Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật - Chương 36

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

Khi Thần Tri Thư nhận được điện thoại của Thượng Tâm thì có cảm giác kinh hồn táng đảm. Sao lại bị nhốt ở trong nhà? Bạo hành gia đình? Gây gổ? Hàng loạt ý tưởng xấu không ngừng hiện lên trong đầu hắn, làm cho hắn gấp gáp lái xe từ trường học đến nhà của Thượng Tâm.
Đến nơi thì thấy quả thật là cửa đã bị khóa trái, người ở trong nhà thì không ngừng khóc lóc kêu “Anh”, càng kêu thì hắn lại càng gấp. Cuối cùng quyết định gọi một kẻ trộm biết bẻ khóa đến, cho phép kẻ trộm đó trực tiếp cạy cửa ra.
“Thần thiếu gia, lão đại ngài gọi tôi từ xa đến đây, chỉ vì muốn cạy cửa, ngài thật đúng là…” mấy lời nói ‘Không biết trọng dụng người tài’ còn chưa kịp nói thì đã bị Thần Tri Thư nóng nảy thúc dục.
“Cậu nhanh lên một chút, ngày nào cũng khoe khoang mình là thần trộm, sao có mỗi một cánh cửa mà mở chậm như vậy. Em gái tôi ở bên trong mà xảy ra chuyện gì, thì tôi trực tiếp đưa cậu vào đồn cảnh sát.”
Rắc một tiếng, cửa mở ra. Ngay cả lời cảm ơn, Thần Tri Thư cũng không nói, rung cây dọa khỉ nói mấy câu đuổi tên trộm đi, sau đó lập tức vọt vào trong nhà.
Vị thần trộm được gọi tới hoàn toàn đen mặt, thật muốn khóa trái cửa lại một lần nữa, cho dù có chìa khóa cũng không mở được, nhưng vừa nghĩ tới tính tình chó má của Thần thiếu gia, hay là thôi đi, về nhà ngủ cho lành.
Thượng Tâm khóc đến mức cả người mệt lả, Thần Tri Thư tiến vào nhìn thấy cô cả người mềm nhũn, không còn chút khí lực nào.
Thần Tri Thư nhìn thấy bộ dáng này của cô thì tức đỏ mắt, “Tâm Tâm, anh ta khi dễ em phải không? Anh đi xử lí anh ta.”
“Đừng, trước tiên mang em rời khỏi đây đã, đừng để cho người khác biết.” Thượng Tâm nói xong thì hai mắt tối sầm lại, ngất đi.
Thần Tri Thư bị dọa sợ, muốn ôm cô trở về nhà họ Thượng, nhưng vừa nghĩ tới Thượng Tâm không muốn cho người khác biết nhất định là có ẩn tình, nên quay đầu xe đi về phòng trọ của mình. Mời bác sĩ đến khám cho cô, nói không sao, hắn mới yên lòng.
Đến nửa đêm Thượng Tâm mới tỉnh lại, bật dậy từ trên giường, giống như bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Thần Tri Thư đút cho cô một chén nước, chờ cho cô tỉnh táo rồi mới mở miệng hỏi, “Tâm Tâm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Câu hỏi này lại làm cho Thượng Tâm tiếp tục rơi nước mắt.
“Anh không hỏi nữa, em đừng khóc.” Thần Tri Thư đau lòng nói.
Thượng Tâm lắc lắc đầu, dùng sức lau nước mắt, “Anh, có thể em sẽ li hôn, anh giúp em giấu diếm, trước tiên đừng nói với người nhà của em, em sợ ba và anh trai sẽ lo lắng.”
“Li hôn? Tại sao?” Không muốn Thượng Trạm Bắc cùng với Thượng Phẩm lo lắng, Thần Tri Thư liền nóng nảy. “Anh ta làm gì có lỗi với em à? Bây giờ anh tìm người đánh tàn phế anh ta.” Nói xong, định lấy điện thoại ra gọi.
Thượng Tâm vội vàng kéo lấy hắn, khóc ô ô nói, “Anh ấy không có lỗi với em, không có lỗi gì hết…Là do em, là do em…”Cô không nói rõ ra, vì căn bản là không biết nên nói như thế nào.
Thần Tri Thư cũng mặc kệ cô có nói ra hay không, nếu hôm nay cô không nói ra được lí do, hắn trước tiên là cho người đánh tàn phế Thiệu Phi Phàm, sau đó trực tiếp đưa cô về nhà họ Thượng, nhờ trưởng bối làm chủ.
Thượng Tâm tất nhiên là nhận ra được Thần Tri Thư đang tức giận, cô cũng muốn tìm người để tố khổ, chuyện phát sinh từ đầu tới cuối không tới 24 giờ, nhưng cô lại cảm thấy cả người mệt mỏi, ánh mắt vô thần. Thậm trí cô còn không biết bản thân mình có đủ dũng khí để kí tên vào đơn li hôn không nữa. Các thể loại chuyện, từ chuyện Tự Nãi Tiêm hẹn gặp cô, sau đó đến chuyện xấp hình, chuyện đe dọa, rồi đến quyết định của mình, cô đều kể lại hết cho Thần Tri Thư nghe.
Thần Tri Thư càng nghe, sắc mặt càng kém, chờ Thượng Tâm nói xong rồi, hắn uống nốt hai ngụm nước mà vừa rồi Thượng Tâm uống còn dư lại để ngăn chặn hỏa khí. Sau đó, dơ tay lên, dùng sức dí vào đầu Thượng Tâm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Thượng Tâm, em đúng là đồ ngu ngốc! Một người điên khùng cũng có thể làm cho em xoay vòng vòng như vậy! Thiệu Phi Phàm cưới phải em thật đúng là xui tám đời.”
“…” Thượng Tâm bĩu môi tỏ vẻ ủy khuất.
Nhìn cô như vậy, Thần Tri Thư hung hăng thở dài một cái, lại không nhịn được mà phì cười. Hắn nghĩ thầm, Thiệu Phi Phàm bị chịu tội là đáng đời, nhưng cũng phải để cho Thượng Tâm chịu chút đau khổ, không thể ngây thơ cả đời được. Dù sao cũng không có người nào nào 24/24 giờ bảo vệ cô đến hết đời được.
“Không muốn để cho người nhà biết thì phải ngoan ngoãn ở nơi này, anh sẽ giúp em giấu diếm.”
Thượng tâm gật đầu một cái, trong lòng rất loạn, nằm xuống nửa tỉnh nửa ngủ, quá nửa đêm lại phát sốt.
Ngày hôm sau, Thần Tri thư không yên lòng để cô ở nhà một mình nên gọi Thần Tri Mặc tới, Thần Tri Mặc vừa nhìn tình huống liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, uy Hi*p dụ dỗ làm cho Thượng Tâm kể lại sự việc một lần nữa. Sau khi nghe xong, so với Thần Tri Thư, chị ta còn thấy tức giận hơn, nếu không phải thấy Thượng Tâm bị bệnh, thì nhất định phải đem cô dậy đánh cho một trận, ngu quá thể đáng mà.
Thần Tri Thư muốn Thần Tri Mặc ở đây chăm sóc Thượng Tâm, nhưng Thần Tri Mặc lại kiên quyết bắt hắn ở lại, còn chị ta thì ra ngoài giải quyết vấn đề. Nhìn bộ dáng hung ác của chị gái, Thần Tri Thư không dám cãi lại câu nào, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc tiểu ngu đần, sợ cô lại làm ra việc ngu ngốc gì nữa.
Thần Tri Mặc ra khỏi phòng trọ, trực tiếp đến thẳng cục cảnh sát của Thiệu Phi Phàm. Nhưng không ngờ Thiệu Phi Phàm không có ở trong cục, ngoài ra ngay cả Tự Nãi Tiêm cùng Cốc Tử Kỳ cũng không có ở trong cục. Chị ta hỏi những người trực ca ở cục cảnh sát thì biết được rằng, ba người kia đều tới, sau đó không biết là dẫn nhau đi đâu.
Đang muốn rời khỏi cục cảnh sát thì bắt gặp Thiệu Phi Phàm trở về từ bên ngoài, hai người đều giật mình khi nhìn thấy nhau.
“Sao cô lại ở đây?” Khẩu khí của Thiệu Phi Phàm có chút bất thiện, đối với người nhà họ Thần anh đều không ưa.
“Để tìm anh.” Thần Tri Mặc cũng không dài dòng, “Lên xe rồi nói, nói ở đây không tiện.” Nói xong liền bước đi trước, cũng không sợ Thiệu Phi Phàm không đi theo.
Thiệu Phi Phàm cảm thấy xui xẻo tận mạng, ᴆụng phải nữ nhân điên Tự Nãi Tiêm chơi trò chụp ảnh không nói, còn ᴆụng phải một nam tử cuồng dại Cốc Tử Kỳ, đến lúc này rồi còn che chở cho mụ điên kia, đúng là một đôi người điên. Hơn nữa, trong nhà còn thêm một kẻ ngu ngốc nữa, nhưng dù giận thế nào đi chăng nữa, anh cũng có chút lo lắng khi nhốt Thượng Tâm ở trong nhà một mình.
Anh mệt mỏi bước lên xe của Thần Tri Mặc, “Thần đại tiểu thư có chuyện gì thì nói luôn đi, bây giờ đang trong giờ làm việc, không tiện đi ra ngoài quá lâu.”
Thần Tri Mặc hừ lạnh, “Tự Nãi Tiêm đâu?”
“Cô tìm cô ta làm gì?” Thiệu Phi Phàm cau mày hỏi.
“Anh hỏi tôi tìm cô ta làm gì ư? Người nhà họ Thượng mà cũng dám ᴆụng vào, cô ta đúng là chán sống rồi. A Thần đã hạ lệnh cho địa giới, chỉ cần nữ nhân kia tiến vào địa bàn nhà họ Thần, thì hãy cẩn thận đấy.”
“Làm sao cô biết?”
“Thượng Tâm đang ở chỗ của A Thần.”
“Không thể nào!” Anh đã khóa trái cửa rồi mà, nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Thần Tri Mặc, Thiệu Phi Phàm lập tức giận dữ nói, “Mẹ kiếp, nhà của cảnh sát mà các người cũng dám phá cửa.”
“Vì người nhà, đừng nói là nhà của cảnh sát, ngay cả nhà của Thủ tướng Chính phủ, A Thần nhà tôi cũng dám phá cửa.” Thần Tri Mặc trời sinh đã có một khí chất nữ vương, nói ra những lời này rất có khi phách, áp đảo người khác. Chị ta liếc nhìn Thiệu Phi Phàm, cười cợt nói, “Không nghĩ tới anh cũng ngày bị nữ nhân vứt bỏ.”
“Tôi sẽ không li hôn.” Thiệu Phi Phàm xanh mặt nói.
“Anh dám li hôn!” Thần Tri Mặc lạnh lùng nói, “Tiểu công chúa nhà tôi vì anh mà phải trả giá nhiều như vậy, anh muốn li hôn với nó, muốn ૮ɦếƭ!”
“Cô ấy trả giá?” Thiệu Phi Phàm cười khổ nói, “Cô ấy chỉ cần tín nhiệm tôi một chút tôi đã thẩy đủ lắm rồi.” Thật ra, lần này anh cũng rất đau khổ, đau khổ khi Thượng Tâm hô lên hai chữ “li hôn”, thậm chí anh còn có một loại xúc động muốn tát cho cô một cái, muốn tát cho cô tỉnh táo lại, cô giống như là một con sói mắt trắng không biết phân biệt tốt xấu, ngay cả người chủ nuôi nó lâu như vậy mà nó cũng cắn.
Thần Tri Mặc lắc đầu than thở, xem ra anh vẫn chưa biết chân tướng cụ thể, “Chính vì Thượng Tâm quá tín nhiệm anh, nên mới đồng ý li hôn với anh, cô ấy căn bản cũng không tin chuyện trong hình, từ đầu tới cuối cũng không tin anh và Tự Nãi Tiêm có gì với nhau.”
“Vậy…” Chân mày của anh cau lại càng chặt hơn.
“Tự Nãi Tiêm uy Hi*p cô ấy, nếu không li hôn với anh, thì Tự Nãi Tiêm sẽ đem những tấm hình đó gửi cho truyền thông, làm cho anh thân bại danh liệt, không thể tiếp tục làm cảnh sát nữa.” Thần Tri Mặc nhìn thấy cách chỗ mình không xa đang có một bóng người đi tới, ánh mắt càng thêm lạnh như băng, “Tôi mặc kệ anh nghĩ như thế nào, dám động vào em gái của tôi, thì phải trả giá đắt. Cô ta muốn hủy hoại thanh danh của anh, tôi cũng muốn xem một chút xem cô ta có bản lãnh này hay không?” Nói xong, Thần Tri Mặc liền xuống xe.
Thiệu Phi Phàm đang chìm đắm ở trong chân tướng mà Thần Tri Mặc nói, nên không kịp ngăn cản, chờ tới khi anh phản ứng lại, thì Thần Tri Mặc đã tát cho Tự Nãi Tiêm một cái. Sau đó, không chút kiêng kị mà nói lời thóa mạ, làm cho tất cả nhân viên cảnh sát đều phải ra ngoài vây xem.
“Hồ ly tinh không biết xấu hổ, có vị hôn phu rồi muốn ra ngoài quyến rũ người khác, cô tưởng rằng mang thai con của chồng tôi rồi, thì anh ấy sẽ lấy cô sao? Tôi nhổ vào, cũng không soi gương xem bản thân mình là loại người nào cơ chứ!” Nói xong, liền rút ra một xấp nhân dân tệ ném vào mặt của Tự Nãi Tiêm, “Đứa trẻ cô tự mình phá đi, từng bắt tôi phải phá giúp cô. Sau này, tôi gặp cô một lần là đánh cô một lần, xem cô còn dám làm tiểu tam đi quyến rũ đàn ông nữa hay không.”
Thần Tri Mặc nói rõ ràng từng chữ từng chữ, tốc độ rất nhanh, nói xong, đánh xong, quay người rời đi, căn bản không để cho người ta kịp phản ứng lại, ngay cả Cốc Tử Kỳ đứng ở một bên cũng bị dọa đến ngây người, cái gì cũng không kịp làm, trơ mắt nhìn Tự Nãi Tiêm bị đánh.
Thiệu Phi Phàm nhìn Thần Tri Mặc tiến vào trong xe, còn phất tay với anh một cái mới lái xe đi, đột nhiên cười ra tiếng, người phụ nữ này, thật đúng là hung ác. Lại nghĩ đến cô vợ nhỏ của mình, anh nghĩ mãi không ra, cô cùng lớn lên với một người chị như vậy, sao ngay cả nửa phần khí thế của chị gái cũng không học được vậy?
Đám người từ từ tản ra, Tự Nãi Tiêm dùng ánh mắt chứa lệ, đáng thương nhìn Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm mở miệng làm nước mắt của Tự Nãi tiêm rớt xuống trong nháy mắt.
Bởi vì anh nói, “Đáng đời cô.”
Dùng ảnh chụp để lừa gạt Thượng Tâm, anh đã không thể nhẫn nhịn được rồi, đằng này, cô ta còn dám uy Hi*p Thượng Tâm nữa. Lần này, dù có là thần tiên thì cũng không thể cứu được cô ta nữa rồi.
Tự Nãi Tiêm, tất cả đều do cô gây ra.
Ngay cả liếc mắt nhìn cô ta, Thiệu Phi Phàm cũng thấy ghê tởm, liền xoay người vào trong cục. Cốc Tử Kỳ đuổi theo, kéo tay anh lại, vẻ mặt có chút tức giận. Anh ta là đội trưởng đội hình cảnh nên tất nhiên có nhận ra Thần Tri Mặc, đại tiểu thư nhà họ Thần, “A Thiệu, vừa rồi tôi đã cầu xin cậu!”
Thiệu Phi Phàm cười lạnh, “Người cũng không phải là tôi gọi đến, anh đã biết cô ấy, thì tất nhiên là biết mối quan hệ giữa hai nhà Thượng, Thần đúng không, Thượng Tâm bị ủy khuất lớn như vậy, người nhà họ Thần đương nhiên không thể bỏ mặc được. Hôm nay Thần Tri Mặc ra tay nhẹ như vậy là coi như nể mặt rồi. Đội trưởng Cốc, tôi coi anh là tri kỷ nên mới nói thật với anh. Vì người phụ nữ kia, không đáng!”
Thiệu Phi Phàm hất tay ra, trở về phòng làm việc. Anh phải suy nghĩ thật kĩ nên tính toán chuyện hôn nhân như thế nào, hơn nữa còn muốn suy nghĩ xem, làm thế nào để dụ dỗ kẻ ngốc nghếch tận mạng kia quay trở lại.
Thì ra là, cô bé ngốc nghếch kia yêu anh như vậy, tin tưởng anh như vậy, mặc dù có hơi ngốc.
Lời tác giả muốn nói: Vẫn luôn cảm thấy trước kia mình viết về Thần Tri Mặc quá mức xấu xa, thực ra hôm nay viết ra mới đúng là bản chất của Thần Tri Mặc…một người phụ nữ trí dũng song toàn!
Thần Tri Mặc rời khỏi cục cảnh sát trở về phòng trọ, nhìn thấy Thượng Tâm sống dở ૮ɦếƭ dở nằm lì ở trên giường thì thở dài nặng nề.
“Chị, thế nào rồi?”
Thần Tri Mặc hừ một tiếng, “Gậy ông đập lưng ông. Con tiện nhân kia không phải là muốn làm kẻ thứ ba tranh giành đàn ông sao, chị liền truyền bá cái tính xấu xa này của cô ta. Còn muốn dùng đứa con để uy Hi*p, chị liền diễn một vở kịch người vợ cả đánh ghen tiểu tam ở ngay trước cửa đơn vị làm việc của cô ta, thành toàn cho cô ta luôn. Chị cũng muốn xem một chút, rốt cuộc là ai bị xấu mặt, cho dù cô ta thật sự phát tán ảnh ra ngoài, thì đối với cô ta- một người phụ nữ bị vợ cả đánh ghen, còn có vị hôn phu của mình, thì không biết đứa trẻ đó là của ai đâu.”
Thần Tri Thư nuốt nước miếng, không trách được cổ nhân nói rằng độc nhất tâm địa đàn bà. Qua trận náo động này, chỉ sợ rằng thanh danh của Tự Nãi Tiêm sẽ bị phá hủy hoàn toàn, công việc có giữ được hay không là một vấn đề lớn, “Chị, chị đủ ngoan tuyệt.”
Thần Tri Mặc hừ lạnh, “Trò hay còn ở phía sau. Em hãy cho một vài cô gái ở quầy bar của em đến trước cửa đơn vị của Tự Nãi Tiêm, thấy cô ta liền mắng cô ta quyến rũ chồng của bọn họ, chị muốn xem xem cô ta còn có mặt mũi đi làm nữa hay không. Còn nữa, bảo thần thâu trộm mấy tấm ảnh kia về, bất kể là thật hay giả, nếu như bị cô ta gửi cho truyền thông thì cũng thật mất mặt.”
“Cái này thì em đã sớm báo cho thần thâu rồi.” Thần Tri Thư lại liếc nhìn Thượng Tâm đang ở trong phòng một chút, “Tâm Tâm làm sao bây giờ?”
“Cứ mặc kệ nó mấy ngày, chuyện này cũng giúp cho não của nó to ra một chút, để cho người ta ức Hi*p mình như vậy, còn xả thân quên mình muốn ly hôn, đúng là tức ૮ɦếƭ chị mà. Đúng rồi, em chăm sóc nó, chị phải đến nhà cha nuôi, đoán chừng lúc này Thiệu Phi Phàm cũng đến khai báo rõ với bên đó rồi.”

Sau khi Thượng Tâm hạ sốt thì lại bị cảm cúm nặng, Thần Tri Thư xin nghỉ ở trường học, ở lại phòng trọ chăm sóc cô cả ngày lẫn đêm trong vòng ba ngày, nhưng đến ngày thứ tư thì có chút không chịu nổi, cho dù là người bằng sắt cũng không thể chịu được Thượng Tâm không nói một lời nào, không ăn không uống, luôn ở trong trạng thái bình tĩnh không náo loạn, làm hắn thật lo lắng, thật sợ nha đầu này sẽ nghĩ quẩn. Nhà họ Thượng bên kia cũng chọn phương pháp xử lí “Mặc kệ” đối với nha đầu này, trong lúc nhất thời, hắn lại là người khó xử nhất. Không thể nói thật với Thượng Tâm, chỉ có thể nhìn nha đầu này tự giày vò bản thân, thật đúng là đau lòng.
Thần Tri Thư càng nghĩ càng thấy không ổn, cuối cùng quyết định sắp xếp hành lí của cô, đóng gói đưa cô trở về nhà, hắn gánh không nổi tội danh này.
Thượng Tâm tất nhiên là không muốn về nhà, nhưng bị hắn cứng rắn đuổi về mà không có biện pháp nào. Có điều cô cảm thấy thật kì quái, người nhà giống như không ai quan tâm tại sao cô lại trở thành bộ dáng này, giống như mọi khi, mọi người ăn cùng nhau xong rồi đi nghỉ, không ai hỏi cô tại sao lại về nhà.
Thiệu Phi Phàm cũng vậy, mất tích không thấy bóng dáng đâu, điện thoại cũng không thấy gọi tới.
Trong lòng Thượng tâm cảm thấy rất ủy khuất, nhưng lại không có ai nghe cô tố khổ, chỉ có thể tự mình tức giận bản thân mình, “Không có chuyện gì, trên đời này, không vì thiếu ai đó mà mình không sống được, không có chuyện gì mà mình không vượt qua được hết.” Cô gái nhỏ ở trong phòng của mình vừa khóc vừa kêu to.
Cô không biết rằng lúc này Thiệu Phi Phàm đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lạnh tanh.
Thượng Trạm Bắc cũng nghe thấy, trên mặt hiện lên bộ dáng cười cười xem náo nhiệt, trong lòng lại cười nghiêng ngả vì bộ mặt xanh lét của Thiệu Phi Phàm, con gái à, con đã tăng thể diện cho ba rồi đó.
Hạ Hâm Hữu tất nhiên là nhìn ra ý nghĩ xấu xa trong đầu chồng mình, hung hăng đá cho ông một cước, nghiêng đầu lúng túng nói với con rể, “Tâm Tâm mấy hôm nay, cơm ăn không ngon, ngủ không yên, bọng mắt lúc nào cũng sưng lên…”
“Mẹ, con biết.” Thiệu Phi Phàm đáp lời, ánh mắt âm u nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Thượng Tâm.
Hạ Hâm Hữu muốn nói lại thôi, cuối cùng lôi kéo chồng mình rời đi, để lại anh đứng một mình ở đó. Cha mẹ nào cũng thương con, nhưng đứa con trong nhà mình giống như một đứa trẻ, mấy ngày nay Thiệu Phi Phàm cũng sống không tốt, luôn nhớ đến nha đầu này, nhớ đến đau lòng.
Anh dán người vào cánh cửa, giống như chỉ cần như vậy là có thể hiểu được tâm tình của vợ mình. Mấy hôm nay, Tự Nãi Tiêm đã bị buộc phải từ chức, Cốc Tử Kỳ cũng xin lãnh đạo giúp cô ta mấy lần nhưng không được, cuối cùng vẫn tìm đến anh. Thiệu Phi Phàm thật sự là không thể hiểu nổi Cốc Tử Kỳ, anh ta vì một người phụ nữ như vậy có đáng không?
Cốc Tử Kỳ cả người mệt mỏi, đôi mắt trở nên tang thương rất nhiều, “A Thiệu, thế gian này không có chuyện đáng hay không đáng giá, tôi chỉ biết rằng, dù cô ấy có trở thành một người như thế nào đi chăng nữa, thì cô ấy vẫn là cô gái luôn ở bên cạnh tôi trong một thời gian dài, tôi không thể bỏ mặc, không quan tâm đến cô ấy được.”
Thiệu Phi Phàm nghe xong cũng không có cách nào thay đổi suy nghĩ của anh ta, giống như khi uống nước, ấm lạnh thế nào chỉ có người uống mới biết, cuộc sống của mình thì chỉ có mình mới biết nên trải qua như thế nào. Cũng giống như Thượng Tâm không thể tự mình nhận ra chân tướng, ngay cả khi cô nói muốn ly hôn với anh, anh cũng không muốn thực sự phải ly hôn với cô. Nếu không cũng không khóa trái phòng nhốt cô ở bên trong, không cho cô chạy đi.
Nghe thấy trong phòng Thượng Tâm không có tiếng động, Thiệu Phi Phàm liền đẩy cửa ra, Thượng Tâm đã nằm ở mép giường ngủ thi*p đi, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm mấy câu. Anh cố ý đi nhẹ nhàng, đứng ở phía sau cô, lúc nghe thấy mấy câu lẩm bẩm của cô thì thân thể cứng đờ.
“Thiệu Phi Phàm, làm sao bây giờ…Em không muốn ly hôn với anh…Em yêu anh như vậy, làm sao có thể chịu được…”
Anh cảm thấy cổ họng căng lên, lỗ mũi chua xót_____Em yêu anh như vậy, làm sao có thể chịu được. Bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu của cô, dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Em, đứa ngốc này, nếu đã yêu anh như vậy, sao còn muốn ly hôn với anh?”
Thượng Tâm dường như ngủ không được thoải mái lắm, giãy dụa một cái, nghiêng đầu ngủ tiếp.
Thiệu Phi Phàm ôm cô đặt vào giữa giường, đắp chăn cho cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, “Đừng khóc, nhìn thấy em khóc, anh rất đau lòng. Vợ à, mưa tạnh rồi thì trời sẽ quang đãng thôi.”

Thượng Tâm cảm giác mình mơ thấy mộng đẹp, trong mơ, Thiệu Phi Phàm hôn lên trán cô rồi nói rằng mọi chuyện sẽ qua đi thôi, đêm nay, là đêm cô ngủ ngon nhất kể từ khi gặp chuyện không may đến nay. Sáng sớm tỉnh lại, cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều, rửa mặt thay quần áo. Trải qua mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên cô xuống tầng ăn cơm.
Ông nội Thượng nhìn thấy cô xuống thì có chút kinh ngạc, “Tâm Tâm, đến đây, ngồi bên cạnh ông nội này.”
Thượng Tâm khéo léo đi qua, nhận lấy bát cháo nóng cô giúp việc đưa cho, cúi đầu ăn. Thượng Trạm Bắc bẹp bẹp miệng, trong lòng thì nghĩ, rốt cuộc vẫn là Thiệu Phi Phàm có sức quyến rũ lớn, vừa tới một lần là nha đầu này đã xuống tầng ăn cơm rồi, không tự nhốt mình ở trong phòng nữa.
Hạ Hâm Hữu dùng bữa xong, liền lấy tờ giấy giới thiệu đi thực tập mà Thiệu Phi Phàm lưu lại hôm qua từ dưới bàn ăn ra, thấy người nhà đã dùng bữa xong hết rồi, liền đem tài liệu này cho Thượng Tâm, “Địa điểm thực tập của con đã xác định rồi, ngày nghỉ cũng đừng ở nhà, trước tiên đi đến nơi thực tập.”
Thượng Tâm không nhìn đã nhận rồi, nghĩ thầm đi thực tập cũng tốt, ở nhà lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, còn không bằng làm việc khác đừng suy nghĩ mãi về việc này nữa. Cô nhếch miệng, đặt chén nước xuống, nói lại với người nhà, “Ông nội, bà nội, ba, mẹ, còn có anh trai, thật ra con cùng với Thiệu Phi Phàm, chúng con…”
“Tâm Tâm, bất kể các cháu như thế nào, thì cháu vẫn là con cháu nhà họ Thượng, nơi này vĩnh viễn là nhà của cháu.” Bà nội Thượng đã sớm đau lòng cháu gái, vừa nghe thấy cô nói vậy, liền nước mắt lưng tròng ôm lấy cô.
Vành mắt của Thượng Tâm cũng đỏ, ôm lấy bà nội khóc.
Ông nội nhìn thấy thì thở dài, nhưng cũng không nói gì. Thực ra trong chuyện này, bọn họ cũng có trách nhiệm, từ nhỏ đến lớn đều không để cho Thượng Tâm tiếp xúc với xã hội, để cho cô nghĩ rằng toàn bộ thế giới này đều là người tốt, căn bản không phân biệt được thị phi, không biết cách giải quyết nguy cơ như thế nào. Cho nên, sau khi Thiệu Phi Phàm nói rõ với ông nội Thượng, ông vô cùng đồng ý, muốn để cho Thượng Tâm tự trưởng thành. Ba mẹ có yêu cô, có cưng chiều cô thế nào đi chăng nữa, cũng không thể bồi cô đến hết đời, có lẽ, để cho cô trưởng thành mới là sự sủng ái tốt nhất đối với cô.

Ngày thực tập đầu tiên của Thượng Tâm, do Thượng Phẩm tự mình đưa cô đi. Từ nhà đi ra ngoài rồi bước lên xe, Thượng Phẩm có chút muốn nói lại thôi, muốn hỏi Thượng Tâm, nhưng suy nghĩ một lát lại không mở miệng hỏi. Nhưng chờ đến khi xe của Thượng Phẩm dừng trước đơn vị làm việc của Thiệu Phi Phàm, Thượng Tâm liền kinh hãi trợn to mắt, “Anh, anh đưa em tới đây làm gì?”
“Thực tập.”
Thượng Tâm vừa nghe thấy vậy liền lật giở lại xem tờ giấy giới thiệu, địa điểm thực tập viết trên đó là: Đại đội II Đội hình cảnh. “Anh, em không thực tập, em muốn về nhà.”
“Hình như không kịp rồi.” Thượng Phẩm bình tĩnh nói, quay mặt nhìn ra cửa kính. Thượng Tâm từng chút từng chút quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh trai, người đàn ông mà cô vô cùng quen thuộc đang đứng đó cười vui vẻ với cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc