Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Chương 42

Tác giả: Diệp Tử

Anh chẳng rõ từ lúc nào Đinh Thần đã chiếm toàn bộ tâm trí anh.
Anh muốn được thấy vẻ thẹn thùng, e lệ của cô trog lòng anh, đôi gò má dầ chuyển sang ửng đỏ của cô.
Anh muốn thấy hàng lông mày của cô , vẻ mặt giả vờ giận dữ của cô.
Anh muốn nói dáng vẻ lúc cô dịu dàng nói rằng em yêu anh.
Bùi Tử Mặc hồi tưởng lại mọi chuyện trước kia, tâm trí anh dần trở nên ngây dại.
Thật ra lần xem mặt đó hoàn tòa không phải là lần đầu tiên anh gặp Đinh Thần.
Thời đại học, anh ham mê mô bóng đá, một lần nọ, anh nhắm lệch hướng, khi đó Đinh Thần chật vật đón lấy quả bóng đang lao vút trên không trung về phía cô với động tác dễ thương. Khi đó, anh đã có ấn tượng sâu sắc với cô nữ sinh có ngoài hình xinh xắn cùng dáng vẻ nhanh nhẹn đó.
Khi bố mẹ hai bên sắp đặt vụ xem mặt cho hai người, anh vừa gặp Đinh Thần liện nhận ra ngay, cũng chính vì vậy mà anh không hề phản đối mà thậm chí còn vui vẻ đón nhận cuộc hôn nhân này.
Từ lúc bắt đầu, anh đã biết Đinh Thần là người phụ nữ xứng đáng để anh yêu. Xưa nay cô chưa bao giờ miễn cưỡng anh làm bất cứ điều gì, cũng không giống như những người phụ nữ khác luôn kiếm chuyện vô cớ. Đinh Thần lúc nào cũng lặng lẽ làm việc của mình, chờ đợi Bùi Tử Mặc thi thoảng nhớ đến cô, cho cô phút dịu dàng, nòng ấm.
Bùi Tử Mặc tận hưởng sự ấm áp dịu dàng do Đinh Thần mang đến nhưng anh không hề suy nghĩ rằng cách đối đãi của anh liệu đã công bằng với Đinh Thần hay chưa.
Anh chỉ để tâm đến tiếng sét ái tình trước đây của mình dành cho Vu Tranh nhưng lại không nghĩ đến chuyện bên nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.
Đinh Thần dành cho anh sự nhẫn nhịn nhưng trái lại anh càng làm cô thêm tổn thương trầm trọng.
Bùi Tử Mặc nện nắm đấm xuống vô lăng để còi xe phát ra tiếng gào thét thảm thiết.
Anh không xứng đáng làm chồng của Đinh Thần, anh có tỉ mỉ cẩn thận đến đâu cũng không nhận ra cô mang thai. Trong lúc anh đối đã chu đáo chăm sóc VU Tranh thì Đinh Thần lại đang một mình chịu sự giày vò, chẳng trách Diệp Tử hận anh tận xương tủy, anh quả thật đáng ૮ɦếƭ.
Anh vốn chần chừ thiếu quyết đoán, nhưng kể từ sau khi Vu Tranh về nước thì anh luôn vương vấn không dứt với cô ta, anh chưa từng đặt mìn vào vị trí của Đinh Thầnmà suy nghĩ, chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô.
Anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng, điều buồn cười chính là đến tận giờ phút này anh mới nhận ra sai trái của anh ấu trĩ đến nhường nào.
Vì vậy, chuyện Đinh Thần sà vào vòng tay Thẩm Dịch Trần chính là sự trừng phạt đúng nhất dành cho anh.
Mọi chuyện đều do anh tự chuốc họa vào thân. Nhưng anh quả thực không cam lòng. Anh vẫn chưa bù đắp cho những thương tổn mà Đinh Thần đã phải gánh chịu thì sao anh có thể từ bỏ được chứ.
Nửa cuộc đời còn lại anh phải làm trâu làm ngựa mới có thể báo đáp được tấm chân tình mà Đinh Thần dành cho anh.
Anh có lỗi với Đinh Thần cùng đứa trẻ không thể có mặt trên cõi đời này. Nếu như có thể, anh muốn chứng minh bằng hành động rằng anh không để Đinh Thần buồn bã đau lòng lần nữa, anh nguyện dừng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ cô suốt cuộc đời này.
Anh muốn đánh cược một lần.
Thứ anh đem ra đánh cược chính là vẫn còn yêu anh, chỉ cần trong lòng Đinh Thần vẫn còn hình bóng của anh dù chỉ một chút thì anh sẽ không ngại việc hy sinh, trả giá lần nữa để giành lấy con tim cô.
Bùi Tử Mặc về nhà tắm rửa, khi thần sắc và tâm trí đã tươi tỉnh trở lại, anh gọi điện thoại đến cho Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo nhận được điện thoại của Bùi Tử Mặc, anh kinh ngạc: “Cậu không sao đấy chứ?”
“Không sao”. Bùi Tử Mặc dửng dưng trả lời.
Thẩm Hạo tận mắt trông thấy Bùi Tử Mặc buồn bã bỏ đi, anh dĩ nhiên không tin: “Cậu đừng nghĩ không thông”
Bùi Tử Mặc bật cười: “Mình là lọi người đó sao?”. Sự tự tin trở lại ngay trong lời lẽ của khiến Thẩm Hạo ít nhiều cảm thấy an lòng.
“Vậy thì tốt”
Ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “ Phải rồi, cậu còn ở cạnh và mọi người không?”
“Cậu về không bao lâu thì bọn mình cũng giải tán, mình vừa mời đưa Thiên Thiên về nhà, đang ở ngoài đường”. Thẩm Hạo nói.
“Ừ”. Bùi Tử Mặc ngừng trong giây lát rồi nói: “Thẩm Hạo, nếu vẫn còn là huynh đệ thì giúp mình chuyện này, mình muốn theo đuổi giành lại Đinh Thần”
Thẩm Hạo giật mình kinh ngạc: “Cậu vẫn chưa từ bỏ hy vọng sao?”
“Cậu vẫn chưa hiểu sao, mình là kẻ dễ dàng từ bỏ như vậy ư?”. Gương mặt Bùi Tử Mặc ánh lên vẻ dịu dàng ôn hòa.
“Nhưng mà…”. Thẩm Hạo do dự trong giây lát . “Đinh Thần đã nhận lời cầu hôn của Đinh Thần rồi”
“Xoảng”. Cốc trà đặt bên bàn rơi xuống, Bùi Tử Mặc chán nản ngồi xuống. “Nhanh vậy à?”
Thẩm Hạo chọn từ ngữ diễn đạt: “Mình cũng vừa nghe Diệp Tử nói”
“Phải chăng mình thật sự hết hy vọng rồi?”. Mãi một lúc sau, giọng điệu rầu rĩ của Bùi Tử Mặc cất lên.
Thẩm Hạo chẳng biết mình nên nói gì, lời an ủi anh cũng chẳng thể thốt nên.
Bùi Tử Mặc lặng lẽ gác máy, con tim anh chìm lắng mãi tận sâu thẳm.
Thẩm Hạo không yên tâm bèn gọi lại cho anh.
Tiếng “A lô” của Bùi Tử Mặc cất lên.
“Mình có một cách, hay là cậu thử xem”
Bùi Tử Mặc lập tức lấy lại tinh thần: “Cậu nói đi”
“Cậu giả vờ mắc bệnh nan y giành kaays sự thương cảm của Đinh Thần, có lẽ cô ấy sẽ không kết hôn nữa”
Bùi Tử Mặc bị Thẩm Hạo làm cho buồn cười đến ૮ɦếƭ.
“Cách này không hay sao?”. Thẩm Hạo ngẫm đi ngẫm lại, anh thấy đây có lẽ là cách tốt nhất khiến Đinh Thần hồi tâm chuyến ý.
“Cậu chỉ nghĩ ra cách này thôi sao?”. Bùi Tử Mặc đương nhiên sẽ không làm theo, ngộ nhỡ sự việc bại lộ thì Bùi Tử Mặc thật sự sẽ hoàn toàn không có cách nào cứu vãn.
“Vậy thì tính sao?”. Thẩm Hạo sốt ruột thay cho người anh em, tuy rằng từ đầu anh không tán thành cách đối nhân xử thế của Bùi Tử Mặc nhưng niệm tình bao năm làm bạn bè tốt của nhau , anh hoàn toàn không muốn trông thấy bộ dạng cô đơn khổ sở suốt đời của Bùi Tử Mặc.
Bùi Tử Mặc nhắm mắt chau mày: “Để mình suy ngĩ xem”
Thẩm Hạo thở dài gác máy, có những chuyện người ngoài cuộc quả thực không thể giúp được.
Bùi Tử Mặc lặng lẽ ngồi trong bóng tối nửa giờ đống hồ.
Anh nhận ra mình cần phải thẳng thắn nói chuyện với Đinh Thần lần nữa, không thể chần chừ chậm trễ, anh vội vàng cầm chìa khóa xe bước ra khỏi cửa.
Đinh Thần băn khoăn, đi đi lại lại trong phòng.
Vừa rồi, Thẩm Dịch Trần đưa cô về, anh lại nhắc đến chuyện kết hôn một lần nữa. Đây đã là lời cầu hôn thứ ba của anh trong tháng này, dù rằng cô vẫn đang đắn đo cân nhắc lý do hòng tạm thoái thác cho qua chuyện nhưng cô hiểu rằng, cô sắp không thể chống cự nổi trước sự tấn công của Thẩm Dịch Trần.
Chuông cửa vang lên, cắn chặt môi, cô ngỡ là Thẩm Dịch Trần quay lại tìm mình. Thẩm Dịch Trần vốn là người dịu dàng chu đáo, vậy mà sao lần này anh lại học được cách tấn công ép sát từng bước.
Cô nhíu chặt mày, toan viện lý do khước từ thì nhìn thấy bóng dáng Bùi Tử Mặc ngay trước mắt mình. Anh đang ra sức túm lấy chiếc cà vạt lộ rõ vẻ lo lắng bất an trong lòng.
Đinh Thần sửng sốt, cô bất giác chỉnh trang lại quần áo
“Thần Thần, em mở cửa ra, anh biết em có nhà”. Giọng Bùi Tử Mặc bình tĩnh nhưng sắc mặt có phần sốt ruột .
Đinh Thần cố tình phớt lờ anh nhưng lại sợ gây sự chú ý thị phi của láng giềng, cô miễn cưỡng mở cửa,hỏi: “Có chuyện gì?”. Cô đứng chắn ngay cánh cửa hoàn toàn không có ý muốn cho anh vào nhà.
Bùi Tử Mặc thản nhiên mỉm cười: “Em thực sự không muốn gặp mặt anh ư?”
Đinh Thần cười thản nhiên: “Không có việc gì thì anh có thể ra về được rồi”
“Thần Thần”. Bùi Tử Mặc tóm lấy bàn tay cô. “Thẩm Hạo nói với anh, em sắp kết hôn phải không?”
Đinh Thần kinh ngạc, mọi chuyện còn chưa ngã ngũ sao anh có thể biết được. Ngẫm nghĩ một lúc, cô hiểu ngay ra vấn đề, chắc chắn là Diệp Tử cố ý mượn cái miệng của Thẩm Hạo để nói với Bùi Tử Mặc. Cô không hề phủ nhận, gật đầu : “Không sai”
Bùi Tử Mặc kéo Đinh Thần vào phòng, đóng cửa lại rồi nói: “Thần Thần, em đừng hành động theo cảm tính”
Đinh Thần bật cười: “Tôi hànhđộng theo cảm tính à?”
“Em làm vậy chính là vì đang giận anh”. Bùi Tử Mặc nói giọng nhiêm túc.
Đinh Thần dở khóc dở cười: “Anh coi trọng bản thân mình quá rồi”
“:Anh làm chuyện có lỗi với em, nhưng em vì vậy mà lôi hạnh ohucs cả đời mình ra đánh đổi, xứng đáng hay không?”
“Sao anh biết tôi và Thẩm Dịch Trần ở bên nhau không hạnh phúc?” Đinh Thần hỏi ngược lại. Chí ít cô không cần lo lắng chuyện đột nhiên xuất hiện một bạn gái cũ đến phá vỡ hạnh phúc gia đình mình
“Em không yêu anh ta, người em yêu vẫn là anh”. Bùi Tử Mặc chậm rãi đưa tay sờ lên khuôn mặt cô, anh dịu giọng nói.
Đinh Thần quay đầu né tránh bàn tay anh, cô cảm thấy thật nực cười, giận dữ nói: “Bùi Tử Mặc, anh đừng tưởng mình tốt lành lắm”
“Vậy à, em có dám nói rằng em không còn yêu anh nữa không?”. Bùi Tử Mặc không hề tức giận, ngoài mặt anh tỏ ra bình tĩnh nhàn nhã nhìn cô, nhưng thật ra anh không chắc cô có còn yêu anh nữa không. Ngoại trừ chuyện đánh đổi này ra anh không còn cách nào khác.
“Được, anh muốn nghe tôi nói cho anh nghe”. Đinh Thần ngắt đoạn từng chữ, chậm rãi nói: “Tôi – không – còn – yêu – anh – nữa”. Dứt lời, cô thở hổn hển như vừa trút được gán***.
Bùi Tử Mặc chẳng hề nản lòng : “Thần Thần, em có dám nhìn anh và nói lại lần nữa hay không?”. Ánh mắt anh nhẹ nhàng dịu dàng như gió mùa xuân.
Đinh Thần bất giác mất tự chủ khi bắt gặp ánh mắt của anh, gương mặt cô nóng nừng, đứng trước anh, dũng khí vừa rồi của cô bỗng chốc tan biến.
Con tim Bùi Tử Mặc thoáng chốc rộng mở, áp dụng chiêu hiếm, cỗng chốc đã có chút ít thành công.
“Tôi, tôi…”. Đinh Thần nỗ lực cả buổi vẫn chẳng thể nào thốt nên lời, cô chán nản siết chặt nắm đấm, anh chắc mẩm cô vẫn chưa dứt tình với anh lại còn đến tận cửa sỉ nhục cô để làm gì?
“Thần Thần”. Bùi Tử Mặc nắm chặt lấy tay cô: “Em còn không thừa nhận ư?”. Anh hôn nhẹ lên lòng bàn tay Đinh Thần: “Anh sẽ không làm những chuyện tổn thương đến em nữa, em hãy tin anh”
Trống *** Đinh Thần đập thình thịch, thầm nhắc nhở mình không được yếu lòng.
Bùi Tử Mặc năn nỉ bên tai cô: “Thần Thần, về bên anh được không em?”. Anh thấp giọng thủ thỉ: “Thần Thần, anh yêu em”
Đôi mắt đen láy như nực của anh có khả năng ςướק đoạt hơi thở của người khác, giọng điệu anh như có ma lực khiến người khác chẳng thể nào kháng cự. Đinh Thần gần như đắm mình sa đà trong vẻ dịu dàng như nước của anh. Cô hiểu rất rõ, mẫu người đàn ông như Bùi Tử Mặc nếu như thật lòng đối xử tốt với ai thì không ai có thể chạy thoát được.
Bùi Tử Mặc từng bước tiến sát lại gần, anh giữ rịt lấy Đinh Thần, dán chặt đôi môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đinh Thần toàn thân run rẩy, cô toan vùng khỏi tay của anh. Bùi Tử Mặc làm sao dễ dàng để cô thoát khỏi anh lúc này, môi anh thấp thoáng nụ cười, đôi môi anh quấn chặt lấy làn môi cô, anh tiếp tục hôn cô trong sự mãnh liệt, nuốt trọn hơi thở cugf sự hạnh phúc ngọt ngào của cô.
Nụ hôn anh cuồng nhiệt nóng bỏng, Đinh Thần khó có thể kìm nén được *** rỉ bên khóe môi. Bùi Tử Mặc có được sự đồng ý ngầm của Đinh Thần, được đằng chân lân đằng đầu, anh muốn mình có thể tiến xa hơn nữa. Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, làn môi anh lưu luyến bịn rịn bên tai cô, giọng hàm hồ của anh cất lên: “Thần Thần, trước kia anh là kẻ vô lại, không biết cách quý trọng, anh đã bỏ qua rất nhiều thứ, em cho anh thêm cơ hội, anh nhất định sẽ không làm em thất vọng”
Nghe những lời lẽ này, Đinh Thần tỉnh táo trở lại, cô đẩy Bùi Tử Mặc ra: “Anh buông tôi ra”
“Thần Thần, anh sẽ không buông em ra nữa đâu”. Bùi Tử Mặc ghì chặt lấy cô.
Gương mặt Đinh Thần nóng như lửa đốt nhưng cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại: “Tôi nói lại lần nữa, anh buông tôi ra”
“Anh không buông”
Đinh Thần chẳng chút do dự, hung hăng dơ chân đạp mạnh, cô bất ngờ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Bùi Tử Mặc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc