Nàng Phi Lười Của Tà Vương - Chương 16

Tác giả: Chấp Loạn

Yết Bảng

Sau khi cuộc thi đình kết thúc, Trang Thư Lan liền bị cấm túc!
Nguyên nhân rất đơn giản! Trở thành trò cười tại trà lâu, danh tiếng của Trang Thư Lan đã vang vọng tới từng ngóc ngách trong kinh thành. Có vẻ như tất cả mọi người đều cho rằng vị nhị tiểu thư của Tướng phủ là một nữ tử có hành vi bừa bãi, lại còn có quan hệ mờ ám với con trai độc nhất của Phó vương gia. Hơn nữa hôm qua tại trà lâu còn mạnh miệng thừa nhận cũng bởi vì cha nàng – thừa tướng đại nhân nghe được tin đồn này nên mới giận xanh mặt, mắng chửi nàng một hồi rồi nhốt nàng vào phòng, ngay cả việc dùng bữa cũng không cho phép bước ra.
“Tiểu thư, mời người dùng bữa tối!”.
Tứ Nhi bưng đồ ăn vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, nhìn vài miếng rau quả trong nồi súp và hai món ăn chay, khẽ thở dài.
“Tiểu thư, mấy vị đại thẩm trong phòng bếp cũng càng ngày càng quá đáng rồi, lại dám không cho một món ăn mặn nào! Vừa rồi nô tỳ đã cãi nhau một trận với Trương đại thẩm trong phòng bếp, tiểu thư có bị lão gia cấm túc nhưng cho dù thế nào người vẫn là chủ tử! Các nàng làm như vậy thật là bất kính…….”
“Đủ rồi!”
Đặt cuốn sách dạy đánh cờ trong tay xuống, Trang Thư Lan đứng dậy ngồi vào bàn ăn, nhận lấy cơm của Tứ Nhi đồng thời cười híp mắt hỏi.
“Có cơm để no bụng đã là quá tốt rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Thấy tiểu thư nhà mình đang bình thản ngồi ăn cơm, Tứ Nhi cảm thấy hình như tiểu thư đã đoán trước được chuyện này, nếu không tại sao nàng lại có thể bình tĩnh với mấy tin đồn nhảm nhí kia như vậy?
“Tiểu thư, người…Những gì người làm ở trà lâu đều là cố ý sao?”
Suy nghĩ hơn nửa ngày trời, lại thấy tình cảnh của tiểu thư bây giờ, Tứ Nhi cũng chỉ đưa ra được kết luận kia.
“Cố ý?”
Trang Thư Lan cười khẽ, nghĩ lại chuyện khôi hài ngày ấy. Lúc mới bắt đầu đúng là nàng vô ý nói chuyện với Tứ Nhi nhưng đến khi Phó Thuyết gây chuyện thì tất cả đều có tính toán. Nhưng Trang Thư Lan không muốn nói rõ chuyện ấy.
“Tứ Nhi, ngươi cho rằng có người tự đặt bô ỉa trước mặt mình à?”
Ặc …Tứ Nhi cảm giác muốn nôn, sao tiểu thư có thể nói những lời như thế ngay trong lúc dùng cơm chứ! Trong khi nàng còn ăn rất ngon miệng cứ như đang ăn sơn hào hải vị chứ không phải cơm chay xoàng xĩnh.
“Tiểu thư không thể nói từ nào dễ nghe hơn để so sánh được à? Cho dù việc này không phải người cố ý làm thì cũng không cần đánh giá thấp bản thân như vậy chứ!”
Tứ Nhi bất đắc dĩ nói. Tuy mười ngày nay đã thân thiết hơn với Trang Thư Lan nhưng càng ở cạnh, càng hiểu rõ thì Tứ Nhi càng nhận thấy tiểu thư bây giờ có nhiều điểm rất khác trước kia. Đôi khi vui đùa như trẻ nhỏ, đột nhiên nàng lại thích trêu đùa người khác, lúc đó rất vui vẻ cười híp mắt lại cong lên hình bán nguyệt. Những lúc nàng tươi cười như vậy làm cho người đối diện cũng vui lây, thực sự thấy vui cùng với nàng.
“Ha ha”
Trang Thư Lan cười nhưng không nói, tiện thể đặt đũa xuống. Tứ Nhi thấy vậy liền mang cho nàng một chén trà. Súc miệng xong, dùng khăn lụa lau nhẹ lên môi, Trang Thư Lan chậm rãi đứng dậy, trở lại ngồi xuống bàn đọc sách, cầm sách dạy đánh cờ lật hai trang, lại buông, ngẩng đầu nhìn Tứ Nhi còn đứng ở một bên. Đặt cuốn sách lên bàn, nàng lấy tay chống cằm tựa vào thành bàn, cười híp mắt nhìn Tứ Nhi hỏi.
“Tứ Nhi còn có việc gì à?”
“Tiểu thư vẫn chưa trả lời câu hỏi của nô tỳ!”
Tứ Nhi vẫn kiên trì, nhất định hôm nay phải hỏi cho ra được đáp án.
“Mười ngày qua tiểu thư luôn dương dương tự đắc, thậm chí ngay cả tâm trạng cũng rất tốt, nô tỳ cho rằng ngày đó ở trong trà lâu là do tiểu thư cố ý chọc Phó công tử! Cũng là cố ý nói mập mờ… .biết trước những lời đồn thổi bay đầy trời sẽ khiến cho lão gia tức giận tới run người!”
“Thông minh!”
Trang Thư Lan khẽ nói một tiếng nhưng trong nháy mắt lại cười chế nhạo Tứ Nhi, xem ra vẫn còn tính cách trẻ con.
“Vậy Tứ Nhi, theo như ngươi nói thì ta làm những việc ấy thì có tác dụng gì? Hiện giờ trong hẻm ngoài phố đều lưu truyền tin đồn kia làm tổn hại thanh danh của ta, nói không chừng cả đời này ta không gả cho ai! Ngươi nói thiên hạ đồn đại về ta như vậy thì có lợi gì cho ta nào?”
Vốn tưởng rằng Tứ Nhi chỉ là một người nông nổi thẳng thắn, không ngờ mấy ngày nay nàng quan sát cẩn thận mọi biểu hiện của mình như vậy. Cho nên Trang Thư Lan đã có cái nhìn khác hẳn về Tứ Nhi.
“Ừm …thật ra Tứ Nhi cũng không biết tiểu thư làm vậy thì có lợi gì”
Tứ Nhi không hiểu nhìn nàng.
“Nô tỳ nghĩ rất lâu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra đành phải tới hỏi tiểu thư!”
Tứ Nhi nói hết những gì mình nghĩ cho Trang Thư Lan biết. Nàng cũng không vội trả lời chỉ là nhìn chằm chằm vào Tứ Nhi, khoé miệng lại tươi cười như trước, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói.
“A! Thật ra ta cũng nghĩ như vậy, ta làm như thế thì có lợi gì đâu? Suy nghĩ đã lâu mà cũng không nghĩ ra lý do gì, có lẽ căn bản cũng không có mục đích, hôm đó tất cả chẳng qua là phấn khích dâng trào thôi!”
Nói xong liền chậm rãi đi tới bên giường, nhắm mắt, bắt đầu nghỉ ngơi.
Phấn kích dâng trào? Chỉ với bốn chữ này có thể nói hết tất cả mọi chuyện sao? Đánh ૮ɦếƭ Tứ Nhi cũng sẽ không tin sự tình chỉ đơn giản như vậy! Nhưng Tứ Nhi cũng không có ý định hỏi lại, dù có hỏi tiểu thư cũng sẽ không nói!
“Dạ, tiểu thư biết không, ngày mai là ngày yết bảng rồi!”
Vốn định thu dọn bát đĩa rời đi, lúc này Tứ Nhi mới nhớ tới chuyện quan trọng cần nói.
“Ừ!”
Mắt không mở, nàng vẫn cúi đầu, từ cổ họng truyền ra âm thanh đơn điệu không mang theo cảm xúc nào, xem như đáp lại câu nói của Tứ Nhi .
Chỉ một chữ? Tứ Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai rồi lại mở to mắt thử xem mình có nghe nhầm không, càng không có nhìn lầm, vẻ mặt tiểu thư vẫn bình yên nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tiểu thư không hề quan tâm sao? Người không thèm để ý người có thi đậu hay không à? Tiểu thư cũng không lo lắng nếu người không đậu Trạng nguyên thì lời hứa với lão gia tính sao bây giờ? Nô tỳ nhớ rõ ngày đó không chỉ có lão gia mà cả gia tộc cũng có mặt…Nếu như không thực hiện được lời hứa thì thật mất mặt!”
“Không sau đâu, dù gì bây giờ thể diện của ta đã không còn, có bị mất thêm lần nữa cũng chẳng có gì là to tát cả”
Trang Thư Lan than khẽ.
“Haizz, cái mặt này này, nói nhiều cũng thành thói quen, lần khác có cơ hội phải làm nhiều thêm mấy chuyện “mất mặt” nữa mới được!”
Thói quen? có cơ hội làm thêm vài chuyện mất mặt? khoé miệng Tứ Nhi co giật, rất muốn lấy 乃úa bổ đầu Trang Thư Lan ra xem trong rốt cuộc còn những thứ gì nữa!
“Tiểu thư cho rằng người có mấy phần nắm chắc mình sẽ trúng Trạng nguyên năm nay?”
Tứ Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần nữa.
“Ừm….99% là hạng nhất”
Trang Thư Lan đột nhiên lặng lẽ mở mắt, nghiêm túc nhìn Tứ Nhi
“Hạng nhất?”
Đánh ૮ɦếƭ Tứ Nhi cũng không tin. Nàng đã sớm nghe ngóng đề thi năm nay không hề dễ, phải nói là rất khó. Mà ngày ấy tiểu thư nộp bài thi rất sớm, cho nên không thể nào có khả năng làm xong trong từng ấy thời gian. Ngay cả đại tiểu thư cũng thừa nhận không thể làm xong bài, huống chi nhị tiểu thư lại ra khỏi trường thi trước một canh giờ!
“Đúng!”
Thấy vẻ mặt Tứ Nhi vẫn không tin, Trang Thư Lan cố gắng nhịn cười, nói thật lòng.
“Bất luận là tính từ trên xuống hay từ dưới lên, luôn có một cái hạng nhất! Hơn nữa ta cho ngươi biết một bí mật nhỏ nha…Đưa lỗ tai lại đây ta nói cho ngươi nghe!”
Tứ Nhi nhanh chóng ghé tai sát mặt Trang Thư Lan, vốn tưởng rằng Trang Thư Lan sẽ cho một đáp án xác định, không ngờ nàng chỉ nói một câu.
“Thật ra ngày đó ta chỉ viết được có ba chữ, sau đó bất cẩn ngủ quên mất, nhưng lại càng bất cẩn hơn là làm rơi hai vệt nước miếng trên bài thi…….”
“Hả?”
Tuy rằng Tứ Nhi đã sớm nghĩ tới khả năng tiểu thư nộp giấy trắng nhưng khi nghe chính miệng tiểu thư thừa nhận, Tứ Nhi vẫn không chịu nổi “kinh hoàng” – Thử nghĩ xem có người nào tham gia thi đình như vậy không chứ! Không chỉ ngủ quên lại còn chảy cả nước miếng! Ai da, không biết chủ khảo năm nay nhìn thấy thí sinh như vậy có tức giận tới mức xanh mặt, môi tím tái hay không?
Rất hài lòng nhìn bộ dạng Tứ Nhi đúng như mình dự đoán, Trang Thư Lan vui vẻ nằm lại trên giường.
“Tứ Nhi, ta nghỉ ngơi một lát, ngươi đi làm việc của ngươi đi! Đúng rồi, trước khi đi nhớ tắt đèn trong phòng!”
“Dạ!”
Tứ Nhi máy móc đáp trả nhưng chân thì không hề di động.
Nhận ra người phía sau vẫn đứng im không hề di chuyển, Trang Thư Lan cười ha ha.
“Tứ Nhi, vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi! Ngươi đừng tưởng là thật!”
“Có thật là chỉ giỡn nô tỳ không ạ?”
“Ừ!”
“A, vậy thì tốt quá!”
Tứ Nhi vỗ иgự¢ an tâm đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nên nhớ rằng cuộc thi lần này rất quan trọng. Nếu tiểu thư thật sự làm như vậy, làm cho quan chủ khảo mất hứng mang bài thi của nàng tới trước mặt hoàng thượng, thế nào tiểu thư cũng bị phán tội coi thường cuộc thi, vậy thì……Tứ Nhi thật sự không dám nghĩ tới hậu quả sẽ ra sao!
“Nô tỳ cáo lui!”
Giờ mão!
Lúc này trên con phố đông đúc nhất kinh thành cũng chỉ có vài người đi lại. Tất cả mọi người đều tập trung ở cuối phố, giương mắt khó tin nhìn mấy chiếc đèn Ⱡồ₦g đỏ thẫm treo trước Tướng phủ, lại nhìn những gia đinh đứng gác trước cửa – A, hôm nay gia đinh trong tướng phủ đều mặc y phục mới mang giầy mới. Kỳ quái, có chuyện gì tốt mà tất cả đều thay y phục mới vậy? Chẳng lẽ Thừa tướng lại muốn cưới thêm một vị phu nhân nữa ư? Cũng khó trách thiên hạ lại đồn đại như thế!
Còn đang nghi ngờ thì một con ngựa phi nhanh tới, dừng trước cổng lớn của Tướng phủ, người trên lưng ngựa vội vàng nhảy xuống, cúi người thở hổn hển, lớn tiếng hô lên:
“Chúc mừng lão gia! Chúc mừng lão gia! Đậu rồi! Đậu rồi!”
Trang Đức mặc triều phục đang đi vào tây viện với Thất phu nhân, còn chưa vào phòng, gia đinh truyền tin đã vọt tới trước mặt hắn.
“Ừm”
Trang Đức hơi gật đầu, sắc mặt bình tĩnh hỏi:
“Đại tiểu thư có đậu Trạng nguyên không?”
“Bẩm lão gia, đại tiểu thư đậu bảng nhãn.”
Gia đinh lấy tay lau lau khuôn mặt đầy mồ hôi, thở hổn hển trả lời, giờ sửu đã bị tổng quản phái đến Quốc Tử Giám chờ yết bảng, sau hai canh giờ chờ đợi mới biết được tin tức, sau khi trở về ngay cả một ngụm nước cũng không kịp uống!
“Bảng nhãn?”
Sắc mặt Trang Đức trầm xuống.
“Vậy Trạng nguyên là ai?”
Trang Đức hỏi câu này thì trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói của Trang Thư Lan hôm đại lễ, tim đập thình thịch, ngay cả những ngón tay dấu trong triều phục cũng khẽ run rẩy!
“Trạng nguyên là một người họ Mạnh, danh xưng là Thi Lâm”
Gia đinh cung kính cúi đầu nhanh miệng trả lời.
Vừa nghe được tin như thế, tâm tình Trang Đức cũng buông lỏng không ít, thậm chí còn có cảm giác rất thoải mái.
“Vậy Nhị tiểu thư thì sao? Có tên trên bảng không?”
“Bẩm lão gia, nhị tiểu thư đậu thám hoa”.
Gia đinh nhắc tới việc này cũng có chút khó tin. Đề thi năm nay có phải rất đơn giản không? Làm thế nào mà một người ngây ngốc bình thường như nhị tiểu thư cũng có thể đỗ thám hoa.
Thám hoa! Thân thể Trang Đức lại khẽ run lên, ngay cả thất phu nhân đứng bên cạnh cũng nhận ra. Thất phu nhân vội vàng đỡ lấy cánh tay ông, lo lắng, định gọi người thì lại bị ông ngăn lại:
“Ngươi đã nhìn rõ chưa? Nhị tiểu thư thật sự đỗ thám hoa?”
“Dạ! Nô tài nhìn thấy rõ ràng!”
Trang Đức lại giật mình, một lát mới nhìn người cúi đầu trước mặt nói:
“Lui ra đi!”
Lại quay đầu nhìn thất phu nhân.
“Nàng đi dặn dò nhị tiểu thư trang điểm tươm tất, chỉ lát nữa hoàng thượng sẽ phái người đến tuyên chỉ, báo cho đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng nhau lĩnh chỉ, sau đó hãy theo công công vào cung tạ ơn. Còn nữa, báo cho đại phu nhân chuẩn bị tiệc rượu, đêm nay Tướng phủ mở tiệc chiêu đãi gia tộc cùng các quan viên trong triều!”
“Dạ!” Thất phu nhân phúc lễ.
“Cung chúc lão gia! Đại tiểu thư và nhị tiểu thư đều có tên trên bảng vàng, đây đúng là song hỷ lâm môn!”
“Được rồi! Đi thôi!”
Sắc mặt Trang Đức lộ rõ vẻ vui mừng, xoay người rời đi. Gia đinh bên cạnh chạy nhanh đi theo ra cửa, Trang Đức ngồi lên kiệu vào triều.
“Tiểu thư! Đại hỷ! Đại hỷ!”
“Bịch” – Tiếng Tứ Nhi phá toang cửa phòng, bước chân cũng không dừng lại chạy đến bên cạnh giường nàng, lớn tiếng hét với Trang Thư Lan còn đang trong mộng đẹp!
“Ừm…….Đi ra ngoài đi, đừng làm phiền ta!”
Trang Thư Lan mơ mơ màng màng trở mình, mồm miệng lầu bầu không rõ, một giây sau lại ngủ thi*p đi, không để người bên cạnh làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của mình.
Nếu là trước kia, nghe tiểu thư nói vậy thì Tứ Nhi sẽ lui ra ngoài, hơn một canh giờ nữa lại đi vào. Nhưng hôm nay không giống như những ngày khác, hôm nay Tứ Nhi muốn nói cho Trang Thư Lan một tin tức vô cùng, vô cùng tốt – khi nàng nghe thấy tin tức kia thì việc đầu tiên nghĩ tới là nói ngay với Trang Thư Lan, vào lúc này tâm trạng của nàng đang rất kích động không thể kìm nén được!
“Tiểu thư người tỉnh dậy đi! Nghe nô tỳ nói xong tin này chắc người sẽ không cảm thấy buồn ngủ nữa đâu!”
Tứ Nhi không thả tay ra, ngược lại càng lay mạnh người Trang Thư Lan.
“Được rồi, được rồi! Có chuyện gì nói nhanh một chút đi!”
Bị ánh sáng làm cho chói mắt, Trang Thư Lan buộc phải xoay người, xị mặt, mở mắt ௱ôЛƓ lung, thấy sắc mặt vui mừng của Tứ Nhi thì dò hỏi.
Trang Thư Lan hỏi như vậy, Tứ Nhi lập tức cười hì hì lui về phía sau hai bước, cúi người đáp lại nàng.
“Chúc mừng tiểu thư, năm nay người đậu vị trí thứ ba đó! Người đậu thám hoa rồi!”
Sau đó ánh mắt Tứ Nhi nhìn Trang Thư Lan với vẻ mong chờ, thật sự rất muốn được thấy khuôn mặt vui mừng của nàng. Đáng tiếc tất cả đều không như Tứ Nhi mong đợi, chớp mắt nhìn mấy cái cũng không thấy tình cảnh như vậy.
Trang Thư Lan nghe Tứ Nhi nói xong sắc mặt không hề thay đổi, thậm chí ánh mắt cũng không lộ một chút cảm xúc vui mừng hay ngạc nhiên nào, nhàn nhạt hỏi.
“Ờ! Thế còn việc gì nữa không?”
Trang Thư Lan phản ứng như vậy làm cho Tứ Nhi chỉ biết ngây người, đây chính một trong bốn chuyện vui mừng nhất của đời người, sao biểu hiện của tiểu thư lại bình tĩnh như vậy!
“Á……Dạ, không có!”
Tứ Nhi lẳng lặng đáp nhưng nét vui mừng vẫn còn đọng trên khuôn mặt.
“À…. Đúng rồi! bây giờ là giờ nào rồi?”
Trang Thư Lan đưa mắt nhìn ra cửa, thấy trời vẫn chưa có nắng, chắc là còn sớm!
“Giờ mão một khắc ạ!”
(giờ mão khoảng 7h-9h, một khắc =15’)
“Ừm….”
Trang Thư Lan gật đầu, yên ổn nằm trở lại giường, kéo chăn lên, nhắm mắt cứ như vậy định ngủ tiếp, cũng không nói gì thêm.
“Tiểu………”
Tứ Nhi chỉ gọi một chữ cũng không có thêm từ nào nữa. Nàng không biết đánh thức tiểu thư dậy rồi sẽ nói những gì cho nên định im lặng bước ra khỏi phòng. Nhưng nghĩ tới điều Thất phu nhân căn dặn thì đành phải kiên trì gọi.
“Tiểu thư, lão gia nói người phải nhanh chóng rửa mặt chải đầu, trang điểm tươm tất để tới tiền sảnh chờ công công tới tuyên chỉ, sau đó người còn phải tiến cung tạ ơn.”
Tuyên chỉ, tạ ơn, nàng cũng biết những nghi thức này là không thể thiếu, tnhưng hật không ngờ lại vất vả như vậy!
“….Rắc rối!”
Trang Thư Lan nói thầm một tiếng, không cam lòng ngồi dậy, bộ dạng đáng thương nhìn Tứ Nhi
“Tứ Nhi, em nói xem nếu ta không đi tiếp chỉ thì hoàng đế có xử tội cả phủ thừa tướng không
“Ơ!”
Tứ Nhi bị câu nói này của nàng dọa cho sợ tới mức nhảy dựng lên, hồn phách còn chưa ổn định hỏi.
“Tiểu thư, người đang nói hồ đồ cái gì vậy?”
“Ta không muốn đi tiếp chỉ!”
“Tiểu thư nhất định là chưa tỉnh ngủ rồi! Hoàng thượng hạ chỉ lại có người không muốn tiếp chỉ sao? Kháng chỉ sẽ bị rơi đầu! Chẳng lẽ tiểu thư muốn hơn ba trăm mạng người từ trên xuống dưới phủ đều vì vậy mà bỏ mạng ư?”
“Được rồi, đừng có huyên thuyên nữa!”
Vẻ mặt Trang Thư Lan coi thường nói.
“Nếu hoàng đế thật sự muốn diệt trừ cả tướng phủ thì sẽ không lấy cớ như thế, hơn nữa nếu hoàng đế muốn làm vậy thì còn đợi tới ngày hôm nay chắc?”
“Tiểu thư người đang nói gì cơ?”
Tứ Nhi nghi ngờ hỏi.
“Không có gì! Mau đi lấy y phục tới cho ta thay đi!”
Xỏ đôi giầy thêu hoa mới, Trang Thư Lan xuống giường đi tới cửa sổ ngắm nhìn bầu trời mây trắng, cảm xúc trong lòng hỗn độn. Vốn tưởng rằng chỉ cần đậu Trạng nguyên là có thể không phải chịu sự sắp đặt của cha nàng nữa. Nhưng với tính tình của Trang Đức, nhất định sẽ không để cho nàng toại nguyện, cho nên nàng mới cố ý tạo thêm vài tin đồn để tổn hại khuê danh, mượn việc này làm cho những kẻ khác không dám tới phủ cầu hôn. Bây giờ thì tốt rồi, trên cơ bản tất cả đều như nàng dự đoán ngoại trừ việc không đậu Trạng nguyên! Nhưng không đậu Trạng nguyên cũng chẳng phải là chuyện không tốt, dù sao mục đích coi như đã đạt được một nửa, còn mọi chuyện về sau thì đi tới đâu tính tới đó vậy!
“Tứ Nhi, em biết tin này từ đâu?”
Nàng nhận lấy y phục từ tay Tứ Nhi, chậm rãi mặc vào, buộc thắt lưng lại cẩn thận.
Tứ Nhi vừa nghe xong liền vui vẻ. Vốn tưởng rằng tiểu thư tuyêt đối không để ý chuyện này, không ngờ tới việc nàng sẽ chủ động hỏi; có thể thấy được nàng vẫn để ý tới công danh! Ha, một trong bốn việc đại hỷ cuộc đời, làm sao có thể không có phản ứng đây?
“Là thất phu nhân sai người tới thông báo!’
Tứ Nhi đưa gương đưa tới cho Trang Thư Lan soi, nhưng nàng không để ý tới, ngồi luôn vào bàn trang điểm ý bảo Tứ Nhi tới chải đầu cho mình.
“Ừm! Đại tiểu thư đâu? Tỷ ấy đậu hạng mấy?”
Trang Thư Lan hé mở đôi môi đỏ mọng.
“Đừng có 乃úi mấy kiểu tóc phức tạp kia, lát sau lại phải thay đổi cung phục đi diện thánh, làm đơn giản một chút, đỡ phải sửa kiểu tóc cho phiền toái!”
“Dạ”
Tứ Nhi gật đầu, theo Trang Thư Lan nửa năm nay Tứ Nhi cũng biết rằng nàng rất ghét mấy thứ trang sức cài lên tóc, vẫn luôn 乃úi kiểu đơn giản nhất nhưng trông lại rất phóng khoáng, cho nên 乃úi lại tóc trên đỉnh đầu giúp Trang Thư Lan, chỗ tóc còn lại dùng một cái trâm ngọc cài ra sau đầu.
“Đại tiểu thư đậu bảng nhãn, lát nữa cũng đến tiền sảnh tiếp chỉ, sau đó tiến cung tạ ơn. Tiểu thư có thể đi cùng với đại tiểu thư, tiến cung diện thánh cũng có một người bạn đi cùng để nói chuyện cùng nhau”
Cuối cùng là cài một cây châm nhỏ tinh xảo, Tứ Nhi rất hài lòng nhìn Trang Thư Lan sau khi đã trang điểm xong.
Nói chuyện cùng nhau? Trang Thư Lan không nói, chỉ lặng lẽ nhìn vẻ mặt thích thú của Tứ Nhi.
“Hôm nay Tứ nhi vui vẻ nhờ!”
“Đương nhiên rồi! Tiểu thư đậu thám hoa, chứng minh rằng tiểu thư cũng không phải là ngu ngốc như lời bọn họ nói, mặc dù tiểu thư còn chưa vượt qua đại tiểu thư, nhưng ít ra cũng không đứng cuối bảng như những lần trước!”
Giọng nói của Tứ Nhi nhỏ nhẹ.
“Hừ, về sau ai còn dám nói tiểu thư là ngu ngốc, nô tỳ sẽ chứng minh cho bọn họ thấy……….”
Nói đến đây Tứ Nhi dừng lại, vẻ mặt lúng túng nhìn Trang Thư Lan.
“Tiểu thư, những hạ nhân kia không nói gì quá đáng, tiểu thư, cũng không nói bậy cái gì cả……”
Trang Thư Lan biết những hạ nhân trong phủ luôn coi thường nàng. Đối với những việc này nàng cũng không để ý, hơn nữa, nha hoàn hầu hạ cho nàng đâu có nhiều, hiện giờ chỉ có mỗi Tứ Nhi đứng về phía nàng. Vả lại Tứ Nhi không câu nệ như những nha hoàn khác, thích nói chuyện với nàng, cho dù Trang Thư Lan không để ý nhưng Tứ Nhi vẫn tự biên tự diễn gợi đề tài. Tính cách Tứ Nhi như vậy khiến cho Trang Thư Lan cũng thích nói chuyện với nàng, đồng ý để nàng trở thành người duy nhất trong tướng phủ có thể nói chuyện, có thể thân thiết với mình.
“Để ý tới bọn chúng làm gì! Về sau nghe thấy họ nói về ta như thế nào em cũng không cần để tâm. Lời đồn tự nhiên sẽ lắng xuống, nếu em giải thích với bọn họ, chỉ e bọn họ càng nói càng hăng hái hơn thôi.”
Đứng dậy nhìn bầu trời bên ngoài, sắc trời đã khá trễ, Trang Thư Lan bảo Tứ Nhi.
“Đi thôi, chúng ta đến tiền sảnh, người thông báo tin mừng chắc cũng tới rồi”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc