Nắm Tay Người, Kéo Người Đi - Chương 17

Tác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh

Dường như đã rất lâu rất lâu rồi ta chưa được ngủ thoải mái như vậy. Trong mộng, thế giới kia vẫn chân thật gần gũi giống như hô hấp của ta. Nó gần như thế ấm áp như thế, bên người ta vẫn còn có anh ta, cô ta cùng với bọn họ tồn tại. Cuộc sống của ta như trước tràn ngập màu trắng và đen, trong trí nhớ chất đầy những thứ màu xám, quá hạn, trí nhớ tốt đẹp.
Cuộc sống chân thật như thế, nhưng ta lại không cảm giác được trái tim mình đang đập, không hề có sức sống.
Đúng vậy, ta ૮ɦếƭ.
Ta lạnh nhạt tự do trong giấc mơ của mình, lúc ánh sáng xuất hiện ta không chút do dự cất bước đi đến, sau đó bình tĩnh mở to mắt nhìn nóc màn màu xanh. Ta thử giật giật ngón út của mình, cuối cùng buồn cười phát hiện, thì ra mình vẫn còn giữ thói quen làm cái hành động của bệnh nhân này. Trước kia, cứ sau khi hôn mê tỉnh lại, việc đầu tiên ta làm đó chính là dùng động tác rất nhỏ này kiểm tra xem mình có vô lực hay không.
Ta không thể không thừa nhận ta chán ghét bệnh tật, rất chán ghét.
Ta nghĩ, nếu lúc sinh ra có thể tự chọn một cái năng lực, như vậy ta nhất định sẽ chọn cho mình cái gọi là “Không bệnh”. Ta cầu chính mình cả đời không có bệnh, không hề trải qua đau đớn.
Ta đang ngơ ngác nhìn nóc màn đến xuất thần thì cửa bị một người nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó tiếng bước chân nhỏ vụn đi đến gần bên giường. Người tới nhìn thấy ta tỉnh vui mừng kêu ra tiếng:“Công chúa, người tỉnh!”
Ta hơi hơi nghiêng mặt nhìn người tới, miệng bánh trẻo mặt quả táo, thì ra là Tế Tế. Ta không đáp lại lời nàng, chỉ nhìn tới nhìn lui đánh giá căn phòng một lúc mới khô khan hỏi:“Tế Tế, chúng ta chuyển cung điện?”
Tế Tế xoay người thuần thục đem khăn tới trước mặt ta, giọng điệu nhẹ nhàng nói:“Làm gì có chuyện đó, đang êm đẹp đổi cung điện làm gì. Công chúa thật sự là quý nhân hay quên, một chút cũng không nhớ đây là đâu sao?”
Ta nhắm mắt lại để nàng lau mặt cho ta, trong lòng nghĩ, làm sao ta lại có thể không biết đây là đâu. Trước khi mười tuổi, dường như ngày nào ta cũng bị Vũ Văn Duệ mang theo chơi đùa, mà phòng của hắn đương nhiên ta không xa lạ. Tuy rằng đã ba bốn năm ta không tới nơi này, nhưng đối với bài trí nơi đây phải gọi là ấn tượng khắc sâu.
Cái màn tinh xảo kia tuy rằng đã được thay mới, nhưng vẫn như trước là màu xanh lam nhìn cực kỳ lịch sự tao nhã trong trẻo. Cái chuông gió đứng yên kia tuy rằng đã cũ kỹ những vẫn được treo ở đầu giường lớn chạm trỗ hoa văn. Cái bàn cổ nhỏ chân ngắn đầu kia vẫn được trải bằng cái khăn bàn mà ta cùng Vũ Văn Duệ tự tay thêu chữ.
Những thứ này đều đã cũ nhưng vẫn được giữ gìn cẩn thận. Đây là Vũ Văn Duệ nhớ tình bạn cũ mà ôm ấp tình cảm. Nhưng mà, thật sự mấy thứ này không phù hợp với con người hắn.
Chậc chậc, thằng nhãi này quả nhiên rối loạn.
“Công chúa, chuyện lần này người làm thật sự là quá đáng, sao có thể một chút tin tức cũng không thèm để lại liền biến mất? Người có biết nô tỳ lo lắng cho người biết bao nhiêu hay không, rất sợ người sẽ xảy ra chuyện!?” Tế Tế mở miệng thầm oán,“Tuy rằng nô tỳ biết mệnh người quý giá phúc khí sẽ không xảy ra chuyện, nhưng vẫn tránh không được nghĩ đông nghĩ tây. Cuối cùng người cũng trở về, bây giờ nô tỳ mới nhẹ nhàng thở ra được, nhưng người có biết mấy ngày này nô tỳ đã trải qua như thế nào không? Buổi tối ngủ luôn có thói quen muốn đứng dậy nhìn người, nhưng khi xốc chăn lên liền lập tức nhớ lại người không có ở đây. Nằm xuống lại suy nghĩ, không biết người ngủ có tốt không, có đá chăn không, cuối cùng vẫn phải miễn *** buộc chính mình đi ngủ. Sáng ngày hôm sau theo thường lệ đứng dậy chuẩn bị cho người, sau đó ta lại ngẩn người nhìn chậu nước.”
Ta nhìn hai mắt tức giận của Tế Tế ngơ ngác mở miệng,“Tế Tế.”
Tế Tế dừng lại oán giận,“Làm sao vậy?”
Ta dụi dụi hai mắt của mình ngáp một cái,“Lúc ta ngủ không có đá chăn.”
Tế Tế nhất thời cười chớp mi,“Điều này nô tỳ đương nhiên biết, nô tỳ chính là muốn nói cho công chúa biết nô tỳ rất nhớ người mà thôi, công chúa đừng bắt bẻ nhanh như vậy.”
Ta nhìn nàng lắc đầu,“Lời này không thể nói lung tung, nếu để người khác biết, ta sẽ bị chê cười.”
Tế Tế che miệng cười khẽ, “Xem ra công chúa còn biết giữ thanh danh của mình, thật tốt, tốt lắm.” Nàng vươn ngón tay ấn ấn huyệt Thái Dương của ta, động tác thành thạo lực đạo thích hợp xoa P0'p,“Công chúa cứ yên tâm đi, việc người mất tích đã được đại công tử cùng thất công tử che dấu. Đại công tử nói với người ngoài là hắn mang người đến phủ chơi vài ngày, người ngoài đương nhiên không biết tình hình thực tế. Người trong cung này một chút cũng không rảnh đi điều tra chuyện của người. Họ thấy người cùng đại công tử cảm tình rất tốt nên cũng không hỏi nhiều. Nếu bây giờ công chúa đã trở về, vậy thì chúng ta cũng nhanh chóng hồi cung thôi. Dù sao phủ Vũ Văn cũng không phải là cung điện nhỏ của chúng ta, ở đây cũng có nhiều thứ không tiện.”
Ta đương nhiên hiểu được ý của nàng, “Đại biểu ca trở về khi nào?” Ta nhớ không lầm thì bây giờ hắn phải ở Tô Châu mua sắm vải vóc cho hoàng cung.
“Công chúa mất tích được năm ngày thì Đại công tử trở về. Khi đó ta cùng thất công tử sắp giấu giếm không nổi chuyện người mất tích nữa a, nhưng may mắn đại công tử đã trở về.” Tế Tế nhớ lại cười ra tiếng:“Vẫn là đại công tử có cách, công chúa không biết đâu, lúc ấy thất công tử bị đại công tử nhìn đến xém chút nữa hóa băng. Ngày thường thất công tử là một người bất tuân, nhưng khi đứng trước mặt đại công tử chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, lúc đó thật đúng là rất thú vị.”
Ta thật bất đắc dĩ, đại biểu ca là người như vậy, ai chọc phải không phải là tự tìm đường ૮ɦếƭ sao? Thất ca, kết quả này ta đã sớm đoán được, ta thật sự không muốn ngươi bị như vậy.
“Đúng rồi.” Giọng nói của Tế Tế đột nhiên nghiêm túc, nhưng nghiêm túc này lại mang theo chút vui sướng khi người gặp họa,“Công chúa, ta nói cho người biết mà cẩn thận, lần này đại công tử...... rất tức giận.”
Ta nghe vậy cứng người, ách, đại biểu ca rất tức giận? A, không cần đi, ta với hắn đã quen biết lâu như vậy, tức giận thật là làm tổn thương hòa khí a. Ta đang ta suy nghĩ, Tế Tế đột nhiên kêu một tiếng,“Đại công tử.” Ta theo phản xạ xoay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một nam tử vẻ mặt lạnh nhạt trong trẻo tao nhã đi vào rồi ngồi xuống cạnh bàn, sau đó một tiếng cũng không nói cầm quển sách trên bàn lên xem.
Ta ở bên cạnh nhìn khuôn mặt hoàn mỹ cuả hắn, mày kiếm khẽ nhăn, mắt hồ ly dài nhỏ, cái mũi cao ngất cùng cánh môi mỏng. Chỉ xem nửa khuôn mặt thôi đã có thể nhìn ra phong thái tuấn mỹ cùng lỗi lạc của hắn, đây là Vũ Văn Duệ, là nam tử đạt đến cảnh giới cao nhất vô địch cợt nhã phúc hắc lòng dạ hẹp hòi cùng tính cách hay thay đổi.
Ta nghĩ, lần này quả thật ta đã gặp phải tai ương rồi, bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều không có liếc mắt nhìn về phía ta bên này, chỉ nhìn chằm chằm quyển sách xem đến nhập tâm, ngẫu nhiên cầm chén trà lên nhấp một miếng.
“Công chúa, có muốn dùng chút điểm tâm hay không?” Tế Tế đánh vỡ trầm mặc mở miệng hỏi.
Ta gật gật đầu, ta nghĩ ta cần bổ sung thể lực để tăng cường sức chống cự, phòng lạnh cùng kéo dài sức lực.
Vì thế không khí trong phòng trở nên thập phần quái dị. Vũ Văn Duệ ngồi cạnh bàn nhập tâm đọc sách, giống như mọi vậy xung quanh hắn đều biến thành không khí. Mà ta lại tựa vào bên giường cầm điểm tâm chậm rãi nhấm nuốt, không lên tiếng hỏi han cũng không muốn khiến cho hắn chú ý.
Hắn là người thủ đoạn lợi hại không phải là chuyện ngày một ngày hai, tại cái thời khắc nguy hiểm này ta phải bo bo giữ mình, không nên đi chọc hắn. Nhưng sự tình phát triển luôn ngoài dự kiến của ta. Ta nhìn mu bàn tay của mình nhanh chóng mọc lên từng hột từng hột màu đỏ mà sửng sốt thất thần, rất mê mang kêu lên tiếng:“A?”
Đây là chuyện gì......
Tiếng “A” của ta mới phát ra, trước người liền xuất hiện một cái bóng đen. Gương mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Duệ vẫn khách khí xa cách như trước, nhưng ngón tay thon dài của hắn lại gắt gao cầm lấy tay ta. Hắn nheo nheo cặp mắt hồ ly dài nhỏ, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Tế Tế ở một bên hỏi:“Chuyện này là sao?”
Ta nhìn chằm chằm mu bàn tay của mình, chỉ thấy làn da vốn mịn màng bây giờ đã bị một mảng mụn màu hồng chiếm lĩnh, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng. Ta nâng tay lên cảm thấy bản thân rất mê mang.
Tế Tế, thực ra ta cũng muốn hỏi ngươi, chuyện này là sao.
Đối mặt với chất vấn của Vũ Văn Duệ, Tế Tế vẫn thực vô tội, nàng rất ngạc nhiên nâng tay của ta lên, run run đánh giá một hồi rồi lắp bắp kêu lên: “Công … công chúa …người…người…người làm sao vậy? Chẳng lẽ là bệnh đậu mùa? Hay là trúng độc? Trời ạ, này rất khủng pố!”
...... Ta cùng Vũ Văn Duệ đều trầm mặc.
Ta thực bất đắc dĩ, Tế Tế, hai là ta mọc đậu mùa, ba là trúng độc, thứ tư chính là, ngươi lại cho ta ăn cái gì cổ quái!?
“Tế Tế” Vũ Văn Duệ đã mở miệng, con ngươi dài nhỏ nhìn không ra cảm xúc.
Tế Tế cung kính gục đầu xuống,“Đúng vậy, công tử.”
Vũ Văn Duệ quay lại nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay mọc đầy “Đậu đỏ” của ta, giọng nói nghe không ra vui hay giận nói:“Lần này lại là cái gì?”
Tế Tế nghe vậy lưng liền thẳng tắp, giõng dạc mười phần nói: “Thưa công tử, lần này là một quả thanh yên và hai phần nước, ba cánh hoa phượng hoàng, rễ cây phơi khô năm gốc, sơn hoài hai lượng, mài nhỏ trộn lẫn cùng điểm tâm!”
Ta cảm giác khóe mắt của mình không thể kiềm chế co giật một chút. Tế Tế, ngươi làm cái gì lộn xộn vậy?
“Tốt lắm.” ngữ điệu của Vũ Văn Duệ rất ôn hòa mềm mại,“Vậy ngươi nói xem, lúc ấy ta nói với ngươi như thế nào?”
“Dạ, a, công tử lúc ấy phân phó nô tỳ dùng dược nấu cùng thức ăn cho công chúa bồi bổ.” Giọng nói Tế Tế vẫn như cũ đúng lý hợp tình.
“Tốt vô cùng.” Giọng nói của Vũ Văn Duệ ôn nhu như sắp chảy nước đến nơi, “Như vậy, hồng đậu này chẳng lẽ là ngươi làm để giúp nàng bài trừ độc tố?”
Tế Tế trả lời:“Nô tỳ chỉ muốn thử khả năng đề kháng của công chúa đối với thức ăn hỗn dược, không ngờ lại thành ra như vậy...... Công tử, nô tỳ tuyệt đối không phải cố ý.”
Vũ Văn Duệ cười khẽ một tiếng, ánh mắt lạnh làm người đối diện run run,“Ngươi làm vậy rất hợp với ý ta, như vậy đi, sáng mai để ta gọi Mục Nhất qua học hỏi ngươi......” Con ngươi của hắn hơi hơi chuyển động, mang theo ý cười nhếch lên môi mỏng,“Rất bản lĩnh.”
Sự thật chứng minh, Tế Tế nha đầu này cũng bị Vũ Văn Duệ P0'p gắt gao. Nàng vừa nghe đến hai chữ “Mục Nhất” vẻ mặt liền không được tự nhiên, sau khi hiểu được ý của hắn nàng đã muốn té ngửa ra sau,“Không không không, thật ra cũng là nô tỳ lo lắng không chu toàn, nô tỳ đi xuống thay công chúa hầm dược! Công tử ở trong này cùng công chúa, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại!”
Nói xong liền lủi rất nhanh, ta chớp mắt liền không nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa. Ta thở dài, Tế Tế, ngươi quả nhiên là hồng nhan tri kỷ của ta a, đến chiêu khổ nhục kế này cũng xuất ra thay ta. Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết vì sao, vì sao nam tử tuấn mỹ bên cạnh ta đây đáng lẽ phải nên hỏi han ân cần quan tâm chăm sóc đau lòng không thôi này, chỉ nắm tay ta không nói một lời, ánh mắt vẫn như trước nhã nhặn mà lạnh nhạt?
Cuộc sống quả nhiên không phải như mấy vở kịch thần tượng mà chúng ta hay xem.
Ta cảm thấy không khí quái dị không được tự nhiên, loại không được tự nhiên này giống như lúc chúng ta chảy máu mũi, không cảm thấy đau đớn chút nào. Tuy không cảm thấy đau đớn nhưng trước mắt lại là một đống lớn tiêu biểu cho đau đớn - máu tươi.
Ừ, ta thích cách so sánh này.
Ta vươn tay trái không bị nắm với tới cái chén nhỏ đặt trên bàn muốn cầm lấy, nhưng đến nửa đường chợt nghe Vũ Văn Duệ mở miệng.
“Hửm? Đi chơi hình như rất vui vẻ.” giọng nói của Vũ Văn Duệ nghe qua rất bình thường.
Ta rút cái tay kia lại, ngơ ngác nói:“A, chơi vui, a, thất ca đã trở về rồi sao?”
Vũ Văn Duệ buông lỏng tay ta một chút, môi mỏng gợi lên một độ cong tao nhã,“Khó có được lúc muội nhớ đến Vũ Văn Tu như vậy. Muội có biết ngày đó muội mất tích, hắn thiếu chút nữa không tìm được đường về phủ Thượng Thư? May mắn, may mắn a, có người chỉ đường cho hắn, hắn mới có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở lại trong phủ.”
...... Vũ Văn Duệ, ngươi hơi quá đáng, nói chuyện sao có thể đổi trắng thay đen như vậy, hơn nữa còn rất thâm ý.
Ta ngẩng đầu, thực chất phác nói:“Muội bị bán, thú vị.”
“Ừ, ta đương nhiên biết là thú vị.” bộ dạng của Vũ Văn Duệ giống như hắn rất hiểu sự vui vẻ của ta,“Làm nha hoàn cảm giác không sai đi, thế nào, có muốn ta để muội trở về chơi thêm vài ngày nữa không?”
Ta lắc đầu, nhấc tay áo hắn lên,“Không cần, trong Mạnh phủ không có nho. Đại biểu ca, muội muốn ăn nho.”
Trên mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Duệ là một mảnh ôn hòa, giọng nói vẫn mang chút lãnh ý,“Không có nho cho nên muội mới trở về? Đúng rồi, sao ta lại nhớ nhầm vậy nhỉ, không phải muội tự trở về, mà là ta mang muội trở về.”
Ta nghĩ, người này quả nhiên tính toán chi li a. Ta không để ý hắn vẫn xa cách, lắc lắc tay áo hắn nói:“A Duệ, nho, muội muốn ăn nho.”
Vũ Văn Duệ đột nhiên nheo lại mắt hồ ly, gắt gao nhìn chằm chằm mặt ta hồi lâu, cuối cùng lại vuốt vuốt tóc ho nhẹ vài tiếng nói:“Được, cho muội ăn nho, trong vườn anh đào cũng vừa chín, ta kêu Tế Tế đem lại đây cho muội.”
Ta nhìn khuôn mặt trong trẻo của Vũ Văn Duệ có chút nghi hoặc, từ khi nào hắn lại trở nên dễ nói chuyện như vậy? Sau đó không lâu, ta nhìn khuôn mặt vẽ đầy quả anh đào nhỏ nhắn trong gương, trầm mặc.
Mẹ khiếp, Vũ Văn Duệ, ngươi đùa hơi quá đáng à nha, ta rủa ngươi mặt chuối tây, mặt đậu xanh, mặt độc ác......
Phía sau có người nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng ta, cái cằm trơn bóng cọ cọ bên tai ta, sau đó giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo chế nhạo hỏi:“A Lam, anh đào, ăn ngon không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc