Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Chương 47

Tác giả: Diệp Tử

Bùi Tử Mặc đành phải thuận theo ý cô, nụ cười nơi bờ môi anh dần lắng đọng, nỗi ưu sầu khó nhận ra hiện lên trên nét mặt anh.
Ngày hôm sau Đinh Thần thức giấc rất sớm, mở mắt ra Đinh Thần trông thấy Bùi Tử Mặc vui mừng hớn hở nhìn cô.
Đinh Thần hỏi: “Mặt anh sao trông như bị chuột rút thế kia?”.
Bùi Tử Mặc không những không buồn bực vì câu nói của cô mà còn cười vui sướng, anh cười híp mắt nói: “Thần Thần, tối qua em nói mơ”.
Đinh Thần kinh ngạc: “Em đã nói gì?”. Linh cảm có chuyện không hay, cô lo lắng hỏi theo tiềm thức.
“Em nói…” Bùi Tử Mặc chớp mắt, thì thầm vào tai cô: “Em nói là em yêu anh, em muốn mãi mãi ở bên anh!”.
Gương mặt Đinh Thần bỗng chốc đỏ ửng: “Xí!”.
“Anh không lừa em đâu!” Bùi Tử Mặc nói giọng bỡn cợt: “Anh có ghi âm lại, em muốn nghe không?”
Đinh Thần chẳng thể nào ngồi yên được nữa, cô chuồn ngay vào nhà tắm, rửa mặt với tốc độ chóng vánh, viện lý do đã đến giờ đi làm rồi bỏ chạy.
Bùi Tử Mặc lộ dáng vẻ uể oải lười nhác, đôi mắt anh sâu thăm thẳm.
Đinh Thần trong cơn mê sảng khẽ gọi tên anh, còn những lời khác Bùi Tử Mặc nói dối hòng muốn Đinh Thần đối diện với cuộc tình này, đây có lẽ là cách trực tiếp hiệu quả nhất.
Đôi mắt Đinh Thần nhìn trân trân vào màn hình máy tính cả tiếng đồng hồ. Đinh Tiểu Á gõ cửa mấy lần mà cô vẫn không hề nghe thấy. Chẳng cách nào khác, Đinh Tiểu Á bèn đẩy cửa bước vào, đặt tài liệu khẩn cấp lên bàn, cất tiếng gọi: “Giám đốc Đinh!”.
Đinh Thần không hề có phản ứng.
Đinh Tiểu Á thở dài, cô huých Đinh Thần: “Chị!”.
Lúc này Đinh Thần mới hoàn hồn, cô kinh ngạc nói: “Em vào phòng lúc nào vậy?”.
“Em vào được một lúc rồi. Chị đang nghĩ gì vậy, nghĩ gì mà chăm chú thế kia?”
“Không có gì.” Đinh Thần vội vàng cầm lấy tập tài liệu hòng che đậy vẻ lơ đễnh của mình.
Đinh Tiểu Á nheo mắt quan sát cô một lúc, Tiểu Á thoáng nhận ra có điều gì đó bất ổn, cô nhanh nhảu hỏi: “Cái áo này hình như chị mặc hôm qua thì phải”.
Gương mặt Đinh Thần hết đỏ ửng lại chuyển sang trắng bệch, rõ ràng là chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng sao cô cứ làm như có chuyện gì khuất tất không dám nói ra. Cô chẳng biết trả lời thế nào bèn im lặng giả vờ ngây ngô.
Đinh Tiểu Á cũng là người thức thời hiểu chuyện, cô nhận ra vẻ không thoải mái của Đinh Thần. Tiểu Á bê tập giấy tờ Đinh Thần vừa ký ra khỏi cửa trong bộ dạng đăm chiêu.
Đinh Thần tiếp tục ngẩn ngơ.
Cô từng có ý định cắt đứt mối quan hệ tình cảm này, cô cũng đã tự nhủ với lòng rằng mình phải hận anh, cô gắng sức kìm nén nỗi nhung nhớ của mình dành cho anh nhưng chỉ hoài công vô ích, chỉ cần một câu, một lời nói ngon ngọt của anh, chỉ cần anh đối xử dịu dàng với cô, thì cô lại tiếp tục ngốc nghếch chui vào lưới tình do chính anh dệt ra.
Cảm giác bồn chồn xuất hiện trong lòng cô.
Tình yêu chính là vậy, càng muốn quên đi thì càng cảm thấy khó quên.
Cô thầm thở dài, cả cuộc đời này của cô đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Điện thoại của Bùi Tử Mặc đến thật đúng lúc: “Thần Thần, em đang làm gì vậy?”.
Đinh Thần thờ ơ trả lời: “Làm việc, chứ còn làm gì!”.
“Tối nay anh đến đón em được không?” Bùi Tử Mặc e dè hỏi cô, anh không muốn dồn ép cô.
Đinh Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Được”.
Cô nhận lời ngay khiến Bùi Tử Mặc vui sướng ngây ngất. Anh căng thẳng hỏi cô: “Thần Thần, vậy khi nào anh đến thì tiện cho em?”.
Đinh Thần bật cười: “Trước kia, anh không bao giờ hỏi em như thế, anh đến nơi thì gọi điện báo em”.
Bùi Tử Mặc gãi đầu, trước kia anh quả thực có phần ngang ngược, từ nay về sau anh sẽ thay đổi, anh hỏi dò ý kiến của Đinh Thần: “Vậu sáu giờ anh đến trước cửa tòa nhà nhé?”.
“Vâng.” Đinh Thần ngẫm một lúc, đổi ý nói: “Hay là anh đợi em ngay con đường trước mặt được rồi!” Cô có lý do riêng của mình, tạm thời cô vẫn không muốn Đinh Tiểu Á nhìn thấy cô và Bùi Tử Mặc ở bên nhau, mối quan hệ hiện nay của hai người chẳng thể nào giải thích cho bất kỳ ai hiểu được.
Bùi Tử Mặc giữ nguyên tâm trạng chán chường của mình trong vài giây, nhưng dù sao bộ dạng của anh lúc này vẫn tốt hơn bị Đinh Thần từ chối.
Đinh Tiểu Á thấy Đinh Thần bước vào nhà vệ sinh liền vội vàng theo sau, huých tay Đinh Thần, mặt mày hớn hở, cô nói: “Chị à, thật ra chị không cần phải xấu hổ, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, cứ cho là tối qua chị ở lại nhà bác sĩ Thẩm cũng chẳng có vấn đề gì to tát cả!”.
Con nhỏ này đầu óc lại nghĩ đâu nữa rồi, gương mặt Đinh Thần lộ vẻ ngượng ngập.
Đinh Tiểu Á nhanh chóng lỉnh mất, không cho cô có cơ hội giải thích.
Đinh Thần quả thực dở khóc dở cười.
Bùi Tử Mặc ân cần niềm nở đón Đinh Thần lên xe với nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Đinh Thần uể oại day day huyệt thái dương: “Đi đâu ăn cơm?”.
“Về nhà ăn, anh làm toàn những món em thích, ăn xong cơm anh sẽ mát xa cho em, bảo đảm lấy lại tinh thần gấp trăm lần.” Bùi Tử Mặc nhoẻn cười để lộ hàm răng trắng muốt đều thẳng tắp.
“Về nhà…” Đinh Thần lặp lại, cúi đầu mỉm cười, dường như không còn dáng vẻ bài xích như trước nữa.
Bùi Tử Mặc vui mừng hoan hỉ, anh nhấn chân ga, xe chạy đi rất nhanh.
Đinh Thần vội vàng dặn dò anh: “Lái xe chậm thôi!”.
“Em yên tâm, không vượt quá tốc độ đâu!” Bùi Tử Mặc quả thực hết sức nóng lòng nhưng không đến nỗi đem tính mạng hai người ra làm trò đùa.
Bùi Tử Mặc huyễn hoặc tưởng tượng về truyền thuyết tuyệt đẹp gương vỡ lại lành.
Còn Đinh Thần mơ ước về một bữa tối với bầu không khí lãng mạn, ấm áp bên ánh nến.
Lúc này, chẳng ai trong hai người nghĩ tới hiểm nguy đang từng bước đến gần.
Một chiếc xe tải hàng với tải trọng mười mấy tấn đang nghiêng ngả xiêu vẹo trờ đến ngay phía trước với tốc độ cực nhanh, đoạn đường chật hẹp, xe cộ qua lại đông đúc, Bùi Tử Mặc không kịp tránh, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này chính là bảo vệ Đinh Thần không để cô chịu bất kỳ sự tổn hại nào. Anh đánh tay lái liên tục, nhanh chóng qua mặt vài chiếc xe khác, cuối cùng anh ra sức đánh vô lăng về phía tay phải, bên tai anh vọng lại tiếng va đập dữ dội, anh mất dần ý thức.
Khi Đinh Thần tỉnh lại thì cô đã ở trong bệnh việc, bố mẹ, Đinh Tiểu Á, và cô bạn thân Diệp Tử đều ở bên cạnh, cô mở to mắt nhìn họ, câu đầu tiên chính là: “Bùi Tử Mặc đâu?”
Hốc mắt Đinh Tiểu Á thoáng chốc đỏ hoe.
Bà Đinh né tránh không trả lời câu hỏi của cô.
Ánh mắt Đinh Thần di chuyển trên từng khuôn mặt của mọi người, cuối cùng dừng lại trước Diệp Tử.
Diệp Tử không thể né tránh, đành lên tiếng trả lời: “Đinh Thần, cậu đừng lo lắng, Bùi Tử Mặc vẫn đang trong phòng cấp cứu.”
Đinh Thần gật đầu, bình thản nói: “Mình đến trước cửa phòng cấp cứu xem thử!”.
“Cậu lo cho mình trước đi.” Diệp Tử nói. “Cậu cũng bị thương không nhẹ đâu!”
“Anh ấy sẽ không sao, đúng không?” Đinh Thần hỏi, nước mắt lưng tròng.
Diệp Tử hạnh họe: “Mình còn chưa truy cứu trách nhiệm của anh ta đấy, vì sao cậu lại ngồi trên xe anh ta?”.
Đinh Thần nức nở: “Nếu không phải là anh ấy thì chắc người hiện giờ nằm trong phòng cấp cứu kia chính là mình”.
Khoảnh khắc trước khi bị hôn mê, cô cảm nhận rất rõ, Bùi Tử Mặc liều mạng đánh vô lăng về phía bên phải giành lấy nguy hiểm nhất về phía mình, thời khắc quan trọng nhất, anh chừa lại hy vọng sống cho Đinh Thần.
Diệp Tử lúc này im lặng không nói lời nào, mãi một lúc sau, cô dụi dụi mắt, nói: “Bác sĩ nói tình hình không mấy khả quan!”.
Đinh Thần nóng lòng đến mức sắc mặt liền biến đổi: “Mình muốn đi thăm anh ấy!”.
“Giờ cậu cũng chẳng thể giúp ích gì được, an tâm nằm ở đây, có tin tức gì mình sẽ lập tức thông báo với cậu!” Sắc mặt Diệp Tử tuy bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Khoan bàn đến chuyện Đinh Thần có chịu nổi sự kích động hay không thì Bùi Tử Mặc cũng chẳng phải là tên đại gian đại ác, anh ta không đáng nhận được kết cục này.
Sắc mặt Đinh Thần trắng bệch, nước mắt lã chã tuôn rơi. Cô còn ngỡ rằng cả hai vẫn có thể làm lại từ đầu, nhưng dường như ông trời không hề có ý định cho bọn họ cơ hội. Đinh Thần hết sức hối hận, hối hận vì trước đó cô không chịu dành cho Bùi Tử Mặc sự hòa nhã gần gũi. Nếu như sớm biết trước tối qua là lần gặp gỡ cuối cùng của hai người thì cô nhất định sẽ không trốn chạy khỏi anh.
Cô thầm cầu nguyện: Nếu như Bùi Tử Mặc có thể qua được kiếp nạn này thì cô sẽ không màng để tâm đến thể diện đáng ghét của mình. Những dĩ vãng không vui chẳng dễ gì bỏ qua kia sẽ dần lu mờ, điều quan trọng nhất lúc này chính là anh phải sống. Anh nguyện bảo vệ cô bằng cả sinh mệnh mình đã đủ bù đắp những hối tiếc trước kia của cô.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, rốt cuộc cũng đã có tin tức.
Bùi Tử Mặc tuy bị gãy sáu đoạn xương sườn, khắp người trọng thương, phần trước *** do va chạm mạnh dẫn đến bị thương tổn với mức độ khác nhau, trên mặt anh khá nhiều vết xước, tay chân đều bị gãy nhưng dù sao anh vẫn còn giữ được tính mạng.
Lúc Đinh Thần đến thăm Bùi Tử Mặc, toàn thân anh đều được băng bó trắng toát, hệt như một quái nhân dành để nghiên cứu khoa học. Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt toan tuôn rơi nơi hốc mắt, gượng cười còn khó coi hơn cả khóc.
Bùi Tử Mặc yếu ớt cất tiếng nói: “Thần Thần, em không sao là tốt rồi!”.
“Anh thật là khờ khạo, anh…” Câu nói tiếp sau đó Đinh Thần chẳng thể nào thốt nên lời.
“Đó là vì anh nợ em.”
Câu nói của anh khiến Đinh Thần rơi lệ.
“Thần Thần, nhìn thấy em, anh thật sự cảm thấy rất vui!” Bùi Tử Mặc cười vui sướng.
Đinh Thần đau xót, cười dịu dàng: “Anh đã bị thương ra nông nỗi này vậy mà miệng vẫn nói không ngơi nghỉ”.
“Hiện giờ ngoại trừ miệng anh ra toàn thân anh chẳng chỗ nào cử động được.” Giọng Bùi Tử Mặc nói rất khẽ, Đinh Thần gắng sức lắng nghe mới có thể nhận ra anh đang nói gì.
“Đừng lo, em sẽ săn sóc anh, anh cứ xem em chính là tay chân của anh.” Cô nói.
Đôi mắt Bùi Tử Mặc rực sáng: “Vậy anh mong mình mãi mãi không khỏi bệnh”.
“Anh nói gì vậy?” Đinh Thần nghe không rõ.
Bùi Tử Mặc lặp lại lần nữa.
Đinh Thần giận dỗi nói: “Xí, nói năng chẳng kiêng dè gì cả!”.
Bùi Tử Mặc cười toe toét: “Em thực sự muốn chăm sóc anh?”.
“Vâng.” Đinh Thần quả quyết gật đầu.
“Vậy thì tốt quá!” Bùi Tử Mặc phấn khích đến mức mắt đảo liên tục, tiếp đó bồi thêm một câu: “Nhưng mà chẳng lẽ chuyện đại tiểu tiện em cũng lo hay sao?”.
Đinh Thần: “…”.
Bùi Tử Mặc cẩn thận hỏi dò: “Vậy em sẽ đút cơm cho anh?”.
“Vâng.”
“Giúp anh mặc đồ?”
“Vâng.”
Nụ cười của Bùi Tử Mặc càng thêm rạng rỡ: “Hằng ngày đọc báo cho anh nghe?”.
“Vâng.”
“Thần Thần, làm vợ anh nhé?” Bùi Tử Mặc mỉm cười điềm đạm.
“Vâng.” Đinh Thần bụm miệng: “Á!”.
Bùi Tử Mặc cười rạng rỡ: “Quyết định vậy nhé!”.
Vẻ mặt Đinh Thần nhuốm vẻ bình thản kiều diễm, tận đáy lòng cô thầm thốt lên một chữ: “Vâng!”.
Thời gian có thể làm thay đổi một số thứ như chuyện tình cảm, ví như những tổn thương mà người ta từng nếm trải trước đây.
Thời gian cũng sẽ lưu giữ một số đồ vật, tình cảm có thể mang lại cho bạn những hồi ức, lưu lại trong lòng bạn những dấu vết của sự thương tổn.
Sinh mệnh con người quá ngắn ngủi, nếu như con người ta trước sau cứ sống trong sự ăn năn, hối tiếc vậy thì họ sẽ mãi mãi đau khổ.
May mà Bùi Tử Mặc đã bước ra khỏi điều đó, anh biết mình nên làm thế nào để bù đắp hạnh phúc mà anh mắc nợ Đinh Thần.
Nhân sinh vô thường, có người nào không từng phạm phải sai lầm, chỉ cần người đó thật tâm sửa sai, đã là việc hết sức tốt đẹp.
May mà con tim Đinh Thần quyết không chịu từ bỏ, cô hiểu được bản thân phải làm thế nào nắm bắt được hạnh phúc của mình.
Tình yêu xét cho cùng sẽ không còn là sự chờ đợi trong vô vọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc