Nếu Chỉ Là Thoáng Qua - Ngoại Truyện 01

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

CẢM ƠN ĐÃ CHO EM GẶP ĐƯỢC ANH
Anh đứng trước cửa, bấm chuông hết lần này đến lần khác cũng không nghe trong phòng có động tĩnh gì, chắc chắn là người anh đang nóng lòng muốn gặp vẫn còn đang giận dữ rồi. Lấy điện thoại ra bấm thật lực, vẫn chỉ nghe thấy giai điệu quen thuộc kia vang lên, nhưng rồi lại nhanh chóng bị tắt đi hệt như vô số lần trước.
Ngước nhìn lên, trời đã chạng vạng. Bây giờ chỉ còn một chiêu cuối cùng, hơi vô lại một chút, đó là đợi cho đến đêm khuya, cứ bấm chuông không ngớt cho cô cảm thấy có lỗi với hàng xóm mà ra mở cửa. Tuy cô cố chấp với anh, nhưng lại thiện lương với những người khác hệt như con cừu nhỏ, nên chắc chắn phải đầu hàng thôi.
Đã nắm chắc là mưu đồ sẽ khả thi, nhưng mà chờ đến tận đêm thì cũng thật khổ. Chiều nay cô lửa giận phừng phừng xông vào phòng làm việc của anh, một nụ cười bắt quả tang nở trên môi cô, giống như anh đã phạm tội ác tày trời không bằng. Cô thư ký đang báo cáo dở công việc, thấy thế vội lặng lẽ lui ra, trước khi đi khỏi còn không quên ân cần đóng cửa phòng làm việc lại giùm họ.
Cô quăng một chiếc túi mà cô cầm trong tay nãy giờ vào người anh: « Giang Tu Nhân!!! Chuyện tốt mà anh đã làm đây ! » Cũng may là đã thân kinh bách chiến nên anh lẹ làng chụp được. Cô càng điên tiết, tiện tay cầm một cuốn tạp chí trên kệ ném tới. Anh nguýt thầm trong lòng, xem ra cô nàng thực sự tức giận rồi, liền vội vàng hồi tưởng lại xem mấy ngày qua mình đã làm cái gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng thấy mình làm sai chuyện gì cả.
Bắt được cuốn tạp chí, anh liền vội vàng kèm theo một bộ mặt cười : « Lão phật gia à, rốt cuộc là ai đắc tội với em thế ? Anh thì có làm cái gì đâu ! » Cô chỉ thẳng vào mũi anh, tức giận nói : « Anh…Anh… » nhưng lắp bắp mãi cũng chẳng thêm được câu gì khác, mắt cô ngân ngấn nước. Anh vội vàng cẩn thận « hầu hạ » cô từng li từng tí một : « Uống ngụm nước cho tiêu giận đã nào, đừng có vì tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể nha ! » Hình như chợt nhớ ra điều gì đó, cô liền chậm rãi ngồi xuống ghế salon, một tay khẽ sờ bụng, một tay nhận lấy ly nước anh đưa, uống một hơi cạn sạch.
Ngẩng đầu lên thấy anh đang cười nhìn mình, cơn tức giận vừa xẹp xuống lập tức nổi lên : « Anh là cái đồ bại hoại… ». Anh nhìn cô đầy vẻ vô tội : « Em yêu, thật sự là anh không biết mình đã làm sai chuyện gì nữa, nếu là tử tù thì cũng phải cho người ta biết mình phạm tội gì chứ, nếu không chẳng phải là ૮ɦếƭ quá oan ức sao ! »
Cô tức giận : « Anh lại còn viện cái lý này ra nữa sao ? » rồi vùng dậy đi ra ngoài. Anh vội vàng kéo tay cô lại, giọng ăn năn hối cải: « Được rồi, được rồi, coi như anh sai được chưa ? » Cô oán hận nhìn anh một cái, nói : « Muốn biết anh làm sai cái gì thì tự đi lục cái túi của em khắc thấy ! » dứt lời liền xoay người bước đi.
Anh vội vàng chạy vào bàn làm việc lấy túi vừa vội vàng đuổi theo, lúc chạy ra được đến nơi thì cô đã vào thang máy rồi. Bất chấp điệu bộ gấp gáp của anh, cô ấn nút. Anh sải thêm bước chạy, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại ngay trước mặt, lòng càng thêm buồn bực – rốt cuộc mình đã làm cái gì ??? Vội kéo khóa chiếc túi ra, đập vào mắt anh trước tiên là một tờ kết quả siêu âm, có in những biểu đồ mà anh xem không hiểu tí nào. Ánh mắt anh lướt đến góc trái của tờ giấy, ở đó in rõ ràng mấy chữ : Kết quả siêu âm : đã có thai.
Anh cảm thấy nhịp tim mình tức khắc gia tốc, cứ « thình thình » giống như muốn phá Ⱡồ₦g иgự¢ mà ra vậy, mồ hôi nhanh chóng túa ra lòng bàn tay – cô đã mang thai con anh rồi ! Anh thấy như xung quanh mình có hàng ngàn hàng vạn bông pháo hoa nổ ra lách tách, sung sướng đến độ không thể nào hình dung nổi. Phản ứng đầu tiên của anh là lập tức ấn nút thang máy lia lịa – thực ra nhấn một lần cũng đã đủ rồi, đèn cũng báo là thang đang lên, chỉ cần ngắn ngủi mấy giây là sẽ tới thôi, nhưng anh vẫn không thể nào chờ nổi. Lúc anh chạy như bay ra đến ngoài đại sảnh thì cô đã biến mất chẳng có chút tung tích. Bắt được cánh tay người bảo vệ ở cửa sảnh, anh hỏi dồn : « Vừa rồi anh có thấy cô Triệu không ? Cô gái mặc áo khoác màu lam ấy… » Người bảo vệ bị anh làm cho sợ, có lẽ là chưa bao giờ tận mắt thấy sếp tổng « thân mật » lẫn bối rối như thế, vội vã chỉ về một phía, nói : « Cô ấy… vừa mới đón xe, đi về hướng đó »
Gọi vào di động, cô không bắt máy. Quay lại biệt thự, cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Anh biết tại sao cô lại tức giận – cô vẫn chưa chấp nhận lời cầu hôn của anh là vì vẫn hi vọng được cha anh chấp thuận. Cô đã mất cha từ hồi còn rất nhỏ rồi, nên cực kỳ hi vọng anh sẽ sống hòa thuận được với cha, không muốn vì cô mà quan hệ giữa hai cha con anh càng ngày càng xấu đi. Ông già thì vẫn nhất quyết không chịu khuất phục – từ trước tới nay bao giờ cũng thế, bất cứ cái gì mà con ông thấy tốt, thấy được là ông nhất định phản đối tới cùng.
Nhưng không phải bây giờ ông già cũng đã ngầm đồng ý rồi hay sao, cứ ba ngày hai bận bà má lại gọi điện tới kêu bọn họ đến đó ăn cơm. Nếu ông già mà không gật đầu, bà má anh làm gì có lá gan đó, mà cho dù bà có đi nữa thì lúc hai người đến ông sẽ trưng ra cái bộ mặt khó coi ngay, chứ đâu có bình thản như vậy ! Nhưng vì ông già không chịu hé miệng nên cô cứ đinh ninh ông phản đối hôn sự của bọn họ, cho dù anh có nói tỏng ra thì cũng vô ích. Thực ra thì anh rất hiểu, cô muốn nhận được lời chúc phúc của ba anh, chứ không muốn làm ông không vui.
Anh từng nói giỡn bên tai cô : « Đừng để ý đến ông già nữa, chúng ta cứ tiền trảm hậu tấu đi. Sinh một đứa bé mũm mĩm, rồi sau đó ôm đến trước mặt ba để nó gọi ông, cho ông già tức ngất luôn… » Cứ nghĩ đến cái cảnh đó là anh lại khoái. Lúc ấy cô đang giở tạp chí, nghe anh nói vậy liền ngẩng lên liếc anh một cái : « Tiền trảm hậu tấu cái đầu anh á, ai thèm sinh cho anh, thích sinh thì đi tìm người khác mà sinh !»
Hình như đề tài này có nguy cơ thất bại, anh vội vàng ôm lấy cô, dụ dỗ nói : « Nhưng mà anh cần em sinh cơ, con của chúng ta chắc chắn sẽ là người ưu tú nhất ». Cô cười nhưng không cười ngẩng đầu, lấy tay véo má anh : « Mau thành thật khai báo cho em, có phải bên ngoài có cả một hàng dài trẻ con đang chờ gọi anh bằng cha không ? » Anh bật cười : « Sao lại có chuyện đó được ? Anh là người như thế sao ? »
Cô đẩy anh ra, liếc xéo anh một cái rồi phun ra câu nói kinh điển của Trầm Tiểu Giai : « Đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây ». Anh sáp lại : « Được rồi, anh biết rồi, em là heo nái chứ gì, không cần phải nhấn mạnh thêm nữa đâu… » Cô thụi mạnh cho anh một quyền, muốn đẩy anh ra. Anh không hề nhúc nhích mà còn vô lại sáp tới gần hơn, nói : « Anh đây dĩ nhiên cũng là heo rồi. Nào, lại đây, chúng ta cùng nhau sinh một chú heo con …» Hơi thở anh nóng rực, ướƭ áƭ ập tới, cô vùng vẫy mãi không được, đành phải chiều theo ý anh…
Trăm phần trăm là anh cố ý làm cho cô có thai. Hôm đó sinh nhật cô trúng vào ngày thứ Sáu, cho nên cô xin nghỉ một ngày. Thứ Năm, hai người kéo hành lý lên chuyến bay đi đến đảo Phổ Cát. Không biết có phải vì trời quá xanh, nước quá biếc, phong cảnh quá đẹp hay không mà cô cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm, về đến nhà mới phát hiện ra có uống Tђยốς tгáภђ tђคเ thì cũng chẳng kịp nữa rồi. Thế là cô bỏ qua, rồi sau đó bận bịu công việc, liền quên béng đi luôn.
Cô không để ý, nhưng Trầm Tiểu Giai thì lại phát hiện có vấn đề. Lúc đi ăn trưa, cô nàng ngồi đối diện, săm soi cô hồi lâu mới hỏi : « Sao dạo này bao tử của chị lớn vậy ? Trưa nào cũng ăn hai chén bự, mới về phòng làm việc lại bắt đầu chén hết bánh ngọt cho tới khoai tây chiên… Chị đang nuôi giun à ? » Lúc đó cô mới phát giác có cái gì đó không ổn. Trước giờ cô cũng ăn ít nhưng chia làm nhiều bữa nhỏ, còn bây giờ thì hoàn toàn khác – bây giờ cô thuần túy là thèm ăn, cái gì cũng muốn ăn, thậm chí sáng ra thấy người ta ăn bánh bao ở đằng xa cô cũng chóp chép miệng. Trên đời này có không ít người tham ăn, nhưng tham đến cỡ đó lại có thể là cô sao?
Đột nhiên nhớ tới chuyện kia, cô thầm nghĩ, không phải mình trúng thưởng đấy chứ ! Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy ? Trước kia lúc tán chuyện với Trầm Tiểu Giai về nội dung các bộ phim truyền hình, cô còn cười nhạo những nhà biên kịch : « Hai vai chính mới gần gũi có một lần mà đã trúng thưởng, làm gì có chuyện thần kỳ như thế chứ ? Nếu dễ vậy, sao trên TV người ta còn phát đầy những mẩu quảng cáo chữa vô sinh làm gì ? » Chuyện trúng thưởng trên phim là do người ta diễn, nhưng còn cô thì… đừng có nói là thật nha !?
Cô vội vàng xin phép Vương Đại Đầu cho cô nghỉ nửa buổi. Thực ra kể từ lúc Vương Đại Đầu nhìn thấy ảnh cùng bài viết về anh trên một tạp chí, anh ta liền thay đổi thái độ, không còn động viên cô : « Cố làm việc cho thật tốt nhé, sao này vị trí của anh sẽ là của em », mà hễ cứ rỗi rãi là lại đi chọc cô : « Để lúc nào anh tìm cho em một công việc nhé ? Yêu cầu không cao, chỉ cần no ấm là tốt rồi. Anh không yêu cầu em phải lo gánh vác kinh tế gia đình đâu ! » Mỗi một lần như vậy cô đều phải dở khóc dở cười.
Nhưng cũng chính vì điều kiện làm việc rất dễ chịu, có Trầm Tiểu Giai cùng rất nhiều đồng nghiệp thân thiết mà cô vẫn muốn tiếp tục đi làm. Anh thì chỉ mong sao ngày nào cô cũng ở nhà, đã không ít lần anh đề cập đến chuyện cô xin nghỉ việc. Nói hoài, cô liền cố ý nghiêm mặt nói : « Muốn em ở nhà làm bà cô già có chồng, ngày ngày hầu hạ đại gia anh hả, đừng có mơ ! » Anh cười khì khì : « Chẳng trách Khổng phu tử nói « Đàn bà và tiểu nhân đều khó nuôi », haiz, cứ hầu hạ bổn đại gia như hầu hạ khách hàng là được rồi, anh chỉ nghĩ cho em thôi mà ! »
Cô lườm anh, mắt long lanh cười : « Biết khó nuôi sao anh còn dám nuôi ? » Anh khoanh tay ôm иgự¢, liếc xéo cô : « Tại anh thấy em ăn cơm lúc nào cũng như gà mổ thóc í, lấy em chắc chắn anh sẽ tiết kiệm được bao nhiêu là dầu, là gạo. Lỡ mà em chuồn rồi, đến lúc đó anh phải cưới một cô nàng tham ăn vô địch, ăn cho ૮ɦếƭ anh thì sao ? Em có chịu trách nhiệm được không ? »
Anh thừa nhận chuyện khi ấy một nửa là do ý loạn tình mê, một nửa là cố ý. Trước đó vài ngày, ở sân bay anh tình cờ gặp một người bạn nối khố. Anh ta đang ôm trong tay một đứa bé, cười rạng rỡ. Nhìn cái vẻ đắc ý mà người cha trẻ kia nhìn anh, giống như đứa bé là cả thế giới với anh ta vậy. Đứa bé trông thật đáng yêu, đôi mắt ngây thơ như chú chim non, cất tiếng non nớt gọi : « Cha… Cha » Giây phút đó, anh cực kỳ ngưỡng mộ anh ta, một sự ngưỡng mộ khó diễn tả bằng lời.
Anh hiểu tại sao cô lại tức giận, vì anh đã tự tiện làm vậy mà không được sự đồng ý của cô, nhưng cũng không thể đổ toàn bộ lên đầu anh hết được. Dù anh cũng hi vọng mình sẽ gặp may mắn, nhưng làm sao anh dám chắc một trăm phần trăm chứ ! Giờ phút này anh chỉ có thể đứng ngoài cửa năn nỉ cô : «Mặc Mặc, đừng giận nữa mà ! Là anh sai, lần sau anh không dám nữa đâu ! » Một thanh âm oán hận ở bên trong truyền ra : « Lại còn lần sau nữa ! » Anh vội vàng ra sức lắc đầu xua tay : « Không có, không có lần sau nữa ! » rồi nhẹ giọng cầu khẩn : « Em xem, đã trễ như vậy rồi, nhất định là em rất đói bụng. Em không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng nữa chứ, chắc chắn là nó đói lắm rồi đó ! »
Cô không nói lời nào trong một hồi lâu. Anh lập tức tiếp tục : « Chúng ta đi ăn cơm đi, không thì gọi đồ ăn cũng được ».Thực ra thì cô đã đói đến độ da bụng cũng có thể dính vào da lưng rồi, đã mấy tháng cô không sống ở căn phòng này, lần trước giận dỗi bỏ về đây chưa được mấy tiếng đã bị anh dỗ dành quay về nhà, giờ đây chỉ còn sót lại có mấy gói bánh quy đã sắp hết hạn sử dụng. Mở thì cũng mở ra rồi, nhưng vẫn không dám ăn, cho nên cô đành an vị ở trên ghế, ôm cái bụng đang sôi sùng sục, nhìn gói bánh trên bàn mà phát bực. Mà giờ đây anh lại đứng ngoài liệt kê toàn những món ngon, chỉ nghe thôi đã chảy nước miếng rồi. Cô vốn định kiên trì thêm một lúc nữa, nhưng nuốt cả một bụng nước miếng xong, mới chợt phát hiện sao mình lại phải tự đày đọa mình như thế. Cho nên cô chậm rãi bước ra cạnh cửa, hé ra một khe nhỏ : « Những món anh vừa nói, em đều muốn ăn cả » Anh mừng rỡ, vội vàng nhân cơ hội chèn tay vào khe : « Được, được, cả nhà chúng ta cùng đi ăn nhé »
Cô cực kỳ rộng lượng, mở cửa ra lệnh : « Anh đi mua về đây cho em !» Anh trợn tròn mắt, như vậy có khác gì vẫn bị nhốt ở ngoài đâu, anh liền mau chóng thay đổi chiến thuật : « Như vậy thì lúc mua về đồ ăn nguội ngắt rồi, không ngon đâu » Hình như anh nói cũng có lý. Thấy cô có vẻ dao động, anh lập tức phát động tiến công dồn dập hơn : « Được rồi, là anh không đúng, là anh sai rồi. Mặc Mặc, đừng giận nữa mà, được không ? Chúng ta đi ăn đi ». Vừa nói, anh vừa lấy tay sờ bụng cô, hưng phấn nói : « Con cưng, ta là cha của con đây, là cha đó, cha, cha… »
Cô lại nhớ tới vụ này, cơn giận vẫn chưa tiêu, lấy tay đập vào anh : « Thẳng thắn thì được khoan hồng, ngoan cố sẽ bị nghiêm trị, nói mau, có phải anh cố ý không ? » Anh quanh co : « Không có… » nhưng thấy hình như cô lại có khuynh hướng giận dữ nữa, liền vội vàng gật đầu : « Có một chút xíu » Thấy cô vẫn có vẻ không tin, anh đành đầu hàng : « Được rồi, anh thừa nhận là anh cố ý » rồi ôm lấy cô, đi ra cửa. Lúc sắp đi, anh còn không quên hung hăng nhìn trừng trừng cánh cửa kia một cái. Lần nào cũng bị đóng ở bên ngoài, cứ chờ xem lần sau ta xử lý mi như thế nào nhá !
Từ sau khi mang thai, cô bắt đầu xin nghỉ ở nhà. Bụng cô dần dần nổi rõ hơn, còn người thì cũng càng ngày càng lười. Hôm đó khí trời u ám, cô ăn trưa xong lại rúc vào phòng, gối đầu lên một cái gối hình con bướm cực to, bắt đầu lơ mơ ngủ. Anh đẩy cửa vào, sợ làm ồn đến cô nên rón ra rón rén bước lên giường, nằm bên cạnh cô. Bây giờ chỉ cần có xíu thời gian rảnh rỗi, anh đều muốn ở bên cạnh cô, tựa hồ ngắm cô và cái bụng của cô đã là một niềm hạnh phúc lớn lao với anh.
Cô mới ngủ được chốc lát thì nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình vang lên. Cô lười biếng lấy tay đẩy anh : « Điện thoại » Anh lấy điện thoại trên chiếc tủ đầu giường đưa cho cô. Gắng gượng mở đôi mắt lơ mơ ra thì thấy điện thoại xuất hiện dòng chữ : « Chủ nhà gọi điện tới » Cô không sao nghĩ ra được lý do chủ nhà lại tìm mình, tiền thuê nhà thì cuối mỗi năm mới đóng một lần, nhưng bây giờ mới là tháng Năm, còn rất sớm mà.
Nhấn nút trả lời, thanh âm của bà chủ nhà truyền tới : « Cô Triệu phải không ? » Cô đáp lời : « Dạ phải, chào dì Vương » Đầu dây bên kia có vẻ ngượng ngùng nói : « Cô Triệu à, thật ngại quá. Tôi phải báo cho cô biết là tôi không cho thuê phòng nữa. Tôi sẽ hoàn lại cho cô tiền thuê nguyên cả năm » Cô kinh ngạc : « Tại sao vậy ? Sao đang yên đang lành dì lại không cho thuê nữa ? » Chủ nhà giải thích : « Con tôi muốn ra nước ngoài học, người làm cha mẹ như chúng tôi dù sao cũng phải giúp nó có tiền xuất ngoại chứ… cho nên phải đem bán hết nhà cửa đi. Thật sự là ngại quá, cô Triệu à, cô tốt như vậy mà… »
Thì ra là như vậy ! Cô vội nói : « Không sao » Cúp máy, lòng cô dâng lên một nỗi bùi ngùi. Thật ra thì cô muốn giữ lại căn phòng đó để làm một nơi trú ngụ dự phòng. Dù bây giờ cô đang ở cùng anh, nhưng căn phòng kia cho cô có cảm giác rằng ít nhất còn có một chỗ thực sự thuộc về mình. Cô có thể núp bên trong đó mà tùy ý làm xằng, cho nên bất luận bao nhiêu lần Trầm Tiểu Giai than rằng cô thật phí phạm, số tiền đó chi bằng để dành mời cô nàng ăn cơm tốt hơn, nhưng cô vẫn kiên trì giữ lại. Giờ thì chủ nhà muốn bán đi, cô còn biết làm gì được nữa.
Có rất nhiều nguyên do khiến cô quyến luyến không nỡ xa rời nó. Bao nhiêu năm một mình bôn ba lưu lạc ở thành phố này, chỉ có mỗi lần trở lại căn phòng đó cô mới cảm thấy lòng ấm áp, tựa hồcuối cùng cô cũng có một nơi nho nhỏ thuộc về mình, có thể cho mình một cảm giác bình yêngiữa cái thành phố xa lạ rộng lớn này.
Mà căn phòng ấy cũng đã lưu lại biết bao dấu ấn của chuyện tình cô và anh– lần đầu anh hôn cô, lần đầu gây lộn, lần đầu cô đánh anh, lần đầu làm hòa… Bao nhiêu kỷ niệm đó như một cuộn phim cứ chầm chậm lướt qua trước mắt cô, giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy, mà cũng giống như là đã lâu cả một đời rồi.
Tay anh dịu dàng vuốt ve bụng cô, chan chứa trân trọng và yêu thương vô bờ. Cô quay đầu nhìn vào mắt anh, hạnh phúc dâng đầy nơi khóe môi. Có anh, còn có con, cô sẽ không bao giờ còn phải lệ thuộc vào căn phòng kia nữa, bởi vì ở đâu có bọn họ, ở đó sẽ là nhà.
May mắn thay cô đã gặp được anh. Kì diệu thay ông trời đã xui khiến cho cô gặp được anh. Có đôi khi tình yêu và hạnh phúc rất bình dị - anh đưa tay ra, và cô nắm lấy, chỉ cần thế thôi !
CĂN PHÒNG HÒA GIẢI
Ngủ nguyên một ngày, tối đến tinh thần tốt hẳn lên, cô ôm gối ngồi dựa vào sô pha xem TV. Chuyển kênh một vòng không thấy có gì hay, cô dừng lại ở một tiết mục đang nói về vấn đề công chứng trước hôn nhân. Trong đó có chuyện về một cô gái đẹp tìm được một người đàn ông có tiền, thề non hẹn biển, nhưng đến khi kết hôn, nhà trai yêu cầu hai người phải đi công chứng trước hôn nhân. Nhà gái không chịu nên làm ầm lên... Trên TV có chiếu nguyên một màn nhốn nháo đó.
Đang xem say sưa thì anh đẩy cửa vào, bước tới sau ghế ôm cô, hỏi: "Sao em không ngủ nữa?" Cô gạt tay anh ra, tức giận nói: "Ngày nào cũng không ngủ thì ăn, không ăn thì ngủ, em có phải heo đâu!" Kể từ sau khi mang thai, anh liền buộc cô phải bỏ việc. Nhắc đến chuyện này, cô vẫn còn thấy rất ấm ức. Mỗi cuối năm là lúc hưởng phần trăm công việc, cô đã làm sang giữa năm rồi, sáu tháng đầu lại làm khá tốt, chắc chắn khoản tiền thưởng sẽ khiến Trầm Tiểu Giai hâm mộ đến mức vừa dậm chân vừa kèo nhèo: "Khao đi, khao đi..." Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó cũng đã thấy vui vui, vậy mà giờ chẳng còn gì nữa... Cứ nghĩ đến là tức, người ta mang thai cũng vẫn phải đi làm đó thôi. Hồi đó ở phòng bên có một chị mang thai nhưng vẫn đi làm cho đến cận ngày sinh dự tính, kết quả là đau bụng ngay tại phòng làm việc, phải gọi 120 đưa đi bệnh viện. Lúc sinh xong còn nói đùa: "Đây gọi là công việc, sinh con lưỡng toàn." Cô cũng đâu phải mọc thêm một cái sừng, làm gì anh phải chiều đến mức đó!
Đương nhiên anh biết cô còn giận vụ công việc nên cười dỗ dành: "Đâu có, em tuyệt đối đâu có giống heo. Heo làm sao sung sướng được như em?" Vốn định trừng anh một cái thật dữ tợn, nhưng nghe vậy cô không khỏi bật cười, lòng nhẹ đi không ít.
Xem cô gái trên TV đang nước mắt ròng ròng, Tử Mặc ngẩng đầu hỏi: "Sao anh không nghĩ đến chuyện đi công chứng trước hôn nhân với em?" Giang Tu Nhân cố nhịn cười: "Sao anh lại phải làm thế?" Cô chớp đôi mắt to tròn, chỉ vào TV: "Anh coi kìa, đàn ông có tiền toàn như thế..." Ánh mắt anh dời đến màn hình TV rồi quay trở lại, ôm cô, như thể chuyện đó chẳng xứng bận tâm. Cô dùng cùi chỏ huých anh, tinh nghịch nói: "Thấy muộn chưa, ai kêu anh trước khi kết hôn không đi công chứng? Bây giờ thì hối hận chưa?" Anh bật cười khúc khích, phụ họa: "Phải, phải, làm sao bây giờ được nhỉ? Vậy thì cả đời này anh không thể ly hôn rồi, nếu không một nửa tài sản cũng chẳng còn." Cô cười tươi roi rói: "Anh nói coi, một nửa tài sản của anh là bao nhiêu?" Chưa bao giờ cô quan tâm đến sự nghiệp, tiền tài của anh nên đương nhiên không biết. Anh nhay nhay vành tai cô: "Em biết để làm gì?" Cô cười: "Chờ đến ngày em chán anh rồi thì sẽ ly hôn, ôm tiền của anh đi tìm xuân mới." Miệng anh đột nhiên cắn mạnh khiến tai cô vừa đau vừa tê dại: "Em dám à!" Cô muốn đẩy anh ra nhưng không thành: "Sao lại không?" Anh bật cười: "Biết anh là gì không? Có nghe cái gì gọi là kẹo kéo chưa? Đời này em là của anh chắc rồi." Tiền bạc, chỉ cần còn hơi thở là vẫn có thể kiếm được. Khi một người đàn ông đã yêu, anh ta sẽ chẳng bao giờ đòi người phụ nữ của mình phải đi công chứng trước hôn nhân. Ly hôn, đối phương lấy đi một nửa tài sản thì đã làm sao? Đàn ông có bản lãnh vẫn có thể kiếm ra gấp bội số đó như thường.
Đẩy mãi không ra, cô đành đầu hàng, mặc cho anh ôm, xem TV một hồi rồi lại nói: "Nếu em là cô gái kia thì đã chạy tới cho anh ta hai cái tát, sau đó hiên ngang bước đi. Khóc lóc như vậy có đáng không? Chỉ phí nước mắt!" Giang Tu Nhân bật cười, anh có thể tưởng tượng ra, loại tình cảm vụ lợi như vậy cô tuyệt đối không cần.
Anh bấm chuyển kênh, cô liền phản đối: "Sao lại chuyển, xem không tốt sao? Còn học thêm được chút kiến thức." Anh bật sang một kênh đang phát chương trình dạy quốc họa: "Muốn học thì học cái này này, để dưỡng thai..." Cô cười: "Em cũng đang dưỡng thai còn gì, dạy con anh khôn ngoan một chút, đỡ sa bẫy mỹ nhân. Loại chuyện này dĩ nhiên là phải bắt đầu từ khi còn trong bụng rồi." Anh thấy buồn cười, đúng là chuyện gì cô cũng để ý.
Xem một lúc, lại thấy lơ mơ buồn ngủ, cô tìm một tư thế thoải mái trên đùi anh, chờ cơn buồn ngủ đột kích. Tay vỗ nhè nhẹ trên bụng cô, bỗng nhiên anh nghĩ đến một vấn đề: "Mặc Mặc, tại sao em đồng ý lời cầu hôn của anh?" Từ sau khi mang thai, hầu như ngày nào anh cũng hỏi một lần, dần dần về sau cô chẳng buồn từ chối trả lời, trực tiếp lấy chân đá anh như đuổi tà: "Tránh ra nào, cản trở đường đi của em."
Cô nhắm mắt lại, bật cười: "Đó là vì em vĩ đại, biết không? Coi như em bới thùng rác ra được anh, để anh khỏi đi làm bẩn người khác." Hai tay anh khẽ khàng chộp lấy cổ cô, làm bộ tức giận: "Em nói anh là gì? Rác rưởi? Thử nói lại một lần xem nào!" Cô chớp đôi mắt trong như nước, nói rất thành thật: "Thật đó. Em nghĩ thay vì để anh đi hại người khác, không bằng tới hại em. Coi như em cống hiến cho quốc gia một lần, hi sinh bản thân vậy!" Anh vừa tức lại vừa buồn cười, phát vào ௱ôЛƓ cô một cái: "Vì con, anh bỏ qua đấy nhé. Không thì nhất định anh phải vấy bẩn em, để em khỏi uổng công gánh cái mỹ danh vì nước cống hiến!"
Cô cười khúc khích, dụi dụi vào người anh mấy cái, nghe mùi hương quen thuộc trên người anh, từ từ chìm vào giấc ngủ...
Sau khi mang thai, cô ăn uống rất ham, ngày ngày muốn ăn cái này ăn cái nọ, còn anh thì chịu trách nhiệm không quản gió mưa thỏa mãn yêu cầu của cô. Hôm ấy, hai người vừa đi ăn xong, đang chuẩn bị về nhà. Xe đi ngang qua khu vực gần nhà cô ở trước kia, thấy khu phố quen thuộc, cô ghé vào cửa sổ xe nhìn đăm chiêu. Chợt anh đổi hướng, đi vào cư xá. Cô quay đầu nói: "Mình vào đây làm gì, không phải là chủ nhà đã bán phòng rồi sao?" Vụ dọn nhà là do anh lo, bản thân cô chẳng có đồ đạc gì đáng giá, thứ duy nhất cô muốn là những đồ có hình bướm, cô có hỏi qua một lần thì anh nói đã xử lý tốt. Thế là không hỏi nữa.
Anh cười: "Chúng ta lên lầu xem một chút, tiện thể cho con biết đây là nơi ba mẹ nó lần đầu tiên xoxo..." Chưa nói xong, đã bị cô bịt miệng, sắc mặt đỏ ửng: "Giang Tu Nhân, anh không muốn sống nữa có phải không?" Tử Mặc là như thế, cứ nhắc đến những chuyện này là mặt đỏ tới tận mang tai.
Anh dắt tay cô lên lầu. Chủ nhà mới không thay cửa, vẫn là cánh cửa màu nâu âm trầm mang đến cảm giác quen thuộc sâu sắc. Không vào được bên trong nên hai người đứng ngoài hành lang lẳng lặng ngắm. Cô tựa vào иgự¢ anh, nhìn một lát rồi thỏa mãn nói: "Chúng mình về thôi." Anh cười: "Về? Sao phải về, đây là phòng của chúng ta, em không muốn vào xem một chút à?"
Cô quay đầu, chỉ thấy trong mắt anh là yêu thương vô hạn, chợt hiểu thì ra người mua phòng chính là anh. Anh lấy chìa khóa từ túi áo ra đưa cho cô một cái, tay kia giơ giơ một cái khác, cười khoái trá: "Nhìn nhé, lần sau em không nhốt anh ở ngoài được nữa đâu." Nhìn anh, cô thấy mắt hơi ươn ướt. Đúng là một kẻ ngốc mà, bản thân làm bất động sản, nhà cửa có thừa, vậy mà lại còn mua phòng từ tay người khác, hơn nữa lại còn là phòng cũ, vị trí không đẹp, cho dù là mua để đầu tư cũng chẳng đáng. Ngốc như vậy, thật chẳng biết tiền của anh làm sao mà kiếm được.
Bên trong không thay đổi chút nào, đồ đạc của cô vẫn ở nguyên vị trí cũ, giống như đang đợi chủ nhân quay lại bất kỳ lúc nào. Trong phòng rất sạch sẽ, không dính một hạt bụi. Xem ra anh không chỉ mua phòng mà còn thuê người đến quét dọn thường xuyên.
Cô xoay người, yên lặng ôm lấy anh. Bụng cô hơi nhô lên, như vậy có cảm giác người một nhà đang ôm nhau. Lặng im mà hơn vạn lời nói. Một lúc lâu sau, anh kéo tay cô lên, dúi vào đó mấy cái chìa dự bị: "Nơi này vĩnh viễn sẽ là căn cứ cho em khi tức giận." Thật ra thì, có những lúc hồi tưởng lại cảnh hai người bất hòa, đứng ngoài cửa vắt óc nghĩ cách dỗ dành cô cũng là một hạnh phúc.
Trên đường đời, trong cuộc sống thường nhật, ai có thể bảo đảm sẽ vĩnh viễn hòa hảo, như keo như sơn? Anh sẵn lòng đứng ngoài cửa dỗ dành những lúc cô tức giận. Tuy những chiêu dỗ dành của anh không được cao minh cho lắm, nhưng anh nghĩ trừ phi là heo, không thì luyện thêm vài năm nhất định sẽ có tiến bộ.
p/s: Công chứng trước hôn nhân: trước khi kết hôn có thể đi chứng nhận tài sản riêng của hai người, phần nào được công nhận là tài sản riêng thì sau khi ly hôn sẽ vẫn thuộc sở hữu riêng của người đó.
PHỤ THÂN ĐẠI NHÂN
Bà Giang "A" lên một tiếng, giọng đầy vui sướng: "Mấy tháng nữa hả con?" Ông Giang ngồi trên xô pha như đang chăm chú đọc báo, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên thẳng tắp. Thằng nhóc này mỗi lần gọi điện về, chẳng có khi nào tìm ông cả. Thỉnh thoảng ông bắt máy, nó chỉ gọi "ba" một tiếng qua loa, sau đó hỏi ngay "Mẹ con đâu?" Từ nhỏ nó đã thân với mẹ, hễ gặp ông là lại cãi, cứ y như nó không phải ruột thịt của ông vậy, nghĩ mà tức. Khi nghe được lời nói đó của vợ, ông lập cập ngỏng đầu lên khỏi tờ báo, dỏng tai nghe. Một lát sau, bà Giang cười tít mắt cúp điện thoại, ngẩng đầu lên chỉ thấy ông chồng vội vội vàng vàng cúi đầu làm bộ đang đọc báo, bà nghĩ thầm: "Để tôi xem ông nhịn được tới lúc nào mới chịu mở miệng."
Ông xem báo mấy lần, làm bộ hắng giọng mấy tiếng, nhưng vẫn thấy bà vợ chẳng có phản ứng nào. Trong lòng ngứa ngáy, bán tín bán nghi, rõ ràng mới vừa nãy còn nói điện thoại với thằng nhóc kia, nào là mấy tháng rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt, gì gì đó. Nhất định là sắp sinh rồi, nói cách khác là ông sắp được bế cháu. Ông lại làm bộ ho vài cái.
Bà Giang uống vài ngụm trà, cuối cùng không kềm được nữa, bật cười: "Cái ông già này, thôi đừng giả bộ nữa, có phải muốn biết con gọi điện về nói gì không?" Ông ngẩng đầu lên, gỡ mắt kính xuống, làm ra vẻ thờ ơ: "Nói cái gì?" Bà đáp: "Con nó nói Tử Mặc có thai, được hơn một tháng rồi, nói là hết năm nay có thể bế cháu." Ông "Ừ" một tiếng, lại đeo mắt kính vào đọc báo. Động tác, vẻ mặt chẳng có gì khác hồi nãy, nhưng miệng khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian. Bà Giang cẩn thận lắng nghe, rõ ràng là "nước Hồng Hồ, sóng sau xô sóng trước..." Bà khẽ mỉm cười, đã lâu không thấy ông vui như vậy, thế mà còn giả bộ. Vợ chồng bầu bạn đã mấy chục năm, lúc nào ông vui là lại thích ngâm mấy câu này, bà biết.
Trên bàn ăn, ông vừa ngồi xuống lại đứng lên. Bà nói: "Sao vậy? Ăn cơm đi." Thấy ông lấy từ tủ ra một chai Mao Đài, bà vội ngăn lại: "Bác sĩ Vương nói ông huyết áp cao, không thể uống rượu." Ông đẩy tay bà ra: "Chỉ một chén nhỏ thôi." Lúc này bà mới đồng ý: "Đã nói một chén nhỏ là một chén nhỏ thôi đấy, không được uống thêm!"
Ông hớp một ngụm nhỏ, "khà" một tiếng, quay đầu nhìn bà: "Mai kêu thằng nhóc sang ăn cơm đi." Bà đáp lại một tiếng. Ông vừa hớp thêm ngụm nữa, như lại nhớ ra cái gì đó: "Bao giờ kêu họ hàng thân thích làm hai bàn? Đúng là trật tự đảo điên rồi, thằng nhóc này chuyên môn làm mấy chuyện bừa bãi, chẳng ra quy củ gì." Bà Giang cũng không phản bác, chỉ "Ừm" một tiếng, trong đầu nghĩ: "Còn không phải tại ông không chịu tỏ thái độ, chỉ biết trách người khác!"
Từ phòng ăn nhìn ra xa xa, thấy trong vườn cây cối um tùm, hoa cảnh sum sê. Trong hồ, hoa sen duyên dáng đua nở…
CĂN PHÒNG HÒA GIẢI
Ngủ nguyên một ngày, tối đến tinh thần tốt hẳn lên, cô ôm gối ngồi dựa vào sô pha xem TV. Chuyển kênh một vòng không thấy có gì hay, cô dừng lại ở một tiết mục đang nói về vấn đề công chứng trước hôn nhân. Trong đó có chuyện về một cô gái đẹp tìm được một người đàn ông có tiền, thề non hẹn biển, nhưng đến khi kết hôn, nhà trai yêu cầu hai người phải đi công chứng trước hôn nhân. Nhà gái không chịu nên làm ầm lên... Trên TV có chiếu nguyên một màn nhốn nháo đó.
Đang xem say sưa thì anh đẩy cửa vào, bước tới sau ghế ôm cô, hỏi: "Sao em không ngủ nữa?" Cô gạt tay anh ra, tức giận nói: "Ngày nào cũng không ngủ thì ăn, không ăn thì ngủ, em có phải heo đâu!" Kể từ sau khi mang thai, anh liền buộc cô phải bỏ việc. Nhắc đến chuyện này, cô vẫn còn thấy rất ấm ức. Mỗi cuối năm là lúc hưởng phần trăm công việc, cô đã làm sang giữa năm rồi, sáu tháng đầu lại làm khá tốt, chắc chắn khoản tiền thưởng sẽ khiến Trầm Tiểu Giai hâm mộ đến mức vừa dậm chân vừa kèo nhèo: "Khao đi, khao đi..." Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó cũng đã thấy vui vui, vậy mà giờ chẳng còn gì nữa... Cứ nghĩ đến là tức, người ta mang thai cũng vẫn phải đi làm đó thôi. Hồi đó ở phòng bên có một chị mang thai nhưng vẫn đi làm cho đến cận ngày sinh dự tính, kết quả là đau bụng ngay tại phòng làm việc, phải gọi 120 đưa đi bệnh viện. Lúc sinh xong còn nói đùa: "Đây gọi là công việc, sinh con lưỡng toàn." Cô cũng đâu phải mọc thêm một cái sừng, làm gì anh phải chiều đến mức đó!
Đương nhiên anh biết cô còn giận vụ công việc nên cười dỗ dành: "Đâu có, em tuyệt đối đâu có giống heo. Heo làm sao sung sướng được như em?" Vốn định trừng anh một cái thật dữ tợn, nhưng nghe vậy cô không khỏi bật cười, lòng nhẹ đi không ít.
Xem cô gái trên TV đang nước mắt ròng ròng, Tử Mặc ngẩng đầu hỏi: "Sao anh không nghĩ đến chuyện đi công chứng trước hôn nhân với em?" Giang Tu Nhân cố nhịn cười: "Sao anh lại phải làm thế?" Cô chớp đôi mắt to tròn, chỉ vào TV: "Anh coi kìa, đàn ông có tiền toàn như thế..." Ánh mắt anh dời đến màn hình TV rồi quay trở lại, ôm cô, như thể chuyện đó chẳng xứng bận tâm. Cô dùng cùi chỏ huých anh, tinh nghịch nói: "Thấy muộn chưa, ai kêu anh trước khi kết hôn không đi công chứng? Bây giờ thì hối hận chưa?" Anh bật cười khúc khích, phụ họa: "Phải, phải, làm sao bây giờ được nhỉ? Vậy thì cả đời này anh không thể ly hôn rồi, nếu không một nửa tài sản cũng chẳng còn." Cô cười tươi roi rói: "Anh nói coi, một nửa tài sản của anh là bao nhiêu?" Chưa bao giờ cô quan tâm đến sự nghiệp, tiền tài của anh nên đương nhiên không biết. Anh nhay nhay vành tai cô: "Em biết để làm gì?" Cô cười: "Chờ đến ngày em chán anh rồi thì sẽ ly hôn, ôm tiền của anh đi tìm xuân mới." Miệng anh đột nhiên cắn mạnh khiến tai cô vừa đau vừa tê dại: "Em dám à!" Cô muốn đẩy anh ra nhưng không thành: "Sao lại không?" Anh bật cười: "Biết anh là gì không? Có nghe cái gì gọi là kẹo kéo chưa? Đời này em là của anh chắc rồi." Tiền bạc, chỉ cần còn hơi thở là vẫn có thể kiếm được. Khi một người đàn ông đã yêu, anh ta sẽ chẳng bao giờ đòi người phụ nữ của mình phải đi công chứng trước hôn nhân. Ly hôn, đối phương lấy đi một nửa tài sản thì đã làm sao? Đàn ông có bản lãnh vẫn có thể kiếm ra gấp bội số đó như thường.
Đẩy mãi không ra, cô đành đầu hàng, mặc cho anh ôm, xem TV một hồi rồi lại nói: "Nếu em là cô gái kia thì đã chạy tới cho anh ta hai cái tát, sau đó hiên ngang bước đi. Khóc lóc như vậy có đáng không? Chỉ phí nước mắt!" Giang Tu Nhân bật cười, anh có thể tưởng tượng ra, loại tình cảm vụ lợi như vậy cô tuyệt đối không cần.
Anh bấm chuyển kênh, cô liền phản đối: "Sao lại chuyển, xem không tốt sao? Còn học thêm được chút kiến thức." Anh bật sang một kênh đang phát chương trình dạy quốc họa: "Muốn học thì học cái này này, để dưỡng thai..." Cô cười: "Em cũng đang dưỡng thai còn gì, dạy con anh khôn ngoan một chút, đỡ sa bẫy mỹ nhân. Loại chuyện này dĩ nhiên là phải bắt đầu từ khi còn trong bụng rồi." Anh thấy buồn cười, đúng là chuyện gì cô cũng để ý.
Xem một lúc, lại thấy lơ mơ buồn ngủ, cô tìm một tư thế thoải mái trên đùi anh, chờ cơn buồn ngủ đột kích. Tay vỗ nhè nhẹ trên bụng cô, bỗng nhiên anh nghĩ đến một vấn đề: "Mặc Mặc, tại sao em đồng ý lời cầu hôn của anh?" Từ sau khi mang thai, hầu như ngày nào anh cũng hỏi một lần, dần dần về sau cô chẳng buồn từ chối trả lời, trực tiếp lấy chân đá anh như đuổi tà: "Tránh ra nào, cản trở đường đi của em."
Cô nhắm mắt lại, bật cười: "Đó là vì em vĩ đại, biết không? Coi như em bới thùng rác ra được anh, để anh khỏi đi làm bẩn người khác." Hai tay anh khẽ khàng chộp lấy cổ cô, làm bộ tức giận: "Em nói anh là gì? Rác rưởi? Thử nói lại một lần xem nào!" Cô chớp đôi mắt trong như nước, nói rất thành thật: "Thật đó. Em nghĩ thay vì để anh đi hại người khác, không bằng tới hại em. Coi như em cống hiến cho quốc gia một lần, hi sinh bản thân vậy!" Anh vừa tức lại vừa buồn cười, phát vào ௱ôЛƓ cô một cái: "Vì con, anh bỏ qua đấy nhé. Không thì nhất định anh phải vấy bẩn em, để em khỏi uổng công gánh cái mỹ danh vì nước cống hiến!"
Cô cười khúc khích, dụi dụi vào người anh mấy cái, nghe mùi hương quen thuộc trên người anh, từ từ chìm vào giấc ngủ...
Sau khi mang thai, cô ăn uống rất ham, ngày ngày muốn ăn cái này ăn cái nọ, còn anh thì chịu trách nhiệm không quản gió mưa thỏa mãn yêu cầu của cô. Hôm ấy, hai người vừa đi ăn xong, đang chuẩn bị về nhà. Xe đi ngang qua khu vực gần nhà cô ở trước kia, thấy khu phố quen thuộc, cô ghé vào cửa sổ xe nhìn đăm chiêu. Chợt anh đổi hướng, đi vào cư xá. Cô quay đầu nói: "Mình vào đây làm gì, không phải là chủ nhà đã bán phòng rồi sao?" Vụ dọn nhà là do anh lo, bản thân cô chẳng có đồ đạc gì đáng giá, thứ duy nhất cô muốn là những đồ có hình bướm, cô có hỏi qua một lần thì anh nói đã xử lý tốt. Thế là không hỏi nữa.
Anh cười: "Chúng ta lên lầu xem một chút, tiện thể cho con biết đây là nơi ba mẹ nó lần đầu tiên xoxo..." Chưa nói xong, đã bị cô bịt miệng, sắc mặt đỏ ửng: "Giang Tu Nhân, anh không muốn sống nữa có phải không?" Tử Mặc là như thế, cứ nhắc đến những chuyện này là mặt đỏ tới tận mang tai.
Anh dắt tay cô lên lầu. Chủ nhà mới không thay cửa, vẫn là cánh cửa màu nâu âm trầm mang đến cảm giác quen thuộc sâu sắc. Không vào được bên trong nên hai người đứng ngoài hành lang lẳng lặng ngắm. Cô tựa vào иgự¢ anh, nhìn một lát rồi thỏa mãn nói: "Chúng mình về thôi." Anh cười: "Về? Sao phải về, đây là phòng của chúng ta, em không muốn vào xem một chút à?"
Cô quay đầu, chỉ thấy trong mắt anh là yêu thương vô hạn, chợt hiểu thì ra người mua phòng chính là anh. Anh lấy chìa khóa từ túi áo ra đưa cho cô một cái, tay kia giơ giơ một cái khác, cười khoái trá: "Nhìn nhé, lần sau em không nhốt anh ở ngoài được nữa đâu." Nhìn anh, cô thấy mắt hơi ươn ướt. Đúng là một kẻ ngốc mà, bản thân làm bất động sản, nhà cửa có thừa, vậy mà lại còn mua phòng từ tay người khác, hơn nữa lại còn là phòng cũ, vị trí không đẹp, cho dù là mua để đầu tư cũng chẳng đáng. Ngốc như vậy, thật chẳng biết tiền của anh làm sao mà kiếm được.
Bên trong không thay đổi chút nào, đồ đạc của cô vẫn ở nguyên vị trí cũ, giống như đang đợi chủ nhân quay lại bất kỳ lúc nào. Trong phòng rất sạch sẽ, không dính một hạt bụi. Xem ra anh không chỉ mua phòng mà còn thuê người đến quét dọn thường xuyên.
Cô xoay người, yên lặng ôm lấy anh. Bụng cô hơi nhô lên, như vậy có cảm giác người một nhà đang ôm nhau. Lặng im mà hơn vạn lời nói. Một lúc lâu sau, anh kéo tay cô lên, dúi vào đó mấy cái chìa dự bị: "Nơi này vĩnh viễn sẽ là căn cứ cho em khi tức giận." Thật ra thì, có những lúc hồi tưởng lại cảnh hai người bất hòa, đứng ngoài cửa vắt óc nghĩ cách dỗ dành cô cũng là một hạnh phúc.
Trên đường đời, trong cuộc sống thường nhật, ai có thể bảo đảm sẽ vĩnh viễn hòa hảo, như keo như sơn? Anh sẵn lòng đứng ngoài cửa dỗ dành những lúc cô tức giận. Tuy những chiêu dỗ dành của anh không được cao minh cho lắm, nhưng anh nghĩ trừ phi là heo, không thì luyện thêm vài năm nhất định sẽ có tiến bộ.
p/s: Công chứng trước hôn nhân: trước khi kết hôn có thể đi chứng nhận tài sản riêng của hai người, phần nào được công nhận là tài sản riêng thì sau khi ly hôn sẽ vẫn thuộc sở hữu riêng của người đó.
PHỤ THÂN ĐẠI NHÂN
Bà Giang "A" lên một tiếng, giọng đầy vui sướng: "Mấy tháng nữa hả con?" Ông Giang ngồi trên xô pha như đang chăm chú đọc báo, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên thẳng tắp. Thằng nhóc này mỗi lần gọi điện về, chẳng có khi nào tìm ông cả. Thỉnh thoảng ông bắt máy, nó chỉ gọi "ba" một tiếng qua loa, sau đó hỏi ngay "Mẹ con đâu?" Từ nhỏ nó đã thân với mẹ, hễ gặp ông là lại cãi, cứ y như nó không phải ruột thịt của ông vậy, nghĩ mà tức. Khi nghe được lời nói đó của vợ, ông lập cập ngỏng đầu lên khỏi tờ báo, dỏng tai nghe. Một lát sau, bà Giang cười tít mắt cúp điện thoại, ngẩng đầu lên chỉ thấy ông chồng vội vội vàng vàng cúi đầu làm bộ đang đọc báo, bà nghĩ thầm: "Để tôi xem ông nhịn được tới lúc nào mới chịu mở miệng."
Ông xem báo mấy lần, làm bộ hắng giọng mấy tiếng, nhưng vẫn thấy bà vợ chẳng có phản ứng nào. Trong lòng ngứa ngáy, bán tín bán nghi, rõ ràng mới vừa nãy còn nói điện thoại với thằng nhóc kia, nào là mấy tháng rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt, gì gì đó. Nhất định là sắp sinh rồi, nói cách khác là ông sắp được bế cháu. Ông lại làm bộ ho vài cái.
Bà Giang uống vài ngụm trà, cuối cùng không kềm được nữa, bật cười: "Cái ông già này, thôi đừng giả bộ nữa, có phải muốn biết con gọi điện về nói gì không?" Ông ngẩng đầu lên, gỡ mắt kính xuống, làm ra vẻ thờ ơ: "Nói cái gì?" Bà đáp: "Con nó nói Tử Mặc có thai, được hơn một tháng rồi, nói là hết năm nay có thể bế cháu." Ông "Ừ" một tiếng, lại đeo mắt kính vào đọc báo. Động tác, vẻ mặt chẳng có gì khác hồi nãy, nhưng miệng khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian. Bà Giang cẩn thận lắng nghe, rõ ràng là "nước Hồng Hồ, sóng sau xô sóng trước..." Bà khẽ mỉm cười, đã lâu không thấy ông vui như vậy, thế mà còn giả bộ. Vợ chồng bầu bạn đã mấy chục năm, lúc nào ông vui là lại thích ngâm mấy câu này, bà biết.
Trên bàn ăn, ông vừa ngồi xuống lại đứng lên. Bà nói: "Sao vậy? Ăn cơm đi." Thấy ông lấy từ tủ ra một chai Mao Đài, bà vội ngăn lại: "Bác sĩ Vương nói ông huyết áp cao, không thể uống rượu." Ông đẩy tay bà ra: "Chỉ một chén nhỏ thôi." Lúc này bà mới đồng ý: "Đã nói một chén nhỏ là một chén nhỏ thôi đấy, không được uống thêm!"
Ông hớp một ngụm nhỏ, "khà" một tiếng, quay đầu nhìn bà: "Mai kêu thằng nhóc sang ăn cơm đi." Bà đáp lại một tiếng. Ông vừa hớp thêm ngụm nữa, như lại nhớ ra cái gì đó: "Bao giờ kêu họ hàng thân thích làm hai bàn? Đúng là trật tự đảo điên rồi, thằng nhóc này chuyên môn làm mấy chuyện bừa bãi, chẳng ra quy củ gì." Bà Giang cũng không phản bác, chỉ "Ừm" một tiếng, trong đầu nghĩ: "Còn không phải tại ông không chịu tỏ thái độ, chỉ biết trách người khác!"
Từ phòng ăn nhìn ra xa xa, thấy trong vườn cây cối um tùm, hoa cảnh sum sê. Trong hồ, hoa sen duyên dáng đua nở…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc