và Yuji, em không cảm thấy lạnh như bây giờ. Năm nay em cũng đã bốn mươi tuổi rồi. Sống một mình ở tuổi này có lẽ là nguyên nhân lớn nhất của mùa đông lạnh.
Gần đây em cứ hay nghĩ rằng, con người đúng là sinh vật yếu đuối. Nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, dù biết là không có, vậy mà em vẫn cất tiếng gọi Karin bên cạnh. Rằng “Tớ nhớ cậu lắm.” Em muốn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực sự có những lúc em không thể làm được vì nỗi buồn quá lớn. Con người… hoặc ít nhất là em, không có đủ sức mạnh đến mức cân bằng được với sức mạnh nhìn thấu tương lai xa xôi. Vậy nên em muốn thốt ra những lời yếu đuối. Mỗi khi nghĩ đến sự cô độc đang tiếp diễn phía trước, em lại có cảm giác chẳng khác nào mình vừa nhìn vào một cánh đồng hoang vu bị bóng đêm bao phủ. Ánh sao thì vô cùng yếu ớt, nhỏ nhoi và chẳng thể trở thành chỗ dựa.
Mặc dầu vậy, điều khiến cho em quyết tâm phải làm một điều gì đó để vượt qua có lẽ là câu nói của chị Suzune hồi ấy. “Ước gì mình thấy một giấc mơ thế này.”
Sự thật là việc chúng ta sống tốt và luôn nhớ về những người đã không còn ở bên mình chính là thứ duy trì “giấc mơ” ấy. Điều đó đã vực em dậy. Nếu Karin cũng ở nơi đó thì em sẽ làm mọi thứ nên làm vì cô ấy. Thứ nên làm ở đây chính là “sống.” Mở mắt để ngắm nhìn mọi vật và lắng tai để nghe mọi âm thanh. Em tin nếu làm như vậy em sẽ góp một phần nhỏ vào thế giới ấy và biến nơi ấy thành một nơi có thực.
Chị lại viết thư cho em nữa nhé. Em rất mong thư từ chị Suzune. Và rồi một ngày kia lại gần nhau nhé. Dù không biết “một ngày kia” là “ngày nào,” nhưng hẹn gặp chị vào “một ngày kia.”
Satoshi.
Ra khỏi cửa hàng, tôi dựng cổ chiếc áo choàng đang khoác trên người. Tiếng gót giày nện lộp cộp trên con đường nhựa làm âm vang khu dân cư đang ngủ yên. Tôi ngước lên bầu trời, đêm nay nhiều sao hơn tôi nghĩ. Trời đêm không tăm tối mà trông khá nhộn nhịp. Chợt nhớ sắp đến đêm Giáng sinh, tôi nghĩ một hồi xem sẽ tặng gì cho công chúa của chúng tôi. Gần đây cô bé mê mẩn đồ trang sức cho trẻ con. Say mê những thứ lấp lánh. Giả sử tôi và Yuji tặng viên thấu kính ngũ giác thì cô bé sẽ nói gì nhỉ? Cô bé có vui mừng không đây? Hay là…
Phải đến khi tiến lại khá gần cửa hàng, tôi mới nhận ra có bóng người ở đó. Tôi đứng chôn chân, nhìn chằm chằm vào cái bóng.
“Cậu là chủ cửa hàng phải không?” Cái bóng nói.
Giọng nói này… tôi biết.
“Phải.”
Nghe tôi trả lời vậy, cô bé phe phẩy tờ phôtô A4 trên tay. Nét chữ viết tay hiện dưới ánh sáng đèn đường.
“Tuyển người đồng hành suốt đời. Không phân biệt tuổi tác. Bất cứ ai, chỉ cần yêu thích thủy sinh. Chi tiết liên hệ chủ cửa hàng.”
Sao mà cầu kì thế này…
Tôi hỏi cô trong khi vẫn còn băn khoăn liệu mình có thể thốt nên lời.
“Cậu đến để xin phỏng vấn?” Quả nhiên giọng tôi hơi run.
“Đúng vậy.”
“Nhưng sao lại đến vào giờ này?”
“Tớ đến từ lâu rồi. Chính cậu là người bắt tớ phải đợi đến giờ này.”
“Vậy sao,” tôi nói. “Nhưng tớ cũng đã đợi cậu lâu lắm rồi.”
“Xin lỗi,” cô nói. “Xin lỗi, tớ đã bắt cậu phải chờ thế này.”
“Không, không sao cả. Thực sự là không sao cả.”
Tôi từ từ tiến lại gần, rụt rè dang rộng hai cánh tay. Và rồi tôi gọi cô với tâm trạng hệt như được trở về thời niên thiếu. “Karin?”
Cô gật đầu hạnh phúc đoạn dò dẫm từng bước về phía tôi, sau đó cô nhào tới ôm lấy tôi. Từ người cô tỏa ra mùi hương ngọt ngào, giọng vui tươi như đang hát, “Tớ đã về! Giờ tớ đã trở về rồi.”
Hết
Đọc thử Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc