Nắm Tay Người, Kéo Người Đi - Chương 07

Tác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh

Không ai chú ý đến mấy động tác nhỏ dưới chân ta.
Ngáng chân người cũng là một nghệ thuật.
Đồng chí Tam Nhi vốn bước chân hoạt bát lanh lợi liền vấp té. Vải vóc trong tay bị quăng sang một bên, còn nàng đang sững sờ giữ nguyên động tác. Sau đó liền chớp chớp đôi mắt to ngấn lệ nhìn vẻ mặt đang giật mình của thiếu gia. Nàng nhịn đau chuẩn bị đứng dậy, mang theo tia uất ức kêu lên:“Thiếu…. thiếu gia.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiếu gia hiện lên vẻ đau lòng nhưng đáy mắt vẫn như trước không gợn sóng. Hắn bước đến bên cạnh Tam Nhi đỡ lấy dáng người tinh tế của nàng đang lung lay sắp ngã, thanh âm ẩn chứa trách cứ nói: “Sao nàng luôn không cẩn thận như vậy.”
Tam Nhi mếu máo có chút không phục nhưng vẫn nũng nịu nói,“Còn không phải vì nô tỳ trông thấy thiếu gia nên mới vội vã như vậy sao.”
Thiếu gia bất đắc dĩ cười,“Nàng cái nha đầu lỗ mãng này.”
Ta giật giật khóe miệng, trời, từ phim tình cảm tiến hóa thành phim của thím Quỳnh Dao rồi.
Tam Nhi đột nhiên quay đầu nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Thiếu gia đương nhiên cũng quay lại nhìn, mắt phượng hẹp dài híp lại lộ ra hơi thở nguy hiểm.
“Thiếu gia.” Tam Nhi giật nhẹ ống tay áo hắn, ấp úng nói:“Là nô tỳ tự vấp ngã……”
Thiếu gia chậm rãi mở miệng, ngữ điệu nhẹ nhàng,“ Hả, thật không?”
Ta nghĩ a, đồng chí Tam Nhi, ngươi không hại người ngươi sẽ ૮ɦếƭ sao.
Ta không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn họ, tay chỉ vào xấp vải dưới đất nói: “A, vải.”
Hai chữ này bị ta nói phẳng lì như sân bay, nghe có chút kỳ quái không nói nên lời.
Tam Nhi cùng thiếu gia được ta nhắc nhở cuối cùng cũng nhớ lại đồ vật vô tội kia. Chỉ thấy xấp vải mềm tốt nhất đã bị ném xuống đất, bề mặt trắng như tuyết bị nhiễm mấy vết bùn loang lổ. Mà bên cạnh xấp vải vừa vặn có khối đá không lớn không nhỏ.
Ta còn nói thêm:“Vải bẩn.”
Tam Nhi thu hồi ánh mắt nhìn thiếu gia lộ ra biểu tình khổ sở,“Thiếu gia……”
Thiếu gia trấn an nói:“Không có việc gì, ngày mai lại tới nhận xấp vải mới là được.”
Tam Nhi nghe vậy khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười, ngọt ngào nói:“Cám ơn thiếu gia.”
Thiếu gia không hề nhìn ta, nâng Tam Nhi dậy hỏi:“Đau không?”
Tam Nhi làm ra vẻ không có việc gì, tay đẩy nhẹ,“Không đau, thiếu gia không cần lo lắng, nô tỳ có thể tự đi về.”
Trong lòng ta khe khẽ vỗ tay, đồng chí Tam Nhi từ chối nhưng lại tạo ra một cơ hội rất tốt.
Chiếu theo kịch bản thì thiếu gia vì thương tiếc tiểu mỹ nhân, sẽ đi theo hộ tống nàng trở về phòng.
Nhưng thiếu gia thế mà lại nghe theo lời nàng nói:“Vậy cũng tốt, nàng tự mình trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Ta sững sờ, hắn nói gì?
Đến ta còn kinh ngạc như vậy huống chi Tam Nhi. Nàng vừa nghe những lời này sắc mặt liền C*ng c*ng, xem biểu tình của nàng còn có vẻ khó có thể tin. Cuối cùng nàng vẫn miễn cưỡng cười cười,“Vậy nô tỳ về phòng trước, gặp lại thiếu gia sau.”
Thiếu gia ôn nhu cười,“Nàng cẩn thận một chút.”
Ta thật muốn tiến lên đấm vào mặt thiếu gia một đấm: Tác giả nào sáng tác ra cái nhân vật không hiểu chuyện như ngươi vậy? Dám không làm theo kịch bản?!
Nhưng mà ta chỉ im lặng đứng nhìn Tam Nhi khập khễnh, từ từ dần dần đi xa.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, ngơ ngác nói:“A, tối rồi, nên trở về phòng.” Nói xong cúi đầu chuẩn bị chạy lấy người.
Một đôi giày đen trắng xuất hiện trước mắt ta, nhìn lên trên chính là thân hình thon dài mặc hoa phục màu bạc cùng biểu tình có chút tà khí của thiếu gia.
Ta mê mang nhìn hắn đặt câu hỏi,“A?”
Môi mỏng của thiếu gia nhếch lên, đột nhiên kề sát vào mặt ta:“Ta đột nhiên phát hiện, ngươi cũng không phải là ngốc.”
Ta nghe vậy sửng sốt 1 phút, sau đó hiền hậu cười cười nói:“Thiếu gia, nô tỳ không có ngốc.”
Như ta mong muốn, khuôn mặt thiếu gia lập tức phát lạnh, khóe mắt giật giật. Hắn xoay người bước đi, dường như ta còn nghe thấy hắn không ngừng tự giễu nói nhỏ,“Ảo giác, ảo giác, này quả nhiên là ảo giác.”
Ta ở phía sau hắn nhún nhún vai, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Người này nha, quả nhiên là sinh vật kỳ quái. Ta nói thật với hắn, hắn còn cố tình không tin.
Nhưng mà……
Ta cười cười, ôm chặt xấp vải trong tay giơ chân bước đi.
Như vậy cũng tốt, không phải sao?
Ta ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần. Hôm nay thời tiết rất tốt, sét đánh ầm ầm mưa rơi xối xả. Tiểu Hắc nằm trong lòng ta ngủ say, thỉnh thoảng vẫy vẫy chân nhỏ để khỏi bị rút gân.
Ta quên tính ngày. Ta đi ra ngoài cũng đã được nửa tháng, chắc là người trong cung cũng không còn kiên nhẫn. Thở dài, chẳng lẽ các ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ cho người đi tìm ta thật sao? hoặc là viết trên hoàng bảng “Ngũ công chúa của bổn quốc lạc đường, bộ dạng thanh tú, đặc biệt: Mặt cứng ngắc, ngốc ngếch.”?
Ta chỉ có thể nói: hoàng gia luôn chú trọng mặt mũi.
Ta có là Ngũ công chúa cũng không có quan trọng. Nhiều hơn một cái cũng không ăn hết lương thực trong cung, thiếu đi một cái cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của ai. Nếu thật sự có người lo lắng cho ta, cũng chỉ có đại biểu ca.
Gió bên ngoài thổi vào, ta càng nhớ tới cái ôm ấm áp của hắn. Tuy rằng hắn luôn tính kế ta, nhưng trong cái cảnh đói rét thiếu thốn như thế này, ta quyết định tha thứ cho hắn một ngày.
Có người mở cửa tiến vào lớn tiếng nói:“A Lam, bên ngoài mưa thật lớn a.”
Ta nhìn nàng gật gật đầu,“A. Tiểu thư, người đã trở lại.”
Oánh Lộ tiện tay ném cái ô trong tay qua một bên, phủi phủi bọt nước dính trên người đi tới chỗ ta, “Ta nghe nói đêm nay ngươi còn chưa ăn cơm?”
“Vâng.” Ta uể oải đáp.
Oánh Lộ đưa tay sờ soạng cái đầu bóng loáng của Tiểu Hắc một hồi,“Làm sao vậy, không thoải mái?”
Ta cảm thấy có chút uất ức,“Tiểu thư, ta nói với người.”
Vẻ mặt Oánh Lộ như là “Nói, ta báo thù cho huynh” vậy.
Ta tiếp tục rất uất ức nói:“Tối hôm nay”
“Tối hôm nay làm sao vậy?” Oánh Lộ nhíu mày.
Ta liếc nàng một cái, chậm rãi nói:“Tối hôm nay không có thịt heo.”
Oánh Lộ nhất thời hóa đá, sau đó rất có phong cách A Lam “A” một tiếng.
Ta rất khổ sở,“Tối hôm nay đồ ăn không có thịt heo.” Ta ăn không ngon.
Oánh Lộ giật giật khóe miệng,“Là như vậy?”
“Là như vậy.” Ta cúi đầu nhìn Tiểu Hắc đã tỉnh lại, ừ, lúc ta nói đến thịt heo nó liền tỉnh.
“A Lam.” Oánh Lộ xoa trán,“Ngươi hẳn là không thịt không vui.”
Ta càng thêm nhớ đại biểu ca, hắn luôn nhéo nhéo mặt ta, nhìn giống như sủng nịch nhưng thật ra ác liệt nói ta,“Yêu thịt……”
…… A Duệ biểu ca, ta không phải là không có thịt ăn nên mới nhớ tới ngươi.
“Ngươi đi phòng bếp một chuyến.” Oánh bộc lộ tài năng lôi móng giò của Tiểu Hắc chơi đùa.
Ta giật nhẹ lỗ tai nó,“Để làm gì?”
“Nói ta buổi tối chưa ăn no, nấu nồi thịt đưa đến cho ta.”
Ta có chút cảm động,“Tiểu thư.”
“Ừ?”
“Chúa phù hộ người cả đời có thịt ăn.”
…… Oánh Lộ liếc ta một cái sắc lẻm.
Trước khi ra khỏi cửa ta nhìn Tiểu Hắc cười cười, dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ, Tiểu Hắc trợn to ánh mắt vô thần, chân heo lui lui lui.
“Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy?” Oánh Lộ nghi hoặc hỏi.
Ta nhếch môi cười,“Có lẽ nó cũng muốn ăn…… Thịt.”
Nhìn biểu tình Tiểu Hắc hoảng sợ ta cảm thấy thể xác và tinh thần rất sảng khoái, ừ hừ, có lẽ nó từ thế giới khác xuyên qua vào con heo.
Ta cầm cây dù xinh đẹp bước chậm trong mưa. Sấm làm nhạc đệm, sét làm ánh đèn, đêm tối là sàn diễn của ta.
Văn nghệ, đây là một sân khấu kịch tự biên tự diễn rất độc đáo.
Sau đó…… sân khấu mưa của ta có thêm vai phụ xa lạ.
“Ê ê ê, nha hoàn kia, lại đây cho ta.”
Ta xoay người hướng chỗ vừa phát ra tiếng đi đến, nhìn cô gái mặt váy tím kia,“A?”
Cô gái mặc váy tím cầm cái ô trong tay, quần áo có chút ướt,“Mộc uyển đi như thế nào?”
Ta theo thói quen muốn suy nghĩ một chút, vừa định nói chuyện lại bị nàng không kiên nhẫn chen vào,“Ngươi là đồ ngốc hả, biết thì nói không biết thì đừng làm bộ như biết. Bổn tiểu thư không rảnh lãng phí thời gian với ngươi.”
Ta vui tươi hớn hở cười nói:“Tiểu thư, người rẽ trái, rẽ trái đi thẳng về phía trước rồi rẽ trái rẽ phải đi thẳng cuối cùng rẽ phải rẽ trái là đến.”
Cô gái váy tím nghe có chút ngốc ra,“Ngươi nói nhanh như vậy làm gì chứ, lặp lại lần nữa.”
Ta nghe lời hít một hơi,“ Người rẽ trái, rẽ trái đi thẳng về phía trước rồi rẽ trái rẽ phải đi thẳng cuối cùng rẽ phải rẽ trái là đến.”
Miệng cô gái lặp lại,“ rẽ trái rẽ phải đi thẳng…..”
“Tiểu thư.” Ta tốt bụng nhắc nhở,“Là rẽ trái, rẽ trái đi thẳng rồi rẽ trái rẽ phải đi thẳng cuối cùng rẽ phải rẽ trái.”
“Đã biết đã biết.”Cô gái váy tím xoay người bung dù bước đi, ta nghe được tiếng lẩm bẩm cái gì trái cái gì phải.
Ta thu hồi tầm mắt thảnh thơi đi tới phòng bếp, ai biết cái kia “rẽ trái, rẽ trái đi thẳng rồi rẽ trái rẽ phải đi thẳng cuối cùng rẽ phải rẽ trái” cuối cùng đến chỗ nào.
Ta chỉ biết thầy giáo đã từng dạy, trăm ngàn lần không nên gọi người khác là “Ê”.
Sáng sớm ba ngày sau ta thực chuyên tâm ăn chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc, một miếng lại một miếng.
“A Lam.” Thiếu gia ở trước mặt mở miệng gọi ta.
Ta ngẩng đầu mơ màng,“A?”
Thiếu gia vân vân đôi môi mỏng xinh đẹp,“Cháo ngon không?”
…… Nể mặt hắn sáng sớm đã chạy tới đây, đứng hơn 10 phút trước mặt ta chỉ vì để biết hôm nay cháo có ngon không. Ta không nói lời nào, trực tiếp múc một chén cháo đầy đưa lên trước mắt hắn,“Thiếu gia, ăn.”
Thiếu gia nhếch khóe môi nhợt nhạt, ngũ quan tuấn mỹ càng thêm chói mắt.
Ta cúi đầu tiếp tục ăn cháo, ở trong mắt ta chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc này còn đẹp hơn so với hắn.
Thiếu gia lại mở miệng nói: “Mấy ngày trước, buổi tối lúc trời mưa, Lí tiểu thư bị lạc đường trong phủ. Lúc trở về ô đã bị rách hỏng, nghe nói bây giờ còn đang bệnh.”
Động tác ăn cháo của ta dừng một chút, ách, trời mưa, Lí tiểu thư.
Ta tiếp tục ăn cháo như không có chuyện gì liên quan đến ta.
“A Lam, đến trong viện của ta làm việc đi.” thanh âm trầm thấp từ tính của thiếu gia chậm rãi vang lên.
Ta nuốt vào một miếng trứng bắc thảo,“Thiếu gia, nô tỳ ở trong viện của tiểu thư.”
Thiếu gia nhíu mày,“Ngươi vốn được sắp xếp làm trong viện của ta.”
Ta thật muốn đá hắn, còn không phải vì hắn chê người ngốc.
“Thiếu gia, nô tỳ là người của tiểu thư.” Ta trung thành và tận tâm a.
Trên mặt thiếu gia hiện lên một chút tà cười,“Ngươi không muốn đến?”
Ta *** *** thìa,“Nô tỳ thích hầu hạ tiểu thư.”
Thiếu gia mỉm cười cười,“Dạo này ta nên quản lý lại người trong phủ một chút rồi.”
Ta mẫn cảm nhận ra nguy cơ.
“Hình như có một số người nào đó ngủ tới lúc mặt trời lên ba sào mới thức dậy.” Mắt phượng của thiếu gia lóe sáng.
Ta trầm mặc.
“Hình như có một số người nào đó không làm việc.” ánh mắt thiếu gia càng sáng.
Ta tiếp tục trầm mặc.
“Lại hình như……” Mắt phượng của thiếu gia thản nhiên quét về phía ta,“Có một số người nào đó ăn thịt còn nhiều hơn so với chủ tử.”
“…… Thiếu gia.”
“Hả?” Thiếu gia tươi cười hòa ái dễ gần, như tuyết đông tan chảy.
Ta nuốt xong ngụm cháo cuối cùng, chùi chùi miệng, rất nghiêm túc hỏi,“Đến phòng người làm việc, nô tỳ có thể làm ‘một số người nào đó’ này sao?”
Ngón tay thon dài của thiếu gia vô ý thức gõ gõ lên bàn, mắt phượng hẹp dài híp lại, ý vị thâm thường cười cười,“Đương nhiên có thể.”
Vì thế, ta cứ vậy mà chuyển đơn vị.
Ừ, ta rung đù* đắc ý một phen.
Hết thảy quả nhiên đều ngoài dự đoán của ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc