Nếu Được Quay Lại, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em! - Chương 03

Tác giả: Lam Mộc Linh

Ở Lại Vào Ban Đêm!

Cô thật sự ngàn vạn lần không nghĩ đến mình sẽ gặt được món hời lớn như vậy ở nơi vùng đất hoang sơ này.
Không được! Đình Đình phải suy nghĩ cho kĩ, làm osin có thể rời xa căn nhà đó, có thể tự kiếm tiền sống, có thể trồng các loại hoa mình thích, có thể tự do thoải mái... nhưng mà. Cô ngồi ngay thẳng lại, nghiêm túc nói:
"Tôi muốn bao nhiêu tiền cũng được"
"Đúng vậy"
"Tôi đã trả lời những thắc mắc của ông, những thắc mắc của tôi ông cũng nên giải đáp, tôi sẽ đồng ý"
"Được, cô cứ hỏi" ông lạnh nhạt như nước.
"Ông tên gì? Cậu ta tên gì ?" cô chỉ vào từng người hỏi.
"Tôi là Cao Bá, còn đó là Lạc Gia, Mạnh Lạc Gia"
Mạnh, Mạnh, Mạnh.. cái họ này nghe quen quá, hình như cô có nghe ở nơi nào rồi thì phải!
"Vậy, mấy người ở trên núi sao có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ buôn bán MT hoặc heroin hay buôn lậu gì đó mà đang trốn công an" ૮ɦếƭ! Lỡ như lần này cô gặp phải thì gay rồi!!
"Bậy, Mạnh gia là một Đại gia tộc chuyên buôn bán làm ăn liên minh làm sao có thể có việc gì?"
Ông thật không ngờ trên đời này còn có người không biết Mạnh gia là gia tộc nào?
Cao Bá nói đúng nha, Mạnh đại gia tộc là một gia tộc lớn, thì sao có thể làm mấy việc hèn hạ đển kiếm tiền.
Khoan đã!
Cái gì cơ? Mạnh đại gia tộc. Cô lẩm bẩm nơi miệng.
Chẳng phải là cái gia tộc giàu có trong truyền thuyết đó sao.
"Nếu Lạc Gia đều là con cháu họ Mạnh, thì sao phải sống ở nơi hoang vu hẻo lánh này?"
"Hài.." Cao Bá nhìn Lạc Gia vẫn ngơ ngác ngồi đó. Trong lòng thương tâm nói.
"Cũng chỉ vì sự mê tín mà ra.."
Nói đến đoạn này cô liền hiểu. Một đứa con bị ruồng bỏ, không nhận được tình thương của bố mẹ lại không được như bao người, cậu lại bị cách li ra khỏi họ. Thật sự là có một tuổi thơ buồn.
"Khoan đã, vậy sao lại cho Lạc Gia cách li với người khác"
"Cô đừng ngây thơ nữa được không, Mạnh gia là một gia tộc cần nhất danh tiếng, không những vậy họ còn không muốn bị người săm soi chỉ vì một người, mà Lạc Gia hồi nhỏ đã như vậy, bị ghét bỏ là chuyện thường"
Cao Bá trả lời qua loa. Cô thì biết rõ. Mạnh gia chỉ giàu nhưng không có tình cảm, coi tình cảm là thứ rác rưởi, thà để bị đem đi vất chứ không để người khác tìm thấy điểm yếu. Mà điểm yếu ở đây là Lạc Gia nha. Cô nhìn đứa nhỏ Lạc Gia bỗng cảm thấy cô còn may mắn hơn nhiều.
"Cô còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Cậu ta bao nhiêu tuổi"
"Qua hai tháng nữa là đúng hai mươi lăm"
"Gì cơ, nhìn khuôn mặt non nớt này mà từng ấy tuổi rồi á!" cô không tin được. Nhìn thế nào cô vẫn cảm thấy cậu như một đứa trẻ.
"Ông trời có mắt, dù cậu chủ không nhận được tình thương nhưng ít nhất ông trời cũng cho cậu ấy một khuôn mặt đẹp" Cao Bá thở hắt một hơi
"Thì ra là vậy, hay là tối nay tôi ngủ lại đây, mai về nhà đem đồ của tôi đến đây cũng được"
"Vậy là cô đồng ý rồi" vẻ mặt Cao Bá vui mừng nói.
"Đúng vậy, tôi tên là Phạm Đình Đình, ông gọi tôi là Đình Đình được rồi"
"Được được" ông nhanh chóng trả lời như sợ cô đổi ý.
Cô chỉ mỉm cười. Cuộc sống làm bảo mẫu của cô bắt đầu. Nhìn qua Lạc Gia đang ngơ ngác, cô thấy hạnh phúc. Dù sao cậu ta cũng dễ nuôi mà hoàn cảnh lại giống mình. Có gì bực tức lôi cậu ra xả là được rồi.
"Tôi dẫn cô đến nhà chính, cô với cậu chủ cũng chưa có gì bỏ vào bụng," Cao Bá đứng dậy đi ra đứng ở cửa.
Cô cầm tay Lạc Gia kéo đi. Lạc Gia như một chú cún vô thức đành mùi mẫn đi theo. Cô đi ra ngang cánh cửa. Cao Bá cúi đầu xuống đưa tay ra như kiểu phương Tây, nói:
"Đình Đình tiểu thư, mời!" cô chỉ khẽ gật đầu rồi đi. Đúng là nhà quý tộc có khác, mỗi cử chỉ hành động đều khiến người ta phải suy nghĩ. Mà người đàn ông này trở mặt thật nhanh, mới lúc đầu cáu gắt. Một lúc sau cung kính. Đúng là tâm tính con người sâu không lường được. Muốn hiểu nó còn khó hơn cả lên trời
Mặt trăng dần đã nhô lên cao. Màn đêm bây giờ đen kịt khiến cho nơi này âm u đến đáng sợ. Cô vừa đi vừa quan sát xung quanh. Cô cảm nhận được bàn tay Lạc Gia đang run run. Vội quay lại nhìn hắn.
Đôi mắt vẫn nhìn về một phía, khuôn mặt vô hồn cũng chẳng có biểu hiện gì. Nhưng cô cứ có cảm giác hắn đang bất an. Cô đành thăm dò xem. Buông lỏng bàn tay đang nắm. Bỗng dưng tay của Lạc Gia lại siết chặt tay cô. Mắt trợn to hơn. Run kịch liệt. Lúc chiều, cậu ta mặc định, mặc người ta làm gì thì làm. Con bây giờ lại chủ động nắm tay cô. Cô vội vang kêu không ổn.
Nhanh đưa tay còn lại vuốt vuốt lưng, cho cậu ta tựa sát vào người mình. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy cậu ta mới dần ổn định. Nhưng vẫn lấn sát vào cô.
Cao Bá đi một lúc không thấy hai người theo sau. Vội quay lại nhìn thấy cảnh tượng này. Lo lắng kêu lên.
"Nhanh, chúng ta nhanh đi vào nhà không thôi thì không kịp" vào ban đêm cậu chủ thường hay phát bệnh. Con người sẽ lạnh buốt run rẩy kịch liệt. Nếu cậu chủ phát bệnh ở đây. E rằng còn có thêm chứng cảm lạnh.
Bước đi nhanh hơn, cô dẫn Lạc Gia đi vào nhà. Vì trời tối đen, cô không để ý ở ngoài như thế nào nhưng khi cô vào nhà thì thật bỡ ngỡ với kiểu trang trí nơi đây. Không gian rất thoáng rộng. Cửa đa số làm cửa kính. Lấy mày trắng làm chủ đạo. Rất tinh khiết. Đây giống như một nhà cao ốc giàu có mà người ta thường chiếu trên tivi. Thật sự rất đẹp.
"Đình Đình, mời cô vào ăn, đồ ăn tôi đã sai người dọn sẵn trên bàn."
Cô gật đầu cho có lệ. Vừa đi nhìn xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô được vào căn nhà giàu như vậy. Nó khiến cô nhìn muốn hỏng cả mắt.
Cô quay đầu nhìn cái người đi một bên
"Lạc Gia"
"....." không biểu cảm, cô đành lấy tay chỉ chỉ vào bụng của hắn
"Bụng cậu kêu"
"...."một lâu sau, cậu theo cánh tay cô nhìn xuống. Vẫn không biểu cảm
"Lạc Gia" cô kiên nhẫn gọi tiếp
"...."
"Chúng ta đi ăn nhé!" cô nhanh tay kéo cậu ta đi. Đừng mong chờ vào người vô hồn như hắn. Ngàn kiếp thì cậu ta vẫn chưng ra một vẻ mặt, một biểu tình. Muốn thay đổi một người đã sống như vậy suốt hai mươi lăm năm thì không phải là chuyện ngày một ngày hai. Trước tiên phải lấp đầy bào tử cô cái đã rồi tính tiếp.
Bước đến bên bàn ăn hình chữ nhật màu trắng. Cô và hắn có khay thức ăn riêng, một bên là khăn lau tay, một bên là nước hoa quả. Đồ ăn thì khỏi nói đến độ công phu của nó rồi. Cô bĩu môi cầm thìa lên ăn
Chỉ là một bữa ăn thôi, có cần phải cầu kì như vậy không.
"Đình Đình, tôi phải nhắc nhở cô trước, đừng động vào thức ăn của cậu chủ bằng không cậu sẽ nhịn đói cả ngày" Cao Bá nghiêm túc nhắc nhở
"Rồi rồi, tôi biết rồi, ai mà rỗi hơi đi chọc cậu ta, tôi cũng không phải là loại người ăn no rửng mỡ"
"Cô biết vậy được rồi, tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, cô cứ dùng tự nhiên"
Cô chỉ lặng lẽ ăn. Không nói.
Cô nhớ không lầm là thấy giáo có dặn" vừa ăn vừa nói" sẽ thực gây mất vệ sinh nha. Mà một nơi tinh khiết như vậy cô không muốn nhúng chàm chúng. Cô cắm cúi ăn đến đằm bụng rồi mới thôi.Ngẩng đầu lên nhìn. Chạm phải ánh mắt của hắn đang nhìn cô. Chẳng lẽ thằng nhãi này nhìn cô ăn nãy giờ sao!
"Lạc Gia"
"...." vẫn nhìn cô
"Lạc Gia"
"...." không có thay đổi
"Ăn cơm đi".
"....."
Mẹ nó, chẳng lẽ phải bắt cô đút cho hắn ăn. Cô không hiểu! Thật sự không hiểu! Không phải là hắn không cho người khác chạm vào hay sao. Sao đột nhiên lại không có khoảng cách với cô. Hình như cô cảm thấy. Mới gặp hay chưa đầy một ngày. Mà hắn đã ăn bám cô rồi. Cô thấy mùi hương hoa trên người cũng chưa đủ làm hắn không bài xích cô như vậy. Vậy là lí do gì nha. Cô thực không biết.
Cô lấy đũa gắp tí thịt đưa tới trước mặt hắn.
"Lạc Gia, ăn"
Ở với hắn, cô luôn luôn đánh cược với những phản ứng của hắn. Lần này cũng không ngoại lệ. Cô đánh cược xem hắn có ăn hay không.
Nếu không thì hậu quả cô thể không tưởng tượng nổi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc