Nắm Tay Người, Kéo Người Đi - Chương 39

Tác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh

Nghe được giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vũ Văn Duệ, bản thân ta đáng ra phải thả lỏng, nhưng trên thực tế, ta lại càng thêm cảnh giác. Đơn giản vì mùi R*ợ*u nồng nặc trên người hắn cùng với mê ly trong giọng nói.
Nghĩ đến đây, ta thấy có chút kỳ lạ. Sao những người khác uống R*ợ*u xong trên người luôn mang theo vị cồn làm người khác buồn nôn, nhưng sao trên người hắn, mùi R*ợ*u kia lại biến thành hương thơm khác người?
Hay là, mùi R*ợ*u cũng còn tùy theo vẻ bề ngoài?
Người phía sau không vì ta trầm mặc mà ngưng động tác, hắn chậm rãi dùng chóp mũi cọ cọ sau gáy ta, thong thả, khiêu khích, cùng với hơi thở ấm áp ****. Hắn trầm thấp nở nụ cười cười một tiếng nói: “Sao không nói lời nào?”
Ta giữ nguyên tư thế bất động, thấp giọng nói: “Biểu ca, huynh uống R*ợ*u?”
Vũ Văn Duệ rõ ràng “Ừ” một tiếng.
Ta lại nói: “Biểu ca...... Say?”
“Say?” Hắn cúi đầu nghiền ngẫm từ này, sau đó vùi đầu vào hốc cổ ta buồn buồn nở nụ cười, “Đúng vậy, ta say, nàng nói xem, ta nên làm gì bây giờ?”
Còn có thể làm gì?
Ta âm thầm nghiến răng ken két, nhưng mở miệng lại rất khéo léo nói: “Biểu ca nên về phủ, gọi người nấu một chén canh giải R*ợ*u, uống canh xong rồi nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai thức dậy sẽ không có chuyện gì.”
“Hửm?” giọng nói Vũ Văn Duệ đột nhiên trở nên mơ hồ, “A Lam, nàng nói cái gì?”
Ta kiên nhẫn nói lại lần nữa, “Biểu ca nên về phủ, gọi người nấu chén canh giải R*ợ*u, uống canh xong nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai thức dậy sẽ không có chuyện gì.”
“Ừ.....” Vũ Văn Duệ dùng sức cọ cọ ta, “Không nghe rõ, chắc là say thật rồi.”
Ta không ngừng được khóe miệng đang co giật. Giả vờ, ngươi sao lại giả vờ với ta? Sao vừa rồi không thấy lỗ tai ngươi nghe không rõ? Ta nói, bình tĩnh, ta phải bình tĩnh. Vì thế: “Vậy, biểu ca, muội dìu huynh lên ghế ngồi nghỉ một lát.”
Cái tay đang quấn ở bên hông ta của Vũ Văn Duệ chậm rãi ôm lấy bả vai ta, sau đó đem nửa thân mình dựa hẳn lên người ta, “Ừ.”
Nói là Vũ Văn Duệ dựa vào ta, thật ra cũng có thể hình dung là cả người ta bị hắn ôm vào trong ***. Ta bị hắn đè nặng gian nan bước từng bước một đi lên phía trước đi, lúc sắp sửa tới gần cái ghế, chân trái giống như bị cái gì đó vướng phải. Sau đó, trời đất quay cuồng một trận ta liền ngã xuống. Nhưng mà, thật ra ta không bị đau, bởi vì phía dưới đã có cái đệm thịt siêu cấp, bạn học Vũ Văn Duệ.
Lúc này Vũ Văn Duệ nhắm chặt hai mắt, tay ta vỗ vỗ mặt hắn, “Biểu ca, tỉnh tỉnh, đừng ngủ.”
Vũ Văn Duệ mở nửa mắt, con ngươi màu rám nắng mang theo sương mù ௱ôЛƓ lung, lười biếng nói: “Nhìn xem, A Lam, nàng cho rằng ta là ai, như vậy cũng có thể ngủ?” Hắn nhíu nhíu mày, “Ta chỉ có chút không thoải mái mà thôi.”
Ta nghe vậy cả kinh, không thoải mái? Đừng nói là hắn muốn ói nha. Ta vội nói: “Vậy nhanh nhanh đứng lên.” Tư thế này mà ói ra, đó cũng thật là “Mất hồn”......
Ta nói xong liền lập tức từ trong *** hắn đứng dậy, chẳng qua là lúc ngồi dậy được một nửa thì lưng bị người dùng sức ấn xuống một cái, sau đó ta liền mạnh mẽ nằm úp sấp xuống. Cái mũi của ta bị ***ng phát đau, thử đứng dậy lại bị ấn trở về trong *** hắn. Ta xoa cái mũi nhìn vẻ mặt thích ý của Vũ Văn Duệ, “Biểu ca, sàn lạnh.”
Lực đạo trong tay Vũ Văn Duệ không những không giảm, ngược lại càng ôm chặt, con ngươi dài nhỏ dưới ánh nến lóe sáng động lòng người, “Không sao, lạnh một chút vừa hay có thể tỉnh táo lại.”
“Sáng mai sẽ lạnh.” Ta thử gỡ tay hắn ra, “Huynh vẫn nên lên giường nằm một chút đi, muội gọi người tới.”
Vũ Văn Duệ nheo nheo mắt hồ ly, khuôn mặt tuấn mỹ sinh ra vài tia lạnh lùng, “Sao nào, muốn né tránh ta?”
Ta có ngu thì cũng phát hiện tối hôm nay hắn lại có chút hỉ nộ vô thường, đáy lòng âm thầm lắc đầu, xem ra thằng nhãi này say thật rồi. Ta nói: “Biểu ca, chúng ta đứng lên trước đi.”
Cái tay của Vũ Văn Duệ vốn đang ở bên hông ta bỗng dưng chuyển qua cổ ta ấn xuống, khiến ta gần sát lại. Ta không có cách nào né tránh, đành phải chống lại con ngươi sâu không thấy đáy của hắn. Hắn khẽ híp con ngươi gợi lên môi mỏng, trong mắt là ánh sáng khôn cùng, “A Lam, vì sao nàng muốn trốn ta, nàng cũng biết, con người có một số việc, có làm thế nào cũng không trốn tránh được.”
Ta cười nhạt, tầm mắt không tránh không né, “Biểu ca nói gì, trốn? Không trốn? Liên quan gì đến muội?”
“Nhìn xem nhìn xem.” Ý cười bên môi Vũ Văn Duệ càng sâu, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm mê người, chẳng qua trong đáy mắt lãnh ý lại lạnh thêm vài phần. “Liên quan gì đến nàng? Cũng đúng, những thứ đó trong mắt nàng đâu có chút trọng lượng nào. Nàng, An Kha Lam, là ai, là ai có thể khiến nàng để vào mắt. Nàng không thèm nhìn hồng trần còn hơn cả mấy tên xuất gia kia, không cần phàm phu tục tử, có phải không?”
“Biểu ca nói đúng.” Ta theo lời từ trong miệng hắn, “Tâm của A Lam nhỏ, quản chuyện của mình là tốt rồi.”
“Quản chuyện của mình là tốt rồi?” Vũ Văn Duệ ý vị thâm trường nói: “Ta lại không tin chuyện này, nàng cho rằng bây giờ nàng còn có thể cả người không vướng bận chuyện gì, không thèm quan tâm chuyện gì rồi bỏ đi?” Hắn nhẹ nhàng vỗ về hai má của ta, ý cười trên môi tùy tiện thả ra tà mị, “Ta chia xẻ nhiều bí mật cho nàng như vậy, nàng, làm sao trốn đây?”
Tay phải hắn ở bên hông ta chậm rãi vuốt ve, môi mỏng chạm nhẹ khóe miệng ta, “Ngày đó, nàng ở ngay ngoài cửa, không phải sao.”
Ta nhếch cánh môi không nói lời nào, hắn nói “Ngày đó”. Đó là ngày nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ.
“Sao không nói lời nào? Thừa nhận? Hay là phủ nhận?” Ngữ khí của hắn mềm nhẹ như vậy, trên mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, nhưng lại làm cho người ta không rét mà run, “Muốn ta nói thay nàng sao? Nói ngày đó nàng đứng ở ngay phía sau cửa nghe mẹ ta nói cho ta biết, Vũ Văn Duệ ta căn bản không phải là con của Vũ Văn tướng quân.” Trong mắt hắn giống như nổi lên một trận sóng to mãnh liệt, gằn từng chữ nhìn ta nói: “Vũ Văn Duệ ta chính là tạp chủng, là tạp chủng do bà ấy nhất thời hồ đồ cùng người yêu vụng trộm sinh ra, là thứ mà bà có ghét cũng thể không nhẫn tâm loại bỏ, tạp---- giống.”
Trái tim của ta mạnh mẽ thắt chặt, hai tay cũng gắt gao nắm lại. Ta không biết nên đối mặt như thế nào với một Vũ Văn Duệ như vậy, ta...... không biết.
“A Lam, biểu tình của nàng như vậy là sao?” Vũ Văn Duệ bỗng nhiên cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lông mi của ta, “Đồng tình? Hay là thương hại? Vì sao lại đồng tình với ta? Vì sao muốn thương hại ta?” Vẻ mặt hắn trong nháy mắt liền nổi giận, thô lỗ ấn mặt ta xuống, chóp mũi hai người gắt gao chống nhau. “Nàng dựa vào cái gì mà đồng tình, dựa vào cái gì mà thương hại, nàng cũng chỉ là một đứa ngốc bị người lạnh nhạt, nàng cũng chỉ là một đứa con không được phụ hoàng nàng để vào mắt, nàng dựa vào cái gì mà đồng tình! Nàng dựa vào cái gì mà không cần bất cứ thứ gì! Nàng dựa vào cái gì!!!!!?”
“Dựa vào chính huynh xem thường bản thân mình.” Ta mở miệng đánh gãy lời nói của hắn, giọng điệu trào phúng mà lãnh ngạo, “Vũ Văn Duệ, ta đồng tình với huynh, ta thương hại huynh, đơn giản bởi vì huynh coi thường chính bản thân huynh.”
Ta nói dứt lời, trong không khí lập tức tràn ngập hơi thở nguy hiểm, Vũ Văn Duệ tà nịnh nhìn ta, chậm rãi nói: “Nàng nói cái gì?”
Ta cười lạnh nói: “Ta nói cái gì? Điều ta nói chính là những gì bấy lâu nay ta suy nghĩ.” Ta nhìn thẳng mắt hắn không có chút sợ sệt nào, cười nhạo một tiếng, “Vũ Văn đại công tử? kinh đô ngự lại Hoàng thượng ngự phong? Thì ra lại chính là một đứa giả mạo!.”
Ta mặc kệ thần sắc hắn dần dần trở nên lạnh lùng, tiếp tục nói: “Thì ra tướng quân phu nhân và tướng quân *** đều là giả, thì ra tướng quân phu nhân không chịu nổi tịch mịch mà trèo tường, thì ra đứa con mà tướng quân yêu thương hai mươi năm nay lại là con của người khác, thì ra tướng quân phu nhân xa lánh đứa con của mình đơn giản là vì đứa con này, căn bản không phải là bà ấy nguyện ý sinh ra.”
Ta cười nhẹ, thản nhiên nói: “Vậy huynh, Vũ Văn Duệ, huynh làm tất cả là vì cái gì?”
Vũ Văn Duệ nắm cổ tay ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh tối đen.
Ta không để ý đau đớn trên tay tiếp tục nói: “Huynh từ nhỏ thông minh hơn người, huynh từ nhỏ văn thao võ lược, huynh cứu Vũ Văn tướng quân thoát khỏi âm mưu của phụ hoàng, huynh một lần lại một lần chỉnh đốn quân đội tạo quân uy, huynh đem Vũ Văn phủ vươn tới đỉnh cao nhất. Thế lực trong triều của huynh lớn mạnh, nay cả triều đều là vây cánh của huynh. Có thể nói, huynh một tay che trời, ngay cả phụ hoàng đối với huynh cũng phải kính sợ vài phần. Nhìn tất cả những điều huynh làm mà xem, huynh chẳng qua chỉ muốn chứng minh sự ưu tú của mình. Huynh muốn chứng minh, cho dù huynh không phải là con của Vũ Văn Nghị sinh ra cũng có thể ưu tú như vậy.” Ta dừng lại, vươn tay phủ lên hai tròng mắt hắn, “Hay là...... Huynh muốn chứng minh, huynh là con của Vũ Văn Nghị, bởi vì, huynh cũng ưu tú như vậy.”
Ta nở nụ cười, tùy tiện mà trào phúng, “Nhưng mà Vũ Văn Duệ, huynh nên nhớ kỹ, cho dù huynh ưu tú, huynh vĩ đại, huynh xuất sắc, thì huynh cũng không phải là con của ông ấy. Cũng giống như huynh nói, huynh là tạp chủng.”
Đơn giản vì, ngươi nói mình là “Tạp chủng”.
Đơn giản vì chính bản thân ngươi, mà thôi.
Vũ Văn Duệ nghe xong này lời này, trong mắt lại yên lặng giống như mặt biển trước cơn bão, cất giấu vô số nguy hiểm cùng huyền bí. Hắn đột nhiên nhéo mạnh một cái làm ta đau kêu ra tiếng, sau đó là lật người đem ta đặt Dưới ***, cúi đầu hỏi: “Nói xong chưa?”
Ta dùng sức muốn giãy tay ra, “Huynh còn muốn nghe cái gì? Buông tay!”
[ Hội cua đồng (ngó trộm): Nội dung phía dưới chính là A Duệ không nói gì cũng không buông tay, lạnh lùng hôn A Lam…. có vẻ bá đạo ***, làm hít thở không thông… chỉ có KISS thôi a, trong đầu đám người xem trộm rất YY, A Duệ mạnh mẽ ép chặt…..]
Ta cực lực trốn tránh miệng hắn, vừa vươn tay muốn đánh hắn lại bị hắn nắm chặt, sau đó thân mình liền không thể nhúc nhích bị ngăn lại, không thể phản kháng.[ Hội cua đồng (ngó trộm): A Duệ một chiêu lấy lùi để tiến, đối với A Lam đang mở miệng, hôn a hôn a hôn. A Lam ngay cả kháng nghị cũng không thể nói ra, chỉ ưm ưm kháng cự, trong đêm tối này lại có vẻ vô cùng thanh thúy. Ha ha ha ha, bi kịch, đại khái là đỏ mặt tía tai, đám người xem trộm nhìn chằm chằm.]
[Hội cua đồng (ngó trộm): Hai người cứ thế dán tại một chỗ tìm không ra khe hở, thật chặt a. A Lam trốn tránh, A Duệ liền phản ứng nhanh nhạy truy đuổi, sau đó ngươi truy ta đuổi, cảm xúc của A Duệ vô cùng dâng trào a a a. A Lam muốn đá hắn một cái nhưng không cẩn thận liền cảm nhận được A Duệ xúc động, sau đó nàng liền bị dọa, im lặng không phản kháng.]
Giãy dụa chính là K**h th**h, K**h th**h chính là ma quỷ a ma quỷ!
Vũ Văn Duệ mơ hồ nở nụ cười cười một tiếng, thế công hơi hơi chậm lại. Hắn rời cánh môi của ta, ánh mắt sâu kín nhìn ta, “Sao không tiếp tục phản kháng?”
Ta nghiêm túc nói: “Biểu ca, những điều vừa rồi muội nói huynh đừng để ý, muội chỉ muốn nói là, huynh là ai cũng không quan trọng, chỉ cần huynh là Vũ Văn Duệ là được rồi.” Như vậy, ngươi cũng đừng tức giận nữa, sau đó xê ra, chúng ta đứng dậy đi a.
Ngón tay thon dài của Vũ Văn Duệ lau vật thể trong suốt khả nghi bên môi, tao nhã híp con ngươi nhìn ta nói: “Không phải vừa rồi khí thế hừng hực lắm sao, không phải mắng vui sướng lắm sao, bây giờ sao không mắng nữa?”
“Biểu ca, muội chỉ không muốn huynh tiêu cực như vậy mà thôi.” Ta vô cùng thành khẩn.
“Nhận sai?” Hắn tà khí nhíu mày, “A Lam, chậm rồi.”
[Hội cua đồng (ngó trộm): A Duệ kéo một bên quần áo A Lam! Sau đó liền giống như đã mấy trăm năm không được gặm xương hôn xuống a hôn xuống, A Lam muốn đập ૮ɦếƭ hắn. Sau đó, tại không gian yên tĩnh ban đêm này, cuối cùng A Duệ cũng chứng tỏ đầy đủ sự khó chịu của bản thân. Cho nên ta nói, nam nhân thật sự là không đáng tin a. Ta lại nói bậy rồi]
“Vũ Văn Duệ, huynh dừng lại!” Ta đối với cái loại hôn hít ái muội mang theo xâm lược này thật sự là vô lực, chỉ có thể dùng sức xoay người, nhưng cho dù làm vậy cũng trốn không thoát môi của hắn.
Vũ Văn Duệ bỗng nhiên cắn thật mạnh một cái, sau đó thô lỗ thở phì phò ngẩng đầu, con ngươi luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng kia tràn ngập tình ý dạt dào.
Ta có thể nhìn thấy ***g *** hắn phập phồng lên xuống, dường như đang áp chế tình cảm mãnh liệt của mình, ta nhìn hắn lắc lắc đầu, “Huynh say.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có một chút tươi cười, làm cho người ta cảm thấy vô cùng suy sụp và yếu ớt. Hắn dùng cái trán cọ cọ mặt ta, thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn bà ấy yêu ta một chút, nhưng bà ấy lại nói, ta căn bản không phải là đứa con bà ấy mong muốn.”
Môi mỏng của hắn gợi lên một độ cong đẹp đẽ, trong mắt hồ ly dài nhỏ lại lạnh nhạt trống rỗng. Hắn cúi đầu mở miệng, giọng nói như có như không, “A Lam, bà ấy không thương ta, vậy, nàng có thể yêu ta không?”
Lúc ta nghe những lời này, trong nháy mắt liền thất thần.
Yêu...... Hắn?
Ta rũ mắt chua sót nghĩ, không phải ta không thể, mà là ta...... Không dám.
Ta không dám yêu ngươi, Vũ Văn Duệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc