Nam Phong Đến Rồi - Chương 27

Tác giả: Úy Không

Có lẽ do cảm thấy giúp đỡ được Chu Dục là một chuyện rất cao hứng nên Nam Phong rất nghiêm túc với chuyện này, cô còn cố ý lập ra một kế hoạch ôn tập cho anh.
Điều đầu tiên trong kế hoạch, Nam Phong cần phải kiểm tra trình độ tiếng anh của Chu Dục một chút.
Chu Dục quả nhiên không hề khiêm tốn, quả thật tiếng anh của anh đã trả lại hết thầy cô ở cấp ba rồi. Thực tế còn kinh khủng hơn nữa kìa.
Chu Dục muốn thi vào Stanford, chậm nhất là giữa năm nay phải có chứng chỉ TOEFL và GRE.
Nam Phong nhẩm thính, còn không đến ba tháng nữa..
Gán*** mà đường lại xa.
Cũng may Chu Dục vốn dĩ là học bá có tiếng, mấy tháng học tập chăm chỉ đã có thể thu nhặt lại bảy tám phần kiến thức của mấy năm đại học, nay muốn bồi dưỡng thêm tiếng anh chắc cũng không thành vấn đề.
Dưới đề nghị của Nam Phong, ban ngày Chu Dục theo học một lớp phụ đạo, buổi tối sẽ cùng Nam Phong tự học.
Hai người hầu như tối nào cũng đi với nhau, cùng nhau tới phòng tự học, cùng nhau về ký túc.
Đối với Nam Phong chuyện này cũng không có gì đáng quan tâm, trên thực tế thì họ cũng đã đi cùng nhau như vậy suốt hai tuần cuối học kỳ vừa rồi, thời gian nghỉ hè, cô đi làm thêm, anh đi học, hai người cũng đi cùng nhau.
Nhưng cô không biết, nghỉ hè trường không có ai, đương nhiên sẽ không bị người ta để ý.
Bây giờ thì khác, Chu Dục vốn là người nổi tiếng của khoa công nghệ, chuyện luận văn của anh thành công như thế nào cả trường đều biết, một tên sinh viên hư hỏng bỗng nhiên lật mình, đây là một đề tài khiến người người say sưa bàn tán.
Nam Phong ngày ngày đi cùng một người như vậy, tin đồn cũng dần dần xuất hiện.
Tối hôm đó Nam Phong vừa mới trở về ký túc xá, ba cô bạn cùng phòng đã lập tức vây quanh.
Du Tĩnh giữ chặt cô: “Nam Phong, cậu nói thật cho mình biết đi, có phải cậu và Chu Dục ở bên nhau rồi không?”
Nam Phong giật mình, cô bật cười: “Nói linh tinh cái gì thế?”
Du Tĩnh nói: “Cậu có biết không, mọi người đề đồn rằng Venus khoa nhân văn và Chu đầu bảng khoa công nghệ đang hẹ hò.” Nói xong cô lại bổ xung: “Chính người trong khoa mình nói rằng cậu và Chu Dục đang ở bên nhau, còn nói Chu đầu bảng khoa công nghệ ở ẩn lâu như vậy nhất định là đang trù tính cho một cuộc chơi lớn đấy.”
Lúc trước, những cô gái sau khi hẹn hò với Chu Dục bị đá, mọi người đều đem ra bàn luận, chê cười. Nhưng Nam Phong lại khác, cô là một nữ sinh trên cơ thể có phần bị khiếm khuyết, nếu gặp phải chuyện như vậy, không ai nhẫn tâm mà chê cười cô, ngược lại họ sẽ xúm vào mắng chửi Chu Dục là tên cặn bã vô lương tâm, không có đạo đức.
Loại chuyện thất đức như vậy, tự nhiên cũng được coi là chơi lớn sao?
Rất nhiều người cảm thấy, Chu “cặn bã” chung quy lại vẫn là cặn bã, dù có luận văn vang dội đến đâu thì vẫn không thay đổi bản tính được.
Vì vậy, sau khi tin đồn này được lan truyền, không ít người lo lắng cho Nam Phong.
Nam Phong nhìn ba người, cô cười: “Các cậu đừng nghe người ta đồn thổi, không thể nào đâu.”
Du Tĩnh nói: “Nam Phong, cậu có thể đừng gạt bọn mình không, Hiểu Mẫn và Hòa Uyển Uyển đã gặp cậu và Chu Dục cùng đi với nhau rất nhiều lần.”
Nam Phong nói: “Chỉ là cùng đường khi đi học buổi tối mà thôi.”
“Làm gì có chuyện ngày nào cũng trùng hợp như vậy được. Nam Phong, cậu nói thật cho bọn mình biết, có phải cậu sợ bọn mình phản đối nên mới không chịu thừa nhận hay không?”
Nam Phong dở khóc dở cười: “Thật sự không có. Anh ta muốn thi lấy học bổng của Stanford, nhưng anh ngữ quá nát, anh ta nhờ mình bồi dưỡng tiếng anh nên mỗi buổi tối mình mới đi cùng anh ta.”
Du Tĩnh vẫn chưa nguôi: “Tạm thời tin tưởng cậu. Nhưng sao anh ta lại nhờ cậu bổ túc cho, cậu với anh ta quen thân đến thế sao? Mình nghi ngờ anh ta đang có ý đồ không tốt với cậu, cậu cẩn thận một chút, tốt nhất tránh xa anh ta ra.”
Nam Phong mím môi suy nghĩ một chút: “Chu Dục thật ra không như các cậu nghĩ đâu, thật ra anh ấy không tệ đến vậy.”
“Nhìn đi, nhìn đi.” Du Tĩnh ồ lên: “Cài này còn bảo không có gì, đã giúp anh ta nói đỡ rồi đấy. Những thứ khác của anh ta thế nào mình không dám nói, nhưng trên phương diện quan hệ nam nữ thì mọi người đều biết rõ. Cậu đừng quên chuyện của Cố Hàm. Nam Phong cậu cũng đừng ngớ ngẩn, mình thấy hiện giờ anh ta đang công phá cậu từng chút một đấy.”
Nam Phong không biết nên phản bác lại như thế nào, cô bất đắc dĩ: “Anh ta đang muốn xuất ngoại, còn đâu thời giờ để chơi mấy trò này với mình?”
Du Tĩnh hừ một tiếng: “Xuất ngoại bây giờ nói còn sớm, theo tốc độ trước đây của anh ta, còn kịp thay thêm gần chục cô bạn gái nữa đấy.”
Nam Phong cuối cùng cũng sợ bộ dạng này của Du Tĩnh: “Yên tâm đi, mình và anh ta thực sự không có chuyện gì cả, cũng sẽ không có khả năng để xảy ra chuyện gì. Mình có người trong lòng rồi.”
Mắt Du Tĩnh sáng lên: “Thật sao? Là ai?”
Nam Phong thần thần bí bí nháy mắt: “Không nói cho cậu.”
Nghe cô nói như vậy, mấy cô bạn cùng phòng cũng đành miễn cưỡng thả lỏng, Nam Phong cũng thầm thở phào.
Nhưng mà chuyện như vậy không phải nói dừng là dừng được.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, lúc Nam Phong chuẩn bị lên phòng tự học bỗng nhiên bị Trần Khiêm chặn đường.
“Nam Phong, sao em có thể ở bên cạnh Chu Dục?”
Nhìn bộ dạng đau đớn của Trần Khiêm, Nam Phong nhất thời không kịp phản ứng.
Trần Khiêm lại nói: “Chu Dục hắn ta là một tên cặn bã em có biết không?”
Nam Phong dở khóc dở cười, chuyện xấu giữa anh và Chu Dục ồn ào như thế nào còn nhớ không. Chuyện hôm nay là do danh tiếng không mấy vẻ vang của Chu Dục hay là do có người dòm ngó cô gái mà anh không dám tiến tới.
Nam Phong bật cười lắc đầu: “Học trưởng, các anh nghe được tin tức không có căn cứ này ở đâu vậy?”
Trần Khiêm nói: “Em đừng quan tâm anh nghe được từ đâu, dù sao sớm muộn tất cả mọi người cùng biết. anh biết anh không có tư cách gì để khuyên em, nhưng thật sự anh không muốn thấy em bị anh ra làm tổn thương.”
Có lẽ Nam Phong đã sớm coi Chu Dục là người bạn tốt nên cô rất không thích anh bị người khác hiểu lầm như vậy.
Được rồi, coi như không phải hiểu lầm, nhưng ít nhất Chu Dục không có xấu như mọi người vẫn nghĩ.
Cô hít thở sâu, thoáng nghiêm mặt: “Học trưởng, chưa nói đến chuyện tôi cùng Chu Dục chẳng có quan hệ như mọi người nói, nếu thực sự chúng tôi có qua lại với nhau, vậy cũng không đồng nghĩa với việc anh ấy sẽ làm tổn thương tôi.”
Trần Khiêm nhất thời sợ đến ngây người, còn không có cách nào nói chuyện tiếp, vừa ức vừa thẹn.
Lúc trước anh ta theo đuổi Nam Phong, tuy rằng tới cuối cùng chính anh ta buông tay, nhưng một phần cũng là do Nam Phong không đồng ý.
Nay thấy Nam Phong một mực bảo vệ Chu Dục như vậy, anh ta biết rõ có tiếp tục khuyên cũng không tác dụng, anh ta đành gật đầu nói: “Dù sao chuyện này anh cũng sẽ không ngồi im mặc kệ đâu, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương em.”
Tôi cảm ơn anh quá?
Nam Phong đối với việc Trần Khiêm tự cho là có quyền như vậy không thể nói gì hơn.
Tất nhiên, hai người rời đi trong tâm trạng rất không vui.
Trong khoa cô đã náo loạn thành như vậy, chắc bên khoa công nghệ cũng không kém.
Hôm nay trong phòng tự học, Nam Phong phát hiện sắc mặt của Chu Dục không đúng lắm nhưng cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Dù gì loại chuyện như thế này nói ra ít nhiều sẽ cảm thấy lúng túng.
Hơn nữa với những chuyện như thế này, người không liên quan sẽ nhanh chóng quên đi.
Buổi tối hai người vẫn cùng nhau về ký túc xá, gần tới khu ký túc, điện thoại của Chu Dục vang lên, anh lấy ra nhìn thử, dừng bước.
Nam Phong ồ lên một tiếng: “Anh có chuyện gì sao?”
Chu Dục gật đầu: “Có chút việc, em về trước đi.”
Nam Phong gật đầu rồi nói tạm biệt.
Chu Dục đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng cô dần xa, anh cúi đầu liếc nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại rồi tiện tay bỏ vào túi quần, anh quay người đi về phía sân tập.
Bây giờ đã qua mười giờ, sinh viên trên bãi tập đã dẫn dần tản đi, chỉ còn bốn năm người đứng dưới cầu khung ***.
Chu Dục lặng lẽ đi tới chỗ mấy người kia, ánh đèn kéo dài bóng của anh trên mặt đất.
Không biết ai lên tiếng: “Đến rồi!”
Chu Dục dừng bước trước mặt bọn họ, nhìn Trần Khiêm đứng giữa nói: “Có chuyện gì?”
Trần Khiêm cười: “Mày rất có gan đấy, một mình tới.”
Mặt Chu Dục vẫn không có chút biểu tình gì: “Chuyện gì?”
“Lần trước chuyện mày đả thương tao sẽ không nhắc đến nữa, nhưng lần này chuyện có liên quan tới Tống Nam Phong, bọn tao nhất định sẽ không bỏ qua.”
Chu Dục cười lạnh một tiếng, điệu bộ của anh rõ ràng đang xem thường bọn họ.
Trần Khiêm bị thái độ này của Chu Dục làm cho tức tối, anh ta cao giọng: “Rốt cuộc thì mày có quan hệ gì với Nam Phong hay không?”
Giọng Chu Dục mỉa mai: “Tôi và cô ấy có quan hệ hay không cậu chắc không cần biết, bởi vì cô ấy và cậu làm gì có chút quan hệ gì.”
Trần Khiêm thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào mặt Chu Dục : “Tôi đây không muốn làm to chuyện, chỉ cần anh đồng ý tránh xa Nam Phong một chút, mọi chuyện sẽ như chưa hề xảy ra.”
Chu Dục hờ hững liếc nhìn mấy người đó rồi quay người như muốn bỏ đi, nhưng Trần Khiêm đã ngăn lại: “Chu Dục, mày đừng có mà không biết tốt xấu!”
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Chu Dục nhìn anh ta.
“Vậy hôm nay bọn tao phải cho mày một bài học.”
“Tự nhiên.”
Thái độ dửng dưng của Chu Dục rõ ràng là không coi Trần Khiêm cũng đồng bọn ra gì.
Mấy nam sinh đi cùng Trần Khiêm hôm nay đều là sinh viên của khoa nhân văn.
Những nam sinh trẻ tuổi này đều có một tinh thần trọng nghĩa khá buồn cười, được Trần Khiêm thuyết phục với lý do Nam Phong là nữ sinh khoa mình, cơ thể lại như vậy, bị Chu Dục bắt nạt đương nhiên phải bênh vực.
Họ nghe qua tin đồn của Nam Phong cũng nghe được tai tiếng của Chu Dục.
Vương Thụy cũng nghe được những tin đồn này, còn hỏi Chu Dục để xác thực, nhưng tóm lại nam sinh khoa công nghệ không giống với khoa nhân văn, họ đều là trạch nam chính hiệu cũng không mấy khi để ý những lời đồn nhảm nhí như vậy.
Chu Dục biết rõ tình huống bên phía của Nam Phong chắc chẳng tốt hơn là bao nên trong lòng anh thấy hơi lo lắng. Bên phía Cố Hàm thời gian này lại chẳng có động tĩnh gì, nhưng Chu Dục biết cô sẽ nhanh chóng lật bài ngửa với Bùi Vân thôi, chẳng qua là tạm thời cô muốn anh chịu dằn vặt lâu hơn một chút.
Những ngày này đối với Chu Dục mà nói như sống trong lo sợ, ngoài mặt anh bình thản như vậy nhưng thực tế mỗi ngày lại thấp thỏm lo âu, vậy nên tin đồn giữa anh và Nam Phong cũng chỉ như gió thổi nếu so với bão tố trong lòng.
Cũng may Nam Phong vẫn bình thản tự nhiên như trước, chắc là cô cũng chẳng để ý đến mấy chuyện như vậy.
Cũng đúng, cô chẳng có tâm tư nào khác với anh thì tất nhiên cũng sẽ không để ý mấy tin đồn vớ vẩn này.
Lúc nắm đấm của Trần Khiêm vung tới, Chu Dục không tránh, cũng không đánh trả.
Chu Dục cảm thấy mình nên ăn đánh một trận, vì những năm tháng hồ đồ của mình, cũng vì những suy nghĩ ích kỷ vớ vẩn dạo gần đây của anh.
Không biết từ lúc nào Chu Dục đã ngã ra đất, đèn đêm rất tốt, bóng cây rung động xung quanh dường như đều trở nên xa xôi.
Những nắm đấm, cái đạp rơi lên người nhưng Chu Dục không cảm thấy đau, ngược lại cảm giác như đang trút bỏ bớt gán*** vậy.
Xung quanh sân tập rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của mấy người họ vang vọng trong đêm.
Đánh một lúc, mấy người đó thấy Chu Dục không có phản ứng gì nên càng hậm hực.
Cuối cùng họ mặc kệ Chu Dục nằm trên nền đất rồi bỏ đi.

Nam Phong trở lại ký túc xá, vừa mới rửa mặt xong đã thấy Du Tĩnh vội vàng từ bên ngoài trở về: “Nam Phong, không hay rồi, Trần Kiêm và mấy nam sinh của khoa mình nói là thay cậu đòi lại công bằng, họ hẹn Chu Dục ra sân nhỏ sau trường để đánh nhau đấy.”
“Hả?!” Nam Phong quả thực không thể tin được những gì mà tai mình vừa nghe thấy.
Chuyện gì nữa đây?
Cô cầm khăn lên lau qua nước trên mặt rồi ném vội chiếc khăn đi, chưa kịp thay đồ ngủ ra đã vội vàng chạy đi.
Trời lúc này đã rất tối, có mặc áo ngủ chạy ra ngoài chắc cũng chẳng ai để ý.
Cô một mạch chạy đến sân tập nhỏ sau trường, xung quanh im lặng không một bóng người.
Cô buồn bực, bỗng ánh mắt liếc về phía chân cột bóng rổ, một người đang nằm thẳng đuột ở đó.
Bởi vì ánh đèn ở đây quá mờ nên ban đầu cô không để ý.
Nam Phong vẫn chưa thể xác định người đó là ai, chỉ đành cẩn thận đi tới xem sao. Khi cách người đó ba, bốn mét, cô nhận ra đó là Chu Dục.
Anh nằm bất động trên nền đất khiến cô sợ ૮ɦếƭ, ba bước gộp làm hai gấp gáp chạy tới, ngồi xuống đất, cô vội hỏi: “Chu Dục, anh làm sao thế này?”
Ánh đèn đêm lờ mờ chiếu trên gương mặt anh toàn những vết sưng đỏ, còn có cả vết máu đã khô. Nam Phong không biết anh bị thương ra sao, nhớ tới lần anh bị ngã xe tới gãy cả tay cũng chẳng thèm đến bệnh viện ngay, bây giờ tuy anh mở to hai mắt nằm đây nhưng lại không có phản ứng gì, cô chỉ sợ tổn thương “phần mềm” rồi.
Cô vội vàng nâng tay anh dậy, giọng nói khẩn trương đến nức nở: “Em đưa anh đến bệnh viện.”
Lúc này Chu Dục mới hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô, anh cười khẽ: “Anh không sao.”
Nói xong câu này Chu Dục mới cảm thấy toàn thân đau, mở miệng nói chuyện cũng đau.
Cái tên Trần Khiêm bị *** dồn lên não này ra tay cũng thật tàn nhẫn!
Nam Phong nghe thấy anh nói chuyện mới thoáng an tâm, nhưng vẫn nhìn anh chằm chằm: “Thật sự không sao?”
Chu Dục lắc đầu: “Không sao.”
Sau đó anh chậm chạp đứng lên
Nam Phong nhìn dáng vẻ chật vật của anh, cô hỏi: “Anh làm gì mà một mình chạy đến đây để bọn họ đánh cho như vậy?”
Tuy rằng tiếng xấu của Chu Dục truyền xa nhưng Nam Phong biết rõ quan hệ bạn bè của anh rất tốt, bằng không lúc ở sân chơi bóng với Trần Khiêm cũng chẳng biến thành vụ đánh hội đồng.
Biết rõ Trần Khiêm tìm mình sẽ chẳng có chuyện gì tốt, còn dám một mình đến. còn chưa nói, thấy nhiều người như vậy sao không chạy đi, còn ở lại cho người ta đánh một trận.
Chu Dục nhặt ba lô trên nền đất lên, nhìn cô một cái rồi nở nụ cười thản nhiên: “Anh thật sự không sao.”
Việc này là do bản thân cô mà nên, Nam Phong áy náy: “Đều tại em liên lụy đến anh, không ngờ Trần Khiêm lại đến làm khó anh như vậy.”
Chu Dục đáp qua loa: “Sự tức giận của bọn họ cũng không phải không có lý. Dù sao trước kia anh cũng đã làm nhiều chuyện không hay ho.” Nói xong, Chu Dục cười cười: “Coi như bọn họ suy nghĩ cho em.”
Nam Phong nhìn mặt Chu Dục bị đánh sưng lên như đầu heo, cô làu bàu: “Bọn họ nghĩ mình là ai, em chẳng quen thân gì với bọn họ, dựa vào đâu mà dám đánh bạn em?”
Chu Dục giật mình: “Em coi anh là bạn à?”
“Đương nhiên rồi.” Nam Phong gật đầu.
Chu Dục sờ sờ vành mũi hơi cay cay, không biết nên vui hay nên buồn, anh cười: “Làm bạn thì đừng để trong lòng nữa, cũng đừng đi tìm bọn họ tranh cãi làm gì, chuyện nhỏ thôi.”
Nam Phong hỏi: “Nếu sau này bọn họ lai tìm anh gây chuyện thì sao?”
Chu Dục không để tâm: “Em cảm thấy anh là người dễ bị bắt nạt hay sao? Hôm nay để bọn họ đánh mấy cái là vì không muốn làm to chuyện.”
Nam Phong suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng em không muốn nhìn thấy anh đánh nhau.”
Chu Dục vỗ vỗ vai cô: “Yên tâm đi, anh không đánh nhau.”
Khi bàn tay rơi xuống vai cô Chu Dục mới phát hiện Nam Phong mặc có một bộ đồ ngủ đơn bạc, chắc cô nghe được tin rồi vội vàng chạy tới đây.
Chu Dục thu tay lại, trong lòng bỗng rối tinh.
Cô đối với anh rất chân thành, chân thành đến nỗi chẳng để cho anh một chút gì để mơ màng.
Yết hầu của anh chuyển động hơi nhanh: “Giờ trời hơi lạnh, tranh thủ về ký túc sớm đi, đừng để bị lạnh.”
Lúc này Nam Phong mới cảm thấy lạnh, Hôm nay đã là tháng mười một, mấy ngày trước nhiệt độ giảm mạnh, buổi tối lại càng rét hơn.
Chu Dục *** khoác ra, phẩy phẩy mấy cái cho hết bụi rồi khoác lên người cô.
Hơi ấm kéo tới, Nam Phong muốn từ chối lại cảm thấy làm như vậy có hơi sĩ diện hão, đành quay đầu nhìn anh, vẻ mặt vẫn lo lắng: “Anh thật sự không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Thật sự không sao.” Anh nghĩ một hồi lại hỏi: “Trong khoa các em nói về chúng ta như thế nào?”
Nam Phong do dự một lát: “Bọn họ nghĩ là chúng ta đang yêu đương, bảo em tỉnh táo lại, đừng để cho anh làm tổn thương.” Nói xong cô nhìn anh: “Mấy lời này anh đừng để trong lòng, em với anh là quan hệ thuần túy trong sáng, nếu như thực sự có gì đó thật, em tin anh sẽ không làm tổn thương em.”
Đèn đêm chiếu xuống, bóng của cô nhìn có chút mơ hồ, Chu Dục yên lặng nhìn cô: “Em thật sự tin tưởng anh?”
“Đương nhiên.”
“Ừ, anh sẽ không.”
Sẽ không làm tổn thương em.
Vĩnh viễn không.
Nam Phong biết rõ hôm nay anh đã hối cải, sợ anh nghe được mấy lời kia rồi mất hứng, cô nói: “Những lời đồn đại vô căn cứ đó anh đừng để trong lòng, quản làm sao được bọn họ nói gì. Quan hệ của chúng ta như thế nào tự chúng ta biết là được. Anh cố gắng thi chứng chỉ, về sau sẽ tới Stanford rồi, còn quan tâm tới mấy lời đó làm gì?” nói xong, cô lại đùa: “Không chừng sau này anh học hành thành tài rồi còn chẳng nhớ em là ai nữa đấy.”
Chu Dục nhìn lúm đồng tiền trên má cô, anh nhẹ cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc