Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật - Chương 29

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

“Ngại quá, Thượng Tâm đã kết hôn rồi, cho nên cậu không còn cơ hội.”
Giọng nói lạnh như băng nhưng hết sức quen thuộc làm cho Thượng Tâm thở dài một cái, một chút cũng không dám quay đầu lại, đột nhiên sinh ra một cảm giác bị bắt gian tại trận, trong lòng chột dạ.
Sắc mặt của Kỷ Thành trở nên rất dọa người, vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhưng một giây sau, cậu ta lại liên tục lắc đầu, “Không thể nào, Thượng Tâm còn nhỏ như vậy.”
Có một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy bả vai của cô, Thượng Tâm cảm thấy khóe miệng mình co quắp, nhưng Thiệu Phi Phàm lại vui vẻ nói, “Vợ à, chẳng lẽ em không nói với bạn học là chúng ta đã kết hôn vào ngày hôm qua sao?”
Cô ngượng ngùng nào dám nói.
Kỷ Thành nhìn Thượng Tâm, ánh mắt rối loạn, trong lòng cũng rối loạn, “Thượng Tâm, hai người thực sự đã … kết hôn rồi sao?”
Thượng Tâm có cảm giác như bị đẩy lên đoạn đầu đài, cô nhắm mắt đành phải gật đầu một cái. Mở mắt ra lần nữa, cô thấy vẻ mặt của Kỷ Thành có chút thất vọng, cậu ta cố gắng trấn định, nhưng lại không nói ra được lời nào đã quay người rời đi.
Người đã đi rồi, trong lòng Thượng Tâm có chút không thoải mái, cảm giác giống như mình đã mất đi một người bạn tốt vậy.
Thiệu Phi Phàm lại cười một cách khinh miệt, “Vẫn chỉ là một đứa trẻ”. Dù sao thì cậu ta cũng không thể trấn định được, anh quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt không được vui của Thượng Tâm, nên cũng thu lại khuôn mặt vui vẻ, “Vợ à, không phải là em không muốn nói chuyện chúng ta đã kết hôn cho người khác biết đấy chứ?”
Đầu óc Thượng Tâm ông ông một tiếng, vẻ mặt chột dạ, “Đâu có, chỉ là em chưa có cơ hội để nói ra.”
Thiết, rõ ràng là cô không muốn nói ra. Trong lòng Thiệu Phi Phàm nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ không sao, nghe nói cuối tuần này anh ba sẽ tới trường của Thượng Tâm thực hành một khóa huấn luyện đặc biệt, chỉ cần để cho anh ba gọi một tiếng “em dâu”, bảo đảm là toàn trường sẽ biết.
“Vợ à, vậy chúng ta trở về nhà thôi.” Thiệu Phi Phàm tựa tiếu phi tiếu nói.
Về nhà? Thượng Tâm lập tức lắc đầu.
Có người cau mày không vui, “Không phải là em định vừa kết hôn đã ra ở riêng đấy chứ? Đồng chí Thượng Tâm, vợ chồng có nhu cầu liền thỏa mãn lẫn nhau là hợp pháp, hợp lí đấy. Em sẽ không nghĩ rằng, kết hôn rồi vẫn đắp chăn bông đơn thuần ngủ chứ.”
“Lưu manh” Thượng Tâm đỏ mặt kêu to, người này sao có thể đem chuyện kia nói ra một cách đứng đắn như thế này chứ.
Thiệu Phi Phàm hừ một tiếng, không nói hai lời liền dắt cô đi về phía xe cảnh sát của anh, “Anh mà không lưu manh thì em mới thật sự nên khóc đó”. Nói xong liền mở cửa xe, lấy cái loa trong xe cảnh sát ra, nói, “Vợ à, em là muốn anh ở chỗ này kêu khản cổ ‘Thượng Tâm, chúng ta về nhà đi ngủ thôi’ hay là ngoan ngoãn lên xe yên lặng về nhà đi ngủ đây?”
“Sao anh có thể như vậy được cơ chứ?” Cô dậm chân tức giận.
Thiệu Phi Phàm cười cười đếm ngược thời gian, “Cho em ba giây suy nghĩ, ba, hai…”
“Em không tin anh dám nói vào loa!” Cô giận dỗi, cũng không tin da mặt anh có thể dày như vậy.
Có điều, hiển nhiên là cô đã đánh giá sai trình độ dày về da mặt của Thiệu Phi Phàm, chỉ nghe thấy trong bãi tập vắng lặng đột nhiên vang lên giọng nói “Thượng Tâm…” còn vang vọng mãi “Thượng Tâm Thượng Tâm Thượng Tâm…”
“Em trở về với anh!” Thượng Tâm quẫn đến mức phát khóc, bụm mặt không dám nhìn những ánh mắt xung quanh phóng tới, cúi đầu chui vào trong xe.
Thiệu Phi Phàm đắc ý cười -- Còn non lắm, dám đấu với anh à?
Có điều người tính không bằng trời tính, xe mới quẹo vào khu nhà ở, Thượng Tâm còn đang đau khổ đấm đấm vào cổ, Thiệu Phi Phàm còn chưa dừng xe hẳn, thì vang lên tiếng chuông điện thoại. Anh dừng xe hẳn, không dám trì hoãn bèn nhận điện thoại, người gọi điện thoại là Hạ Bình hôm nay trực ban, “Đội phó Thiệu, khu nhà mới bên kia có một quán bar đang xảy ra ẩu đả, phải đến đó ngay.”
“Địa chỉ, tên quán bar, tôi sẽ trực tiếp đến đó ngay.” Vẻ mặt Thiệu Phi Phàm nghiêm túc trong nháy mắt, không dài dòng lôi thôi.
Khu nhà mới ở giữa đường Nghê Hồng và chợ Trung Tâm, quán bar Kim Sắc, đã có người bị thương, 120 cũng đang đến đó, đội trưởng Cốc cũng vậy.”
Quán bar Kim Sắc không phải là quán bar của Thần Tri Thư sao, bởi vì trong xe rất yên tĩnh, giọng nói ở bên kia điện thoại lại rất lớn, nên Thượng Tâm nghe được rất rõ ràng, cô nắm lấy tay của Thiệu Phi Phàm, dùng ánh mắt nói cô cũng muốn đi theo.
Thiệu Phi Phàm phân phó lại mấy câu liền cúp điện thoại, “Xuống xe, lên phòng, nghỉ ngơi đàng hoàng.”
“Không được, em muốn đi cùng với anh.” Thượng Tâm kiên quyết không xuống xe, khuôn mặt nóng nảy cùng lo lắng nói với anh.
Lúc này, anh thật không có thời gian dài dòng với cô, “Đi theo cũng được, nhưng em chỉ có thể ngồi yên trên xe, không cho xuống xe.”
“Được, em bảo đảm sẽ không xuống xe, tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới công việc của anh.”
Nhận được sự bảo đảm,Thiệu Phi Phàm lập tức quay xe ra khỏi khu nhà. Lúc anh tới nơi thì đội trưởng Cốc cũng vừa tới, anh xuống xe, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Thượng Tâm vụt sáng lên, không yên lòng nên anh trực tiếp đem cô khóa ở trong xe. Phá án không phải là đùa giỡn, anh cũng không thể để cho nha đầu không hiểu chuyện này gặp phải nguy hiểm.
Thiệu Phi Phàm vừa mới bước đi, trong lòng Thượng Tâm đã rục rịch, thủ sẵn ở cửa xe muốn xuống xe, nhưng là đẩy thế nào cũng không mở ra được, cô tức giận đánh vào cửa kính xe, Thiệu Phi Phàm anh thật giỏi, dám nhốt cô ở trong xe.
Ngồi ở trong xe nhìn thấy cảnh tượng nhốn nháo ở bên ngoài cô càng thêm lo lắng, Thượng Tâm lấy ra điện thoại, bắt đầu gọi cho Thần Tri Thư. Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận.
“Tâm Tâm?” Giọng nói của Thần Tri Thư rõ ràng rất kinh ngạc.
“Anh Thần, không có chuyện gì chứ?”
Một câu nói làm cho người suốt ngày mê man như Thần Tri Thư không hiểu ra làm sao, “Anh không sao, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trái tim của Thượng Tâm rốt cục cũng có thể buông lỏng, “Quán bar Kim Sắc phát sinh ẩu đả, em sợ anh…”
“Em đang ở đâu vậy?”
“Ngoài cửa quán bar Kim Sắc.”
“Đứng ở đó không được phép vào trong, thành thực đứng chờ, anh đến đó ngay bây giờ.” Trong khi nói chuyện, bên kia điện thoại liền truyền tới âm thanh “bịch” một tiếng, thật giống như ***ng ngã thứ gì đó, tiếp theo liền truyền tới tiếng mắng của Thần Tri Thư, “Mẹ kiếp, sao Thiệu Phi Phàm lại để cho em đi đến nơi nguy hiểm như vậy, con mẹ nó hắn chính là chăm sóc cho em như vậy sao? Năm phút nữa anh tới, không cho phép em vào quầy bar.”
Thượng Tâm không kịp nói rằng mình có muốn đi vào cũng không vào được thì điện thoại liền bị cúp rồi. Nhưng biết được Thần Tri Thư không tham gia vào vụ ẩu đả cô cũng yên tâm, thả lỏng người dựa lưng vào ghế, nhàm chán nhìn ra bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, Thiệu Phi Phàm liền đi ra, mở cửa ra ngồi vào trong xe, sắc mặt cũng âm trầm.
“Tình hình bên trong thế nào rồi?”
“Người nhà họ Thần thật đúng là không có một ai ra hồn.” Anh giận giữ mắng một câu, trong lòng nghẹn khuất tới cực điểm. Tình hình bên trong đã được khống chế, Kim Sắc là quán bar của nhà họ Thần kinh doanh, gây chuyện cũng không dám thẳng tay giải quyết, chỉ là một vụ bắt bớ đánh nhau, tra hỏi một chút liền có kết quả, là vì tranh giành phụ nữ mà đánh nhau.
“Anh Thần không ở bên trong.” Thượng Tâm lập tức nói.
Thiệu Phi Phàm híp mắt nhìn cô, “Làm sao em biết?”
Thượng Tâm cười khan, có điều không cần cô phải trả lời, Thần Tri Thư đã đến, dừng xe ở vị trí đối diện chiếc xe cảnh sát của Thiệu phi Phàm, hai người mở cửa kính xe ra nhìn nhau.
Luồng khí âm lãnh trên người Thiệu Phi Phàm làm cho Thượng Tâm có chút lo sợ, tay nhỏ bé trấn an kéo kéo ống tay áo anh, “Chồng à, mới vừa rồi là do em quá lo lắng nên mới gọi điện thoại cho anh Thần.”
Phạm sai lầm mới biết gọi anh là chồng, bình thường cứng cổ cứng họng chỉ gọi anh là Thiệu Phi Phàm, gọi ra cả tên cả họ. Thiệu Phi Phàm hận không thể P0'p ૮ɦếƭ nha đầu này, nhưng anh không thể xuống tay được, “Thượng Tâm, anh không muốn nhắc lại quá khứ, cũng không muốn em luôn suy nghĩ về quá khứ, nhưng em đừng để anh cảm thấy mình là một người hẹp hòi. Em không phải là thánh mẫu, có một số việc không phải nói tha thứ là có thể tha thứ được, tóm lại, anh không có cách nào để tha thứ cho hắn ta.” Nói xong, hung ác trợn mắt nhìn người ở phía đối diện, quay đầu xe, lái xe rời đi khỏi quán bar.
Thượng Tâm hé miệng, trong lòng không biết là mùi vị gì. Có chút khổ sở, cũng có chút không biết phải làm sao.
Xe lái đến nhà, Thiệu Phi Phàm kéo theo Thượng Tâm xuống xe, Thượng Tâm ngoan ngoãn cùng anh lên tầng, vào phòng, sắc mặt của Thiệu Phi Phàm mới có chút hòa hoãn. Lôi kéo ôm lấy cô, “Không phải anh cố ý giận em.”
Thượng Tâm dựa sát vào anh gật đầu một cái.
Thiệu Phi Phàm cười, hôn cô bẹp một cái, “Trở về phòng đi ngủ đi, anh còn quay lại cục cảnh sát lấy khẩu cung của các tổ tông.”
“Các tổ tông?” Thiệu Phi Phàm trước giờ chưa từng xưng hô như vậy với các phạm nhân ở trong ngục.
“Còn không phải là tổ tông, có ba luật sư, bốn kiểm soát viên, hơn nữa còn có bảy tám tiểu tử ở trong đại viện (khu nhà ở của các cán bộ cấp cao) nhà em. Cuộc ẩu đả này cũng thật vang dội, đoán chừng lúc này, cả ba ruột và ba nuôi của em cũng phải đến đó một chuyến.”
“Có liên quan gì đến ba ruột và ba nuôi của em chứ?”
Thiệu Phi Phàm nhếch miệng cười châm trọc, “Đám người này đánh nhau vì tranh giành phụ nữ, mà người phụ nữ đó vừa khéo lại là Thần đại tiểu thư – Thần Tri Mặc.”
Thần Tri Thư trợn mắt nhìn Thiệu Phi Phàm quay đầu xe rời đi, *** giống như bị một thứ gì đó chặn lại, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn ta lại bật cười, khóe miệng cong cong, mang theo một chút tịch mịch và khổ sở.
Chỉ cần cô ấy sống tốt là được.
Lần trước ở trong phòng tạm giam, Thượng Tâm đã cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng bình tĩnh nói với hắn rằng “Em không trách anh, anh cũng không cần tự trách mình, anh vẫn là anh trai em, giống như một người anh ruột vậy.” Vào thời điểm đó, hắn cảm thấy thực tế thật tàn nhẫn, hắn tình nguyện rằng Thượng Tâm hận hắn, oán hắn, cả đời này cũng không muốn gặp lại hắn. Nhưng cái nha đầu kia…
Thần Tri Thư nhắm mắt lại, không muốn thứ gì đó chảy ra khỏi hốc mắt, hắn là một người đàn ông, không thể giống như các cô gái được.
Nếu Thượng Tâm nguyện ý coi hắn là anh trai, hắn liền trở thành một người anh trai cả đời này đứng sau lưng cô, bảo vệ cho cô, chỉ cần cô muốn thì bất cứ khi nào quay đầu lại cũng có thể dựa vào người anh trai này, so với anh trai ruột còn thân thiết hơn.
Sau khi sắp xếp thật tốt tâm tình của mình, Thần Tri Thư liền mở cửa xuống xe. Trước cửa quán bar Kim Sắc đã sớm bị vây kín mít bởi những chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương.
Đứa bé giữ cửa thấy ông chủ đi đến, liền vội vàng chạy tới kể rõ tình hình, “Thần thiếu gia, bức tường thủy mặc đã bị đập bể, thiếu gia nhà họ Trần thì bị thương ở khuôn mặt và cánh tay, còn có…”
Thần Tri Thư vừa nghe thấy thiếu gia nhà họ Trần bị thương, thì sắc mặt tối sầm. Trần Bảo được Thượng Trạm Bắc và Hắc Da coi như con trai, so với Thượng Tâm thì nhỏ hơn ba tuổi, cũng coi như là cùng chơi đùa với bọn họ mà lớn lên. “Các người con mẹ nó làm ăn cái kiểu gì thế? Còn để cho người khác làm Trần Bảo bị thương, chị S đâu rồi?”
“Chị S cũng bị thương, bị thủy tinh ghim vào chân.”
“Con mẹ nó đều là phế vật, tôi còn nuôi các người làm gì?” Thần Tri Thư mắng liên mồm, soải bước tiến vào quán bar, trong quán bar vẫn là một cảnh tượng hỗn độn, những người thi hành công vụ đang kiểm tra chứng minh thư của mọi người, những người tham dự đánh nhau thì đứng giáp vào một bên tường.
Quét mắt một cái, liền nhìn thấy bảy tám khuôn mặt có chút quen thuộc, đều là những đứa trẻ trong đại viện quân khu. Hắn đi qua đó, đá một phát vào con trai của đoàn trưởng Lý, “Trần Bảo đâu?”
Lý Vạn Tử thấy hắn tới thì ánh mắt sáng lên, “Anh Thần, Trần Bảo vừa mới bị đưa lên xe cứu thương, không sao hết, bọn em không thể nào chịu thiệt được, đầu của bọn họ còn bị chúng em đập cho mấy cái đấy!”
Viên cảnh sát vừa nghe thấy vậy, liền đi tới tra khảo Lý Vạn Tử, “Cậu vẫn còn muốn khoe khoang, tôi nói cho cậu biết, nếu như người ta muốn truy cứu, thì tội của các cậu chính là trọng tội, ít nhất cũng phải ngồi tù ba năm.”
Lý Vạn Tử bĩu môi, những lời này căn bản là không thể hù dọa được cậu ta.
Thần Tri Thư cũng không lo lắng, những đứa trẻ này cũng không gây ra chuyện gì quá nghiêm trọng, hình phạt này cũng quá nặng đi, nếu như mấy đứa trẻ này mà bị hù dọa thì không phải là người lớn lên ở trong đại viện rồi! Hắn nhìn lướt qua một lượt, bắt gặp một ánh mắt quen thuộc liền hỏi, “Sao lại đánh nhau?”
“Anh Thần, thật ra đây chỉ là một cuộc hiểu lầm.”
Thần Tri Thư trợn trắng mắt, hiểu lầm gì mà suýt nữa thì đập phá hỏng cả quán bar của hắn cơ chứ? “Nếu như đây không phải là hiểu lầm, vậy có phải là các người sẽ phá hỏng luôn cả quán bar của tôi đúng không?”
“Cái đó thật không thể trách bọn em được… Có mấy người để ý thấy chị Thần, lại không biết chị ấy là ai, nói mấy lời khinh bạc chị ấy, vừa đúng lúc bị Trần Bảo nghe thấy, tiểu tử đó cũng không biết là ăn phải cái gì, không nói hai lời liền cầm lấy một chai R*ợ*u lên đập bọn họ. Mấy anh em bọn em cũng không thể trơ mắt ra nhìn được, nên cũng xông vào giúp đỡ, người của đối phương cũng không ít, cho nên lập tức xảy ra quần đấu.”
“Chị tôi đâu?”
“Đi cục cảnh sát rồi.”
Lúc này, cảnh sát cũng bắt ép bọn họ đi ra ngoài, Thần Tri Thư thở dài, dặn dò các nhân viên dọn dẹp sạch sẽ xong, liền đi tới cục cảnh sát. Đến cục cảnh sát đã nhìn thấy ba và ba nuôi đều ở đó, trong lòng Thần Tri Thư nhảy lên một cái, một vụ đánh nhau làm trưởng bối cả hai nhà đều phải đến, chắc không quá nghiêm trọng đi?
Thượng Trạm Bắc thấy hắn đến nhưng không nói gì, còn Hắc Da thì sắc mặt không được tốt lắm, Thần Tri Thư cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế chờ, cùng đợi tin tức với trưởng bối.
Chỉ chốc lát sau, Thiệu Phi Phàm đã đi ra, Thượng Trạm Bắc vội đứng dậy hỏi thăm, “Tình huống thế nào rồi?”
“Vừa mới bắt đầu, đối phương nhất định muốn khởi tố, nhưng khi biết thân phận của những đứa trẻ này cũng thay đổi thái độ. Bác cùng luật sư Thần tiến vào xem sao, những người ở viện kiểm sát đó còn thân quen với mọi người hơn so với cháu, nói tới nói lui, có qua lại thân thiết một chút vẫn tốt hơn.”
“Được, vậy tôi tiến vào trước xem sao.” Thượng Trạm Bắc nói xong liền cùng với Hắc Da tiến vào trong, Thiệu Phi Phàm không muốn để ý đến Thần Tri Thư, nhưng hết lần này tới lần khác, Thần Tri Thư luôn cản đường anh, “Chị tôi đâu?”
“Xin lỗi, tôi không có nhiệm vụ phải theo dõi chị của cậu.” Thiệu Phi Phàm quay người muốn đi, nhưng Thần Tri Thư níu lấy tay anh không buông tha dễ dàng như vậy, “Chị của tôi bị các người đưa đi, sao anh lại không biết chị tôi ở đâu cơ chứ?”
“Chị của cậu không tham gia đánh nhau, cho nên lấy xong khẩu cung tất nhiên là rời đi rồi.” Thật là lười phải nói chuyện với hắn ta, anh liên tiếp thẩm vấn bảy tám người, lại chạy qua viện kiểm sát kia đả thông tư tưởng mất một khoảng thời gian dài, giơ tay lên xem đồng hồ một chút, đã hơn hai giờ sáng, anh thật không có khí lực cùng hắn ta ở đây dài dòng nữa. Dùng sức vung tay lên, đẩy Thần Tri Thư một cái làm cho hắn ta lảo đảo, Thiệu Phi Phàm trịnh trọng nói cho hắn biết, “Người không phận sự, xin rời khỏi cục cảnh sát.” Nói xong, anh liền bước vào trong.
Tiến vào phòng làm việc, anh vẫn không yên tâm để Thượng Tâm ở nhà một mình, nhưng lúc này anh lại không thể rời khỏi cục cảnh sát. Lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thượng Tâm, dặn cô nhớ khóa cửa cẩn thận, nói hôm nay anh không thể trở về được.
Vốn tưởng rằng Thượng Tâm đã đi ngủ rồi, ai biết được lập tức có tin nhắn hồi âm.
“Cửa đã khóa kĩ rồi, anh cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.”
Thiệu Phi Phàm nhìn thấy dòng tin nhắn, trong lòng liền ấm áp, nhưng vừa nghĩ tới đã hai giờ sáng rồi sao nha đầu kia vẫn chưa đi ngủ? Đang định nhắn tin hỏi cô, thì anh đột nhiên nghĩ ra, cô vợ nhỏ của anh không dám ngủ một mình.
Anh vội vàng đứng dậy đi xuống tầng, đúng lúc nhìn thấy Thượng Trạm Bắc ra khỏi phòng thẩm vấn, Thiệu Phi Phàm do dự một chút, vẫn là gọi một tiếng “Ba”.
Thượng Trạm Bắc hừ lạnh một tiếng, “Có chuyện gì?”
Lắc lắc đầu, anh có chút quẫn bách, “Cái đó, Thượng Tâm ở nhà một mình không dám đi ngủ, con lại không thể rời khỏi cục cảnh sát, ba xem…”
Thượng Trạm Bắc cười cười, có điều đó là một nụ cười tiếu lí tàng đao, “Tiểu tử, lúc cậu lừa gạt con gái của tôi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, sao không nghĩ tới bản thân cậu còn chưa đủ năng lực chăm sóc tốt cho nó chứ?”
Câu nói này thật sự làm cho Thiệu Phi Phàm bị nghẹn khuất, tính chất công việc của mình đối với việc chăm sóc người thân đích thực là không thể chu toàn được, về điểm này anh không còn lời nào để nói.
“Đưa chìa khóa cho tôi, ông nội con bé đã xuống quân khu rồi, tôi đón nó về nhà ở mấy ngày.” Thượng Trạm Bắc cũng không muốn làm khó anh, có điều ông vẫn cho rằng nếu Thiệu Phi Phàm đổi một vị trí công tác khác đối với Thượng Tâm chắc chắn sẽ tốt hơn.
Thiệu Phi Phàm tất nhiên là hiểu được hàm ý trong lời nói của Thượng Trạm Bắc, anh móc chìa khóa ra đưa cho ông, thận trọng nói, “Để con suy nghĩ.”
Bốn chữ đó làm cho Thượng Trạm Bắc vừa ý gật đầu một cái. Bất kể Thiệu Phi Phàm có đổi vị trí công tác hiện tại hay không, thì ít nhất cậu ta cũng chứng minh được cậu ta có suy nghĩ cho Thượng Tâm, luôn suy nghĩ cho vợ chính là quy định của gia đình bọn họ. Ông mím môi cười đi ra khỏi cục cảnh sát, bảo tài xế trực tiếp lái xe tới nhà trọ của Thiệu Phi Phàm.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thượng Tâm đang ngồi trên sô pha quay lưng về hướng cửa, cô đang xem ti vi, nghe thấy tiếng động phía sau liền bật người đứng lên, “Sao anh trở về rồi?... Ba? Sao ba lại tới đây?”
Thượng Trạm Bắc bĩu môi nói, “Ba mà không đến, thì hôm nay con có thể đi ngủ được sao?” Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô chỉ mặc một cái áo T- shirt rộng thùng thình của Thiệu Phi Phàm, chỉ miễn cưỡng che kín cái ௱ôЛƓ, hai cặp đùi thon dài lộ ra ngoài, ông không khỏi cau chặt lông mày, “Nhìn xem con mặc thành cái bộ dáng gì? Hai người sống trong một căn phòng nhỏ như vậy, cũng nên biết kiêng dè một chút!”
Thượng Tâm đỏ mặt, vội chạy vào trong phòng ngủ đổi sang đồng phục sinh viên, bộ dáng giống như phạm phải một sai lầm lớn, cúi đầu không nói gì.
“Đi thôi, về nhà thôi.”
“Dạ? Thế ông nội…” Thượng Tâm có chút lo lắng.
“Ông nội con xuống quân khu rồi, tạm thời chứa chấp con hai ngày.”
Thượng Tâm le lưỡi, nghịch ngợm khoác tay ông nói, “Ba là tốt nhất!”
“Hừ! Chỉ biết nịnh hót. Chuyện con tự mình kết hôn, người trong nhà vẫn chưa tha thứ đâu, con cùng với Thiệu Phi Phàm tốt nhất là phải biết ăn năn hối lỗi một chút, trước khi được người nhà tha thứ, không cho phép…không cho phép xảy ra quan hệ thân mật.” Thượng Trạm Bắc nhếch miệng, cân nhắc một chút, quyết định sử dụng bốn chữ “quan hệ thân mật” để nói. Có điều vẫn như cũ làm cho khuôn mặt của Thượng Tâm đỏ bừng.
Về đến nhà, trước tiên Thượng Tâm báo bình an cho Thiệu Phi Phàm biết—Chồng à, em về nhà rồi.
Thiệu Phi Phàm nhận được tin nhắn, vừa nhìn thấy hai chữ “Chồng à”, đầu tiên anh rất vui, nhưng vui mừng qua đi anh lại cảm thấy cô nàng này có cái gì đó không đúng. Lập tức nhắn tin lại—Sao lại ngoan như vậy kêu anh là chồng, không phải lại gây ra chuyện gì đấy chứ?
Thượng Tâm nghĩ trong lòng, người này thực sự cho rằng cô là người luôn gây họa nha! – Em thật sự không gây ra chuyện gì. Có điều ba em, cũng chính là bố vợ của anh nhờ em truyền đạt đến anh một câu nói.
---?
Thượng Tâm nghẹn cười, tiếp tục nhắn tin—Bố vợ anh nói, trước khi chuyện kết hôn của hai chúng ta được người nhà chấp nhận thì không thể phát sinh quan hệ thân mật. Còn nói em không thể trở về phòng trọ của anh, một là về nhà ở, hai là tới trường học ở.
Thiệu Phi Phàm nhìn thấy tin nhắn, giận đến mức đau dạ dày, lập tức gọi điện thoại, nhưng là trong điện thoại lại truyền tới một giọng nữ vô cùng dịu dàng.
“Xin lỗi, số điện thoại mà quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy hoặc đang nằm ngoài vùng phủ sóng…”
Hung hăng vứt điện thoại trên bàn, che bụng giận dữ mắng một câu, “Mẹ kiếp…”
Lý Nguyên đang muốn bước vào phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy câu mắng chửi thô tục này, liền cười hì hì ghé đầu vào hỏi, “Người nào to gan như vậy, dám trêu chọc đội phó Thiệu của chúng ta nha?”
Thiệu Phi Phàm tất nhiên không thể nói đó là bố vợ và vợ anh, “Còn không phải là do mấy vị tổ tông ở bên dưới sao, làm hại chúng ta hôm nay không thể đi ngủ.”
Lý Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, đem hồ sơ vụ án trình lên, “Mấy vị tổ tông kia đã hoàn thành khẩu cung, tiền bảo lãnh và tiền phạt đều đã nộp, anh kí tên xong, mau tiễn các vị thần này đi đi.”
Thiệu Phi Phàm quét mắt nhìn hồ sơ vụ án hỏi, “Sao không thấy đội trưởng Cốc kí tên?”
“Đội trưởng Cốc đi rồi, hình như chị dâu xảy ra chút chuyện, anh ấy gấp đến mức mặt biến sắc. Lúc đó anh đang thẩm vấn nên bọn em vẫn chưa nói cho anh biết.”
Thiệu Phi Phàm cau mày, ngược lại không nói gì, kí tên xong liền cho Lý Nguyên thả người. Người đi rồi, anh nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ, trong lúc này mà về nhà đi ngủ, không ngủ được ba tiếng lại phải quay lại cục cảnh sát, còn không bằng ở luôn trong phòng làm việc một đêm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc