Này! Mau Buông Cô Ấy Ra - Chương 15

Tác giả: Ức Cẩm

Cô ấy… khóc?
Vệ Bắc không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn cậu bắt nạt Diệp Sơ không biết bao nhiêu lần. Dù cho trước đây cậu thả sâu róm vào trong hộp 乃út của cô, cùng lắm là cô là bị dọa đến nỗi không dám động đậy chứ cô chưa hề khóc bao giờ.
Vậy mà, bây giờ những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cô. Hốc mắt đỏ rần, đôi môi đang mím chặt cùng bộ dáng rưng rưng nước mắt kia cứ như là cô đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn nặng nề. Không hiểu tại sao, trong tim Vệ Bắc đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy, cậu luôn cảm thấy vì mình đã làm sai điều gì mới khiến cho cô phải đau lòng như vậy.
Loại cảm giác này khiến cho cậu trở nên luống cuống, cậu chỉ biết đứng ngây ra nhìn từng giọt nước mắt của Diệp Sơ rơi xuống trước mặt mình. Trái tim của cậu như bị ai đó Ϧóþ nghẹt.
“Này, cậu đừng khóc nữa!” Đừng chỉ nhìn vào tính cách mạnh mẽ bên ngoài của cậu, thực chất bên trong cậu cũng chỉ là một thanh niên đang trưởng thành. Cậu cũng không hề có kinh nghiệm xử lý những tình huống bất ngờ như này.
Nghe thấy Vệ Bắc nói thế, Diệp Sơ chẳng những không nín mà cô còn khóc to hơn, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.
Lần này Vệ Bắc hoàn toàn bó tay,trong lòng cậu bứt rứt, đi qua đi lại mấy bước rồi cuối cùng cũng đứng yên chăm chú nhìn Diệp Sơ.
Cô khóc đến thương tâm, bờ vai cũng khẽ run run.
Vệ Bắc nghiến chặt răng, cậu tiến về phía trước rồi ôm cô vào lòng.
“Ngoan, đừng khóc nữa…” Trời ạ! Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, đây nhất định là câu nói dịu dàng nhất của cậu nhóc này rồi. Giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi mà khó có thể tin được là do cậu nói ra luôn.
Diệp Sơ muốn thoát khỏi vòng ôm của cậu nhưng cậu lại siết chặt hơn, khiến cô không đẩy cậu ra được. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng không giãy giụa nữa, mà tựa vào иgự¢ cậu khóc nức nở.
Nhìn cô gái bướng bỉnh ở trong lòng mình khóc đến xót xa như vậy, trong lòng Vệ Bắc dâng lên một cảm giác: Trong иgự¢ cậu bây giờ không chỉ là một cô bé đang khóc nữa mà dường như cậu đang ôm trong lòng nỗi buồn của cả thể giới.
Nỗi xót xa cứ thế lan tràn trong lòng cậu, trái tim mỗi lúc một đau nhức. Cậu chỉ biết ôm cô thật chặt.
Chẳng biết trời đã mưa nhẹ từ lúc nào, lặng lẽ bao phủ cả thành phố. Những hạt mưa nhỏ dưới ánh đèn đường đã trở nên nặng hạt. Trong khoảng không gian im lặng, từng hạt rơi xuống người hai cô cậu đang ôm siết lấy nhau dưới bầu trời tối đen.
Diệp Sơ cảm thấy hơi lạnh nhưng trong vòng tay ấm áp này, cô cảm nhận được hơi ấm đang truyền sang cho mình. Cô không còn thấy lạnh nữa, thậm chí còn có chút tham luyến không muốn rời xa.
Đây là cảm giác gì vậy nhỉ? Cô không thể nói cho rõ nhưng cuối cùng nhờ sự ấm áp này mà những giọt nước mắt cũng đã ngừng rơi. Chỉ là trong lòng cô còn rất đau khổ, nên bờ vai vẫn không ngừng run rẩy.
Vệ Bắc cảm thấy hình như cô đã không còn khóc nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng nhận ra rằng cậu đang ôm cô gái mà mình ngày đêm mong nhớ, thế là gương mặt của cậu hơi nóng lên.
Cậu đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, khe khẽ hỏi: “Cậu có thấy khá hơn chút nào không?”
Nếu Tần Dao nghe thấy cậu con trai nói chuyện với giọng điệu như này, chắc chắn bà sẽ nghĩ rằng cậu bị ma nhập.
“Ừ….” Diệp Sơ buồn rầu trả lời một tiếng, cô cảm giác được cậu đang vuốt tóc mình cho nên cô hơi ngượng ngùng. Cô đưa tay đặt lên иgự¢ cậu muốn đẩy cậu ra.
Vừa rồi Vệ Bắc không sao chịu nổi khi nhìn thấy cô khóc. Nhưng bây giờ khi cô đã nín thì lại muốn đẩy cậu ra luôn, cậu thì không nỡ xa rời chút nào. Thế là cậu lại mặt dày nói : “Nếu cậu vẫn còn buồn thì khóc thêm một lúc nữa cũng được, tôi không cười cậu là được rồi…..”
Trên trán Diệp Sơ xuất hiện hai vạch đen xì.
“Tớ khóc xong rồi, tớ muốn về nhà.” Cô nói xong liền đưa đẩy cậu ra.
Vệ Bắc nổi nóng, thấy cô cứ muốn tránh khỏi mình, trong lòng cậu lại tức giận, thốt lên: “Này, cậu làm sao thế hả? Khóc thêm một lúc nữa thì cũng có ૮ɦếƭ đâu!”Mau nhìn đi, cái này gọi là ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ đấy.
૮ɦếƭ? Từ này lại chạm đến nỗi đau của Diệp Sơ, vừa nghe thấy, cô lại ngẩn người, sắc mặt lại trở nên khác lạ.
Vệ Bắc chẳng qua là muốn ôm cô thêm chút nữa nên mới lỡ miệng nói ra. Cậu vừa thấy hình như Diệp Sơ muốn khóc thật, thì lại còn tỏ ra nóng nảy: “Này, cậu đừng có khóc thật đấy nhé!”
“Tóm lại là cậu có cho tôi khóc hay không hả?” Sắc mặt Diệp Sơ đen lại.
Khó thấy cô có vẻ mặt như vậy, Vệ Bắc hơi giật mình. Cậu suy nghĩ một chút, rồi miễn cưỡng nói: “Vậy… Hay là cậu đừng khóc, nhưng mà có thể để cho tớ ôm một lát nữa được không?”
“Không được!” Diệp Sơ cố hết sức đẩy, cuối cùng cũng thoát khỏi cậu: “Tớ muốn về nhà.” Cô nói xong, đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi xoay người bước đi.
Vệ Bắc quýnh lên, vội vàng đuổi theo kéo tay cô lại: “Tớ đưa cậu về nhà.”
“Không cần.” Diệp Sơ đẩy tay cậu ra.
“Tớ chỉ lo lắng cho cậu thôi!” Cậu vừa nói vừa nắm tay cô.
….
Thế là hai người cứ lôi lôi kéo kéo đi về nhà.
Lưu Mỹ Lệ không tin vào mắt mình nữa, thế nào mà lúc đi chỉ có một mình con gái, khi về lại thành hai người thế này? Hơn nữa ở phía sau là người mà bà không mong muốn con mình có quan hệ với cậu ta- chính là cậu nhóc nhà họ Vệ kìa.Mà nhìn kĩ lại thì bà lại thấy cậu ta đang lặng lẽ nhìn con gái mình rất trìu mến….. Lưu Mỹ Lệ rùng mình, sắc mặt bà trở nên khác thường.
“Tiểu Bắc, cảm ơn cháu đã đưa Diệp Sơ về nhà nhé, trời đã tối như vậy còn làm phiền cháu, thật ngại quá, cháu mau về đi, đừng để mẹ cháu lo lắng.” Bà khéo léo đuổi khách.
Nếu những lời này do Diệp Sơ nói ra, Vệ Bắc chắc chắn còn có thể mặt dày mà ở lại thêm một lát. Nhưng lời này lại từ miệng mẹ vợ tương lai mà ra nên cậu nhóc hoàn toàn bó tay.
“Vâng thưa cô, cháu về đây, vậy cô chăm sóc cho Diệp Siêu…. Diệp Sơ nhé, cậu ấy vừa mới bị dính nước mưa.” Có thể nói đây là thái độ lịch sự nhất từ trước đến nay của cậu. Sau khi nói xong, Vệ Bắc lưu luyến nhìn Diệp Sơ thêm một chút rồi cậu mới quay người rời đi.
Vệ Bắc vừa đi, Lưu Mỹ Lệ nhanh chóng đóng cửa lại, thấy viền mắt con gái đỏ đỏ, bà vội vàng hỏi: “Diệp Sơ, con có sao không? Sao lại khóc, có phải tên Vệ Bắc kia bắt nạt con? Mau nói cho mẹ nghe đi!”
Lúc này tâm tình Diệp Sơ đã ổn định rồi, cô lắc đầu một cái: “Cậu ấy không bắt nạt con, là con nhớ A bảo, không quên được nó cho nên mới….” Cô chưa nói xong, vành mắt lại đỏ thêm chút nữa.
Thấy con gái đúng là khóc vì cái ૮ɦếƭ của A Bảo, Lưu Mỹ Lệ mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều bà vẫn chưa yên lòng, nói thêm: “Diệp Tử, con đau buồn mẹ có thể hiểu được, nhưng mà con đừng chạy ra ngoài một mình nữa được không? Cha mẹ đều ở nhà, mà lại để người khác nhìn thấy con khóc ở bên ngoài thì không tốt chút nào, con hiểu không?” Bà đã cố gắng nói nhẹ nhàng rồi.
Diệp Sơ không nhận ra là mẹ đang âm thầm bảo cô tránh xa Vệ Bắc. Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Cái ૮ɦếƭ của A Bảo cũng là một kí ức khó quên với Diệp Sơ. Chú chó nhỏ này đã làm bạn với cô mười mấy năm trời, cho nên cô vẫn không thể nào quên được sự mất mát này.
Tâm trạng buồn bã cho nên cô ăn cũng ko còn ngon miệng nữa. Sau vài tháng như thế, từ trước đến giờ cân nặng của cô chỉ thấy tăng mà chưa bao giờ thấy giảm, vậy mà xuất hiện kỳ tích…..Cô sụt cân rồi!
Cho đến tận khi Diệp Sơ 16 tuổi, thì đây là lần đầu tiên kì tích Giảm Cân xảy ra. Tuy rằng cô gầy đi không nhiều lắm nhưng những nơi cần giảm thì lại giảm đi không ít : Eo nhỏ hơn này, chân nhìn cũng thon hơn, đặc biệt là khuôn mặt mũm mĩm trông giống như trẻ con giờ cũng gọn lại, cằm nhọn ra,đôi mắt to hơn.Ngoài ra thì làn da của cô vốn đã mịn màng sẵn. Có thể mơ hồ cảm nhận được ẩn giấu trong cô nhiều năm là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành
Cô vốn chẳng hề để ý đến những thay đổi này, nhưng là có người lại để ý muốn ૮ɦếƭ đi ấy.Không cần phải nói cũng biết, người này chắc chắn là Vệ Bắc.
Cô gái trong lòng cậu giờ lại trở nên xinh đẹp hơn, đáng lẽ ra cậu phải vui mừng mới đúng.Thế nhưng nhìn thấy cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp đáng yêu hơn,thì Vệ Bắc chợt nhận thấy một mối nguy hiểm đang dân dần hình thành.
Những bạn nam trong lớp trước đây hay chê cười cô luôn tìm cách gần gũi cô. Mỗi lần Diệp Sơ thu bài tập, kiểu gì cũng có mấy cậu bạn í ới, bên trái gọi một câu lớp trưởng,bên phải lại léo nhéo một câu lớp trưởng .Đã thế bọn họ còn thỉnh thoảng mượn cớ thảo luận bài tập để tiếp cận Diệp Sơ.Khiến xung quanh đồn thổi những chuyện vô cùng mập mờ
Cái gì? Bạn hỏi Vệ Bắc làm thế nào mà biết được chuyện trong lớp Diệp Sơ chứ gì?
Chẳng phải đây là nhờ công lao to lớn của hai người đó sao?
Người thứ nhất chính là bà Tần Dao- mẹ của Vệ Bắc, trong khoảng thời gian bà tìm kiếm quan hệ để đi cửa sau, nói đến khô cả miệng cuối cùng cũng chuyển được cậu con trai vào ban tự nhiên.Tuy rằng Vệ Bắc và Diệp Sơ không được học chung lớp nhưng ít ra hai người cũng học cùng một tầng, lúc rảnh rỗi cậu lại thường đứng ở cửa lớp của cô, chuyện gì cậu mà chẳng biết.
Còn một người nữa, chắc đến ૮ɦếƭ mọi người cũng chẳng đoán ra.Đó chính là Lâm Mậu Mậu.
Lâm Mậu Mậu sao có thể phát triển quan hệ với Vệ Bắc chứ? Chuyện này phải nói lại từ đầu.
Mới đầu Lâm Mậu Mậu cũng không có ấn tượng tốt với Vệ Bắc, thậm chí cô còn nhiều lần nói xấu Vệ Bắc trước mặt Diệp Sơ.Nhưng mà tục ngữ có câu : Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích lâu dài.
Lâm Mậu Mậu tuy không thích nhìn thấy Vệ Bắc hống hách.Nhưng cô càng không thể nhìn bạn nam mình thích lại đi thích cô gái khác.Khi nhìn thấy Diệp Sơ càng ngày càng được yêu mến, ánh mắt Triệu Anh Tuấn nhìn cô ấy mỗi lúc lại thêm si mê, đến nỗi mà cậu ta sắp chảy cả nước miếng luôn rồi.Lâm Mậu Mậu làm sao có thể không biết Triệu Anh Tuấn thích Diệp Sơ chứ?
Mặc dù cô là một cô gái rất có nghĩa khí nhưng cô tuyệt đối nhường người mình thích cho kẻ khác, thế nên cô đành phải làm một việc trái với lương tâm: Sống ૮ɦếƭ cô cũng phải tác hợp cho Vệ Bắc và Diệp Sơ.
Sau khi đưa ra quyết định này, đầu tiên Lâm Mậu Mậu đã bày tỏ thành ý với Vệ Bắc. Cụ thể là cô luôn luôn theo dõi hành động của Diệp Sơ,rồi lập tức báo cáo lại cho Vệ Bắc.Hơn nữa cô còn chủ động thay cậu bày ra kế sách để giúp cậu thu hút sự chú ý của Diệp Sơ ở mức tối đa.
Chẳng hạn như thế này:
"Lớp trưởng, lát nữa tan học cậu có rảnh không?" Vừa hết tiết, Lâm Mậu Mậu đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi hỏi Diệp Sơ.
"Có, sao vậy?"
"KFC mới ra một món ăn có hình Doraemon, lát nữa đi mua cùng tớ đi?"
"Nhưng mà mẹ tớ bảo phải về nhà sớm."
"Chắc chẳng sao đâu? Hôm nay là thứ sáu, chúng ta cũng tan học sớm mà, hơn nữa chỗ đó cũng không xa, cậu đi cùng tớ nhé!" Lâm Mậu Mậu phát huy hết khả năng đeo bám người.
Diệp Sơ không biết nên làm thế nào nên cô đành gật đầu.
"Tốt quá, vậy sau khi tan học cậu chờ tớ ở cửa chờ KFC nhé, không được trễ hẹn nhé!"
Diệp Sơ muốn nói: không phải chúng ta cùng lớp sao? Sao lại phải chờ nhau ở cửa chứ? Nhưng vừa định nói thì Lâm Mậu Mậu đã nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng học nên cô cũng chẳng nói nữa.
Đến lúc tan học, Diệp Sơ thu dọn sách vở xong, định gọi Lâm Mậu Mậu đi cùng nhưng khi nhìn sang đã thấy không thấy người đâu. Cô hơi 囧 , thầm nghĩ cô bạn này thật kì quái, chẳng lẽ cô ấy đã quên lời hẹn rồi sao.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Diệp Sơ dù sao cũng vẫn là một học sinh biết giữ lời hứa,quán KFC cách trường học không xa, nếu Lâm Mậu Mậu bảo đứng ở cửa chờ thì đến đó một lúc cũng không sao. Vì vậy Diệp Sơ đeo cặp sách lên, đi tới quán KFC.
Đứng ở chỗ đó, Diệp Sơ nhìn người đến người đi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lâm Mậu Mậu đâu.
Diệp Sơ cảm thấy hơi 囧, chẳng lẽ cô ấy quên thật à? Kệ vậy, hay là mình về nhà thôi. Cô suy nghĩ xong, quay người đi về nhưng vừa mới quay đầu lại đã bị người phía sau chặn lại.
"Cậu?" Diệp Sơ hơi sững sờ, không ngờ lại gặp Vệ Bắc ở chỗ này.
"Tôi thì sao?" Vệ Bắc thản nhiên bĩu môi một cái.
"Không sao cả...." Diệp Sơ lắc đầu một cái: "Tớ đang đợi Mậu Mậu, nhưng hình như cô ấy quên hẹn nên tớ đang chuẩn bị về nhà." Cô nói xong liền vòng qua người cậu để đi.
Cô vừa mới nhấc chân, đã bị người ở sau lưng kéo cánh tay lại: "Này, Diệp Siêu Nặng, cậu đói bụng hả?"
Hả? Diệp Sơ không hiểu cậu đang nói gì, lắc đầu: "Không đói."
"Chắc chắn là cậu đang đói bụng!" Vệ Bắc khẳng định nói.
"....." Diệp Sơ giậm chân nói: "Tớ thật sự không đói."
Vệ Bắc bị vẻ mặt vô tội của cô làm cho bực mình,cậu không tìm được cớ nào đành nói: "Cậu không đói nhưng mà tôi đói, đi ăn chút gì với tôi đi." Cậu nói xong, im lặng kéo Diệp Sơ vào trong quán KFC.
Diệp Sơ không hiểu chuyện gì, cô chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị kéo vào bên trong.Cô đứng ở phía sau Vệ Bắc trong nhóm đang xếp hàng một lúc, giống như hiểu ra cái gì liền đưa tay chọc chọc vào tay Vệ Bắc: "Này.\'
"Sao vậy." Vệ Bắc tức giận hỏi.
"Không phải cậu theo Mậu Mậu đến đây chứ?" Cô nói thẳng suy đoán của mình ra.
Vẻ mặt Vệ Bắc cứng đờ: "Mèo mèo chó chó cái gì? Ai thèm đi theo cái đứa con gái giống đàn ông kia chứ. Nói nhanh, cậu ăn cái gì?"
Ở trong góc nào đó, Lâm Mậu Mậu kéo thấp mũ xuống, cô chưa kịp nuốt ngụm coca trong miệng xuống, suýt chút nữa thì phun ra ngoài: Tên Vệ Bắc khốn kiếp này, tôi phải đem cậu đi phẫu thuật chuyển giới tính mới được!
Diệp Sơ cau mày,cô suy nghĩ một chút nói: "Tùy cậu."
"Cái gì là gọi là tùy hả? Nói nhanh!"
".... Vậy coca là được rồi."
"Chỉ uống coca làm sao mà đủ?"
"Thêm một phần khoai tây chiên nữa."
"Biết rồi." Vệ Bắc quay đầu, tươi cười nói với nhân viên phục vụ: "Cho một phần ăn gia đình, à đúng rồi, thêm một phần khoai tây chiên."
Khóe miệng Diệp Sơ giật một cái, không nói gì.
Một phần ăn gia đình rất nhanh được mang lên, ngoài ra còn có một con 乃úp bê Doraemon được tặng kèm theo chương trình khuyến mãi của cửa hàng.
Vệ Bắc nhíu mày nhìn con 乃úp bê kia: "Xấu thế, đây là con gì vậy?"
"Đây là Doraemon." Nhân viên phục vụ bó tay.
"Cái này xấu quá." Vệ Bắc chỉ về phía đằng trước: "Tôi muốn cái kia."
Nhân viên phục vụ đáng thương ngẩng đầu lên, nhìn lên trên tủ trưng bày treo một con heo vô cùng xấu xí, khóe miệng bắt đầu giật giật: "Cái này là của phần ăn khác."
"Vậy lấy thêm một phần ăn kia."
".... Đây là cái cuối cùng, nên cậu không được chọn nữa đâu đấy."Nhân viên phục vụ vội nói.
"Biết rồi, sao nói nhiều thế?"
Cuối cùng, trước ánh mắt kì quái của mọi người, trên bàn ăn của hai người được để thêm một khay một phần ăn dành cho hai người nữa, ngoài ra còn có một con heo xấu xí.
"Trẻ con bây giờ ăn uống thật là..." Bà lão bên cạnh than vãn nói một câu bị Vệ Bắc trừng mắt hung hãn nhìn.
Diệp Sơ 囧 nghiêm mặt ngồi xuống, hơi khó chịu nói: "Thật ra thì hai chúng ta không ăn hết nhiều như vậy đâu...."
Vệ Bắc không trả lời cô, ngược lại còn cầm con heo trên bàn kia lẩm bẩm: "Cậu xem con heo này có giống cậu không?" Nói xong cậu còn chọc vào mũi con heo.
Giống..... Giống cái đầu cậu ấy.Cho dù Diệp Sơ có thể nhịn nhưng giờ phút này không thể nhịn thêm được nữa.
Cô chép miệng vài cái, bắt đầu uống coca.Cô vừa uống vừa cắn ống hút.
Ở bên kia, Vệ Bắc còn đang chọc chọc cái mũi con heo, vừa chọc vừa nói: "Chúng mình đặt tên cho nó đi, gọi là Siêu Nặng có được không?"
Diệp Sơ thấy mình sắp khóc đến nơi, có ૮ɦếƭ cô cũng không chịu nói chuyện.
"Gọi là Siêu Nặng đi?"Vệ Bắc vẫn nói tiếp.
"A Bảo....." Cuối cùng Diệp Sơ cũng lên tiếng.
"Cái gì?"
"Gọi là A Bảo chứ cái gì nữa."Diệp Sơ nghĩ dù sao gọi như vậy còn tốt hơn là Siêu Nặng.
"Được." Vệ Bắc gật đầu một cái, lại chọc vào mũi con heo: "Vậy tên mày sẽ là Siêu Nặng nhé, có nghe thấy không?"
Diệp Sơ: "...."
Bữa ăn này đúng là quái lạ, từ đầu tới cuối Diệp Sơ chỉ uống một cốc coca,và ăn nửa phần khoai tây chiên. Tất cả còn lại đều do một mình Vệ Bắc giải quyết nốt, nhưng dù sao một mình cậu cũng không thể ăn hết nhiều như vậy.Kết quả là lãng phí rất nhiều.
Lâm Mậu Mậu Ϧóþ cổ tay đứng ở trong góc, không ăn hết thì đừng có mà đổ đi,, để cho mình ăn có phải tốt hơn không!
Phía bên này, Vệ Bắc còn khuyên Diệp Sơ: "Cậu ăn đi, sao lại không ăn thế?"
"Không muốn ăn....." Có thể là do gần nhất đều ăn ít nên cô không thể ăn nhiều được nữa.
"Không muốn cái gì? Không ăn thì làm sao mà lớn được? Cậu nhìn cậu đi,thịt đâu rồi...." Vệ Bắc nói xong, không khách khí đưa tay ra Ϧóþ cánh tay của Diệp Sơ.
Lúc ấy đang là mùa hè nên cô mặc áo ngắn tay, cánh tay bị cậu cầm khiến Diệp Sơ cảm thấy không được tự nhiên lắm: "Cậu làm gì vậy, buông ra!"
"Không buông." Cậu nhóc vừa nói xong lại giơ tay ấn ấn vào hông của cô: "Nhìn xem, ở đây cũng không có thịt...."
Mẹ kiếp, sao mình lại không nghĩ ra có thể ăn đậu hũ của Anh Tuấn theo cách như này nhỉ ? Lâm Mậu Mậu tiếp tục Ϧóþ cổ tay.
Đúng lúc Diệp Sơ đang bị Vệ Bắc làm phiền, thì điện thoại di động của Vệ Bắc đổ chuông.
Tuy Vệ Đông Hải dạy dỗ con rất nghiêm khắc nhưng dù sao ông cũng rất thương cậu con trai.Cho nên khi Vệ Bắc vừa vào trung học ông đã mua điện thoại di động cho cậu để thuận tiện liên lạc.
Vệ Bắc miễn cưỡng rút tay đang để trên eo của Diệp Sơ ra, để nghe điện thoại.
Là Lưu Hàn gọi tới: "A Bắc, không phải bảo tối đánh bida sao? Cậu ở đâu?"
Vệ Bắc liếc nhìn Diệp Sơ: "Hôm nay không được, có tí việc."
"Này người anh em, sao không đi nữa chứ?Không phải chúng ta đã hẹn trước rồi sao, tôi còn định giơi thiệu cho cậu vài người bạn đấy, nếu cậu không đến tức là không nể mặt tôi rồi."
Đã nói đến mức này, Vệ Bắc dù sao cũng là một người trọng nghĩa khí: "Được, ở chỗ nào, tí nữa tôi đến."
Vệ Bắc vội vàng cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ nói: "Tôi có chút việc, tôi đưa cậu về trước."
"Không cần." Diệp Sơ lắc đầu: "Tớ tự về được rồi."
"Không phải nói nhiều, tôi đã nói đưa cậu về thì tôi sẽ đưa cậu về."Cậu luôn ngang ngược, hoàn toàn không để người ta lựa chọn.
Diệp Sơ đành chịu, cuối cùng vẫn phải cùng cậu đi về.
Lúc hai người đi ra, Lâm Mậu Mậu ở trong góc gào thét: Đóng gói, hai người quên đóng gói hả!!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay