Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 10

Tác giả: Ichikama Takuji

Sau đó Karin khẽ khàng đặt cái bể lên bàn, khoác tay qua vai chúng tôi, kéo đầu hai đứa sát lại.
Mùi hương thật dễ chịu. Mùi hương của cô gái vừa sang tuổi mười bốn.
“Cảm ơn hai cậu.” Cô nàng thì thầm. “Tớ sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Suốt đời.”
Cô nàng ghì mạnh hai cánh tay, má của chúng tôi chạm nhau. Làn da trông như tờ giấy Kent cao cấp, chạm vào quả nhiên có cảm giác như chạm vào tờ giấy Kent cao cấp.
“Giờ,” cô nàng nói rồi thả cánh tay ra.
Yuji chỉnh lại cặp kính bị tuột trở về đúng vị trí, bộ dạng bồn chồn.
“Tớ phải mang cái này về nhà. Làm sao chở về được nhỉ?”
“Không sao đâu. Tớ có xe đạp mà.”
Tôi đã chở bể cá vàng từ nhà đến đây bằng xe đạp. Chiếc xe tôi thừa hưởng từ bố ấy có cấu tạo cục mịch, thực dụng. Sau khi trút bớt quá nửa nước khỏi bể, tôi bọc nó lại trong giấy gói quà rồi đặt lên giỏ xe. Tôi dắt xe, Karin và Yuji theo sau.
Nhà cô nàng nằm trong khu vực những người nhập cư đầu tiên của thị trấn này. Nhập cư nghĩ là di dân từ nơi khác về, còn những người sống ở đây từ ngày xưa được gọi là “dân bản xứ.” Hàng cây mọc đều tăm tắp trên ngọn đồi là một không gian khác lạ trong thị trấn. Quy hoạch tổng thể được trau chuốt, kiểu cách, có chủ ý. Trông nhà nào cũng đơn giản, cấu trúc bình thường nhưng đều toát ra sự tinh tế. Khác hẳng kiểu nhà xây hàng loạt để bán, cái nào cũng giống cái nào, kiểu như nhà tôi.
Chúng tôi leo lên một con dốc thoai thoải. Karin rất cao hứng, cô nàng ngân nga suốt bằng giọng mũi.
“Cảm ơn các cậu.” Đi đến giữa con dốc, Karin dừng lại và nói. “Đến đây là được rồi.”
Cô nàng nhấc cái bọc bể cá vàng từ giỏ xe ra, ôm vào người. “Hôm nay là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất của tớ. Nhờ có hai cậu.”
Chúng tôi nhìn nhau, nở nụ cười ngượng ngùng.
“Vậy hẹn gặp lại các cậu nhé.” Karin nói.
“Ừ, chào cậu.”
“Vậy nhé.” Cô nàng gật đầu, quay lưng về phía chúng tôi rồi bắt đầu bước đi. Tôi và Yuji đứng một lúc nhìn theo bóng Karin xa dần.
Giọng ngân nga của cô nàng vẫn còn vọng lại.
Phải rồi, tôi đã nhớ ra.
Bài hát mà cô nàng ngân nga là bài Funiculi Funicula.
Tôi trở về cửa hàng vào lúc mười giờ kém.
Ngoài cửa treo tấm bảng “Đóng cửa,” điện bên trong đã tắt. Tôi bước vào trong, chỉ còn duy nhất ngọn đèn ở quầy tính tiền đang bật, Morikawa Suzune ở đó. Cô đang cầm cốc nước uống gì đó như thuốc, nhưng thoáng thấy bóng tôi, cô vội giấu vào chiếc túi màu trắng trên quầy.
“Anh về rồi đấy à?” Cô chào.
“Tôi về rồi.”
Tôi dùng Ng'n t trỏ cởi cà vạt, đoạn ngồi xuống cầu thang dẫn lên tầng hai.
Tôi đang phân vân không biết có nên hỏi về việc tôi vừa nhìn thấy hay không, tuy nhiên trước khi tôi kịp quyết định thì cô đã mở miệng trước. “Buổi hẹn của anh thế nào?”
“Vui lắm,” tôi trả lời. “Chúng tôi còn uống cả R*ợ*u Vintage nữa cơ mà.”
“Ái chà chà,” cô bảo. “Trẻ em mà uống R*ợ*u sẽ bị la đấy nhé.”
“Không sao. Vì tất cả mọi người trên thế gian này đều ở tuổi teen mà.”
“À, đúng vậy nhỉ.”
“Anh uống trà không?” Cô hỏi.
“Được đấy. Trà ô long quế hoa nhỉ?”
“Yes,” cô nói đoạn với tay tới cái bình đặt trên bàn cà phê phía sau lưng. Vừa rót vào cốc, cô vừa nheo mắt nói, “Thơm quá”
“À nhắc đến mùi thơm mới nhớ.” Tôi lấy từ trong túi áo ra một lo thủy tinh sẫm màu. “Tinh dầu thiên nhiên Misaki tặng đấy. Bảo là cho Karin.”
“Hả? Vì sao?”
“Hôm trước, lúc quyết định ngày giờ hẹn hò tôi đã nói chuyện với cô ấy. Tôi bảo có một cô nhân viên mới vào, cô ấy thích mùi hoa hồng.”
“Anh đã nói chuyện về tôi ấy hả?”
“Ừ thì… giấu cũng không hay mà.”
Cô cầm cốc trà trên tay rồi tiến về phía tôi. Tôi đưa cho cô lọ tinh dầu đổi lấy trà.
“Thấy cô ấy bảo là hoa hồng Bulgaria.”
Cô vừa ngắm nhìn chăm chú lọ thủy tinh màu xanh cô ban vừa mỉm cười vẻ vui sướng. “Đẹp quá. Những đồ đựng bằng thủy tinh như thế này là những thứ tôi thích.”
“Cô ngửi mùi thử xem.”
Gật đầu bảo ừ, cô mở chiếc nắp màu hồng, đưa lại gần mũi. “Ôi, mùi hương tuyệt quá. Ngọt ngào lắm.” Cô nhắm mắt, đắm chìm trong mùi hương hoa hồng Bulgaria. Rồi đột ngột mở mắt nhìn tôi. “Vừa nãy anh nói gì cơ?”
“Vừa nãy?”
“Tinh dầu thiên nhiên Misaki tặng đấy… Sau đó là gì?”
Tôi nhìn cô với khuôn mặt như muốn nói à-chuyện-đó-hả, “Tôi bảo là, để cho Karin.”
“Là ai vậy?”
“Là cô. Vừa nãy cô đâu có phủ định phải không nào?”
Cô chăm chú nhìn vào mặt tôi khoảng mười giây. Lúc đầu tôi nở nụ cười gượng gạo, cuối cùng vì xấu hổ, tôi cúi mặt xuống.
“Cuối cùng cậu đã nhận ra.” Cô nói.
Phải, cuối cùng tôi đã nhận ra. Cô nhân viên của cửa hàng tôi là người tôi đã trao nụ hôn đầu.
“Cậu nhận ra khi nào?” Nghe kĩ, đó đúng là giọng của Karin.
“Tớ kể cho Misaki nghe chuyện hồi trung học cơ sở.” Tôi nói. “Lúc đó, câu chuyện chuyển sang món quà tặng cho Karin ngày sinh nhật.”
Cái này nhỉ? Karin nói rồi lấy từ *** ra viên thấu kính ngũ giác.
“Thì ra đúng là như vậy.”
“Đúng mà. Cả mấy viên bi ve tớ vẫn còn giữ cẩn thận.”
“Rồi tiếp đến là bài hát Funiculi Funicula.”
“Funiculi Funicula là sao?”
“Là bài hát lúc nào cậu cũng hát đấy. Cậu ngân nga khi tâm trạng tốt.”
“À, cậu bảo thế tớ mới để ý. Chiếc quần của con ma phải không?”
“Ừ ừ.”
Cô nàng khoanh tay, khom lưng đoạn tiến sát vào mặt tôi. “Mà, cho dù thế đi nữa thì cậu cũng đúng là một kẻ lạnh lùng.”
“Lạnh lùng gì cơ?”
“Gì cơ à, chẳng phải cậu quên sạch mọi chuyện về tớ sao?”
“Thì tại cậu chẳng nói gì cả.”
“Tại tớ nghĩ không cần phải nói.”
“Cậu lại còn bảo cậu xem thông tin tuyển dụng.”
“À, cái đó thì là thật. Tớ đến thăm thì cậu đang tuyển người. Cả chuyện tớ bỏ nghề người mẫu cũng là thật.”
“Lúc ấy cậu tự nói ra có tốt không.”
“Thì tớ cũng cứng đầu mà. Cậu hoàn toàn chẳng nhớ gì cả. Tớ đã nghĩ thế này thì đi luôn cho rồi.”
“Biết là vậy nhưng mà…” Giọng tôi nhỏ dần. “Cả cách nói chuyện của cậu cũng khác so với hồi trước.”
“Thế thì, tớ phải nói như thế này hả?” Cô nàng thả tay ra đoạn duỗi thẳng lưng. “Ê Satoshi, lâu lắm không gặp cậu. Cậu chẳng thay đổi tí nào cả.”
“Phải. Chính là nó.”
“Hừm,” Karin khịt mũi. “Trông thế này thôi, tớ cũng là tiểu thư đấy chứ. Sao có thể ăn nói kiểu đàn ông đó được.”
“Chà,” tôi buột miệng buông tiếng thở dài. “Thân thương quá. Một Karin không lẫn vào đâu được.”
Cô chùi bàn tay phải vào áo sơ mi đoạn chìa ra phía tôi. “Lại lần nữa nhé!” Karin nói. “Lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Tôi nắm lấy tay Karin. “Lâu quá rồi. Tớ nhớ cậu lắm.”
Karin nhận xét, “Cứ như trở lại điểm xuất phát ấy. Bỏ nghề người mẫu, tớ có nhiều thời gian hơn, hay mình thử quay lại nơi mình đã từ đó ra đi, tớ đã nghĩ như thế.”
“Cậu tìm chỗ tớ giỏi nhỉ?”
“Cũng khá vất vả. Cậu chuyển nhà những năm lần cơ mà. Cậu còn vay tiền tín dụng đen nữa hả?”
Bắt chước Karin, tôi thử nhướn lông mày bên trái lên. Tỏ vẻ như muốn nói rằng làm-gì-có-chuyện-đó.
“Mà thôi, bỏ qua.” Cô nói. “Cuối cùng tớ cũng tìm được tới nơi, cậu không có ở nhà. Đợi dài cả cổ, rốt cuộc đến lúc gặp cậu cũng chẳng nhớ ra.”
Karin buông tiếng thở dài thườn thượt và nhìn tôi với ánh mắt hăm dọa. Tôi không hề run sợ mà mỉm cười với cô. “Mười lăm năm rồi mà. Con người thay đổi mà kí ức cũng mờ nhạt đi.”
“Tớ thay đổi?” Cô hỏi.
“Có lẽ. Hàm răng cậu đẹp hơn, cậu còn cao hơn nữa chứ.”
Cô vẫn im lặng nhìn chăm chăm vào tôi như ngụ ý “Còn câu gì nữa cơ mà.”
“À, thêm nữa là cậu còn trở thành một thiếu nữ duyên dáng.”
“Cảm ơn.” Cô cúi đầu đầy khách sáo rồi nói với tôi bằng giọng chẳng có vẻ gì là biết ơn.
“Thế là đủ rồi còn gì?” Tôi nói. “Xin lỗi vì tớ đã không thể nhớ được, nhưng nói dối suốt từ đầu tới giờ là cậu đấy nhé.” Và bổ sung, “Lại còn đổi cả tên nữa.”
“Morikawa là họ bên mẹ tớ.” Cô nói. “Còn Suzune là tên chị gái tớ.”
“Chị gái? Karin là con một cơ mà?”
“Tớ có chị. Chị tớ mất hồi tớ lên chín.”
À, vậy hả, tôi lẩm bẩm trong miệng.
“Bố mẹ tớ li dị, vậy nên tớ xưng họ mẹ. Rồi tớ mượn tên của chị và lấy tên đó làm nghệ danh.”
“Có nhiều chuyện xảy ra quá.”
“Đời là vậy mà.”
“Ừm, biết là thế.”
Karin hỏi tôi có uống thêm trà không, tôi nhờ cô rót thêm một cốc nữa. Cô vừa rót trà vừa nói, “Cậu hoàn toàn chẳng thay đổi gì nhỉ! Nhìn một cái là nhận ra ngay. Hệt như ngày xưa.”
“Tớ đang được khen đấy à?”
“Cậu nghĩ thế hả?”
“Không không.”
“Vậy thì, không phải là thế hay sao?”
Tôi lấy lại tách trà, Karin ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi đưa tách trà vừa nhận lại lên miệng.
“Thế…” tôi hỏi, “Thực sự thì dự định của cậu thế nào?”
“Không có gì đặc biệt. Trước hết là gặp cậu, tớ muốn lấy lại những cảm xúc ngày xưa.”
“Thế thì, cậu vẫn ở đây thêm một thời gian nữa chứ?”
“Đúng vậy. Là nhân viên cửa hàng thủy sinh cảm giác khá mới lạ và vui. Tớ định ở đây thêm một thời gian nữa,” cô nàng nói.
“Yuji thì sao?” Tôi hỏi.
Karin khẽ lắc đầu, “Biệt tăm biệt tích. Tớ đã thử tìm nhiều rồi.”
“Muốn gặp cậu ấy thật đấy. Không biết giờ cậu ấy có vẽ tranh nữa không nhỉ?”
“Tớ cũng đã thử tìm theo hướng đó, tìm các họa sĩ chuyên nghiệp hay những người vẽ tranh minh họa. Nhưng không tìm thấy.”
“Hay cậu ấy cũng dùng một cái tên khác giống như Karin?”
“Cũng có thể.”
“Bởi lẽ,” tôi nhận xét. “Tài năng của Yuji nhất định sẽ được mọi người công nhận.”
“Đúng vậy,” Karin gật đầu. “Tớ cũng nghĩ thế.”
Cả hai im lặng một lúc, tôi nghe được cả tiếng ro ro của máy nén khí khi thổi ôxi vào bể thủy sinh. Xung quanh phảng phất thứ mùi như mùi của khu rừng vừa tạnh mưa.
“Này, Satoshi.”
Karin gọi tên tôi. Tôi có cảm giác như chỗ mỏng nhất của lớp da bao bọc trái tim bị rách toác, một thứ gì đó vừa được giải phóng ra.
“Gì vậy?” Giọng tôi run run.
“Gặp được cậu tớ vui lắm. Tớ chỉ muốn nói vậy thôi.”
Tôi không thể đáp lại câu đó. Những lời bộc bạch với người con gái đã đưa tôi qua một ngưỡng khác của cuộc đời mười năm trước đang sống lại bên tai tôi.
“Em đang đi tìm. Một người con gái duy nhất trong đời.”
“Đến bây giờ em vẫn không thể nào quên được người con gái em đã trao nụ hôn đầu.”
Như cảm nhận được vẻ khó xử trong sự im lặng của tôi, Karin hơi ngượng ngùng tiếp lời, “Này, tớ phải nói trước là hành động, lời nói của tớ dễ bị hiểu lầm lắm đấy nhé.”
“Công nhận.” Tôi đáp.
Karin thả lỏng vai như trút được gán***, đoạn nói tiếp, “Tớ chỉ buông lời chua ngoa với những ai tớ thực sự thấy thoải mái thôi.”
“Tớ biết rồi. Tớ là người đặc biệt với cậu chứ gì?”
Cô đỏ mặt trước câu nói của tôi.
“Chà, cậu đỏ mặt rồi kìa.”
Nghe tôi trêu, Karin giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, “Hóa ra hồi trước cậu tức tối cũng không phải vô lí quá nhỉ?”
“Cậu hiểu cảm giác rồi hả?”
“Thấm thía luôn.”
Tôi gật đầu bao dung rồi chuyển chủ đề, “Thế rồi sao? Từ đó đến nay cậu sống thế nào?”
Karin nhìn chăm chăm vào ngọn đèn mờ bên quầy, nheo mắt như đang lật lại cuốn nhật kí cũ.
“Lần cuối cùng bọn mình viết thư cho nhau là hồi mười bảy tuổi phải không?”
“Tầm đó. Karin đi Paraguay phải không nhỉ?”
“Ừm,” Karin gật đầu.
“Tớ tới đất nước ấy không lâu sau đó.”
Ở bức thư cuối cô nàng viết rằng. “Vì công việc của bố, nhà tớ phải chuyển đến Nam Mĩ xa xôi.”
“Tớ đã viết địa chỉ mới rõ ràng vậy mà kể từ hồi đó chẳng có lá thư nào tới.”
Đó cũng là điều tôi đã muốn nói bấy lâu nay. “Tớ có gửi mà. Mấy lá liền.”
Mở to mắt như lên án “nói dối,” và rồi cô nàng bật ra, “Nói dối.”
“Vậy nhưng tất cả đều bị gửi trả lại.”
“Kì lạ quá. Hay cậu đánh vần sai?”
“Câu đó tớ phải nói mới đúng. Bởi vì tớ đã xem lại thư của Karin để xác nhận mấy lần liền đến nỗi đau cả mắt rồi mà.”
“Vậy thì là do tớ nhầm hả?”
“Là như vậy đấy.”
“Sao lại thế được cơ chứ,” cô nàng thốt lên. “Đúng là ngốc.”
“Ai cơ?”
Karin liếc mắt sang ngang nhìn tôi, “Tớ chứ còn ai.”
“Phải đấy.”
“Chà,” cô thở dài thườn thượt. “Ghét thật đấy. Tớ đã nghĩ ngợi suốt. Tớ sợ là tớ đã viết gì làm cậu tổn thương.”
“Vậy nên tớ đã giận và không viết thư lại?”
“Phải. Và rồi cả những bức thư sau đó tớ gửi cũng bị trả lại.”
“Cậu đã chuyển nhà. Cả tớ cũng lại chuyển. Rồi sau việc chuyển qua địa chỉ mới gặp trục trặc, khá nhiều thư đã bị thất lạc.” Tôi nói.
“Nhầm cả hai phía nhỉ?”
“Ừ. Cứ như Romeo và Juliet ấy nhỉ?”
“Cậu bảo ai với ai cơ?”
“À không,” tôi lấp ***. “Không có gì.”
“Vào đại học thì tớ trở về bên này.” Karin có vẻ vẫn đang tức giận với bản thân mình ở tuổi mười bảy.
“Cậu bảo cậu học khoa học tự nhiên nhỉ?”
“Phải. Chuyên ngành cơ khí. Bố tớ là kĩ sư nên tớ bị ảnh hưởng.”
“Thế tại sao lại làm người mẫu?”
“Bị phát hiện khi đang đi học. Chuyện rất thường xuyên xảy ra,” Karin nở nụ cười lạnh lùng. “Lúc đầu tớ chỉ định kiếm chút tiền tiêu vặt, lúc nhận ra thì nó đã thành nghề chính mất rồi.”
“Tớ không biết. Không ngờ Karin trở thành người mẫu nổi tiếng.”
“Tớ đã âm thầm hi vọng,” cô tựa trán vào đầu gối, ngước từ dưới lên nhìn tôi. Mái tóc dài tuôn chảy qua gò má trông hết sức gợi cảm. “Là Satoshi nhận ra mình.”
“Không.” Tôi bảo, mắt nhìn Karin không rời. Kí ức khi hôn cô trở về trong tôi.
“Không?” Cô hỏi.
“À, chuyện đó… Xin lỗi, tớ đã không nhận ra cậu. Mặc dù chắc chắn hình ảnh Karin lúc làm người mẫu đã đập vào mắt tớ. Tóc cậu còn dài ra nữa,” tôi bổ sung nhằm biện hộ.
“Cậu đừng quên mình chỉ vì mấy chi tiết đó chứ.” Giọng nói không một chút ngua ngoa. “Nếu là tớ thì tớ nhận ra được ngay. Dù da cậu có chuyển sang màu cà phê và tóc cậu uốn xoăn đầy nam tính.”
“Vậy hầu như là thành một người khác rồi.”
“Đúng đấy. Kể cả cậu có thành người khác đi chăng nữa thì tớ chắc chắn vẫn nhận ra. Không như cậu.” Dù nói vậy nhưng giọng cô vẫn dịu dàng. “Mà thôi,” cô nói rồi đứng thẳng người dậy, vén mái tóc lên cao. “Satoshi thì sao? Cậu sống thế nào?”
“Theo kiểu của tớ,” tôi trả lời. “Đơn sơ, giản dị, theo kiểu của tớ.”
“Nhưng ước mơ của cậu đã thành hiện thực.”
“Theo một nghĩa nào đó. Nếu như cậu gọi cuộc sống mà tháng nào dạ dày cũng cuộn đau vì sắp đến hạn trả nợ là ước mơ.”
Cô cười khúc khích, “Nhưng trông cậu hạnh phúc với đám thủy sinh xung quanh mà.”
“May mà tớ hạ thấp mục tiêu đấy. Nếu tớ mà ước mơ cho đến năm ba mươi tuổi sẽ có vợ và hai con, thêm vào đó là một ngôi nhà riêng 2LDK[17] thì có lẽ bây giờ tớ đang phải khóc thét vì khác xa với thực tại rồi.”
[17] Living + Dining + Kitchen.
“Nhưng cậu đã có người yêu. Chắc chắn trong tương lai không xa, cuộc sống của cậu sẽ có vợ và hai con vui vầy xung quanh.”
Tôi nghiêng đầu kiểu chẳng-biết-thế-nào. Ở thời khắc hiện tại, tôi muốn tạm dừng chủ đề này. Mong muốn của tôi vô cùng tầm thường, cho dù vậy tôi vẫn cảm nhận được cái gọi là ý thức tội lỗi đối với Misaki. Tôi không hợp với thứ tình yêu phức tạp, nói đúng hơn là tôi không thể.
“Giấc mơ của Karin thì sao?” Tôi thận trọng chỉnh hướng cuộc hội thoại.
“Cậu không nhớ sao?”
“Nhớ gì cơ?”
“Giấc mơ của tớ.”
“Tớ vẫn nhớ mà.” Tôi đáp. “Những đó chỉ là chuyện trẻ con thôi.”
“Bây giờ vẫn thế.” Cô nhìn chăm chú vào mặt tôi, lặp lại. “Bây giờ vẫn giống như thế. Trước mắt, một nửa ước mơ đã được thực hiện.”
“Ngoài ra còn Yuji?”
“Phải.”
Hốt nhiên chúng tôi nhận ra bản thân chúng tôi không hoàn thiện. Khi ở một mình không nhận thấy, nhưng khi có hai người, chúng tôi có thể cảm nhận được rằng ba người không ở cạnh nhau là điều vô cùng bất thường. Khoảng trống bên phía Karin khiến tôi không thể không để ý.
“Từ dạo đó cậu có liên lạc được với Yuji không?”
Cô khẽ lắc đầu, “Suốt từ dạo đó. Tớ viết kể cho cậu rồi đúng không? Rằng bố Yuji đổ bệnh.”
“Ừ, tớ nhớ. Rồi sau đó cả hai đều biến mất khỏi thị trấn.”
“Phải. Đó là lần cuối cùng. Yuji có nói rằng sẽ đến nhà của một người họ hàng nhưng không cho biết là ở đâu.”
“Chắc cậu ấy định liên lạc lại sau khi ổn định chỗ ở?”
“Có thể. Nhưng lúc đó thì tớ cũng đã sang nửa kia bán cầu rồi.”
“Cứ thế, chúng mình mỗi đứa một nơi.”
“Ừ. Và khi nhận ra thì đã sắp sang tuổi ba mươi.”
“Khủng khiếp quá nhỉ?”
“Công nhận.”
“Cái tạp dề đó,” im lặng một lát cô tiếp. “Đúng là một kiệt tác. Cả cái tên cửa hàng nữa.”
“Tớ vui lắm,” Karin thêm vào như đang độc thoại.
“Từ hồi đó nó thế nào?”
Nghe tôi hỏi, Karin cười buồn. “Không tốt lắm. Nó ngày một yếu hơn.”
“Nó cũng già rồi mà.”
Ừ, cô gật đầu, đoạn như đột nhiên nhớ ra điều gì cô bảo.
“Cả con Trash cũng biến mất cùng hai người đó.”
“Trên chiếc xe đẩy hàng?”
“Ừ, có lẽ là thế.”
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Yuji đi trên con đường quê trải đầy sỏi đá giữa cánh đồng lúa vàng. Cậu vừa đi vừa đẩy chiếc xe chở hàng phát ra tiếng kêu ken két hướng về phía hoàng hôn đỏ sẫm. Trên xe là con Trash già nua. Nó gác chân lên thanh chắn xa, ngắm nhìn thế giới đang nhuộm đỏ với vẻ đầy hứng thú, mắt ngước nhìn Yuji, hỏi “Huýt?.” Nghe Yuji trả lời “Đúng vậy,” nó lại an tâm đưa ánh mắt trở về phía chân trời đang dần tối.
Hai chân sau của nó bị gãy, không bao giờ có thể cử động lại như hồi trước được nữa.
Những tiếng va chạm lặp đi lặp lại mấy lần. Nói một cách khác, đó là một bi kịch được tiên liệu rõ ràng.
Người đầu tiên nhận ra là Karin, “Tiếng của con Trash…”
Chúng tôi đang ở “phòng khách” như mọi khi. Cô nàng ngước mắt lên khỏi cuốn sách đang đọc dở đoạn làm một động tác như đang tìm kiếm một mùi gì đó hơn là âm thanh, “Con Trash đang sủa.”
“Làm sao mà cậu nghe thấy được. Con Trash chắc chắn đang ở bãi rác mới cùng với Yuji mà.”
“Thì ở đấy đấy! Nó đang gọi!”
Bãi rác mới ở cách đây hẳn nửa cây số. Nếu nghe được thì có lẽ đó phải là thứ âm thanh chỉ nắm bắt được bằng một giác quan nào khác ngoài tai. Karin bật dậy, hất tung chiếc áo quân đội và chạy vùng đi.
“Ấy, đợi đã!”
Thấy tôi chạy theo, Karin hét lên, “Nhanh lên Satoshi!”
Tôi tiếp nhận hiệu lệnh đó theo một cách gần như là phản xạ. Như đã nói từ trước, tôi vốn là vận động viên chạy cự li ngắn xuất sắc. Nhưng gia tốc lúc đó không phải là khả năng vốn có của tôi. Chỉ Karin mới khiến tôi trở nên đặc biệt. Tôi chạy nhanh như gió. Giọng thúc giục của Karin báo hiệu có chuyện chẳng lành xảy ra. Tiếng trống *** đập vội càng giục giã tôi hơn nữa.
Tôi nghĩ tôi chạy không mất quá tám mươi giây. Dám chắc thời gian đó là kỉ lục. Tuy nhiên, tôi vẫn đến muộn.
Yuji ôm bụng nằm gục trên nền đất. Bênh cạnh đó là Thịt Xay hằm hằm đứng chống nạnh. Con Trash đang nhằm vào cổ họng Thịt Xay ở vị trí cách hai người khoảng ba mét.
“Yuji!” Tôi hét lên nhưng cậu không hề cử động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc