Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 02

Tác giả: Ichikama Takuji

Một lát sau tới lượt nhóm nặng kí. Dấu hiệu không phải từ tiếng chân mà từ tiếng rung chuyển của mặt đất.
Những bao thịt nặng tám mươi kilôgam.
Theo sau một đứa khối tám biệt danh Thịt Xay là hai học sinh mới vào, trông như Thịt Xay thu nhỏ. Đứa nào đứa nấy mặt đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại.
Chúng tôi quan sát bọn chúng từ phía sau đống rác. Ba đứa này không đi theo lộ trình giống nhóm trước mà biến mất tại một ngách kéo dài ở phía bên phải, ngược lại hướng sông.
“Là đường tắt.” Cậu ta bảo. “Lúc nào Thịt Xay cũng đi ngả đó. Và rồi sẽ lén lút xuất hiện phía sau đoàn. Thế mà hắn ở đội hình chính cơ đấy, không thể tin được.”
Đúng là không thể tin nổi.
“Vị trí nào? ”
“Số tám bên cánh phải.”
“Không phải cầu thủ bắt bóng à?.”
“Bắt bóng là một đứa nặng hơn Thịt Xay năm kilôgam. Nhưng hắn bị chấn thương đầu gối nên không tham gia tập chạy.”
Tôi nghi ngờ hỏi, “Đội bóng chày trường mình yếu lắm hả?”
“Luôn bị loại từ trận đầu tiên. Đến cả đội bóng chày thiếu niên địa phương còn chế nhạo.”
Nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm. Hệ thống trên thế giới này vẫn đang vận hành tốt.
“Chà, tớ phải đi đây.” Nói đoạn cậu ta đứng dậy.
“Đi à, mà đi đâu?” Một đứa không có hứng thú với người khác như tôi đã hỏi một câu hiếm hoi. Đến giờ tôi vẫn còn cảm thấy lạ lùng. Tại sao lúc đó tôi lại quan tâm đến việc cậu ta sẽ đi đâu? Trong khi không biết rằng sẽ còn một cuộc gặp gỡ khác đang đợi ở phía trước. Dù sao chăng nữa tôi cũng đã vô thức thắt chặt một sợi chỉ mà tôi không thấy được.
“Có một bãi rác to hơn nhiều. Tớ đi đến đấy.” Sau cặp kính, mắt cậu ta chớp liên hồi như đang suy nghĩ rất lung. Đoạn khẽ gật đầu, đẩy cặp kính đang tuột xuống và nói với tôi, “À phải rồi. Cùng đi đi. Tớ sẽ chỉ cho cậu báu vật của tớ.”
Đó hẳn phải là thứ tuyệt vời hơn cả mấy quả bóng bowling 15 pound không lỗ. Chắc chắn phải thuộc tầm cỡ một chiếc tivi có chiếu chương trình sao Hỏa, hay một con Pu'p bê không cần pin mà vẫn cử động được.
“Thật hả?”
Nghe tôi hỏi, cậu ta nhoẻn miệng cười. Hàm răng lô nhô khủng khiếp. Hai chiếc răng mọc lẫy to đùng thò ra từ hai bên mép. “Thật mà. Nào, đi thôi!” Nói rồi cậu ta cất bước. Ngoảnh lại tôi đang đi theo sau, cậu bảo, “Tên tớ là Yuji, Igarashi Yuji.”
“Còn tớ là Satoshi, Toyama Satoshi.”
Cậu ta cười hì hì.
Tôi cũng cười hề hề.
Có lẽ cả hai bên đều xấu hổ. Vì chúng tôi vẫn chưa quen với kiểu gặp gỡ này.
Yuji dẫn tôi đến một nơi mà tôi chưa đặt chân tới lần nào. Nó nằm ở bìa rừng, cách Đầm Quả Bầu khoảng mười lăm phút đi bộ. Đối diện nó là một khu dân cư mới rộng rãi. Đất đai thừa thãi thế này, ấy vậy mà nhà cửa của bọn họ thì được xây khít khịt nhau chẳng khác gì một tập đoàn sinh vật cực kì ngăn nắp. Tập đoàn này thể hiện năng lực sản sinh lớn mạnh, rồi chẳng mấy chốc sẽ tiêu diệt khu rừng xanh. Tuy nhiên vào thời điểm này thì chỉ có một vài quần thể non yếu không đáng tin cậy điểm xuyến ở đó.
Ngay tại ranh giới giữa khu dân cư và khu vành đai xanh có một bãi rác khổng lồ.
Đó là một bãi rác bị đặt sai quy định. Rộng gấp đôi sân squash[5]. Rác chất thành đống tới độ cao một mét năm mươi, được bao bọc bởi đám lau lênh khênh.
[5] Môn thể thao chơi trong phòng kín, thông thường hai đến bốn người chơi, đập bóng vào tường liên tục và không để rơi xuống đất.
“Thật kinh khủng!” Tôi nhận xét.
“Cũng không hẳn,” Yuji trả lời. “Còn có chỗ kinh khủng hơn nhiều.” Rồi cậu tiếp tục, “Có cả chỗ nguy hiểm nữa. Nhưng chỗ này thì an toàn.”
Hai đứa tôi bước vào trong đống rác, tôi cảm nhận được sự ngăn nắp trong đó. Tạp thì có tạp nhưng toàn bộ mọi thứ đều yên vị ở nơi phù hợp.
“Có vẻ không phải là một chỗ tồi.”
Nghe tôi nói vậy, Yuji tỏ ra vui sướng, “Đây là chỗ đặc biệt của tớ. Tớ phải thu dọn nhiều lắm để nó thoáng đãng hơn đấy.”
Có một chỗ bằng phẳng tựa như đường đi, cũng có cả không gian được ngăn cách như một căn phòng nhỏ. Dĩ nhiên là sàn và tường đều được làm từ rác. Và ở trung tâm bãi rác đó là một phòng khách. Có sô pha, bàn và tủ, được đặt ở nơi mà đứng từ ngoài nhìn vào tuyệt nhiên không thấy được.
“Chào mừng cậu đến với phòng của tớ.”
Xét từ bất kì hình thức nào thì đây cũng là lần đầu tiên tôi được bạn cùng trang lứa mời vào phòng. Thế nên tôi vô cùng hớn hở. Dù cho đây là căn phòng rác đi chăng nữa.
“Cậu ngồi xuống đi, không bẩn đâu.”
Sô pha trông khá cao cấp, bọc da màu vàng chanh. Tôi vừa ngồi xuống thì chiếc ghế đã nuốt lấy tôi và lún thật sâu. Yuji lấy từ tủ ra hai cái đĩa rồi đặt lên bàn.
Bữa tối sắp bắt đầu ư? Trong một thoáng tôi hơi đề phòng. Ăn gì ở đây đi chăng nữa, xét về mặt vệ sinh cũng là một vấn đề đáng kể. Thế nhưng, hình như tôi hơi lo xa. Yuji lại lôi từ trong tủ ra một chai nước khoáng và một cái hộp vẽ hình mặt chó.
“Thức ăn cho chó đấy.” Nói đoạn cậu lắc lắc cái hộp cho tôi xem. Tiếng lạo xạo của đồ khô. “Ít calo, phù hợp với chó già.”
Cậu rót nước vào một cái đĩa và đổ thức ăn vào cái đĩa còn lại, đoạn dùng một tay làm động tác huýt sáo điệu nghệ. Âm thanh vang to khiến tôi giật nảy mình. Nghe dõng dạc tới mức khiến tôi không nghĩ nó được phát ra từ bàn tay bé như thế.
Yuji ngồi xuống sô pha, đối diện với tôi, “Nó đến ngay bây giờ đấy.”
“Chó á?”
“Ừ, chó, báu vật của tớ đấy.”
Chắc mẩm là sẽ được xem một bộ sưu tập rác kì diệu, tôi hơi cụt hứng trước điều hiển nhiên này, “Ra thế, chó là báu vật của cậu.” Tôi giả vờ hứng thú, nhưng thực ra chỉ “diễn” để không làm Yuji phật lòng, “Chó thì ở đâu cũng có nhỉ, thường là lông xám với cái mũi đen ẩm ướt.”
“Nó đến rồi kìa,” Yuji thông báo.
Con chó thình lình xuất hiện. Khi định thần lại được, tôi đã thấy nó đang vẫy đuôi mừng rỡ sát ngay người mình. Trông nó giống hệt một đống rác. Toàn thân được bao phủ bởi lớp lông dài, chỗ nào chỗ nấy bám đầy loại rác trông giống mùn cưa. Tai phải bị mắc sợi dây ni lông màu đỏ, cứ lất phất theo gió. Tấm khăn ướt dính chặt vào bụng. Đôi mắt chìm sâu trong lớp lông rối nùi.
“Trông nó…”
“Tắm rửa sạch sẽ đến đâu thì hai, ba ngày sau lại thành như thế này. Chắc tại nó sống ở bãi rác đấy.”
“Vậy hả?” Tôi dè dặt đưa tay chạm vào cái khối trong chẳng khác gì đống rác đó.
“Huýt?”
Giật bắn người, tôi rụt tay lại rồi nhìn sang Yuji. Cậu cười, thoáng buồn.
“Huýt?” Rõ ràng là âm thanh phát ra từ con chó nhỏ này.
“Nó tên là Trash.” Yuji cho biết.
“Trash? Không phải là Patrashche[6] chứ?”
[6] Tên của chú chó trong bộ phim hoạt hình Chú chó vùng Flanders.
“Không, vì đây không phải là vùng Flanders, mà chỉ là một bãi rác thôi.”
Thế nên mới thành Trash (trực dịch ra là “rác”). Quả nhiên là cái tên thích hợp cho một chú chó trông giống đống rác và lấy bãi rác làm nơi trú ngụ.
“Cậu đặt tên cho nó hả?”
Nghe tôi hỏi, Yuji khẽ lắc đầu. Cậu ngửa mặt lên từ đĩa thức ăn cho chó, nhìn tôi như muốn hỏi “Trash nghĩa là gì?”
“Không phải tớ. Người đầu tiên gọi tên Trash là Karin.”
“Karin?”
***
“Karin?”
“Đúng thế, Karin. Một người bạn thân nữa anh quen lúc mười ba tuổi.”
“Là con gái ạ?”
“Con gái. Cơ mà chẳng có điểm nào giống con gái cả. Cực kì lập dị. Chưa biết chừng còn lập dị hơn cả Yuji cơ đấy.”
Đề cập đến Karin theo cách này, lòng tôi không khỏi mang máng cảm giác áy náy. Thế nhưng nói ra miệng tên của mối tình đầu trước mặt người con gái mình đang hẹn hò đặng tiến đến hôn nhân thì chẳng còn cách nào hơn. “Em chán rồi phải không?”
Misaki lắc đầu. Mái tóc dài mượt mà đung đưa một cách quý phái, “Tại em năn nỉ nên anh mới kể chuyện mà. Em thấy vui lắm.” Rồi nàng ngước ánh mắt êm đềm như đong đầy nắng mùa xuân lên nhìn tôi. “Kể cho em nghe đoạn tiếp đi!”
***
Karin là một cô bé kì lạ.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ba hôm sau ngày Yuji cho tôi và Trash tương ngộ. Hôm ấy, Yuji đến đón tôi trong lúc tôi đang bắt tôm càng xanh ở Đầm Quả Bầu.
Tôi nhìn thấy cậu ta trước. Mắt Yuji rất kém. Dù có đeo cặp kính Clark Costello[7] đó đi chăng nữa, thì ngay đến việc cậu có nhìn thấy đầu ngón chân của mình hay không cũng là điều đáng ngờ.
[7] Ghép từ Clark Kent và Elvis Costello, hai nhân vật được so sánh với Yuji ở phần trước.
Sau này tôi có hỏi Yuji về cặp kính. Nó là thế nào?
“Cái này hả?” Yuji trỏ vào cặp kính của mình.
“Phải”
“Đây là kính bố tớ tặng. Lúc tớ kể với bố là mắt bị kém, thì được bảo rằng thế thì dùng kính của bố đi vậy.”
Tôi nghĩ kính là vật dụng có tính cá nhân hơn bất cứ đồ vật nào khác, không dễ gì chia sẻ được. Là thứ tồn tại chỉ để dành cho một người. Thế nên tôi thấy hơi rối rắm trước lời Yuji.
“Có cả chuyện đó nữa cơ à? Kiểu đồ vật được truyền từ đời này qua đời kia như cái đồng hồ quả quýt của ông nội đấy hả?”
“Đúng thế,” Yuji trả lời. “Cặp kính thuộc loại đó. Nó cũng là hàng đắt tiền đấy chứ. Có phải thứ đại trà mua đơn giản mấy cái cũng được đâu.”
Câu trả lời của Yuji hết sức rõ ràng, Nhưng ngược lại càng làm cho tôi thêm rối rắm, “Cơ mà, đeo kính phải đúng độ chứ?”
“Tớ nghĩ đó không phải vấn đề quá quan trọng. Nếu đeo kính vào rồi mình nhìn thấy mọi vật rõ hơn lúc chưa đeo thì như thế là ổn.”
“Thật không?”
Tôi thì thấy dù có đeo cặp kính gia truyền ấy, thị lực của Yuji vẫn không vượt qua nổi con Trash già nua. Thú thực, sự việc này cũng có liên quan đến một sở thích vô cùng quái dị của Yuji, nhưng để dịp khác tôi sẽ kể.
Chính vì lí do thị lực mà cậu ta không nhìn ra tôi đang ngồi ven bờ. Miệng cậu ta há hốc thành hình chữ O, trông như đang nói nhưng tôi không nghe ra được là nói gì. Đợt này tôi đang mắc chứng viêm tai giữa khá nặng nên gặp trục trặc về thính giác.
“Ở đây nè!” Nghe tiếng tôi, cuối cùng Yuji cũng nhận ra và hét tướng lên. “Tớ gọi cậu nãy giờ. Cậu trốn đi đâu đấy hả?”
Hóa ra chuyện là như thế.
Toàn thân con Trash lại dính một lớp rác mới. Đó là hoa hồng giả. Những cánh hoa màu hồng nhạt đang bám vào tai của nó, mà không biết tai ở chỗ nào nữa? Vừa nhìn xuống con Trash trang trí đầy hoa đang say sưa gặm đồ ăn, chúng tôi vừa nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Lạ nhỉ! Làm thế nào mà lại bám thế này được cơ chứ?”
“Ừ, lạ thật.”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, đang trầm tư suy nghĩ thì một giọng nói vang lên phía sau, “Là tớ làm đấy.”
Ngoảnh lại, tôi thấy một cô bé dáng người mảnh khảnh đang ngồi trên mặt tủ. Cô có mái tóc màu mật ong cắt ngắn, mặc một cái áo khoác quân đội ngoại cỡ tưởng chừng nuốt chửng toàn thân. Đặt trong yếu tố thời tiết thì đó là bộ trang phục khá kì dị.
“Karin à, cậu đến rồi hả?” Yuji nói. Và tôi nhận ra cô bé này là học sinh lớp bên cạnh, đồng thời cũng là người khai sinh ra cái tên Trash.
“Tớ cài bằng ghim đấy. Trông dễ thương chứ?” Cô nói rồi nhếch mép cười. Khóe miệng lấp ló dụng cụ nẹp răng màu chì.
Có lẽ cô nàng cố tình cười để khoe ra cái năng nẹp. Tôi nghĩ bụng. Tức là giống kiểu các cô gái ưỡn *** ra để khoe vòng cổ. Hay vén tóc lên cao để lộ cái khuyên lấp lánh trên vành tai.
Karin nhảy vọt khỏi mặt tủ và đi về phía chúng tôi. Nhìn gần thì các nét trên gương mặt cô cực đẹp. Đặc biệt là làn da trắng một cách ấn tượng. Đôi gò má ánh lên sáng mịn như tờ giấy Kent cao cấp.
Bốn mắt chạm nhau. Tôi có cảm giác cô ấy vừa khẽ chạm vào thứ gì đó ở bên trong tôi, một thứ vô cùng dễ chịu nằm ngay trên cụm dây thần kinh vùng bụng, bất giác tôi rùng mình.
Karin hướng ánh mắt sang chỗ khác rồi quỳ xuống, tay luồn xuống cằm con Trash. Con chó tỏ vẻ khoan khoái, phó mặc cho Karin thích làm gì thì làm. Sau đó nó từ từ ngửa mặt lên, kêu khẽ với cô, “Huýt?”
Vẫn là âm thanh đó. Nghe như thể con Trash đang hỏi tất cả những người nó gặp gỡ một điều gì đó.
“Huýt?.”
“Tiếng kêu này…” Karin đứng dậy, lấy tay phủi sạch gấu áo khoác. “Tớ nghĩ là ngày xưa nó đã bị phẫu thuật gì đó ở phần cổ họng lúc còn được người ta nuôi.”
“À, chắc hàng xóm than phiền nó sủa ầm ĩ quá nên người chủ đã tước đoạt tiếng kêu của nó ấy mà.”
Và rồi còn sót lại duy nhất chỉ là tiếng kêu như một câu hỏi này. Nghe giống tiếng gió khi thổi xuyên qua ống thủy tinh mỏng hẹp.
“Như thể nó đang hỏi gì ấy nhỉ?”
“Ừ, có lẽ thế.”
Con Trash đang hỏi gì thế không biết? Ngày qua ngày, mỗi lần gặp mọi người nó lại tiếp tục hỏi với vẻ đầy chịu đựng, “Huýt?”
Tôi lấy làm lạ. Không hiểu sao cô nàng ăn mặc kiểu kì quái, đã thế lại còn ăn nói như con trai nữa chứ. Nếu cứ để bình thường chắc chắn sẽ trở thành một cô gái đầy quyến rũ.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Karin. Theo như câu chuyện Yuji kể lần trước, Karin không mấy khi đến trường, mà sử dụng thời gian một cách “có ý nghĩa” ở nơi chỉ có mình cô biết. Yuji nhận xét, “Karin là một kẻ lập dị.”
Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh chú chim kiwi chỉ vào chú chim cánh cụt và bảo, “Tên này là loài chim không biết bay. Lập dị nhỉ!” Không tự ý thức về bản thân là như thế đó.
Karin lau tay phải vào *** áo, rồi chìa tay cho tôi, “Rất vui được gặp cậu. Bạn của Yuji thì cũng là bạn của tớ.”
Tôi rụt rè đưa tay ra, nắm lấy tay Karin. Tay cô ấy nhỏ và lạnh. Dù có ăn mặc như một cậu con trai thì Karin vẫn là một cô bé mười ba tuổi. Một cảm xúc rất mơ hồ đã khiến tôi ý thức được điều đó.
“Rất vui được gặp cậu.” Tôi nói.
“Rất vui được gặp cậu…”
Và chúng tôi trở thành bạn bè.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc