Nam Phong Đến Rồi - Chương 24

Tác giả: Úy Không

Khi Chu Dục trở về ký túc xá, chỉ có Bùi Vân ở đây. Thoạt nhìn tâm tình Bùi Vân không tệ, thấy Chu Dục về, Bùi Vân thuận miệng hỏi: “Mùa hè này tình hình chiến đấu đến đâu rồi?”
Anh hỏi việc học của Chu Dục.
“Coi như cũng tạm, mới gửi đi một bài luận văn.” Chu Dục nhìn anh: “Còn cậu thì sao?”
Bùi Vân gật đầu: “Không tệ lắm.”
Chu Dục lại hỏi: “Cậu không có chuyện gì muốn nói với mình sao?”
Bùi Vân sửng sốt, nhìn sắc mặt hơi nặng nề của Chu Dục, bờ môi anh ngập ngừng rồi lại thôi.
“Cậu và Cố Hàm ở bên nhau.” Chu Dục nói, là một câu khẳng định.
Nét mặt Bùi Vân lúng túng: “Vốn dĩ mình định một lát nữa sẽ nói chuyện này với cậu.”
Cố Hàm và Bùi Vân ở bên nhau, cho dù là vì bất cứ nguyên nhân nào đặt trong mối quan hệ giữa ba người bọn họ, nhìn chung vẫn cảm thấy khá khó xử.
Mặt Chu Dục không chút biểu cảm nhìn Bùi Vân, giọng nói như đang chất vấn : “Sao lại hẹn hò với cô ta? Không phải cậu bảo tạm thời không cân nhắc tới chuyện yêu đương hay sao?”
Bùi Vân yên lặng trong chốc lát : “Mỗi buổi sáng mình nhận được một chai sữa bò là do cô ấy đặt, bài hát phát trên radio gửi đến mình vào hôm sinh nhật cũng là của cô ấy. Mình rất cảm động nên quyết định thử một lần.”
Chu Dục nhìn anh. Không thể tin được, Chu Dục đơ nửa ngày mới cười giễu cợt: “Cô ta nói với cậu như vậy sao?”
Bùi Vân gật đầu, anh hỏi dò: “Mình và cô ấy hẹn hò, cậu có phải sẽ để tâm không?”
Chu Dục nhắm mắt hít thở sâu: “Bùi Vân, nếu cậu không thật sự thích Cố Hàm mà là vì một nguyên nhân mơ hồ nào đó, mình khuyên cậu phải cân nhắc cẩn thận, cô ta không đơn giản như cậu nghĩ đâu, cậu đừng để bị lừa.”
Bùi Vân run run, anh bật cười: “Mình có gì đáng giá để cô ấy lừa gạt sao?”
Chu Dục há miệng, anh không dám nói sự thật ra, nhưng nuốt vào cũng không xong, cuối cùng, anh đành nói qua loa: “Dù sao cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Nói xong, không đợi Bùi Vân trả lời, Chu Dục vội vã rời khỏi ký túc xá.
Anh hẹn gặp Cố Hàm.
Nhưng khi anh đến quán café đã hẹn thì phải chờ đến tận tám giờ mới thấy Cố Hàm khoan thai đi đến.
Cô đắc ý ngồi xuống phía đối diện anh: “Sự kiên nhẫn của anh thật khiến tôi phải rửa mắt ngước nhìn.”
Chu Dục lạnh nhạt nhìn cô: “Nói đi, đến cuối cùng thì cô muốn cái gì?”
Cố Hàm chớp mắt mấy cái, mỉm cười vô tội: “Muốn gì là muốn cái gì?”
Chu Dục nhếch miệng: “Đừng có giả ngu với tôi.”
Cố Hàm chống má, bĩu môi: “Anh đang nói đến chuyện của tôi và Bùi Vân? Anh biết để cưa đổ Bùi Vân, tôi đã làm gì không? Tôi nói từ trước tới này, người tôi thực sự thích là anh ta, vì để tiếp cận anh ấy nên tôi mới ở bên anh-một thằng cặn bã. Biết rõ Bùi Vân không có lòng nghĩ đến việc yêu đương, tôi chỉ đành đứng im một chỗ âm thầm làm vài việc cho anh ấy, ví dụ như tặng sữa hàng ngày, tặng nhạc nhân ngày sinh nhật của anh ấy. Cũng không nghĩ tới, anh ta đơn thuần như vậy, tin cả, hơn nữa còn quyết định cùng tôi thử một lần. Xem ra đối với anh ta, người làm chuyện đó thực sự rất quan trọng.”
Dừng một chút, cô lại cười khẽ: “Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao, tôi đang có ý tác hợp anh với Nam Phong. Chỉ cần tôi và Bùi Vân ở bên nhau, mặc kệ Nam Phong có khó để vượt qua thế nào, cô ấy cũng đều sẽ hết hi vọng, không phải lúc đó sẽ là cơ hội dành cho anh sao? Anh xem, điều tôi làm cho anh, tự tôi còn cảm động đây này.”
Chu Dục tức giận: “Cô có bệnh không vậy? người cô hận là tôi, cô kéo người khác vào để làm gì?”
Cố Hàm không để tâm đến cơn giận của Chu Dục, cô ta cười nhạo: “Tôi nói rồi, anh thích chơi đùa như vậy, tôi sẽ chơi cùng anh mà. Nếu anh không muốn Bùi Vân bị lừa gạt, không muốn thấy Nam Phong đau lòng, thì anh hãy đi nói hết sự thật cho Bùi Vân đi! Nói sữa là do Nam Phong đặt, nhạc cũng là do Nam Phong gửi, từ đầu đến cuối người thương thầm anh ấy là Nam Phong. Vừa hay tôi phát hiện ra bí mật này, vì trả thù tên cặn bã như anh nên mới cố ý tiếp cận Bùi Vân, bởi vì một bên là anh em chí cốt của anh, một bên là cô gái anh thầm thương.” Cố Hàm cười khẽ, tựa như từng từ từng chữ đều rít gằn qua kẽ răng: “Chu Dục, chỉ cần anh nói hết sự thật cho Bùi Vân nghe, trò chơi này của tôi sẽ lập tức chấm dứt. Bùi Vân sẽ đi tìm cô gái luôn yêu thầm anh ấy, an ủi cho cô ấy, sau đó hai người họ sẽ ở bên nhau. Tôi đây sẽ trở thành một nữ phụ độc ác, bị mọi người phỉ nhổ, vui vẻ mà chấp nhận mọi chứ. Còn anh, tự tay đẩy người con gái mình thích đến bên anh em tốt của mình, từ nay về sau nhìn người ta yêu nhau thắm thiết. Kết cục quá hoàn mĩ!”
Mặt Chu Dục biến sắc, cái câu yêu nhau thắm thiên vưa dứt, một luồng khí lạnh chợt xuất hiện ở lòng bàn chân, hung hăng chạy dọc khắp cơ thể. Anh sợ hãi đến mức không dám nghĩ đến một tương lai như vậy.
Nét mặt đó của anh rơi vào mắt Cố Hàm, cô thấy anh như vậy, cảm giác sung sướng khi trả thù được khiến cô bật cười: “Chu Dục, trò chơi này nằm trong tay anh, chỉ cần anh nói ra, tất cả sẽ chấm dứt. Tôi rất muốn nhìn xem, anh yêu Nam Phong theo kiểu giấu giếm tất cả sự thật với anh em tốt của mình, hay là tình nguyện hoàn thành ước vọng của cô ấy đây.”
Chu Dục lạnh lùng nhìn cô một cái, anh đứng dậy: “Tôi sẽ lập tức đi nói cho Bùi Vân.”
Cố Hàm nói: “Được, tôi chờ anh.”
Chuyện này không phải là một vấn đề nan giải nào đó, chỉ cần Chu Dục đi nói rõ với Bùi Vân, mọi chuyện sẽ kết thúc như lời của Cố Hàm nói.
Nếu như biết người yêu mình trước giờ là Nam Phong, lặng lẽ làm bao điều tốt đẹp cho mình cũng là Nam Phong, Bùi Vân nhất định sẽ rất vui mừng, anh sẽ cảm thấy cô chịu quá nhiều ấm ức, sẽ vì đền bù sai lầm của mình mà đến với Nam Phong. Hai người từ đó hạnh phúc bên nhau là một điều quá đỗi chắc chắn.
Mục đích của Cố Hàm rất đơn giản: bởi vì cô biết rõ quan hệ của ba người họ, vì thế đã có ý tác hợp cho Bùi Vân và Nam Phong, dập tắt mọi suy nghĩ của Chu Dục với Nam Phong.
Thế vẫn chưa đủ, cô ta muốn Chu Dục là người chính tay thực hiện điều đó, chính Chu Dục sẽ đẩy hai người ấy đến bên nhau, chỉ khi đó, cô ta mới thỏa mãn khát vọng trả thù.
Thật giống *** mà còn muốn được ghi công.
Từ trước tới nay, khi đứng trước mặt Bùi Vân, Chu Dục luôn thẳng thắn vô tư, kể cả những chuyện về bố, Chu Dục cũng không giấu Bùi Vân.
Riêng chỉ có chuyện này, Chu Dục không thể nào thẳng thắn được.
Nhưng hôm nay bị Cố Hàm bức ép, anh không thể không nói rõ ràng với Bùi Vân.
Anh không thể trơ mắt đứng nhìn Bùi Vân vì mình mà bị lừa gạt, cũng không muốn thấy Nam Phong vì chuyện này phải đau lòng.
Anh chạy về ký túc xá, đến dưới lầu, anh dừng lại, cơ hồ không muốn đi vào nữa, suy nghĩ mãnh liệt vừa cháy trong đầu bỗng nhiên bị dập tắt, khí lực toàn nhân như bị rút cạn. sau đó, Chu Dục ngồi xuống bồn hoa bên cạnh ***, đầu óc anh trống rỗng.
Hút xong *** bảo vệ ký túc xá phải đi đóng cửa, lúc này anh mới hồi phục lại tinh thần, bước chân chậm rì rì lên phòng.
Bùi Vân vẫn chưa ngủ, anh đang đợi Chu Dục về.
Thấy Chu Dục về, Bùi Vân thở phào: “Còn tưởng cậu lại ra tiệm net rồi ở đó xuyên đêm chứ.”
Chu Dục chột dạ, không dám nhìn thẳng Bùi Vân, anh cúi mặt: “Mình định thi nghiên cứu sinh, sẽ không mù quáng… như lúc trước nữa.”
Bùi Vân vui mừng ra mặt : “Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá, chương trình học của mình cũng đã sắp sửa hoàn thành, học kỳ này chắc sẽ dành hầu hết thời gian để đi làm, không ở trong trường nữa. Nếu cậu có vấn đề gì, phải lập tức gọi điện cho mình đấy.”
Chu Dục yên lặng nhìn Bùi Vân, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Sau khi mẹ Chu Dục qua đời, trên thế giới này, người gần gũi với anh nhất cũng chỉ có Bùi Vân, cũng là người đối với anh tốt nhất. hơn hai chục năm, mối quan hệ không còn là anh em thân thiết bình thường nữa.
Chu Dục không nghĩ tới có một ngày anh phải đối diện với một tình thế khó khăn như thế này.
Anh khẽ cắn môi: “Sữa bò đó…”
Bùi Vân : “Sữa bò làm sao?”
Ánh mắt Bùi Vân đầy nghi ngờ, dường như đang hi vọng Chu Dục nói cái gì đó.
Thấy ánh mắt này củ Bùi Vân, Chu Dục lắc đầu: “Mình không nghĩ là Cố Hàm.”
Nét nghi ngờ trong ánh mắt của Bùi Vân khẽ tản đi, anh cười: “Mình cũng không nghĩ là cô ấy.” ngưng lại một chút, anh lại hỏi: “Cậu nói thật cho mình biết đi, có phải cậu để tâm chuyện của mình và cô ấy không?”
Chu Dục cười: “Không, lúc trước mình qua lại với cô ấy chỉ vì một lần đánh cuộc thôi.”
Bùi Vân thở nhẹ ra.
Chu Dục do dự hỏi: “Cậu thực sự thích cô ấy sao?”
Bùi Vân: “Mình không biết, trên phương diện tình cảm mình không có kinh nghiệm, chẳng qua cảm thấy có người trước giờ luôn âm thầm quan tâm mình, yêu mình nên mình rất cảm động, vì thế đồng ý thử một lần.”
Chu Dục há miệng, cố mấy lần nhưng không thể nói lời nào.
Anh cảm thấy thật thất bại. anh nhắm mắt, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Bùi Vân thấy Chu Dục bất thình lình nói lời xin lỗi, anh không hiểu cho lắm: “Xin lỗi cái gì?”
Chu Dục tránh ánh mắt của Bùi Vân: “Không có gì, mấy năm nay mình mù quáng quá, khiến cậu phải chịu nhiều phiền toái.”
Thực xin lỗi, mình không có dũng khí để nói ra.
Xin hoãn lại án tử hình, sống cũng chẳng mấy dễ chịu.
Anh không có dũng khí trơ mắt đứng nhìn Bùi Vân và Nam Phong ở bên nhau, còn mình hoàn toàn chỉ có thể đứng ngoài.
Hoặc là, anh không muốn.
Tâm lý anh bắt đầu sinh ra một loại vọng tưởng, nó như lửa cháy lan trên đồng cỏ khô, càng cháy càng mãnh liệt.
Đại khái chính là, trong nhân tính của mỗi người đều tồn tại sự ích kỷ.
Anh không muốn thừa nhận nhưng, ngoại trừ tức giận với những việc mà Cố Hàm đã làm, anh còn cảm thấy mừng thầm.
Trong hoàn cảnh mà Bùi Vân bị lừa dối, Nam Phong chịu cảnh “thất tình” khổ sở, người châm ngòi cho tất thảy mọi chuyện như anh vẫn còn có thể mừng được.
Anh cảm thấy bản thân mình thật đáng sợ.

“Nam Phong, học tỷ tìm cậu!.”
Nam Phong buồn bực ngủ đến tận chín giờ sáng, mãi đến lúc Du Tĩnh gọi cô mới mơ màng tỉnh dậy.
Tối hôm qua không mơ mộng lung tung, nhưng tâm trạng cô không thể được an ủi, bởi vì đáng sợ hơn những giấc mơ chính là sự thật mà cô cần đối mặt.
Nam Phong chui đầu ra khỏi giường, nghe Du Tĩnh nhắc đến “học tỷ” cô biết đó chính là một trong những sự thật mà cô cần đối mặt.
Sau ngày hôm qua, cô không còn muốn đi tìm hiểu rõ ngọn ngành nữa.
Cô cứ nghĩ, nếu cứ nhắm mắt, bịt tai, không nghe không thấy thì sự thật cũng sẽ không còn là sự thật nữa.
Nhưng bây giờ người cũng đã tìm đến cửa, cô mới nhận ra, không thể tránh khỏi được.
Cố Hàm ôm một chồng sách rất lớn, cô cười dịu dàng nhìn lên Nam Phong đang còn mơ ngủ.
Nam Phong không để lại dấu vết của sự hoảng loạn trên gương mặt, vậy mà Cố Hàm có thể trông thấy rất rõ.
Cố Hàm cố gắng giữ nguyên vẻ mặt của mình, mây trôi nước chảy mà nói: “Nam Phong, chị sắp tốt nghiệp, sau khi dọn phòng đã soạn ra được một số thứ hữu dụng nên đã mang tới đây cho em.”
Nam Phong bò xuống từ trên giường, nhìn chỗ sách trên tay Cố Hàm, cô cảm kích: “Cảm ơn học tỷ.”
Cố Hàm đặt sách lên bàn: “Học kỳ này chị không còn phải lên lớp nữa, sẽ ở luôn bên ngoài để đi làm, ít về trường, thời gian gặp mặt cũng càng ngày càng ít. Có điều sau này có gì cần chị giúp đỡ, nhớ gọi điện thoại cho chị nhé.”
Nam Phong bỗng nhiên có suy nghĩ, nếu thực sự Bùi Vân thích Cố Hàm, cô cũng không khó tiếp nhận sự thật đến mức ấy.
Cô gật đầu: “Vâng, chúc chị công tác thuận lợi.”
Cố Hàm ‘ừ’ một tiếng, nhìn cô rồi nhếch miệng: “Nam Phong…”
Cô bỗng nhiên lại không nói nên lời.
Giữa cô và Chu Dục có chút khúc mắc, bở vì sự tức giận của mình đã kéo theo cô bé trước mắt này vào. Cố Hàm tránh không được cảm xúc áy náy.
Lúc cô phát hiện Nam Phong thích Bùi Vân, cô đã từng cảm thấy xúc động, nhưng không nghĩ tới có một ngày, cô lại lợi dụng bí mật này, cũng may Bùi Vân không thích cô, anh chỉ thích cô gái gửi sữa bò hàng sáng cho anh, còn cô chỉ lợi dụng chuyện này để dựng lên một trò chơi cho Chu Dục.
Cô thật sự hi vọng, trò chơi này sẽ nhanh chóng kết thúc, sau đó bản thân cô sẽ rời đi, trả lại Bùi Vân về bên người mà anh ấy nên thuộc về. còn tên khốn khiếp Chu Dục sẽ không thể bên cạnh Nam Phong được nữa, mà phải lăn đi càng xa càng tốt.
Tuy rằng Cố Hàm lại cảm thấy, Chu Dục sẽ không dễ dàng nói cho Bùi Vân biết sự thật này.
Nhưng cũng không sao, cứ coi như anh ta tạm thời trì hoãn thời gian nhận án, đợi đến khi nhìn anh ta giãy giụa trong đau khổ đủ rồi, cô sẽ tự nói thẳng với Bùi Vân, tự cô sẽ tác hợp cho hai người.
Tóm lại trò chơi này có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào, người thua trước sau chỉ có một đó là Chu Dục.
Chỉ có điều, trước khi mọi chuyện kết thúc, Bùi Vân vẫn bị lừa dối, Nam Phong vẫn phải chịu tổn thương, điều này khiến Cố Hàm khó có thể bình an trong lòng.
Cô yên lặng nhìn Nam Phong, trong lòng thầm thở dài, tự mình an ủi chính mình: không sao, tất cả rồi sẽ sớm kết thúc, người có tình cảm cuối cùng cũng sẽ về bên nhau.
Nghĩ như vậy, sự bất an trong lòng cũng thoáng được xua đi.
Cô không nói với Nam Phong chuyện về Bùi Vân, Nam Phong cũng không hỏi.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu rồi thôi.
Chờ Cố Hàm rời đi, Du Tĩnh kéo cái ghế trượt đến bên cạnh Nam Phong rồi ngồi xuống: “Cậu biết gì không? Cố Hàm và Bùi Vân thành một đôi rồi.”
Biết rõ đây là sự thật, nhưng khi nghe vẫn khiến cô cảm thấy hụt hẫng.
Bởi vì đã sớm chuẩn bị tâm lý, Nam Phong cũng không phản ứng quá nhiều, cô chỉ khẽ gật đầu: “Có nghe nói.”
Du Tĩnh ồ lên một tiếng: “Tin tức của cậu cũng khá nhanh đấy! Nghe nói hai nguồi họ làm cùng công ty, cùng một phòng ban, nghỉ hè vừa rồi mới bắt đầu đấy.”
“Ừ!”
Du Tĩnh thấy cô không có chút hứng thú nào, bèn đẩy ghế về bàn học ủa mình, khoát tay nói: “Haiz, Chu Dục và Bùi Vân là bạn cũng phòng, không biết lúc ba người họ gặp nhau có thấy khó xử không nhỉ.”
Nam Phong nhìn đống sách trên bàn chằm chằm, không có phản ứng lại.
Cho đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy lặng lẽ thích một người là vui nhất, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến một ngày có thể hẹ hò với nhau, nhưng những suy nghĩ ấy đều chỉ có thể có khi Bùi Vân còn độc thân, nhưng bây giờ anh đã có bạn gái, kiểu yêu thầm này của cô cũng đã biến thành một loại tình cảm không thể mở miệng nói ra, mà chỉ nghĩ cũng cảm thấy thẹn.
Không còn có thể lặng lẽ thích một người, đây mới là cảm giác khiến cô khó vượt qua nhất.
Nhưng có khó khăn đến đâu, cũng nhất định phải vượt qua.
Cô cũng không nghĩ có thể yêu thầm cả đời, nếu như không thể ở bên anh ấy, thì vị trí cạnh anh ấy sẽ sớm có người thay thế.
Chỉ là sớm là bao lâu, cô không biết.

Mỗi sáng sớm Nam Phong dậy chạy bộ, ban đầu là do gặp Bùi Vân.
Nay Bùi Vân đã không còn ở trong trường, cô tự nhiên không còn gì hứng thú nữa, nhưng thói quen đã sớm được hình thành, và lại, chạy bộ một mình cũng không có gì là không tốt, con đường nhân sinh, phần lớn thời gian đều phải tự đi một mình.
Một tuần sau đó, khi cô đang chạy bộ, chợt bờ vai bị vỗ một cái. Cô vô thức quay đầu, mặt không kìm được mà lộ ra vẻ mừng rỡ. khi thấy người phía sau, nét vui mừng trên mặt giảm đi gần hết.
Chu Dục nhìn nét cười yếu ớt ấy anh hơi cứng người. anh biết rõ cô nghĩ gì mà vui mừng, chắc bị anh làm cho thất vọng rồi.
“Là anh.” Nam Phong cười, nụ cười hơi miễn cưỡng.
Chu Dục cong khóe môi: “Em vẫn ổn chứ?”
Mấy ngày này, anh lúc nào cũng bị sự xấu hổ, áy náy cùng với đó là chút mừng thầm trong lòng giằng xé, vì thế nên anh không dám đi gặp cô, vì anh sợ phải đối mặt.
Cũng may thấy cô không giống như những gì mình tưởng tượng, anh khẽ thở phào.
Nam Phong bật cười lắc đầu: “Yên tâm đi, em đây thất tình cũng không được tính, không sao.”
Mặc dù là nụ cười miễn cưỡng, nhưng lời nói là nói thật.
Hai người chạy bộ cùng nhau, Chu Dục yên lặng chốt lát rồi hỏi: “Thật ra thì vì sao em không dũng cảm lên? Sớm nói cho cậu ấy biết tâm ý của em, nói không chừng kết quả sẽ không phải như bây giờ.”
Nam Phong cười: “Anh cũng biết đấy, em vẫn luôn nghĩ là anh ấy không có lòng nghĩ đến chuyện yêu đương.” Dừng lại một chút, cô lại nói: “Vốn định đợi ngày khai giảng sẽ bày tỏ tất cả, nhưng mà đã muộn mất rồi.”
Chu Dục nghe cô nói vậy, anh bỗng nhiên thấy sợ hãi, hành động hoang đường của Cố Hàm thật sự có chút may mắn đối với anh.
Nếu như Nam Phong tỏ tình trước khi Cố Hàm làm chuyện đó…anh không dám nghĩ.
Chu Dục nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ đáng xấu hổ đó, anh nghĩ ngợi một chút rồi thuận miệng hỏi: “Em thích Bùi Vân là vì cái gì?”
Nam Phong mím môi suy nghĩ một chút, cô cười nói: “Có thể là vì anh ấy là một con người thiện lương, kiên định, vừa nghiêm túc vừa có lý tưởng. Dù sao ở anh ấy em thấy được hình mẫu lý tưởng của mình.”
Câu trả lời của cô khiến Chu Dục nghẹn ở cổ họng.
Đúng vậy, những ưu điểm này anh đều không có, ít nhất là thời điểm gặp được cô, đó chính là khoảng thời gian tồi tệ nhất của anh.
Chắc tại hào quang của Bùi Vân quá sáng nên trong mắt cô anh làm gì cũng không tốt đẹp bằng.
Anh âm thầm cười khổ, rồi lại hời hợt nói: “Cậu ấy vẫn luôn như vậy, tôi cũng rất bội phục.”
Nam Phong nhìn anh: “Thôi, đừng có xát muối lên miệng vết thương của em nữa. không bằng nghĩ giúp en nên làm gì để kéo lại tâm trạng đi.”
Chu Dục nghĩ một chút: “Em hôm nay có lớp không?”
“Có.”
“Trốn học đi.”
“Hả?”
Chu Dục khẽ cười: “Ra ngoài vui chơi giải trí, phát tiết hết mọi thứ ra, sao đó ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện có không vui đến đâu thì ngày mai mở mắt ra đều không còn nữa.
“Thật sao? Kinh nghiệm anh tự đúc rút à?”
Chu Dục gật đầu: “Kinh nghiệm của tôi.”
Nam Phong không tin: “Anh cũng từng bỏ lỡ người mình thương rồi sao?”
Chu Dục bật cười: “Không có.”
Nam Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Cũng đúng, đều là anh đá người ta, em còn vinh dự gặp hai trường hợp rồi.”
Chu Dục lúng túng gãi mũi, chưa bao giờ anh hối hận vì những hành động ngu ngốc lúc trước của mình như bây giờ, anh cười bất đắc dĩ: “Cái đó không tính.”
Nói xong, anh cảm thấy hình như đã lỡ lời, bởi vì câu nói ấy như nhấn mạnh thêm nét “cặn bã thương hiệu” trước đây của anh.
Quả nhiên Nam Phong lắc đầu.
Có điều cô không để trong lòng, cô nói: “Có điều lời anh nói cũng rất có lý, cứ để nghẹn trong lòng thực sự rất khó chịu, chi bằng tìm chỗ nào đó để phát tiết.”
Chu Dục nói: :Tôi đi cùng em.”
Nam Phong lắc đầu: “Không cần.”
Chu Dục : “Em có chắc mình biết chỗ nào có trò vui không? Vừa hay tôi cũng buồn bực phải nhịn lâu rồi, chúng ta có thể kết bạn đường.”
Nam Phong nhớ anh là người ở thành phố này, so với cô thì anh nhất định quen thuộc hơn, hơn nữa nói đến mấy chỗ đó, anh nhất định là ‘người trong nghề’, suy nghĩ một chút cô gật đầu: “Vậy được, phiền anh dẫn đường rồi.”
Sinh viên gương mẫu Tống Nam Phong lần đầu tiên trốn học.
Chu Dục được chọn là người dẫn đường.
Anh đưa cô đến một con phố ăn vặt vô cùng náo nhiệt, ăn rất nhiều món ngon từ đồ nướng, món chiên rán đến các loại canh.
Anh đưa cô đến vươn bách thú, anh nói trong đó có hổ, cô không tin, anh dẫn cô đến nơi, huýt sáo với con hồ trong vườn, con hổ đó quả nhiên cất bước đi về phía hai người. Chu Dục như đứa trẻ con đắc ý nhìn cô nhướn lông mày.
Nam Phong cũng mới là một cô gái mười chín tuổi, những thứ nho nhỏ như vậy cũng đã đủ khiến cô cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn.
Chạng vạng tối, Nam Phong cảm thấy hơi mệt nên đề nghị về trường.
Chu Dục đột nhiên hỏi cô: “Em từng lên Tháp Đông Phương chưa?”
Nam Phong lắc đầu.
Tháp Đông Phương là tháp truyền hình, cũng là công trình kiến trúc nổi tiếng của thành phố, du khách leo lên tầng cao nhất có thể quan sát toàn cảnh của thành phố.
Nam Phong chưa từng lên đó.
Nhưng cô biết, đứng ở trên cao có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Chu Dục khẽ cười: “Tôi dẫn em đi.”
Hôm nay không phải ngày nghỉ nên du khách lên đây không nhiều lắm, khi hai người đi thang máy lên tầng cao nhất để ngắm cảnh, cũng chính là lúc mặt trời bắt đầu ngả về tây, bầu trời nhuộm một mày vàng rực.
Tới bây giờ Nam Phong vẫn chưa từng đứng ở một nơi cao như vậy, đằng sau lớp kính trong suốt, toàn cảnh thành phố thu hết vào mắt cô, cảm xúc thật mới lạ.
Giống như tất thảy mọi thứ đều trở nên nhỏ bé, những buồn vui của bản thân bỗng nhiên cũng không còn quá nặng trong lòng nữa.
Cô thở một hơi thật dài, quay đầu nhìn Chu Dục rồi cười nói: “Không biết tại sao, khi đứng ở nơi cao như vậy lại có cảm giác giống như kí phách của bản thân tự dưng cao ngất trời vậy.”
Chu Dục từ đầu tới cuối yên lặng nhìn cô, anh thấp giongjn ói: “Có phải cảm thấy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa không?”
Nam Phong gật đầu, cô cười: “Cảm ơn anh nhé, Chu Dục. hôm nay tôi rất vui.”
Cô nhìn về phía xa, giọng nói nhẹ như mây bay, cô chỉ thuận miệng nói vậy mà Chu Dục cảm thấy tim mình như được xoa nhẹ một cái. Anh lặng lẽ nhìn một bên mặt của cô, ánh mặt trời dừng lại trên gương mặt trắng nõn, trơn bóng của cô, thoạt nhìn có cảm giác không chân thực.
Anh không kìm lòng được mà thò tay ra, nhẹ nhàng trượt xuống một lọn tóc dài sau lưng cô, quấn vào đầu ngón tay, cảm giác như nó đang lượn trong lòng mình vậy.
Cảm xúc trong lòng Nam Phong phập phồng như triều dâng sóng dậy, cô hơi kích động nên vẫn chưa hề phát giác ra động tác có phần mờ ám sau lưng.
Không biết qua bao lâu, cô quay đầu, đưa điện thoại của mình cho anh: “Anh chụp giúp em tấm ảnh đi.”
Chu Dục cuống quýt thu lại cánh tay của mình, anh nhận di động của cô, chụp cho cô một tấm hình.
Độ phân giải của camera không quá cao, nhưng xem ra Chu Dục chụp rất có tay nghề, ảnh chụp ra rất đẹp
Nam Phong cầm điện thoại, lật nhìn bức ảnh của bản thân, cô đứng trong nắng chiều, dáng vẻ rất nhẹ nhàng, cô thuận miệng hỏi: “Anh muốn chụp không?”
Chu Dục lắc đầu, anh không thích chụp ảnh. Nhưng nghĩ lại một hồi, anh đi tới, cầm di động của mình lên: “Chúng ta chụp chung đi.”
Nam Phong rất phối hợp, nghiêng đầu về phía anh, động tác này của hai người hầu như diễn ra đồng thời.
Cô đi giày đế bằng, đầu vừa chạm đến dưới tai anh, khoảng cách như vậy rơi vào trong tấm ảnh tạo cho người xem cảm giác rất hài hòa.
Nam Phong không nhịn được cười nói: “Người khác mà nhìn thấy bức ảnh này nhất định sẽ tưởng chúng ta là một đôi đấy.”
Bởi vì cô không có chút suy nghĩ gì khác với anh nên mới có thể thản nhiên nói ra như vậy.
Tuy rằng ảnh chụp có đẹp nhưng Chu Dục lại không cười nổi.
Mãi đến khi mặt trời lặn hẳn, chỉ còn lại ráng trời hồng hồng, Nam Phong mới lưu luyến cùng Chu Dục đi xuống.
Lúc này trong thang máy chỉ còn lại hai người họ.
Tuy rằng cơn ác mộng sau trận động đất đã sớm không còn, nhưng vì từng bị chôn vùi gần một ngày, cô vẫn luôn cảm thấy sợ hãi đối với những nơi nhỏ hẹ khép kín ví dụ như thang máy này.
Ánh đèn trong thang máy sáng rực nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn.
Khi hai người xuống được hơn mười tầng đột nhiên có chuyện xảy ra.
Có thể do hôm nay hai người họ không may mắn, thang máy qua tầng thứ mười bỗng nhiên rung lắc rồi ngừng hoạt động.
Đèn điện trong này cũng lập tức bị tắt.
Chỉ còn lại một mảnh tối đen như mực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc