Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Chương 07

Tác giả: Diệp Tử

Dù tương lai ra sao, mong anh nhớ rằng, đến tận ngày hôm nay, em vẫn yêu anh.
Thời gian gần đây, công ty Thiên Vũ tiếp tục nhận thêm vài đơn đặt hàng lớn, chẳng những công nhân nhà máy phải tăng ca sản xuất mà đến cả bầu không khí trong phòng thị trường của Đinh Thần cũng lan tỏa mùi thuốc S***g nồng nặc ngoài chiến trường, mọi người ai nấy đều tất bật, hai ngày liên tiếp Đinh Thần không được về nhà.
“Ariel, báo giá tôi đã làm xong rồi, giờ đưa cho chị nhé?”. Ellen, một nữ đồng nghiệp phòng ban khác tậm thời được công ty điều động hỗ trợ Đinh Thần cất tiếng hỏi qua điện thoại nội bộ.
Giọng nói xa lạ vang lên khiến Đinh Thần sửng sốt, phải mất đến vài phút cô mới phản ứng lại. Trợ lý Diệp Tử trước kia của cô đã nhảy việc, Ellen chẳng qua tạm thời được công ty điều động đến hỗ trợ cô mà thôi. Sai bảo một nhận viên tạm thời suy cho cùng chẳng dễ dàng chút nào, xem ra cô phải ráo riết sắp xếp lịch phỏng vẫn cho Đinh Tiểu Á .
Ellen đặt bản báo giá hoàn chỉnh trước mặt Đinh Thần : “Ariel, số liệu tôi đã đối chiếu xong cả rồi, chắc chắn không có vấn đề gì. Tôi …có thể về nhà được không, tôi đã ở công ty cả đếm đến quần áo cũng chưa kịp thay”
Đinh Thần nhìn vẻ mệt mỏi in hằn trên gương mặt của Ellen, thoáng chốc cô hiểu ngay ra vẫn đề : “Là do tôi suy nghĩ không chu đáo, ccoo giúp tôi thông báo với những người khác, hôm nay nghỉ một ngày, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi ”
“Cảm ơn Ariel!”. Ellen vui mừng phấn khởi gật đầu. “Vậy thôi, tôi về đây!”
Cánh cửa vừa khép lại, Đinh Thần bất giác xoa gò má, sắc mặt cô khó coi lắm sao ? Kể từ tối qua, mối quan hệ giữa cô và Bùi Tử Mặc lại tiếp tục chìm vào tận đáy cốc. Cô chỉ đành lấy công việc hòng khỏa lấp, tạm quên những phiền não của bản thân .
Có đôi khi Đinh Thần về nhà buổi tối, Bùi Tử Mặc đã ngủ say hoặc chưa về nhà, cô không hề nhậ được cú điện thoại gọi đến bar để đón anh nữa. Cô thậm chí còn chẳng biết rằng Bùi Tử Mặc có phát hiện ra hai ngày nay cô không về nhà hay không, đến cả cuộc điện thoại anh cũng không buồn gọi cô.
Nỗi nhớ nhung về anh là nỗi đau có sự sống, chúng sống tại mọi ngóc ngách trên cơ thể em, đau khổ khi ngân nga ca khúc anh yêu thích, đau đớn khi em đọc những là thư của anh, cả những khi em lặng im chúng cũng đau đớn…
Đây chính là bài nhạc chuông Đinh Thần cài riêng cho Diệp Tử, cô ngẩng đầu sặc nhớ hình như hôm nay cô có hẹn đi dừng bữa cùng Diệp Tử.
“Đại tỷ à, cậu có biết giờ là mấy giờ rồi không?”. Diệp Tử uể oải hỏi cô.
“Mấy giờ rồi?”. Đinh Thần nhìn đồng hồ, cô chợt giật thót người, đã bảy giờ tối rồi, thảo nào mà Diệp Tử sầu thảm đến vậy. “Mình đến ngay, lập tức đến ngay đây!”. Đinh Thần cuống cuồng bàn làm việc, tắt máy, vớ lấy túi xách bỏ chạy.
“Không cần gấp đâu, cậu cứ thong thả!”. Diệp Tử ôn tồn nói. “Có điều nửa tiếng đồng hồ vẫn không gặp được cậu thì bọn mình tuyệt giao!”. Diệp Tử hậm hực gác máy.
Đinh Thần toát mồ hôi lạnh, Diệp đại tiểu thư mà đã nổi giận thì chỉ có gia tăng chứ khong thuyên giảm. Cả đoạn đường, Đinh Thần lái chiếc Honda cao ✓út như bay, cuối cùng cô bình an vô sự tới nơi kịp giờ.
“Hứ, xem ra cậu cũng biết sợ”. Diệp Tử lườm cô, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, cô nói : “Làm phiền cho tôi gọi thức ăn”.
Đinh Thần thở dốc ngồi xuống ghế.
Hướng Huy, chồng tương lai của Diệp Tử ngồi bên cạnh kịp thời đưa cốc nước cho Đinh Thần : “Anh vừa gọi phục vụ đổi cho em tách trà nóng, em sưởi ấm tay một lát đi!”
Đinh Thần mỉm cười : “Xem ra anh rất tỉ mỉ chu đáo, chẳng rõ làm sao Diệp Tử giành được anh vào tay cô ấy!”
Diệp Tử trừng mắt lườm cô: “Cậu bớt luyên thuyên lắm lời đi. Tân Hương Hội khó chịu thế nào chắc cậu không phải khong biết, vậy mà hai người bọn mình chờ cậu gần hai tiếng đồng hồ, nhân viên phục vụ bốn làn giục mình chọn món, sau đó đến cả trà họ cũng chẳng buồn rót nữa!”. Diệp Tử nói một tràng oán trách rồi hung hăng trừng mắt lườm cô.
Đinh Thần biết mình có lỗi, cô chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
Diệp Tử dễ dàng chọn được những món ngon, trả lại quyển menu cho nhân viên phục vụ, cô nói : “Làm phiền anh cho thức ăn lên nhanh chút nhé!”.
Đinh Thần cất tiếng cười hả hê, cô nhấc ly trà đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Chọn xong món ăn, Diệp Tử an tâm quan sát Đinh Thần, chợt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, cô hỏi gọng kinh ngạc : “Sao chỉ có mình cậu? Bùi Tử Mặc đâu ? ”.
Đinh Thần lắc đầu : “Mình không biết, chắc là anh ấy bận việc. ”
“Cậu không nói với anh ấy chuyện hôm nay bọn mình đi ăn sao ? ” Diệp Tử mắt trợn tròn, cô không chịu nối nhất chính là thái độ buông thả này của Đinh Thần. Tuy rằng về mặt công việc, Đinh Thần luôn có tác phong làm việc giỏi giang, mạnh mẽ, già dặn kinh nghiệm, mang dáng dấp mạnh mẽ kiên cường của người phụ nữ hiện đại, nhưng cứ hễ ***ng đến Bùi Tử Mặc, Đinh Thần liền trở thành quả hồng chín nhũn, để mặc người khác cấu xé chà đạp hoàn toàn không có chút chủ kiến.
“Mình để lại lời nhắn trên bàn, có lẽ anh ấy không nhìn thấy ! ”. Đinh Thần ngập ngừng trả lời, cô có phần lờ mờ không xác định bản thân mình có thật sự để lại lời nhắn hay không.
“Làm gì có đôi vợ chồng nào như bọn cậu chư ? ” Diệp Tử nói giọng bất mãn. “Biết vậy mình bảo với anh ấy cho rồi ”.
Đinh Thần quyết định bớt nói vài câu sự việc sẽ tốt hơn, đỡ phải nghe Diệp Tử trách mắng kể lể.
Lúc này, nhân viên phục vụ nhà hàng đã bắt đầu dọn món. Hướng Huy gắp thức ăn cho cả hai cô gái, trông anh rất phong độ ra dáng của người quân tử : “Mau ăn đi, để nguội thức ăn sẽ không ngon nữa đâu ”
Thức an ngon bày trước mặt, Diệp Tử không vì chuyện của Đinh Thần mà làm khó dễ bao tử của mình.
Đinh Thần gắp miếng mộc nhĩ đưa vào miệng, thong thả thưởng thức.
Diệp Tử chợt hỏi cô: “Phải rồi, Bùi công tử có phải gần đây thường xuyên không về nhà không?”.
“Không rõ nữa ! ”. Đinh Thần dời mắt nhìn sang món ếch xào lăn. “Hai ngày nay mình phải tăng ca ở công ty không về nhà, sao thế ? ”
“À, ra là vậy. Mấy ngày trước mình trông thấy anh ấy tối nào cũng ăn nhậu xã giao, hôm sau chưa đến 8 giờ đã xuất hiện trong công ty rồi, nhà bọn cậu chẳng gần công ty, mình rất hiếu kỳ việc anh ấy làm sao đến công ty sớm thế ”.
Đinh Thần cắn môi, cô không biết phải trả lời câu hỏi sắc nhọn của Diệp Tử thế nào cho phải.
Diệp Tử không chờ đợi câu trả lời của Đinh Thần, chẳng buồn gặng hỏi thêm câu nào nữa nhưng vẫn bám rịt chẳng chịu buông tha, cô gợi mở đề tài : “Hai người trước kia từng đi công chứng, từng đãi tiệc cơ mà, cớ sao Bùi Tử Mặc vẫn nghiễm nhiên cho rằng mình đang sống trong thời hoàng kim của trai độc thân, anh ta đưa tình với nữ nhân viên trong công ty cứ như là… ”. Diệp Tử cắn đũa, sáng mắt lên : “Nói theo lời của trúc huyên thì chính là ngựa đực”. Trúc Huyên là bạn thời đại học tinh nghịch của Diệp Tử, thường xuyên phát ngôn những câu nói hết sức giật gân.
Đinh Thần rốt cuộc chẳng thể nào nhịn nổi, ngụm trà trong miệng cô phun ngay vào đĩa ếch xào lăn trước mặt. tiếp đó cô che miệng ho sù sụ không ngừng.
“A, thôi xong món ếch xào lăn ngon lành ”. Diệp Tử khẽ rên một tiếng, chuyển ngay đề tài : “May mà mình không thích ăn ếch ”.
Hướng Huy huých nhẹ Diệp Tử, rồi anh quay sang nói giọng áy náy : “Đinh Thần, em đừng để ý đến cô ấy, cô ấy nói chuyện chẳng biết phân biệt nặng nhẹ đâu ! ”.
Diệp Tử bất mãn: “Với Đinh Thần, em mới nói thế, chứ người khác thì em mặc kệ rồi ”.
Đinh Thần vất vả lắm mới nhịn được ho, mỉm cười : “Không sao, em đã quen rồi ”.
Diệp Tử lườm Đinh Thần
“Tối nay mình đi công tác ở Thanh Đảo, cậu muốn mình đem gì về làm quà nào ?? ”. Đinh Thần hỏi.
Diệp Tử suy tư trong giây lát, chỉ sang Hướng Huy ngồi cạnh, cô nói : “Anh ấy thích uống trà, hay là cậu mang lá trà về nhâm nhi đi ”
“Không thành vấn đề ” . Đinh Thần rồi nói tiếp : “Mình không quy định chỉ mang một loại làm quà, cậu vẫn có thể chọn thứ khác ”
“Cá miếng đi ”. Diệp Tử nuốt nước bọt, nói nhỏ : “Mình đang giảm béo, thôi đi vậy ”
Đinh Thần *** : “Cậu nhịn được sao ? ”
“Hay là, ăn xong lần này mình sẽ bắt đầu giảm béo ”. Diệp Tử e dè nhìn sang Hướng Huy.
Đinh Thần cười phá lên.
Hướng Huy xoa đầu Diệp Tử, anh cười xòa không nói gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc