Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật - Chương 26

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

(*Đột ngột thay đổi…)
“Thượng Tâm em sao vậy? Anh nói có hay không có em đều được lúc nào chứ?” Thật là không thể hiểu nổi.
“Coi như anh không nói ra nhưng trong lòng anh nghĩ như vậy, nếu không sao em hỏi anh lại không trả lời!”
“Anh trả lời cái gì cơ chứ, em vừa đến liền hỏi mấy vấn đề không thể hiểu nổi, anh biết trả lời như thế nào?” Thiệu Phi Phàm vẫn không hiểu, sao thoáng cái Thượng Tâm đã biến thành bộ dáng như vậy. “Thượng Tâm, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?”
“Em làm sao? Em có thể thế nào? Ngay cả em cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa?” Thượng Tâm bụng đầy ủy khuất nhưng lại không thể nói rõ ra được, cái gai trong lòng đâm vào càng ngày càng sâu, càng sâu thì càng đau, cô bị đau sắp ૮ɦếƭ mất, cũng sắp phát điên rồi. “Thiệu Phi Phàm, anh có hối hận khi thích em không?”
Tại sao lại nói như vậy? Thiệu Phi Phàm thở dài, kéo cô ngồi xuống, “Tại sao anh phải hối hận, thích thì cũng đã thích rồi, hối hận có tác dụng không?” Lời nói này của anh làm cho cô bình tĩnh lại, nhưng câu nói cuối cùng của anh đâm trúng nỗi lòng của Thượng Tâm, giống như cứa một nhát vào trái tim cô.
Hối hận có tác dụng gì? Anh ấy hối hận rồi sao? Hay là anh ấy sẽ hối hận? Suy nghĩ lung tung làm cái gai trong lòng Thượng Tâm hoàn toàn đâm xuyên qua thân thể cô, ánh mắt của cô giống như gai nhọn nhìn chằm chằm Thiệu Phi Phàm. “Nếu như có một ngày anh hối hận, đừng bao giờ nói cho em biết. Thiệu Phi Phàm, nếu như anh không cần em nữa, ghét bỏ em, thì nói ngay bây giờ, nếu như bây giờ anh không nói vậy sau này cũng đừng nói ra.”
Nói nặng lời như vậy, Thiệu Phi Phàm tất nhiên phát hiện được đã xảy ra chuyện gì đó, “Tự Nãi Tiêm cho em uống thuốc gì vậy, anh thấy bệnh của em cũng không nhẹ đâu!” Lời nói thâm sâu, anh đứng dậy muốn gọi điện thoại, Thượng Tâm nhào tới, ςướק lấy điện thoại, “Anh muốn hỏi xem cô ta nói linh tinh cái gì với em, để em phải nghi ngờ vớ vẩn như vậy.”
“Chị Nãi Tiêm nói gì với em thì có liên quan gì?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi!”
“Không có. Thiệu Phi Phàm, anh căn bản không biết, chị ấy nói gì với em đều không quan trọng, quan trọng là anh nghĩ như thế nào, anh cảm thấy thế nào!” Thượng Tâm giọng khàn khàn, đỏ hốc mắt, cầm lấy điện thoại của Thiệu Phi Phàm ném trên mặt đất.
Điện thoại bị đập xuống nền nhà phát ra một thanh âm nặng nề, pin và thân máy đều bị bung ra. Hai người đều trầm mặc, có thể nhìn ra Thượng Tâm đang rất tức giận, tức giận kèm theo bi thương.
Nhưng Thiệu Phi Phàm cũng không biết phải làm sao, vì anh căn bản không biết tại sao cô lại tức giận và thương tâm như vậy. Giống như hai người đang kể một câu chuyện, người này nói thế này, người kia lại nói thế kia, vĩnh viễn không thể cùng chung tiếng nói. Anh cũng lạnh mặt lại, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh để đối mặt với cô, ôn hòa nhã nhặn nói: “Em muốn ầm ĩ, náo loạn ra sao đều được, nhưng em phải nói rõ ràng cho anh biết tại sao em lại ầm ĩ, náo loạn lên như vậy? Em đã nói không có liên quan gì đến Tự Nãi Tiêm, anh liên không nhắc đến cô ta nữa, chỉ nói về em thôi, không nói với em quan hệ của anh và cô ta là anh không đúng, nhưng nếu như em biết bọn anh đã là quá khứ của nhau rồi, cô ta sắp lập gia đình, anh cũng có vị hôn thê rồi, đều không còn liên quan gì đến nhau nữa. Anh không thể hiểu nổi, anh làm gì khiến em không vui. Thượng Tâm, em có biết bây giờ em biến thành bộ dáng gì không?”
Thượng Tâm tất nhiên biết bộ dáng bây giờ của mình rất giống như một người đàn bà chanh chua! Nhưng cô không có biện pháp khống chế bản thân mình, cô thích Thiệu Phi Phàm, càng thích càng sợ anh để ý.
Cô yếu ớt nhìn lên, trong mắt đầy nước, cô biết Thiệu Phi Phàm đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng cô không có dũng khí nói ra, càng cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa, theo bản năng ngã ngồi trên sàn nhà, ô ô khóc.
Thiệu Phi Phàm thật là không biết nên đối với cô như thế nào, muốn vào nhà vệ sinh cầm cho cô cái khăn mặt, ai biết được vừa mới quay người đã bị cô gái nhỏ ôm lấy chân.
Thượng Tâm cho rằng anh muốn đi, vội nhào qua ôm lấy chân anh, “Đừng đi, Thiệu Phi Phàm, anh đừng đi, anh đừng bỏ em! Anh không thể làm cho em thích anh rồi, lại chê em không tốt, không cần em nữa.”
Thiệu Phi Phàm gần như bị cô chọc cười, hình như từ đầu tới cuối anh đều chưa từng nói anh không cần cô mà. Anh nhẫn nại ngồi xổm xuống, ôm lấy cô, ôm cô ngồi lên ghế sô pha. Thuận tay lấy vải mành sô pha lau mặt cho cô, nhìn cô một lúc, không nói rõ được trong lòng cảm thấy thế nào, có chua có ngọt có chát. “Được rồi! Đừng khóc nữa!” Giọng nói hơi lớn tiếng một chút, quả nhiên làm cho Thượng Tâm bẹp miệng thu lại nước mắt.
Đợi cô bình ổn một chút, Thiệu Phi Phàm nghiêm mặt hỏi tiếp, “Nói đi, trong lòng em rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy? Em không thể vô duyên vô cớ đối với anh như vậy.”
Đầu tiên Thượng Tâm không nói, nhưng Thiệu Phi Phàm vừa muốn đặt cô xuống, cô liền sống ૮ɦếƭ nắm lấy quần áo anh, uốn éo vặn vẹo, nghẹn ngào nói, “Em lo lắng, cũng sợ hãi, sợ anh để ý…để ý em…”
“Để ý cái gì?” Thiệu Phi Phàm cau mày.
Đầu của Thượng Tâm gần như chôn vào trong иgự¢ anh, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Để ý em không phải là lần đầu tiên, để ý em không có đơn thuần giống như anh hi vọng.”
Câu nói này, anh phải nghĩ một phút mới rõ ràng “lần đầu tiên” ám chỉ điều gì. Sắc mặt trong nháy mắt đen lại, anh cũng không cần phải xác minh việc này với ai, anh dám lấy đầu ra bảo đảm, chuyện này chắc chắn là Tự Nãi Tiêm nói cho Thượng Tâm biết. Thượng Tâm chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, cô được nhà họ Thượng bảo hộ quá tốt, đừng nói đến trinh tiết của người phụ nữ, ngay cả chuyện nam nữ cũng là sắp kết hôn rồi mới biết. Trách không được cô bé này náo loạn lên như vậy, không có việc gì cũng dò xét anh, chất vấn anh, xét đến cùng, chẳng qua là không có cảm giác an toàn mà thôi.
Vẻ mặt buông lỏng, anh hung hăng vỗ vào đầu của cô gái nhỏ.
“Đau!” Thượng Tâm làm nũng kêu lên.
“Chính là muốn em đau, muốn em phải nhớ kỹ, xem lần sau em còn dám tự mình suy nghĩ loạn hay không! Thượng Tâm, hai người sống chung với nhau thì phải tín nhiệm nhau. Nếu như anh để ý chuyện giữa em và Thần Tri Thư thì hôm xảy ra sự việc đó, anh đã để cho Thần Tri Thư cưới em rồi, sao phải đợi đến bây giờ mới hối hận cơ chứ?” Thiệu Phi Phàm nhìn cô, thấy cô khóc đến đỏ hết mũi lên, thật sự là không có biện pháp đối với cô.
Thượng Tâm nửa tin nửa ngờ, lúc này lại vô cùng thẳng thắn, “Em không biết, em không biết phải tin ai. Chị Nãi Tiêm nói, chị ấy nói lúc cãi nhau, chồng chị ấy vẫn hay nhắc đến trước kia chị ấy như thế nào. Thiệu Phi Phàm, nếu như sau này anh cũng đối xử với em như vậy, em thật sự chịu không nổi.”
“Cô gái ngốc, anh sẽ không như vậy.” Không những anh không như vậy, mà Cốc Tử Kỳ cũng không phải một người đàn ông nhỏ nhen, não Tự Nãi Tiêm thật đúng là bị úng nước, nhưng rõ ràng là trong não của Thượng Tâm còn bị úng nước nhiều hơn cô ta. Ôm Thượng Tâm vào nhà vệ sinh đi rửa mặt, để cô ngồi một mình, yên tĩnh suy nghĩ.
Thượng Tâm yên lặng một lát, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Vừa nghĩ đến mấy ngày hôm nay, bản thân mình thực sự là cố ý gây chuyện, liền ngượng ngùng, liếc trộm nhìn Thiệu Phi Phàm.
Thiệu Phi Phàm nhìn cô, thật sự là không biết nói gì mới tốt. Thật ra sự việc rất đơn giản, Tự Nãi Tiêm thấy Thượng Tâm đơn thuần, cố ý khích bác cô, muốn hai người bọn họ chia tay nhau. Nhưng Thiệu Phi Phàm không nghĩ ra, vì sao Tự Nãi Tiêm phải làm như vậy, bọn họ chia tay đối với cô ta có gì tốt?
Chẳng lẽ muốn nối lại tình xưa? Nếu Tự Nãi Tiêm nghĩ như vậy, anh chỉ có thể nói, thật con mẹ nó vớ vẩn! Nếu như cô ta làm loạn tới mức anh và cô gái nhỏ chia tay, Thiệu Phi Phàm nắm chặt bàn tay, thì đừng trách anh không nhớ đến tình xưa nghĩa cũ.
Quét mắt nhìn thấy bộ dáng cô dâu nhỏ của Thượng Tâm, Thiệu Phi Phàm suy nghĩ, bất quá cũng phải cám ơn Tự Nãi Tiêm, nếu không có kế ly gián này của cô ta, anh cũng sẽ không biết được cô vợ nhỏ nhà anh không thể rời xa anh. Thường ngày, muốn cô nói câu “thích” cô ấy đã ngại ngùng không dám nói, bị hôn cũng đỏ mặt nửa ngày, nhưng bây giờ, lại khư khư ôm chân anh không để anh đi.
Nghĩ đến đây, liền cong khóe miệng, con ngươi của Thiệu Phi Phàm xoay chuyển, suy nghĩ: Xét đến cùng vẫn là Thượng Tâm không có cảm giác an toàn thôi! Nếu cô không có cảm giác an toàn, anh liền cho cô vậy.
Lại ôm cô đi đến trước ghế sô pha, chống cánh tay vây cô ở trong иgự¢, “Thượng Tâm, em có thích anh không?”
Thượng Tâm đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu một cái thật mạnh.
“Thích đến mức nào?”
Mặt Thượng Tâm càng đỏ hơn, trong mắt mang theo tia ủy khuất, “Thích đến mức sợ anh sẽ bỏ rơi em.”
Đủ rồi, như vậy là đủ rồi. Thiệu Phi Phàm cười ôm cô dậy, “Anh sẽ không bỏ em, bây giờ anh chứng minh cho em xem.”
“Hả?!”
“Có mang theo chứng minh thư không?”
Chứng minh cần phải có chứng minh thư sao? Thượng Tâm không hiểu nhìn Thiệu Phi Phàm, tay chỉ vào túi sách, “Ở trong túi sách.”
Thiệu Phi Phàm vừa nghe thấy cô nói vậy, liền đặt cô xuống mở túi sách ra, tìm được chứng minh thư. Sau đó đứng dậy lấy chứng minh thư của mình từ trong túi áo khoác treo ở cửa, cầm hai thẻ chứng minh thư trong tay, đang định gọi điện thoại mới nhớ ra là điện thoại đã bị Thượng Tâm đập vỡ rồi. Cười bất đắc dĩ, quay người nói với Thượng Tâm, “Đưa điện thoại của em cho anh.”
“Ò!” Thượng Tâm ngơ ngác đưa điện thoại cho anh, chỉ thấy Thiệu Phi Phàm nhanh chóng ấn số. Cùng bên kia huyên thuyên nói một hồi, sau đó mới cười hì hì kéo tay cô đi ra ngoài.
“Thiệu Phi Phàm, chúng ta đi làm gì vậy?” Cô vẫn như cũ không hiểu ra làm sao.
Ngắt cái mũi nhỏ bé của cô, mặc áo khoác vào, cầm theo chìa khóa xe dắt cô xuống tầng, thần bí nói: “Đi chứng minh anh sẽ không bỏ rơi em.”
(* Mắt thấy không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hi vọng)
Thiệu Phi Trì nhận được điện thoại của Thiệu Phi Phàm thì rất kinh ngạc, e rằng đây là lần đầu tiên đứa em trai này chủ động gọi điện thoại cho anh, “A Thiệu, tìm anh có việc gì?”
“Anh hai, anh có quen người của cục dân chính không?”
Ơ, thì ra là có việc cần anh giúp, việc này càng hiếm gặp nha, “Quen thì có quen, em có việc sao?”
“Có, bây giờ em phải đến cục dân chính làm chút việc, nhưng thiếu mất một vài chứng từ, anh có thể nói với họ một câu không.”
“Chuyện nhỏ, em cứ đến đó đi, bây giờ anh liền gọi điện thoại cho chủ nhiệm cục dân chính, em cứ trực tiếp đến đó là được.”
“Cảm ơn anh hai!”
Thiệu Phi Trì cúp máy, nhướng lông mày. Tuy nói không phải là cùng một mẹ sinh ra, nhưng vẫn là em trai của mình, ba anh em bọn họ là thật sự yêu thương nhau. Cả nhà chưa từng coi nó là người ngoài, chỉ có Thiệu Phi Phàm luôn xem mình là người ngoài thôi. Từ khi đặt hôn nhân với nhà họ Thượng, mới kéo gần khoảng cách giữa người nhà bọn họ, ba cũng cười nhiều hơn. Hôm nay, Thiệu Phi Phàm có chuyện liền chủ động gọi điện thoại cho anh, anh rất vui mừng.
Lập tức gọi điện cho cục dân chính, cúp điện thoại xong thì đoàn trưởng Từ bước vào. Vừa nhìn thấy mặt anh mang theo thần sắc vui vẻ thì trêu đùa hỏi: “Đồng chí chính ủy có chuyện vui gì vậy?”
Thiệu Phi Trì bĩu môi, “Tôi làm gì có chuyện vui nào. Là đứa em trai cứng đầu nhà tôi hôm nay đột nhiên gọi điện thoại nhờ tôi một việc, người làm anh như chúng tôi cũng thật là hèn mọn, giúp người ta làm việc mà còn vui tươi hớn hở. Vì vậy tôi mới gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tạ của cục dân chính.”
Đoàn trưởng Từ vừa nghe thấy vội nói, “Cục dân chính? Chỗ đó không phải là nơi kết hôn, li hôn sao? Em trai ngài đi đến đó làm gì?”
“Nói cái gì mà chứng từ không đầy đủ, hỏi tôi có quen người ta thì nói giúp một câu…” Thiệu Phi Trì còn chưa nói hết lời, trong lòng lộp bộp một cái, “Ai da, không phải là tên cứng đầu đó mang con gái nhà người ta đi nhận giấy kết hôn đấy chứ?”
“Em trai của ngài không phải là đã đính hôn với cháu gái của thủ trưởng Thượng sao?” Đoàn trưởng Từ cũng buồn bực theo.
“Đúng là đã đính hôn rồi, nhưng đứa bé đó mới hai mươi tuổi, người nhà họ Thượng làm sao nỡ gả sớm như vậy”, càng nói càng buồn bực, nếu như Thiệu Phi Phàm đi nhận giấy đăng ký với Thượng Tâm, cùng lắm là thêm cái tội tiền trảm hậu tấu. Nhưng nếu nó đi nhận giấy đăng ký với người khác thì đó chính là tội lớn phản quốc. Tiểu tử, cậu đừng có hại ૮ɦếƭ anh hai cậu nha.
“Không được, tôi phải đi xem sao”. Nói xong, Thiệu Phi Trì lập tức rời khỏi phòng làm việc, đi ra khỏi cửa rồi mới nhớ tới, quay đầu lại xin nghỉ, “Đoàn trưởng, chiều nay tôi nghỉ.” Không đợi đoàn trưởng Từ đáp ứng người đã quay người đi mất rồi.
Đoàn trưởng Từ nhìn ngoài cửa không thấy bóng dáng anh nữa, cười cười lắc đầu, rõ ràng là em trai anh ta cưới vợ, nhưng so với chính mình cưới vợ anh ta còn kích động hơn. Hơn nữa, khi anh ta từ quân khu chạy tới cục dân chính, chỉ sợ người ta đã nhận được giấy đăng ký từ lâu rồi.

Thiệu Phi Phàm mang Thượng Tâm chạy xe thẳng đến cục dân chính, chủ nhiệm Tạ của cục dân chính biết được là em trai của Thiệu Phi Trì, rất nhiệt tình tiếp đón bọn họ, nộp tiền, chụp ảnh, tuyên thệ, …tất cả các thủ tục không đến hai mươi phút đã làm xong.
“Chúc mừng hai người, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Nhận lấy hai tờ giấy chứng nhận màu đỏ chót từ trong tay của nhân viên làm việc, Thiệu Phi Phàm lớn tiếng nói lời cảm ơn.
“Cảnh sát Thiệu, khi nào tổ chức tiệc cưới nhớ gửi cho tôi một thiệp mời đấy nhé!” Chủ nhiệm Tạ
Cười ha ha nói.
Không có chủ nhiệm Tạ giúp đỡ thì Thiệu Phi Phàm cũng không có cách nào nhận được giấy đăng kí, cười ha ha đáp lời, “Tất nhiên, tất nhiên, hôm nay rất cám ơn ngài.”
“Cảm ơn gì chứ, chỉ là chuyện nhỏ. Nếu có vấn đề gì tôi nhất định sẽ đi tìm chính ủy Thiệu,” chủ nhiệm Từ mở miệng nói đùa. Nhưng vừa quay đầu lại nhìn cô dâu, sao lại có vẻ mặt ngơ ngác ngốc nghếch thế này? “Cô dâu vui quá còn chưa hoàn hồn lại.”
Thiệu Phi Phàm cúi đầu nhìn Thượng Tâm, nhịn không được thấp giọng cười, nào phải bộ dáng vui mừng không nói nên lời, rõ ràng là não bộ chưa kịp hoạt động! Anh hàn huyên vài câu với chủ nhiêm Tạ rồi lôi kéo Thượng Tâm vẫn còn đang mơ hồ lên xe.
Mở hai tờ giấy chứng nhận kết hôn ra, sau đó gật đầu một cái, đưa cho Thượng Tâm
Thượng Tâm cầm giấy chứng nhận, nhìn biểu tượng quốc huy ở ngay chính giữa, lại mở ra xem ảnh hai người vừa mới chụp, thấy mình ở trong ảnh cười thật ngốc nghếch. Vừa rồi cô như người mất hồn bị kéo đến trước máy chụp ảnh. Thiệu Phi Phàm nắm lấy hai bả vai cô cười vui vẻ, “Vợ ơi, cười lên nào”, sau đó cô cười một cái, đèn máy ảnh chợt lóe, sau khi chụp ảnh xong nhi*p ảnh gia hô lên một tiếng “Được rồi.” Hai người được dẫn qua một cửa khác đợi ảnh chụp, sau hai phút ảnh đã rửa xong, hai người lại bị đưa đến một cửa khác (đi làm thủ tục khác). Tuyên thệ, ký tên, từng việc từng việc, tốc độ rất nhanh, cô căn bản không có thời gian nghĩ xem mình đang làm gì.
Bây giờ cầm giấy chứng nhận kết hôn rồi, Thượng Tâm không thể nào tin nổi đây là sự thật! Từ đầu đến cuối làm không đến hai mươi phút, cô từ một thiếu nữ đã trở thành vợ người ta rồi sao? Quay đầu nhìn Thiệu Phi Phàm, “Chúng ta kết hôn rồi?”
Thiệu Phi Phàm cười khẽ, “Giấy chứng nhận kết hôn không phải đang ở trong tay em sao!”
Thượng Tâm siết chặt tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay, vẫn có cảm giác không chân thật. Giơ tay lên đánh một cái thật mạnh vào miệng, “Ối, đau quá!”
Thiệu Phi Phàm bị cô hù dọa, nắm quai hàm của cô, quay mặt cô về phía mình, “Em là hổ hay sao mà lại dùng sức lớn như vậy đánh vào miệng, có thể không đau được sao?” Vừa nói, anh vừa lấy tay vuốt ve mặt cô, làn da Thượng Tâm mềm mịm, vừa đánh một cái như vậy, mặt liền đỏ một mảng. Trong lòng thầm mắng, cô vợ nhỏ này thật ngốc mà. Nhưng người ngốc có cái phúc của người ngốc, nếu không sao có thể gả cho anh cơ chứ! Càng nghĩ như vậy anh lại càng thấy đắc ý.
Khuông mặt nhỏ nhắn của Thượng Tâm hiện lên vẻ đau khổ, “Em đánh để xem có phải đang nằm mơ không?”
“Vậy có phải mơ không?” Anh thuận miệng hỏi.
Cô lắc lắc đầu, đau như vậy khẳng định không phải là nằm mơ rồi. Nhưng mà không đúng, bọn họ đang cãi nhau ở nhà, cãi nhau một hồi, Thiệu Phi Phàm lại hỏi cô chứng minh thư, cầm lấy chứng minh thư rồi lôi kéo cô ra ngoài muốn chứng minh anh sẽ không bỏ rơi cô, sau đó hai người liền kết hôn. Cãi nhau cũng có chút không thể tưởng tượng nổi đi? Cũng không phải là không thể tưởng tượng nổi mà đơn giản chỉ là không thể giải thích rõ được, suy nghĩ viển vông. . . ôi ôi, chính là suy nghĩ viển vông cũng không nghĩ tới kết hôn nha!
“Thiệu Phi Phàm, em vẫn cảm thấy có cái gì không đúng.”
Thiệu Phi Phàm cười khẽ, có đúng hay không thì bọn họ cũng đã kết hôn rồi, tuy là bị kích động mới đi kết hôn, nhưng đời người có mấy lần kích động chứ. “Không phải em sợ anh sẽ không cần em sao? Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp được pháp luật bảo vệ, chính là nói anh không thể bỏ rơi em rồi, em cũng không cần phải suy nghĩ lung tung những chuyện không đâu nữa. Kết hôn rồi, chúng ta là một gia đình, những chuyện xẩy ra trước hôn nhân chúng ta coi như chuyện nhỏ mà bỏ qua, sau này an ổn sống qua ngày, chỉ nghĩ đến tương lai thôi.”
Trong lòng dù có cảm thấy không đúng, khó chịu hơn nữa cũng bị lời nói về cuộc sống an ổn sau này của Thiệu Phi Phàm xóa sạch, anh muốn cô không nghĩ về quá khứ, hứa hẹn với cô về tương lai, sự cảm động vô bờ ngưng tụ ở trong lòng, đối với việc mấy ngày nay cô luôn nghi ngờ này nọ, cố tình gây sự mà cảm thấy hổ thẹn, “Em xin lỗi” vừa nói vừa chủ động lao vào vòng ôm của anh, dán vào bộ иgự¢ của anh, ôm thật chặt lấy hông của anh.
“Cô gái ngốc, nói xin lỗi gì chứ, chúng ta đã trở thành vợ chồng rồi.” Thiệu Phi Phàm cúi đầu hôn lên mái tóc của cô, khóe mắt cười lộ ra những nếp nhăn. Vừa nghĩ tới mới hơn một năm trước hai người gặp nhau trong quán bar LQVE, ai có thể nghĩ đến hôm nay bọn họ sẽ kết hôn chứ! “Sau này em phải thường xuyên nói ba chữ, chính là em yêu anh, không được nói em xin lỗi.”
Thượng Tâm xấu hổ vùi đầu thật sâu vào trong lòng anh, nhưng cái gật đầu nhẹ của cô làm cho không khí trong xe nháy mắt trở nên nồng tình mật ý.
Có điều, đúng lúc này bầu không khí tốt đẹp như vậy, lại có người đến sát phong cảnh.
Thiệu Phi Trì đến cục dân chính, quét mắt nhìn một vòng, vừa đưa mắt liền nhìn thấy chiếc xe cảnh sát của Thiệu Phi Phàm. Tài xế còn chưa dừng xe hẳn, anh đã mở cửa nhảy xuống xe, bước nhanh về phía chiếc xe cảnh sát.
Nhìn cửa kính xe trong suốt có thể thấy được một bên mặt của Thiệu Phi Phàm, không nhìn rõ mặt người phụ nữ được anh ôm vào lòng. Thiệu Phi Trì đã nhiều năm rồi mới mất bình tĩnh như ngày hôm nay, anh đi qua, trực tiếp gõ lên cửa kính xe.
Thiệu Phi Phàm nghe thấy tiếng quay đầu lại, vừa nhìn thấy là anh hai thì có chút kinh ngạc. Lại nhìn thấy anh thở phào nhẹ nhõm, rồi ánh mắt phức tạp thì càng không hiểu gì. Để Thượng Tâm ngồi tử tế rồi mở cửa ra xuống xe, “Anh hai, sao anh lại đến đây?”
“Em còn không biết ngượng mà hỏi anh. Anh hỏi em, em đến cục dân chính làm gì?”
“Đến cục dân chính còn có thể làm gì, tất nhiên là kết hôn rồi. Không kịp đến nhà họ Thượng lấy hộ khẩu, cho nên mới nhờ anh nói với người ta một câu.” Anh nói như đó là chuyện đương nhiên.
Thiểu Phi Trì thở hổn hển, “Kết hôn, kết hôn, em nói thật nhẹ nhàng, cũng không nói là kết hôn với ai, em thật sự nghĩ trái tim của anh hai quá tốt rồi.”
Thượng Tâm lúc này cũng xuống xe, nhìn thấy sắc mặt Thiệu Phi Trì không tốt, cười xấu hổ chào một tiếng, “Anh hai”.
Thiểu Phi Trì tất nhiên là sẽ không lạnh mặt với Thượng Tâm, lại không thể không nói hai người này, “Hai người bọn en thật đúng là nghĩ gì thì làm đó.”
Thiểu Phi Phàm lập tức liền nghĩ ra Thiểu Phi Trì lo lắng điều gì, không khỏi cười ra tiếng, “Anh, anh sợ người em lấy không phải Thượng Tâm, bị mấy người lớn tuổi hai gia đình phản đối đi!” Nhìn cái nét mặt già nua của anh hai mình, càng muốn cười, “Bây giờ anh thấy rồi đấy, người đi đăng kí cùng em là Thượng Tâm, không phải người khác, nhiều nhất cũng chỉ bị tội tiền trảm hậu tấu, sẽ không liên lụy đến cửu tộc.” Nói xong liền cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn trong tay Thượng Tâm, giồng như là sợ anh hai vẫn chưa yên tâm vậy, đứa cho anh hai nhìn rõ ràng.
Khi Thiểu Phi Trì nhìn thấy rõ ràng tên của hai người trên giấy chứng nhận kết hôn mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Đừng nói, anh (Thiểu Phi Trì) thật sự là vẫn rất sợ ông già nhà anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc