Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 13

Tác giả: Ichikama Takuji

Hôm ấy, tôi một mình rời khỏi thị trấn. Vì tình hình công việc, bố đã lên đường trước tới chỗ thuyên chuyển. Vì chỉ còn một năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu lần thứ hai, nên chắc chắn đây sẽ là địa điểm công tác cuối cùng của bố. Tôi và mẹ đi sau. Tuy nhiên, ngay trước hôm khởi hành, mẹ đột nhiên đổ bệnh. Xem chừng bà khó mà chịu đựng nổi chuyến đi dài một ngàn hai trăm cây số, mà ba ngày nữa tôi phải đón kì học mới ở trường học sắp tới rồi. Kết quả là, sau khi bàn bạc với bố qua điện thoại, tôi để mẹ ở lại và đến thị trấn mới một mình. Chúng tôi sẽ nhờ một bác gái quen thân chăm sóc mẹ, rồi bố lựa thời gian quay lại đón bà.
Và như thế, trong lúc đứng đợi tàu ở nhà ga, tôi rơi vào tình trạng nước mắt lưng tròng, chỉ chực trào ra. Nỗi buồn thương khi phải xa Karin và Yuji, nỗi bất an khi bỏ lại mẹ ốm yếu, hơn thế còn cả nỗi sợ hãi trước hành trình đơn độc dài một ngàn hai trăm cây số. Những cảm xúc hỗn độn chuyển thành lệ nóng, rập rình trên hai khóe mắt tôi.
“Hằng ngày tớ sẽ đến thăm mẹ,” Yuji nói, cũng nước mắt nước mũi tèm lem, luồn ngón trỏ xuống dưới cặp kính to bản để lau đuôi mắt. Con Trash vẫn như thường lệ, gác chân trước lên khung chiếc xe hàng và nhìn quanh sân ga với vẻ hứng thú.
“Ừ, tớ trông cậy vào cậu nhé. Mẹ tớ chắc cũng vui lắm.”
“Cậu cứ để tớ.” Sau đó Yuji thọc tay vào chiếc xe đẩy, lôi ra cái túi giấy của siêu thị gần nhà. “Cậu cầm theo cái này đi nhé.”
Tôi cầm lấy, nhìn vào bên trong thì thấy một cuộn giấy vẽ cuộn tròn. Tôi lấy ra khỏi túi và mở cuộn giấy ra.
“Ôi, cái này…”
“Là khung cảnh nhìn từ phòng của Satoshi đấy.” Yuji nói. “Lần đầu tiên tớ vẽ một thứ không phải là rác.”
Thế giới được nhìn từ cửa sổ phòng tôi. Dĩ nhiên là nó méo mó và rối rắm vì là thế giới thông qua cặp kính to đùng của Yuji. Mặc dầu vậy, các tiểu tiết được khắc họa tỉ mỉ và đầy chân thực.
Có cây trong vườn, thấp thoáng mái ngói nhà bên cạnh, đối diện là đồng ruộng trải dài. Ruộng lúa được phân thửa bởi mương nước và lối đi nhỏ, bao quanh đó là vành đai xanh, tầng mây lơ lửng trên bầu trời, tất cả mọi thứ đều được khắc học vào tờ giấy vẽ bằng những đường nét đầy chủ ý và chứa chan tình cảm của Yuji.
“Cảm ơn cậu,” tôi nói. “Tớ sẽ giữ gìn cẩn thận.”
“Tớ đã vẽ khi ở một mình trong phòng Satoshi. Tớ mong cậu sẽ không quên thị trấn này.”
“Làm sao mà tớ quên được chứ.”
“Ừ. Và cả bọn tớ nữa nhé.”
“Nhất định tớ sẽ không bao giờ quên.”
“Huýt?” Con Trash hỏi.
“Đương nhiên rồi,” tôi khẳng định. “Tao cũng sẽ không quên mày đâu.”
Từ đầu tới giờ Karin vẫn giữ bộ mặt không vui, cô nàng đứng cách chúng tôi một đoạn. Bốn mắt chạm nhau, cô nàng hờ hững gật đầu.
“Mong cậu sớm gặp được bạn mới.” Yuji chúc.
Không hiểu tại sao, câu nói đó đã đẩy tôi khỏi giới hạn chịu đựng. Nước mắt tôi trào ra, “Tớ không cần bạn bè gì cả. Vì tớ chỉ có Yuji và Karin là bạn thôi.”
“Cậu không được nói như thế. Cuộc sống mới đang chờ Satoshi mà.”
“Biết là thế…”
Yuji đưa tay nhỏ nhắn tháo cặp kính ra và tựa trán vào иgự¢ tôi. “Không sao mà. Bọn mình sẽ luôn ở bên nhau.”
Giọng Yuji nghẹn ngào làm trái tim tôi cũng rưng rưng, “Dù có xa nhau thế nào thì bọn mình vẫn sẽ kết nối với nhau. Lúc nào tớ cũng sẽ nhớ đến cậu.” Yuji lùi lại, ngước lên nhìn tôi bằng cặp mắt to tròn, đen láy, lộ rõ cảm xúc.
“Khoảng cách không phải là vấn đề. Quan trọng là thế.”
Tôi lấy tay áo lau nước mắt, tiện thể lau cả mũi, “Ừm, đúng vậy. Bọn mình luôn ở bên nhau.”
“Ở thị trấn mới chắc là sẽ có sông nước…”
“Cả núi rác nữa.”
“Ừ. Chắc Satoshi sẽ ngắm thủy sinh hằng ngày đấy nhỉ.”
“Ừ, chắc chắn tớ sẽ làm vậy.”
“Có lẽ ở thị trấn đó cũng có một cậu bạn nhỏ thích vẽ tranh như tớ.”
“Ừ.”
“Nếu vậy thì tớ muốn cậu sẽ làm bạn với cậu ấy. Hai người sẽ trở thành bạn tốt.”
“Ừ.”
“Hồi trước tớ chỉ ở một mình suốt,” Yuji bảo. “Gặp Karin và Satoshi tớ mới biết có bạn tuyệt với như thế nào.”
“Ừ.”
“Vậy nên, tớ muốn cậu chỉ cho người bạn mới ở nơi xa xôi nào đó biết về điều ấy.”
“Tớ hiểu rồi.”
Yuji lấy tay áo thể thao lau đôi mắt ướt, đeo lại kính. Lau hai tay vào ௱ôЛƓ quần, cậu chìa tay ra cho tôi, “Bắt tay nhé.”
“Ừ.”
Chúng tôi bắt tay nhau. Tay Yuji lúc nào cũng ấm và dấp dính một chút mồ hôi.
Tiếng loa thông báo tàu điện sắp tới. Dù vậy hai chúng tôi cũng không buông tay ra.
“Cậu phải tiếp tục vẽ tranh đấy,” tôi dặn. “Từng ngày, từng ngày một, kể cả những ngày gặp chuyện buồn hay khó khăn.”
“Ừ. Tớ sẽ vẽ. Từng ngày, từng ngày một, kể cả khi đau bụng hay đau đầu. Tớ hứa,” Yuji nói.
Loa thông báo lại vang lên lần nữa. Tôi còn chưa đưa vé vào máy soát. Nghe tiếng loa đã có phần sốt ruột.
“Tớ phải đi rồi.”
“Ừ.”
Rồi chúng tôi buông tay nhau. Nhưng sẽ không sao. Chúng tôi luôn được kết nối với nhau. Khoảng cách sẽ không là vấn đề.
“Tạm biệt cậu, Yuji.”
“Ừ.”
Sau đó tôi cất tiếng với con Trash đang trong chiếc xe đẩy.
“Tạm biệt mày, Trash.”
Con chó nghiêng đầu với bộ dạng thắc mắc. Có vẻ như nó không hiểu rõ tình trạng lúc này cho lắm. Tôi hướng ánh mắt sang phía Karin đang khoanh tay, đứng tựa vào tường nhà ga, “Tạm biệt, Karin.”
“Ừm,” cô nàng lẩm bẩm với vẻ khó chịu. “Có phải sẽ không bao giờ gặp lại đâu chứ.”
Tức là sẽ không nói tạm biệt. Tôi nhấc chiếc túi vải dù to đặt dưới đất lên, “Tớ đi nhé.” Tôi nhìn lại khắp lượt mọi người, gật đầu rồi đi qua cửa soát vé, hướng về phía sân ga. Trước khi biến mất khỏi tầm mắt nhau, tôi quay lưng nhìn lại một lần nữa.
“Huýt?” Con Trash kêu lên như đột nhiên nhớ ra điều gì.
“Satoshi, cậu đi mạnh giỏi nhé!” Yuji nói như hét.
“Các cậu cũng vậy nhé!” Tôi vẫy tay thật mạnh, gửi tín hiệu chia tay cuối cùng đến những người bạn.
Tạm biệt, tớ yêu các cậu lắm.
Rồi tôi lặng lẽ quay về phía trước, tiếp tục bước đi. Nước mắt chực trào nhưng tôi cố gằn cổ họng ngăn chúng tuôn ra.
Con tàu từ từ lăn bánh vào sân ga. Tôi hít hít mũi, khẽ nhấc nhấc chiếc túi trên tay xem thử trọng lượng. Trên sân ga hầu như không một bóng người. Tít trên cao bầu trời mùa xuân, chim sơn ca hót những tiếng véo von thư thả. Tàu điện gần như đã thu mình về ga. Tốc độ sắp xuống bằng không.
Đúng lúc ấy, ở phía cuối tầm nhìn, tôi thấy có màu áo kaki đang chuyển động.
Là Karin. Cô nàng chạy tới với đôi gò má trắng ánh lên mịn màng. Mái tóc màu mật ong rung mạnh theo mỗi bước chân làm lộ vầng trán rộng. Chau mày, hất tung gấu áo khoác, cô nàng dốc sức chạy đến chỗ tôi.
Karin đuổi kịp tôi cùng lúc tàu điện dừng lại và mở cửa. Một vài hành khách xuống ga.
“Satoshi!,” Karin vừa thở hổn hển vừa nói. “Cậu có muốn hôn tớ không?”
Tôi kinh ngạc nhìn vào mắt Karin. Cô nàng nhìn lại bằng cặp mắt sáng màu. Ánh nhìn cực kì nghiêm túc.
“Tớ muốn,” tôi trả lời ngay tắp lự. Chỉ còn một ít thời gian nữa thôi.
“Cứ để tay như vậy đi!” Cô nàng nói. Vậy là tôi đứng giữ tay đúng vị trí đó.
Cô nàng vòng hai tay qua cổ tôi, kiễng gót chân. Karin cũng cao nhưng vẫn kém tôi khoảng mười xentimét. Tôi đã giơ hai tay lên nửa chừng, sực nhớ ra lời cô nàng, tôi dừng lại.
Karin siết mạnh cánh tay. Vì vừa chạy một quãng dài, cô nàng còn đang thở hổn hển.
Hộc, hộc, hộc.
Karin thở dốc và ghé môi lại. Quỹ đạo có hơi lệch một chút, đầu tiên chạm vào mũi, rồi sau đó môi dưới của cô nàng và môi trên của tôi chạm vào nhau.
Karin nhắm mắt. Hàng lông mi dài, dày và hơi uốn cong lên đang ghé sát tôi.
Tôi hơi cúi đầu xuống, điều chỉnh vị trí môi. Lần này thì môi cả hai đã vừa vặn khớp vào nhau. Tuy nhiên, Karin không trụ được lâu, cô nàng mở miệng hít không khí vào. Đoạn thở hắt ra. Hơi thở của cô nàng đọng lại trên môi và mũi tôi. Không hiểu sao hơi thở đó có mùi như mùi nước soda. Rồi sau đó chúng tôi lại chạm môi lần nữa. Tôi đưa lưỡi chạm vào bên trong đôi môi khép hờ của Karin, cảm nhận được mùi vị ở phần ướt ướt trong miệng. Cũng có thể đó là mùi vị của ion phân li từ dụng cụ nẹp răng của cô nàng. Tôi chợt nhớ lại mùi vị của dụng cụ kim loại sáng loáng mà bác sĩ cho vào miệng khi tôi bị cúm.
Bỗng nhiên, chuông báo tàu điện chuẩn bị rời ga vang lên.
Người Karin cứng đờ rồi suýt mất thăng bằng. Tôi vội vã buông chiếc túi toan nắm lấy cánh tay Karin. Chỉ có điều, cơ thể hai đứa quá sát nhau nên tôi không làm sao giơ tay lên cao hẳn, rốt cuộc cái tôi nắm được không phải cánh tay Karin mà là chỗ phồng ở иgự¢ bị lớp áo khoác che phủ.
“Đồ ngốc!” Karin đẩy tôi ra. Tôi lùi một bước, cơ thể hai đứa tách khỏi nhau. Karin vừa thở hổn hển vừa dang rộng hai chân cố định cơ thể.
Tôi nhìn trân trân vào cô nàng trong trạng thái mơ màng. Vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ иgự¢ Karin lại đầy đặn thế…
Cô nàng bừng tỉnh trước, bèn lượm chiếc túi rơi dưới sang gạch nhà ga, “Nhanh lên kìa, Satoshi.”
“Ừ.” Tôi đón chiếc túi vào lao nhanh lên tàu.
“Một ngày nào đó,” Karin gọi với theo. “Hẹn cậu vào một ngày nào đó.”
Tiếng chuông đột ngột tắt lịm, nhường chỗ cho sự tĩnh mịch. Và rồi cánh cửa đóng lại kèm theo âm thanh giống như tiếng thở.
“Ngày nào đó là…” Thế nhưng chưa kịp hỏi tiếp, tôi đã bị chia cắt hoàn toàn với Karin bởi lớp kính và kim loại. Đoàn tàu đã bắt đầu chuyển động.
Karin vẫn đứng chôn chân tại chỗ, nhìn tôi với ánh mắt như giận dữ.
“Ngày nào đó là…” tôi thử hỏi một lần nữa. Bóng dáng Karin xa dần từng chút, từng chút một. “Ngày nào đó nghĩa là sao?”
Con tàu dần dần tăng tốc như muốn ném tôi ra khỏi trọng trường của thị trấn này. Karin đã ở xa tới mức không thể nhìn rõ các biểu hiện trên mặt. Phi hành gia bay lên sao Hỏa có lẽ cũng ngắm nhìn trái đất như thế này. Chỉ có chúng tôi mới hiểu được cảm giác đó.
Chẳng mấy chốc con tàu bắt đầu cua mạnh sang trái. Tôi gí sát mặt vào kính cửa sổ, đuổi theo chấm nhỏ màu kaki sắp biến mất khỏi tầm mắt. Nhưng nó thoắt tan biến ở phía bên kia của con tàu đang sáng nhấp nháy.
Còn sót lại trong tôi là dư vị của nụ hôn đầu tiên và cảm giác mềm mại của bộ иgự¢ dưới lòng bàn tay.
Tôi ngồi trên cầu thang, nhìn chăm chăm vào bàn tay mình. Phải rồi, nó vừa khít với bàn tay này.
“Bàn tay sao vậy?”
“À không, đâu có gì.”
“He he,” Karin cất giọng sung sướng một cách bí ẩn. “Giờ nó hoành tráng hơn nhiều rồi,”
Là đàn ông mà bị nhìn thấu tâm can như thế thì sẽ ra sao đây.
“Điều đó thật…”
“Mà thôi, chuyện chẳng liên quan gì đến cậu.”
“Ừ, chuyện đâu có liên quan gì đến tớ.”
Cùng câu nói “Chúc ngủ ngon,” cô nàng đưa tay lên khuy áo sơ mi. Lấy đó làm tín hiệu, tôi đứng dậy lê chân lên phòng mình.
Tôi choàng tỉnh vì nghe thấy một âm thanh nhỏ. Lại có cảm giác mình vừa mơ một giấc mơ nào đó. Một giấc mơ hạnh phúc. Tôi định ngủ tiếp để quay trở về thế giới giấc mơ. Nhưng được một lúc, tôi lại nghe thấy tiếng động từ dưới tầng. Tôi nhìn đồng hồ bên gối. Hơn một giờ sáng. Tôi bèn ra khỏi giường rồi xuống cầu thang với nguyên bộ quần áo ngủ (tức là chiếc áo phông hình con Trash và chiếc quần thể thao 100% cotton). Xuống được nửa đường, tôi nhận ra đèn tầng một vẫn còn sáng. Là bóng đèn phản xạ le lói bên quầy.
“Ồ, cậu sao thế?” Karin đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bên quầy, mắt hướng về chiếc máy tính xách tay.
“À không, tớ thấy có tiếng động…”
“À, xin lỗi. Tớ đánh thức cậu mất rồi. Tớ đã cố gắng cẩn thận vậy mà…”
“Có gì đâu.” Tôi gãi gãi đầu hỏi cô, “Cậu không ngủ được?”
“Ừ, chắc là vậy.”
Trả lời với nét mặt thoáng chút bồn chồn, Karin rót trà thảo dược vào cốc.
“Cậu uống không?”
“Thôi.”
“Vậy hả?”
Vén tóc rồi đưa cốc trà lên miệng, trông Karin có hơi lo lắng hơn bình thường. Cô ăn mặc giống hệt tôi, áo phông và quần thể thao. Hình vẽ ở иgự¢ áo là kí hiệu. Ba dấu chấm và ba dấu gạch ngang, tiếp đó lại là ba dấu chấm. Trung tâm các dấu chấm ở hai bên trái phải nằm đúng phẩn đỉnh của bộ иgự¢ cô.
“Cái đó là gì vậy?” Tôi trỏ tay hỏi.
“Cái ở trong ấy hả? Hay cái bên ngoài?”
“Có lẽ,” tôi nói, “không phải cái bên trong.”
Cô lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. “Toong toong toong, tu tu tu, toong toong toong.” Cô vừa nói vừa làm động tác như đang ấn phím bằng ngón tay trỏ.
“À, tín hiệu Morse phải không nhỉ?”
“Phải. SOS. Save our soul.”
“SOS vốn có ý nghĩa như vậy hả?”
“Chà, theo tớ hiểu là mãi sau này họ mới gán cho nó ý nghĩa đó.”
“Đó là tiếng lòng của Karin?” Tôi hỏi vu vơ.
“Nếu thế thì cậu sẽ cứu tớ hả?” Karin vừa nói vừa nhìn vào tôi với ánh mắt thách thức.
“Dĩ nhiên là thế,” tôi trả lời ngay tắp lự.
Trong một thoáng, gương mặt Karin trở nên ngạc nhiên, rồi ngay lập tức trở lại bình thường. Cô khẽ lắc đầu, “Cậu hứa đại như thế là không được đâu.”
“Hứa đại?”
Karin nghiêng đầu như muốn nói không-phải-sao, “Một người đàn ông bình thường sẽ không thể cứu rỗi tâm hồn của hai người phụ nữ.”
Ra thế, là chuyện đó hả, “Nhưng tớ là bạn thân của cậu mà.”
“Đúng vậy. Nhưng con người không thể mãi mãi tuổi mười bốn được đâu.”
“Nghĩa là?”
“Chà, tự cậu thử suy nghĩ đi,” cô bỏ mặc tôi. “Cho dù tớ có là con tàu Titanic đang bị chìm thì cậu cũng sẽ ở trên đại dương xa xôi không thể nào với tới được.”
“Kể cả ở gần như thế này?”
“Ừ, kể cả ở gần như thế này.” Cô nhìn tôi đang trầm tư suy nghĩ đoạn cười khúc khích. “Không có gì đâu. Cậu đừng để ý.”
“Cơ mà…”
“Thật mà. Nói đùa mà lúc nào cũng tưởng thật, cậu đúng là công tử khó đỡ.”
“Đừng quên là tớ lớn tuổi hơn cậu đấy.”
“Chỉ hơn có bốn mươi ba ngày. Mà sống đến ba mươi năm rồi thì cũng nằm trong sai số thôi.”
Hừ.
“Cậu không sao thật chứ?” Tôi hỏi.
“Ừ, không sao mà. Cậu đi ngủ sớm đi, công tử!” Cô nói kèm thêm rồi cười khúc khích.
Tôi im lìm chĩa ngón trỏ vào cô kiểu “Cậu nhớ đấy” đoạn cứ thế bước lên cầu thang.
Chúng tôi lấy lại được sự thoải mái trong chốc lát bằng màn kịch đùa giỡn.
Thế nhưng quay trở về phòng, tôi chẳng thể nào thoải mái được. Tôi lo lắng cho Karin.
Cô ấy không ngủ được. Sự thực về những chú lùn đóng giày có lẽ cũng chính là cô. Những viên thuốc Karin lén uống liệu có liên quan đến trạng thái mất ngủ này không?
Đột nhiên tôi nhớ ra câu chuyện đồn đại về Karin tôi nghe từ hồi nhỏ. Rằng Karin lúc nào cũng mơ màng trong lớp học. Có cậu bạn cùng lớp còn nói rằng nhìn thấy cô đi ra từ bệnh viện.
Karin có bí mật gì đó. Ôm một nỗi đau và cần sự trợ giúp.
Save our soul.
Có thể tôi là con tàu Carpathia[18] trên đại dương xa xôi theo lời Karin nói, nhưng cho dù vậy tôi không thể không lao tới. Nếu cô ấy phải ôm nỗi đau nào đó, tôi muốn cứu cô ấy thoát ra. Thế nhưng không còn ở tuổi mười bốn, chúng tôi không được phép hành động bộc phát theo thôi thúc của trái tim. Nghĩ đến đây tôi có cảm giác như đang bơi dưới đáy biển sâu trong tình trạng bị trói cả chân lẫn tay.
[18] Con tàu đầu tiên đến cứu hộ tàu Titanic sau thảm họa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc