Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 11

Tác giả: Ichikama Takuji

Nhận ra tôi, Thịt Xay bèn quay sang. Lợi dụng sơ hở của hắn, con Trash lao lên, toàn bộ đều xảy ra cùng một lúc.
Thịt Xay phản ứng mau lẹ một cách đáng ngạc nhiên so với thân hình đồ sộ. Mà không, điều này có lẽ nên được xem xét một cách tương đối, đơn giản là hành động của con Trash chậm chạp hơn hắn ta. Con Trash cũng đã già, hơn nữa có lẽ nó không quen với hoạt động tấn công.
Cánh tay to lớn của Thịt Xay vung ra (một cú vung tay thiếu sự sắc bén, phù hợp với cầu thủ bắt bóng số tám), bằng một cú đánh trúng phóc, hắn đấm bay con Trash lên không trung. Con vật văng đi một khoảng xa không thể tưởng tượng nổi, đập vào thân cây thông đỏ rồi rơi bịch xuống nền đất. Nó cất tiếng “Huýt!” đầy ngạc nhiên về cú bay của mình, rồi cứ thế nằm yên.
Đối với Thịt Xay, đó có lẽ là cú đánh đỉnh nhất trong cuộc đời hắn. Hắn ta nhìn trân trân vào cánh tay mình với vẻ mặt như không thể nào tin nổi.
Tôi ứa nước mắt. Thật lòng mà nói, lí do lớn nhất là do tôi quá sợ hãi. Từ trước đến nay tôi chưa từng tận mắt chứng kiến pha *** nào như thế. Mặc dù tôi biết con người sử dụng *** như khi mục sở thị thì cảnh tượng đó quá tàn bạo. Nó chứa đựng sự độc địa làm đau ***g *** và ác ý lộ liễu làm mềm nhũn trái tim.
Lí do khiến tôi khóc còn bao gồm cả sự tức giận. Cả khi tức giận thì con người ta cũng chảy nước mắt. Chỉ có điều tôi là kẻ không có duyên với sự kích động. Giả sử vì tức giận quá, không kiềm chế được bản thâm mà lao ra thì có lẽ mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều.
Việc dấn thân vào một cuộc chiến ta không có cơ may thắng, nếu không phải là hành động tự hủy hoại bản thân thì cần phải có một năng lượng kha khá. Tôi có nỗi sợ hãi bản năng đối với sự đau đớn, thậm chí cả nỗi “sợ ૮ɦếƭ” tuy nhỏ nhưng cũng nhen nhóm trong đầu.
Mặc dầu vậy, việc tôi đi về phía Thịt Xay là vì tôi muốn chứng mình cho bản thân mình thấy chứ không phải bấy kì ai khác. Rằng tôi là kẻ có thể trở nên dũng cảm vì bạn bè.
Trước hết tôi chỉ còn cách làm hắn mất tập trung. Đó là lợi thế duy nhất tôi có được. Vì vậy, tôi do dự trong khoảng thời gian tối thiểu rồi đột ngột lao vào. Người ngoài nhìn vào có lẽ cho rằng đó là hành động vì tức giận. Nhanh đến mức như vậy.
So với con Trash thì tôi khỏe hơn nhiều, hơn nữa cả tốc độ tôi cũng khá vượt trội. Tuy nhiên chẳng có gì khác nhau trong việc cả hai đều không quen với chuyện ẩu đả. Nếu tôi hạ thấp trọng tâm hơn nữa thì chắc chắn cú đánh sẽ có tác dụng hơn nhiều, chỉ có điều lúc nghĩ ra được thì đã quá muộn. Kể ra nếu xét về ba mươi kilogram chênh lệch trọng lượng cơ thể thì cú đạp cao của tôi cũng không phải dạng vừa. Đang cảm giác như có thứ gì mềm mềm hôi thối bao bọc xung quanh thì tôi cảm nhận được thân hình đông cứng của Thịt Xay và bị đẩy ngược trở lại như vừa chạm phải bộ phận giảm xóc, nhưng không đau như tôi tưởng.
Tôi giật lui về sau khoảng ba bước rồi cứ thế ngã đập ௱ô** xuống đất. Thân hình to lớn của Thịt Xay lảo đảo nhưng tay thì bám được vào cây thông đỏ, may mắn không ngã.
“Mày…” Thịt Xay nhìn xuống tôi, trong ánh mắt thấp thoáng màu sắc của sự mệt mỏi. Hắn đã chán ngấy rồi. Chán cả *** lẫn việc phải nhìn kẻ bị hắn làm tổn thương. Đối với hắn, tôi chỉ là công việc vớ vẩn buộc phải làm thêm giờ, là thứ đồ ăn bổ sung sau cùng khi đã no xôi chán chè.
Dù vậy Thịt Xay vẫn chỉnh trang lại tư thế đoạn tiến về phía tôi. Dẫu sao thì Thịt Xay cũng là một kẻ trung thực dù không rõ là trung thực về điều gì.
Tôi giật lui đặng trốn khỏi hắn, nhưng ngay lập tức bị đống rác chặn lối. Thịt Xay vừa thở hồng hộc vừa đuổi đến trước mặt tôi. Trong tình trạng mất lợi thế tấn công bất ngờ này, tôi không còn cơ hội thắng. Ý chí đấu tranh bừng lên một cách miễn cưỡng giờ cũng đã héo hon, khô quắt. Tuy nhiên lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi thua trắng trong trận này. Tôi khua khoắng tay ra sau kiếm tìm thứ gì đó có thể dùng làm VK thích hợp. Sờ phải một vật, tôi nhặt đại lên. Thịt Xay tung một cú đá nhằm vào *** tôi. Tôi lăn sang ngang và may mắn tránh được, đoạn tôi ném thứ tôi cầm trên tay vào hắn.
Đó là đầu một cái vòi sen cũ rích đã đổi màu.
Tôi trở nên rầu rĩ. Cái vòi sen đấy thì là được gì cơ chứ? Điều này có khả năng sẽ trở thành một màn hài hước hữu dụng, tuy nhiên Thịt Xay không hề cười. Tất nhiên tôi cũng không cười. Và rồi mắt tôi lại ngấn lệ.
Thịt Xay từ tốn chỉnh lại góc độ và đúng vào khoảnh khắc hắn định tung ra cú đá tiếp theo thì Karin xuất hiện đột ngột như ảo ảnh. Cô nàng xen vào giữa hai chúng tôi, đập cán chổi lau nhà vào cái đù* mập mạp của Thịt Xay. Một cú xuất sắc thật sự. Một âm thanh dấp dính vang lên, Thịt Xay hét lên ầm ĩ. Hắn co một chân lên, lùi lại phía sau rồi tựa lưng vào thân cây thông đỏ, thở hồng hộc.
“Thịt Xay, mày đã làm gì Yuji?” Tay cầm cán chổi lau nhà, Karin vừa đe dọa vừa nhìn Yuji đang co quắp trên nền đất.
“Có làm gì đâu.” Thịt Xay trả lời với vẻ chán nản. “Chẳng làm gì cả.”
Hắn ta thở mạnh, đứng thẳng người lên, đoạn rời đi như thể mọi việc đã xong xuôi.
“Này!”
Nghe tiếng Karin, hắn quay lưng lại nhìn với ánh mắt như buồn ngủ, “Chỉ là đập đầu vào nhau thôi mà. Cộp một cái thôi.”
Nói xong, hắn xoa xoa cái đù* mập rồi mất hút trên con đường quanh co. Karin không buồn đuổi theo Thịt Xay, buông cây chổi trên tay rồi chạy lại chỗ Yuji. “Yuji, cậu có sao không?”
Cô đỡ nửa người cậu dậy. Yuji ho dữ dội, “… Không sao. Chủ yếu là… con Trash.”
Trong lúc đó, tôi đang ẵm con Trash lên khỏi bãi cỏ. Từ sâu trong bộ lông xù, con Trash ngước đôi mắt buồn thảm nhìn tôi, cố hỏi mấy lần bằng cái giọng yếu ớt “Huýt?,” tôi trả lời “Không sao đâu.” Thế nhưng tôi nhận ra rằng mọi chuyện không hề ổn. Nó đã đập mạnh nửa thân sau vào thân cây thông đỏ. Chân sau bị bẻ cong thành hình dạng kì dị, máu đỏ bê bết trên lưng bộ lông xù.
Tôi đi đến chỗ Yuji, vẫn ẵm con Trash, quỳ gối xuống nền đất, để mặt con Trash ngang tầm với mặt Yuji.
“Trash, mày không sao chứ?” Yuji luồn bàn tay nhỏ nhắn vào dưới cằm Trash. Con chó vẫn hỏi chúng tôi bằng cái giọng như thì thầm, “Huýt huýt?” (Tại sao, tại sao?)
Yuji tiếp tục ho dữ dội, rồi đột ngột nôn thốc nôn tháo. Chất nôn bắn tung tóe vào cánh tay và cả *** chiếc áo quân đội của Karin. Cô nàng vô cùng lo lắng, xoa nhẹ lưng Yuji. “Cậu có sao không?”
“Hơi,” Yuji gật đầu trong nước mắt. “Tớ bị Thịt Xay thụi vào bụng. Từ đó đến giờ… tớ khó chịu. Tớ xin lỗi,” cậu nói. “Tớ làm bẩn cậu rồi.”
“Bẩn đâu mà bẩn, không sao hết.” Quả thật Karin không hề để ý đến điều đó. “Yuji chẳng có gì là bẩn cả. Thứ bẩn thỉu là máu chảy trong người bọn nó.”
Yuji run rẩy như bị ớn lạnh.
“Karin,” cậu cất tiếng gọi.
“Gì cơ?”
“Cậu không được trả thù đâu.”
Mặt Karin méo xệch, “Nó khiến Yuji thế này… hơn nữa… hơn nữa, cả con Trash rồi không biết sẽ ra sao, cậu không thấy à?”
Nhận ra mình vừa được gọi tên, Trash lại cất giọng như tiếng gió thổi xuyên qua ống thủy tinh, “Huýt?”
“Tớ biết mà,” Yuji đáp. “Thế nhưng không được. Tớ chán *** lắm rồi. Tớ không biết nó lại là thứ kinh khủng thế.” Cậu đưa tay lau khóe miệng dính chất nôn, “Tớ không muốn các cậu làm thế. Hãy hiểu cho tớ.”
Karin nhìn tôi như định hỏi điều gì. Tôi im lặng gật đầu thay cho câu trả lời.
“OK, tớ hiểu rồi.” Cô nàng nói. “*** đến đây là kết thúc.”
Nghe Karin nói vậy, gương mặt Yuji trở nên nhẹ nhõm như trút được gán***.
“Nào,” Karin kiềm chế sự tức giận, hỏi Yuji bằng giọng nhẹ nhàng. “Cậu cử động được không? Trước mắt phải mau chóng đến bệnh viện.”
Yuji chống tay xuống đất định tự mình đứng dậy. Thế nhưng bỗng dưng mặt cậu méo xệch, miệng mở thành hình chữ O đoạn kêu lên không thành tiếng. Thấy vậy Karin bèn gọi, “Satoshi, nhờ cậu được không?”
“Được,” tôi gật đầu. “Vậy còn Trash nhờ cậu nhé.”
“Ừ. Mình tớ không đủ sức.”
Tôi giao con Trash cho Karin đoạn từ từ đưa Yuji lên lưng một cách thận trọng. Sau đó chúng tôi nhẹ nhàng bước đi.
“Xin lỗi cậu.” Yuji nói trên lưng tôi. Thứ mùi hoi hoi kèm vị chua gắt xộc vào khoang mũi tôi.
“Không có gì,” tôi trả lời. “Cậu đừng bận tâm. Mặc dù tớ không biết cậu đang nói về điều gì.”
“Ừ.”
Karin hai tây ôm con Trash đi bên cạnh chúng tôi.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Cô nàng hỏi.
“Đúng như Thịt Xay nói mà.” Yuji trả lời Karin bằng giọng yếu ớt. “Đụng vào nhau thôi. Đế giày của Thịt Xay và bụng tớ.”
Chúng tôi không thể cười nổi trước cố gắng pha trò của Yuji.
“Bình thường hắn đâu có chạy đến chỗ đó.”
Nghe tôi nói vậy, Yuji suy nghĩ một lát rồi trả lời, “Chắc là việc hắn chạy tắt đã bị bại lộ. Vậy nên mới bị phạt chạy đến chỗ xa đó.”
“Cậu không nhận ra à?”
“Tớ cũng không ngờ là hắn lại chạy đến tận chỗ ấy.”
Vả lại, một khi Yuji đang quan sát đống rác mà cậu ta thích thú thì sẽ chẳng nghe thấy gì xung quanh. Giống hệt con thỏ cụp tai.
Đi được một lát, tôi hỏi, “Cậu đau không?”
“Một chút thôi,” Yuji trả lời. “Tớ lo lắng cho con Trash hơn. Có vẻ như xương của nó bị gãy.”
“Không sao đâu. Chắc chắn nó sẽ khỏi.”
Yuji im lặng. Điều cậu cần không phải an ủi mà là sự thực. Tiếp đó, cậu đột nhiên thay đổi tâm trạng rồi bảo tôi, “Satoshi, cậu dũng cảm quá. Cậu oai phong xuất hiện, tớ vui lắm ấy.”
“Cơ mà tớ có làm được việc gì đâu. Chẳng nên làm những việc mình không quen làm nhỉ. Rút cuộc tớ cũng chỉ là giải pháp chữa cháy cho đến khi Karin xuất hiện thôi.”
“Làm gì có chuyện đó chứ.”
Karin xen vào giữa hai chúng tôi, “Satoshi, tớ thay đổi cách nhìn về cậu rồi. Trông cậu thật ngầu. Nhất là,” cô nàng cười ranh mãnh, “VK trên tay lại là đầu của cái vòi sen.”
“Hả, cái gì?” Yuji hỏi. “Tớ không nhìn thấy.”
“Một loại VK hoàn hảo đấy. Tia sáng… vòi sen.”
Tôi cúi gằm xuống, mặt đỏ bừng, “Chẳng sao. Đằng nào thì tớ cũng chỉ là đội tấu hài mở màn thôi mà.”
“Không, không, cơ mà nhé,” Karin quay lại giọng nói nghiêm túc. “Thực sự là trông cậu ngầu lắm. Làm tớ nóng hết cả người.”
“Cái đó, ừ thì…”
Tôi nói với giọng hời hợt nhằm giấu vẻ ngượng ngùng, thực sự thì tôi đang rất vui. Tôi vui vì chính Karin chứ không phải ai khác công nhận điều đó.
“Tớ đã bảo không phải nói dối mà. Tin tớ đi.”
“Ừ, tớ tin, cảm ơn cậu.”
“Không có chi.”
Cứ thế chúng tôi tiếp tục trò chuyện với những lời động viên, an ủi lẫn nhau. Thế nhưng… Quả nhiên hiện thực khốc liệt không thể làm gì được.
Vết thương của Yuji không quá nghiêm trọng. Bầm tím và xây xát. Nôn được ra nên cảm giác khó chịu rồi cũng hết.
Phần nhiều tính chất nghiêm trọng nằm ở con Trash. Xương hông của nó bị gãy. Khung xương bẻ theo một hình gấp khúc phức tạp mà trong đó toàn bộ các mảnh đều rạn nứt. Xương chân sau cũng bị gãy, *** bị tổn thương không nhỏ. Thậm chí chúng tôi còn biết thêm rằng con Trash mắc chứng ***c thủy tinh thể đang phát triển khá nhanh và bị viêm mủ da toàn thân. Bác sĩ thú ý ở bệnh viện chúng tôi đến nói rằng “Không chừa một chỗ nào,” rồi khịt khịt mũi. “Bệnh lan ra toàn thân không chừa một chỗ nào.”
Con Trash phải cắt lông để điều trị, trông nó như biến thành một sinh vật khác. Bị cởi bỏ lớp áo lông xù, nó thể hiện bộ mặt tẽn tò chẳng khác nào một chú hề bị phát hiện ra bộ mặt thật. Chúng tôi cũng có cảm giác như đã trót nhìn thứ gì đó không được phép nhìn, mãi mà không thể nhìn thẳng vào nó.
Nửa thân sau của con Trash phải cố định bằng bột thạch cao, nó bị tiêm nhiều thuốc, toàn thân ngấm thuốc bôi. Được chăm sóc cẩn thận trong viện một thời gian nhưng lúc nào chúng tôi tới thăm, phát ra từ miệng nó chỉ là tiếng thở dài “hu?,” còn tiếng “ýt” đằng sau đó thì chúng tôi không tài nào nghe được. Nghe nói phí điều trị khá đắt nhưng Karin đã thanh toán trong khi tôi và Yuji không hề biết gì.
Sau khi ra viện, Yuji nhận về nhà nuôi. Nửa thân sau của con Trash không thể cử động được nữa, Yuji đã nhặt chiếc xe đẩy hàng ngoài bãi rác về làm chân mới cho nó. Từ dạo mọc lại lớp lông mới, con Trash ngồi trên chiếc xe đẩy hàng này, quay lại với vành đai xanh và thế giới rác. Nó đã khỏe mạnh trở lại và cả nửa sau của tiếng sủa bị mất cũng đã được khôi phục.
“Huýt?”
Có vẻ như nó vẫn chưa nhận được câu trả lời thì phải.
“Một thế giới tốt đẹp thì không thể có những kẻ lỗ mãng, ích kỉ.” Một hôm, Karin nói với tôi khi chỉ có hai người.
“Ừ,” tôi trả lời. “Vậy nên?”
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong ống nước đã cạn nước. Một con đường làng chạy cắt ngang qua ống nước, thi thoảng lại có tiếng máy cày chạy trên đầu chúng tôi.
“Có tội thì phải đền. Nếu làm tổn thương người khác, thì chí ít kẻ đó cũng phải chịu đau khổ tương tự. Như thế mới là công bằng phải không?”
Ngay lập tức hiểu ra, tôi trở nên bất an. “Chúng mình hứa với Yuji rồi mà. Cậu nhớ không?”
“Tớ nhớ. Tớ đã bảo thế này: *** đến đây là kết thúc. ”
“Ừ, đúng là như thế.”
“Thế cho nên,” cô nàng nói, ghé sát vào mặt tôi. Nói như thì thầm bên tai. Có thứ gì đó như đang chạy dọc sống lưng tôi. “Tớ không thèm động một Ng'n t vào thằng Thịt Xay đâu.”
Đêm hôm đó, tôi chạy xe đạp đến nhà Thịt Xay. Karin nói sẽ làm một mình nhưng tôi không đành lòng để cô nàng một mình giữa đêm tối.
Đó là một đêm trăng sáng. Không khí đêm thu lành lạnh, thích hợp với gò má đang tỏa nhiệt vì cao hứng của tôi. Tôi xuống xe đạp trước một chút rồi từ đó đi bộ. Bên cạnh nhà Thịt Xay là khu đất trống khá rộng mọc đầy lau. Tôi bước chân vào đó, khe khẽ gọi Karin.
“Karin?”
Bụi lau rung lên ở vị trí gần hơn tôi tưởng, cô nàng xuất hiện. Ánh sáng trắng xanh của mặt trăng chiếu vào khiến khuôn mặt Karin lấp lánh, láng mịn.
“Cậu đến giúp tớ hả?”
Không biết có phải do tưởng tượng hay không mà tôi có cảm giác giọng của cô nàng có vẻ vui. Karin chỉ cười một chút rồi sau đó làm động tác cắn môi dưới nhằm kiềm chế cảm xúc.
“Ừ,” tôi trả lời. “Làm sao mà thiếu đội tấu hài mở màn được.”
Nói rồi tôi nhắm tịt hai mắt. Thực ra tôi định nháy mắt nhưng không thực hiện thành công. “Tớ sợ Karin không phát huy hết khả năng.”
“À, đúng vậy,” cô nàng nói rồi cầm lấy tay tôi. Một bàn tay lạnh. Cô nàng dẫn tôi vào trong đám lau. Ở đó có một khoảng trống vừa đủ cho khoảng hai người. Bao quanh chúng tôi là đám lau cao, ngước mắt nhìn lên, tôi thấy bầu trời sao bị cắt thành hình vây cá.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ.
“Rồi sao nữa,” tôi gợi chuyện. “Cậu bảo là sẽ làm cho Thịt Xay phải đau đớn mà không cần động tay phải không?” Tôi chăm chú nhìn vào mặt Karin. “Cậu làm thế nào?”
Karin giơ Ng'n t trỏ lên đoạn lắc lắc như muốn bảo “Chà, cậu hãy nhìn đi.” Sau đó, lấy hay tay xoa nhẹ lên má, *** môi, Karin phát ra thành tiếng “gru… u” từ cổ họng. Không hiểu sao cô nàng tỏ vẻ không hài lòng, lần này làm động tác như tự siết cổ mình, một lần nữa cô nàng phát ra âm thanh từ cổ họng. “Hút.”
Karin gật gật đầu, di chuyển tay từ cổ họng lên miệng đoạn mở rộng thành hình loa.
“Tớ làm nè,” Karin ám hiệu bằng cách liếc sang tôi đoạn dồn hết lực vào má.
“Huýt?”
Tôi bất ngờ, bỗng nhiên quay lại nhìn phía sau. Biết là không có nhưng tôi không thể không làm vậy. Bởi tiếng kêu đó chính là của con Trash.
“Huýt?” Karin thổi một lần nữa.
Một tiếng ken két vang lên, cửa sổ tầng hai nhà Thịt Xay bật mở. Thân hình 80 kilôgam to lớn không lẫn vào đâu được ở ngay chỗ đó. Hắn ta dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh với điệu bộ lo lắng. Chắc chắn hắn không thể nào nhìn thấy bóng dáng chúng tôi trong bóng tôi nhưng Karin vẫn ghé sát vào tôi, cố hết sức làm bóng hai đứa nhỏ lại. Đầu Karin nhỏ nhắn đặt dưới cằm tôi. Chắc chắn nghe tiếng trống *** tôi đập thình thịch nhưng Karin không nói lời nào.
Thịt Xay lắng tai nghe ngóng tình hình một lúc nhưng rồi hắn nghiêng đầu, bỏ cuộc và đóng khung cửa sổ nhôm lại.
Karin tựa đầu vào *** tôi, cô nàng vừa ghé sát gần vừa cười khúc khích. “Cậu nhìn thấy mặt hắn không?”
“Ừ. Tớ có thấy.”
“Thịt Xay ấy, hắn cứ ngỡ là con Trash ૮ɦếƭ rồi.” Cô nàng nói thêm, “Vì tớ đã tung tin giả.”
“Thế tức là Thịt Xay cứ nghĩ rằng hắn nghe thấy tiếng hồn ma?”
“Chính thế.” Cô nàng đứng lên, quay lại nhìn tôi. “Hồn ma này hơi dai dẳng đấy.”
“Ra thế,” tôi thông cảm. “Thịt Xay chắc phải ngót đi chút ít nhỉ?”
Thực tế thì không phải là “chút ít.” Nhìn trừ hao kiểu gì tôi vẫn nghĩ hắn giảm phải trên tám cân. Thế có nghĩa là 10% con người hắn đã biến mất. Karin bảo đó là “tiêu diệt một phần mười.” Mặc dù không thực sự hiểu ý nghĩa, nhưng âm vang của câu nói vẫn khiến chúng tôi vô cùng thỏa mãn.
Hồn ma thật dai dẳng. Suốt ba tháng trời, chúng tôi tiếp tục đến dưới cửa sổ phòng Thịt Xay. Bản serenade của chúng tôi làm thân thể Thịt Xay hao mòn, bắt hắn ta phải chịu giày vò vì ân hận. Để hắn biết rằng *** là phải bị trả giá.
Chúng tôi chỉ đến hằng ngày trong tuần đầu tiên, sau đó là ngẫu nhiên, lúc nào nổi hứng chúng tôi mới ra ngoài.
“Hằng ngày là không cần thiết.” Karin nói. “Bọn mình chỉ cần tác động đoạn đầu và đoạn cuối, đoạn giữa tự Thịt Xay sẽ bổ sung.”
Tự kỉ ám thị. Có khi biểu hiện qua việc nghe thấy những âm thanh không có thực. Dù chỉ là tiếng gió nhưng hắn sẽ nghe thành tiếng sủa của con Trash. Cứ như thế, hắn sợ hãi tiếng động của một hồn ma không tồn tại và dần dà từng chút, từng chút một, đánh mất trọng lượng của chính mình.
Chúng tôi giữ bí mật với Yuji. Tuy không phải *** thật, nhưng dễ dàng hình dung được rằng Yuji sẽ coi hành vi của chúng tôi là không tốt. Cậu ấy không muốn làm ai tổn thương dưới bất kì hình thức nào, dù đó là kẻ gây đau đớn cho bản thân cậu.
Yuji không có vẻ gì là nhận ra hoạt động của hai đứa tôi. Cậu cũng không mảy may nghi ngờ, thậm chí không nhận ra Thịt Xay bị thu nhỏ kích cỡ. Cứ chiều buông, tôi và Karin lại bỏ “phòng khách” lại sau lưng, tìm đến chỗ hẹn ở cánh đồng lau lúc tối muộn.
Tình hình tiếp diễn hơn ba tháng, một hôm, Karin nói với tôi, “Tội đã đền xong.” Cô nàng Pu'ng ngón trỏ vào má tôi, “Mà không phải động một Ng'n t.” Cuối cùng thổi to thêm một lần nữa “Huýt?”
Đó là một thắng lợi nho nhỏ của chúng tôi. Vậy nhưng, kiểu thắng lợi này chẳng đáng tự hào, thậm chí còn khiến tôi có cảm giác chúng tôi là những kẻ bại trận.
“Vì không có nghĩa là,” Karin nói, “con Trash có thể trở về hình dạng như trước.”
“Thế nhưng chắc chắn Thịt Xay sẽ không bao giờ làm con chó xù nào bị thương nữa.”
“Ừ.” Karin nhìn tôi với vẻ mặt mềm yếu, khác hẳn cô nàng lúc bình thường. “Chà, sự thật đó cũng có giá trị an ủi đấy nhỉ?”
Mọi chuyện là như vậy. Thứ chúng tôi thu hoạch được sau ba tháng hoạt động không phải lá cờ thắng lợi mà chỉ vỏn vẹn niềm an ủi nhỏ nhoi vừa đủ nhét vào túi áo ***.
Đúng là con Trash không bao giờ có thể quay về hình dáng cũ, nhưng thực tế thì tôi thấy nó cũng chẳng thảm hại hơn trước là bao. Nó đã khá già, đã rơi vào tình trạng không thể tự đi lại được nữa, nên một cỗ máy di động thay cho bốn chân khiến nó thích thú vô cùng.
Hằng ngày tan học, Yuji thường về thẳng nhà, bê con Trash lên xe đẩy hàng rồi mới cùng nó đến “phòng khách.” Con Trash gác hai chân trước lên khung xe, hứng thú quan sát xung quanh bằng đôi mắt mờ ***c.
Cũng có lúc cả bọn rời “phòng khách” và đi bộ tới một nơi thật xa. Dẫn đầu là con Trash trên chiếc xe hàng do Yuji đẩy, theo sau là tôi và Karin. Đoàn lữ hành nho nhỏ ấy thường cứ viễn chinh không mục đích, nhưng điểm dừng luôn luôn được xác định sắn. Tức là nơi có rác hoặc có nước. Hễ nhìn thấy bãi rác thì Yuji sẽ đứng ì ra một lúc, gặp những nơi có nước là đến lượt tôi không bước đi cho tới khi quan sát xong đám thủy sinh.
Lúc nào cũng vậy, Karin không hề ta thán, mà luôn nhẫn nại ở cạnh chúng tôi. Ngồi xuống bãi cỏ, cô nàng lôi cuốn sách ra khỏi túi áo quân đội, khẽ khàng lật giở từng trang. Còn con Trash, trong bất kì hoàn cảnh nào cũng đều không biết chán, ở đâu nó cũng chăm chú nhìn thế giới xung quanh bằng ánh mắt tràn đầy hiếu kì. Nó dõi theo con bướm đang lượn lờ trước mũi, chăm chú ngắm đàn kiến bò dưới đất với vẻ nhiệt tình của một học giả, cuối cùng ngoảnh lại, điềm tĩnh cất tiếng hỏi, “Huýt?”
“Huýt?” Karin thổi, rồi nhìn tôi với vẻ mặt kiểu “Thấy sao?”
Đó chính xác là tiếng con Trash. Karin vẫn mô phỏng rất đúng điệu.
“Ừ,” tôi bảo. “Là con Trash.”
“Đúng vậy.” Karin nói. “Chuyện đã mười lăm năm rồi.”
Đến bây giờ tôi mới nhận ra, rằng con Trash đã không còn trên cõi đời này nữa. Tôi chưa từng nghĩ về điều đó. Thật khó tin nhưng, tôi có cảm giác như đang nhớ lại một người già tám mươi năm trước giờ đã thành người thiên cổ.
“Nào,” Karin giục. “Ngủ thôi. Từ giờ trở đi sẽ thoải mái thời gian cho cả núi chuyện.”
“Phải đấy,” tôi gật đầu. “Cậu sẽ ở đây một thời gian phải không?”
Karin chớp mi, nhìn tôi với ánh mắt buồn ngủ, “Ừ, tớ nói rồi mà. Yên tâm đi, tớ sẽ không đột nhiên đi sang bên kia bán cầu nữa đâu.”
“Vậy thì đỡ quá. Tớ ghét phải viết thư sai địa chỉ lắm rồi. Chán ngấy việc lạc nhịp nhau rồi.”
Karin suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Giống như Romeo và Juliet?”
Tôi toét miệng cười, áp tay vào tai hỏi vặn lại, “Cậu bảo ai với ai cơ?”
Karin nhìn tôi với vẻ mặt “Ôi ôi ôi.” Nở nụ cười giễu cợt, cô nàng lắc đầu bảo “Không” và thì thầm như đặt nốt mảnh ghép cuối cùng vào trò chơi xếp hình, “Không có gì cả.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc