Nàng Phi Lười Của Tà Vương - Chương 46

Tác giả: Chấp Loạn

Gặp Mặt Thái Tử

“Khách quan, xin mời lên lầu”
Trang Thư Lan còn chưa xuống cầu thang thì tiểu nhị đã đon đả dẫn một người lên.
Cầu thang thật là chật chội! Trang Thư Lan hơi thở dài một tiếng, trừng mắt nhìn người đang bước tới, bên hông hắn đeo một khối ngọc bội màu vàng. Ha, một nhân vật không tầm thường nữa lại tớim chỉ tiếc rằng kịch hay đã kết thúc rồi!
Đối với Tư Đồ Tu Nam đang đi tới trước mặt, Trang Thư Lan coi như không thấy. Dù sao hắn cũng đang cải trang vi hành, nếu như nàng còn hành lễ với hắn vậy thì hắn cải trang cũng coi như không.
“Sư phụ, chúng ta mau rời khỏi nơi thị phi này đi!”
Trang Thư Lan ghé người nói nhỏ vào tai Huyễn Bách.
Quế Hương phường quả là nơi quần long hội tụ, khó mà có thể không tới nơi này một lần, gần đây lại tụ hội toàn những đại nhân vật trong triều. Aizz! Bây giờ có thể nói cái gì a, chỉ có thể nói: Trang Thư Lan, vận khí của ngươi không phải tốt bình thường mà là vô cùng tốt!
Huyễn Bách lẳng lặng gật đầu. Hắn cũng nhận thấy toàn thân vị công tử đang bước lên cầu thang khí chất cao quý, nho nhã lại mang theo một chút lệ khí (bạo tàn) – đối với một sát thủ hàng đầu muốn thấy bộ mặt thật của người khác không phải là một việc khó . Mà lệ khí kia khiến cho Huyễn Bách cũng không muốn ở lại nơi này lâu hơn.
Nàng định coi như không nhìn thấy Tư Đồ Tu Nam – Thái tử đương triều, hoàng đế tương lai – nhưng khi đi ngang qua nhau hắn lại mỉm cười mở miệng:
“Trang đại nhân muốn rời đi ư? Hôm nay bản….. Ta đến đây du ngoạn, nhân tiện gặp người quen, chi bằng cùng nhau ngồi xuống uống vài chén?”
Trang Thư Lan đã định bỏ qua lời của Tư Đồ Tu Nam nhưng lại e ngại hắn là thái tử, tương lai sẽ là hoàng đế, nếu đắc tội với hắn chỉ sợ sau nay bất luận có làm quan nữa hay không cũng khó mà sống yên ổn! Nhưng mà nàng thực sự giống một tiểu thư bồi rượu đến bồi hắn uống rượu vậy sao?
Nếu như là trước kia nàng sẽ băn khoăn bởi vì còn có thứ vướng bận nhưng hiện tại nàng chỉ là một kẻ cô độc, có gì phải sợ? Cho dù đắc tội thái tử thì sao, chẳng phải nàng đã sớm chọc giận mẫu hậu của hắn đấy thôi!
“Thật xin lỗi, hạ quan không phải là cô nương bồi rượu, hơn nữa hạ quan với… ta với ngài cũng không quen biết!”
Bước chậm lại một chút nhưng không có ý định dừng lại, Trang Thư Lan liếc nhìn Tư Đồ Tu Nam một cái, khoé miệng mơ hồ nét cười trào phúng.
“Láo xược!”
Tuỳ tùng đi theo bên cạnh Tư Đồ Tu Nam chỉ thẳng nàng, trừng lớn mắt, giọng hắn rõ ràng là của một thái giám.
“Láo… Chủ nhân của ta mời ngươi uống rượu…. ngươi còn dám khước từ…”
Lông mày Trang Thư Lan khẽ nhíu, cười lạnh một tiếng.
“A! Đây là đâu mà tới lượt nô tài như ngươi mở miệng, thật không biết quy củ, chủ nhân nói chuyện tới lượt ngươi chen miệng vào hay sao?”
Tuỳ tùng kia bị Trang Thư Lan quát như vậy phản ứng đầu tiên là hoảng sợ. Hắn đi theo thái tử nhiều năm như vậy, quan viên trong triều thấy hắn người nào lại dám không nể mặt? Cho dù không nể mặt nhưng cũng chưa từng có ai dám quát hắn như thế! Mà Trang Thư Lan không chỉ quát, nàng còn tỏ rõ thái độ khinh thường, ánh mắt kia lạnh lùng khiến hắn không khỏi rùng mình. Nhưng lại không cam lòng, dù thế nào đi nữa hắn làm sao có thể để cho một tiểu quan ngũ phẩm hù doạ! Ỷ vào thái tử ở bên cạnh, hắn cũng có thêm vài phần dũng khí khoa chân múa tay nói.
“Ngươi…..”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tư Đồ Tu Nam ngắt lời.
“Kim Bảo, mau xin lỗi Trang đại nhân!”
“Gia…….”
Kim Bảo trợn mắt không thể tin được những lời này lại là Tư Đồ Tu Nam nói. Dù thế nào, hắn cũng là thái giám tam phẩm vậy mà lại phải xin lỗi một quan ngũ phẩm…. việc này….. việc này chẳng phải là thái tử đã tự mình hạ thấp thân phận hay sao?
Xem ra thái tử này cũng là kẻ co được dãn được (biết ứng phó với tình hình cụ thể)! Trong lòng Trang Thư Lan âm thầm đánh giá. Nhưng đánh giá thì đánh giá, nét mặt nàng cũng hoà hoãn đi một chút, tiếp tục bước xuống bậc thang.
“Ngài đang vi hành mà đúng lúc hạ quan có việc cho nên xin thứ lỗi, hạ quan không thể phụng bồi!”
Nói trắng ra là bây giờ ngươi không thể lấy thân phận thái tử ra để ép ta. Bởi vậy ta có bồi rượu hay không phải xem tâm tình của bổn tiểu thư đây như thế nào?
Tư Đồ Tu Nam không phải là kẻ ngu ngốc, Trang Thư Lan đã có tính toán sẵn rồi chỉ chờ hắn nói ra nữa mà thôi. Tư Đồ Tu Nam cười khẽ, mở miệng.
“Hôm nay là ta đường đột rồi. Nếu Trang đại nhân có việc, vậy ngày khác ta lại mời Trang đại nhân uống rượu vậy!”
“Hạ quan không dám!”
Trang Thư Lan chắp tay hành lễ.
“Hạ quan cáo từ!”
Hừ, ngày khác uống rượu? nàng mà đi thì đúng là kẻ ngu ngốc! Thời buổi rối loạn, cho dù nàng không có chỗ dựa cũng không muốn đi tìm chỗ dựa! Quan trọng hơn, hiện tại thân phận của nàng cũng rất khó xử, là nữ nhi bị Trang thừa tướng đuổi ra khỏi phủ, lại có tin đồn quan hệ mờ ám với Tư Đồ Minh Duệ, vì thế cho nên hai đại phái trong triều đương nhiên không có ai dám gây khó dễ cho nàng!
Trang Thư Lan không thèm liếc mắt nhìn Tư Đồ Tu Nam một cái mà nhanh chóng xoay người bước đi. Huyễn Bách đi phía sau Trang Thư Lan, lại nhìn thái tử một cái rồi cũng bước nhanh theo nàng. Vừa ra khỏi Quế Hương phường, lần đầu tiên Huyễn Bách phát hiện bản thân hắn thiếu kiên nhẫn như vậy.
“Lan nhi, người vừa rồi là ai? Nghe khẩu khí của hắn chắc chắn có quan hệ với người trong hoàng thất!”
“Đúng vậy! Hắn là thái tử đương triều”
Trang Thư Lan trả lời nhẹ tênh.
Huyễn Bách cảm thấy kinh ngạc, Trang Thư Lan sao có thể gặp được những đại nhân vật như vậy! Đắc tội với thái tử đương triều, chẳng lẽ nàng không để ý tới an nguy của bản thân sao?
“Lan nhi, vừa rồi ngươi không nên nói chuyện như vậy với thái tử!”
Cho dù Huyễn Bách không thích thú gì chốn quan trường nhưng bây giờ Trang Thư Lan đã làm quan, hắn cảm thấy về phương diện này vẫn nên nhắc nhở nàng một chút.
Trang Thư Lan dừng bước, nhìn Huyễn Bách chằm chằm, dường như muốn tìm thứ gì quan trọng trên người hắn .
“Sư phụ, thật khó tin người lại nói ra những lời này!”
Thấy Huyễn Bách bị nàng nhìn mà mất tự nhiên, Trang Thư Lan bật cười, thuận tay gạt đi những bông tuyết rơi trên mi.
“Sư phụ, thật ra ta cũng biết vậy, nhân sỹ giang hồ rất khó hoà hợp với những người trong quan trường. Cho nên nếu ngày khác ra ngoài với ta mà gặp tình huống như ngày hôm nay, nếu người không thích thì có thể rời đi, không cần cố ý ở lại giúp ta!”
Mặc dù người trong giang hồ cũng có ngấm ngầm giở thủ đoạn sau lưng nhưng phần lớn đều là những người hào sảng, nếu như không vừa ý thì nói đánh người liền đánh người, có thù liền báo, kẻ mạnh nhất chính là người đứng đầu, không cần nhìn trước ngó sau. Nhưng trong quan trường lại không như vậy, bất luận quan phẩm lớn hay nhỏ, chỉ cần sơ ý một chút là có thể đắc tội với người ta, sau đó âm thầm đâm ngươi một nhát, thẳng tay tiêu diệt cả gia tộc ngươi.
“Nếu như trước kia có lẽ ta cũng có thể yên tâm! Nhưng hôm nay thấy tốc độ ngươi gặp rắc rối ta thực sự không yên tâm!”
Cho dù Huyễn Bách chán ghét quan trường lừa lọc, giả dối, nhưng nếu như Trang Thư Lan không may đắc tội với ai, nếu có hắn ở bên cũng có thể đảm bảo một chút. Nếu như thấy nàng gặp nguy hiểm hắn có thể đưa nàng rời đi.
“Không cần.”
Trang Thư Lan cười hì hì cự tuyệt.
“Nếu mỗi ngày người đều đi theo ta, chẳng phải ta đây chiếm toàn bộ thời gian của người ư? Ta không muốn Như Ngọc tỷ tỷ căm ghét ta đâu!”
Huyễn Bách nghe Trang Thư Lan nói xong, sắc mặt cũng dịu đi.
“Hoa Như Ngọc cũng có chuyện của nàng ấy, ngươi không cần phải quan tâm”
“Vẫn không cần a!”
Trang Thư Lan lắc đầu.
“Sư phụ, người quá nghiêm túc, mỗi ngày đều nhìn thấy người ta sẽ không ngủ yên! Hơn nữa hiện tại chuyện quan trọng nhất của người là quan tâm tới Hoa Như Ngọc, dành thời gian ở bên nàng, khiến trong mắt nàng chỉ còn có người, chỉ hy vọng bên cạnh người! Người nên có ý thức một chút, Như Ngọc tỷ tỷ xinh đẹp như vậy lại hay giao tiếp với đám người quyền quý có tiền, nếu không xem chừng nàng, chỉ sợ con vịt trong tay cuối cùng vẫn còn bay mất!”
“Con vịt còn chưa tới tay cho nên nó còn bay ư?”
Huyễn Bách thì thầm.
“Cái gì?”
Trang Thư Lan chỉ sợ nghe nhầm, Hoa Như Ngọc ước gì ở cạnh hắn còn không được làm sao có thể bay! Vậy lời nói của Huyễn Bách có ý gì? Cái gì gọi là chưa tới tay? Aiz….. Chẳng lẽ ý hắn là chính thức đem Hoa Như Ngọc ăn sạch sẽ mới xem như có trong tay sao?
“Không có gì!”
Huyễn Bách phủi phủi bông tuyết trên đầu Trang Thư Lan, tâm trạng rất tốt hỏi.
“Ta quá nghiêm túc? Vậy sau này ta sẽ thử cười nhiều hơn một chút có được không?”
“A…không cần!”
Trang Thư Lan vội vàng lắc đầu, đồng thời lui về phía sau hai bước.
“Ta đã quen với người mặt than rồi nếu như người cười nhiều hơn một chút, ta chỉ sợ dây thần kinh của người có vấn đề mất!”
Huyễn Bách vừa nghe xong liền đen mặt. Cho dù không hiểu hết những lời nàng nói nhưng nhìn thấy thái độ đùa dai cười cợt của nàng, hắn biết nhất định lời nàng nói không phải tốt đẹp gì.
“Còn có điều này, sư phụ, về sau không có việc gì thì đừng có xoa đầu ta, ta không phải chó cũng chẳng phải là mèo !”
Trang Thư Lan coi như không thấy sắc mặt Huyễn Bách, nói thêm một câu đồng thời cũng quay người rời đi, vừa đi vừa nói.
“Sư phụ, người về trước đi, ta phải tới chỗ Di nương !”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc