Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 09

Tác giả: Ichikama Takuji

Tôi trả lời ngay mà không hề suy nghĩ, chợt thấy nàng thoáng đỏ mặt cúi gằm đầu xuống, tôi mới ngớ người nhận ra. Tôi có cảm giác câu nói vừa rồi chứa đựng ý nghĩa nào đó cực kì sâu xa.
Thế nghĩa là gì nhỉ?
“Anh có những người bạn thật tuyệt vời.”
“Hả?”
Thế có nghĩa là, nàng đã cố tình không cho tôi khoảng lặng để đào sâu suy nghĩ về những lời nàng nói.
Thế cho nên?
“Chị Karin và anh Yuji.”
“À ừ, đúng vậy.”
“Em cũng muốn nhập vào nhóm của ba người. Cuộc sống hồi trung học cơ sở của em thực sự vô vị và chán ngắt.”
“Vậy hả?”
“Vậy đấy.” Nàng khẽ gật đầu. “Hệt như Jungle Cruise trong Disneyland ấy.”
“Như vậy chẳng vui hay sao?”
“Mọi người xung quanh thì như vậy.” Nàng giơ tay phải che nắng. “Em thì chỉ nhìn thôi. Thậm chí còn không thể lại gần. Em chỉ tiến lên dần theo các khóa học đã được định sẵn.”
“Ra thế.”
“Anh thấy chưa?”
“Công nhận.”
Chẳng mấy chốc con đường đầy vỏ cây len lỏi vào rừng sồi và thông. Dù giữa ban ngày nhưng trời mờ tối, không khí se lạnh.
“Này anh. Anh kể cho em nghe nữa đi, chuyện của ba người ấy.”
“Được thôi.”
Con đường nhỏ hẹp, tay tôi chạm tay nàng đang đi bên cạnh. Vờ như không để ý, tôi vô tư kể. “Đại loại là như vậy, chẳng mấy chốc bước vào kì nghỉ hè nhưng ba người bọn anh vẫn luôn cạnh nhau.”
“Thêm một con vật nữa chứ?”
“Phải, thêm một con vật nữa.”
“Và,” tôi hồi tưởng. “Sang mùa hè, thủy sinh ở đầm nước và bờ kênh bắt đầu sinh trưởng rất nhanh.”
“Chắc đẹp lắm nhỉ?!”
“Đẹp lắm. Nhiều là thủy đầu, rồi sau đó là cỏ thìa, huệ nước, tiếp nữa là thủy khổ mai, thủy phỉ. Cả cải xoong nữa.”
“Em có biết cải xoong.”
“Thật hả?”
“Dạ,” nàng gật đầu.
“Đó là thảo dược. Được dùng trong cả thuốc bắc nữa.”
“Loại trông như cỏ dại mọc ở mọi nơi đấy hả?”
“Trông như cỏ dại mọc ở mọi nơi nhưng mà đúng vậy đấy.”
Nàng khẽ cười. Tôi cũng cười, cảm giác như chúng tôi lại trở nên thân thiết hơn một chút.
“Vì thế,” tôi tiếp tục. “Vào mùa hè ba đứa anh thường đi lấy thủy sinh và nhờ một cửa hàng cá nhiệt đới quen biết bán hộ. Mặc dù không được là bao.”
“Cả cải xoong cũng bán được ạ?”
Tôi cười gượng, lắc đầu, “Cái đấy thì không. Trong những loài vừa nói đến, ở cửa hàng người ta chỉ bán cỏ thìa và thủy phỉ. Diệp tài hồng nữa.”
“Diệp tài hồng ạ?”
“Đúng vậy. Tên khoa học của nó là Ludwigia Ovalis.” Tôi cứ ngờ ngợ là mình vừa nhắc đến cái tên này dạo gần đây thôi, nhưng chưa nhớ ra ngay được là lúc nào.
“Có một cái đầm thả đầy diệp tài hồng. Những cây diệp tài hồng mọng nước mọc san sát nhau dọc theo viền ao. Chỗ đó cũng trở thành nơi yêu thích của Karin.”
“Nơi đấy chắc phải tuyệt lắm nhỉ?”
“Ừ. Những ngày hè nóng nực mà ra đầm ngâm chân thì đúng là thiên đường. Ở đó còn có nhiều bóng cây, ngủ trưa thì tuyệt vời.”
“Có vẻ vui nhỉ!” Misaki nói rồi ngước nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh. Những tia nắng xuyên qua tán cây đang nhảy nhót trên mặt nàng.
“Ừ vui lắm. À, thế nhưng cái đầm sâu đó nguy hiểm hơn anh nghĩ. Yuji bảo có lần suýt ૮ɦếƭ đuối ở đấy.”
“Anh ấy không sao đúng không?”
“Ừ, hình như là hồi Yuji mới học lớp ba thì phải. Thân hình bé tí bé tẹo. Nhờ vậy mà một cậu lớp năm đi ngang qua, dù hơi nhỏ người nhưng cậu ta cũng xoay xở kéo được Yuji lên bờ.”
“Nhỏ người cũng có lợi đấy nhỉ?”
“Dĩ nhiên.”
Nhìn tôi nói với vẻ khẳng định chắc nịch, Misaki cười vui sướng.
“Đấy chuyện là như thế. Nhưng Yuji uống khá nhiều nước và bất tỉnh…”
Bấy giờ cậu đã gặp một giấc mơ kì lạ. Yuji người ướt nhẹp đang khóc bên cạnh đầm nước, không biết đường về nhà, không biết phải làm sao, cậu trở nên bất an. Bỗng một cô bé đã xuất hiện trước mặt tự bao giờ. Cô bé xấp xỉ tuổi cậu. Xinh xắn với làn da trắng. Cô bé hỏi, “Này, cậu không biết đường về nên khóc phải không?”
Yuji gật đầu lia lịa, thấy vậy cô bé đưa tay ra đỡ cậu đứng dậy, “Đằng này. Chúng ta đi thôi.”
Cậu cứ thế để cô bé dắt tay đi, chẳng mấy chốc đã tới lối ra vào của khu vành đai xanh quen thuộc.
“Phía trước là đường về nhà cậu đấy. Cậu có đi được một mình không?” Yuji gật đầu, cô bé bèn buông tay và ấn nhẹ vào vai cậu. “Tạm biệt nhé! Cậu không được quay lại đây nữa đâu.”
Yuji cảm ơn rồi bước chân về phía khu rừng mờ tối. Ngoảnh mặt lại, cô bé vẫn đứng ở đó. Với ánh sáng làm viền xung quanh, trông cô như một thiên thần. Yuji kể với tôi, “Khi mở mắt ra, tớ thấy mình đang ở trong bệnh viện. Họ bảo tớ đã bất tỉnh khá lâu. Bố vừa ôm tớ vừa khóc.” Rồi cậu tiếp tục, “Vào lớp năm, lần đầu tiên tớ với Karin học chung một lớp. Trông thấy Karin, tớ đã vô cùng kinh ngạc. Bởi vì trông cô ấy giống hệt thiên thần mà tớ gặp hôm đó.”
“Thế Karin bảo sao?” Tôi hỏi.
“Cô ấy cười. Bảo rằng: Nếu tớ mà là thiên thần thì thiên đình có lẽ thiếu nhân công trầm trọng. Nên mới đi thuê một đứa chua ngoa thô tục như tớ. ”
“Thế không biết thiên thần mà anh Yuji nhìn thấy là ai nhỉ?”
“Chà, vì là mơ nên kí ức cũng mờ nhạt lắm. Biết đâu kí ức lại biến tướng thành câu chuyện này cũng nên.”
“Chuyện nghĩ thiên thần là chị Karin ấy à?”
“Ừ.”
“Vậy chắc chị Karin phải xinh đẹp như thiên thần ấy nhỉ?”
Nói sao đây? Một cô bé mặc chiếc áo quân đội quá khổ với bộ nẹp răng lấp lánh liệu có thể gọi là thiên thần được không? Với tôi thì trông Misaki vẫn giống thiên thần hơn.
Hai chúng tôi tiến sâu vào rừng. Một ngôi nhà cũ kĩ dùng để nghỉ chân nằm yên lặng ở đó.
Trên chiếc bàn gõ có rất nhiều hình vẽ, chiếm phần lớn là hình ô đôi[16] vạch bằng nét Pu't nguệch ngoạc. Tính đến giờ đã có bao nhiêu cặp đôi ghé qua chỗ này nhi? Tất cả các cặp viết tên vào đây mà vẫn đang bên nhau thì tốt biết bao, tôi đã nghĩ như vậy.
[16] Là một kiểu vẽ thể hiện tình yêu, một chiếc ô được vẽ bằng các đường đơn giản rồi viết tên hai người vào hai bên.
Câu chuyện tiếp tục.
“Ban đêm thì bắt đom đóm. Đêm xuống, ba đứa anh sẽ tập trung ở đằng sau trường rồi cùng ra song nhỏ. Mang theo đèn pin.”
“Không sợ ạ?”
“Hơi hơi. Thế nhưng, nói sao nhỉ, đi trong đêm với hai người đó là trải nghiệm cực kì hồi hộp. Và hồi hộp đã chế ngự sợ hãi.”
Là nhờ có Karin, đi cùng cô nàng thì chẳng sợ gì bóng đêm, nhưng tôi chỉ giữ lại trong lòng, không dám nói ra.
“Đến đầm, bọn anh tắt đèn pin và ngồi xuống cỏ. Từ phía đầm có một con sông nhỏ chảy ra, xung quanh nhảy nhót rất nhiều ánh sáng. Là thứ ánh sáng mềm mại, dịu dàng. Trông như đang thở, thoắt biến mất rồi lại lấp lánh.”
“Nghe như bụi tuyết ấy nhỉ?”
“Bụi tuyết?”
Nàng “dạ” rồi nói tiếp, “Tên tác phẩm của Junichiro Tanizaki.”
“À tiểu thuyết hả? Anh chưa đọc bao giờ.”
“Không sao mà,” nàng trấn an. “Em chỉ nói thế thôi.”
Chúng tôi đi hết khu rừng, ra bờ hồ. Trong hồ có thả cá hồi. Tôi mua chai nước chanh có ga ở máy bán hàng tự động và ngồi xuống chiếc ghế dài màu đỏ ghi chữ Coco-cola.
Uống một ngụm nước, tôi chợt nhớ ra. “Đúng rồi, anh còn nhớ có chuyện như thế này nữa.”
Ngày 16 tháng tám là sinh nhật Karin.
“Sinh nhật Karin chúng mình tặng gì?” Yuji hỏi tôi. Mặc độc chiếc quần đù*, chúng tôi đang nằm sấp phơi nắng bên cạnh Đầm Quả Bầu.
Hai đứa chúng tôi bôi cho nhau kem chống nắng coppertone, lọ kem vứt ngoài bãi rác đã lâu nên ngập mùi nước cốt dừa. (Sau đó cả hai đứa tôi đều bị viêm da đỏ ửng, khổ sở vô cùng, thậm chí Yuji còn sốt rồi ngủ li bì).
“Karin thích cái gì nhỉ?”
Tôi vừa hỏi Yuji đã trả lời ngay lập tức.
“Những đồ đẹp.”
“Những đồ đẹp?”
“Ừ. Những thứ lấp la lấp lánh, hay những thứ có màu sắc sặc sỡ.”
“Ví dụ như?”
Xem nào, Yuji ngước nhìn lên phía không gian trước trán mình.
“Cậu ấy thích thủy tinh. Ví dụ như lọ nước hoa hay đồ trang trí nho nhỏ. Có thể cả hạt vòng nữa.”
“Thế thì cũng ra dáng con gái đấy chứ hả?”
Nghe tôi nói vậy, Yuji trầm ngâm một lát rồi đồng tình. “Công nhận nhỉ! Cũng giống con gái đấy chứ.” Rồi cậu ta tiếp tục, “Nhưng Karin là con gái cơ mà.”
“Ừ, biết là thế.”
Biết là thế nhưng lại bất ngờ. Cô nàng ăn vận như con trai, cử chỉ cũng như con trai. Vậy nên tôi đã nghĩ rằng cô nàng cũng phải là chủ nhân của những sở thích giống như một cậu con trai. Tuy nhiên khi nghe bảo cô nàng thích những thứ như một cô gái thực thụ, tôi cũng mang máng nhận ra rằng con người Karin có thể khác với vẻ bề ngoài. Thế giới không đơn giản như tôi nghĩ.
“Karin ấy, mang bộ dạng như vậy khoảng từ bao giờ?”
“Hình như là khoảng một năm trước thì phải.”
Yuji tháo cặp kính ra, giơ về phía ánh nắng. Vết hằn của gọng kính vẫn còn in trên mặt. Tôi chỉ cho cậu ta rằng nên bỏ kính ra. Yuji gật đầu đoạn đặt kính xuống bãi cỏ.
“Cậu ấy cắt tóc ngắn từ khi vào lớp sáu thì phải.” Yuji nói. “Trước đó là tóc dài. Cậu ấy còn mặc váy ngắn nữa cơ.”
“Karin mặc váy ngắn!?”
“Ừ, trông hợp lắm. Hồi đó chẳng mấy khi cậu ấy mở miệng.”
“Các cậu cùng lớp với nhau hả?”
“Ừ, cùng lớp năm và lớp sáu.”
“Thế thành bạn bè từ bao giờ?”
“Khoảng cuối lớp sáu. Có một tên đáng ghét. Karin đã nói chuyện với hắn giúp tớ.”
“Bằng lời?”
“Không, bằng chân tay.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
Chúng tôi kéo chiếc quần đù* xuống để so sánh tình trạng cháy nắng. Vì cả hai đứa đều trắng nên phần cháy nắng bị nhuộm thành màu đỏ son đau rát.
“Kể từ lúc đó, bọn tớ bắt đầu ở bên cạnh nhau.”
Dù sao thì tôi cũng đã hiểu ra rằng không phải ngay từ lúc sinh ra Karin đã mặc áo quân đội. Cô nàng ăn mặc như vậy chắc có lí do.
“Vậy giờ sao nhỉ?” Yuji hỏi. “Tặng cái gì bây giờ?”
Có lẽ sẽ là một thứ lấp la lấp lánh, hay một thứ có màu sắc sặc sỡ, nhưng cụ thể nó sẽ là cái gì thì tôi chưa nảy ra ý tưởng nào hay ho.
Sau khi bị cái nóng luộc chín, chúng tôi nhảy xuống nước làm mát toàn thân, rồi mặc quần áo và bỏ lại Đầm Quả Bầu phía sau. Mặt cả hai đỏ bừng đến phát ghê.
Ngày hôm sau không thấy bóng dáng Yuji ở Đầm Quả Bầu. Cũng chẳng phải hẹn trước nên tôi không bận tâm, về sau hỏi Yuji thì nghe bảo lúc đó cậu ta đang sốt, rên ư ử. “Tớ gặp trận sốt khủng khiếp lắm.”
Cuối cùng ba ngày sau tôi cũng gặp Yuji, trông mặt cậu gầy rộc.
“Tớ không bao giờ dám phơi nắng nữa đâu,” cậu ta kêu ca. “Cậu bảo rám nắng ở chỗ nào? Đúng là chẳng được tác dụng gì cả.”
Sau đó cậu ta nói “Đây,” và đưa cho tôi cái túi ni lông. “Đây là thứ lấp lánh. Quà sinh nhật của Karin.”
Tôi nhìn vào bên trong túi, quả nhiên trong đó đựng đầy những thứ lấp lánh.
“Hầu hết là bi ve. Tớ sưu tầm mãi đấy.”
“Cái này là gì?” Tôi nói rồi nhặt khối đa diện trong suốt nằm lăn trong các viên bi ve lên xem.
“À, đó là thấu kính ngũ giác.”
“Thấu kính ngũ giác?”
“Ừ, có chiếc máy ảnh vứt ở bãi rác, tớ tháo tung ra xem thì nhặt được cái này. Đẹp đúng không? Tớ mài cũng khá kĩ đấy. Có cả thứ gì trông kì kì sơn lên đó tớ cũng cạo đi rồi.”
Tôi giơ khối đa diện ra ánh sáng.
“Thấu kính…”
“Hình ngũ giác. Bố tớ bảo tớ đấy.”
“Karin chắc sẽ vui lắm.”
“Nhất định là thế.”
“A!”
“Dạ? Gì cơ ạ?”
“Không, không có gì.”
Thế nhưng, không phải là không có gì.
Giờ tôi đã nhận ra. Cái khối đa diện mà Morikawa Suzune đeo trên cổ. Nó là thấu kính ngũ giác. Hôm trước nhìn kĩ nó, điều khiến tôi cảm thấy xao động chính là kí ức của mười lăm năm xa xôi.
Mà không… giờ mà khẳng định như thế vẫn còn sớm. Đúng là một khối đa diện rất giống nhưng cũng có khả năng đó là viên đá quý được cắt theo hình dạng như vậy. Trước hết là bởi, cô gái nào mà nói thấu kính ngũ giác là đồ vật quý giá rồi đem đeo vào cổ thì hẳn là dạng lập dị. Nếu là Karin thì còn có thế, nhưng cô ấy đã tự xưng tên là Morikawa Suzune, vả lại mọi người xung quanh cũng nói như vậy. Dù cho có là nghệ danh đi chăng nữa thì với tôi, cô ấy chắc chắn phải xưng tên thật chứ.
Một lần nữa, tôi thử nhớ lại ngày tôi và cô ấy gặp nhau. Suzune có đôi mắt màu sáng. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi cảm giác như đã biết cô. Tôi đã bỏ qua vì cho rằng đó là cảm giác “chưa gặp đã thấy quen,” nhưng có thật là như thế không?
Một khuôn mặt mang lại cảm giác thân quen. Cả kiểu chua ngoa đó nữa. Karin cũng khá chua ngoa. “Thế này đã là đỡ hơn nhiều rồi đấy,” Morikawa Suzune đã nói như vậy.
Không, nhưng mà…
“Có chuyện gì thế ạ?” Thấy tôi im ắng, Misaki bèn hỏi.
“À không, không có gì…”
“Rồi sao ạ?” Nàng hỏi. “Có tặng được quà không anh?”
“À, có. Tặng chứ. Ngày hôm sau, bọn anh gọi Karin ra bãi rác.”
Ngày hôm sau chúng tôi gọi Karin ra bãi rác.
Chúng tôi đến trước, sắp xếp hộp quà lên bàn. Chúng tôi bọc bằng giấy gói quà rất đẹp, lại còn thắt cả dây ruy băng.
Lát sau Karin xuất hiện. Vẫn dáng vẻ như mọi ngày. Cô nàng mặc chiếc áo quân đội quá khổ. Nhiệt độ đã lên đến gần ba mươi nhưng cô nàng vẫn tỏ ra vô cùng mát mẻ.
“Chào,” cô nàng nói. “Gì thế, có chuyện gì cơ?”
Lấy câu đó làm tín hiệu, hai chúng tôi bắt đầu hát. Bài hát sinh nhật. Chúng tôi cố gắng hát chứa chan tình cảm, hệt như Marilin Monroe hát Mr.President. Yuji hát bằng giọng giả thanh và lo hòa âm, hai chúng tôi còn song ca nhiệt tình kèm thêm màn khoa chân múa tay. Karin cười lăn cười bò trước bài hát sinh nhật lạc nhịp của hai đứa tôi.
Cuối cùng chúng tôi nói “Chúc mừng sinh nhật cậu, Karin” rồi giơ cây pháo hoa giấy giấu sau lưng lên trời, kéo dây ra. Pang! Một âm thanh khô khốc tan vào bầu trời xanh.
“Vui quá! Cảm ơn hai cậu.” Karin nói và đưa hai tay áp vào ***g ***.
“Bọn tớ có cả quà nữa đấy,” Yuji nói và trỏ cái bọc trên bàn. “Cậu thử mở ra đi.”
Karin vẫn áp tay vào ***, lần lượt nhìn hai đứa chúng tôi rồi hướng ánh mắt về phía gói quà được cột ruy băng.
“Cho tớ à?”
Dĩ nhiên rồi, chúng tôi gật đầu.
“Từ từ thôi. Từ từ thôi nhé.”
Nghe lời Yuji, Karin cởi dải ruy băng một cách cẩn trọng. Rồi nhẹ nhàng mở cái gói. Thứ hiện ra là một bể cá vàng ngập nước.
Lá xanh rồi hoa màu vàng nổi lên trên mặt nước, trải dưới đáy là mười viên bi ve và viên thấu kính ngũ giác.
“Cái này…”
“Cậu nghĩ là gì?” Tôi hỏi, Yuji bổ sung. “Bọn tớ đang hỏi về những viên thủy tinh trải dưới đáy nhé.”
Karin dùng hai tay nâng bể lên và nhìn xuống đáy.
“Cái này là…” Cô hướng ánh mắt trở lại chúng tôi. “Là viên bi thủy tinh trong nước chanh phải không?”
“Ừ, ừ,” Yuji gật đầu. “Cả thấu kính ngũ giác nữa.”
“Phải, là thấu kính ngũ giác đấy.” Tôi phụ họa.
“Thấu kính ngũ giác?”
“Một bộ phận của máy ảnh.”
“Cái hình có năm cạnh đấy hả?”
“Phải. Đẹp không?”
“Đẹp quá,” cô nàng nói bằng giọng thì thầm. Rồi sau đó, ôm cái bể vào lòng. “Tớ rất thích những thứ đẹp.”
Yuji nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói. “Đấy, thấy chưa?” Tôi gật đầu kiểu “Ừ, có vẻ thế nhỉ.”
“Loài hoa đó đến ba giờ là héo đấy.” Tôi nhắc. “Cuộc đời của nó chỉ kéo dài trong một ngày thôi.”
“Ồ,” Karin thốt lên rồi nhìn xuống cái bể đang ôm trong lòng. “Thế thì tao sắp phải tạm biệt mày rồi.” Cô nàng bắt chuyện với bông hoa nhỏ nổi trên mặt nước. “Rất vui vì được gặp mày.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc