Nàng Phi Lười Của Tà Vương - Chương 12

Tác giả: Chấp Loạn

Gặp Mặt

“Cha, con đã trở về!”
Trang Thư Lan vừa về tới tướng phủ đã được Tứ Nhi báo cho biết thừa tướng cho người gọi nàng tới chính sảnh để tiếp đón khách quý. Vốn nàng mà không đi thì cùng lắm tới bữa tối sẽ bị Trang Đức trách phạt mấy câu, nhưng Tứ Nhi lại nói vị khách quý kia sẽ dùng bữa tối trong tướng phủ nên nàng buộc phải đến.
Tại chính sảnh, Trang Đức ngồi ở vị trí chủ vị, đại phu nhân ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải, tiếp theo là vị phu nhân mới vào phủ, bên cạnh là Trang Thư Dao. Ngồi đối diện vị trí chủ vị là một nam tử, chỉ cần nhìn chỗ hắn ngồi thôi Trang Thư Lan cũng biết vị khách này tôn quý tới đâu. Nhưng nàng đoán không ra hắn là hạng người nào mà được thừa tướng – cha nàng coi trọng như thế. Tuy không nhìn kỹ nam nhân kia nhưng cho dù nàng cúi đầu cũng có thể thấy y phục của hắn là loại vải đỏ thẫm thượng hạng.
“Hừ! Còn biết đường mà trở về cơ đấy.”
Trang Đức không để Trang Thư Lan chút mặt mũi nào. Cho dù lúc này có khách quý cũng không đối xử với nàng tốt hơn là bao, âm thanh trầm thấp đủ dọa người.
“Học hành không cố gắng, chỉ thích ham chơi đùa vui bên ngoài! Phu tử giao cho ngươi viết văn biền ngẫu, ngươi đã viết xong chưa?”
“Vẫn chưa…. Lan nhi chuẩn bị buổi tối viết…..” Trang Thư Lan nhỏ giọng đáp trả, đầu cúi thấp hơn chút nữa.
“Hừ!”
Trang Đức lạnh lùng trừng mắt liếc Trang Thư Lan, sắc mắt lại trầm xuống, gay gắt nói
“Sao ngươi không học tập Dao nhi một chút hả, nhìn xem Dao nhi viết văn ngay cả phu tử cũng cảm thấy hổ thẹn vì không bằng! Còn như ngươi viết văn không ra thể thống gì, đã thế chữ viết lại thất loạn bát tao, thật đúng là mất mặt!
“………Lan nhi biết sai rồi.”
Trang Thư Lan cũng không để ý, nàng đã quen với những lời này rồi. Nàng hạ thấp giọng nói, chờ cho ông ta nói mấy câu đó xong thì sau cơn mưa trời lại sáng thôi.
“Lão gia, khách quý vẫn còn ở đây, ngài không thể………” Đại phu nhân nhỏ giọng nhắc.
“Cha, muội muội thật sự đã rất nỗ lực, nhưng có lẽ khả năng của muội muội không thích hợp để học, cha cũng đừng trách muội ấy” Trang Thư Dao nói tiếp ý của đại phu nhân.
“Nàng ta thích hợp để làm cái gì?” Dường như Trang Đức thực sự tức giận, ngữ điệu nâng lên.
“Cầm kỳ thi họa không loại nào có thể học được, nữ công gia chánh cũng chẳng khác gì đứa ngốc !”
“……………” Đại phu nhân và Trang Thư Dao liếc mắt nhìn nhau, cùng lấy ánh mắt đồng tình nhìn Trang Thư Lan. Trang Đức thực sự đã không để lại cho nàng chút thể diện nào. Còn Trang Thư Lan vẫn “ngơ ngác” cúi đầu đứng ở giữa phòng, tinh thần lơ đễnh, nghe Trang Đức càng lúc càng tức giận.
Người từ nãy tới giờ vẫn trầm mặc – vị nhị thập phu nhân tinh tế mở miệng.
“Lão gia, Lan Lan thật biết điều! Cho dù ngài tức giận như vậy nhưng cho tới bây giờ Lan Lan cũng không dám cãi, hơn nữa ngài nói gì nghe nấy, có phải rất hiếu thuận hay không?”
Những lời này có thể hiểu là: Lan Lan thật là một người không biết suy nghĩ, ngu ngốc, cho dù bị mắng chửi thế nào cũng không biết phản kháng! Trang Thư Lan âm thầm cười, tiếp tục chống mắt nhìn xem nhị thập nương quan tâm tới nàng như thế nào nữa!
“Trang thừa tướng, nhị thập phu nhân nói rất đúng, nhị tiểu thư thật đúng là người hiền thục nho nhã!”
Vị khách quý kia cũng nói vài lời thay Trang Thư Lan nhưng dù nghe thế nào cũng thấy thâm ý sâu sắc trong lời nói đó, giống như đang trêu tức nàng! Chẳng lẽ vị khách kia quen biết nàng? Nhưng mà Trang Thư Lan nhớ rõ chưa từng nghe thấy giọng điệu ung dung này cả.
“Aizzz, Tư Đồ đại nhân, ngài không biết thôi, tiểu nữ này bị mắng cũng không có tác dụng gì!”
Trang Đức thấm thía tố khổ nhưng trong nháy mắt đã quay lại quát nàng.
“Còn đứng đấy làm gì, định muốn mất mặt thêm nữa sao?”
“Dạ” Trang Thư Lan thi lễ, chậm rãi đi đến bên cạnh Trang Thư Dao, đang chuẩn bị ngồi xuống thì Trang Đức lại lên tiếng.
“Ngồi xa như vậy có phải ngươi sợ bị ta ăn thịt không hả? Ngồi vào bên kia đi! Thật là, càng ngày càng không có quy củ, cũng không biết thỉnh an Tư Đồ đại nhân sao?”
Đối với bất kỳ sự sai bảo nào của Trang Đức, Trang Thư Lan cũng không có ý kiến. Nàng nhanh chóng đứng lên đồng thời trong đầu nhớ lại những thông tin liên quan đến vị Tư Đồ đại nhân này .
Tư Đồ là họ của hoàng thất nhưng trong Đại Đông Hoàng Triều cũng có những quan viên mang họ này. Song người mang họ Tư Đồ làm quan lớn trong triều chỉ có một vị – Tư Đồ Minh Duệ. Tư Đồ Minh Duệ là nội các thủ phủ, địa vị có thể so sánh với cha nàng. Nhưng theo đồn đại thì tính tình người này rất cổ quái, không thích kết giao với những quan viên khác. Tuy nhiên danh hào của hắn cũng rất nổi tiếng, không phải bởi vì hắn có tài năng gì hơn người, hay làm bao nhiêu việc phúc lợi cho dân, mà là hắn tham ô trái vương pháp, dối trên lừa dưới, hành vi rất là cuồng vọng, vua và dân không ai không biết, không ai không hiểu! Hơn nữa hắn còn cố ý nhắm vào những vị quan thanh liêm chính trực. Hắn từng đưa vị quan nổi danh trong triều Chủ quản của Đại Lý Tự đi làm tri huyện ở một vùng biên ải! Lúc trước chuyện này từng gây nên một trận náo động lớn trong triều. Đáng tiếc cho dù như thế hoàng đế vẫn không hề có ý kiến gì.
“Dân nữ Trang Thư Lan tham kiến Tư Đồ đại nhân.”
Trang Thư Lan chậm rãi thi lễ, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay vị Tư Đồ đại nhân này làm sao lại “nổi hứng” chạy đến tướng phủ thế. Không phải nàng dùng từ không hợp mà là từ khi hắn vào triều làm quan cách đây sáu năm tới nay, chưa hề tới tướng phủ một lần. Mặc dù cha nàng không phải miệng lúc nào cũng khen ngợi vị quan có tài mới nổi này, nhưng cũng chưa bao giờ nói hắn có chỗ nào không phải. Cho dù hắn nhanh chóng có được quyền lực cùng địa vị sánh ngang với ông ta, nhưng khiến Thừa tướng đại nhân còn có thể miệng cười lấy lòng như thế quả thực không dễ dàng!
“Trang nhị tiểu thư, mời ngồi!”
Tư Đồ Minh Duệ cũng rất hào sảng, vừa thấy Trang Thư Lan quỳ gối thì lập tức mở miệng. Lần này Trang Thư Lan không nghe ra trong lời nói của hắn có ý trêu tức gì, đang định mở miệng cảm tạ thì Tư Đồ Minh Duệ lại nói.
“Hình như Trang nhị tiểu thư khinh thường bản quan thì phải, cho nên không thèm liếc mắt nhìn bản quan lấy một cái, từ lúc vào tới cửa tới giờ đều chưa hạ mắt chiếu cố!”
Trang Thư Lan lập tức thu hồi câu nói “Tư Đồ Minh Duệ rất hào sảng”. Tưởng rằng hắn không làm khó dễ người khác, ai ngờ trọng điểm lời nói lại ở câu sau.
“Cúi đầu làm gì? Nhìn bên dưới kiếm được tiền à?” Lời quát của Trang Đức mang theo ý ghét bỏ.
“Cầm kỳ thi hoạ không được, nấu nướng thêu thùa cũng không xong, ngay cả lễ nghi nhỏ như vậy cũng làm không được, tương lai còn dám vào triều diện thánh sao?”
Nhịn! Nhịn! Nhưng không thể nhịn được nữa.
“Cha, Lan nhi biết khả năng mình tới đâu, Lan nhi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đạt được công danh”
Trang Thư Lan ngẩng đầu, thần thái bình tĩnh hồi phục.
“Dao tỷ tỷ có tài năng thiên phú, tương lai sáng lạn có thể thấy trước, sao cha không để cho Dao tỷ tỷ đạt công danh trước? Mỗi ngày người đều căn dặn con như vậy nhưng con nào có tiến bộ được thêm đâu, người cần gì phải ngày nào cũng tức giận như vậy chứ?”
Vừa nói xong Trang Thư Lan liền hối hận. Đây là lần đầu tiên nàng dám nói với Trang Đức như vậy……chỉ sợ ở đây trừ Tư Đồ Minh Duệ ra thì bốn người còn lại đều chấn động! Nhưng hôm nay tâm trạng vốn không tốt, lại bị bọn họ mỗi người một câu chêm vào, cho dù là thánh nhân thì cũng phải tức giận, huống hồ nàng không phải là thánh nhân.
“Ngươi……”
Quả nhiên Trang Đức tức giận tới mức sắc mặt tím tái, hắn không ngờ từ trước tới giờ tiểu nữ nhi vẫn nhu nhược hôm nay lại dám cãi lời hắn.
Nhìn sắc mặtTrang Đức xấu như vậy, Thư Lan vội vàng đỡ lời.
“Cha, Lan nhi cũng không cố ý mạo phạm người, chỉ là Lan nhi muốn nói ra những lời trong lòng thôi!”
Ngay sau đó lại ngẩng đầu mắt nhìn thẳng Tư Đồ Minh Duệ, sắc mặt bình thản nói.
“Cảm tạ Tư Đồ đại nhân” Những lời này chính là đáp lễ cho những lời vàng ngọc vừa rồi của hắn. Thực sự là không muốn mở miệng nói tí nào!
Đáp lễ xong nàng lại cúi đầu ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái của Tư Đồ Minh Duệ, tiếp tục mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, coi như một người tàng hình. Mà lúc này tại đại sảnh, mỗi người một tâm sự, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
“Ha ha!” Tư Đồ Minh Duệ là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí. Hắn cười lớn, nói với Trang Đức.
“Thừa tướng, nhị tiểu thư lá ngọc cành vàng của người thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng”
“Ha ha!” Trang Đức cũng cười ha ha, chậm rãi nói.
“Tư Đồ đại nhân chê cười rồi, lão phu quả là không biết cách dạy dỗ nữ nhi”
“Làm sao có thể nói như vậy, nhị tiểu thư chân chất đáng yêu, qua một vài năm nữa nhất định là một nhân tài hiếm có!”
“Để đại nhân chê cười rồi! Lão phu còn kỳ vọng vào Dao nhi hơn.” Trang Đức ý cười híp mắt lắc lắc đầu.
“Tư Đồ đại nhân, khó khăn lắm ngài mới ghé thăm hàn xá một lần. Thật là vinh hạnh! Lão phu đã chuẩn bị trà thô nước ngọt, kính xin Tư Đồ đại nhân đừng ghét bỏ!”
Trang Thư Lan nghe những lời nói khách sáo này, khóe miêng không nhịn được cười, đồng thời cũng nghĩ lại màn kịch vừa rồi, chẳng lẽ Trang Đức răn dạy nàng trước mặt người ngoài không sợ mất thể diện của chính ông ta hay sao? Nên nhớ cha nàng là một người sĩ diện, rất coi trọng mặt mũi!
“Thừa tướng đã nhọc công tính toán tâm tư của Tư Đồ này rồi” Tư Đồ Minh Duệ đứng lên cũng không có cúi chào.
“Bản quan còn có công sự chưa xử lý hoàn tất, xin cáo từ trước”
“Công sự quan trọng hơn, vậy lão phu cũng không dám lưu Tư Đồ đại nhân lại”
Trang Đức đứng dậy cười nói, đồng thời đại phu nhân, nhị thập phu nhân Trang Thư Dao, Trang Thư Lan cũng đứng lên.
Tư Đồ Minh Duệ không nói gì thêm chỉ gật đầu, lập tức xoay người đi về phía cửa, có điều lúc đi qua nàng thì miệng chứa đựng ý cười nhạt. Hắn nhìn nàng một cái đầy ẩn ý sâu xa, chỉ tiếc Trang Thư Lan đang chìm đắm trong suy nghĩ về nguyên nhân cùng mục đích vở kịch kia nên không hề phát giác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc