Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Chương 09

Tác giả: Diệp Tử

Cô dùng khăn bông cẩn thẩn bọc lấy phần tay áo vô cùng thảm hại rồi gấp ngay ngắn chiếc áo đặt vào trong va li, cô lôi áo khoác lông vũ ra, khoác lên người. Áo măng tô của cô không thể giặt vào lúc này, đành đợi sau khi về Thượng Hải cô sẽ mang đến nơi chuyên giặt ủi, chẳng biết có còn cứa vãn được không.
Ngồi trên máy bay, Đinh Thần rút tấm danh thi*p có ghi số điện thoại của Thẩm Dịch Trần, không khỏi ca tụng tâm tư chu đáo thận trọng của anh. Nếu đây là danh thi*p của anh thì rất có khả năng sẽ bị Đinh Thần vứt bỏ nhưng ai lại tùy tiện vứt bỏ thứ đồ có viết sẵn tên mình cơ chứ.
Cô để ý thấy chiếc 乃út Thẩm Dịch Trần sử dụng chính là Mont Blanc, cô cũng không rõ liệu anh có nhận ra giá trị thực sự của chiếc áo măng tô của cô hay không, chi phí giặt giũ cũng tiêu hao một khoản không nhỏ, điều quan trọng chính là , đây còn là món quà Bùi Tử Mặc tặng cô. Là đồ vật mà cô quý trọng nhất, cô không thể để nó bị hủy hoại thế này.
Hừ hừ, Đinh Thần hậm hực nghĩ, nếu quả thực không ổn cô sẽ bắt đến anh chiếc áo khoác.
Đinh Thần về đến nhà đã hai giờ sáng, cô lê tấm thân mệt mỏi mở cửa, ngạc nhiên khi phát hiện ánh đèn sáng Đinh Thần vọng ra từ phòng khách, chiếc va li hé mở đặt trên sàn nhà, nhìn kỹ Đinh Thần mới nhận ra, đó chính là va li của Bùi Tử Mặc.
Tiếng nước dội ào ào trong phòng tắm, Đinh Thần lẳng lặng đặt va li xuống, lôi chiếc áo măng tô ra, gỡ chiếc khăn bông trắng đã nhuốm màu cà phê để lộ nhiều vết nhăn nhúm trên cánh tay áo màu xám tro, nhìn chiếc áo, Đinh Thần không khỏi chau mày đau lòng.
“ Áo măng tô của em làm sao thế kia ? ” Chẳng rõ Bùi Tử Mặc bước ra khỏi phòng tắm lúc nào, đầu tóc vẫn chưa kịp lau khô vẫn đang nhỏ nước.
“ Em không cẩn thận làm áo vấy bẩn cà phê ”. Đinh Thần than vắn thở dài, tayc hỉ chiếc va li của Bùi Tử Mặc, cô hỏi : “ Anh cũng đi công tác sao ? ”
“ Anh đi Nhật Bản, lúc anh đi em không có nhà. Hôm nay anh vừa về. Em cũng đi công tác sao?”
Đinh Thần gật đầu : “ Vâng, em đi Thanh Đảo ”. Cô cụp mắt nói giọng có phần không thoải mái : “Em…em đi tắm trước”. Cô lôi bộ quần áo từ va li ra, cất bước đi về phía phòng tắm.
“Thần Thần”. Bùi Tử Mặc gọi cô.
Đinh Thần ngoái đầu nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.
“Anh nhớ em!”. Bùi Tử Mặc nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói giọng nghiêm túc.
Đinh Thần thản nhiên ậm ừ trả lời, cô quay người đi vào phòng tắm.
Luồng hơi ấm áp trong phòng tắm hòa cùng làn hơi nước và hơi thở của Bùi Tử Mặc quẩn quanh khắp người cô, cô chẳng khác nào kẻ bị trúng tà, đầu óc không ngừng nghĩ đến câu Bùi Tử Mặc vừa nói : “Anh nhớ em! Anh nhớ em! Anh nhớ em!....”
Đinh Thần viết tên anh trên gương, thở một hơi dài thăm thẳm. Em cũng nhớ anh.
Hôm sau đi làm trở lại, Đinh Thần cảm thấy đầu óc choáng váng nặng trĩu, không ngừng hắt hơi, dường như cô bị cảm cúm. Cô gọi điện thoại cho Diệp Tử nói rằng trưa nay mình sẽ mang trà lá và cá phi lê sang cho Diệp Tử.
Diệp Tử kinh ngạc hỏi : “Sao cậu không nói Bùi Tử Mặc mang đi cho mình, việc gì phải đích thân lặn lội đến đây?”.
Đinh Thần cất giọng rầu rĩ : “ Cậu chẳng phải luôn không hợp với anh ấy sao ? ”
Diệp Tử im bặt chẳng nói gì.
“Thực ra mình quên mất”. Đinh Thần nhún vai.
Diệp Tử không còn gì để nói với cô nữa.
Sau giờ trưa, Diệp Tử gặp Đinh Thần, cô thét lên trong kinh ngạc : “ Có phải cậu bệnh rồi không ? Mặt cậu đỏ ửng cả rồi ”.
Đinh Thần xoa xoa gò má, quả thực nóng hơn bình thường đôi chút, cô còn ngỡ vì nhiệt độ máy lạnh quá cao.
“ Cậu mau về nhà nghỉ đi, chiều nay đừng đi làm nữa ”. Diệp Tử đa tay đặt lên trán Đinh Thần, hốt hoảng rụt ngay tay lại, nói giọng lo lắng : “ Hay để mình đưa cậu đi bệnh viện nhé ? ”
“ Không cần, không cần ”. Đinh Thần phẩy tay lia lịa, cô bình sinh sợ nhất là bị tiêm và uống thuốc. “ Mình về nhà ngủ một giấc sẽ không sao, cậu mau đi đi, đừng lo cho mình ”.
Dứt lời cô toan đứng dậy đánh bài chuồn, Diệp Tử làm sao chịu nhượng bộ cho cô đạt được mục đích, cô chặn ngay lấy cánh tay Đinh Thần : “ Cậu đợi một lát, mình gọi Bùi Tử Mặc đến lo cho cậu, cái anh chàng này làm chồng kiểu gì, vợ mình bệnh ra nông nỗi này mà chẳng hề hay biết ”. Diệp Tử cằn nhằn giọng điệu khá lớn khiến người qua kẻ lại ai nấy đều nhìn về phía họ
Đinh Thần kéo lấy cô : “ Này, cậu đừng làm thế, mình không muốn phiền đến anh ấy ”
“ Thế này gọi là làm phiền sao ? ” Diệp Tử ấn Đinh Thần ngồi xuống so pha : “ Bộ dạng cậu thế này, mình sẽ không bỏ mặc cậu một mình đâu, cậu ngoan ngoãn ngồi yên đó đi ”. Vừa nói xong, Diệp Tử lôi điện thoại gọi cho Bùi Tử Mặc, không dông dài nhiều lời, cô đi thẳng vào vấn đề : “ Đinh Thần hiện đang ở dưới tầng, anh xuống đây ngay đi, cô ấy bệnh nặng rồi ”. Mặc kệ Bùi Tử Mặc coa nghe rõ những lời mình nói hay không, cô lập tức gác máy.
Đinh Thần dường như cảm thấy đầu thêm nhức nhối, cô chỉ còn biết lắc đầu.
Chưa đầy vài phút, Bùi Tử Mặc đã vội vã chạy xuống, tay vẫn cầm chặt điện thoại. Trông thấy Đinh Thần cùng vẻ mặt đỏ gay bất thường, anh nhẹ giọng hỏi : ” Em bệnh à ? ”
“ Bây giờ anh mới biết sao ? Anh thật là…. ”. Diệp Tử chỉ còn biết lắc đầu và lắc đầu, trên thế gian này quả thực rất khó có thể tìm thấy được cặp vợ chồng thứ hai như hai người này.
“ Xin lỗi, tại tôi sơ suất quá ! ”
“ Người anh phải nói xin lỗi là cô ấy, không phải tôi ” . Diệp Tử bĩu môi.
Bùi Tử Mặc nheo mắt : “ Vừa rồi đi xuống đây tôi gặp Thẩm Họa đang lục tung thế gian này để tìm cô, hình như có chuyện gì gấp, sao cô còn lề mề đứng đây ? ”
“Đừng nói cái giọng đó” . Diệp Tử lạnh lùng hậm hực : “Anh không nói thì tôi cũng sẽ lên, tôi chẳng phải là bòng đèn Phillip, đứng lù lù đây làm gì?”. Diệp Tử giơ chiếc túi trong tay mình: “Cảm ơn nhé, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi!”. Diệp Tử xoay người bỏ đi không thèm nhìn Bùi Tử Mặc.
Đinh Thần ngượng ngùng ngồi một góc, đầu cô nhức như 乃úa bổ, toàn thân không còn chút sinh khí, triệu chứng bệnh cảm so với buổi sáng thêm trầm trọng.
Bùi Tử Mặc cúi đầu nhìn cô, dịu giọng hỏi”Em đứng dậy được không? Hay là, để anh cõng em nhé?”
Đinh Thần giật thót mình, cô vội vã từ chối : “ Em tự đi được ! ”. Cô vịn vào tay nắm đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha, Bùi Tử Mặc quàng lấy bờ vai Đinh Thần: “Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện”.
“Em không đi bệnh viện đâu!”. Đinh Thần lập tức cự tuyệt, lắc đầu chẳng khác gì trống lắc.
Bùi Tử Mặc không đôi co, dìu cô bước vào trong thang máy.
“Về nhà được không?”. Đinh Thần khẩn khoản van nài. “Em không muốn đến bệnh viện, em chỉ bị cảm mạo phát sốt, ở nhà có thuốc, uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ không sao đâu!”. Trong thang máy không một bóng người, Đinh Thần mặc cả với Bùi Tử Mặc.
Bùi Tử Mặc nhấc bổng cô lên, anh bước nhanh ra khỏi thang máy : “ Em còn nói nữa thì anh đưa em đến thẳng bệnh viện luôn đấy ”.
Cả đoạn đường Bùi Tử Mặc lái xe rất nhanh, chiếc Audi vàng rực băng như thoi đưa giữa dòng xe cộ. Đinh Thần nghiêng người tựa đầu vào ghế ngủ thi*p đi.
Về đến nhà, Bùi Tử Mặc bế Đinh Thần lên giường, anh tìm thuốc hạ sốt, rót cho cô cốc nước, rồi nói: “Em mau uống thuốc, nếu đến tối ẫn không hạ sốt thì có nói thế nào cũng phải đến bệnh viện đấy!”.
Đinh Thần gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn nuốt viên thuốc.
“Em ngủ đi, anh ở nhà với em”.
“Không cần đâu, anh còn phải đi làm mà, cuối năm rồi, em biết anh rất bận”.
Bùi Tử Mặc ngần ngừ trong giây lát : “ Một mình em ở nhà thật sự không có chuyện gì chứ ? ”.
“Ừ, em buồn ngủ rồi”. Đinh Thần kéo chăn, nhắm mắt.
Bùi Tử Mặc khép cánh cửa phòng ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc