Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật - Chương 25

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

Nếu như nói về đùa giỡn lòng người, tất nhiên Thượng Tâm đùa không nổi Thiệu Phi Phàm cái người lõi đời này, một câu nói làm cho Thượng Tâm phải bon bon chạy đến cục cảnh sát, còn phải mang theo bữa trưa.
Vừa vào phòng làm việc của Thiệu Phi Phàm, Thượng Tâm cũng không cần biết anh có đang là việc hay không, tay nhỏ bé vỗ lên cái bàn, “Em đến để nghe anh nói thật, mau nói.” Giọng nói kia như là viên cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân vậy.
Thiệu Phi Phàm cười bất đắc dĩ, đứng lên, cách cái bàn hôn cô “bẹp” một cái, nhận lấy hộp cơm từ trong tay của cô, đẩy văn kiện sang một bên, vừa mở hộp cơm ra, “Ừ, ngon quá. Thượng Tâm, em làm sao có thể học được món thịt kho tàu của thím Thẩm vậy, gia(xưng hô của chủ tử thời xưa) liền cưới em về nhà.” Nói xong liền cắm đầu vào ăn.
Thượng Tâm vuốt vuốt mặt, giành lấy hộp cơm, “Thiệu Phi Phàm, anh trả lại cho em, không nói không cho ăn cơm.”
Cô gái nhỏ giường như rất tức giận, Thiệu Phi Phàm nhìn cô một cái, thỏa hiệp đem hộp cơm đưa cho cô, thân thể buông lỏng dựa vào ghế ngồi, “Nói đi, Tự Nãi Tiêm đã nói với em những gì rồi?”
“Nói…” Thượng Tâm đang định nói, vừa mở miệng liền phát giác có gì đó không đúng, cô là đến để thẩm vấn anh, sao lại bị anh thẩm vấn lại thế này, “Chị ấy nói gì có quan trọng không? Em đến đây là để hỏi anh có gì muốn nói.”
Ôi, có tiến bộ, không bị anh lừa gạt. “Anh muốn nói cái gì, không phải là em đều biết hết rồi sao?”
“Em không biết” Thượng Tâm muốn nghe chính miệng anh nói ra, sau khi biết được việc đó, trong lòng cô hoảng loạn, cô không hiểu tại sao Thiệu Phi Phàm lại giấu diếm cô.
Thiệu Phi Phàm nhìn bộ dáng thở phì phò của cô, cảm thấy rất buồn cười, có điều nếu như anh cười vào lúc này, chỉ sợ cô vợ nhỏ nhà anh sẽ tức điên lên mất, anh đứng dậy, vòng qua cái bàn đi tới trước mặt cô, vuốt ve mặt cô, “Em không biết, anh liền nói cho em biết. Có điều đây đều là những câu chuyện cũ linh tinh của Cốc Tử Kỳ, anh đều quên gần hết rồi. Khi còn học đại học anh có qua lại với Tự Nãi Tiêm một thời gian, sau đó thì chia tay, cô ta đến thành phố H, anh thì đi nằm vùng. Vào đội hình cảnh rồi anh mới gặp lại cô ta, nhưng cô ta đã là vị hôn thê của đội trưởng Cốc rồi, anh liền không nhắc lại chuyện cũ nữa.”
“Vậy nếu như chị ấy không phải là vị hôn thê của đội trưởng Cốc, anh liền nhắc lại chuyện cũ, nối lại tình cũ có phải không?” Thượng Tâm không vì anh thẳng thắn giải thích mà quên đi, ngược lại càng thêm hỏi tới.
Trong nháy mắt Thiệu Phi Phàm sửng sốt khi bị hỏi như vậy, không phải vấn đề này làm cho anh bị sửng sốt, mà là vấn đề này là do chính miệng Thượng Tâm hỏi ra, anh liền cảm thấy không đúng. Đây tuyệt đối không phải là tính cách của Thượng Tâm, Thượng Tâm là một cô bé tinh khiết, đừng nói đến việc truy cứu chuyện cũ, chính là dù có xảy ra chuyện lớn bằng trời, chỉ cần nói chuyện ngọt ngào với cô là có thể dụ dỗ được cô trong một thời gian dài, sao hôm nay lại có chút cảm giác cố tình gây sự đây? “Thượng Tâm, có một số chuyện qua rồi thì hãy để nó qua đi, nếu con người cứ sống trong chuyện cũ, thì cả đời cũng không có cuộc sống tốt. Tự Nãi Tiêm sẽ kết hôn với Cốc Tử Kỳ, không xảy ra việc “nếu như” như em nói. Cho dù có, anh cũng nói rõ ràng với em là Thiệu Phi Phàm anh không có thói quen quay đầu ăn lại cỏ cũ(không hối hận chuyện mình đã làm).” Nói xong, anh liền quay người lại ngồi vào ghế dựa, hộp cơm bị đặt ở một bên, lại đem văn kiện kéo trở về tiếp tục xem.
Trong lòng Thượng Tâm không được tự nhiên, kỳ thực nếu Thiệu Phi Phàm cảm thấy mình không sai, thì cô thật không có biện pháp đem sự tình náo loạn lên. Lần trước là Tự Nãi Tiêm lỡ miệng nói ra cô mới biết chị ta học cùng trường đại học với Thiệu Phi Phàm, Thượng Tâm khó chịu không nói ra được. Những ngày này qua lại gần gũi với Tự Nãi Tiêm, chính là muốn dò xét quan hệ của bọn họ trước kia là như thế nào, nhưng Tự Nãi Tiêm đã nói Thiệu Phi Phàm rất để ý chuyện này, có thể là sợ ảnh hưởng không tốt nên Thiệu Phi Phàm không nói, chị ta cũng không thể nhiều lời.
Hai người càng không muốn nói, Thượng Tâm lại càng muốn biết, ông nội cô đã từng nói qua, chuyện quang minh chính đại thì tuyệt đối không sợ phải nói ra, chỉ có những chuyện mờ ám xấu xa mới giấu diếm người khác. Dù sao thì cũng đã mở miệng nói ra, Thượng Tâm sưng mặt lên, không phân rõ phải trái đánh một cái lên tay để trên văn kiện của Thiệu Phi Phàm, “Trước kia hai người ở chung với nhau sao?”
Thiệu Phi Phàm cau mày, “Thượng Tâm, xảy ra chuyện gì với em vậy? Vừa nãy anh đã nói rồi, em nghe không hiểu? Lúc ấy bọn anh đều ở trong trường quân đội, làm sao có thể ở cùng phòng với nhau, em đừng có kiếm chuyện, sau này em bớt qua lại với Tự Nãi Tiêm đi, đừng nghe lời nói vớ vẩn của cô ta.” Tuy nói cô vợ nhỏ nhà anh có chút tùy hứng, nhưng tuyệt đối không phải là người cố ý gây sự, khẳng đinh là Tư Nãi Tiêm ám chỉ gì đó với cô. Xem ra, lần trước anh mời khách không có hiệu quả.
Thượng Tâm bị mắng một câu, càng cho rằng Thiệu Phi Phàm bị nói trúng tim đen. Cầm lấy hộp cơm liền đi, Thiệu Phi Phàm làm sao yên tâm để cô đi như vậy, kéo cô lại, “Bây giờ em muốn làm cái gì?”
“Em không làm cái gì, Thiệu Phi Phàm, rõ ràng là anh chột dạ, còn bảo chị ta hồ đồ nói linh tinh, nếu như chị ta nói linh tinh thì anh giải thích rõ ràng đi.”
“Anh giải thích cái rắm, đều là chuyện đã qua rồi. Em có thấy anh hỏi chuyện trước đây của em và Thần Tri Thư không?”
Không nhắc đến Thần Tri Thư còn tốt, vừa nhắc đén, Thượng Tâm giống như bị đâm một cái, sắc mặt trong nháy mắt cứng đờ, hốc mắt lập tức liền đỏ lên, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống.
Thiệu Phi Phàm lâu rồi không gặp phải bộ dáng như vậy của Thượng Tâm, nhưng một câu nặng lời anh cũng không nói, làm sao lại chọc cho cô khóc thành như vậy. Anh đang nghi ngờ, Thượng Tâm liền dùng sức hất bỏ tay anh ra, hộp cơm cũng rơi trên mặt đất, thịt kho tàu nóng hổi cũng rơi vãi trên mặt đất, cô cắn răng nói, “Thì ra, thì ra….” Lặp đi lặp lại hai từ này, làm cho người nghe không hiểu ra sao.
Đúng vào lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, một viên cảnh sát vội vàng gõ cửa, “Đội trưởng Thiệu, trong cục xảy ra việc gấp.”
Tình huống khẩn cấp này nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, Thiệu Phi Phàm không dám trì hoãn một giây phút nào, thở dài một hơi, ấn Thượng Tâm ngồi trên ghế sô pha, “Em thành thực ngồi ở đây chờ, không được đi đâu hết.” Nói xong liền túm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc.
Thiệu Phi Phàm vừa bước chân ra ngoài, điện thoại của Thượng Tâm liền đổ chuông. Người gọi đến chính là Tự Nãi Tiêm, vừa nghe thấy giọng nói khác lạ của Thượng Tâm, liền hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thượng Tâm không thích nói dối, chỉ nói mình và Thiệu Phi Phàm cãi nhau. Giọng điệu của Tự Nãi Tiêm rất nhẹ ngàng thoải mái, “Chị làm nghề gì cơ chứ, em không cần bực bội, bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ có khi mấy tiếng nữa là trở về rồi, ra ngoài đi ăn cơm cùng chị thôi.”
……
Thượng Tâm buồn buồn không vui ngồi ở tiệm ăn ở tầng dưới của câu lạc bộ thể hình, ngồi đối diện với cô không ai khác mà chính là Tự Nãi Tiêm. Cô ta không mặc cảnh phục, không trang điểm, vẻ ngoài nghiêm túc khi ở cục cảnh sát cũng biến mất, cả người khoan khái, có điều giờ phút này vẻ mặt của cô ta có chút lo lắng, không ăn khớp với bộ dáng cả người khoan khoái của cô ta. “Thật ngại quá, chỉ tại chị lỡ miệng nói ra làm hai người cãi nhau. Phi Phàm cũng thật là, cũng không phải chuyện gì lớn, sao lại không nói rõ ràng với em chứ! Giữa chị và Tử Kỳ cũng không có bí mật gì, vừa mới bắt đầu chị đã nói rõ ràng với anh ấy về tình sử của chị, dù sao thì đối với phương diện này đàn ông rất để ý, vẫn làm sớm nói rõ ràng thì tốt hơn, nếu không để đến lúc ở cùng nhau rồi mới phát hiện ra thì hỏng bét.” Tư Nãi Tiêm nói xong, có chút ngại ngùng sờ sờ đầu, nhìn trái nhìn pahri, hạ thấp giọng, “Kỳ thực lần đầu chị cùng với Cốc Tử Kỳ cũng rất hoảng sợ, thật sợ anh ấy sẽ bỏ chị, trinh tiết của con gái rất quan trọng, đàn ông đều rất để ý đến trinh tiết của người con gái.”
“Nói như vậy thì Thiệu Phi Phàm cũng để ý rồi?” Thượng Tâm rất khi*p sợ đối với loại lý luận này.
Tự Nãi Tiêm mừng thầm, trong lòng cười nhạo Thượng Tâm trăm ngàn lần, chỉ nói hai câu liền có thể làm cho cô là Thiệu Phi Phàm náo loạn một trân, cô ta tưởng rằng Thiệu Phi Phàm lấy được bảo vật gì, vừa mới tiếp xúc liền biết là một cô gái xinh xắn nhưng ngây thơ ngu xuẩn, cũng chỉ thường thôi.
Thượng Tâm căn bản là không xứng với Thiệu Phi Phàm, dựa vào thực lực và bối cảnh gia đinh anh, anh cần một người giống như cô ta, có tài có đứng, có thể giúp anh thăng tiến trong sự nghiệp, chứ không phải là một cô tiểu thư ngu ngốc.
Tự Nãi Tiêm quan sát biểu tình của Thượng Tâm, nhìn thấy cô từ khi*p sợ biến thành hoảng loạn, thậm chí là sợ hãi, cô ta cười lạnh, cảm thán phong thủy luân chuyển ( sự thay đổi của cuộc sống), lần trước ăn lẩu xong cô ta đã hòa hảo với Cốc Tử Kỳ, nhưng không ngờ lại nghe được Cốc Tử Kỳ nói sau khi cô ta đến sân bay đã gây ra chuyện lớn. Lúc đầu cô ta vẫn còn suy đoán, nhưng hôm nay nhìn thấy vẻ mặt này của Thượng Tâm, rõ ràng cô ta đã đoán đúng sự việc xảy ra ngày hôm đó.
Tự Nãi Tiêm tiếp tục đóng giả bộ dáng một người chị tốt quan tâm cô, “Nhưng mà không sao, tuổi em còn nhỏ, lại đơn giản hồn nhiên, đàn ông thích nhất là loại em gái ngoan như em, làm cho bọn họ có cảm giác vợ mình chính là người đơn thuần nhất, lòng tự tôn của đàn ông ấy mà! Có lúc chị thật ngưỡng mộ em sớm như vậy đã gặp được một người dàn ông tốt. Không giống chị, lúc gặp Cốc Tử Kỳ, chị đã không còn đơn thuần nữa rồi, tuy nói Tử Kỳ không để ý đến quá khứ của chị, nhưng có lúc lại lỡ miệng nói ra, anh ấy sẽ nói lúc trước chị thế nào, một câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng lại đâm trúng trái tim chị. Đàn ông bọn họ cũng không xem lại quá khứ của bọn họ như thế nào, chơi đùa ra sao, nhưng tuyệt đối để ý đến quá khứ trước đây của vợ mình như thế nào. Chỉ sợ có một chút xíu sai lầm cũng bọn họ so đo cả đời. Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại so đo muốn ૮ɦếƭ, nếu không tại sao bây giờ lại có nhiều cô giá trước khi kết hôn đi làm phẫu thuật vá màng trinh cơ chứ.” Tự Nãi Tiêm càng nói càng đắc ý, thẳng đến khi sắc mặt Thượng Tâm trắng bệch, cô ta mới giả vờ giơ tay xem đồng hồ, cố làm ra vẻ kinh hoảng kêu một tiếng, “Trời ơi, đã đến giờ này rồi cơ à, Thượng Tâm, ngại quá, chị đã hẹn với Tử Kỳ giờ này cùng nhau đi mua đồ dùng gia đình rồi, chị phải đi trước đây, em về một mình không sao chứ?”
“À…không sao.” Thượng Tâm hoảng hốt trả lời, cứng ngắc cười với Tự Nãi Tiêm đưa mắt nhìn cô ta rời đi. Đến khi Tự Nãi Tiêm đã đi xa, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, cô mới quay đầu lại nhìn chén trà ở trước mặt mình.
….
Thiệu Phi Phàm chấp hành nhiệm vụ xong không nhìn thấy cô, sau khi gọi điện thoại cho Thượng Tâm không được, liền trực tiếp đến tiệm cơm ăn cơm. Nhưng vừa mới bước vào tiệm cơm liền nhìn thấy Thượng Tâm đang ngồi một mình ở lô ghế dài, cả người ngây ngây ngốc ngốc.
“Thượng Tâm.”
Thượng Tâm nghe thấy có người gọi cô, sững sờ quay đầu, ngước mắt lên nhìn thấy là Thiệu Phi Phàm liền cười khổ, đứng dậy, đi vòng qua anh.
………….
Lời tác giả muốn nói: Tôi không chột dạ, thật đấy, một chút cũng không chột dạ, mọi người phải tin tôi.
“Đang làm gì? Không nghe thấy tôi gọi em sao?” Thiệu Phi Phàm thấy Thượng Tâm đang ngơ ngẩn không nghe mình gọi trong lòng tức giận, giọng nói lớn hơn một cách mất tự nhiên.
Thượng Tâm mím môi, gương mặt cứng cỏi, nhưng không nói chuyện.
Thiệu Phi Phàm càng thêm tức, liền kéo Thượng Tâm ngồi lên xe, Thiệu Phi Phàm đạp ga chạy thẳng tới nhà. Nhưng đến nhà, Thượng Tâm lại cố chấp không chịu vào nhà, "Thượng Tâm, em hôm nay rốt cuộc là làm sao?
"Tôi không làm sao cả."
"Không làm sao, vậy em cố tình gây sự sao?” Chuyện tôi cùng Tự Nãi Tiêm cũng đã nói rõ ràng cho em biết rồi, em còn muốn như thế nào nữa?"
Thượng Tâm ngước mặt lên, ôn hòa nói: "Không muốn như thế nào, tôi muốn về nhà, anh đưa tôi về nhà."
"Không nói rõ ràng thì em không được về nhà." Thiệu Phi Phàm tức giận lớn tiếng quát.
"Anh không đưa, tôi tự về." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Tâm cũng đỏ lên vì tức giận, đúng lúc đó một chiếc taxi chạy đến, Thượng Tâm liền ngăn lại leo lên xe.
Thiệu Phi Phàm nhìn taxi chạy đi, hồi lâu cũng không suy nghĩ được gì, giận dữ mắng câu thô tục, vung cánh tay mặc kệ Thượng Tâm mà vào nhà, "૮ɦếƭ tiệt, nuông chiều sinh ra hư hỏng rồi." Một ngày này bị Thượng Tâm cố tình gây sự thực là không thể nhẫn nại. Thiệu Phi Phàm nói thầm trong lòng, nếu hắn chủ động tìm Thượng Tâm, thì hắn không phải đàn ông. Con gái thật đúng là không thể quá cưng chiều, hếch mặt lên trời, không biết mặt trời mọc từ đằng nào.
Càng nghĩ càng nhận định, cứ để mặc Thượng Tâm mấy ngày không quan tâm đến cô, để cho cô biết cái gì là đúng cái gì là sai.
Kiên định suy nghĩ, đi tắm rồi ngủ. Nhưng nằm trong chăn, vẫn là không yên lòng lại bò dậy gọi điên thoại cho Thượng Tâm, hỏi một chút xem cô đã bình an về đến nhà hay chưa? Nhận máy là Hạ Hâm Hữu, nói Tâm Tâm đã sớm về đến nhà, chỉ là về nhà cũng không ăn cơm, nói mệt mỏi rồi lên lầu ngủ.
Thiệu Phi Phàm cũng không nhiều lời, không ăn một bữa cũng không có ૮ɦếƭ, biết cô về đến nhà cũng yên tâm, liền cúp điện thoại.
Hạ Hâm Hữu bỏ điện thoại xuống, tâm cũng treo lên. Bọn nhỏ này giọng nói đều không đúng, đã cãi nhau hay sao? Ngồi trở lại phòng khách đẩy đẩy Thượng Trạm Bắc "Ông một lát đi nhìn xem Tâm Tâm nhà mình một chút, nếu con không ngủ, thì ông cùng con tâm sự.
"Thế nào?" Mỗi lần vợ của ông để cho ông nói chuyện phiếm với con gái, là biết con gái tâm tình không tốt hoặc có tâm sự trong lòng, làm cho ông phải đi tìm hiểu.
"Không thấy hôm nay con gái mình trở về như thế nào sao? Mới vừa rồi Tiểu Thiệu lại gọi điện thoại tới, tôi nghe có điểm không đúng, thời gian này hai đứa dính chặt nhau còn hận không được ở cùng một chỗ 24/24, ngày nào không phải Tiểu Thiệu đưa Tâm Tâm về còn phải ngồi một hồi nữa."
"Cãi nhau? Tiểu Thiệu này thật quá đáng, cãi nhau cũng không thể để Tâm Tâm tự về nhà như thế chứ, chúng ta tìm hắn đi...." Thượng Trạm Bắc chưa nói xong đã đứng dậy, Hạ Hâm Hữu giận đến hung hăng đá một cước vào bắp chân ông. "Vợ à, làm sao bà lại đá tôi?"
"Cãi nhau là chuyện của hai đứa nó, thế nào cãi nhau lại cho là Tiểu Thiệu quá đáng đây? Ông cũng không thể nghĩ đến là do chính con gái của ông kia à, để cho ông với mẹ cưng chiều thành cái dạng gì rồi?”
Lời này Thượng Trạm Bắc không cho là đúng, "Con gái tôi thì làm sao? Cô gái không có tính giận dỗi thì còn gọi là con gái sao? Hơn nữa, Tâm Tâm nhà mình qua năm đã có thể đi thực tập ở cục, vừa tốt nghiệp xong là trở thành nữ cảnh sát có tư thế hiên ngang mạnh mẽ. Bà xem xem trong đại viện có mấy ai làm nữ cảnh sát? Là tôi không muốn khoe khoang, nếu không nói ra làm tức ૮ɦếƭ mấy lão già kia." Thượng Trạm Bắc kiêu ngạo nói.
Hạ Hâm Hữu cực kỳ tức giận, trong lòng than thở thật sự là mẹ con giống nhau, trước kia thật không cảm thấy chồng bà cùng mẹ chồng có tính thích khoe khoang, nhưng từ lúc có đủ trai gái, thì tính khoe khoang lại bộc phát ra. Bất đắc dĩ thở dài, thật sự không muốn để ý đến ông nữa. Không nhìn ông nói liên miên về con gái, mà chính mình tự vào phòng con gái để tìm hiểu.
Đẩy cửa, trong phòng có đèn, quả thật là chưa ngủ, chỉ có điều Hạ Hâm Hữu đi vào, mới phát hiện Thượng Tâm không chỉ không ngủ mà còn trốn trong chăn lau nước mắt! Đây là làm sao vậy? Bà liền kéo Thượng Tâm ra khỏi chăn, "Tâm Tâm, tại sao khóc? không thoải mái chỗ nào sao?"
Thượng Tâm không nghĩ tới mẹ đi vào phòng mình, hoảng hốt vội lau nước mắt, nhưng nước mắt càng lau lại càng nhiều, cô dứt khoát cũng không lau nữa, chỉ theo lời mẹ nói, nói không thoải mái.
"Không thoải mái thế nào? Nói cho mẹ, mẹ đi gọi điện thoại cho phòng y tế."
Thượng Tâm lập tức lắc đầu, nức nở nói: "Không cần, иgự¢ con chỉ đau một chút, thật sự không cần tìm bác sĩ."
"иgự¢ đau? Đây chính là bệnh nặng, phải gọi bác sĩ đến xem thế nào." Hạ Hâm Hữu biết rõ Thượng Tâm nói dối, nhưng vẫn gọi điện cho phòng y tế, một lát sau tiểu quân y đến làm kiểm tra nhịp tim, đo huyết áp cho Thượng Tâm, tất cả đều bình thường.
Dằn vặt một trận, Thượng Tâm càng thêm chột dạ. Bác sĩ vừa đi, chớp chớp mắt to không nói lời nào.
Hạ Hâm Hữu nháy mắt với Thượng Trạm Bắc, mình tự đi làm cơm cho Tâm Tâm.
"Cãi nhau với Tiểu Thiệu sao?"
Thượng Tâm lắc đầu.
"Vậy tại sao con khóc nhè? Ai chọc Tâm Tâm của ba, ba đi đánh hắn?"
Thượng Tâm lại lắc đầu, dao động xong, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn ba của mình, trong lòng tựa như rối bời. "Con....Con...." Lắp bắp "Con" một hồi cũng không còn "Con" ra một câu.
Thượng Tâm không nói, Thượng Trạm Bắc cùng Hạ Hâm Hữu cũng không còn biện pháp, nhưng Hạ Hâm Hữu nói rõ, mặc kệ hai đứa cãi nhau làm tâm tình không tốt, cũng không thể lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ! Thượng Tâm đồng ý, ngoan ngoãn ăn cơm, đôi vợ chồng mới ra khỏi phòng của con gái.
"Vợ à, tôi nhìn có cái gì không đúng nha!"
"Thật có cái gì đó không đúng!"
"... ..."
Thiệu Phi Phàm liên tiếp mấy ngày bận rộn trong cục, cho đến thứ năm mới ngưng nghỉ một ngày. Ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh lại, dọn dẹp xong phòng vừa nghĩ đến Thượng Tâm ngay cả điện thoại cũng không gọi cho mình, thật đúng là đáng giận! Cô gái này còn ngạo mạn hơn mình.
Núi không đến dựa vào ta, ta phải đến dựa sát vào núi.
Đứng dậy, lấy chìa khóa xe dự định đi đến trường học cùng Thượng Tâm ăn trưa. Ai biết, vừa đẩy cửa, Thượng Tâm liền đứng ở trước cửa! Trong lòng vui vẻ, "Bà xã, em rốt cuộc cũng đến tìm tôi."
Thượng Tâm mặt cũng đen, cái miệng nhỏ nhắc cong lên, đẩy Thiệu Phi Phàm một cái vào nhà, trên người tựa hồ mang theo thuốc súng. Thiệu Phi Phàm nghĩ đây là do giận mình không đi tìm cô, đóng cửa tiến đến bên người cô, "Thời gian này bận chân vắt lên cổ rồi...."
"Thiệu Phi Phàm, anh là có phải có tôi hay không có tôi đều như nhau!" Thượng Tâm giọng lạnh như băng đánh gãy lời của Thiệu Phi Phàm, dịch chuyển thân mình giữ một khoảng cách với Thiệu Phi Phàm. Cô chờ lâu như vậy, không ngừng thuyết phục bản thân, Thiệu Phi Phàm không phải người đàn ông bình thường, có lẽ anh không để ý. Nhưng là trong đầu luôn có một âm thanh khác nói cho cô biết, chỉ cần là đàn ông thì đều giống nhau, huống chi thời điểm cô cùng người khác ngủ còn bị chính mắt anh nhìn thấy. Giống như Tự Nãi Tiêm nói, có người đàn ông nào có thể không để ý đến đâu?
Thượng Tâm thầm nghĩ rằng cô tuyệt đối không chịu nổi về sau Thiệu Phi Phàm lấy việc này châm biếm cô, nếu thật sự không được , còn không bằng hiện tại nói rõ ràng thẳng thắn, nhưng là trong lòng lại không buông bỏ được....Thượng Tâm mấy ngày nay vẫn luôn đấu tranh, người và trời giao chiến, có thể nói là thể xác lẫn tinh thần đều tiều tụy. Giờ học không tiếp thu được gì không nói, mà ngay cả đi đường cũng có thể bị vấp ngã. Hôm nay tan học vừa ra khỏi lớp, cô tâm thần bất định lắc lư, thiếu chút nữa ᴆụng vào bảng chỉ đường, nếu không phải được Kỷ Thành giữ chặt, cô không phải là bị ᴆụng cho đến ngốc.
Hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến giờ học buổi trưa, chạy ra khỏi trường ở trên đường phố đi vòng quanh, ai biết đi vòng quanh vòng quanh liền vòng đến trước cửa nhà Thiệu Phi Phàm.
Thiệu Phi Phàm bị Thượng Tâm lúc này nói cho sửng sốt, nghĩ rằng cô lại trúng phải cái gì. Còn không suy nghĩ cẩn thận, Thượng Tâm đã bùng nổ rồi. "Thì ra là thật, anh thật sự có tôi hay không có tôi đều như nhau. Vậy anh còn nói cái gì thích tôi, còn nói cái gì yêu mến tôi!"
"Em làm sao vậy Thượng Tâm? Tôi khi nào thì nói có em hay không có em đều như nhau!" Thật sự là không hiểu ra sao cả.
"Cho dù anh chưa nói, trong lòng anh cũng là nghĩ như vậy, nếu không tôi hỏi anh làm sao anh không trả lời!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc