Năm Tháng Vội Vã - Chương 37

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Trận chung kết cúp Nike được tổ chức trong sân vận động chính quy, sàn sân, ghế cầu thủ, ghế khán giả đều theo đúng tiêu chuẩn, không khí rất náo nhiệt. Đến đó, dường như các đội cổ vũ đều được thổi vào bầu không khí chuyên nghiệp, người nào cũng nhảy rất hăng say, vừa cầm bông cổ động, vừa hò reo: “Cho tôi một trường F, cho tôi một chiếc Cup, cho trường F một chiếc Cup”.
Khán giả ngoài sân cũng không chịu thua kém, Lâm Gia Mạt bắt chước phim Cao thủ bóng rổ, đã chuẩn bị từ trước mấy chai Cocacola không, bên trong đựng rất nhiều đồng xu một hào, lắc kêu rất to, thu hút được sự chú ý của mọi người. Lan can cũng được bọn họ treo cờ, nào là “Trường F tất thắng”, “Kẻ mạnh vô địch”, “Quán quân chỉ thuộc về chúng tôi”, cờ của hai bên gần như nối thành một dải, không còn phân biệt được rốt cuộc chức quán quân ghi trên cờ là của bên nào. Nhưng mọi người đều biết, quán quân thực thụ chỉ có một, sẽ được quyết định trong ngày hôm nay, tại chốn này.
Trước khi trận đấu bắt đầu, huấn luyện viên dặn dò trước chiến thuật một lần, các cầu thủ ít nhiều cũng có vẻ căng thẳng, trong lúc huấn luyện viên dặn dò, trung phong Lưu Bá phải đi vệ sinh ba lần, đến lần thứ ba cậu quay về, Tô Khải liền cau mày hỏi: “Cậu sao vậy? Bị rò rỉ à? Hay là tạm thời nhét gì đó vào?”.
Mọi người liền cười ồ lên, bầu không khí căng thẳng đã được dịu đi phần nào.
“Những gì cần nói, cần dặn dò đều đã nói rồi, với tư cách là đội trưởng, tôi có thêm đôi câu muốn nói”. Tô Khải hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi được làm đội trưởng đội bóng của trường từ học kì II năm lớp 10, hồi đó khi huấn luyện viên gặp tôi để nói chuyện, tôi vô cùng xúc động, hứng lên liền nói, nhất định em sẽ mang cúp về cho trường và bày lên phòng làm việc của thầy, nhưng rất ngại là cho đến bây giờ, ước mơ của tôi vẫn chưa được thực hiện, ảnh hưởng trực tiếp đến tiền lương, tiền thưởng của huấn luyện viên, tại đây, em muốn nói lời xin lỗi huấn luyện viên!”.
Huấn luyện viên liền cười, vỗ tay lên vai cậu, Tô Khải liền “oái” một tiếng, xoa xoa vai, cười nói: “Thầy đừng bực, muốn mạnh tay thầy cũng phải đợi lúc không có ai chứ, nếu không các cậu ấy ai dám đảm nhiệm thay chức của em? Hơ hơ, tóm lại là đã đến ngày hôm nay, ngày em giữ chức đội trưởng cũng hết rồi, thầy cứ để em nói hết! Nói thật là em không thể nghĩ rằng bọn em lại được đứng trong sân ngày hôm nay. Lúc Triệu Diệp bị thương, em vô cùng tuyệt vọng, em chỉ mong đừng thua trên sân nhà là đã tốt lắm rồi. Nhưng hôm đó em đến thăm Triệu Diệp, mấy câu nói đó của cậu ấy đã khiến em thực sự tính ngộ, em cảm thấy mình phải cố hết sức mình vì cậu ấy, kể cả là nằm vật xuống sân và thua nhưng cũng không được bỏ cuộc. Sau đó đúng là bọn em đã phải thi đấu rất vất vả, vì chuẩn bị phải thi đại học nên các cậu khối 12 đều xin rút khỏi đội bóng. Việc này cũng không thể trách các cậu ấy được, em cũng sắp phải thi đại học nên rất hiểu. Nhưng đúng lúc này, Trần Tầm đã xuất hiện. Cậu ấy không phải là người của đội bóng, cậu ấy cũng phải tham gia kì thi chung của thành phố, rồi cũng phải thi kì thi của trường, thực ra giải đấu này không có liên quan gì với cậu ấy. Nhưng cậu ấy vẫn vào, sau khi tan học, một mình tập ném bóng vào rổ, kể cả ốm cũng không hé răng kêu nửa lời, có thể thấy được rằng nếu không có cậu ấy, đội ta đã bị loại từ lâu rồi. Thế nên, hôm nay em phải cảm ơn cậu ấy, không chỉ riêng cậu ấy, mà còn phải cảm ơn tất cả mọi người đứng ở đây, được sánh vai tác chiến với các cậu là niềm vinh hạnh lớn của cuộc đời tôi! Có thể các cậu đều cho rằng tôi coi trọng chức vô địch này quá, ham hố giành cúp trước khi tốt nghiệp quá, nhưng tôi muốn nói với các cậu rằng, hôm nay bất luận có giành được chức vô địch hay không, tôi đều không có gì hối tiếc! Sau này tôi vẫn sẽ nói với người khác một cách tự hào rằng, tôi đã từng có mặt trong một đội bóng rổ tuyệt vời nhất, chơi một trận đấu tuyệt vời nhất với những cầu thủ tuyệt vời nhất!”.
Lúc nói ra những điều này, ánh mắt Tô Khải rất rạng ngời. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều thấy cảm động trước khí thế hào hùng của cậu, các cầu thủ đều đứng dậy, kể cả Triệu Diệp vẫn đang bó bột, mọi người khoác tay lên vai nhau như mọi bận để tạo thành một vòng tròn.
Tô Khải liền cười, cậu nhìn vào tâm vòng tròn và hô lớn: “Trường F!”.
“Chiến thắng!”.
Tất cả các cầu thủ đều hô vang, âm thanh hào hùng, ngân vang lên tận mây xanh.
Trận đấu hôm đó rất quyết liệt, trước sự đồng tâm hiệp lực, quyết tâm hết mình của đội Tô Khải, cuối cùng trường F đã giành được chức vô địch cúp Nike. Trận đấu vừa kết thúc, Tô Khải đã bật khóc. Cậu la hét như một đứa trẻ và chạy ra ngoài sân, ôm chặt Triệu Diệp, miệng nói liên hồi: “Vô địch! Bọn mình vô địch rồi!”. Bị kéo lấy cánh tay, Triệu Diệp cũng thấy đau, nhưng cậu không còn quan tâm đến những cái đó, cũng vừa nhảy lên vừa hét: “Vô địch! Vô địch!”.
Trên ghế khán giả, Lâm Gia Mạt ôm chặt vai Phương Hồi và khóc hu hu. Phương Hồi ôm lấy bạn, vừa an ủi Lâm Gia Mạt vừa ngoái đầu tìm bóng dáng Trần Tầm trong sân, cô đang nhìn thì nghe thấy dưới lan can có người đang gọi lớn tên cô. Cô cúi đầu xuống, nhìn thấy Trần Tầm đang vẫy tay với cô, cậu giơ cao ngón trỏ lên, thể hiện số một.
Phương Hồi nói, lúc đó cô có cảm giác rằng Trần Tầm giống như vị anh hùng đang khải hoàn, trên người tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, người anh hùng được ngàn người chú ý đó lại chỉ tặng nụ cười cho cô, chính vì thế khiến cô vô cùng ngất ngây, hạnh phúc. Và cũng chính từ lúc đó, cô bắt đầu tìm kiếm sự duy nhất mà Trần Tầm dành cho mình, chỉ chú ý đến cô, chỉ đưa tay kéo cô, chỉ mỉm cười với cô.
Tôi nghĩ suy nghĩ đó của Phương Hồi là một suy nghĩ dễ thương, ấu trĩ của một cô gái trẻ, cô đã quên một điều rằng, sở dĩ anh hùng là anh hùng, là do anh ta được rất nhiều người tôn sùng, nếu chỉ đứng trước một mình cô thì anh ta không thể được gọi là anh hùng. Nguyện vọng của Phương Hồi ắt sẽ trở thành sự trói buộc đối với Trần Tầm và đến cuối cùng, sẽ trói chặt cô.
Tối đến tất cả các cầu thủ trong đội bóng và “người nhà” của họ đã ăn uống một bữa để chúc mừng chiến thắng, huấn luyện viên đưa họ đến nhà hàng Mi Châu Đông Pha, nói thích ăn gì cứ việc gọi, thầy sẽ trả tiền. Đối với các cầu thủ đã quen với món thịt gà xào hạt điều trong nhà hàng Vũ Hoa thì đây chẳng khác gì chế độ đãi ngộ dành cho đội tuyển quốc gia, cậu nào miệng cũng ngọt như mía lùi, ai cũng hồ hởi nói giành được chức vô địch tuyệt vời thật, huấn luyện viên được tăng lương, bọn họ được đến quán Đông Pha ăn, khiến huấn luyện viên khóc dở mếu dở.
Trong bữa ăn, Tô Khải vô cùng hào hứng, lần lượt chúc R*ợ*u tất cả các cầu thủ, uống rất nhiệt tình. Mọi người đều nghĩ chắc tại cậu mừng quá, nhưng Lâm Gia Mạt lại cảm thấy có cái gì đó bất thường, dù mừng đến đâu cũng không thể uống nhiều như vậy, giống như nốc R*ợ*u cho mỗi mình mình vậy.
Một lát sau, trong lúc tất cả mọi người đều đang hào hứng chuyện trò, khen ngợi nhau, Tô Khải bèn đi ra ngoài một mình. Lâm Gia Mạt để ý rất kĩ, mười phút sau, không thấy anh quay lại, tranh thủ lúc mọi người không chú ý, cô liền lẻn ra ngoài. Lâm Gia Mạt ra đến cửa, nhìn thấy Tô Khải đang ngồi dưới bậc cầu thang, lặng lẽ nhìn ra ngoài đường. Cô liền đứng sau vỗ anh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Sao anh lại một mình chui ra đây? Anh nôn à?”.
“Không? Trong mắt em, anh kém tắm vậy sao? Anh ra đây ngồi một lát thôi”. Tô Khải liền cười hỏi: “Sao em lại ra đây?”.
“Em… em cũng muốn ra ngồi một lát!”. Lâm Gia Mạt đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống nói nhỏ.
“Thực ra nói đi rồi nói lại, nếu nôn được thì đã tốt”. Tô Khải thở dài nói.
“Tại sao?”. Lâm Gia Mạt hỏi với vẻ thắc mắc.
“Không sao, anh chỉ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua rất không chân thực”. Tô Khải ngước mắt lên trời trả lời.
“Có gì mà không chân thực! Hay là em mang cúp ra cho anh xem nhé?”.
“Ngốc ạ! Định trêu anh à!”. Tô Khải liếc cô nói.
“Đâu có… em đâu có…”
“Anh biết rồi, trêu em vậy thôi! Hôm nay em sao vậy? Có vẻ cũng không hoạt bát cho lắm đúng không?”.
Lâm Gia Mạt nhìn nghiêng khuôn mặt Tô Khải rồi lặng lẽ thở dài, trước mặt Tô Khải, cô đã bao giờ hoạt bát đâu, nếu mà hoạt bát thật thì có lẽ đã không lún sâu như bây giờ.
“Gia Mạt, em đã bao giờ được đi máy bay chưa?”. Đột nhiên Tô Khải hỏi.
“Em chưa, anh được đi bao giờ chưa?”.
“Anh cũng chưa, em bảo ngồi trên máy bay có nhìn thấy gì dưới đất không?”.
“Nhìn thấy, nhưng chắc chắn rất nhỏ”.
“Thế nếu anh cầm pháo hoa, trên máy bay có nhìn thấy không?”.
“Em không biết, chắc là nhìn thấy được”.
“Thế em có biết ở đâu bán pháo hoa không?”.
“Cái này làm sao có bán được! Tìm cả Bắc Kinh cũng không có, muốn mua thì phải sang tỉnh khác”.
“Ừ, hiện đã cấm đốt pháo rồi mà”.
“Anh uống nhiều rồi hả? Tự nhiên lại nói đến cái đó làm gì?”.
“Hơ hơ, có lẽ là hơi quá chén”. Tô Khải lấy tay che mặt, nói lẩm bẩm.
“Rốt cuộc là anh làm sao vậy?”. Lâm Gia Mạt quay sang, nhìn thẳng vào Tô Khải hỏi.
“Hôm nay… Trịnh Tuyết ra nước ngoài rồi”. Tô Khải bỏ tay xuống nhìn Gia Mạt và nói với giọng chán chường, trong tích tắc đó, Lâm Gia Mạt nhìn thấy nước mắt thấp thoáng trong mắt anh.
“Vậy hả?”. Lâm Gia Mạt cảm thấy trái tim mình nhói lên, dần dần cô đã cảm nhận được nỗi đau của Tô Khải, nỗi đau dường như ngay cả thở cũng rất khó khăn.
“Ừ, có lẽ hiện giờ đang ở ngay trên đầu bọn mình đó”. Tô Khải chỉ tay lên trời nói.
“Thế nên anh muốn bắn pháo hoa đúng không?”.
“Ừ… Ngớ ngẩn lắm phải không?”. Tô Khải cười với vẻ chua chát rồi cúi đầu xuống: “Em xem rõ ràng là chị ấy có thể thi được vào một trường khá ổn ở Trung Quốc, thế thì việc gì phải ra nước ngoài? New Zealand có gì là ghê gớm? Thì cũng chỉ là nơi chăn cừu chứ có gì đâu? Trung Quốc bọn mình có gì là không có chứ? ít nhất là có anh ở bên chị ấy! Hơ hơ, có lẽ chị ấy chẳng thiết cái đó”.
Mỗi câu nói của Tô Khải đều chạm vào điểm yếu mềm nhất trong trái tim Lâm Gia Mạt, cô mím môi nghe anh kể về sự lưu luyến, về lòng chung thủy và ảo tưởng ngớ ngẩn của anh với một cô gái khác. Những câu nói này đập vào màng nhĩ Lâm Gia Mạt, khiến cô cảm thấy từ đầu đến chân đều lạnh vô cùng, cô cảm giác cái mà mình tôn trọng nhất dường như bị người khác vứt đi như một miếng giẻ rách, viên ngọc trai mà từ lâu cô cất giữ rất cẩn thận chỉ là một giọt nước, chẳng mấy chốc sẽ lăn qua kẽ tay, sau đó bốc hơi và biến mất. Nỗi sợ hãi hư vô khiến cô không thể chịu được nữa và cô đã ôm chặt lấy Tô Khải.
Lâm Gia Mạt đột nhiên sà tới đã khiến Tô Khải mất đà, chạm ngay vào bậc cầu thang, cảm giác đau nhói đã khiến cậu chợt bừng tình, cậu nhìn cô gái ngả trong lòng mình, nhưng vẫn từ từ đẩy cô ra.
“Gia Mạt, anh không ngờ người đó lại là em, cảm ơn em, cảm ơn em đã tốt với anh như vậy. Nhưng anh đã hứa là sẽ đợi Trịnh Tuyết quay về, bất luận sau này thế nào, anh vẫn sẽ đợi. Có thể em sẽ cảm thấy anh rất ngớ ngẩn, có thể anh là thằng ngớ ngẩn. Nhưng anh vẫn muốn đợi chị ấy, nếu người ta không tranh thủ làm những chuyện ngớ ngẩn khi còn trẻ, thì sau này còn lúc nào để làm nữa! Thà là sau này anh hối hận vì đã đợi cô ấy, còn hơn là hối hận vì không đợi. Gia Mạt, em là cô gái tốt bụng, là cô gái dễ thương nhất, tốt bụng nhất mà anh đã từng gặp. Anh luôn coi em là em gái của mình, trước đây như vậy và sau này cũng thế, em cũng đợi đi, sẽ có chàng trai hơn anh đến với em, anh, không thể”.
Lâm Gia Mạt sững sờ nhìn Tô Khải, nước mắt từ từ trào ra trong đôi mắt đẹp của cô, sau đó cô lại sà vào lòng anh khóc nức nở, nhưng lần này, Tô Khải không đẩy cô ra.
Tô Khải ôm Lâm Gia Mạt và ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, màn đêm lóe lên dải sáng máy bay bay qua, có lẽ dải sáng đó quá nhức mắt, chính vì thế anh cũng đã khóc.
Mọi nỗi buồn vui về cúp Nike đều như một quả bong bóng đẹp, bay lên điểm cao nhất rồi mất hút. Màu sắc rực rỡ trong suốt của nó đều để lại ấn tượng khó quên trong lòng mỗi người.
Lâm Gia Mạt đã kể lại cho Phương Hồi nghe về buổi tối đặc biệt hôm đó bằng giọng điệu rất bình thường, mỗi câu nói, mỗi lần ngắt câu, mỗi giọt nước mắt cô đều nhớ rất kĩ, chính xác như đang kể chuyện của người khác, không hề có cảm xúc gì của mình ừong đó. Phương Hồi không biết nên an ủi bạn thế nào, còn Lâm Gia Mạt cũng không muốn được an ủi. Hay nói cách khác là người gặp bất hạnh không muốn thể hiện sự buồn rầu của mình trước mặt người hạnh phúc, đó sẽ chỉ khiến cho người ta càng cảm thấy bất hạnh hơn. Hồi đó Phương Hồi vẫn không biết thế nào là khắc cốt ghi tâm, trong đáy mắt tong suốt của cô không hề có gợn sóng, thế nên cô không thể an ủi được Lâm Gia Mạt. Có những nỗi đau sẽ không thể nào cảm nhận được nếu mình chưa một lần trải qua, mọi lời khuyên nhủ đều sẽ biến thành những lời nói kháy khiến người ta cảm thấy đau đớn, khó chịu. Triệu Diệp và Tô Khải đã liên tiếp dày vò trái tim Lâm Gia Mạt, những điều này có nghĩa là gì thì chỉ có chính bản thân cô mới hiểu được.
Sau khi nói xong những chuyện này, Lâm Gia Mạt liền nhẹ nhàng nhảy từ hàng rào vây quanh cây hòe già trong trường xuống đất, lúc chạm đất không may bị trẹo chân, cô liền cau mày chửi “m.kiếp”, sau đó liền cất cao giọng hát, “trong trái tim em, anh là một cây hành, bẻ đi, vò nát đi rồi ném vào thùng rác”, cô vừa cười vừa ngoảnh đầu lại nhìn Phương Hồi, không nằm ngoài dự đoán, cô đã nhìn thấy ánh mắt không thể lí giải của Phương Hồi.
Đó là lần đầu tiên Phương Hồi nghe thấy Lâm Gia Mạt chửi bậy, còn cô lại tưởng rằng đó chỉ là do trong lòng không vui mà không để ý đến vẻ buồn bã và kiên cường âm thầm giấu kĩ.
Những ngày cuối cùng của mùa xuân năm đó, trường F vẫn tổ chức ngày hội thao như mọi năm. Do Triệu Diệp vẫn chưa thực sự khỏi hẳn nên Trần Tầm và Kiều Nhiên đã đăng kí rất nhiều môn thi đấu, nào là chạy 4 X 100m nam, 400m, 800m, l.000m, 1.500m, nhảy cao nhảy xa… Những môn nào có thể tham gia, hai đứa gần như đều tham gia hết. Cô chủ nhiệm rất phấn khởi, tuyên dương trước lớp tinh thần trách nhiệm của họ, chỉ còn thiếu nước viết lên bảng dòng chữ “Học tập hai bạn Trần Tầm và Kiều Nhiên” nữa thôi.
Hôm diễn ra ngày hội thao, trời khá nóng, Phương Hồi xách một túi được rất nhiều nước uống và loanh quanh bên cạnh Trần Tầm, Kiều Nhiên để tiếp nước cho họ. Sau khi chạy hết 400m, Trần Tầm bèn ngồi phịch xuống đất, đưa tay về phía Phương Hồi nói: “Nước nước! Đừng lấy nước khoáng, cho tớ một chai Red Bull!”.
Phương Hồi lục túi nói: “Chỉ còn một lon Red Bull thôi, lát nữa Kiều Nhiên còn phải chạy l.000m nữa, để lại cho cậu ấy nhé, cậu uống tạm nước khoáng vậy”.
“Tớ chỉ uống một ngụm thôi! Tớ còn phải chạy 1.500m nữa! Thời tiết khó chịu thật, nóng quá!”. Trần Tầm túm lấy ống quần Phương Hồi nói.
“Coi cái bộ dạng của hắn kia! Thôi, đưa cho hắn uống đi!”. Kiều Nhiên cười nói.
“Thế… có được không?.” Phương Hồi nhìn Kiều Nhiên hỏi.
“Không sao! Hắn ta lắm chuyện quá! Tớ không cần!”.
“Ông thử chạy một vòng sẽ biết ngay thôi mà!”. Trần Tầm đón lấy lon nước, uống một hơi dài rồi nói: “Tớ phải lên nghỉ lát đã…”
Trần Tầm đi trước, Phương Hồi theo sau, đột nhiên cô lại dừng lại, quay lại nói với Kiều Nhiên: “Cảm ơn cậu nhé, cậu ấy chỉ thế thôi, lát nữa tớ sẽ đi mua cho cậu một lon!”.
“Không cần thật mà”. Kiều Nhiên khua tay nói: “Cậu cổ vũ cho tớ vài tiếng là được”.
Ánh nắng phía đối diện có phần chói mắt, Phương Hồi nheo mắt lại, khẽ gật đầu. Kiều Nhiên nhìn cô, vui vẻ đưa ngón tay lên biểu thị chữ V.
Chỉ tiếc là cuối cùng Phương Hồi cũng không cổ vũ được cho Kiều Nhiên, trong lúc Kiều Nhiên chạy, Phương Hồi cùng Trần Tầm đi vào đường chạy dài 1.500m. Trần Tầm vừa nhún chân, vừa khe khẽ hát, Phương Hồi kẹp lại cho cậu biển ghi số báo danh, hỏi: “Bây giờ khỏe rồi chứ?”.
“Ừ! Uống xong Red Bull thấy khá hơn nhiều!”. Trần Tầm lấy tay chọc nhẹ vào cô hỏi: “Này! Cậu đã bao giờ được nghe bài hát tớ đang hát không? Có hay không?”.
“Không nghe rõ lắm, cũng tạm”.
“Cũng tạm? Hay thế còn gì! Bài này là do một ban nhạc mà tớ thích nhất viết lời, tên bài hát là Dòng sông, hay tuyệt vời!”.
“Vậy hả?”. Phương Hồi chỉ hỏi vậy, cô biết Trần Tầm rất mê nhạc rock, nhưng cô lại không hiểu gì nhiều.
“Ừ! Hiện giờ những người chơi guitar đều biết, ban nhạc Co Giật, rất bốc! Tôn Đào còn quen một ca sĩ của họ! Hôm nào tớ đưa cậu đi xem một lần là cậu sẽ biết!”.
“Ừ, mau vào đi, chuẩn bị bắt đầu rồi đấy”. Mỗi lần nghe đến tên của đám bạn thời để chỏm của cậu, Phương Hồi thường đáp lại rất thờ ơ. Cô biết Trần Tầm không thực hiện đúng những gì đã hứa, không liên lạc nhiều với bọn họ nữa và bản thân cô cũng không biết làm cách nào để quên đi chuyện cũ. Cả hai đều cảm thấy có cái gì đó ngại ngùng trong chuyện này, Trần Tầm và Phương Hồi không biết phải giải quyết thế nào mà chỉ biết lựa chọn né tránh mà thôi.
“Cố lên nhé! Nếu thấy khó chịu thì cứ xin thầy giáo ra! Tớ đứng ngoài đợi cậu!”. Phương Hồi dặn dò thêm.
“Xin ra? Không được! Như thế mất mặt lắm! Cậu cứ đợi nhé!”. Trần Tầm nói rất kiêu hãnh.
Phương Hồi liền cười và đứng ngoài đường chạy. Trong quá trình thi đấu, cô dõi theo Trần Tầm rất chăm chú, chẳng mấy chốc đã đi quanh đường chạy một vòng, Trần Tầm chạy 1.500m, cô đi bộ 800m. Mặc dù không được giải gì, nhưng Trần Tầm vẫn kiên trì đến cùng, mãi cho đến khi cậu về đến đích, Phương Hồi mới lên khán đài.
Thấy cô bước đến, Lâm Gia Mạt vội nhét giấy Pu't vào tay cho cô, nét mặt lộ rõ vẻ không vui: “Haizz, cuối cùng thì cậu đã quay lại! Mau viết hai tin đi! Tớ thực sự hết vốn rồi, nào là oai phong lẫm liệt, tràn đầy sức sống, tinh thần thể thao… tớ đều đã viết, chỉ còn thiếu cụm từ tinh thần thép nữa thôi! Rốt cuộc hai đứa mình ai là lớp phó tuyên truyền hả?!”.
“Sorry, sorry nhé! Vừa nãy tớ chỉ mải xem Trần Tầm chạy 1.500m”. Phương Hồi vội vàng xin lỗi bạn.
“Nhìn thấy rồi hả!”. Lâm Gia Mạt liền lườm cô một cái: “Không phải tớ lắm điều đâu, nhưng tớ thấy cách cậu thích người ta thật ngờ nghệch! Cậu ấy chạy thì mặc kệ cậu ấy, cậu cứ đi vòng quanh sân làm gì?”.
“Tớ… tớ chỉ muốn xem thôi…”. Phương Hồi ngượng ngùng cúi đầu xuống và bắt đầu viết đại khái xuống giấy.
“Cậu cẩn thận đấy, đừng viết tin của lớp 11(1) thành tin riêng dành cho bạn Trần Tầm nhé!”. Lâm Gia Mạt tiếp tục chọc cô.
“Ghét cậu quá!”. Phương Hồi giơ tay lên đánh, Lâm Gia Mạt liền cười và tránh đi, không may va ngay vào Triệu Diệp ngồi sau.
Lúc này tay Triệu Diệp đã tháo bột, nhưng vẫn còn đang bị nẹp, dây trắng buộc trên cổ, nhìn cũng hơi nhếch nhác. Hai đứa nhìn nhau một cái rồi vội vàng tránh ra, dường như đã chạm phải cái gì ô uế lắm, người bên trái, người bên phải, rất ăn ý, dường như né tránh đã trở thành thói quen.
Lâm Gia Mạt vòng ra sau chỗ Phương Hồi rồi ngồi xuống, tay chống cằm, nhìn xuống đường chạy, khẽ thở dài nói: “Thực ra… ngờ nghệch như cậu bây giờ cũng hay”.
“Gì cơ?”. Phương Hồi ngoảnh đầu lại, ánh mắt vẫn trong ngần.
“Không có gì, thôi viết đi!”. Lâm Gia Mạt lấy tay xoay đầu cô lại.
Đài phát thanh phía xa vọng lên tiếng phát thanh viên, rất trầm cảm: Bản tin của lớp 11(1): Niềm vui và nỗi buồn trên sân vận động đều chân thực như vậy, không có cái gì là chúng ta không thể chinh phục! Hãy tôn trọng từng giây và tận hưởng từng ngày. Hết mình, hết mình, hết mình! Cố lên, cố lên, cố lên! Tương lai của chúng ta không phải là giấc mơ!”.
Sau khi ngày hội thao kết thúc, Trần Tầm kéo Phương Hồi đi nghe buổi biểu diễn của ban nhạc Co Giật gì đó cho bằng được, Phương Hồi không hề hào hứng, nhưng cô không muốn làm Trần Tầm mất hứng, đành phải miễn cưỡng đi theo cậu.
Trần Tầm đã đổi sang một chiếc xe đạp mới, chiếc xe cũ của cậu bị trộm lấy mất ở cửa quán ăn. Hồi đó nạn ăn trộm xe đạp ở Bắc Kinh rất phổ biến, gần như không có ai đi xe đạp mà chưa từng mất xe. Xe tốt, xe xấu đều mất hết; khóa bằng khóa thường mất, khóa chữ U cũng mất. Thị trường xe đạp phát triển giữa nạn ăn trộm xe và bán lại xe cũ, hình thành nên một dây chuyền đặc biệt. Chiếc “xe mới” này của Trần Tầm được mua ở chợ đồ cũ về, trước đó cậu đã từng mất xe một lần, mẹ cậu vừa bỏ ra hơn 1.000 tệ để mua xe cho cậu, cậu chưa đi được nhiều thì lại bị mất, lần này cậu không dám về xin ba mẹ tiền nữa, không còn cách nào đành phải đến chợ đồ cũ phía Tứ Huệ mua một chiếc “xe mới” giống y hệt chiếc cũ. Hồi đó khu trung tâm thương mại ở Tứ Huệ chưa có gì, toàn các nhà cấp bốn như ở nông thôn. Trong một ngôi nhà, Trần Tầm bị một đám thanh niên nông thôn xúm lấy, với quyết tâm nhất là ૮ɦếƭ, trả giá một hồi, cuối cùng cậu đã mua được chiếc xe này. Chiếc xe nếu bán ở đại lí của Giant là 1.200 tệ, ở đây chỉ hơn 100 tệ là mua được, khiến Trần Tầm vô cùng thắc mắc, Kiều Nhiên nói đùa rằng có khi đây chính là chiếc xe mà cậu đã để mất, quay một vòng lại về với chủ.
Chiếc xe này không có gác-ba-ga, bánh sau chỉ có một cái chắn bùn, Phương Hồi đành phải ngồi trên khung xe. Do khung xe chéo nên ngồi lên rất khó chịu. Nhưng Phương Hồi vẫn cảm thấy rất thích thú, ngồi trên đó cô có thể cảm nhận hơi thở của Trần Tầm, còn có thể nghe thấy cậu hát thầm trong miệng.
Trần Tầm đã đưa Phương Hồi đến quán bar có tên gọi “Ong Bận Rộn” ở phía cầu Bắc Tân, Trần Tầm nói với cô rằng chỗ này thường xuyên có các ban nhạc chưa nổi tiếng biểu diễn, nghe nói ban nhạc Hoa cũng đi lên từ đây, không có mối quan hệ của Tôn Đào, hai đứa sẽ không thể vào được. Lần đầu tiên Phương Hồi đến chỗ này, cô sửng sốt vì Trần Tầm biết nhiều như vậy mà mình lại không hề hay biết. Hai đứa mặc đồng phục học sinh trà trộn trong đám đông, Trần Tầm liên tục chào mọi người xung quanh, Phương Hồi thì bám sát sau cậu, nhưng lại có cảm giác rằng mình không theo kịp cậu.
Cuối cùng Trần Tầm chen được ra đằng trước, Phương Hồi lại tụt ở đằng sau. Lúc ban nhạc Co Giật xuất hiện, tiếng la ó ầm ĩ khiến cô cảm thấy buồn nôn. Ca sĩ Khốc Khốc vẫy tay chào mọi người, tiếng la ó lại vang lên. Hôm đó bài hát đầu tiên mà bọn họ biểu diễn chính là bài Dòng sông, cuối cùng thì Phương Hồi cũng đã nghe ra lời bàn hát khiến Trần Tầm ngất ngây.
“Thuở ấu thơ quê hương tôi có một dòng sông
Em sống ở cạnh dòng sông đó
Em là cô gái dễ thương với hai bím tóc xinh xinh
Chiều hoàng hôn tôi thường dắt tay em
Khuôn mặt xinh xắn của em in dưới mặt nước
Em nói sau này chúng mình sẽ phiêu bạt cùng dòng sông
Tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ phiêu bạt cùng nhau
Nhưng em lại đến bên người khác
Ngày em đi dòng sông rất xanh
Em nói em không nỡ gặp lại tôi nữa
Tôi bảo rằng không tìm được em anh sẽ làm thế nào,
Em chỉ vào dòng sông nói đây chính là phương hướng của em
Tên của nơi đó là tha hương
Sau đó tôi đã có người con gái của riêng mình
Người đó lại khiến em bị tổn thương
Tôi đi dọc theo dòng sông và đón em về nhà
Em lại nói ngốc ạ, người ấy mới là nhà của em
Em đợi người ấy, tôi đợi em.
Chúng tôi đều không sợ hãi
Sẽ đến một ngày, sau khi ૮ɦếƭ, chúng tôi sẽ biến thành dòng sông
Hòa vào làm một
Không còn nhớ nhung
Em đợi người ta, tôi đợi em
Chúng ta đều không còn sợ hãi
Sẽ đến một ngày, sau khi ૮ɦếƭ, chúng ta sẽ biến thành dòng sông
Hòa vào làm một
Không còn nhớ nhung”.
Nghe xong cả bài hát, Phương Hồi liền đứng ngay dậy và đi ra ngoài. Lúc Phương Hồi đi ra, Trần Tầm đang đánh nhịp hát “hòa vào làm một, không còn nhớ nhung”. Cô đã nhìn thấy vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt Trần Tầm, còn Trần Tầm lại không nhìn thấy cô.
Lúc đầu Phương Hồi định về nhà, nhưng không đợi được xe, đành hậm hực ngồi bên vệ đường. Đèn xe ô tô dần dần nhòa mờ trước mắt cô, cô đưa tay quệt mặt, bàn tay ướt nhẹp.
Phương Hồi nói với tôi rằng, không hiểu tại sao, hôm đó cô có cảm giác rằng bài hát này đang hát về Trần Tầm và Ngô Đình Đình, còn cô, chỉ giống như một kẻ bàng quan.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc