Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật - Chương 34

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

Thần Tri Thư chậm rãi nghiêng đầu, cau mày nhìn xuống cánh tay bị giữ lại của mình, rồi nhìn thẳng lên Thiệu Phi Phàm, “Cảnh sát Thiệu, tôi là công dân lương thiện đó, chẳng lẽ đi ăn tiệc đứng cũng bị các người bắt đến đồn cảnh sát sao?”
Đám người đi cùng với Thần Tri Thư đều mặc đồng phục đội bóng, thấy hắn ta bị ngăn lại, hơn nữa lại nghe thấy giọng điệu đùa cợt của hắn, liền tiến đến hỏi, “Thần, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thần Tri Thư không đáp lại, Thiệu Phi Phàm buông lỏng tay, lẳng lặng nhìn hắn, “Nếu như có thể, tôi cũng không muốn ngăn cậu lại, có điều Thượng Tâm nhà tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, nếu như cậu đồng ý, chúng ta liền tìm một nơi để nói chuyện hoặc khi nào có thời gian thì hẹn gặp cũng được.”
Vẻ mặt Thượng Tâm rất khẩn thiết, “Anh Thần…”
Thân thể của Thần Tri Thư không khỏi cứng đờ, quay đầu lại ra hiệu cho đám bạn đi về trước, đợi đám người đi hết rồi mới nhỏ giọng nói, “Còn muốn nói cái gì nữa?”
Bất kể là có hay không có chuyện gì để nói, Thiệu Phi Phàm trước tiên đem người kéo vào phòng ăn, sau đó nói là đi gọi món, lưu lại không gian cho hai người.
Thần Tri Thư ngồi đối diện với Thượng Tâm, theo thói quen lấy ra *** lá, nhưng vừa mới lấy ra lại nghĩ đến cô không thích khói TL, nên lại cất vào.
Thượng Tâm hé miệng, căn bản không biết nên mở lời như thế nào. Liền giơ tay lên lấy một chiếc kẹo vị quýt trong hộp kẹo dành cho khách hàng để ở trên bàn, đưa cho hắn.
Thần Tri Thư cười cười, nhận lấy kẹo, bỏ vào trong miệng, “Em vẫn còn nhớ rõ anh thích vị này sao?”
“Đương nhiên là nhớ rồi! Em nhớ khi chúng ta còn bé, anh không chơi với em, em liền cố ý đem tất cả kẹo vị quýt vứt vào thùng rác, đến khi anh về nhà tìm không thấy kẹo quýt liền rùm beng lên nói mình muốn ăn, cha mẹ nuôi cho rằng anh đã ăn hết rồi nên kiên quyết không cho anh tiền để mua tiếp, anh liền khóc thật lâu.”
“Cuối cùng vẫn là chị gái của anh lén lút mua kẹo cho anh.” Thần Tri Thư nói tiếp, “Chị ấy luôn đánh anh, nhưng người đối tốt với anh nhất cũng là chị ấy, xảy ra chuyện gì chị ấy đều gánh vác hộ anh. Tâm Tâm, em đừng trách chị ấy, muốn trách thì hãy trách…”
Thượng Tâm đưa tay ra cầm lấy tay hắn, hắn liền ngừng nói, chuyển ánh mắt nhìn về phía cô.
“Anh, cảm ơn anh!”
Chẳng qua là trong nháy mắt Thần Tri Thư đã hiểu vì sao cô nói lời cảm ơn này, sắc mặt liền thay đổi, đẩy tay của Thượng Tâm ra, hiện ra sắc mặt bất cần đời, “Cám ơn anh không thực sự ngủ cùng em sao?”
“Anh…”
“Thượng Tâm, thật ra thì anh đã hối hận, hối hận dù sao cũng bị đánh nhiều như vậy, sao lại không ngủ cùng em luôn chứ.”
Thượng Tâm cắn môi, biết đây không phải là lời nói thật lòng của anh, hốc mắt đỏ lên, “Anh, anh đừng nói như vậy.”
“Vậy em muốn anh nói như thế nào? Nói anh nhìn thấy vóc dáng như cái bản giặt quần áo của em liền không dậy nổi một chút H*m mu*n, hay là nói hôm đó anh hôn em cảm thấy thật ghê tởm, hay là anh nên nói anh khinh thường phải hôn lên miệng của một người phụ nữ lúc nào cũng gọi tên của một người đàn ông khác.”
“Anh, anh đừng như vậy.”
Thần Tri Thư cười bất cần đời, “Thượng Tâm, em cũng chưa từng gọi anh là ‘anh’, trước kia em đều gọi anh là ‘anh Thần’, dù anh có cầm lấy một ly kem ra dụ dỗ em thế nào đi chăng nữa thì em cũng không chịu gọi anh một tiếng ‘anh’. Hiện tại em lại gọi anh như vậy, làm cho anh thấy thật lạnh lẽo, Thượng Tâm, em thật tàn nhẫn. Đâm anh một đao rồi, còn muốn xát muối lên vết thương đó nữa. Thật ra, anh càng hi vọng cả đời này em cũng không đến tìm anh để nói những lời này.” Bởi vì hai người đều biết, nói những lời này xong rồi, liền thật sự trở thành anh em ruột.
“Thật xin lỗi!” Thượng Tâm nhỏ giọng nói.
Thần Tri Thư đứng lên, “Em không có lỗi gì với anh hết, là anh có lỗi với em. Có điều, anh sẽ không nói lời xin lỗi với em nữa, vì ông trời đã trừng phạt anh rồi.” Hắn nhắm mắt lại, thở dài, cứ như vậy đi, “Bây giờ anh phải đi, em gọi lại anh một tiếng xem nào.”
Thượng Tâm giật mình trong chốc lát, rồi gọi một tiếng “…Anh”.
“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
Thượng Tâm che miệng lại, không muốn để bản thân mình phát ra tiếng nức nở, hai bả vai run run. Thiệu Phi Phàm ôm chặt lấy cô từ phía sau, yên lặng an ủi.
Thần Tri Thư đi tới cửa của phòng ăn, không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái, thấy Thượng Tâm rúc vào *** của Thiệu Phi Phàm, liền dứt khoát nhắm mắt lại. Hắn lại tự nhủ mình một lần nữa: Cứ như vậy đi. Sau đó bước nhanh rời khỏi phòng ăn.
Từ hôm nay trở đi Thượng Tâm chính là em gái ruột của Thần Tri Thư.
Thượng Tâm đi ra khỏi phòng ăn, đối với việc đi xem phim chiếu rạp cũng không còn vui vẻ nữa. Thiệu Phi Phàm nhìn thấy cô như vậy, liền trêu chọc cho cô vui, rồi đưa cô trở về nhà, vừa vào cửa, anh không nói hai lời liền mang cô lên giường.
Thân hình cao lớn giam cầm cô, nghe thấy tiếng kháng nghị của cô, liền nghiêng người để cho cô ngồi trên bụng mình, tay nắm lấy eo của cô, vận động liên tục.
“Không cần…” Thượng Tâm ý loạn tình mê kêu lên, “Nhẹ một chút, nhẹ một chút…”
Thiệu Phi Phàm lại cố ý *** vào. Chỉ chốc lát sau, cả người Thượng Tâm đã mềm nhũn, anh ôm lấy cô thay đổi một vị trí khác, hung hăng muốn cô. Cho đến khi ngay cả tiếng hừ hừ của Thượng Tâm cũng trở nên yếu ớt, mới dốc toàn lực phóng thích ra.
Kích tình qua đi, anh ôm lấy cô, bàn tay đùa bỡn *** cô, yêu thích không muốn buông tay.
Thượng Tâm hơi động một chút liền cảm thấy bên dưới đau dữ dội, “Thiệu Phi Phàm, anh thật đáng ૮ɦếƭ, ra sức làm như vậy, ngày mai em làm sao mà đi học được.” Cô oán trách như vậy, lại càng chọc cho Thiệu Phi Phàm buồn cười.
“Vợ, em muốn anh xin nghỉ học cho em sao?”
“Thiệu Phi Phàm, em muốn dọn về nhà của ba ở.” Cô thở phì phò nói.
“Vì sao em lại dọn về nhà ở?” Anh cười xấu xa, “Em định nói với ông nội là tinh lực của anh quá dồi dào, em không chịu nổi nên mới dọn về nhà ở sao?”
“Anh là cái đồ không biết xấu hổ.”
Thiệu Phi Phàm càng vui mừng cười hớn hở, chôn đầu vào cổ của cô hôn một cái thật mạnh, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhịn được hỏi cô, “Em nói gì với Thần Tri Thư vậy?”
Thượng Tâm vừa nghe vậy, thấy có mùi dấm chua, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nghiêm lại, quay người đặt cằm lên vai của anh, “Nói cho anh biết, sau này em sẽ thường xuyên gặp mặt anh ấy, anh không được ghen đâu đấy.”
“Anh phản đối!”
“Phản đối vô hiệu lực!”
“Em…” Thiệu Phi Phàm ấu trĩ nghiêng đầu đi, cằm của cô cũng trượt khỏi vai của anh, anh quay đầu sang bên kia không thèm nhìn cô nữa.
“Thiệu Phi Phàm.”
“Phi Phàm.”
“Chồng!” Thượng Tâm thấy anh thật sự không quay đầu lại, liền tiến đến, đặt cằm lên vai của anh, “Anh giận à?”
Thiệu Phi Phàm không nói gì.
“Em với anh ấy sau này là anh em ruột, tất nhiên là sẽ thường xuyên gặp mặt nhau, bây giờ anh ấy cũng giống như anh Thượng Phẩm, đều là anh trai của em, anh ghen cái gì chứ?” Thượng Tâm nũng nịu làm nũng, tay nhỏ bé khoát ngang hông của anh lần mò xuống dưới, “Còn không để ý em? Thật sự không để ý em sao? Vậy thì em đi ngủ đây…A…”
Thiệu Phi Phàm chợt lật người, trực tiếp đè cô xuống dưới, dùng đầu gối tách hai chân của cô ra, không nói gì mà trực tiếp vọt vào, vừa chuẩn vừa sâu.
“Anh muốn ૮ɦếƭ à, sao lại lỗ mãng tiến vào như vậy?” Thượng Tâm kêu lên, đẩy đẩy anh nhưng anh vẫn bất động, đành phải vòng tay lên cổ anh, muốn anh nhẹ một chút. Nhưng Thiệu Phi Phàm lại càng mạnh mẽ, cái sau mạnh hơn cái trước, sắp tới cao triều, Thượng Tâm nức nở khóc thành tiếng, vừa ngắt vừa cấu anh, anh mới chịu ra ngoài.
Đợi khi anh bình tĩnh lại, thì Thượng Tâm đã sớm đi ngủ rồi.
Thiệu Phi Phàm nhìn cô gái nhỏ ngủ say ở trong *** mình, thì thỏa mãn cười vui vẻ. Anh em ruột, xéo đi, anh cũng không tin tiểu tử kia lại cam tâm làm anh em ruột với cô. Cậu ta không ***ng Thượng Tâm, rõ ràng là vì quý trọng cô. Cho nên, anh càng phải đề phòng cậu ta mới được. Muốn thường xuyên gặp mặt? Không có cửa đâu, chồng của em không đồng ý!

Thiệu Phi Phàm bị tiếng gõ cửa làm thức giấc, anh vừa động Thượng Tâm liền tỉnh, ưm a một tiếng, lại chui vào trong *** của anh, “Ai mà đáng ghét vậy, người ta còn chưa ngủ dậy đã gõ cửa rồi.”
Thiệu Phi Phàm cũng muốn hỏi ai mà đáng ghét như vậy, anh dỗ dành Thượng Tâm mấy câu rồi mới nhảy xuống giường, chỉ mặc một chiếc *** mà xuống giường. Quay đầu lại nhìn cô vợ nhỏ nằm trên giường, khắp người là những vết bầm tím chói mắt, xem ra tối hôm qua anh hơi dùng sức quá rồi, lần sau phải chú ý mới được. Ai bảo da dẻ cô vợ nhỏ của anh mềm mại như vậy, vừa ***ng vào liền để lại dấu vết.
Đang suy nghĩ, anh ngáp một cái đi ra mở cửa, nhìn thấy người đến là ai liền tỉnh táo, “Thượng Phẩm? Sao anh lại tới đây?”
Thượng Phẩm nhìn thấy anh ăn mặc như vậy liền đen mặt, không khách khi đẩy cửa ra, liếc nhìn thấy Thượng Tâm nằm lì ở trên giường, sau lưng đều là những vết hồng hồng tím tím, ngay cả nửa bắp chân lộ ra ngoài cũng đầy vết đỏ hồng.
Thiệu Phi Phàm bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, dù là anh em ruột cũng không nên nhìn như vậy, anh xoay người muốn đi đến giường che lại cho Thượng Tâm, ai ngờ vừa mới quay người liền bị Thượng Phẩm đánh cho một quyền.
“Anh làm gì vậy?” Thiệu Phi Phàm không hiểu tại sao mình bị đánh, liền kêu lên một tiếng, làm Thượng Tâm thức giấc.
Thượng Phẩm lại giận đến điên cuồng, giọng nói u ám, “Thiệu Phi Phàm! Cậu dám ***ng vào em gái của tôi?” Vừa nói vừa nhanh chóng dơ ra nắm đấm.
Thiệu Phi Phàm coi như hiểu lí do vì sao mà bị đánh, nhưng anh vợ hạ thủ vừa ngoan vừa chuẩn, anh muốn giải thích cũng không có cơ hội, chỉ đành phải chật vật né tránh, không thể đánh lại.
Thượng Tâm cuối cùng cũng thanh tỉnh hoàn toàn, muốn ngăn cản, nhưng thân thể lại ***, chỉ có thể kéo chăn lên che kín thân thể, cầm lên cái áo sơ mi của Thiệu Phi Phàm ở dưới đất, chui vào trong chăn vội vội vàng vàng mặc vào, rồi vội vàng xông tới ngăn cản.
Thượng Phẩm đang muốn nhấc chân, Thiệu Phi Phàm cũng thấy mình lại sắp bị đánh thì bày ra tư thế chuẩn bị, lại bị Thượng Tâm chạy đến ôm lấy. Thượng Phẩm chật vật thu hồi chân, suýt nữa thì ngã ngửa trên ghế sa lon, “Thượng Tâm, em tránh ra.”
“Anh, sao anh vừa mới tiến vào đã đánh người rồi?” Thượng Tâm tức giận hỏi.
Thượng Phẩm cau mày, giơ tay ra kéo cô qua, “Em là một cô gái chưa chồng còn không biết ngại sao? Chờ lát nữa về nhà anh sẽ dạy dỗ em sau.” Vừa nói, vừa quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiệu Phi Phàm, “Thượng Tâm còn nhỏ không hiểu chuyện thì thôi, đến cậu cũng không hiểu chuyện sao? Bây giờ nó mới bao nhiêu tuổi? Cậu lại dám ***ng vào nó?”
Thiệu Phi Phàm lại giận đến bật cười, đứng tại chỗ một lúc rồi mới xoa cằm mở miệng, “Em (Thượng Tâm)…” nói một chữ rồi lại ngậm miệng, anh xoay người vào phòng ngủ, mở tủ lấy ra hai tờ giấy, trực tiếp ném lên trên người Thượng Phẩm, “Hai vợ chồng tôi lên giường với nhau mà gọi là không hiểu chuyện sao?”
Thượng Phẩm nhìn hai tờ giấy kia, hết sức kinh hãi. Anh nhìn Thượng Tâm muốn cô xác nhận lại, thấy Thượng Tâm gật đầu, lại chuyển sang nhìn Thiệu Phi Phàm, “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Thượng Tâm nhếch miệng, “Sau khi anh ra nước ngoài.”
“Trong nhà có biết không?”
“Biết, em cũng định nói cho anh biết, nhưng lại nghĩ rằng gặp mặt nói trực tiếp sẽ tốt hơn, nên không gọi điện thoại.” Thượng Tâm nói xong thì le lưỡi một cái.
Nhất thời đầu óc Thượng Phẩm có chút hỗn độn, lại nhìn thấy khuôn mặt bầm tím của Thiệu Phi Phàm, lúng túng không nói nên lời, “Này…này…Ha ha, thì ra là hiểu lầm, hiểu lầm…”
“Lễ ra mắt này của anh vợ thật đúng là làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc.” Thiệu Phi Phàm thâm thù đại hận nói, nói xong, bất đắc dĩ quay về phòng ngủ cầm lấy quần áo bước vào nhà vệ sinh thay đồ. Chờ anh trở ra thì Thượng Phẩm đã đi rồi, chỉ còn lại Thượng Tâm ngồi ở phòng khách nghịch chiếc điện thoại mới.
“Người đâu rồi?”
Thượng Tâm nhìn khuôn mặt bị đánh của anh, không nhịn được bật cười, “Anh ấy đi từ lâu rồi.” Lại cầm lấy một chiếc điện thoại mới khác dơ lên, “Anh trai nhờ em gửi lời xin lỗi đến anh, ngoài ra, cái này mới là lễ ra mắt. Màu đen là của anh, màu trắng là của em, đen trắng phối hợp, là một cặp điện thoại tình nhân.”
Thiệu Phi Phàm mím môi, nhìn chiếc điện thoại mới, chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên.
“Đừng tức giận, vừa sáng ra anh ấy đã xuống máy bay, về đến nhà vừa nghe thấy em đang ở nơi này, liền bất kể thời gian đã tới đây, vì vậy mới xảy ra hiểu lầm, anh không được phép tức giận!” Thượng Tâm vỗ vỗ mặt anh, giống như dụ dỗ trẻ nhỏ vậy.
Làm sao Thiệu Phi Phàm có thể không giận cho được, vừa sáng ra đã bị ăn một trận đòn, “Người nhà em toàn là ác ma.”
Thượng Tâm cười “khanh khách”.
Tuy rằng buổi sáng hai người bị kinh sợ, nhưng vẫn phải đến trường. Còn chưa đến hai tháng nữa là Thượng Tâm phải rời trường học đi thực tập. Thiệu Phi Phàm đưa cô đến trường học, còn không quên dặn dò cô phải ăn cơm trưa đúng giờ, buổi tối anh trở lại đón cô. Nhìn thấy cô tung tăng chạy đi xa, mới quay đầu xe trở về cục cảnh sát.
Lý Nguyên là người đầu tiên nhìn thấy gương mặt bị thương của Thiệu Phi Phàm, trợn to mắt hỏi, “Đội phó Thiệu, sao lại thành như vậy?”
“Không cẩn thận ***ng phải.” Thiệu Phi Phàm nói xong liền bước ngay vào phòng làm việc.
Ai biết được, còn chưa đi vào phòng làm việc đã nghe thấy những người ở phía sau buôn chuyện, “Vừa nhìn đã biết là bị đánh, anh ấy không nói gì, vậy chắc chắn là bị vợ đánh. Nghe nói cô vợ nhỏ của đội phó Thiệu rất lợi hại, ngay cả huấn luyện viên của trường quân đội là vô địch tán đả Thiệu Phi Uyên, cũng bị cô ấy đánh ngã đó sao.”
“Đúng. Tôi cũng có nghe thấy người ta nói đến chuện này. Ai ui, đội phó Thiệu của chúng ta thật đáng thương, còn bị bạo hành gia đình nữa.”
“…”
Thiệu Phi Phàm dở khóc dở cười, quay người lại, gõ gõ lên cái bàn làm việc trong phòng làm việc chung, “Mấy người đều là đàn bà hết à? Sao mà lắm chuyện vậy?”
“Ha ha…” mọi người tản ra, cười khan nhìn anh, nhưng cũng không biết sợ là gì.
Thiệu Phi Phàm có nỗi khổ mà không dám nói, mắng mấy câu rồi tiến vào phòng riêng. Một lát sau, anh lại rón rén mở cửa ra, quả nhiên là nhìn thấy đám ૮ɦếƭ bầm kia bu lại tám chuyện, giọng nói lớn, không kiêng kị gì.
“Mẹ kiếp, nói xấu người khác mà cũng không thèm nhỏ giọng một chút, thật là quá mất mặt.” Thượng Phẩm, may mà anh là anh vợ của tôi, nếu như anh không phải là anh vợ của tôi, tôi phi…phi cái gì mà phi, có phi nữa thì cũng là anh vợ của mình, có đánh mình thì cũng phải cố gắng mà nhịn. Thiệu Phi Phàm buồn bã suy nghĩ.
Cô vợ nhỏ, em phải làm sao để bù đắp lại cho tôi đây.

Bởi vì Thượng Phẩm ra nước ngoài hai tháng mới trở về, người trong nhà lại tổ chức ăn một bữa tiệc tối. Tất nhiên là Thượng Tâm sẽ lôi kéo Thiệu Phi Phàm tới, mọi người vừa nhìn thấy khuôn mặt bị thương của Thiệu Phi Phàm thì sợ hết hồn. Nhưng vừa nghe kể lại sự tích của những vết thương kia, tất cả mọi người đều không nhịn được cười phá lên. Cho đến khi khuôn mặt của Thiệu Phi Phàm trở nên xanh lét, mới miễn cưỡng ngưng cười.
Có điều, Thần Tri Thư lại không ngừng cười được, hơn nữa còn hướng về phía Thượng Phẩm dựng Ng'n t cái lên, làm cho Thiệu Phi Phàm tức đến mức muốn bắt tiểu tử này đem đi luyện đan.
Thượng Tâm lôi kéo tay anh, thực sự là sợ anh giận tới mức muốn đánh người. Thiệu Phi Phàm hung hăng thở dài, không ngại có nhiều người mà nắm lấy tay của cô, nhỏ giọng nói, “Trở về em nhất định phải bồi thường lại cho anh đấy.”
Thượng Tâm đỏ mặt lên, dùng sức đẩy tay anh ra, cúi đầu ăn cơm.
Các trưởng bối tất nhiên là làm bộ không thấy gì, Thượng Phẩm một lòng một dạ gắp thức ăn cho Tiểu Hồ Đồ, người duy nhất nhàn rỗi là Thần Tri Thư, hắn híp mắt, khiêu khích nhìn anh, rồi mở miệng kêu Thượng Tâm, “Tâm Tâm, hôm nay anh trai về nước, buổi tối cùng nhau đến quán bar Kim Sắc đi! Có một nhóm vũ nữ mới tới, nhảy múa cột, rất mới mẻ.”
Thượng Tâm tràn đầy tò mò.
Thiệu Phi Phàm lại lập tức cự tuyệt, “Không phải cảnh sát đã cấm không cho phép ** ra vào sao!”
“Tâm Tâm cũng không còn nhỏ, không sao.”
Thiệu Phi Phàm xanh mặt, Thượng Tâm bật cười, đặt đũa xuống, khoát khoát tay, “Với tư cách là một người cảnh sát tương lai, em cũng không đi.” Dứt lời, liền trưng ra cái vẻ mặt đòi phần thưởng ra nhìn Thiệu Phi Phàm, tính khí vô cùng trẻ con.
Kết thúc dạ tiệc, Thượng Trạm Bắc không cho phép Thiệu Phi Phàm về nhà, muốn anh và Tiểu Hồ Đồ cùng nhau đến nhà họ Thượng. Bốn người trẻ, hai người lớn, hai người lớn rất thức thời, về đến nhà liền kêu mệt rồi đi ngủ.
Thượng Tâm cùng Tiểu Hồ Đồ líu ríu nói chuyện không ngừng, hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, liền hiểu ý đối phương, mỗi người kéo một người, “Nên đi ngủ rồi.” Nói xong, ôm người trở về phòng, bất kể hai cô gái có đồng ý hay không.
“Đừng có kéo em, hôm nay em muốn ngủ cùng Tiểu Hồ Đồ”. Thượng Tâm vào phòng rồi mà vẫn còn giùng giằng.
Thiệu Phi Phàm liếc mắt một cái nhìn cô, “Em ngủ cùng với Tiểu Hồ Đồ, vậy anh ngủ cùng với ai?”
“Cùng anh trai của em! Anh ấy ngủ một mình mà, trong nhà có chuẩn bị phòng cho Tiểu Hồ Đồ, cô ấy cùng anh trai em đều rất quy củ, không ở cùng phòng với nhau.”
Nếu như vừa rồi anh không nhìn lầm, thì tuyệt đối là Thượng Phẩm đã mang người vào phòng anh ta rồi. Hơn nữa, vừa nhìn thấy ánh mắt hai người kia nhìn nhau, đã sớm không phải là chỉ nắm tay nhau đơn thuần đi ngủ rồi. Thật không biết cô vợ nhỏ của anh là đơn thuần hay ngu ngốc nữa, “Cô gái ngốc, không chừng anh trai của em đang làm chuyện đó với Tiểu Hồ Đồ đó, em đừng có làm kì đà cản mũi.”
“Làm sao có thể? Em muốn đi hỏi một chút.”
Nói xong, Thượng Tâm định chạy ra bên ngoài, Thiệu Phi Phàm lại im lặng, lười không muốn giải thích với cô, trực tiếp ôm cô lên giường, đè xuống Dưới *** mình, làm cho cô không còn sức lực mà quản chuyện của người khác nữa.

Đợt kiểm tra cuối cùng ở trường học của Thượng Tâm sắp đến rồi, vì muốn đạt được thành tích tốt, nên Thượng Tâm kiên quyết ở lại trường học luyện tập.
Thiệu Phi Phàm cũng không bắt ép cô, vừa đúng lúc anh cũng định chuyển nhà. Căn phòng mới đã sửa chữa xong, gia cụ đồ điện cũng đầy đủ cả, căn bản là không cần bọn họ phải mang thêm đồ sang nữa, chỉ cần mang sang một ít nồi niêu bát đũa, ga giường, liền có thể chuyển vào ở ngay lập tức.
Theo sở thích của Thượng Tâm, Thiệu Phi Phàm đã mua một bộ chăn ga gối đệm có hình ảnh về đồng cỏ, lại chọn thêm mấy bộ chăn đơn màu nữa, đều là những màu sắc mà Thượng Tâm yêu thích. Nhờ anh em trong đội cảnh sát chuyển giúp quần áo và một số đồ mới mua sang căn phòng mới, chỉ trong một ngày đã chuyển và sắp xếp đồ xong.
Căn phòng mới ở tầng mười một, trong phòng có hai tầng, bốn phòng ngủ hai phòng khách, tầng trên là phòng ngủ và thư phòng, tầng dưới là phòng khách và phòng để đồ, phòng ốc thoải mái rộng rãi, nhưng chính vì phòng ốc rộng rãi, cho nên khi Thiệu Phi Phàm lau dọn xong, thì xương sống, thắt lưng đau buốt.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong, nhìn căn phòng mới đẹp đẽ, trong lòng nghĩ đến cô vợ nhỏ sẽ vui mừng như thế nào khi nhìn thấy, mệt mỏi liền biến thành vui vẻ. Ngồi trên ghế sa lon, móc ra chiếc nhẫn từ trong túi áo ra, cười đặc biệt vui vẻ.
Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng anh vẫn chưa cầu hôn cô gái nhỏ, cứ coi như Thượng Tâm không oán trách gì, nhưng anh cũng không thể bỏ qua được, dù sao vẫn là con gái, luôn thích lãng mạn.
Suy nghĩ như vậy, anh lập tức gọi điện thoại, “Vợ, còn mấy môn nữa thì thi xong?”
Thượng Tâm đang ở trong phòng tự học, liền bịt điện thoại đi ra ngoài, “Còn một môn nữa, ngày mai mới thi xong, có điều tối mai phòng kí túc của bọn em tổ chức ăn liên hoan, nếu như muộn quá thì em không về nhà nữa mà ngủ luôn ở kí túc xá, sáng hôm sau em liền về nhà.”
“Được, dù em có về nhà hay không thì cũng phải gọi điện thoại báo cho anh biết, nếu như về nhà thì anh sẽ đi đón em.”
“Vâng.”
“Vợ, anh nhớ em!” Thiệu Phi Phàm lại nói ra những lời không đứng đắn, cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
Thượng Tâm đỏ mặt, trong lòng lại vui rạo rực, “Chồng, em cũng nhớ anh!”
“Chờ em trở về, chồng em sẽ cho em một kinh hỉ.”
“Kinh hỉ gì vậy?”
“Nói ra rồi thì còn gì mà kinh hỉ nữa, chờ em về rồi sẽ biết.” Anh thần thần bí bí nói, Thượng Tâm cũng có chút tò mò.
“Vậy cũng được, em vào phòng học bài tiếp đây.”
“Đi đi, kiểm tra được 100 điểm thì chồng em sẽ mua kẹo cho em ăn.”
Hai người lưu luyến không rời mới cúp điện thoại, Thượng Tâm trở lại phòng tự học đọc sách, đến chín giờ mới trở về phòng ngủ.
Rửa mặt xong rồi nằm lên giường, đang muốn nhắn tin cho Thiệu Phi Phàm thì chuông điện thoại vang lên. Trên màn hình hiện lên ba chữ “Tự Nãi Tiêm”, Thượng Tâm do dự một lát, nhưng vẫn cau mày nhận điện thoại.
“Thượng Tâm, tôi là Tự Nãi Tiêm.”
“Tôi biết, tìm tôi có việc gì không?” Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, kể từ sau khi xảy ra chuyện kia, cô đã không còn hảo cảm đối với Tự Nãi Tiêm, cũng có chút phòng bị cô ta.
Tất nhiên là Tự Nãi Tiêm cũng nghe ra thái độ lạnh nhạt của cô. Nhưng cô ta lại không thèm để ý chút nào, “Ngày mai cô có rảnh không? Tôi muốn gặp cô một lát, có chuyện rất quan trọng muốn nói cho cô biết.”
“Xin lỗi, ngày mai tôi có bài kiểm tra, sợ rằng…”
“Thượng Tâm, chuyện này liên quan đến nửa đời sau của Thiệu Phi Phàm, muốn nghe hay không tùy cô.” Khẩu khí của Tự Nãi Tiêm cũng không phải là khẩn cầu, mà giống như uy hiếp hơn.
Thượng Tâm vừa nghe thấy là chuyện liên quan đến Thiệu Phi Phàm liền động tâm, do dự một lát, rồi đáp ứng. “Buổi sáng tôi kiểm tra xong còn có một chút thời gian, chúng ta hẹn gặp nhau vào buổi trưa được không?’
“Được, 12 giờ trưa, hẹn gặp ở quán nước gần trường học của cô, tôi chờ cô.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc