Nam Phong Đến Rồi - Chương 30

Tác giả: Úy Không

Thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Người rời đi, có người từ đó về sau không một tin tức, có người lại trở thành truyền kỳ.
Thời gian Nam Phong còn ở lại trường cũng trôi nhanh như cát nắm trong lòng bàn tay. Vừa đi là chẳng thể thu lại.
Hai năm cuối đại học, cô nhận được mấy phần thưởng nhỏ, đi trao đổi sinh hai lần, một lần khoác ba lô lên đi thăm thú thế giới.
Cuộc sống bình thản, năm tháng an ổn, không có chuyện lớn nào đáng kể.
Không có yêu đương.
Duy nhất có một lần cô gặp khó khăn trong vấn đề tìm việc sau khi ra trường, so với các bạn học khác, cô gặp nhiều khó khăn hơn rất nhiều.
Với tư cách của mình, sơ yếu lý lịch của Nam Phong khá đẹp, nhưng mỗi lần phỏng vấn cô đều bị từ chối. ở một nơi mà không thiếu nhân tài như thế này, mọi người đương nhiên sẽ không để ý đến một cô gái có cánh tay khiếm khuyết.
Huống chi lại là một sinh viên khoa nhân văn, cô chẳng có một tài lẻ nào có thể sử dụng.
Nhưng cuối cùng sau năm lần bị từ chối, cuối cùng cô cũng nhận được lời mời làm việc từ một công ty nước ngoài nổi tiếng.
Sau đó, cô dùng hai năm để chứng minh bản thân, rằng những gì người khác làm được, cô cũng có thể làm và làm rất tốt.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thích hợp với một môi trường làm việc đấu đá cạnh tranh gay gắt.
Sau hai năm, cô từ chức. thi vào làm tại một trung tâm hồi phục chức năng. ở đó có rất nhiều người giống cô, cô hi vọng bản thân mình có thể giúp đỡ được cho họ.
Cô chọn ở lại Giang thành là vì không muốn làm một đứa bé được cha mẹ chăm sóc.
Cô đã lớn, đủ lớn để tự lo cho cuộc sống của mình.
Sau khi tốt nghiệp, chuyện tình cảm không còn là mối quan tâm của cô nữa, mà người cô yêu thích trong đáy lòng cũng dần phai mờ theo thời gian.
Thành phố này rất lớn, chỉ cần không cố gắng liên lạc thì sẽ rất khó gặp lại nhau.
Qua sáu năm, cô chỉ gặp Bùi Vân hai, ba lần.
Nhưng cô có thể thường xuyên nghe được tin tức của anh, nhất là hai ba năm trở lại đây, internet hay báo chí đều xuất hiện tên của anh.
Anh thực sự là người bất kể có làm gì cũng đều thành công.
Có lẽ do bắt kịp thời đại, công ty anh phát triển ngày càng mạnh, năm nay mới thành công đưa công ty lên sàn. Một người đàn ông hai mươi tám tuổi cầm lái cả một công ty lớn khiến người ta khó lòng tin nổi.
Đúng vậy, Bùi Vân đã trở thành tổng giám đốc của công ty đó.
Có điều tin tức không hay về anh cũng rất nhiều, ví dụ như khi đưa công ty lên sàn, anh đã sử dụng thủ đoạn không trong sáng để hạ bệ đối tác, một tay nắm giữ toàn bộ quyền hành.
Nam Phong rất khó có thể dùng những tin đồn này để liên hệ với một Bùi Vân nhiệt tình lương thiện thời đại học. cô luôn tin những chuyện đó là do người bên ngoài đặt điều.
Cây lớn, chung quy lại luôn phải đón gió to.
Có điều Nam Phong quả thực không biết nhiều về cuộc sống của anh, cùng lắm chỉ nghe nói, mấy năm trước bố anh qua đời vì bệnh tật, anh cùng Cố Hàm cũng mấy lần phân phân hợp hợp nhưng cuối cùng vẫn ở bên nhau.
Cuối tháng sáu, Nam Phong nhận được thiệp mời của Bùi Vân.
Phía trên có in tên của anh và Cố Hàm.
Cuối cùng thì hai người họ cũng kết hôn.
Giống như một câu chuyện cổ tích, cuối cùng cũng đến một kết cục viên mãn.
Sau sáu năm, trong lòng cô chẳng biết từ lúc nào đã mơ hồ không còn rõ tình cảm, lúc nhận được thiệp cưới, cô cười vô cùng thoải mái.
Hôn lễ cử hành vào tối ngày thứ sáu.
Sau khi tan việc, Nam Phong vội vàng trở về nhà, thay một bộ váy tay dài, tỉ mỉ đeo mấy món đồ trang sức.
Cô ngắm mình trong gương mấy lần, cô không muốn nhìn mình quá qua loa. Nhìn chung thì Nam Phong là một cô gái rất xinh đẹp, tuy nhiên cánh tay trái khiếm khuyết đó của cô vẫn là một nỗi nuối tiếc lớn.
Tuy rằng chuyện cũ đã qua nhưng chung quy lại cô vẫn thấy hơi hồi hộp.
Người con trai cô duy nhất thầm thích trong những năm tráng thanh xuân hôm nay kết hôn, cô là người tới chúc phúc, cũng là hoàn thành nốt nghi thức từ biệt cuối cùng.
Rốt cuộc thì cô cũng phải từ biệt người ấy thật rồi.
Hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn năm sao, hội trường lung linh đã đầy khách mời.
Người tiếp khách chính là người điều khiển chương trình cùng với phù dâu và phù rể. Nam Phong không biết họ nên chỉ đưa quà cưới cho họ rồi nhanh chóng đi vào trong.
Cô và Cố Hàm, Bùi Vân không có nhiều bạn chung, vì vậy những người đang đứng trong đại sảnh lúc này đối với cô hoàn toàn xa lạ.
Cô đang không biết làm thế nào thì may mắn thay, có người gọi tên cô: “Tống Nam Phong!”
Cô quay đầu nhìn về nới phát ra tiếng gọi, thấy Vương Thụy đang ở cách đó không xa.
Vương Thụy ngoại trừ có hơi mập hơn hồi xưa thì không thay đổi gì nhiều, vẫn nhiệt tình như cũ, anh ta vẫy vẫy tay với Nam Phong: “Qua đây ngồi đi.”
Nam Phong đi tới, bàn này là bạn học của Bùi Vân. Cô nhận ra Vương Thụy và Trần Hạo, cả hai đều dẫn theo người nhà của mình.
Trần hạo đã kết hôn nhưng vợ anh không phải cô bạn gái mà Nam Phong biết trước kia, vợ anh ta rất đẹp, thoạt nhìn chắc chỉ hơn hai mươi một chút.
Nam Phong chào hỏi mọi người mấy câu rồi ngồi xuống.
Bàn này vốn còn trống hai chỗ, Nam Phong ngồi một, còn một ghế bên cạnh nữa.
Vương Thụy lên tiếng: “Tên đầu bảng đó sao còn chưa đến? dù sao thì đây cũng là hôn lễ của huynh đệ tốt nhất mà.”
“Thấy bảo là lái xe nhầm đường, ra nước ngoài vài năm nay về không nhớ đường của thành phố nữa rồi.”
Tên đầu bảng?
Cái biệt danh tưởng chừng đã rất xưa cũ đến nỗi Nam Phong suýt chút không nhận ra.
Cô giật mình chốc lát, thật lâu sau mới kịp phản ứng: “Chu Dục về nước sao?”
Vương Thụy gật đầu, xong lại ồ lên một tiếng: “Em không biết sao? Hai người không giữ liên lạc à?”
Nam Phong cười lắc đầu: “Sau khi anh ấy ra nước ngoài thì không còn liên lạc nữa.”
Hôm nay ký ức đột nhiên trở về, cô vô thức nhớ tới đêm tốt nghiệp và n ụ hôn mang hơi say của anh.
Trong lòng cô không nhịn được bật cười.
Vương Thụy như không tin: “Cậu ta mà không liên lạc với em?”
Biểu cảm có cần khoa trương như thế không.
Nam Phong gật đầu lần nữa, hình như Chu Dục cũng không liên hệ với cả mấy người bạn của anh.
Vương Thụy bắt đầu cảm thán: “Cậu ấy vừa về nước, là nhân tài được tiến cử đó, đang là một nhà nghiên cứu tại Viện Trí tuệ nhân tạo thuộc Viện Hàn lâm Khoa học, dưới trướng còn có cả một đoàn đội nữa đấy.”
Nghiên cứu viên có cấp bậc tương đương với giáo sư, hai mươi tám tuổi…trời ơi, tuổi trẻ tài cao!
sau khi Nam Phong nghe được tin này, cô ngạc nhiên đến độ tấm tắc khen: “Anh ấy lợi hại quá!”
Sáu năm không gặp, không biết hôm nay gặp lại anh sẽ như thế nào.
Vương Thụy như được tự hào lây: “Còn phải nói? Trong đám bạn học tụi anh, có cậu ấy và Bùi Vân là hai người thành công nhất, một người là tổng giám đốc một công ty đã lên sàn, một người là ngôi sao của trí tuệ nhân tạo…” nói xong anh cười cười: “Có điều hình như hai người họ đổi chỗ cho nhau thì phải.”
Nam Phong cũng nghĩ vậy.
Có những người định trước sẽ trở thành truyền kỳ, ví dụ như Bùi Vân và Chu Dục, tuy rằng hai người họ có hai lối đi riêng, nhưng họ đều là những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời của riêng mình.
Vì vậy được quen biết họ, Nam Phong cũng cảm thấy tự hào.
Bởi vì mỗi người đều dẫn theo vợ của mình nên họ bắt đầu ngồi kể chuyện cũ. Nam Phong rút điện thoại xem giờ, tranh thủ lúc chưa bắt đầu buổi lễ cô muốn đi nhà vệ sinh một lát.
Sau khi trở ra khỏi toilet, Nam Phong cũng lười quay về chỗ ngồi ngay, cô liền đi tới hành lang bên cạnh hít thở một chút.
Chỉ là vừa đi tới, cô đã thấy một người đàn ông đang đứng trên hành lang vắng lặng.
Người đàn ông đó mặc một bộ lễ phúc chỉnh tề tựa bên lan can t*** lá.
Nam Phong nhìn một hồi mới nhận ra đó là Bùi Vân. Hai năm trước, có một lần đi ăn cơm ở nhà hàng, cô tình cờ gặp anh đi tiếp khách, nhưng chỉ vội vàng lướt qua.
Nam Phong đang do dự xem có nên bước đến chào hỏi hay không thì Bùi Vân đã quay đầu nhìn về phía này.
Nhìn thấy cô, anh hơi ngạc nhiên, xong anh nhanh chóng nở nụ cười ấm áp: “Nam Phong, là em!”
Anh vẫn anh tuấn như trước đây, chỉ là vẻ nhu hòa ấm áp của thời niên thiếu không còn nữa mà thay vào đó là sự trưởng thành hơi nguội lạnh như bậy giừ vậy.
Rõ ràng cô vẫn nhớ anh mà sao nay gặp mặt bỗng thấy thật lạ lẫm.
Cô đi tới phía anh, tiếng bước chân bị thảm ngoài hành lang nuốt trọn.
“Sao chú rể lại trốn ở đây *** thế?” Nam Phong cười hỏi, cô làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể.
Trong ấn tượng của cô, anh chưa từng *** bao giờ, nhưng xem ra bây giờ anh đã quá thành thạo rồi.
Dù thế nào thì thời gian vẫn đủ sức thay đổi một con người.
Chàng thanh niên mặc áo T-shirt trắng trong trí nhớ đã trôi xa cùng thanh xuân của cô rồi, không còn tồn tại nữa.
Bùi Vân nhanh chóng dập tàn thuốc lên khay gạt tàn đặt trên bệ cửa, khóe môi anh giật giật: “Có thể là gặp chút sợ hãi trước hôn nhân.” Nói xong, anh đưa mắt nhìn cô: “Nghe nói em làm ở trong tâm phục hồi chức năng, ở đó ổn chứ?”
Nam Phong gật đầu: “Rất tốt ạ.”
Bùi Vân cười: “Vậy là được rồi, lúc trước nghe nói em từ chức, nghĩ đến công việc trước đây của em phải đối diện nhiều thứ phức tạp, sợ em bị khi dễ, anh còn định mời em về làm cho công ty anh.”
Nam Phong cười nói: “Cảm ơn học trưởng đã quan tâm.”
Cô nhìn anh, hình như trên mặt anh chẳng có chút vui mừng nào khi kết hôn cả. Cô nhớ tới những bài báo viết về anh, nhớ đến tin đồn hợp tan của anh và Cố Hàm.
Nhưng có điều, chuyện tình cảm cô không tiện hỏi nhiều, chỉ đành cười nói: “Chúc mừng anh nhé, học trưởng.”
Bùi Vân: “Cảm ơn em.”
Nam Phong sợ mình quấy rầy anh, cô chỉ chỉ về phía cửa: “Em về chỗ ngồi đây.”
Bùi Vân nhìn cô rồi gật đầu.
Chỉ là khi cô vừa quay đầu đi, anh bỗng nhiên gọi tên cô: “Nam Phong.”
Nam Phong quay lại nhìn anh.
Bùi Vân hé miệng, muốn nói rồi lại thôi, mãi anh mới khó khăn mở lời: “Năm đó, người tặng sữa cho anh có phải là em không?”
Nam Phong sợ run người, cô chớp mắt mấy cái: “Sữa gì chứ?”
Bùi Vân lại hỏi: “Lúc sinh nhật anh, người gửi bài hát chúc mừng trên chương trình radio là em có phải không?”
Nam Phong mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: “Học trưởng, anh đang nói gì vậy?”
Bùi Vân nhìn nụ cười và đôi lúm đồng tiền trên má cô, rất tự nhiên. Anh như trút được gán*** trong lòng, khẽ thở phào: “Không có gì. Thì ra Cố Hàm không gạt anh, những chuyện ấy là cô ấy làm.”
Trong lòng Nam Phong chấn động mạnh, đầu óc cô trống rỗng.
“Bùi Vân, thì ra cậu ở đây, người dẫn chương trình nhờ mình tìm cậu, người ta bảo hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”
Một giọng nói truyền đến phá vỡ sự im lặng của dãy hành lang, kéo Nam Phong trở về hiện tại.
Bùi Vân nhìn lướt qua cô rồi đứng thẳng người, anh hít thở sâu, “Lập tức về đây.”
Mãi Nam Phong mới hoàn hồn, bất tri bất giác ngoái đầu nhìn.
ở góc của của hành lang có một người đàn ông đang đứng đó, dáng người cao gầy, ăn mặc chỉnh tề, tóc ngắn gọn gàng, mặt mày sáng sủa, thoạt nhìn rất trẻ tuổi nhưng thần sắc lại vô cùng trầm ổn và trưởng thành.
“Nam Phong, đã lâu không gặp!” Chu Dục hơi nghiêng đầu, anh cười, con mắt màu đen hẹp dài nhìn thẳng vào cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc