Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Chương 38

Tác giả: Diệp Tử

Mãi một lúc sau Chu Bảng chẳng rõ từ đâu chui ra, hắn cất giọng chẳng chút khách sáo : “ Cô đúng là chảnh ”
Vu Tranh miễn cưỡng cười : “ Có vào việc nên ra muộn ”
Chu Bảng gật đầu : “ Tiền mang đến chưa ? ”
“ Mang đến rồi ”
Chu Bảng chìa tay : “ Lấy ra đi ”
Vu Tranh đưa chiếc túi xách cho hắn nhưng rồi lại rụt tay trởi lại.
“ Sao vậy ? Không đành lòng à ? ”. Chu Bảng cười nhạo hỏi.
Vu Tranh cắn chặt môi : “ Tiền tôi có thể đưa cho anh nhưng anh phải hứa làm được việc cho tôi ”
“ Chuyện này không thành vấn đề, tôi cũng không phải là kẻ lòng tham vô đáy, cô yên tâm đi ”. Khoản tiển lớn liền được truyền sang tay Chu Bảng, hắn cười đến thỏa lòng.
Vu Tranh nhổ nước bọt : “ Cầm đi ”
Chu Bảng tham lam đến từng tờ giấy bạc.
Bùi Tử Mặc trốn trong xe không thể kiềm chế bản thân thêm được nữa, anh toan đẩy cửa xe xông ra ngoài thì bị Thẩm Hạo giữ rịt lại : “ Đừng nóng, chờ xem thế nào đã ”
Sắc mặt Vu Tranh cứng đờ : “ Mong rằng anh tuân thủ lời ước hẹn ”
Chu Bảng đếm lại lần nữa, nhét mười xấp túi bạc vào túi xách đeo bên người của mình rồi nói : “ Chuyện này là đương nhiên, có điều…. ”. Hắn ngừng trong giây lát, thấy sắc mặt Vu Tranh biến chuyển , hắn nói tiếp : “ Đứa bé, tôi khuyenem tốt nhất nên nạo đi, tôi không muốn đứa con của mình gọi người khác là cha ”
Câu nói này của hắn vang vọng đến tai Bùi Tử Mặc khiến đầu óc anh ong ong.
Thẩm Hạonắm lấy bàn tay anh.
Sắc mặt Vu Tranh lập tức sa sầm, cô ta dáo dác nhìn xung quanh : “ Anh câm miệng cho tôi ”
Chu Bảng liền đổi giọng, khuôn mặt cười hớn hở, hắn nói : “ Dĩ nhiên là có kẻ giúp mình nuôi con, cũng không tồi ”
Miệng lưỡi con người này thật là tùy tiện Chu Bảng, hoàn toàn không đáng tin cậy. Vu Tranh bỗng chốc hối hận, sao cô có thể dễ dàng tin lời hắn ta thế chứ.
Chu Bảng vội vàng nhét tiền đầy túi xách, cười ha hả nói : “ Cảm ơn ! ”
Vu Tranh chẳng hề ngăn cản cũng chẳng cách gì ngăn cản hắn.
Chu Bảng đắc ý chưa được bao lâu thì bị Bùi Tử Mặc đẩy cửa xe ᴆụng hắn ngã lăn ra đất. Hắn toan ngoác miệng chửi thế thì kinh ngạc trông thấy Thẩm Hạo và Bùi Tử Mặc.
Vu Tranh cũng hết sức kinh hoàng, mồ hôi cũng lấm tấm rịn trên chóp mũi, mặt mày trắng bệch. Đàu có cô ta suy nghĩ rất nhanh, rốt cuộc Bùi Tử Mặc đến đây từ lúc nào, xét chi cùng anh ta đã nghe thấy được gì.
“ Tử Mặc ! ”. Cô ta vờ làm bộ mặt tươi cười hớn hở thốt lên.
Bùi Tử Mặc mặt mày chẳng có chút cảm xúc, giật túi tiền trong tay Chu Bảng, ém lại cho Vu Tranh : “ Tôi đã nghe hết rồi, cô không cần phải đưa tiền bịt miệng cho hắn nữa ”
Nụ cười trên môi Vu Tranh lộ vẻ ảm đạm thế lương.
Chu Bảng kinh hoàng hoảng sợ vô cùng, hắn không phải hoàn toàn vì thẹn quá hóa giận khi bị Bùi Tử Mặc biết được chân tướng sự việc mà hắn khi*p sợ vì đường tiền tài của mình bị đánh gãy.
Sắc mặt Vu Tranh trắng bệch nhợt nhạt, mọi chuyện ra nông nỗi này chẳng tài nào cứu vãn được nữa. Vu Tranh nở nụ cười sầu thảm : “ Em nghĩ trăm phương nghìn kế hòng che trời lấp biển, nào ngờ chẳng thể nào dấu được ”
“ Cô không nên lừa dối tôi ”. Ánh mắt Bùi Tử Mặc lóe lên ánh nhìn đau khổ bi thương.
Vu Tranh nghe anh nói vậy thì không khỏi thấy đau lòng, cô cắn ngón tay, cất tiếng khóc nghẹn ngào.
Bùi Tử Mặc không hề oán hận hằn thù gì cô ta, mếu như không phải cô ta cố tình che dấu mọi chuyện thì anh và Đinh Thần sẽ chẳng thể ra nông nỗi này. Sự xuất hiện của Vu Tranh chính là kíp nổ châm ngòi, bào thai cùng chuyện cô ta tự sát đã trwcjtieeps thúc đẩy hôn nhân của anh và Đinh Thần đến bờ vực rạn nứt.
Vu Tranh cười hổn hển, cười gượng gạo khổ sở : “ Giờ thì anh đã biết hết mọi chuyện rồi, anh định xử lý em thế nào đây ? ”
Bùi Tử Mặc ૮ɦếƭ lặng, đối mặt với nụ cười của Vu Tranh anh không sao cất nên lời. Đứa trẻ trong bụng Vu Tranh không phải của anh, anh hoàn toàn không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào nhưng lòng thương hại cùng cá tính do dự không quyết đoán khiến anh chẳng thể nào thốt ra hai từ đó lúc này.
Thẩm Hạo đứng cạnh sốt ruột nhìn Bùi Tử Mặc, cá tính Bùi Tử Mặc yếu đuối nhu nhược, lại không biết cách từ chối người khác. Anh yêu Đinh Thần nhưng lại không muốn thấy Vu Tranh buồn. Anh không hề biết rằng chính vì sự dây dưa nhập nhằng của anh mới dẫn đến tình trạng như hiện tại. Trên thực tế, anh đxa làm tổn thương sâu sắc đến hai người phụ nữ.
Thẩm Hạo túm lấy ngay Bùi Tử Mặc : “ Cậu phải nhớ rằng, cậu chỉ có thể đối xử toàn tâm toàn ý với một người phụ nữ mà thôi ”
Bùi Tử Mặc như tỉnh ngộ, anh kiên quyết gật đầu.
Chu Bảng thấy tình hình không ổn, hắn toan nghĩ cách chuồn thì Thẩm Hạo túm ngay lấy hắn, cất tiếng quát : “ Anh định chạy đi đâu ? ”
“ Ở đây chẳng phải không còn chuyện của anh rồi hay sao, anh đi trước ”. Chu Bảng nói trơn tru.
Thẩm Hạo hậm hực, trước khi chuyện này chưa được giải quyết thì hắn ta đừng hòng đi khỏi đây.
Vu Tranh cất tiếng thở dài : “ Để hắn ta đi đi ”
Bùi Tử Mặc hỏi lấy làm khó hiểu : “ Vừa rồi hắn ta chẳng phải giở trò tống tiền cô sao, cô dễ dàng buông tha hắn thế ư ? ”
“ Bỏ đi, hắn cũng không đạt được mục đích ”. Đôi mắt Vu Tranh u ám, cô cười khổ sở, âm mưu bại lộ, cô gần như chẳng còn chút tia hy vọng nào nữa : “ Có thể tha thứ thì hãy thả người đi ”
Bùi Tử Mặc buồn bã cất tiếng thở dài, có thể bỏ qua cho Chu Bảng nhưng lại chẳng chịu buông tha cho anh , Bùi Tử Mặc phẩy tay nói : “ Để hắn ta đi ”
Chu Bảng vui sướng, gang bàn chân hắn như được thoa thêm chút mỡ, chớp mắt hắn đã bỏ chạy mất dạng.
Thẩm Hạo ra sức dậm chân,có đôi lúc anh không tài nào hiểu nổi cách giải quyết của Bùi Tử Mặc, rõ ràng là yêu Đinh Thần nhưng lại không thể từ bỏ được Vu Tranh. Đến khi Vu Tranh phạm phải sai lầm lớn nhưng anh lại không nỡ nói nặng lời với cô. Tình thương cứu vớt của Chúa Giê- su trogn lòng anh ta quả thực là vô bờ bến.
Vu Tranh và Bùi Tử Mặc đứng mặt đối mặt, chẳng ai nói lời nào.
Cũng chẳng rõ cả hai đứng như vậy bao lâu, Vu Tranh chợt lên tiếng : “ Là em lừa anh, đứa con cũng không phải của anh. Tối đó anh bị em cho uống thuốc mê, giữa chúng ta không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Em rắp tâm trăm phương ngàn kế lừa anh chính là vì muốn giữ chân anh ”.
Bùi Tử Mặc chợt ngẩng đầu, môi anh run rẩy, anh chỉ vào Vu Tranh : “ Cô…… ”. Ánh mắt lạnh nhạt lạnh lùng, vẻ thương tiếc cùng sự áy náy anh dành cho Vu Tranh dần tan biến.
“ Nhưng em miễn cưỡng giữ được con người anh nhưng lại không thể nào giữ được con tim anh ”. Gương mặt Vu Tranh đau buồn khổ sở. “ Trong lòng anh chỉ có Đinh Thần, chẳng còn chỗ cho em nữa ”
Đôi mắt Bùi Tử Mặc điểm xuyết lớp hơi nước lạnh như băng, nhất cử nhất động của Vu Tranh đều khiến mối quan hệ giữa anh và Đinh Thần rạn nứt khó mà có thể bù đắp lại được, dĩ nhiên còn phải trách anh do dự không quyết đoán mới khiến cuộc tình này trở nên hết hy vọng.
Vu Tranh mỉm cười, nụ cười có phần lạnh lẽo thê lương. Cô vô tình ngẩng đầu, nụ cười đó cứng đờ ngay trên môi.
Thi Bách Đào, Diệp Tử, cả Hướng Huy đều đứng ngay trước mặt cô, gương mặt ai cũng lộ vẻ lấy làm khó tin. Ánh mắt Thi Bách Đào phức tạp không sao kể xiết, kinh ngạc và thất vọng.
Vu Tranh chợt lấy tay che mặt, tuy cô không yêu Thi Bách Đào nhưng cũng không muốn hình tượng của mình trong lòng anh tabij phá hủy, cô càng không thể chấp nhận việc bị Diệp Tử và Hướng Huy nghe thấy những lời lẽ vừa rồi, thứ nhất là vì cảm thấy xấu hổ với Đinh Thần, thứ hai là vì cô không thể có chỗ đứng trong công ty nữa.
Vu Tranh chẳng còn mặt mũi nào bèn lao thẳng vào trong xe, nhấn ga cho xe chạy như bay thoát khỏi khu vực này.
Thi Bách Đào ngẩn ngơ một lúc rồi nói : “ Tôi đuổi theo cô ấy ”. Anh ta phóng xe như bay đuổi theo Vu Tranh, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sự việc đột ngột bất ngờ khiến mọi người chẳng ai thốt nên lời.
Diệp Tử mặt không biến sắc, chẳng biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Hướng Huy cũng chẳng biết nên nói gì để anh ủi Bùi Tử Mặc, chỉ còn biết vỗ mạnh vào vai Bùi Tử Mặc mà thôi.
Bùi Tử Mặc cảm kích gật đầu.
“ Mình đưa cậu ấy về ”. Thẩm Hạo nói.
Hướng Huy thấp giọng căn dặn : “ Đi đường cẩn thẩn ”
Thẩm Hạo gật đầu.
Chiếc Audi TT vàng rực của Bùi Tử Mặc rời đi ngay trong tầm mắt của hai người, Diệp Tử cau mày, cắn chặt môi.
Hướng Huy kéo cô lên xe, thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cô, anh không nhịn được cất tiếng hỏi : “ Em đang nghĩ gì vậy ? CÓ phải đang nghĩ có nên nói với Đinh Thần việ này hay không , đúng không ? ”
Diệp Tử lúc này mới hoàn hồn, cô lắc đầu : “ Trước đây, em luôn ghét cay ghét đắng Bùi Tử Mặc nhưng khi biết chuyện hôm nay em lại thấy anh ta rất đáng thương ”
Hướng Huy thuận miệng hỏi : “ Sao em lại nói vậy ? ”
Diệp Tử khua tay ra dấu : “ Anh nghĩ mà xem, đứa con của Đinh Thần đã chẳng còn, cái thai của Vu Tranh thì lại chẳng phải con của anh ta ”
Hướng Huy thừa cơ khuyên nhủ : “ Em cũng biết anh ta đáng thương Vậy sau này đừng giận anh ta nữa ”
Diệp Tử không đồng ý : “ Em đâu có rảnh để mà tìm anh ta đôi co ”. Một lát sau, Diệp Tử cười hả hê : “ Giờ thì Đinh Thần không cần anh ta nữa, anh ta và Vu Tranh không thể tiếp tục được nữa, cả hai đều dang dở, đáng đời ”
Hướng Huy chỉ còn biết nhìn cô : “ Chớ có trêu phụ nữ Hổ Cáp ”
Diệp Tử liếc xéo anh, hai tay chống nạnh : “ Biết thế là tốt ”
Hướng Huy giơ cánh tay chạm vào sống mũi của cô, đôi mắt anh ngập tràn sự trìu mến và dịu dàng.
Cùng lúc đó, Thẩm Dịch Trần đang ở nhà giúp Đinh Thần thay bóng đèn.
Bóng đèn trong phòng khách tối hôm qua chợt lập lòe vài cái rồi tắt ngấm, Đinh Thần vốn định gọi ban quản lý giúp cô sửa chữa thì Thẩm Dịch Trần xung phong giúp cô, Đinh Thần lại chẳng đành lòng từ chối ý tốt của anh.
Thẩm Dịch Trần bận rộn cả buổi trời mới xong, xem ra ở nhà anh cũng không thường xuyên phải làm những việc đại loại như thế này.
Đinh Thần cười thản nhiên : “ Để bàn tay cầm dao phẫu thuật của anh làm những việc năng nhọc này quả là làm khó cho anh rồi ”.
Thẩm Dịch Trần mỉm cười, siết chặt bàn tay Đinh Thần, từ tốn đặt gọn vào lòng.
Đinh Thần lật lòng bàn tay của anh lên, chăm chú ngắm nhìn.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương cân đối đều đặn, còn đẹp hơn cả tay con gái. Đinh Thần từng nói đùa với anh rằng nếu một ngày nào đó anh không làm bác sĩ nữa thì đi chơi đàn dương cầm cũng chẳng tồi.
Thẩm Dịch Trần hôn lòng bàn tay cô : “ Đinh Thần, anh muốn mau chóng cưới em, em nói xem anh phải làm sao bây giờ ? ”
Đinh Thần hoàn toàn không ngờ Thẩm Dịch Trần lại nói những lời này, tàn thân cô run rẩy, sống lưng cứng đờ. Đinh Thần thấp giọng hỏi : “ Anh không cảm thấy như vậy là quá nhanh hay sao ? ”
“ Mẹ anh quen bố anh ba tháng là cười rồi ” Thẩm Dịch Trần ôm cô vào lòng : “ Tụi mình quen nhau gần một năm rồi ”
Đinh Thần ngỡ ngàng hỏi : “ Một năm rồi sao ? ”
Thẩm Dịch Trần gật đầu quả quyết : “ Chắc là em đã quên lần đầu chúng mình gặp nhau tại Thanh Đảo ”
Đinh Thần nhớ lại tình cảnh lúc đó, Thẩm Dịch Trần giúp cô nhặt chiếc mũ bị gió thổi bay, sau đó thì làm bẩn chiếc áo măng tô của cô. Chiếc áo măng tô đó chính là món quà Bùi Tử Mặc tặng cho cô, nghĩ đến đây, lòng cô chùng xuống.
Thẩm Dịch Trần véo nhẹ tai cô : “ Còn nhớ không ? ”
“ Dĩ nhiên là nhớ ”. Đinh Thần cười điềm tĩnh, cô không ngờ được lần đó chính là mở đầu cho mối lương duyên giữa anh và cô. Khi đó, con tim và tâm trí cô đều chỉ có hình bóng Bùi Tử Mặc, không thể đón nhận người đàn ông nào khác. Chỉ mới cách đây một năm, cảnh còn người mất, Thẩm Dịch Trần trở thành nhân vật quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô tin rằng rồi sẽ có một ngày cô yêu anh như anh đã yêu cô.
Thẩm Dịch Trần không rõ cớ sao Đinh Thần cười tươi như hoa, nụ cười của cô chính là điều tuyệt diệu mà anh mong đợi nhất nên anh càng ghì chặt cô vào lòng.
Đinh Thần ho vào tiếng. Thẩm Dịch Trần liền sốt ruột hỏi cô : “ Có phải em bị cảm không, chắc là tại mấy hôm nước bị dầm mưa ”
Vài ngay trước Đinh Thần trên đường đi gặp gỡ khách hàng thì mắc phải trận mưa to, tòa nhà phía dưới công ty đối tác không thể đậu xe , cô lại không mang theo ô, thế là đành phải chạy mưới mấy mét, lúc về đến nhà cô thấy mình hơi nhức đầu, nghẹt mũi lại không chịu uống thuốc. Thẩm Dịch Trần nhận thấy triệu chứng bệnh biến mất vào ngày hôm sau nên cũng không miễn cưỡng cô nữa.
Đinh Thần ngượng ngùng đẩy anh ra : “ Tại anh ôm em chặt quá, em sắp nghẹt thở rồi ”
Gương mặt khôi ngô của Thẩm Dịch Trần lúc này như được quệt một lớp tia sáng hiền hòa, ánh mắt anh dịu dàng đến mức có thể vắt thành giọt nước. Anh vuốt ve mái tóc Đinh Thần, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Đôi gò má Đinh Thần ửng đỏ, Thẩm Dịch Trần không nhịn được đặt một nụ hôn lên môi cô.
Thẩm Dịch Trần tuy chưa từng hẹn hò yêu đương nhưng chẳng cần thầy dạy anh cũng thống suốt, năng lực nhận thức cùng sự đón nhận của anh rất mạnh. Anh rất đỗi chu đáo với Đinh Thần, ví dụ như lúc sang đường anh không bao giờ để cô đi bên trái, hay những lúc trông thấy người ta hàm điện bên đường thì anh sẽ che mắt giúp cô.
Những việc nhỏ nhặt này với những người hững hờ như Bùi Tử Mặc thì sẽ chẳng bao giờ để tâm đến. Hoặc có lẽ, không phải anh không để tâm đến mà chính là vì đối tượng khác nhau thì mức độ quan tâm của anh cũng hoàn toàn khác.
Đinh Thần vẫn không quen với việc gần ũi quá mức với Thẩm Dịch Trần nhưng những lúc ở bên anh , Đinh Thần cảm thấy hết sức bình yên.
Thẩm Dịch Trần từ từ nghiêng người, hơi thở anh phả vào bên gò má cô, anh thì thầm bên tai cô : “ I shall do one thing in this life, one thing centian, that is : I love you . long for you, and keep wanting you to I die *”
(* Câu nói trong tác phẩm “Far from the madding crow” của tiểu thuyết gia người Anh Thomas Hardy: Tạm dịch là : Anh phải làm một việc trong cuộc đời này, một việc đương nhiên, đó là: yêu em, yêu lâu dài và theo đuổi em cho đến lúc ૮ɦếƭ)
Anh là mẫu người kín đáo, rất nhiều chuyện anh để trong lòng hoặc thẳng thừng dùng hành động để giãi bày điều mình muốn nói. Những lời nói vừa rồi đã chạm đến giói hạn của anh, lời vừa dứt,mặt anh đã ửng đỏ.
Đinh Thần lẩm nhẩm lại một lần,xoa gò má nóng bừng, sắc mặt cùng nụ cười rạng ngời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc