Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật - Chương 30

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

Thượng Tâm ở nhà họ Thượng hai ngày, vừa nghe thấy ông nội sắp về, liền lập tức thu dọn đồ đạc chuyển vào trong trường học. Trước khi đi còn cố gắng dặn dò ba mình không được nói với ông nội là cô về nhà ngủ. Nhất định phải đợi đến lúc ông nội nhớ cô, muốn gặp cô, thì cô mới trở về nói lời xin lỗi, như vậy mới có thể được “phóng thích vô tội”.
Hạ Hâm Hữu nhìn cô tinh ranh như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, bây giờ phải tập trung vào học tập, hoàn thành đợt kiểm tra này, kì sau con phải đi thực tập rồi. Ba của con đã sớm nói với lãnh đạo của cục cảnh sát thành phố rồi, để cho con đến đó thực tập một năm, sau khi tốt nghiệp liền giữ lại làm việc ở đó.Có điều, nếu như con nợ môn học, thì mẹ với ba con cũng không còn mặt mũi nào nhờ người ta xin việc cho con đâu.”
Thượng Tâm le lưỡi, trong nghịch ngợm còn mang theo chút kiêu ngạo, “Kiểm tra để đứng đầu thì con không dám nói, nhưng để qua được các môn học thì không vấn đề.” Đôi mắt to nghịch ngợm nháy một cái, “Bản thân con còn lo lắng không biết có thể vượt qua khóa học tán đả(một môn võ) hay không, ai biết được đến ông trời cũng giúp con, điều anh ba tới trường con làm huấn luyện viên đặc biệt, con muốn nợ môn cũng thật khó nha!” Cô càng nghĩ lại càng thấy vui.
Ngày hôm qua đi học, vừa nhìn thấy Thiệu Phi Uyên mặc trang phục của huấn luyện viên đứng ở sân thể dục, thấy cô đi vào liền hô to một tiếng “em dâu”, như sợ người khác không biết rằng cô là người phụ nữ đã kết hôn vậy, lúc đó cô thật hận không thể nhào tới P0'p ૮ɦếƭ anh ba. Có điều là cô có muốn P0'p ૮ɦếƭ quán quân tán đả cũng không thể thực hiện được, cơ mà cô có thể giở trò xấu nha.
Thiệu Phi Uyên tiến hành huấn luyện riêng cho từng sinh viên, thực ra chính là Thiệu Phi Uyên đem từng người từng người một quật ngã xuống, làm cho mỗi một bạn học trong lớp té một lần thì khóa học cũng kết thúc. Đến phiên Thượng Tâm, cô chủ động dơ tay ra, Thiệu Phi Uyên còn chưa dùng sức cô đã kêu “Ai ya” rồi nũng nịu nói, “Anh ba, anh làm em đau, em phải đi nói cho chồng em biết mới được.”
Thiệu Phi Uyên thực sự không chịu nổi giọng nói nũng nịu này của cô, hơn nữa vừa nghe thấy cô muốn nói cho Thiệu Phi Phàm biết liền buông tay ngay, Thượng Tâm nhân cơ hội này, ánh mắt sáng lên, cong người xuống, trước mặt các bạn học trong lớp quật ngã Thiệu Phi Uyên.
Bây giờ nghĩ lại ánh mắt của các bạn học lúc đó, cô liền rất đắc ý.
Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu nghe kể lại đều không nhịn được lắc đầu, nha đầu này, vốn tưởng rằng ở chung một chỗ với Thiệu Phi Phàm sẽ hiểu chuyện, nhưng lúc này bọn họ thấy, rõ ràng là Thiệu Phi Phàm còn cưng chiều cô hơn, ngay cả anh ba làm thầy giáo cũng bị cô ám toán.
Thượng Tâm vui vẻ đi đến trường học, từ xa đã nhìn thấy Thiệu Phi Uyên đang đi về phía tòa nhà hành chính, cô liền dắt cổ họng kêu lên, “Anh ba, anh ba…” Dù sao thì tất cả mọi người đều biết cô đã lập gia đình rồi, cô liền không quan tâm chuyện hình tượng bị phá vỡ nữa.
Thiệu Phi Uyên nhìn thấy người gọi là cô thì hận không thể giấu mặt đi. Ngày hôm qua phát sinh sự việc kia, ở trường cảnh sát bị một cô gái quật ngã, khi về tới đơn vị thì ai ai cũng hỏi anh: “Nghe nói em trai cậu cưới một cô vợ đánh nhau so với cậu còn giỏi hơn.”
Con mẹ nó, thật muốn mắng chửi một câu, cô ấy nào có biết đánh? Đơn thuần chỉ là một trò lừa bịp! Trong lòng ngột ngạt, anh không muốn để ý tới Thượng Tâm, cố ý làm ngơ cô bước vào tòa nhà hành chính.
Thượng Tâm tất nhiên cũng nhận ra là người ta cố ý tránh mặt cô, trong lòng mừng thầm, lại kêu gọi mấy lần nữa mới thôi, sau đó đi về phía giảng đường.
Thiệu Phi Uyên tiến vào trong tòa nhà rồi nghĩ lại càng thấy tức, quay đầu lại thăm dò một chút, nhìn thấy bóng dáng cô bước vào giảng đường, bộ dáng nhảy nhót vui vẻ rõ ràng rất đắc ý. Trong lòng thấy không thoải mái, hừ, đến anh ba mà cô cũng dám đùa cợt, vậy để cho cô biết hậu quả của việc anh ba tức giận đi. Thiệu Phi Uyên cong cong khóe miệng, lấy điện thoại ra gọi về nhà, “Ba, tiểu Thiệu đúng là cưới được một người vợ tốt, nha đầu đó còn dám tính kế với con, ba phải làm chủ cho con…”
Không phải là làm nũng tố cáo sao? Ai mà không biết làm cơ chứ!
______________________________________________
Thượng Tâm rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Thiệu lão gia tử, có điều Thiệu lão gia tử vừa mở miệng liền nói, “Con khi dễ anh ba của con?” làm cho trái tim của Thượng Tâm run rẩy một cái.
“Không, không có đâu ạ.” Thượng Tâm cẩn thận đáp lại.
Lão gia tử hừ một tiếng, “Nghe nói con bị ông nội đuổi ra ngoài?”
Cô bất đắc dĩ “Dạ” một tiếng.
“Vậy thì về nhà ở mấy ngày, vừa đúng lúc trò chuyện với ông già không được ai để ý này, dù sao thì con cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi, rảnh rỗi tới mức còn có thể đi trêu trọc anh ba của con nữa cơ mà.” Lão gia tử không đợi Thượng Tâm đáp ứng, trực tiếp đưa ra lời kết luận, “Buổi tối ba đợi con cùng ăn cơm, về sớm một chút.”
Thượng Tâm nhìn điện thoại đã cúp máy mà khóc không ra nước mắt, dậm chân một cái, thật muốn đến tòa nhà hánh chính hỏi Thiệu Phi Uyên một câu có biết ngại ngùng là gì hay không? Lớn như vậy rồi vẫn còn mách lẻo.
Nhưng mà cô cũng không dám đi vào toà nhà hành chính, đó là nơi làm việc của lãnh đạo trường nha, anh ba tiểu nhân thì em cũng không khách khí với anh nữa, suy nghĩ liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Thiệu Phi Phàm, “Chồng à, có người ức hiếp em!”
Thiệu Phi Phàm vừa mới tan họp, nghe thấy giọng nói uất ức của vợ mình liền quay người tiến vào phòng làm việc, “Ai dám ức hiếp vợ của anh? Anh liền đánh người đó.”
“Anh ba của anh!”
“Anh ba?” Thiệu Phi Phàm nghe thấy vậy liền cười một tiếng, rõ ràng không tin, “Anh ba là người thành thật nhất, sao lại ức hiếp em được?”
Thượng Tâm thêm mắm thêm muối kể lại chuyện Thiệu Phi Uyên tố cáo cô, giọng nói vừa ủy khuất vừa lo lắng, “Không về có được hay không? Em có chút sợ ba của anh.”
“Sợ ông ấy làm cái gì? Về chứ, sao lại không về! Chúng ta cùng về, cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ!” Hai chữ cuối cùng được nhấn mạnh, mục đích rất rõ ràng, Thượng Trạm Bắc không để cho Thượng Tâm đi đến phòng trọ của anh, vậy bọn họ có thể trở về nhà lớn họ Thiệu đi!
“Thiệu Phi Phàm” Thượng Tâm dắt cổ họng kêu to, “Trong đầu anh ngoài việc đó ra còn có thể nghĩ được việc gì khác hay không?”
“Nhớ tới em nha, Vợ, trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ về em, lúc em mặc quần áo, lúc em *** áo, lúc em ôm anh, còn có lúc em đi tắm…”
Thượng Tâm không thể nghe nổi cái giọng nói lưu manh đó của anh nữa, liền cúp điện thoại, ‘Sắc lang sắc lang sắc lang! Thiệu Phi Phàm, anh chính là một đại sắc lang!’
Cho dù trong lòng Thượng Tâm có không muốn như thế nào đi chăng nữa thì tới lúc tan học, cô vẫn mau chóng đi tới nhà họ Thiệu. Trước tiên gọi điện thoại cho Hạ Hâm Hữu, “Mẹ, ba của Thiệu Phi Phàm muốn con qua đó, con phải chuẩn bị những gì?”
Hạ Hâm Hữu vừa nghe thấy cô nói vậy, đầu tiên là sửa lại xưng hô, “Cái gì mà ba của Thiệu Phi Phàm? Đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, qua bên đó, trước tiên con phải gọi là ba, đừng chọc cho ông ấy không vui. Vừa đúng lúc, có một người bạn của ba con mới từ Mĩ trở về có tặng hai hộp dầu cá rất tốt, mẹ bảo tài xế mang qua cho con, con mang sang biếu Thiệu lão gia tử, đừng quên mồm miệng phải khéo léo một chút.”
Thượng Tâm nhất nhất ghi nhớ, ngồi ở cổng trường học đợi tài xế tới. Nửa tiếng sau thì tài xế tới nơi, không chỉ mang tới hai hộp dầu cá, còn mang theo hai giỏ hoa quả chất lượng tốt nhất cùng hai hộp nữa không biết là thuốc bổ gì đó, chất đầy một buồng sau xe.
“Sao tôi có thể cầm được nhiều như thế này cơ chứ?” Thượng Tâm chặc lưỡi hít hà.
Tài xế nói: “Tổng giám đốc Hạ nói rằng đối phương rất coi trọng số lượng quà, con dâu lần đầu ra mắt ba vợ, nếu chuẩn bị bốn món quà thì không phải là một con số may mắn, cho nên chuẩn bị ba món quà thôi.” Nói xong liền mở cửa xe ra, “Tiểu thư mời lên xe, tôi đưa cô qua bên đó.”
“Cảm ơn!” Thượng Tâm càng thấy có chút lo lắng, đợi khi đến nhà họ Thiệu thì trong lòng càng bồn chồn hơn, sớm biết như vậy cô đã đợi Thiệu Phi Phàm cùng nhau trở về rồi. Nhưng người cũng đã tới nơi rồi, không thể cứ đứng mãi ở ngoài được, nhờ tài xế ôm giúp mấy món quà, cô cố gắng mỉm cười tiến vào nhà họ Thiệu.
Lão gia tử liếc nhìn lễ vật, để cho bảo vệ đón lấy, chỉ chỉ vào ghế sô pha ở phía đối diện, ý bảo Thượng Tâm ngồi xuống đó.
Thượng Tâm đi qua, khéo léo nói, “Ba, Phi Phàm tan ca cũng sẽ tới đây luôn.”
Một tiếng “Ba” này kêu ra, làm cho lão gia tử cả người thoải mái, nhưng câu nói phía sau “Phi Phàm tan ca cũng sẽ tới đây luôn” làm cho lão gia tử sưng mặt lên, “Ai bảo nó về nhà chứ? Bảo vệ, nhìn thấy Thiệu Phi Phàm tới liền ngăn ở ngoài cửa, không cho nó đi vào trong.”
Thượng Tâm sửng sốt, ôi! Đây là cái tình huống gì vậy?
Thiệu Phi Phàm không hiểu sao mình lại bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa, nói cái gì mà do lão gia căn dặn. Gọi bọn họ về nhà ăn cơm, lại không cho anh vào cửa, chuyện gì vậy? Nếu là trước kia thì anh đã nhăn mặt rời đi rồi, sau này có gọi anh về anh cũng không về nữa, nhưng mà bây giờ anh không thể cư xử như vậy được, vợ của anh còn ở bên trong. Nếu rời đi thì anh cũng phải mang vợ anh đi theo.
Lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Tâm.
Lúc điện thoại di động của Thượng Tâm vang lên là lúc cô đang ngồi ăn cơm với ba Thiệu, nhìn ba chữ “Thiệu Phi Phàm” hiện lên trên màn hình điện thoại, cô có chút khó xử.
“Nhận đi, thuận tiện nói cho tên tiểu tử ૮ɦếƭ dẫm đó biết, dám tự mình kết hôn, trong mắt không có trưởng bối, thì phải chịu tội.”
Tay Thượng Tâm run lên, ấn vào nút trả lời, liền nghe thấy tiếng gầm gừ của Thiệu Phi Phàm, “Ra ngoài, mau ra ngoài. Hừ, lão đầu ૮ɦếƭ tiệt không để cho anh vào, còn muốn lừa gạt vợ của anh, Thượng Tâm, em mau chạy ra đây, đừng có để ý tới lão đầu ૮ɦếƭ tiệt đó. Ông ta nghỉ hưu rồi liền ở nhà ăn no rửng mỡ!”
Không biết là do giọng nói của Thiệu Phi Phàm, hay là điện thoại của Thượng Tâm tiếp nhận thông tin quá tốt, tóm lại, tiếng gầm gừ của anh vang vọng khắp căn phòng.
Lão gia tử sắc mặt vô cùng khó coi, liền đứng lên, đoạt lấy điện thoại, sức mạnh mười phần nói, “Tiểu tử ૮ɦếƭ dẫm không coi trưởng bối ra gì, dám bảo ba của anh ở nhà ăn no rửng mỡ hả? Tôi xem anh ngứa da rồi có phải không?”
“Tôi chính là ngứa da đấy, có bản lãnh thì ông ra mà đánh.”
“Anh cho rằng tôi không dám sao?”
“Ông dám, ông có gì mà không dám, vậy ông có dám để cho tôi đi vào hay không?”
“Lão tử hôm nay sẽ cho anh nếm thử mùi vị của chiếc roi.” Lão gia tử tức giận tái xanh mặt, vứt điện thoại xuống, liền hướng ra cửa kêu, “Để cho đứa con bất hiếu đó đi vào, hôm nay lão tử phải xử nó!”
Thượng Tâm lui ở một bên, nhìn thấy chiếc điện thoại bị chia năm xẻ bảy ở dưới nền nhà, đây chính là đồ mà mẹ nuôi mới tặng cô vào tuần trước, trong nước còn chưa có mặt hàng này, xem ra cô lại phải gọi cho Thượng Phẩm đang ở NewYork rồi, nhờ anh mua về cho cô một cái khác.
Thiệu Phi Phàm vào phòng, không giống như cái người kia tức giận ném điện thoại, anh lại bày ra bộ dáng dương dương đắc ý, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lão gia tử một cái, liền đi tới trước mặt Thượng Tâm, kéo cô ra ngoài.
“Chồng à.” Thượng Tâm có chút không biết phải làm sao.
Lão gia tử chỉ vào anh mắng, “Anh buông tay, con dâu của tôi phải bồi tôi ở nhà, anh đừng có ***ng vào nó.”
Thiệu Phi Phàm cười, “Đây là vợ tôi, tôi phải gọi ông là ba thì cô ấy mới là con dâu của ông, tôi đây không gọi ông là ba, vậy cô ấy cũng không phải là con dâu của ông rồi!”
“Anh, đồ tiểu tử ૮ɦếƭ dẫm!” Lão gia tử nghe xong, thuận tay cầm lấy bát cơm ném qua.
Thiệu Phi Phàm thân thủ lợi hại, liền ôm lấy Thượng Tâm né tránh, cái bát nhỏ liền nện vào góc tường. Thượng Tâm thật muốn khóc, sao mà mấy ông lão quyền cao chức trọng này cứ thích đập phá đồ đạc vậy?
Trong nhà đùng một tiếng âm thanh vang dội, bảo vệ và lính cần vụ ở bên ngoài cũng chạy vào, vừa ngăn lão gia tử, vừa che chở cho vợ chồng hai người, “Chớ so đo với lão gia tử, mấy ngày nay ông ấy cứ lầm bầm mãi rằng hai người ngay cả cửa cũng không thèm tới, vòng vo mãi mới tìm được lí do bảo vợ của cậu đến, bị làm khó thì cậu cũng cố chịu đựng một chút! Thật đúng là suốt ngày chỉ biết so đo với ba của cậu thôi.”
Thiệu Phi Phàm tất nhiên là biết lão gia tử này cố ý làm như vậy, nhưng đây là thói quen rồi, chỉ cần đối mặt với ông ấy, anh nhất định phải so đo đến cùng. Được người ta khuyên bảo, anh cũng muốn bình tĩnh lại. Kéo Thượng Tâm ngồi trở lại vào bàn ăn, giương mắt lên nhìn cha già vẫn còn đang đứng, thở dài một cái, “Tôi nói này, ông muốn ngăn cản cũng đã ngăn cản, muốn mắng cũng đã mắng, muốn đập phá đồ đạc cũng đã đập rồi, sao nào? Vẫn còn muốn làm cho tôi chảy chút máu mới xong chuyện phải không? Tôi đây vẫn đang trong thời kì tân hôn, là đại hỉ đấy! Đừng có đem vận xui đến cho hai vợ chồng tôi, ông không để ý đến tôi thì cũng phải suy nghĩ cho vợ tôi một chút, nhà mẹ đẻ người ta cũng có một lão gia tử nữa đấy.”
Thiệu lão gia tử hừ một tiếng, kéo cái ghế ra ngồi xuống, “Đừng tưởng rằng tôi không biết gì, thủ trưởng Thượng trực tiếp đánh đuổi các người ra ngoài, tôi đây còn nể mặt con dâu rồi đấy.” Nói xong liền giơ tay lên bảo người làm mang bát đũa lên lần nữa.
Thiệu Phi Phàm hừ một tiếng cười lạnh, không để ý đến ông ta nữa, hai người đã cho nhau một bậc thang, coi như là chuyện đã qua. Trong ba người thì có hai người cãi vã, Thượng Tâm buồn bực ăn cơm, bữa cơm này cũng coi như là đặc sắc.
Ăn cơm xong, Thiệu Phi Phàm cùng Thượng Tâm cũng không rời đi.
Lão gia tử vào thư phòng rút ra bốn túi hồ sơ, gọi Thiệu Phi Phàm vào thư phòng, Thượng Tâm không yên lòng, muốn đi vào cùng liền cười khan hỏi lão gia tử, “Ba, con có thể đi vào trong hay không?”
Không đợi lão gia tử đáp ứng, Thiệu Phi Phàm đã ngoắc ngoắc tay với cô, “Tiến vào, ngồi ở đây này” anh vỗ vỗ vào bắp đù* của mình.
Thượng Tâm đỏ mặt, lão gia tử cũng mắng một câu “Không đứng đắn”, kêu con dâu ngồi một bên. Ông đẩy túi hồ sơ tới trước mặt Thiệu Phi Phàm, “Ba người anh của anh mỗi người cho một phần, phần còn lại là tôi cho.”
“Đồ gì vậy?”
“Quà cưới của hai đứa.”
Thiệu Phi Phàm nhướn mày, mở túi hồ sơ ra, bên trong không có đồ gì khác, toàn một đống văn kiện, nếu không thì chính là chìa khóa. Thượng Tâm không hiểu nhìn Thiệu Phi Phàm, chỉ thấy Thiệu Phi Phàm đem túi ném trở lại trên bàn, “Cũng không phải là tôi không nuôi nổi vợ mình, các người làm những chuyện này để làm gì?”
Lão gia tử đã sớm biết được rằng những thứ này không dễ tặng đi, lạnh giọng nói, “Ăn cơm ăn rau cũng là nuôi sống, ăn bào ngư vây cá cũng là nuôi sống. Không phải là tôi xem thường anh, nhưng với số tiền lương ít ỏi của nhân viên công vụ như anh, chỉ cần Thượng Tâm mua một bộ quần áo, thì số tiền còn lại cũng không đủ cho hai người ăn cơm. Hơn nữa, căn phòng nhỏ hiện tại của anh, hai người ở coi như tạm được, nhưng đến khi có con rồi, anh định để cho con anh ở nhà bếp hay ở nhà vệ sinh đây?”
Câu nói này làm cho sắc mặt của Thiệu Phi Phàm xanh mét, nhưng lại không có cách nào để phản bác, lão gia tử nói đúng, Thượng Tâm lớn lên trong gia đình nào chứ, đến đồ chơi cũng có hàng ngàn hàng vạn thứ, nghịch hỏng rồi thì thôi, căn bản là không quan tâm đến giá cả. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, từ khi quen biết đến lúc kết hôn, hình như anh vẫn chưa tặng Thượng Tâm một món quà nào, lúc kết hôn, đừng nói đến nhẫn kim cương, ngay cả chiếc nhẫn bình thường cũng chưa từng mua cho cô.
Thượng Tâm mím môi nhìn Thiệu Phi Phàm, khẽ cắn răng, nắm quả đấm đứng lên. Tuy rằng cô không biết những thứ này là cái gì, đại khái là có liên quan đến tiền bạc đi. Cô chồng bốn túi hồ sơ lên nhau, trả lại cho lão gia tử. Buông tay ra, quay đầu lại khoác tay lên vai của Thiệu Phi Phàm, “Ba, những thứ này chúng con không cần.”
“Thượng Tâm?” Thiệu Phi Phàm không hiểu nhìn cô, lại nhìn thấy cô vợ nhỏ của anh cười xán lạn.
“Mặc dù từ nhỏ đã sống như một công chúa, nhưng từ khi ở cùng với Thiệu Phi Phàm, con phát hiện ra những ngày tháng trước đây sống như vậy chưa hẳn đã tốt. Phi Phàm có lương, sau này con đi làm rồi cũng sẽ có lương, con thích nhất đồ ăn do Phi Phàm nấu, thích cùng anh ấy ngày ngày ở nhà, cho nên con căn bản là không cần quá nhiều tiền. Về phần đứa trẻ…” Thượng Tâm hơi đỏ mặt, “Nếu như sau này có con, chúng con có thể chuyển về đại viện, ở chỗ ông nội của con, hoặc ở chỗ của ba cũng tốt, cháu trai cháu gái ở bên mọi người, mọi người cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, còn giúp chúng con giảm bớt gán***.”
Thượng Tâm nói ra những lời này, không chỉ Thiệu lão gia tử, mà ngay cả Thiệu Phi Phàm- người ngày ngày nhìn cô thay đổi từng chút một cũng phải ngạc nhiên. Nắm tay Thượng Tâm thật chặt, anh rất cảm động, làm cho cái mũi của anh có chút chua sót. Mọi người đều nói lấy vợ phải lấy thục nữ, Thiệu Phi Phàm nghĩ những thứ này thật không đáng tin, lấy vợ thì phải lấy một người nguyện ý thoát khỏi cuộc sống của mình, dần dần dung nhập vào cuộc sống của bạn, người con gái đó có thể có chút ngốc nghếch, nhưng ngốc ngếch này làm cho người ta phải yêu thương, cưng chiều cô.
Thiệu Phi Phàm cười cười, đưa tay cầm lấy cả bốn túi hồ sơ, “Quà tặng thì anh nhận, đây là ba của anh và các anh trai của anh cho, anh liền nhận.” Lại chuyển tay đưa túi hồ sơ cho Thượng Tâm, “Vợ à, chồng của em bây giờ thành người có tiền rồi, đừng có tiếc tiền, nhìn trúng cái gì thì mua cái đó, em nhìn trúng cao ốc của nhà nước cũng được, tiền không đủ, chúng ta lại tìm ba chồng của em.” Mắt híp lại, liếc nhìn ba của mình một cái, khuôn mặt rất đáng đánh đòn.
Lão gia tử thật là lười không muốn so đo với anh, đứng dậy mắng một câu, “Tiểu tử ૮ɦếƭ dẫm, xéo đi, lão tử không có tiền!” Dứt lời liền chắp tay sau lưng ra khỏi thư phòng.
“Ông không có tiền? Quốc gia cho ông bao nhiêu tiền lương hưu? Hơn nữa, ngày lễ ngày tết, những con cháu làm quan kia hiếu kính ông cũng không ít, tôi nói này cha già, ông viết di chúc luôn đi, mấy người anh của tôi đều có nhiều tiền, chỉ có tôi nghèo, ông để lại cho tôi nhiều một chút…mm” Thượng Tâm nóng lòng vội che cái miệng nói linh tinh của anh lại, sợ lão gia tử lại quay lại cãi nhau với anh thêm một hồi nữa. Hai cha con này, so với ba và ông nội của cô, còn thích so đo hơn.
Thiệu Phi Phàm bật cười, kéo tay nhỏ bé của cô xuống, ôm cô ngồi trên đù* của mình, “Vợ à, em trưởng thành rồi.” Đầu dựa vào cần cổ của cô, không nặng không nhẹ hôn một cái.
Thượng Tâm đẩy anh, đưa túi hồ sơ ở trong tay cho anh, “Thật ra thì chúng ta cũng không cần những thứ này. Thiệu Phi Phàm, em không phải là người nhất định phải có nhiều tiền mới sống được, thực ra, em cũng không có yêu cầu quá cao về vật chất. Em không muốn vì em mà anh phải nhận lấy thứ không muốn nhận.”
“Vợ à, không có gì là không tình nguyện hết, có người cho tiền còn từ chối làm gì. Anh không cần, không phải là không muốn, không thể muốn, mà chỉ là anh muốn chống đối với lão gia tử thôi, cố ý làm ông ấy tức giận. Thực ra nhận hay không nhận khoản tiền này đều giống nhau, những năm này anh ở trong trường quân đội, trong công việc, nếu như lão gia tử không nhúng tay vào, anh có thể thuận lợi mà học tập và làm việc được sao, trước kia anh trầm mặc, giả vờ như không biết không để ý đến ông ấy. Hiện tại anh có em rồi, đúng như lão gia tử nói, anh không thể ăn cơm ăn rau mà nuôi em được, em là vợ của anh, lấy em về là để cưng chiều em, chăm sóc em, chứ không phải là để em phải chịu tội cùng anh. Thượng Tâm, anh sẽ làm cho em hạnh phúc.”
“Chồng à…” Thượng Tâm kêu lên hai chữ liền nghẹn ngào, trong lòng ấm áp, bị cảm động tới mức rối tinh rối mù.
Thiệu Phi Phàm cười cười, ôm lấy cô vợ kiều diễm của mình, cân nhắc một chút về bốn phần quà lớn kia, thở dài một hơi, vì Thượng Tâm, anh cam tâm tình nguyện. Cong cong khóe miệng, một tay ôm Thượng Tâm, một tay với lấy bốn túi hồ sơ, “Vợ, cảm động xong rồi, chúng ta đi ngủ đi!”
Nói xong, cũng không quản Thượng Tâm có đồng ý hay không, đã ôm lấy cô chạy về phòng ngủ của mình, vừa vào phòng liền ném túi hồ sơ sang một bên, rồi đặt luôn vợ lên giường, xoa xoa tay, bày ra một bộ dáng gấp gáp giống như đang nói, “Hôm nay em không thể chạy thoát được đâu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc