Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 21

Tác giả: Ichikama Takuji

Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau qua quầy tính tiền và ăn bánh Chocolate Danish. Ăn bữa tối như vậy quả có chút hơi thiếu thốn nhưng Karin bảo, “Như thế này được rồi.” Đồ uống hình như là “212” thì phải. Nghe bảo đó lại là sản phẩm mới.
“Vậy?” Tôi hỏi. “Mấy giờ cậu đi?”
Cô phe phẩy miếng bánh, “Sau khi tớ ăn xong cái này.”
“Vậy thì sắp còn gì?”
“Ừ, thế nên tớ mới ăn từ từ.” Karin nói. “Luyến tiếc những gì còn sót lại.”
“Bằng mọi giá cậu phải đi trong hôm nay hay sao?”
Thật khó để nói lời này ra mà vẫn có thể giữ được vẻ nghiêm túc. Đương nhiên là tôi không làm được. Nó thành ra giọng điệu của đứa trẻ đang hỏi mẹ khi bị bắt trông nhà.
“Ừ,” cô bảo. “Đúng vậy, đúng như hôm qua tớ nói.”
Cuộc hội thoại gián đoạn chốc lát. Hai chúng tôi chỉ chăm chăm xé bánh Chocolate Danish thành từng mẩu và đưa lên miệng.
Nuốt xong miếng bánh, tôi hỏi Karin, “Khi nào thì cậu đến nữa? Cậu hứa với bố tớ rồi nhỉ?!”
“Tớ không nói là khi nào mà. Một ngày kia.”
“Một ngày kia là ngày nào?”
“Thì tớ không biết “ngày nào” nên mới nói là “một ngày kia” mà.”
“À, vậy hả.”
“Đừng nói những điều như trẻ con thế. Sắp ba mươi rồi còn gì?!”
“Hình như thế. Tớ cũng không rõ lắm.”
Ái chà chà, cô nhòm vào mặt tôi bằng một phản ứng mạnh mẽ.
“Cậu nhõng nhẽo trong dễ thương quá đi. Phải xa tớ, cậu khổ sở thế sao?”
Trong một thoáng tôi bối rối, nhưng quyết định trả lời thành thật. Thời gian còn lại chẳng là bao. Tôi sẽ tung ra con bài mạnh nhất trong bộ bài đang cầm trên tay. Tôi biết, con Át Bích vẫn chẳng nhằm nhò gì nhưng với tôi thế đã là cố hết sức.
“Đương nhiên là vậy mà,” tôi nói, Ⱡồ₦g иgự¢ bỗng nóng ran vì lời nói của chính mình.
Karin lộ vẻ dao động trước lời nói thật thà của tôi. Chừng như cô hối tiếc vì câu hỏi hấp tấp của mình.
“Karin thì sao?”
Cô lúng túng, nhìn tôi với ánh mắt như nài nỉ, như muốn hỏi: Cậu định bắt tớ trả lời điều đó sao?
Đúng là như vậy. Tôi đã thay đổi chiến thuật. Sẽ không mềm mỏng hay vòng vo tam quốc nữa. Cách làm cũ là để bản thân không bị tổn thương, nhưng tôi bây giờ cũng chẳng sợ gì tổn thương nữa. Điều làm tôi sợ hơn cả là chẳng hành động gì, cứ khơi khơi để mất Karin và rồi sẽ rơi tõm vào những tháng ngày ngập trong hối hận và tự dằn vặt.
“Đương nhiên rồi,” cô nói. “Tớ cũng khổ sở lắm chứ. Tối qua tớ cũng nói với cậu rồi mà.”
Cách nói vừa suy tính vừa thăm dò. Karin chỉ nói ra miệng lời thoại đã được kiểm soát, đặt một khoảng cách nhất định với sự thật.
Rốt cuộc, xem ra tôi chỉ còn cách nói câu quyết định. Mới nghĩ thế, mồ hôi lạnh đã túa ra. Nhưng giờ mà không nói thì chắc chắn tôi sẽ phải hối tiếc. Hiếm có lời nói nào chân thực mà lại khó mở miệng thế này. À mà không, dĩ nhiên là cũng tùy thuộc nhiều vào việc đối tượng lên tiếng là ai. Tôi nhớ nhà văn Nick Hornby, trong tiểu thuyết của mình cũng đã gọi đó là một điều dễ hiểu giống như một hiện tượng sinh lí. Có nhiều người như thế. Và cũng có nhiều người không như vậy. Tôi chắc chắn thế.
“Tớ nói trước cho cậu đỡ hiểu lầm,” tôi rào đón.
“Gì vậy?”
“Có lẽ cậu không nhận ra nhưng mà…”
“Mà gì?”
“Tớ thích cậu!”
Vừa nói xong, mạch tôi bỗng tăng vòn vọt, máu từ huyết quản cuồn cuộn khắp cơ thể với tốc độ chóng mặt. Tôi mất kiểm soát, biến thành con 乃úp bê tự động chỉ biết nói thật. Tôi trở thành kẻ chỉ điểm đi tố giác chính bản thân mình.
“Đó, có nghĩa là không phải tình bạn, mà là tớ, một người đàn ông, thích, à không, yêu một người con gái là Karin.”
Không biết có phải vừa xảy ra hiện tượng tầm nhìn bị hạn chế hay không mà tôi không thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt Karin. Tôi trở nên lo lắng, nói tiếp. “Tớ thích cậu từ lâu lắm rồi. Từ khi tớ gặp cậu lần đầu tiên năm mười ba tuổi. Trong mười lăm năm xa nhau này tớ cũng chỉ nghĩ suốt về cậu. Thế nên mới gặp lại cậu, tớ hạnh phúc vô cùng.”
Tôi chớp mắt nhưng vẫn không thể nắm bắt được cảm xúc Karin. Cô vẫn im lặng.
“Thế nhưng, vì có chuyện với Misaki, tớ không thể nói ra được. Xét về mặt đạo đức là không ổn và cũng thiếu trách nhiệm nữa. Tớ đã định sẽ thú nhận thành thật với Misaki. Ngay bây giờ thì có lẽ hơi khó, nhưng tớ sẽ lựa thời điểm để nói với cô ấy rằng, quả nhiên là tớ không thể tiếp tục mối quan hệ. Như thế sẽ đúng với trình tự hơn phải không? Ngờ đâu kết cục đột nhiên lại thành ra thế này…”
“Kể cả tớ có bảo cậu rằng tớ sắp đi khỏi đây?”
Nghe giọng Karin, tôi thấy phần nào nhẹ nhõm. Tôi không cảm thấy trong đó sợ cuống quít hay bối rối. Chỉ đơn thuần là đang muốn biết sự chân thực của tôi.
“Ừ, đúng vậy. Cậu đi khỏi đây. Rồi tớ sẽ chia tay Misaki. Tức là tớ sẽ quay về là tớ của hai tháng trước. Còn lại một mình, tớ sẽ tiếp tục nhớ cậu giống như cho đến giờ tớ vẫn làm. Tiếp tục chờ cậu quay về.”
“Vô ích thôi,” Karin nói.
Ngỡ mình nghe nhầm, tôi nhìn Karin nhưng màu mắt Karin chứng minh câu nói đó. Huyết quản lộn ngược, lần này thì tôi cảm nhận được máu từ đầu bị kéo phựt xuống. Nhưng tôi không thể sợ hãi ở đây được.
“Chờ đợi là quyết định của tớ. Cho tớ được thích cậu.” Lời cuối có hơi run rẩy nhưng tôi không xê dịch ánh mắt.
“Này, tớ xin cậu đấy…” Karin nói. Câu nói khiến tôi đau như bị ai Ϧóþ nghẹt trái tim. Cô ấy đang khẩn cầu.
“Cậu ghét tớ sao?” Tôi hỏi hoàn toàn trong vô thức. Đó là câu mà tôi còn ít muốn nói ra miệng hơn cả câu “Tớ yêu cậu.”
“Làm sao mà tớ ghét cậu được?!” Giọng điệu có phần giận dữ, Karin hất tóc lên với vẻ mất bình tĩnh. “Này, cậu nên học tập Natsume một chút đi. Tớ không nói ra thì cậu cũng phải biết phán đoán chứ? Ít ra cũng phải nói cậu không bỏ qua tín hiệu từ người mình thích chứ.”
“À không, thì dĩ nhiên là thế. Nhưng mà…”
Trời! Karin lên giọng tức giận.
“Tớ thích. Tớ rất thích Satoshi! Như vậy đã được chưa?”
“Được,” tôi trả lời.
Karin chịu thua, đứng lặng người. Tôi thì, ngược lại, trở nên bình tĩnh. Tôi cảm thấy cuối cùng mình đã bắt đầu thuyết phục được Karin. Tôi cố gắng kiểm soát trái tim như đang nhào lộn.
“Nếu không thích thì tớ đâu có mất công đi tìm và đến gặp cậu.” Karin nói. “Chắc cũng giống như cảm giác của cậu. Tớ cũng đã yêu. Từ năm mười ba tuổi. Tớ đã giấu nó trong cái áo khoác quân đội quá cỡ.”
“Yêu tớ đây á?”
“Ừ, đúng vậy. Tớ yêu đến mù quáng tên ngốc hỏi câu “Yêu tớ đây á?” Tớ bảo tớ ngưỡng mộ cậu, nhưng không phải vậy. Chỉ nhìn thấy mặt cậu thôi tớ đã hồi hộp như sắp lên cơn đau tim. Nói đúng hơn đó cũng là một kiểu đau tim. Kiểu đau tim không có thuốc chữa.”
Phù, cô thở mạnh, vén tóc mấy lần như để hãm lại cảm xúc đang dâng cao.
“Tớ không nhận ra,” tôi ngập ngừng. “Nó… lại đến mức đó.”
“Như thế tớ lấy làm cảm tạ lắm.” Karin lộ vẻ công kích, xem chừng sẽ không bày tỏ thêm chút tình cảm nào nữa. “Tớ đã quyết tâm che giấu, vậy mà khi cậu không nhận ra tớ, tớ lại thấy tức giận.”
“Phức tạp quá nhỉ?”
“Cũng không phải vậy. Lí do chỉ là tớ sợ và không dám nói thẳng ra. Nếu như Satoshi nói trước, tớ sẽ vẫy đuôi, nhảy cẫng lên như cún con ấy chứ.”
“Nhưng diễn xuất của cậu quá hoàn hảo. Không biết người khác thế nào chứ tớ thì không thể nhận ra được.”
“Tớ hôn cậu rồi còn gì?”
“Trước tớ cũng có nói rồi, rằng tớ cứ nghĩ cậu hôn tớ là vì cậu thương cảm khi biết tình cảm của tớ.”
“Vậy mà tớ đã nghĩ ngợi suốt ba ngày trước đó cơ đấy.”
“Nhưng tớ không biết cậu lại có tình cảm như thế mà.”
“Ừ, phải rồi. Thật là một cặp đôi bất hạnh. Phải mất đến hơn mười lăm năm mới có dũng khí để tỏ tình với nhau.”
Đúng là như vậy. Dù là đường vòng thì cũng có giới hạn của nó. Những tháng ngày đã mất quả thực rất lớn. Thế nhưng tôi sẽ không có ý định đi đường vòng thêm nữa.
“Tớ thấy nhẹ nhõm đi nhiều.” Karin nói. “Nói ra được những điều không dám nói, tâm trạng tớ thoải mái hẳn lên.”
“Tớ cũng vậy.”
“Thực sự tớ định sẽ không nói thẳng ra đâu,” Karin bặm môi. “Kể cả không có Misaki, tớ cũng định sẽ giữ nguyên tình bạn và rời khỏi đây.”
“Vì cớ gì…”
“Đằng nào tớ cũng đi, nói ra vậy là vô trách nhiệm chứ sao?” Karin cắt ngang lời tôi. “Tớ đã mãi trân trọng mối tình đầu. Kiểu gì tớ cũng muốn gặp lại người ấy, nên tớ đến đây… Chẳng giống tớ gì cả.”
“Nhưng biết được tình cảm của cậu là tốt rồi. Tớ đã quyết định được là phải làm gì tiếp theo.”
Cô nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, “Đó là…”
“Tớ nói rồi mà phải không? Rằng tớ sẽ đợi. Tớ đã hiểu được tình cảm của Karin nên giờ thì không còn băn khoăn gì nữa.”
Karin lắc đầu với vẻ đau khổ. Thế nhưng không có nghĩa là tôi chẳng hề suy nghĩ mà chỉ cư xử như một gã đàn ông hết thuốc chữa. Trước đến giờ đã lặp đi lặp lại như thế. Hôm nay tôi sẽ thẳng tiến từ đây. Vì vậy những lời này là cần thiết.
“Bất kể Karin đang gặp phải vấn đề gì, tớ vẫn sẽ chờ. Cậu cứ từ từ mà chữa cũng không sao. Bố mẹ cậu có ở thị trấn ấy không? Cậu định dưỡng bệnh ở đó hay sao?”
Tôi hỏi bằng giọng điệu nhẹ bỗng nhưng thực ra trong thâm tâm, tôi nghĩ vấn đề có thể nghiêm trọng. Chưa biết chừng tôi sẽ phải đợi lâu. Nhưng tôi sẵn sàng.
Karin đưa hai tay ôm mặt, liên tục thở dài. Tôi tuyệt nhiên không vội vã. Tôi lắng nghe âm thanh réo rắt của bọt nước trong bể thủy sinh, thưởng thức mùi nước và ngắm nhìn mái tóc dài của Karin. Mái tóc thật đẹp. Tôi muốn chạm thử. Cả gò má láng mịn lẫn đôi môi đẹp kia.
Đôi môi đó từ từ mở ra.
“Tớ sẽ nói sự thật.” Karin ngẩng mặt lên nhìn tôi. “Nghe xong, cậu sẽ hiểu gì sao chờ đợi tớ là vô ích.”
13.
Karin nhấc cốc trà đã cạn từ tay tôi, đi về phía bình trà bên trong quầy. Cô rót loại trà “212” rồi quay lại.
Tôi nói “Cảm ơn!” rồi đón lấy tách trà, uống một hớp. Mùi thơm của cam quýt lan tỏa trong miệng. Trước khi ăn tối Karin có bảo tôi đây là kết hợp giữa sả và bạc hà. Cô nói loại “213” cũng vừa ra nhưng có vị quế nên không thích. Tôi uống thêm một ngụm “212,” chờ nghe câu chuyện của Karin.
Karin vẫn nhìn về phía quầy tính tiền, khẽ khàng bắt đầu câu chuyện, “Tớ đã nói với cậu là tớ có chị gái rồi phải không?”
“Ừ, tớ có nghe. Cậu bảo chị ấy mất khi cậu lên chín.”
“Ừm, tớ đã nói vậy.” Karin ngừng một hồi rồi tiếp tục. “Nhưng sự thực thì chị ấy vẫn còn sống.”
Tôi có cảm giác câu chuyện sắp trở nên kì lạ. Tôi im lặng, đợi cô nói tiếp.
“Chị ấy hơn tớ một tuổi. Giờ là ba mươi.”
“Chị ấy đang làm gì?”
Karin nở nụ cười đầy ẩn ý trước câu hỏi đó. Lẽ nào tôi nói điều gì kì quặc? Bất giác tôi thấy nhẹ nhõm hơn trước câu hỏi chệch hướng của mình.
“Này, cậu có nhớ hồi nhỏ không?” Karin hỏi.
“Hồi nhỏ làm sao cơ?”
“Thỉnh thoảng tớ lại bỏ mặc các cậu và hành động một mình còn gì?”
“À, có chuyện đó thật. Tớ hỏi thì cậu không chịu tiết lộ, Con gái phải có nhiều việc bận rộn.”
“Phải, liên quan đến chị tớ đấy,” cô nói. “Những lúc ấy là tớ đi thăm chị.”
“Chị cậu? Không phải hai chị em sống chung một nhà hay sao?”
Karin lắc đầu, “Không. Chị tớ nằm trong bệnh viện ở thị trấn bên cạnh. Hai chị em tớ rất thân nhau. Chênh lệch một tuổi nhưng giống nhau như sinh đôi.”
“Chị Suzune nhỉ?”
“Ừ, Suzune. Chị em tớ luôn ở bên nhau, luôn suy nghĩ những điều giống nhau, cũng có thể ví hai chị em tớ như cặp song sinh dính liền về mặt tinh thần. Bọn tớ kết nối với nhau ở một nơi nào đó trong trái tim.”
Karin tựa cằm lên tay, nét mặt thư giãn. Cô gạt bỏ diễn xuất thường dùng để che giấu cảm xúc rồi bắt đầu kể thật. “Hai chị em tớ rất hay gặp những giấc mơ.”
“Giấc mơ?”
“Ừ, mơ. Là thế giới bọn tớ đến thăm khi đang ngủ.”
“À, là những giấc mơ đó hả.”
“Và rồi bọn tớ nhận ra một điều kì lạ. Hình như là hồi tớ bảy tuổi thì phải.” Cô nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cái gì đó qua vai tôi. “Bọn tớ cùng gặp những giấc mơ giống nhau… nói đúng hơn là cả hai cùng bước vào thế giới giấc mơ giống hệt nhau. Luôn ở cùng một chỗ.”
Hừm.
Câu chuyện dần dà rời khỏi cuộc sống đời thường tiến đến một nơi xa hơn. Tôi không thể ngờ rằng Karin lại kể cho tôi nghe câu chuyện như thế. “Trong đầu tớ có một khối u nhỏ. Đó là nguyên nhân của chứng ngủ rũ. Ừm, nhưng mà không sao đâu, bác sĩ nói sẽ chữa khỏi hoàn toàn.” Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe những chuyện đại loại như vậy. Thế nhưng đến đoạn này thì tôi chẳng biết nắm bắt nội dung chính ở phần nào.
“Đó là nơi như thế nào?”
Karin khẽ lắc đầu, “Tớ không thể giải thích rõ ràng bằng lời. Sẽ như miêu tả một màu sắc không tồn tại trên đời này. Tuy nhiên tớ chỉ có thể nói được rằng, đó là một nơi khiến tớ cảm thấy vô cùng thân thương, dễ chịu.”
“Thân thương, giống như thị trấn hồi ấy?”
“Đúng vậy,” cô gật đầu. “Là nơi thân thương giống như thị trấn. Có những người thân thương đang đợi bọn tớ.”
“Không phải chủ quan của Karin?”
“Phải. Bởi vì chị tớ cũng gặp những giấc mơ giống nhau vào cùng một đêm. Sau khi tỉnh dậy, bọn tớ còn xác nhận lại những chuyện đã nói với nhau trong giấc mơ.”
Hừm.
“Xem chừng cậu có vẻ không tin?”
Thế nào nhỉ? Nếu là Jung thì có lẽ ông sẽ gọi đây là thuyết đồng thanh tương ứng. Giả sử là bố tôi thì có khi bố lại bảo là sự ngẫu nhiên được sắp đặt tuyệt vời.
“Không sao cả,” Karin nói. “Vì tớ cũng không mong cậu sẽ tin toàn bộ. Một câu chuyện hết sức kì lạ phải không? Ngay cả tớ thỉnh thoảng cũng không tin. Có lúc tớ nghĩ rằng, chẳng phải đơn giản chỉ là bọn tớ đang gặp những giấc mơ nhiều chương hồi hay sao.”
“Ừ.”
“Dẫu sao thì có thể chắc chắn một điều rằng, gặp những giấc mơ thế này là điều không bình thường. Có lẽ kết cấu tim của hai chị em tớ khác với những người khác. Hai trái tim bất thường gặp phải những giấc mơ bất thường.
“Nhưng chúng ta thỉnh thoảng cũng có cảm giác đó mà.”
“Cảm giác đó?”
“Cảm giác thân thương giống như mình đã từng đến nhiều lần. Tớ cũng có lúc gặp những giấc mơ như thế.”
Tôi nhớ lại căn phòng từng gặp trong mơ, nơi tôi ở với mẹ.
“Đúng vậy,” Karin gật đầu.
“Ừ, thế không có nghĩa là chỉ bọn mình mới được cấp bằng sáng chế đâu. Ai thì cũng mơ cả mà.”
“Nói tóm lại là những giấc mơ như thế. Cậu kể tiếp đi,” tôi giục Karin.
“… Và cứ như thế, dần dần tớ trở nên sợ hãi.”
“Vì gặp những giấc mơ?”
Karin chậm rãi gật đầu, “Vì suýt bị những giấc mơ đó giam cầm.”
“Bị giam cầm?”
“Ừ, từng chút, từng chút một, thời gian ngủ kéo dài lâu hơn. Tớ vẫn nhớ cảm giác sợ hãi khi tưởng không bao giờ thoát ra được.” Đến đây, Karin dừng lời, nhìn vào đôi mắt tôi. “Vừa nãy Satoshi có hỏi chị Suzune đang làm gì phải không?”
Tôi nhận ra ý nghĩa của nụ cười đầy ẩn ý vừa rồi, “Là sao? Chị cậu bây giờ vẫn…”
“Phải. Chị ấy ngủ suốt từ khi mười tuổi, đã hai mươi năm rồi đấy. Vào một ngày của tuổi lên mười, Suzune đã bước vào một giấc ngủ dài, từ đó trở đi chị luôn phải nằm trên giường bệnh. Hôm đó chỉ có mỗi tớ trở về, bỏ chị lại một mình. Vì tớ sợ. Tớ không muốn phải xa bố mẹ, vả lại tớ cảm giác thế giới ấy không phải là nơi dành cho tớ.”
Karin nheo mắt, nhìn trân trân vào bể nước ngập ánh điện như thể đang lục tìm quá khứ xa xăm. “Tớ thiết tha cầu nguyện rằng tớ muốn về. Trong giấc mơ, tớ đã nỗ lực mò mẫm để tìm đường về nhà. Mà tớ cảm giác dường như giấc mơ cũng có ý chí. Chúng không muốn để tớ về, tớ cảm nhận được như thế.”
“Thế nhưng Karin đã trở về phải không?”
“Ừ. Khi tớ tỉnh giấc, hóa ra một tuần đã trôi qua kể từ ngày tớ theo vào giấc ngủ. Chẳng hiểu tự bao giờ, tớ đã bị lạc chị tớ. Chị đã không trở về. Chị thích nơi đó lắm. Nơi kì lạ tạo cảm giác thân thương, dễ chịu.” Karin khẽ khàng tiếp tục. “Kể từ ấy trở đi, chị tớ ngủ triền miên. Mặc dù tuổi đời dần tăng, nhưng khuôn mặt đang ngủ thì trông vẫn hệt như hồi nhỏ. Đã thử rất nhiều cách điều trị mà chị không tỉnh lại. Nhà tớ cũng chuyển nhiều bệnh viện nhưng kết quả đều giống nhau. Suzune vẫn đang ở nơi đó.”
“Karin thì sao? Cậu sẽ còn đến nơi ấy à?”
Karin nhìn tôi với vẻ quyết tâm. Bốn mắt nhìn nhau không chuyển hướng, tôi nhận ra mắt cô đẫm lệ.
“Đêm nay,” Karin nói. “Tớ sẽ đi đến nơi ấy. Tớ đã phải trốn tránh suốt. Nó khác với giấc mơ bình thường. Có một lối vào ở dưới đáy của giấc ngủ sâu. Vì thế nếu chỉ chợp mắt thôi, tớ sẽ giữ được khoảng cách với thế giới ấy. Tớ đã phải uống thuốc.”
“Nghĩa là những viên thuốc đó…”
“Ừ. Đó là thuốc để không ngủ. Vì tớ chỉ được phép chợp mắt một lát lúc tảng sáng. Tớ làm như thế suốt hai mươi năm nay rồi.”
Thấy tôi á khẩu, Karin mỉm cười ngụ ý, không có gì to tát cả. “Quen rồi sẽ thấy bình thường thôi. Vả lại, tớ nghĩ ý nghĩa giấc ngủ của tớ có lẽ sẽ khác với những người khác. Tóm lại là vì sợ bị những giấc mơ giam giữ nên tớ đã cố gắng để không ngủ lâu. Bản thân tớ cũng hiểu. Rằng, một khi bị giam cầm thì tớ sẽ lại giống như chị Suzune. Bởi thế, tớ luôn ở trong tình trạng căng thẳng đầu óc.” Karin cười buồn. “Tớ muốn nghĩ rằng mình khác chị, tớ giả làm một người khác hoàn toàn. Tớ cắt tóc ngắn như con trai, mặc quần thay vì mặc váy. Rồi thay đổi cách nói chuyện giống con trai.”
“Thế nên, tạo hình hồi ấy…”
“Ừ, thế nên tớ mới ăn mặc kiểu đó.”
“Sao cậu không kể hết cho bọn tớ?”
Trước câu nói của tôi, Karin lắc đầu quầy quậy, “Không được. Vì dạo đó tớ thấy căn bệnh này đáng xấu hổ làm sao ấy. Đặc biệt với cậu tớ càng không nói được.”
Tim tôi nhói đau trước câu “Đặc biệt với cậu.” Đáng lẽ tôi là người phải nhận ra điều đó. Là tôi chứ không phải ai khác. Karin uống cạn tách trà, khẽ thở dài và tiếp tục câu chuyện.
“Uống nhiều sẽ thành ra nhờn thuốc,” Karin nói. “Vậy nên, cứ uống quen là tớ lại phải đổi sang loại khác. Muốn hiệu quả thì chuyển sang loại mạnh hơn loại cũ. Nhưng dù có làm vậy thì rồi cơ địa lại nhờn thuốc. Ngoài ra thuốc còn có tác dụng phụ. Và giờ thì đã đến giới hạn.”
“Giới hạn?”
“Không có loại thuốc tiếp theo. Mà loại thuốc tớ đang uống cũng không còn tác dụng. Giấc ngủ trở nên sâu hơn hẳn. Tớ chỉ chợp mắt khoảng một tiếng nhưng trong lúc đó tớ cứ liên tục tiến đến gần thế giới ấy.”
“Tiến gần nghĩa là sao?”
“Nói sao nhỉ? Sự tồn tại của tớ ở đó hết sức mờ nhạt. Tớ như đang trôi nổi bồng bềnh, ngó xuống nơi ấy.”
“Giống bóng ma hả?”
“Ừ, chính xác. Cái cảm giác ấy. Rồi tớ nhận ra mật độ tăng dần. Tớ mang một cơ thể có sức nặng, không bị lung lay bởi gió nữa và tớ đang sắp rơi xuống chỗ ấy.”
“Từ khi nào? Cậu bắt đầu có cảm giác như vậy từ khi nào?”
“Từ khi tớ nhận được giải thưởng phim. Thoạt tiên các dấu hiệu hết sức mờ nhạt.” Đến đây, Karin nghiêng đầu. “Hơn nữa tớ cũng mệt lắm rồi. Tớ bắt đầu muốn ngủ thong thả. Tớ cũng nhận ra là tớ không hợp với nghề người mẫu và diễn viên.”
“Nhưng chẳng phải mọi thứ đang mở ra trước mắt hay sao?”
“Khi nhận ra thời gian còn lại chẳng là bao, tớ đã thay đổi thứ tự ưu tiên. Tớ nghĩ là nếu mưu cầu hạnh phúc, thì tớ nên ở bên cạnh cậu và Yuji hơn là tiếp tục công việc. Tớ đã yêu như thế đó. Vì đối với tớ, tình yêu hồi mười bốn tuổi ấy vẫn là số một.”
Ánh mắt giao nhau, chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Cảm xúc của tôi thật lạ lùng. Tôi chìm vào nỗi buồn, nhưng đồng thời cũng dấy lên trong lòng quyết tâm đầy hào hùng. Ý chí mãnh liệt khi bảo vệ Karin những đêm ở đồng lau lại dội về trong tôi.
“Cậu đến tớ hạnh phúc lắm.” Tôi nói.
“Ừ, gặp được cậu tớ cũng vui lắm. Tớ không biết khi nào ngày đó sẽ đến, dù vậy thì tớ vẫn muốn được ở bên cạnh cậu. Dù cậu và Misaki có đến với nhau thì cũng không sao hết, tớ chỉ muốn ở bên cạnh và nhìn thấy cậu. Nghe có vẻ cao thượng nhỉ?”
“Thật đấy. Không giống Karin chút nào.”
“Nhưng thực sự con người tớ là thế. Cậu đừng bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài chứ.”
“Ừ, phải nhỉ?”
Chúng tôi tủm tỉm nhìn nhau.
“Hiểu được tình cảm của nhau rồi, bọn mình không có thêm được chút thời gian nào để gặm nhấm niềm hạnh phúc đó à?” Tôi hỏi Karin một lần nữa. Cô vẫn chưa nói lí do của chuyến đó đêm nay.
“Thật tiếc nhưng không thể được.”
“Vì chuyện của Yuji?”
Karin bất động, nhìn vào mắt tôi, “Sao cậu nghĩ vậy?”
“Chẳng hiểu sao. Tớ chỉ đoán mò thôi.”
“Tớ lộ hết gợi ý ra rồi mà.”
“Có lẽ thế.”
“Ừ, đúng đấy,” Karin gật đầu. “Tớ đi gọi cậu ấy về. Cậu ấy cũng đang bị giam giữ trong giấc mơ. Cậu ấy đang đi lang thang. Cứ thế này cậu ấy sẽ không thể quay về được. Không bao giờ Yuji có thể quay về được nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc