Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Chưa Lấy Chồng - Chương 39

Tác giả: Real Vân Thượng

Em chỉ muốn đứng cùng anh
Kỳ Dục không trở về khách sạn, cũng không quan tâm Tư Ngôn đang đuổi theo phía sau, cứ đi thẳng. Người qua lại trên đường rất đông, nhiều người có thể cũng nghi ngờ anh là ngôi sao, nhưng anh đội chiếc mũ vành quá thấp lại lạnh lùng chẳng nói lời nào, nên cũng không ai dám tiếp cận nói chuyện.
Thực ra, Kỳ Dục cũng suy nghĩ rất nhiều, có phải là anh đã quá gay gắt, anh đã quá sở hữu cô? Anh hiểu rõ về con người của mình, cái gì đã thuộc về mình, đồ vật và kể cả con người thì không ai có quyền động vào, nhưng lần này dường như anh đã quá áp đặt cô, giam cầm cô, có phải anh đã sai? Cuộc sống của cô không cần thiết một người đàn ông như anh ở bên cạnh sao?
Tư Ngôn cứ lặng lẽ bước sau anh, cô biết rõ quyết định của cô đã làm anh nổi giận, cô cũng biết rằng anh không bao giờ muốn cô nhận vai diễn này, nhưng cô vẫn muốn thử sức mình một lần, cô không muốn bỏ cuộc.
Kỳ Dục cứ lặng lẽ đi như vậy một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên anh dừng bước và quay đầu lại, nhìn bóng dáng cô nhỏ bé mong manh đang lầm lũi đi theo mình, anh kìm chế tâm trạng căng thẳng đang vây chặt trong lòng hỏi: “Em vẫn quyết định như vậy?”.,
“Vâng.”. Tư Ngôn nói rất nhẹ, nhưng cũng đầy kiên quyết.
“Và em sẽ không hối hận chứ?”
“Không bao giờ.”
Tư Ngôn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Kỳ Dục nói: “Kỳì Dục, anh có thể, vậy tại sao em lại không? Em không còn là trẻ con nữa, em cũng không cần ai bảo vệ, em chỉ muốn đứng bên cạnh anh, đường đường chính chính đứng cạnh anh!”.
Kỳ Dục đột nhiên biến sắc, trước mắt anh là một cô gái nhỏ nhắn, cô nói rằng cô muốn đường đường chính chính đứng bên anh, từ trước đến nay, cô hầu như chưa bao giờ phải chịu khổ cực, cô không thể biết thế giới giải trí phức tạp thế nào, anh không cam lòng để cô tự dấn thân vào thế giới đầy thị phi đó. Nhưng mà cô đã nhất quyết thế rồi, anh cũng không có cách nào ngăn cản cô được.
Anh thở dài, có chút thất vọng, anh ôm cô nói, giọng nói rất buồn nhưng vẫn nhẹ nhàng: “Anh thực sự không nhẫn tâm!”.
Cuối cùng Tư Ngôn cũng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cô cọ xát vào *** anh, lắng nghe nhịp đập trái tim anh, cảm giác rất yên lòng, cô nói: “Kỳ Dục, anh đừng lo lắng quá, em không hoàn toàn như anh nghĩ đâu, em không yếu đuối, em có lí trí của riêng em và em sẽ biết không được làm điều gì sai trái”.
Kỳ Dục không nói gì, lặng lẽ ôm chặt lấy cô. Tư Ngôn cảm thấy giữa họ đã có chút thỏa hiệp, cô nhõng nhẽo: “Kỳ Dục, em đói rồi, mình đi ăn gì nhé?”.
Kỳ Dục chợt nhận ra mình đã ở bên ngoài lâu rồi, cũng không để ý gì đến thời gian, liền đưa Tư Ngôn đi ăn tối.
Về tới khách sạn, Tư Ngôn gọi điện cho Tư Thiều để nói rõ quyết định của cô, Tư Thiều nghe điện thoại xong liền nói: “Mẹ biết mà, chỉ cần con quyết tâm, mẹ sẽ luôn ủng hộ con”.
Tư Ngôn mỉm cười, cô luôn xúc động vì tình yêu của mẹ dành cho mình, cô cảm động nói: “Con cảm ơn mẹ!”. Cô không thường xuyên gọi là mẹ Tư Thiều, bởi vì Tư Thiều vẫn còn rất trẻ, hơn nữa hầu như không ai biết Tư Thiều đã kết hôn hay có con cái gì hay chưa, vì thế cô vẫn quen gọi tên Tư Thiều, chỉ những lúc rất xúc động, cô mới cất lên được tiếng gọi mẹ. Tư Thiều cảm thấy rất vui, cũng muốn nói một vài lời, nhưng chưa kịp nói thì Chung Tấn Sở đã cầm lấy điện thoại.
Tư Ngôn chỉ nghe qua điện thoại giọng nói lạnh lùng của Chung Tấn Sở nhắc nhở đã đến giờ nghỉ ngơi. Tư Ngôn nhìn điện thoai, chợt nghĩ, Chung Tấn Sở đã gắn bó với Tư Thiều một thời gian rất lâu, có được một người đàn ông quan tâm đến mình như vậy cũng được coi là hạnh phúc.
Cô gọi điện cho Tư Niên, từ trước đến nay Tư Niên luôn tôn trọng mọi quyết định của cô, chỉ có điều ông vẫn nhắc cô phải thận trọng trong mọi việc. Hai Mấy tuần nay cô chưa gặp Tư Niên, cảm thấy cũng có chút nhớ nhung, sống mũi cay cay, nức nở như một đứa trẻ: “Cháu cũng nhớ ông lắm, lịch quay phim bên này cũng sắp kết thúc rồi, cháu sẽ sớm trở về thôi”.
Cô nói chuyện với Tư Niên một lúc lâu rồi mới ngắt điện thoại. Tư Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cô nhớ lại hình như cô chưa bao giờ xa Tư Niên một thời gian dài như vậy, nhất là từ sau khi cô trải qua cuộc phẫu thuật, Tư Niên luôn luôn bên cạnh cô, thú thực cô cảm thấy vẫn chưa quen cảm giác như bây giờ.
“Trượng kiếm” cuối cùng cũng sắp được hoàn tất, tuần này sau khi bộ phim đóng máy, Tư Ngôn đại khái có thể trở về Tân Hải, do bộ phim cô nhận lời vẫn chưa có quyết định chính xác thời gian và địa điểm khởi quay, vì thế cho nên cô vẫn còn một thời gian ngắn để nghỉ ngơi và học hỏi thêm kinh nghiệm.
Năm ngày sau, Trượng kiếm“Trượng Kiếm” rốt cuộc đã đóng máy, đoàn làm phim quyết định tổ chức một bữa tiệc liên hoan mặc dù vắng một số người do không còn ở lại.
Thời gian khởi quay bộ phim này, Kỳ Dục đúng là người phải chịu nhiều khổ cực nhất, chẳng những chân phải bị thương, mà phải mất một tháng trời vết thương mới bình phục, có điều nhờ thế mà bộ phim này đã gây được sự chú ý đặc biệt của dư luận, đặc biệt là vào giai đoại cuối đạo diễn và biên kịch lại quyết định thay đổi một số tình tiết kết thúc phim, dư luận lại được một phen sục sôi khí thế.
Đoàn làm phim cũng nhân dịp này xây dựng blog tự quảng cáo, hơn nữa còn liên kết với báo chí truyền thông đưa tin về bộ phim hằng ngày, những bức ảnh đẹp, những cảnh quay hoành tráng cứ lần lượt xuất hiện trên các trang mạng khiến cho khán giả càng hứng thú với bộ phim hơn, không khí thảo luận trên các diễn đàn cũng rất sôi nổi, hơn nữa vì chính tác giả đã cải biên lại một phần của kịch bản cho nên ngoài những fan hâm mộ ruột của các ngôi sao còn có một bộ phận không nhỏ những fan hâm mộ của tiểu thuyết, điều này khiến cho sức nóng của bộ phim càng lan rộng.
Khi buổi dạ tiệc được bắt đầu, Kỷ Vân và Sở Vân Thượng cũng đến tham sự, họ và Kỷ Huyên cùng ngồi một bàn, vốn không có Tư Thiều, Tư Ngôn định sẽ ngồi cùng bàn với bộ phận hóa trang, nhưng Sở Vân Thượng nhìn thấy cô, liền kéo cô đến ngồi chung bàn với họ, vì thế cô và Kỳ Dục lại ngồi chung bàn, chỉ có điều chỗ ngồi đối diện nhau mà thôi. Lạc Vũ Nghiên ngồi kế bên Tư Ngôn, cô ta vì chuyện của Nam Nam nên ấn tượng đối với Tư Ngôn cũng tốt hơn một chút, lúc thấy Tư Ngôn bước đến còn nhìn cô mỉm cười gật đầu chào hỏi. Vì đây là bữa ăn cuối cùng họp mặt cả đoàn phim với nhau cho nên mọi người cũng không cần khách sáo, vui vẻ ăn uống. Tư Ngôn không biết uống R*ợ*u nên chỉ dám nhấp môi một chút ít, nhưng không nghĩ rằng Sở Vân Thượng lại uống bao nhiêu cũng không biết say, hơn nữa cô ấy còn không muốn uống một mình, Kỷ Vân lại không quan tâm uống cùng, cho nên cô ấy cảm thấy có chút đơn độc bèn kéo Tư Ngôn uống R*ợ*u cùng. Tư Ngôn khéo léo từ chối không được cũng đành chiều theo ý cô ấy uống một ly, sau đó lén nhìn sang phía đối diện thấy Kỳ Dục nhìn mình gật gật đầu mới lấy lại được chút cân bằng, hơn nữa nếu cô uống say lúc ấy Kỳ Dục nhất định sẽ đưa cô về khách sạn, cho nên cũng không cự tuyệt nữa, từng chén từng chén uống cùng Sở Vân Thượng.
Đọ sức uống R*ợ*u với Sở Vân Thượng chỉ khiến cho Tư Ngôn thất bại đến thảm hại, chẳng lâu sau, cô ngay cả nói năng cũng không còn lưu loát, níu hết lưỡi lại: “Không được, tôi không được, không uống”. Kỷ Huyên ngồi bên cạnh luôn lặng lẽ theo dõi tình hình của hai người họ, sau khi thấy Tư Ngôn nói năng đã không được rõ ràng mạch lạc liền nhanh chóng đánh mắt sang phía Kỷ Vân nhắc nhở anh ra quản thúc người con gái của mình. Kỷ Vân ban đầu vốn định để mặc Sở Vân Thượng tùy ý, nhưng lúc này ngay cả Kỷ Huyên cũng tham gia vào, anh ta không thể cứ ngồi yên như vậy, đành cầm lấy cốc R*ợ*u đứng lên đi về phía hai người, lên tiếng đầy vẻ trách móc nói với Sở Vân Thượng: “Đủ rồi, em không thấy cô ấy đã say rồi sao?”. Sở Vân Thượng tửu lượng quả thực rất tốt, lúc này một chút cũng không thấy say hề hấn gì, đang vui vẻ thì bị Kỷ Vân làm cho gián đoạn, cô giận dỗi, nhìn anh dẩu môi nói: “Chẳng phải anh không chịu cùng em uống R*ợ*u sao”. Ánh mắt Kỷ Vân tỏ vẻ bối rối không biết phải làm sao, thấy cô nói như vậy bèn nâng cốc R*ợ*u lên một hơi uống cạn: “Anh uống cùng em uống R*ợ*u, như vậy được không nào?”.
Ánh mắt của Sở Vân Thượng chợt ánh lên một tia sáng lấp lánh, trong đó tựa hồ không còn hình ảnh của Tư Ngôn, vui vẻ tươi cười nhìn Kỷ Vân vì mình mà uống cạn chén R*ợ*u. Kỷ Huyên nhìn thấy Tư Ngôn đầu óc quay cuồng, hai má ửng đỏ, đôi mắt mơ hồ, trong lòng rung động, cũng không thèm để ý tới người đối diện, nhẹ nhàng đứng dậy bước đến gần cô hỏi: “Cô không sao chứ?”. Tư Ngôn dựa lưng vào ghế, lúc này thấy Kỷ Huyên đứng gần, cười hi hi hai tiếng: “Không sao. Tôi vẫn còn có thể uống nữa mà!”. Nói xong lại đưa tay ra như muốn với lấy cốc R*ợ*u. Kỷ Huyên vội vàng đỡ lấy tay cô: “Được rồi, được rồi, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, đợi về khách sạn rồi lại uống tiếp”. Nói xong nhìn sang Lạc Vũ Nghiên đang ngồi bên cạnh, nói: “Cô trông chừng cô ấy một chút”. Lạc Vũ Nghiên gật gật đầu: “Được, anh trở về chỗ ngồi của mình đi”. Kỷ Huyên và Lạc Vũ Nghiên trong lòng biết rất rõ quan hệ giữa hai người họ không còn có bất cứ uẩn khúc gì, nói cách khác, từ sau khi xảy ra chuyện của Nam Nam, mối quan hệ tồn tại giữa họ như trước đây đã hoàn toàn biến mất không dấu vết, nhưng Kỷ Huyên cũng không phải là một kẻ vô tâm như thế, anh ta biết trong mắt Lạc Vũ Nghiên vẫn còn có anh ta, cho nên cũng không nhắc đến chuyện chia tay, hai người họ cứ dây dưa dai dẳng như thế, trước mặt mọi người mọi biểu hiện của họ đã rất rõ ràng không còn là mối quan hệ nam nữ, hơn nữa Lạc Vũ Nghiên cũng sớm nhận thấy người mà Kỷ Huyên thích chính là Tư Ngôn, anh ta đối với mình một chút tình cảm cũng không có, cho nên đối với những yêu cầu như vậy của Kỷ Huyên, mặc dù cô cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng đồng ý một cách dễ dàng.
Kỷ Dục ngồi ở phía đối diện, thấy Kỷ Huyên đứng dậy bước đến gần Tư Ngôn, lại thấy anh ta ghé sát vào mặt cô, nhìn thấy Tư Ngôn cười với anh ta, giơ tay ra để anh ta đỡ lấy, trong lòng như có trăm nghìn ngọn lửa thiêu đốt, cốc R*ợ*u cầm trên tay không ngừng sóng sánh, sắc mặt lạnh lùng khó chịu dọa khiến cho người bên cạnh đang muốn nâng chén chúc R*ợ*u cũng sợ hãi vội vàng quay đi. Kỳ Dục đặt mạnh cốc R*ợ*u đang cầm trên tay xuống bàn, những muốn bất chấp tất cả để đi đến bên đưa cô về khách sạn để cứu cô ra khỏi những rắc rối trước mặt, không ngờ vừa mới đứng dậy, điện thoại trong túi lại kêu lên. Anh nhìn thấy Kỷ Huyên đã trở về chỗ ngồi của mình bèn rút điện thoại từ trong túi bước ra ngoài bấm nghe. Điện thoại là của Hướng Vãn gọi đến, Tiêu Sênh lại xảy ra chuyện. Kỳ Dục nhẹ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã gần đến nửa đêm, ngoài cửa sổ sương giăng đầy trời, vì mây nhiều nên bầu trời gần như đen đặc, không một vệt sáng, xa xa những dãy đèn đường đã được bật lên như thêu dệt vào khoảng đêm những đốm sáng vàng vọt yếu ớt, mơ hồ, hư ảo.
Trong lòng anh cảm giác rối bời, trước đây, tất cả tâm trí anh chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để tìm lại được Tiêu A Sênh, thậm chí anh còn cho rằng đó là mục đích sống duy nhất trong cuộc đời mình, nhưng giờ đây, ngay lúc này đột nhiên anh lại nảy sinh cảm giác chán chường, thất vọng. Anh biết điều này là không nên, anh nỗ lực bao năm như thế, chỉ vì mục đích tìm được A Sênh, làm sao có thể vì bệnh tình của cô mà cảm thấy phiền lòng được, nhưng anh không có cách nào có thể nói một cách rõ ràng tâm trạng của chính mình lúc này, trong sâu thẳm trái tim như có người đang nói với anh: Mày đã tìm được cô ấy, mày phải có trách nhiệm với cô ấy, không được vì ai mà làm đảo lộn cuộc sống của chính mình. Kỳ Dục đối với mình như vậy chứa đầy mâu thuẫn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc