Nàng Dâu Trọng Sinh - Chương 03

Tác giả: Nhạc Tiểu Nữu

Cơm nước đã được bày ra trên bàn, ngay cả Chu Xuân Lai cũng phải nở nụ cười hài lòng, hai vợ chồng Chu Bảo Cầm càng không ngừng khen ngợi Chung Linh. Trước tiên, Chu Xuân Lai gắp một miếng cá cho vào miệng, sau đó mỉm cười gật đầu. “Có ngon không?” Phùng Trân và những người khác đều chờ đợi lời nhận xét của ông.
“Ngon, tay nghề rất khá.” Mọi người nghe xong đều thấy vui.
“Tiểu Linh, quả thật là tay nghề của con rất giỏi, con không biết khẩu vị của ông già này khó bao nhiêu đâu, cũng cùng một loại thức ăn, nhưng con lại làm ra được một mùi vị khác biệt như vậy.” Phùng Trân vô cùng hài lòng về cô con dâu này, quan trọng là nó hiểu và tôn trọng mình.
“Đúng rồi trong thư thằng Cương gửi nói gì thế ?” Chu Bảo Cầm không quên chuyện quan trọng nhất.
“Nó nói gì?”Chu Xuân Lai cũng rất quan tâm đến con trai.
“Anh ấy…Anh ấy nói đã bình an về đến đơn vị rồi, bảo ba mẹ phải chú ý đến sức khỏe, anh ấy ở trong đơn vị rất tốt, không cần phải lo lắng cho anh ấy.”
“Hết rồi sao?” Phùng Trân ngoài lo nghĩ đến chuyện bình an của con trai, còn lo lắng đến vấn đề tình cảm của hai vợ chồng son, ở nông thôn, vợ chồng không hòa thuận thì rất khó sống.
“Còn…còn bảo con phải quan tâm chăm sóc mọi người thật tốt.”Tuy rằng Chung Linh đã hết sức cố gắng kìm chế bản thân, nhưng trừ Hoa Hoa ra thì tất cả mọi người đều cảm nhận được sự thất vọng của cô, đành phải im lặng.
“À, con rảnh thì viết thư hồi âm cho nó đi, nói chuyện con heo nái nhà chúng ta, còn chuyện…”Chu Xuân Lai thực sự không nghĩ ra mình còn có thể nói những gì nữa.
“Còn phải nói chuyện chị nó đã nghỉ việc luôn rồi.” Lời Chu Bảo Cầm vừa nói ra như một tiếng sấm vậy.
“Chị…”
“Này, cái con bé đáng ૮ɦếƭ này, con lại làm ra chuyện gì nữa rồi hả?”Phùng Trân có vẻ ***, tát chị một cái.
“Tại sao lại là con? Mẹ còn không biết thư kí Vương của xưởng R*ợ*u là loại người gì sao? Hắn ta bắt con phải tặng lễ cho hắn, không có cửa đâu, con không để hắn ta đắc ý đau.” Âm lượng của Chu Bảo Cầm rất lớn, làm cho lỗ tai Chung Linh ù cả lên, trước đây bản thân cô thật sự chưa trải qua chuyện thế này, chuyện mất mặt như thế cô chưa có đủ tư cách mà chia sẻ.
“Không làm thì không làm, ở nhà ngoan ngoãn mà trông con, vậy còn Đinh Vinh thì sao?” Chu Xuân Lai cũng cảm thấy số con gái mình thật vất vả.
“ Hắn ta chưa nói là không cho anh ấy làm, hừ, con mặc kệ, chẳng qua cũng chỉ là việc tạm thời.” Tiền ít mà làm nhiều, chẳng được ích lợi gì cả.
“Không đi làm vậy ngồi đó mà hớp không khí sống hả con?” Phùng Trân trách, đảo mắt nhìn con rể, “Con không quản lý nó được à?”
“Cô ấy không đồng ý thì thôi, bọn con vẫn còn có đất, cũng không đói ૮ɦếƭ được.”
Phùng Trân không biết phải nói gì nữa. Nên nói con rể đã quá mức dung túng cho con gái mình, hay nói anh ta không có cốt khí.
“Hoa hoa, mau ăn đi, ăn xong rồi mợ sẽ cho con xem một thứ rất hay.”
“Thứ gì hay vậy?” Hoa Hoa lập tức không muốn ăn nữa, nhưng thức ăn quá là ngon.
“Là gì vậy?” Chu Bảo Cầm cũng tò mò.
“Lát nữa sẽ cho chị xem.” Chung Linh chỉ muốn chuyển hướng sự chú ý của mọi người thôi.
Làm con dâu nhà người ta thì có một số việc nhất định phải biết làm, ví dụ như là việc nhà, khi tất cả mọi người dùng bữa xong, ngồi trên giường sưởi uống trà, bạn chỉ có thể ở trong bếp thu dọn chén bát. Hoa Hoa thì cứ đi theo đằng sau mợ, tuy rằng không nói gì, nhưng trong đôi mắt không che dấu được chuyện gì cả.
Chung Linh dọn dẹp xong nhà bếp, lại bưng lên một thau nước ấm, nước có hơi nóng một chút, để rửa tay và rửa mặt cho Hoa Hoa, cô kéo cô bé vào phòng mình, xoa tay với dầu thơm, cô nhóc có vẻ rất thích thú, cũng không dám bỏ tay xuống.
“Mợ à, trên người mợ rất thơm.”Cô nhóc bắt đầu xem mợ là một đối tượng để sùng bái rồi.
“Mau đến đây xem. Đây là cái gì nào?” Chung Linh mang đến một chiếc khẩu trang mình vừa được làm xong cho Hoa Hoa xem, màu trắng viền hoa, Chung Linh còn thêu một đóa hoa nhỏ, còn có cành có lá nối với đóa hoa. Hoa Hoa vừa nhìn thấy thì nhào đến chộp lấy, miệng cảm ơn liên tục, cầm lấy rồi chạy đi, vừa chạy vừa gọi to, “Mẹ ơi, nhìn này, mẹ ơi…”
Một lát sau, tiếng cười ha hả của Chu Bảo Cầm vang lên, “Tiểu Linh, em thật khéo tay, thật ngại quá, đã làm em tốn tiền rồi.”
“Không có gì đâu, em cũng thích Hoa Hoa mà! À còn thứ này nữa.” Chung Linh cầm cây vải và bông đưa cho Chu Bảo Cầm.
“Vậy cảm ơn em.” Chu Bảo Cầm không nói gì nhiều, chỉ cảm thấy cô em dâu này quá tốt.
“Chị, sau này chị định làm gì?” Đề tài này có chút nặng nề, Chu Bảo Cầm cảm thấy thật hối hận, chỉ vì vài phút bốc đồng của bản thân đã để mất công việc.
“Chưa có dự định gì cả, ôi trời, cái nhà của chị giờ cũng cần phải tu sửa rồi, thật không biết làm sao mới được nữa.”
“Thật ra…Em có một dự định, có thể kiếm chút tiền.”
“Kiếm thế nào, em nói thử xem.”
“Em muốn tranh thủ trước tết kiếm một khoản.”
“Em nói tiếp đi.” Chu Bảo Cầm có phần sốt ruột.
“Trước tết nhà nào cũng phải mua đồ tết, em sẽ bán câu đối.”
“Câu đối? Cái này kiếm được nhiều lắm ư?”
“Chị đừng xem thường mấy thứ này. Tích tiểu thành đại mà, bởi vì nó rẻ nên sẽ có đông người mua.”
“Vậy đi đến đâu để nhập hàng?”
“Vào thành phố, ở đó có toàn bộ kiểu dáng, còn rẻ nữa.”
“Được, về nhà chị sẽ bàn bạc với anh rể.” Chung Linh không nghĩ ỷ lại mọi người, cho nên mới muốn kiếm tiền, thay đổi cuộc sống.
Hơn tám giờ tối, cả nhà Chu Bảo Cầm cùng về. Trước khi đi còn không quên dặn dò Chung Linh nhớ viết thư, nhưng mà viết thế nào đây, thật là mờ mịt quá đi. Sau khi rửa mặt, Chung Linh ngồi trước bàn, bắt đầu viết, ngẫm nghĩ vẫn nên viết theo cảm giác, phải hàm súc không quá nhiệt tình là được rồi.
Anh:
Chào anh
Em là Chung Linh, sau này anh cứ gọi em là tiểu Linh là được, còn em thì không biết xưng hô với anh thế nào nên tạm gọi anh như vậy (anh không đồng ý có thể nói em biết), nhận được thư anh gửi về, ba mẹ vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của anh, muốn em dặn dò anh đừng quá cố sức. Mọi việc trong nhà đều rất tốt, heo nái nhà mình sinh được rất nhiều heo con, cả đàn đều cực kì khỏe nên ba mẹ rất vui mừng, còn nói là heo con nhiều như vậy mà vẫn béo khỏe là chuyện hiếm thấy, đợi đến tháng sau là có thể bán được giá hời.
Ngày lại mặt em tự về một mình, ba mẹ và họ hàng đều rất muốn gặp anh, dù sao hôm đám cưới cũng chỉ vội vội vàng vàng gặp sơ qua, mọi người đều hy vọngchờ anh trở về thì em và anh cùng đến nhà một chuyến.
Một nhà chị hai đều khỏe, Hoa Hoa rất dễ thương, em may cho nó một ít đồ, nó liền nói mợ là tốt nhất, mẹ chỉ đứng thứ hai. Chị không đi làm ở xưởng R*ợ*u nữa, em dự định cùng chị làm một vụ buôn bán nhỏ, nhưng vẫn chưa thông qua ý kiến của ba mẹ, không biết hai người họ có đồng ý hay không.
Anh ở đơn vị nhất định là rất vất vả, em không hiểu được chuyện quân sự, nhưngluôn muốn đến thăm nơi đó như thế nào, có được ăn ngon không? Ở chỗ anh có lạnh lắm không? Hiện tại là mấy độ rồi anh?Ở nhà thì sắp âm hai mươi độ rồi, mẹ nói đừng ỷ tuổi còn trẻ thì không chú ý thân thể.
Em cũng không biết nên nói gì nữa, mẹ bảo khi nào anh rảnh nên thường xuyên viết thư gửi về nhà.
Thư viết tạm dừng ở đây!
Th***
Vợ: Chung Linh
Cô đọc đi đọc lại mấy lần, vẫn chỉ có thể viết thế này thôi. Tìm phong bì rồi lấy tem dán lên, cô định ngày hôm sau sẽ đưa cho bố chồng nhờ người đi gửi.
Sáng sớm hôm sau, Chung Linh và ba mẹ vừa ăn sáng xong, đang dọn bàn thì có người gọi.
“Tiểu Linh, tiểu Linh, em qua đây nhanh nào.”
“Này, con làm gì đó, xảy ra chuyện hả?”
“Mẹ à, không có chuyện gì đâu, mẹ cứ vào trong đi mà.” Chu Bảo Cầm đẩy bà vào phòng.
“Đợi đã, em dọn sắp xong rồi.” Chung Linh biết Chu Bảo Cầm đã động lòng rồi, nhưng vì để sau này không bị oán trách, Chung Linh cảm thấy vẫn nên tỏ thái độ rộng rãi một chút, cái này gọi là “Nguyện giả thượng câu.”
“Chị và anh rể em bàn bạc rồi, em nói phải tốn bao nhiêu tiền?” Chung Linh vừa bước vào phòng thì Chu Bảo Cầm lập tức kéo cô ngồi xuống.
“Cái này còn phải xem chị muốn lấy bao nhiêu hàng, chị quyết định chưa?”
“Ừ, anh rể em cũng đồng ý, nói là chẳng sao cả, hợp lại liều mạng luôn vậy.”
“Liên trưởng, có thư nhà gửi đến?” Trương Kim Thành nhìn vẻ mặt không kiềm nổi sự vui mừng của liên trưởng, biết ngay là anh nhận được thư nhà. Hiện tại đang trong kì huấn luyện căng thẳng, niềm an ủi duy nhất đó là nhận được thư nhà.
“Đúng vậy, mọi người ở nhà vẫn khỏe.” Chu Bảo Cương không thích bàn chuyện gia đình với đồng đội, vì vậy người khác chưa ai biết anh đã kết hôn. Cô vợ của anh là người rất ý tứ, tuy trong thư không có lời đường mật nào nhưng anh có thể biết được thật nhiều thông tin, ví dụ như cô rất thích Hoa Hoa, kể tường tận chuyện cô sống hòa thuận với mọi người , mà quan trọng hơn hết là cô nguyện ý sống hòa nhập cùng gia đình anh, cô ngọt ngào gọi anh là “Anh” , cuối thư viết thêm một chữ “Vợ”. Nghĩ tới Chung Linh, trước mắt anh lập tức hiện ra khuôn mặt yêu kiều, cô quả thật rất xinh đẹp. Kể từ lúc nhìn thấy ảnh cô , lòng anh đã cảm thấy không thể quên được người con gái này. Đêm tân hôn, người anh dâng lên một cơn nhiệt huyết hừng hực chưa từng có trong đời, lần đó thấy dáng vẻ cô khóc thật tội nghiệp, hình như cô rất đau. Tuy rằng anh cũng muốn nói vài câu với cô, nhưng bản thân cũng chẳng biết nên nói điều gì. Ngày hôm sau, lúc anh sắp đi, cô dường như vẫn còn tức giận, nhưng bây giờ anh yên tâm rồi, cô có thể viết thư cho anh khiến anh rất phấn khởi.
Bình thường anh cũng hay nhớ về đêm tân hôn ấy, nghĩ tới cô vợ xinh đẹp của mình, máu huyết lập tức dồn xuống nửa ***, anh nghi ngờ bản thân mình chắc biến thành sói háo sắc mất. Chu Bảo Cương bắt đầu tự thôi miên bản thân “Sắc bất mê nhân nhân tự mê”
“Sao vậy? Nhớ nhà phải không?”
“Nhàm chán.” Vẫn là Trương Kim Thành, không còn cách nào khác, anh cũng không nên giấu diếm người anh em này, “Thực ra…lần trước về nhà…anh đã kết hôn rồi.”
Trương Kim Thành há hốc miệng.
“Anh nói thật? …..Sao, cô ấy trông thế nào?” Nhìn vẻ mặt ửng đỏ của tên hũ nút này, chắc chắn là thật rồi.
“Rất tốt, tính tình cũng được, biết cách ăn ở với ba mẹ anh, thật ra chị anh cũng có gửi thư đến, nói cô ấy rất được.”
“À, thế anh đối xử với cô ấy ra sao? Hai người…có hay không…chuyện kia?”
“Cút!” Chu Bảo Cương đạp anh ta một cú.
“Hết rồi, liên trưởng tư tưởng không thuần khiết, khẳng định là có làm .” Nói xong anh ta khập khiễng chạy đi, không còn cách nào khác, nhìn ánh mắt liên trưởng như muốn cho anh thêm vài cú nữa.
Chung Linh và Chu Bảo Cầm quyết định cùng nhau hùn vốn. Nhưng mà chuyện lớn như thế này phải được ba mẹ cho phép mới được, vấn đề là ai sẽ đi nói cho hai cụ đây? Chu Bảo Cầm muốn thay cô nói, nhưng cô ngẫm nghĩ, vẫn là cô nói thì tốt hơn. Thế là hai người cùng đến gian phòng phía đông.
“Ba, mẹ, con muốn cùng chị làm một hồi buôn bán nhỏ .”
Nghe vậy, hai ông bà Chu gia sửng sốt.
“Buôn bán cái gì?” Chu Xuân Lai hỏi trước.
“Bọn con dự định bán câu đối , mỗi ngày bọn con sẽ ngồi xe sang chợ ở thị trấn kế bên bán, bán hơn một tháng trước tết thôi ạ.” Chu Bảo Cầm dành trả lời.
“Là con có đúng không, do con giật dây để em dâu con đi làm lái buôn đúng không?”. Ở thời đại này, chỉ có lên cơ quan làm việc mới là công việc chính đáng, còn kinh doanh hộ cá thể sẽ bị khinh thường.
“Cái gì mà con giật dây chứ, là em dâu đề xuất , hơn nữa, hiện tại người ta tiếu bần bất tiếu xướng, chỉ cần không nghèo thì sợ gì người khác khinh thường.”
“Con nhỏ đáng ૮ɦếƭ này! Mày nói cái gì ? Ba dạy mày như thế đấy hả?” .
“Thật ra, thưa ba mẹ, chỉ có một tháng thôi, không cần nhiều vốn, mà con ở nhà cũng không có việc gì để làm, chi bằng kiếm thêm ít tiền, năm nay tết càng thêm sung túc.”
Chu Xuân Lai không trả lời, ông còn đang cẩn thận suy nghĩ lại.
“Có khi nào lỗ vốn không? Hơn nữa, con tốt nghiệp cao trung sao lại làm việc này?Mất mặt lắm?” Phùng Trân cũng không tán đồng.
“Con có tiền vốn ư?” Chu Xuân Lai hỏi.
“Dạ có, mẹ con đã đưa hết tiền sính lễ cho con ạ.” Điều này làm vợ chồng Chu gia bất ngờ, đây chẳng khác nào bản thân họ không tốn chút tiền nào mà lại cưới được con gái nhà người ta về làm dâu vậy.
“Vậy con cứ làm đi.”
“Ông à?” Phùng Trân nhìn chồng mình khó hiểu, tại sao ông ấy lại đồng ý chuyện này cơ chứ.
“Cứ để chúng nó thử đi, bây giờ thói đời khác xưa rồi, người làm lái buôn cũng không ít, để cho chúng nó thử làm vậy!”
Sự tình cứ thế là xong, ngay cả Chu Bảo Cầm cũng thấy lạ lạ. Chu Bảo Cầm là người nhiệt tình, ngày thứ hai đã quyết định cùng với Chung Linh ngồi xe vào thành phố, nhưng Phùng Trân lo lắng, bảo Đinh Vinh đi chung dù sao thì hai người phụ nữ cũng chưa bao giờ ra khỏi cửa nhà. Chung Linh không lo nhưng mà mẹ chồng cứ dặn đi dặn lại phải giữ tiền cẩn thận, đừng mua nhiều hàng quá, bán không được thì coi như xong.
“Sao ông lại đồng ý ? Chăm chỉ, thành thật ở nhà làm là tốt rồi. Không phải mấy tháng hè ông xây nhà cho người ta cũng kiếm được không ít tiền đấy sao. Tại sao còn để con dâu đi buôn bán, mất mặt quá đi thôi.” Buổi tối Phùng Trân nằm trên giường sưởi trách móc chồng.
“Con cái lớn cả rồi. Hiện tại cuộc sống càng ngày càng nâng cao, người giàu cũng không ít, chúng ta có thể kiếm tiền mấy năm nữa chứ, cho dù chúng nó buôn bán thua lỗ thì chúng nó cũng sẽ biết đường an phận ở nhà làm .”
“Nếu thua lỗ thì phung phí hết bao nhiêu là tiền!”
“Bà cứ mặc kệ, chúng nó đều đã trưởng thành, bà có thể quản lý chúng nó mấy năm nữa hả?.” Phùng Trân ngẫm nghĩ thấy ông nói cũng có lý, đành thở dài một hơi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Chung Linh đã cùng Chu Bảo Cầm và anh rể ngồi xe ngựa vào thôn, tiếp đó ngồi xe vào thành phố, ngồi xe rõng rã suốt ba tiếng đồng hồ. Xe cũ, mùi xăng và khói nồng nặc, nhưng cũng không còn cách nào khác. Đã thế, trên đường càng ngày càng có nhiều người lên xe, đông đúc, chật chội. Chu Bảo Cầm bị say xe nặng, đành phải tựa vào *** chồng thở yếu ớt.
Ba người đi đến chợ nông mậu, đây là một khu chợ ngoài trời, các gian hàng san sát nhau, có bán đồ đông lạnh như là cá đông lạnh, gà, thịt heo, còn có mấy món ăn thôn quê, có cả những vật dụng hàng ngày, thật khó khăn lắm mới tìm được gian hàng bán câu đối, bao gồm nhiều chủng loại, dạng câu đối, dạng chữ ‘phúc’, dạng tranh tết,… những thứ này Chu Bảo Cầm tuy đều đã thấy qua, nhưng chưa từng thấy có nhiều phiên bản như vậy, giấy cũng dày hơn, so với gian hàng cô thấy ở chợ quê năm rồi thật đúng là trên trời dưới đất.
“Ba người đều muốn mua câu đối sao? Là mua sỉ hay mua lẻ?”
“Mua sỉ, giá cả ở chỗ ông thế nào?” Ông chủ Tôn Quân hết sức niềm nở, nói giá từng thứ cho bọn họ nghe, anh phát hiện người làm chủ chính là Chung Linh, nên luôn chú ý đến sắc mặt của cô.
“Vậy thì quá mắc, hơn nữa câu đối ở chỗ anh cũng không nhiều loại lắm.”
“Thế này là quá nhiều rồi.” Không đợi Tôn Quân lên tiếng, Chu Bảo Cầm đã lên tiếng chen vào, bị chồng mình kéo sang một bên.
“Cô muốn mua bao nhiêu?”
“Lần này khoảng một ngàn, nhưng hàng ở chỗ anh không có nhiều loại, chắc tôi phải mua ở chỗ khác nữa.” Tôn Quân vừa nghe đã thấy đây là một vụ buôn bán lớn, không thể bỏ lỡ được.
“Cô yên tâm, ở đây không có đủ, tôi có thể lấy ở chỗ khác cho cô, cô chỉ cần nói mình muốn loại thế nào là được.”
“ Chất lượng giấy tốt, trung bình, kém đều có, kiểu dáng của chữ ‘Phúc ‘ quá ít, mà cũng quá cứng nhắc, tranh tết thì cần nhiều loại với số lượng lớn, ở chỗ anh hình như vẫn thiếu, tôi còn muốn một số tranh tết in sao năm mới, một số tranh nói về các truyền thuyết sự tích xưa của năm mới, trên câu đối phải viết tự thể màu vàng, nội dung của câu đối chỉ có bấy nhiêu, cũng cần phải đổi.”
“Được, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”Nghe Chung Linh nói rất rõ ràng rành mạch, hơn nữa nội dung cô nói rất có thể giúp bản thân ông kiếm được nhiều tiền hơn, thế nên anh gọi vợ ra trông hàng, còn mình thì nhiệt tình kéo Chung Linh đến một tiệm cơm nhỏ ngoài chợ bàn chuyện.
“Anh Tôn à, anh có thể nói tôi biết là những thứ này anh có thể làm không?”.Bên cạnh, Chu Bảo Cầm rất vui, vì bản thân mình là một người đến từ nông thôn, được người thành phố đối đãi thế này, thật quá hãnh diện.
“Ba vị cứ yên tâm, anh trai tôi là chủ một xưởng in, mấy thứ mà chị muốn đều không thành vấn đề.”
“Nhưng mà tôi còn có chuyện muốn nói.”
Tôn Quân cảm thấy người phụ nữ này quả thật không dễ đối phó.
“Tôi có thể cung cấp cho anh tư liệu về câu đối, cũng có thể giúp các anh làm bản in, nhưng hàng tôi nhập vào sẽ không tính theo giá này. Tôi nghĩ chúng ta cần phải giao kèo trước, tôi chỉ chấp nhận giá bảy phần thôi, còn nữa, trong vòng bảy ngày số hàng mà tôi đã đặt phải về đến xã Trường Thanh, hàng đến xong thì tôi sẽ gửi tiền cho anh.” Chung Linh cười cười mà nói.
“ Em gái à, về điểm này thì em có phần quá đáng đó, anh giảm giá cho em chỉ lấy chín thành, đấy đã là cái giá thấp nhất khu này rồi. Hơn nữa mọi người ở đây đều là giao dịch bằng tiền mặt, nếu em nói em mua hàng của anh mà không đưa tiền trước cho anh, thì em bảo anh phải làm thế nào đây?”
“Tôi cảm thấy một chút cũng không quá đáng, tôi có thể cho anh hai mươi phiên bản của các loại câu đối, mười mấy phiên bản tranh tết, những thứ này đều có thể biến thành tiền, tôi nói anh chỉ tính tôi giá bảy thành cũng xem như là tôi đã tính lệ phí của mình trong đó. Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đặt hàng cuối cùng trong năm của tôi, tôi dự định khoảng một tuần sau khi hàng về, tôi sẽ đặt anh một đơn hàng mới, nếu như anh không đồng ý, tôi có thể đi tìm một cửa hàng khác, điều cuối cùng, năm nay tôi có thể khiến anh kiếm được bộn tiền, tôi cũng có thể làm cho anh sau này kiếm được nhiều tiền hơn những gì anh có thể tưởng tượng, tôi cũng không phải là loại người tham lam, chỉ xem anh có quyết đoán và có tầm nhìn xa hay không thôi.”
Tôn Quân suy nghĩ một chút, vỗ đùi.
“Được, cứ làm như vậy đi, khi nào thì cô có thể đưa cho tôi các loại câu đối?”
“Ngày mai đi, tối nay tôi sẽ viết ra, ngày mai tôi sẽ đưa cho anh, ngày mai anh mang hàng ra bến xe giúp tôi.”
“Được, cứ quyết định như vậy.”
Đinh Vinh phát hiện cô em dâu này căn bản không cần mình chen vào lời nào, đã quyết định mọi việc rồi, người phụ nữ này thật không hề tầm thường mà!
Người làm ăn luôn biết cách tiếp đãi khách hàng, nhất là những khách hàng quan trọng, Tôn Quân đã sắp xếp cho ba người nhà Chung Linh ở trong nhà khách tốt nhất trong thành phố, còn dành cho Chung Linh một căn phòng riêng, rồi đặt luôn bữa tối, những khoản này đều do Tôn Quân chi trả, Chung Linh cũng vui vẻ mà nhận, Chung Linh biết lần này Tôn Quân nhờ cô mà đạt được món lời to.
Sáng hôm sau, Tôn Quân mang những hàng hóa Chung Linh cần ra xe, tuy nói năm trăm đồng rất nhiều, nhưng hàng hóa chỉ là giấy, nên chỉ có sáu cái bao lớn, mang lên xe khách cũng có thể đem về được. Lên xe rồi, Chu Bảo Cầm lập tức hỏi Chung Linh, “Tiểu Linh, hàng của chúng ta phải làm sao đây? Nhiều như vậy, chúng ta bán ở chợ có hết được không?”
“Nếu như là bán ở chợ đương nhiên là chúng ta không thể bán hết, chúng ta phải bán sỉ, còn về chuyện phân phối thế nào, thì về nhà chúng ta sẽ bàn bạc sau.” Chu Bảo Cầm trong lòng rất mâu thuẫn, bây giờ cô và chồng vẫn chưa thể đưa ra được một quyết định, tiền tích cóp của họ chỉ có năm trăm đồng, vụ làm ăn này của Chung Linh xem ra rất lớn, nếu như cô đem toàn bộ tiền góp vào, vạn nhất thua lỗ, vậy thì phải làm sao?Nhưng nếu kiếm được tiền thì cũng sẽ kiếm được không ít đâu! Lại trải qua ba giờ xóc nảy, cuối cùng cũng về đến thôn, anh rể tìm một người quen đưa bọn họ về nhà, khi về đến nhà thì cũng đã qua giờ cơm thường ngày, Phùng Trân đã sớm chuẩn bị cơm nước chờ bọn họ, Hoa Hoa cũng H**g phấn nhìn theo mấy cái rương lớn.
“Sao rồi, thuận lợi không? Sao lại nhiều thế này?” Phùng Trân kéo con gái hỏi nhỏ.
“Đều rất thuận lợi, nhưng con phát hiện cô con dâu nhỏ của mẹ thật không tầm thường đâu!” Chu Bảo Cầm nhìn theo bóng dáng Chung Linh mà cảm thán.
“Sao vậy?Nó gặp rắc rối gì sao?”
“Không có, con bé rất lợi hại, đến thành phố mà không chút sợ sệt, mặc cả hết mức với người ta, con thật ngại khi người ta chịu thiệt như vậy, nhưng mà con bé, lời lẽ mặc cả rất cứng rắn, thật không hổ danh là người có văn hóa, mặc cả cũng có trình độ như vậy.”
“Phí lời, lẽ nào lại để cho người khác khiến mình chịu thiệt hay sao? Nếu là chuyện lỗ vốn, người ta chịu bán cho con à? Đừng có mơ mộng nữa? Mẹ thấy con vẫn nên học hỏi Chung Linh cho tốt đi, con đó, bản thân mình không khi nào mới có thể kiếm lớn được chứ.” Chu Bảo Cầm nghe người mẹ thân sinh ra mình đánh giá hà khắc như vậy, cảm thấy vô cùng tức giận, tức đến nỗi mặt phình cả lên.
Đầu tiên ba người nói rõ mọi chuyện với Chu Xuân Lai, sau đó đến căn phòng nhỏ của Chung Linh bàn chuyện. Chung Linh là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh:”Bây giờ trong tay em có một ngàn đồng, năm trăm đồng để mua hàng lần này chỉ mới là bước khởi đầu, khi nào hàng đến tay, còn phải tốn khoảng một ngàn đồng nữa, chị xem bọn chị có thể góp vào được bao nhiêu?” Chung Linh đi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Linh, em nói xem nếu như chúng ta bán không được hàng thì sao?”Đinh Vinh hỏi.
“Em không thể bảo đảm được điều gì, nhưng nếu như thuận lợi, mỗi bên có thể kiếm được một ngàn đồng dễ dàng.” Chung Linh chỉ có thể nói như vậy.
“Thế thì liều vậy.”
“Ngày mai chúng ta bắt đầu bán đi!”Chu Bảo Cầm cũng hạ quyết tâm.
“Vẫn chưa được, hàng của chúng ta vẫn chưa đủ, nếu như một tuần sau về hàng mới, thì hàng này của chúng ta sẽ bị trả lại, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn sau này.”Hai vợ chồng Đinh Vinh nhìn nhau, nhìn biểu hiện lúc mua hàng của Chung Linh đã chứng minh cô là người có đầu óc buôn bán, hai người chỉ có thể đồng ý.
Ba ngày qua đi, Chung Linh vẫn không có động tĩnh, mẹ con Phùng Trân rất sốt ruột nhưng cũng không thể nói gì. Chu Bảo Cầm dứt khoát đem những cảm nhận của mình viết thư báo cho em trai, nói em dâu thần kì thế nào, được ba mẹ yêu mến thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc