Nấc Thang Hạnh Phúc - Chương 13

Tác giả: Diệp Chi Linh

Hôm nay, Bạch Bình và Khổng Tình Nhiên cùng vào nhà hàng Thái của khách sạn Thụy Kim ăn cơm, hai người ăn những món ăn sang trọng ở đây. Bạch Bình nói với Khổng Tình Nhiên, mình đã đá Chương Minh rồi.
- Chị thực sự định đi Mỹ sao?
- Ừ. Nhưng điều chị thực sự lo lắng lúc này là công ty.
- Chị định để ai quản lý? – Khổng Tình Nhiên bỗng dưng nhìn chị mình chăm chăm, đôi khuyên tai thủy tinh màu vàng dường như sắp nhảy vào đĩa thức ăn.
Khổng Tình Nhiên thấy Bạch Bình còn ngập ngừng, thu hết dũng khí nói:
- Em có thể không? Em quản lý giúp chị cũng được. Em có thể bỏ công việc hiện tại. Chị em họ mình mấy chục năm nay, chị còn không tin em sao? Bố mẹ em cũng có thể đảm bảo.
Bạch Bình khựng lại, rồi lại lập tức trấn tĩnh.
- Chị Bạch, chị đừng thấy em còn nhỏ tuổi, học lực cũng không cao, nhưng em hiểu về quản lý! Quản lý chỉ là vừa quản, vừa lý. Em đi làm bao nhiêu năm, kiếm được không ít tiền, không có bản lĩnh thì sao kiếm được tiền? Có đến năm mươi phần trăm người giàu ở Trung Quốc chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, điều đó chứng tỏ có bản lĩnh thì vẫn có thể kiếm tiền.
- Công ty này không phải của chị, mà là của chồng chị. Được rồi, nhưng mà em phải nhớ, những nhân viên cũ em không thể sa thải họ được, những việc em cần làm không phải chỉ có quản lý mà phải nghĩ cách làm thế nào để bán được công ty đi.
- Tại sao?
- Lần này chị đi Mỹ cũng không biết bao giờ mới quay lại. Em cứ nghe chị đi, cố gắng bán nó được giá một chút.
Khổng Tình Nhiên mặc dù hoàn toàn không hiểu trình tự bán công ty, nhưng cô ta vẫn tỏ ra rất tự tin, gật đầu trấn an Bạch Bình, sau đó cắn miếng thịt lợn chua chua ngọt ngọt.
Mùa đông năm 2000
Đông dài ngày có cũng như không. Trông chờ một thoáng, ngỡ đông qua…
Đại Vân nói với Tiểu Liên rằng cô sắp đi Đức.
Trong căn nhà của Đại Vân, trong tiếng nhạc Under ground, cô nói:
- Năm ngoái vào giờ này tớ cũng nói với cậu là tớ muốn đi, giờ thì tớ thực sự đi rồi. Xin lỗi, tớ vẫn lén làm thủ tục, anh ấy là người mà tớ yêu nhất, tớ cho rằng anh ấy có cá tính, cũng có sức hút. Anh ấy có một công ty chocolate, tớ nhất định sẽ sang Đức trước Tết.
- Thế thì tớ chúc phúc cậu!
Nói xong, Tiểu Liên cảm thấy mình hơi buồn. Bi thương giống như một cái ***g bằng khói. Từ mùa thu năm ngoái, họ đã hợp tác với nhau như một cặp chị em. Trước khi quen Đại Vân, cô cảm thấy Đại Vân giống như một cánh diều trên bầu trời, chỉ biết hưởng thụ niềm vui, nhưng không ngờ cô còn biết chịu khổ, đầu óc linh hoạt, vô cùng thông minh, có thể xử lý rất tốt các mối quan hệ với khách hàng, luôn đáp ứng được yêu cầu của một lượng thực khách rất lớn.
- Một năm nay tớ đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết Tâm hồn xinh đẹp, sắp xuất bản, không ngờ lúc nó được bán ra thị trường cũng là lúc tớ rời khỏi Thượng Hải. Tớ từng vui mừng điên cuồng khi tập tản văn bán được với số lượng lớn, giờ đây, việc xuất bản cuốn tiểu thuyết này lại không khiến tớ vui mấy. Tớ chỉ thấy vui vẻ và phấn khích vì tình yêu mà tớ không thể chống đỡ nổi này, cho dù có phải vì nó mà từ bỏ sự nghiệp. Tớ luôn cho rằng sự nghiệp của tớ có liên quan đến tình yêu, không phải là tìm một người làm sách, thì cũng phải tìm một biên tập nổi tiếng, không ngờ tớ lại yêu một người làm sôcôla.
- Cậu vẫn luôn dùng cái lưới tình cảm để nắm bắt được sự ấm áp trong nhân gian, tớ vui thay cho cậu. Nước Đức rất đẹp, cậu nhớ thường xuyên gửi thư cho tớ nhé!
Đại Vân gật đầu, nói:
- Khóe mắt cậu có một nốt ruồi kìa. Giờ tớ mới phát hiện ra, nó rất đẹp.
Tiểu Liên cười, chỉ có mẹ cô là từng phát hiện ra cái nốt ruồi đó. Cô nói:
- Trong một năm nay, tớ thực sự cảm ơn cậu, cậu không chỉ mang lại cho tớ nhiều khách hàng quen mà còn hoàn thiện danh tiếng và chế độ phục vụ của nhà hàng.
Cô luôn cảm thấy Đại Vân chăm sóc và giúp đỡ cô như một người chị em, chỉ tiếc là trong dòng sông cuộc đời, vai diễn của mọi người thường kết thúc rất nhanh chóng.
Đại Vân nói:
- Tớ cảm thấy cậu rất lương thiện, hơn nữa cậu cũng chẳng bao giờ nói về những chuyện trước đây. Gần một năm nay, tớ cũng học được rất nhiều, hơn nữa còn sống một cuộc sống có nguyên tắc, không còn giống như trước kia nữa. Tớ cảm thấy như thế này rất dễ chịu. Tớ cũng muốn những chuyện đặc biệt một chút, mặc dù nhà hàng không phải của tớ, nhưng ngoại trừ quyền sở hữu thì tớ cảm thấy nó đúng là của tớ.
Những câu nói của cô khiến Tiểu Liên cảm thấy họ giống như một câu chuyện cổ tích, những dư âm ngọt ngào và đẹp đẽ sẽ ở mãi trong lòng cô.
- Tớ và anh ấy đã hẹn nhau sẽ cùng tới khu rừng ở miền Bắc nước Mỹ để ngắm cây cao su già có tán là sum suê. Tương truyền là hơn sáu trăm năm trước, một vị hoàng tử đã treo cổ trên cây sắp ૮ɦếƭ, nhưng được một cô gái qua đường tốt bụng cứu sống, họ kết thành vợ chồng, kể kỷ niệm mối duyên tương ngộ của mình, họ trồng cái cây này. Giờ đây nó được coi như là “nguyệt lão”, bởi vì rất nhiều thanh niên nhét thư tình của họ vào hốc cây để mối duyên của họ mãi ở bên nhau.
- Cậu rất tin vào truyền thuyết?
- Bởi vì hiện thực quá tàn khốc nên phải tin vào truyền thuyết. Nhưng cuộc sống bây giờ cũng không quá tệ. Tớ thích viết tiểu thuyết, bởi vì như thế có thể giúp ngòi Pu't của tớ ghi lại những tưởng tượng và các câu chuyện cổ tích, có thể kết hợp giữa hiện thực và hư cấu. Tớ rất bi quan, thậm chí tớ cảm thấy chỉ có người bi quan mới có tư duy rõ ràng, nhưng tớ cũng rất lạc quan, có khả năng sáng tạo, biết cách hài lòng từ những sáng tạo đó.
Tiểu thuyết của Đại Vân rất sáng tạo và sâu sắc, câu chữ của cô càng ngày càng được mọi người chú ý, nhưng đúng lúc đó thì cô lại đi Đức. Cô từng có một cuộc sống khác người, ban ngày thì ngủ vùi, sống buông thả, hẹn hò với người tình, trang điểm lộng lẫy, nhưng cô biết trước rồi có ngày cô cũng quay lại với cuộc sống bình thường. Ở điểm này, Tiểu Liên có thể hiểu được cô, họ cũng giống nhau.
Sau khi biết Đại Vân sắp đi, Tiểu Liên thấy hơi buồn. Cô cho Lý Chung thay thế vị trí của Đại Vân, cũng may, rất nhiều quy trình và trình tự đã được Đại Vân xây dựng bằng một tác phong hiện đại và cung cách làm việc nghiêm túc, thế nên Lý Chung hoàn toàn có thể đảm nhiệm được công việc này. Lý Chung đưa ra hoạt động thúc đẩy việc bán thịt bê, loại thịt bê non kết hợp với tương Nhật Bản và trứng gà có thể cho ra một món ăn tuyệt vời, thu hút rất nhiều thực khách. Có lúc Đại Vân cũng bớt chút thời gian tới giúp đỡ.
Dick nói với cô, chia ly là một chuyện tất nhiên, chỉ cần tin rằng Đại Vân đang đi tìm hạnh phúc của riêng mình thì tâm trạng sẽ tốt hơn. Sự nghiệp của anh cũng có không ít thành công: thành công trong việc đăng ký tên miền, thành công trong việc đăng ký một loại thuốc mới, sắp sửa sản xuất một lượng lớn thuốc và tung ra thị trường, anh dùng phương pháp quản lý hoàn mỹ và sức hút từ nhân cách của anh để tuyển dụng thêm một vài thạc sĩ, khiến họ làm việc cho anh mà không kể đến thù lao.
Mùa đông rất lạnh lẽo, nhưng con người vẫn có thể tạo ra được cảm giác ấm áp. Cái nỗi thê lương “bó gối ngồi trước đèn” của Bạch Cư Dị năm xưa có lẽ giờ đã xa vời lắm rồi.
Chớp mắt đã lại cuối tháng Mười hai. Khắp các phố phường là không khí của ngày Tết, lịch làm việc của Tiểu Liên cũng kín mít. Vừa mới kết thúc hoạt động marketing cho một nhãn hàng cô lại quay sang hoạt động marketing cho nhà hàng, cô dùng khoản tiền vốn kiếm được từ giao dịch quốc tế để thực hiện hoạt động quảng cáo trên ti vi mà báo đài cho nhà hàng của mình, khiến cho rất nhiều người tiêu dùng trẻ tuổi và thời thượng đều ghé qua dùng thử. Cô cũng đang tiến hành lên kế hoạch cho doanh nghiệp quốc hữu nọ, đã hoàn thành điều tra và đưa ra báo cáo kiến nghị khả thi, nếu bên kia đồng ý, trong đợt Tết Nguyên Đán này cô sẽ thực thi phương án kế hoạch khởi thảo của công ty Liên Pháp.
Tối hôm đó, Tiểu Liên vừa ăn cơm với một người bạn xong thì nhận được điện thoại của Dick, sau bữa cơm, cô tới nhà anh.
Phòng khách nhà anh đang phát bài Song of joy của Julio. Dick nói:
- Hôm nay là ngày 31 tháng 12, là ngày chúng ta quen nhau tròn một năm, anh ở đây chờ em mấy tiếng rồi. Có phải em ăn cơm cùng người khác không?
- Họ đều là tham mưu cho nghiệp vụ tư vấn của em, em rất cần những ý kiến và gợi ý của họ. Có lúc em cũng không phân biệt được công việc quan trọng hơn hay cuộc sống quan trọng hơn. – Cô nói, ngồi phịch xuống xa lông.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nói:
- Anh không trách em. Một người nghe nhạc cũng hay lắm, có thể nghĩ rất nhiều chuyện. Anh nghĩ lại con đường mình đã đi một năm nay. Giờ này năm ngoái, em vẫn còn đi làm ở công ty, Đại Vân thì làm việc trong nhà hàng của em, anh thì vò đầu bứt tai đi tìm các hạng mục, bây giờ hình như đã thay đổi rất nhiều.
- Đúng thế, em thật là may mắn vì đã quen anh! – Cô nói, dịu dàng dụi đầu vào *** anh.
- Còn nữa không?
- Còn gì?
- Em yêu anh không?
Cô nhìn anh say đắm, anh đang ở rất gần cô, cô cũng quen và thích sự gần gũi này, nhưng cô vẫn không nói gì.
- Con gái phương Đông lúc nào cũng hàm súc. Nhưng anh yêu em, rất yêu, rất yêu em.
- Dick! – Cô khẽ gọi tên anh, nhưng lại không biết phải nói gì.
Người đàn ông vừa mới nói yêu cô, người đàn ông cùng vui buồn với sự vui buồn của cô khiến trái tim cô say đắm. Cô không quên được khiến trái tim cô say đắm. Cô không quên được nụ hôn và hơi ấm của anh, cho dù bao nhiêu uất ức, bao nhiêu nhung nhớ, chỉ cần họ chạm vào nhau, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, tình yêu luôn luôn mù quáng. Trong cái thành phố rộng lớn này, duy chỉ có vòng tay của anh là khiến cô bình an nhất, mặc dù cái cảm giác này nhanh chóng biến mất, nhưng càng như vậy, nó lại càng đáng quý.
m nhạc của Julio vẫn vang lên. m nhạc là một thứ rất độc đáo, các nhạc sĩ đều thể hiện tình cảm của mình trong tiếng nhạc, khiến âm nhạc cũng có sắc thái tình cảm, còn thính giả mỗi lần lắng nghe đều trải nghiệm tình cảm ở trong đó.
Bất giác, cô đã trải qua khoảnh khắc mười hai giờ đêm trong vòng tay anh.
Anh nói:
- Tối nay em có thể ở lại đây không?
Cô đồng ý, trong đôi mắt cô có một chút lửa tình. Cô gỡ sợi dây chuyền xuống rồi đi tắm, sau đó mặc một chiếc áo sơ mi nam mà Dick đưa cho cô. Lúc bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc ướt sũng và cái cổ áo chưa cài hết khiến cô trông vô cùng dịu dàng và gợi cảm. Đã bao lâu rồi cô chưa ℓàм тìин? Dick là người tình mới của cô sao? Anh có làm tổn thương trái tim cô không? Cô không thể nghĩ nhiều như thế, cô rơi sâu vào trong sự nồng nhiệt của anh, cô cảm nhận được niềm vui khi được làm đàn bà. Động tác của anh chậm chạp, dịu dàng khiến cả người cô mềm nhũn, mắt cô mơ màng. Anh hỏi cô, nông một chút hay sâu một chút, cô không trả lời, bởi vì cô không thể nào nói được.
Ngoài trời đổ mưa lớn. Cơn mưa rào rào bên ngoài khiến họ trở nên an tĩnh. Họ đón nhận một buổi lễ rửa tội trong những nụ hôn. Bàn tay cô nhẹ nhàng, làn da cô mát rượi, nhưng run rẩy. Cô nhắm chặt mắt. Hàng mi dài khiến anh không nhìn được, lại cúi xuống hôn. Sự thân mật tiếp theo đó là một niềm ngọt ngào. Sau khi kết thúc, anh vuốt mái tóc dài của cô, thở dài một tiếng hài lòng, còn cô nhớ lại con đường tình yêu của mình, bất giác hai hàng lệ thủy tinh lăn ra. Một cuộc ℓàм тìин trong đêm mưa gió khiến họ đều không thể nào coi thường tình yêu của nhau.
Bởi vì ℓàм тìин, có người trở nên giàu có, có người thì lún sâu vào tình cảm. Muốn dùng T*nh d*c để trói buộc trái tim của người đàn ông, cuối cùng chỉ giữ lại một gương mặt tê dại. Cô không phải là không biết chuyện này, cô biết, cao trào của tình yêu mới dẫn tới cao trào của T*nh d*c, cô cảm thấy Dick và cô đã vượt qua giai đoạn này. Nếu không đã từng làm hay chưa thì có gì khác nhau?
Dick không hỏi gì về việc đây không phải là lần đầu tiên của cô, và anh còn cảm thấy việc chất vấn như vậy thật nực cười. Thứ gọi là trong sáng không có nghĩa là chưa từng yêu và chưa từng ℓàм тìин, mà là hiểu về tình yêu, trân trọng tình yêu. Cô cũng biết, rất nhiều người đàn ông có quan niệm về tình yêu và T*nh d*c giống nhau, tư tưởng phong kiến đã thâm căn cố đế trong đầu họ, bất chấp yêu cầu bản chất của tình yêu. Dick không phải người đàn ông như thế. Cô cảm thấy thật may mắn, cô luôn cho rằng yêu là một sự khảo nghiệm lâu dài, sự lãng mạn nhất thời chỉ là một bó hoa, hoa mặc dù rất thơm nhưng không thể giữ lâu. Nhưng đàn bà lại yêu sâu sắc sự lãng mạn.
Khi yêu một người đàn ông, việc tiếp xúc T*nh d*c với anh ta là việc nên làm, không nên bị chỉ trích.
Trải qua sự chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng cô cũng cảm thấy cao trào của tình yêu, nó giống như một vùng trời mới khiến người ta say mê. *** và ẩm ướt, dịu dàng nhưng nồng nhiệt.
Sau đó, cô ngủ trong lòng anh, cô hỏi:
- Vì sao anh không hỏi quá khứ của em?
- Anh nghĩ chắc chắn ngày trước em cũng rất lãng mạn, anh ta không được ở cạnh em là vì anh ta không có phúc.
Tiểu Liên nghe vậy rồi bật cười, cô nhéo vai anh, đấm lên *** anh, giống như một cô bé nghịch ngợm. Anh giống như một người anh, ôm chặt cô không buông, nói:
- Anh yêu em thì có thể không quan tâm đến quá khứ, em phải tin anh. – Anh đặt tay cô lên mặt mình, cô cảm thấy mặt anh đang nóng bừng, cô nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh. Cô rơi lệ, khuôn mặt cô ướt đẫm, anh hôn lên má cô, nước mắt của cô rơi lên mặt anh, nó mằn mặn, nhưng anh lại thấy ngọt. Cho dù tương lai có thế nào thì cô cảm thấy lúc này mình như được lắp thêm đôi cánh, cây cung trong tay đã bắn về phía ước mơ. Sự thận trọng và những hồi ức trước đây đem lại cho cô những đau đớn, nhưng giờ đây bị cô vứt lại sau lưng.
Trong lòng Tiểu Liên rất vui vẻ, bởi vì cô một lần nữa tìm thấy tình yêu trong tim mình. Đàn bà mà không có đàn ông thì giống như loài ốc không có vỏ. Đó là do một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nói, và cô thấy điều này cũng rất chính xác. Tình yêu của họ là loại tình yêu bình thường nhất trong mọi tình yêu, nhưng nó cũng giống như các tình yêu khác trên thế gian này, có thể khiến hai trái tim bay bổng. Ánh mắt nhìn chăm chú chính là phương thức tốt nhất để giao tiếp giữa hai tâm hồn, phương pháp này sẽ vượt qua mọi trở ngại, mặc dù tương lai của họ vẫn còn vô định. Họ đều bận rộn, nhưng trái tim của họ lúc nào cũng ở bên nhau. Anh có bờ vai, có thể cho cô dựa vào, còn có ***g ***, có thể bao trọn cô; cô có chính kiến, có thể đưa ra nhiều ý kiến, cô còn có sự dịu dàng, giống như trăng khuyết rồi sẽ có ngày tròn.
Nơi họ ℓàм тìин thường là ở nhà anh, nhưng cuối cùng cô vẫn sẽ về nhà, bởi vì cô vẫn sống cùng cha mẹ. Mặc dù cô đã mua nhà riêng, nhưng đó là nhà trả góp, phải tới mùa xuân năm sau mới được giao nhà. Dick mặc dù không hiểu mấy về lý do vì sao cô kiên quyết đòi về nhà, nhưng lần nào anh cũng đưa cô về. Thân thể cô sau khi ℓàм тìин với anh hình như mất đi trọng tâm, bởi vì cô vừa phải ở với Dick, lại phải quan tâm tới tâm trạng của bố mẹ mình, nên cô đành phải chịu vất vả.
Ở độ tuổi của họ, không có T*nh d*c thì không thể tưởng tượng được. Nhưng cô không vì theo đuổi thứ T*nh d*c hư huyễn mà yêu, cũng không vì tiền mà ℓàм тìин, như thế là tự ngược đãi chính mình. Không gặp được người mình yêu, cô thà khép mình mãi mãi, nếu gặp được rồi thì chắc chắn cô sẽ không từ chối. Họ thích nghe những bản nhạc hay trong lúc ℓàм тìин, họ thử nhắm mắt, dùng xúc giác, vị giác và thính giác để làm đối phương vui và đạt đến cao trào. Chỉ có khi đó họ mới cảm nhận được sự hòa hợp như núi và biển, như trời và đất. Đó không chỉ là sự rung động của cơ thể, mà còn là sự hưởng thụ về tinh thần.
Kant từng nói, ý nguyện của con người là cảm tính, là tự do.
Cô thích được dựa sát vào lòng anh, để mình nắm chặt lấy anh từng giây từng phút. Cô hay lẩm bẩm một câu triết lý rất Trung Quốc: Trên thế giới này, chỉ những gì tôi biết mới có thể nói là nó tồn tại. Dick, chúng ta vốn là hai người khác nhau, nhưng tình yêu khiến chúng ta ở cạnh nhau.
- Đúng thế. Hồi nhỏ, khi em đọc phiên âm tiếng Trung, học cổ văn Trung Quốc, anh thì đang học từ đơn tiếng Anh và đọc Kinh thánh, khi em đang cầu xin Phật thì anh đang cầu nguyện với chúa Jesus, khi em đang chơi đá cầu thì anh cùng bạn bè chơi bóng ném.
- Anh nói những điều này để làm gì? – Cô xoa cằm anh, động tác dịu dàng tràn đầy tình yêu.
- Có duyên, có yêu, có em, có anh. – Anh càng ôm cô chặt hơn, sự tiếp xúc của hai làn da giống như một sự thành kính đối với sinh mạng. Ai nói rằng trong thế giới vật chất chỉ có sự phù du và xa cách? Tình yêu của họ giản đơn nhưng cũng đầy sâu sắc.
Cô để mặc đôi tay anh ôm siết những đường cong của mình, dịu dàng hôn mình, thế giới dường như đã biến thành màu hồng. Thì ra T*nh d*c không chỉ là phát tiết, mà nó còn là một lời hứa mà ai đó dành cho mình. Cô chờ đợi sự gần gũi đầy K**h th**h của anh một lần nữa, cô âm thầm đỏ mặt, dang rộng cánh tay ra ôm anh vào lòng. Cuối cùng cô cũng học được cách chủ động ôm người đàn ông mình yêu, học cách dung hòa đau khổ và hạnh phúc. Cô không nhớ tới quá khứ, chỉ cần biết hiện tại, chỉ cần có Dick.
Chương Minh nói với Tiểu Liên rằng anh chuẩn bị đưa con gái Lộ Lộ về Giang Tây. Anh biết mình đã hại Hùng Phong, nhìn cô con gái mới được hai tháng tuổi, anh không biết làm thế nào cho đúng. Không có bầu sữa mẹ, Chương Minh đành cho con uống sữa bột, trong nhà anh vứt đầy ***, tã lót. Cô con gái nhỏ bé và yếu ớt, vẫn còn chưa biết nói, chỉ biết chớp chớp mắt để thể hiện tâm trạng của mình. Nhìn mỗi lần cô bé vươn vai hay lắc đầu, trái tim anh đều đau nhói, mặc dù cảm thấy đứa bé đáng thương, nhưng anh có thể trở thành một người bố không? Mọi thứ đều không thể biết trước.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là ở một nhà hàng Việt Nam ở Phố Đông.
Đồ ăn Việt Nam chịu ảnh hưởng nhiều từ đồ ăn kiểu Pháp, nhiều hải sản và rất ngon, gia vị đơn giản mà cuốn hút, một ly R*ợ*u nếp cẩm trong tay, đồ ăn ngon và thanh đạm ngào ngạt hương thơm bày ra trước mắt họ. Sau khi làm giám đốc thị trường, anh từng cảm thấy mình rất xứng đôi với cái không khí nho nhã này, anh đã quen dùng bữa trong môi trường này, quen với việc nói chuyện thật chậm bằng một giọng trầm. Giờ anh mới biết, những điều đó chỉ như một cảnh đẹp khi mình lái xe, vút cái đã biến mất.
- Lần này anh tới là để cảm ơn em, cho dù thế nào thì cũng cảm ơn em đã từng chăm sóc Hùng Phong. Ngoài ra, anh cũng cảm thấy em rất giỏi, công ty của em giờ đã có tiếng, em đã rất thành công rồi.
Hôm nay cô dùng màu mắt mới, cô thích anh khen cô xinh đẹp hơn là khen cô giỏi giang, nhưng những điều này cô chỉ có thể giấu trong tim. Cô nói:
- Anh định ở lại Giang Tây luôn hả?
Anh không gật đầu, chỉ thêm chút gia vị vào đĩa thức ăn của mình.
Một lúc lâu sau, anh bảo cô kể cho anh nghe chuyện của cô, cô tự nhiên có cảm giác nhớ nhớ. Sau đó cô chậm rãi nói:
- Thực ra ngày trước em cũng có rất nhiều nghi vấn, em không biết vì sao, có lẽ chỉ là vì không tìm ra một điểm để đi. Năm xưa khi anh bỏ em lại, em chỉ có thể tiếp tục sự nghiệp của mình. Em nếm trải nỗi vất vả khi phải bắt đầu lại từ đầu, có lúc khó khăn khiến người ta thể hiện nhiều tiềm năng hơn, một họa sĩ từng nói, người nào không có ám ảnh thì khôi phải là lập thể. Khi quay đầu lại nhìn, cảm thấy mặt biển năm xưa mình từng sợ thực ra chỉ là một con suối mà thôi. Em từng nghĩ sẽ đi tìm anh, nhưng em biết mình không có đủ lý do, bởi vậy chỉ có thể vùi đầu vào công việc. Khi mới mở công ty, trong vấn đề dùng người, em đã bị rất nhiều tổn thất, thậm chí em còn không dám tin vào người khác, nhưng sức mạnh của một người lại quá yếu ớt, em khi đó thực sự là rất hoảng sợ. Em hỏi bản thân, tại sao cuộc đời em lại cứ phải bắt đầu lại từ đầu mãi như thế? Không ai cho em đáp án, mọi việc đều do em tự tìm kiếm. Em không thể nói năng lực em lớn đến đâu, chỉ có thể nói mỗi bước đi của em đều cố tìm lấy điểm cân bằng. Công việc của em không đơn thuần là vì tiền, tiền bạc có thể cho em một cuộc sống sung túc, có thể được người ta tôn trọng, nhưng anh cũng biết, em từng tôn trọng bao nhiêu người? Ví dụ, nhà hàng của em rất coi trọng trình tự công việc, có một vài người thấy khó chịu, thế là vào hai ngày nghỉ cuối tuần của mình, em dậy thật sớm, là người đầu tiên tới nhà hàng cho họ xem, khi đó họ mới chịu tin tưởng em. Muốn được người khác tin tưởng, không phải trước tiên hãy tin tưởng người ta, mà phải là hãy làm việc để người ta phải tin tưởng.
Anh cảm thấy chưa bao giờ họ có một cuộc trò chuyện lâu và ý nghĩa như thế, sự độ lượng trong lời nói và gương mặt điềm tĩnh của cô khiến cô trở thành một vị nữ thần trong mắt anh. Vừa cương nghị nhưng cũng rất mềm mại, nụ cười và cái so vai của cô, sự tự lập và thái độ ung dung của cô, sự điềm tĩnh và thản nhiên của cô đều tạo thành một Tiểu Liên hoàn toàn mới.
Ngày trước, cô dạy anh một câu nói: Your altitude depends on your attitude. Anh còn nhớ rất rõ ràng. Có một vài câu nói mà mãi mãi mà người ta không thể quên được, cho dù trải qua vinh nhục cả đời người.
- Chương Minh, em thấy rất lạ, vì sao trước đây anh lại không chăm sóc cho Hùng Phong, ở Thượng Hải rốt cuộc là anh bận cái gì? Chẳng nhẽ anh thực sự muốn mua một căn nhà mà đối xử với cô ấy như thế sao? Anh vì cô ấy mà bỏ rơi em, giờ đây anh vì cái gì mà bỏ rơi cô ấy? Chẳng lẽ là vì bản thân anh?
Anh không dám nói với cô về chuyện của Bạch Bình, T*nh d*c có rất nhiều loại, có loại cao quý, có loại đê hèn, có loại giống như không khí sau khi đốt hương, có loại thì giống như bụi che mờ đôi mắt.
- Đừng hỏi nữa, được không?
Tiểu Liên thấy đau lòng.
Rời khỏi nhà hàng, chiếc taxi đi trên con đường Thế giới trong ánh đèn sáng chói, cô nói cô sắp nhận được xe mới. Anh ngồi một bên không gật đầu cũng chẳng nói gì. Anh bất giác nhìn cô, ánh mắt cô nhìn về phía trước nhưng lại khiến anh cảm thấy mỗi hồi ức đang bị cắt đứt. Bạch Bình khiến anh có cách nhìn khác với những đàn bà có tiền, nhưng đối diện với Tiểu Liên, anh lại cảm thấy cô không giống một người đàn bà có tiền. Anh cũng dần dần hiểu ra, cô không phải là người dùng tiền để đánh giá người khác.
Khi đi qua khách sạn Shangri- La, anh tức cảnh sinh tình, nói:
- Tiểu Liên, em còn nhớ không? Em từng đưa anh lên ban công ở tầng ba của khách sạn này ngắm bãi cát xinh đẹp của Thượng Hải. Anh khi đó mới thực sự là anh. Nhưng anh giờ đây đã không phải nữa rồi. Khi đó, anh chẳng có gì trong tay, nghèo rớt mùng tơi, thứ anh có chỉ là một cái khởi đầu mà anh tưởng là rất tốt đẹp. Khi đó anh nghĩ mình sẽ làm một điều gì đó ở cái thành phố phồn hoa này, tốt nhất là có thể ổn định lại, em cũng biết đấy, anh đã từng rất cố gắng. Chỉ là đến cuối cùng anh phát hiện ra mình không còn là mình nữa. Anh càng ngày càng cảm thấy thành phố này không phải là con đường đúng mà anh nên đi. Nhưng anh cảm ơn em, chính em đã giúp anh hiểu rằng mình đang tìm kiếm cái gì.
- Là em hại anh. Nếu em không đưa anh đi ngắm bãi cát, nếu em không nói là em yêu anh cả khi tay trắng, nếu em không thức tỉnh nỗi đau trong lòng anh thì có lẽ anh đã sống tốt hơn bây giờ rất nhiều.
- Không. Chính em đã mở đường cho anh, con đường sau đó là do anh tự đi, từ lâu đã không còn liên quan gì tới em, sao có thể nói là em hại anh được? Em đã giúp anh rất nhiều, chỉ là vì bản thân anh quá lãng phí. Mấy hôm nay anh luôn nghĩ, nếu cái Tết đó cô ấy không về quên tìm anh, có lẽ anh và em vẫn còn ở bên nhau, có lẽ cô ấy đã không…
- Đừng nói nữa, Chương Minh. Em thực sự không nhẫn tâm nghe anh nói những điều “nếu” này. Thời gian không thể nào quay ngược lại, nếu nghĩ nhiều về nó thì chỉ ђàภђ ђạ mình mà thôi.
- Tiểu Liên, em từng nói chúng ta có thể rút kim đồng hồ ra, nhưng lại không thể nào điều khiển thời gian. Chúng ta có thể làm những việc chúng ta muốn làm, nhưng không thể có những thứ mà chúng ta muốn có. Đây là nguyên tắc đối lập rất thần kỳ, đúng không?
- Ban đầu nguyên nhân lớn nhất khiến em yêu anh có lẽ chính là vì anh thường nói ra những câu em từng nói vào lúc em không ngờ nhất. Không ngờ, thói quen này của anh vẫn không thay đổi. Có lẽ đây là chỗ duy nhất chưa đổi của anh. – Cô nói khẽ. – Chương Minh, có lẽ anh không biết, em từng mang thai với anh, chính vào khi anh nói sẽ rời xa em. Hôm đó đối với em giống như là ngày tàn của thế giới, bởi vì em yêu đứa trẻ, nhưng em lại không thể có nó. Em từng nghĩ không kết hôn và có một đứa con ở cạnh em, trên con đường mùa xuân tràn ngập nắng, em đẩy chiếc xe nôi thanh thản tản bộ, làm một bà mẹ đơn thân thời thượng là điều kỳ diệu biết bao. Cho dù vì vậy kết thúc tuổi thanh xuân của mình cũng chẳng có gì đáng sợ. Anh đã cho em suy nghĩ đó, nhưng trong chớp mắt lại hủy diệt nó, còn ngắn ngủi hơn cả thời gian anh hút một ***. Giờ đây em chỉ muốn nói với anh, anh buộc phải trân trọng những người bên cạnh anh, đối xử tốt với anh. Có thể họ không nói gì nhiều với anh, nhưng họ đều thật lòng với anh. Anh hiểu không?
Câu nói của cô khiến tâm trạng anh vô cùng phức tạp, chỉ biết lẳng lặng ngồi nhìn cô mà không nói được lời nào.
Niềm vui thường ngưng kết lại ở giây phút cuối cùng, thời gian luôn vô tình khiến người ta rơi vào vùng ký ức. Sau mấy năm bận rộn, anh cảm thấy giờ mình vẫn tầm thường như thế, giống như một chú chó bị người ta vứt bỏ, cùng lắm thì chỉ biết sủa nhiều hơn mấy con chó khác vài tiếng.
Cuối cùng của cuối cùng, cô cầm tay anh, đau lòng nói:
- Bắt tay đi. Anh phải chăm sóc tốt cho Lộ Lộ, để nó vui vẻ. Anh thấy nó trưởng thành rồi sẽ hiểu một người đàn bà trưởng thành như thế nào, chắc chắn là rất thú vị. Nếu có thể thì em thật lòng muốn làm mẹ nuôi của nó.
Anh cười chua chát:
- Ở Thượng Hải, mấy năm nay anh quen rất nhiều người, nhưng cuối cùng, chỉ có em là ở cạnh anh, anh thấy thật may mắn vì quen biết em.
Nhà thơ Herbard từng nói, một người bạn mà chúng ta không cầu mới là người bạn chân thành nhất.
“Rồi sẽ phải xa nhau. Cho dù tay siết chặt.” Tiểu Liên và Chương Minh đều biết, sau lần ly biệt này, có thể họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Tết đã đến gần.
Đại Vân đã đi Đức, cô kiên quyết không cho Tiểu Liên và Dick tới tiễn cô, ra đi vào ngày Tết có vẻ gì đó rất cô đơn, sân bay ngày Tết là một nơi đan xen giữa niềm vui và nỗi buồn, nhưng nó lại khiến cô kiên cường hơn. Trong tâm lý học, mùa đông là một mùa dễ khiến người ta u buồn, nhưng Tết lại là sự kết thúc của mùa đông, bản thân nó vốn là một tổ hợp rất kỳ diệu. Người biết sống có thể sống những ngày đông trong ý xuân ấm áp.
Đón Tết không còn là một nghi thức gì đó thần bí nữa, nó giờ đây là một kiểu tâm trạng, một kiểu tâm trạng rất vui vẻ. Tết là giàu có, là cùng nhau chúc mừng, là lúc trẻ con lớn thêm một tuổi. Cùng với thời gian, cảm nhận của con người cũng sâu sắc dần, niềm vui này trong xã hội ngày nay đã trở nên vô cùng đáng quý.
Trước khi Phương Thành ra đi, bà Tùng Lâm tới tiễn anh, anh ôm mẹ. Đây là lần đầu tiên hai mẹ con ôm nhau sau nhiều năm, anh cảm thấy sự kiên cường và run rẩy của bà, còn bà cảm thấy sự bất lực và nỗi buồn của anh.
Trong sân bay Narita đông đúc, ánh mặt trời chênh chếch chiếu vào khiến lòng người càng thêm lạnh, đó là cái lạnh lẽo rất khó gạt bỏ, có thể vào máy bay rồi sẽ dễ chịu hơn một chút. Đích đến của Phương Thành lần này là Heidelberg của Đức, anh nhận được lời mời của Hiệp hội Mỹ thuật Heidelberg Đức, tới đó thuyết trình về nghệ thuật ở mấy trường đại học, đồng thời cũng du lịch và cảm nhận về nghệ thuật, văn hóa Đức.
- Mẹ, mẹ về đi. Thị trường tranh nghệ thuật giờ rất tốt, con trai mẹ là người có chuyên môn lại có tư tưởng, sẽ không khiến mẹ thất vọng đâu.
- Nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé! Cũng đừng quên gọi điện thoại cho mẹ. – Bà lau nước mắt.
- Dạ vâng, nhưng mà mẹ, con vẫn nói câu nói đó, mẹ đừng sống ở nhà cô ấy nữa. Cô ấy sẽ kết hôn, sẽ có gia đình của mình. Nếu có thể thì mẹ hãy về Thượng Hải đi, đi tìm bố đi, tìm những bạn bè thân thích của mẹ ở Thượng Hải. Con luôn cảm thấy ở nơi này mẹ thật cô đơn.
- Phương Thành, con không cần phải lo cho mẹ, cứ lo cho con đi. Mẹ cảm thấy Nhật Bản rất hợp với mẹ, học trò của mẹ tôn trọng mẹ, mẹ có những theo đuổi của riêng mình. Còn về Các Bình, mẹ với nó hợp thì ở bên nhau, không hợp nữa thì chia tay. Không có gì đáng lo cả.
Phương Thành nắm bàn tay lạnh buốt của mẹ, sau đó quay người đi. Khi rời khỏi Thượng Hải, anh từ biệt người mà anh yêu, khi rời khỏi Tokyo, anh lại từ biệt mẹ của mình. Va li hành lý trong tay anh trở nên nặng nề quá đỗi, bước chân của anh cũng thật nặng nề. Ánh sáng trong sân bay tràn ngập sự mơ hồ và lạnh lẽo, anh thực sự muốn ngồi xuống, yên lặng vẽ một bức tranh, đặt tên là “Sân bay”. Bức tranh sẽ khiến những ai nhìn thấy nó đều phải cảm thấy chấn động, khi máy bay cất cánh, trong tim mỗi người đều có một xúc cảm khác nhau, nỗi đau của sự chia xa, niềm vui được đoàn tụ, sự bức bách của công việc, sự thay đổi của môi trường, cả hiện thực phức tạp.
Anh nhắc nhở bản thân, anh buộc phải học tập, vẽ tranh và cảm nhận không ngừng nghỉ, hãy nhân lúc thị trường nghệ thuật đang phát triển, có thể thu hoạch về mặt kinh tế, nhưng về chất lượng sáng tác lại không thể quá kém cỏi, như thế mới có thể sinh tồn được.
Anh cũng biết, càng tiến về phía trước một bước thì lại cách nhà càng xa. Nhưng nơi nào mới là nhà?
Mùa xuân năm 2001
Cầu vồng sau bão tuyết thường khiến người ta không dám tới gần. Nhưng con người vẫn hy vọng có ngày được khiêu vũ trên cầu vồng.
Các Bình và bà Tùng Lâm tới Thượng Hải, họ nói là tới đây chơi. Qua Tùng Lâm, Các Bình biết Phương Thành có một người phụ nữ ở Thượng Hải, bởi vậy muốn gặp Tiểu Liên, đó mới là mục đích thật sự của chuyến đi này.
Ban ngày, họ loanh quanh trên những con phố lớn của Thượng Hải, nhưng những gì họ nghĩ và cảm nhận trong lòng thì lại khác nhau. Các Bình chỉ thấy những người đàn ông, đàn bà trên đường, những kiến trúc hùng vĩ và ánh đèn neon chói mắt. Đối với cô mà nói, thứ vui nhất là có thể ăn được đồ ăn Nhật Bản chính tông ở những tiệm ăn trong thành phố này. Nhưng mỗi khi cô nhìn thấy cảnh tượng vào giờ tan tầm, rất nhiều người vì tranh nhau một chiếc taxi mà cãi nhau và những mảnh giấy rác bay trên đường thì cô lại lắc đầu. Nhưng đối với Tùng Lâm hơn 50 tuổi mà nói, bà lại phát hiện ra mọi người đã biết nói “xin lỗi”, bà nhìn thấy một hiện tượng rất nực cười, có người đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ chuyển sang màu xanh, bà nhận ra trong lòng họ đều rất muốn đi qua, cho tới khi một người nước ngoài vượt đèn đỏ để sang đường thì những người khác cũng đi theo ông ta, hình như người nước ngoài đi trước chính là người thay họ nhận tội vậy. Tùng Lâm bắt đầu cảm thấy kinh ngạc với thành phố này, ngay cả những bà già trên phố cũng chải gọn gàng mái tóc mình. Bà cảm thấy đây đã không còn là thành phố gian khổ mà bà từng sống, không khí thời thượng của mọi người và những chiếc xe đắt tiền qua lại trên phố đã phá vỡ mọi ký ức của bà về thành phố này, nơi này đâu đâu cũng tràn ngập không khí giống như ở Tokyo, chỉ có điều tiết tấu chậm hơn Tokyo một chút.
Họ bước vào một trung tâm thương mại lớn, ở đại sảnh nơi này đang tổ chức một buổi biểu diễn model, Các Bình nhìn người mẫu duy nhất trên sân khấu, trong lòng chỉ có một chữ: Thường. Tùng Lâm nói với cô, đây là buổi triển lãm của một công ty va li, mà công việc kèm theo của Các Bình lần này chính là để xem ở Thượng Hải có sản phẩm nào phù hợp để cô nhập khẩu, thế là cô hỏi nhân viên ở đó:
- Ai là người phụ trách của các anh?
Nhờ sự phiên dịch của Tùng Lâm, nhân viên ở đó chỉ vào người phụ nữ trên sâu khấu, nói:
- Chính là cô ấy.
- Cái gì? – Suýt chút nữa thì Các Bình đã chế giễu nhân viên, nói. – Cô ấy là gì?
- Cô ấy là Tổng giám đốc của công ty chúng tôi. Đây là danh thiếp.
Một lát sau, người mẫu trên sân khấu bước xuống, nhân viên vội vàng khoác một chiếc áo len lên đôi vai trần của cô, nói:
- Tổng giám đốc Khổng, có hai quý bà người Nhật muốn nói chuyện với cô.
Khổng Tình Nhiên mở lớn mắt nhìn hai người, trong lòng nghĩ, thì ra là đến bàn chuyện làm ăn, nhưng cô ta rất thích cảm giác được người ta chờ và mời mọc, thế là nói:
- Tôi là tổng giám đốc của công ty XX, hai người có việc gì không?
Lớp phấn dày bịch trên mặt Khổng Tình Nhiên vừa mới cử động đã như bị vỡ ra, cô ta yểu điệu ngồi xuống. Trong lúc phiên dịch, Tùng Lâm không ngừng quan sát Khổng Tình Nhiên, bà cảm thấy dáng vẻ và sự kiêu ngạo của Khổng Tình Nhiên lúc này cứ như một cô bé con mặc quần áo của người lớn, rất nực cười.
Các Bình nói:
- Ở Nhật Bản, chưa bao giờ tôi thấy tổng giám đốc nào lại làm người mẫu luôn như thế này.
- Có gì không đúng đâu? Ở Nhật Bản có phải là phân công công việc rõ ràng lắm phải không? – Khổng Tình Nhiên hất cằm, kiêu ngạo trả lời.
Các Bình móc danh thiếp của mình ra đưa cho Khổng Tình Nhiên rồi nói:
- Chúng tôi đang tìm một nhà cung ứng có thể xuất khẩu sản phẩm sang Nhật.
- Vậy sao? – Khổng Tình Nhiên lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên. – Chúng ta lên quầy bar trên lầu nói chuyện, tôi mời.
Các Bình nhìn bà Tùng Lâm, trong lòng bà thực ra không muốn, nhưng không tỏ thái độ gì.
Họ tới quầy bar đó. Khổng Tình Nhiên vẫn mặc bộ đồ diễn xuất bắt mắt, khiến mọi người đều nhìn cô ta một cách kỳ quái. Các Bình gọi một ly hồng trà, Tùng Lâm thì uống nước quả, còn Khổng Tình Nhiên thì gọi ly Margaret, vừa uống vừa say đắm nói kiệt tác của một bartender người Los Angeles dành tặng cho người tình của mình. Cô nhìn ly R*ợ*u trong tay, trong đó là gương mặt hóa trang rất đậm. Từ sau khi lên làm Tổng giám đốc, cái thói ham hư vinh của cô ta lại càng thêm nặng, ngoại trừ màn làm người mẫu trên sân khấu ban nãy, cô ta còn quay phim quảng cáo tuyên truyền cho sản phẩm của công ty.
Các Bình nói qua suy nghĩ và yêu cầu của mình, Khổng Tình Nhiên chỉ máy móc lắng nghe và ậm ừ vài câu, chưa chờ bà Tùng Lâm phiên dịch xong đã nói:
- Ngày mai tôi bảo trợ lý đến bàn chuyện cụ thể với hai người, rồi bảo cô ấy báo cáo lại với tôi, khi nào mọi người bàn chuyện tương đối rồi thì chờ tôi quyết định là được. Chuyến đi này của hai người có tìm thêm nhà cung ứng nào khác không?
- Thực ra tìm nhà cung ứng không phải là mục đích chính của chúng tôi. Chúng tôi chủ yếu là tìm một người.
- Ai vậy? Nam hay nữ? Cô nói cho tôi biết, tôi giao thiệp rộng lắm, quen quá nửa giới thượng lưu ở Thượng Hải, có khi người đó tôi cũng biết. Nhưng nếu các người muốn tìm một người không nổi tiếng thì tôi chịu không giúp được.
- Là một người phụ nữ tên Tiểu Liên. – Nói rồi, Các Bình lấy ảnh ra.
Tùng Lâm nhìn hành động của Các Bình, trong lòng thấy hơi hoang mang, bởi vì Các Bình chưa bao giờ nói mục đích chuyến đi của mình lần này là tìm Tiểu Liên. Các Bình nhìn Tùng Lâm đang ngỡ ngàng cạnh mình, nói bằng tiếng Nhật:
- Dì sao thế ạ?
- Sao con lại có ảnh? – Bà Tùng Lâm dùng tiếng Nhật hỏi lại.
Còn chưa kịp chờ Các Bình trả lời, Khổng Tình Nhiên đã vỗ bàn ngay:
- Người đàn bà này tôi quen lắm, cô ta là Tổng giám đốc công ty Liên Pháp, sống ở ***, số di động ***.
Thực ra bà Tùng Lâm không muốn phiên dịch, bà nhìn Khổng Tình Nhiên, có một cảm giác lạnh lẽo. Các Bình thấy bà Tùng Lâm không nói gì, nhưng biểu cảm và động tác của Khổng Tình Nhiên thì cô cũng đoán được ít nhiều, bèn nói với bà Tùng Lâm:
- Dì mau dịch đi. Chức trách của dì là phiên dịch mà! Nếu không dì việc gì phải cùng con tới đây?
- Cô ấy quen Tiểu Liên. – Tùng Lâm nói từng tiếng một.
- Thế thì dì nói với cô ấy, nếu có cách nào khiến Tiểu Liên sụp đổ, con hứa sẽ giao quyền đại lý ở Trung Quốc của công ty ta cho công ty cô ấy. – Các Bình nói thẳng.
Bà Tùng Lâm kinh ngạc rồi bắt đầu run rẩy, không biết phải mở miệng như thế nào, lưỡi bà như đã bị khóa chặt lại, trong lòng bắt đầu bất an, tờ giấy trong tay bị vò nát nhàu nhĩ. Cuối cùng bà vẫn nói:
- Cô Khổng, cô ấy nói…
Một ngày sao Tết âm lịch, Tiểu Liên muốn tới xem Lý Chúng quản lý như thế nào, bèn tới nhà hàng. Vừa mới bước vào sảnh nhà hàng, cô đã thấy Trì Vĩnh và một vài người bên cạnh anh ta. Họ ăn mì và canh sườn khoai tây, khói bốc nghi ngút. Cô đứng một lúc lâu, sợ mình nhìn nhầm, nhưng càng chớp mắt thì lại càng rõ ràng. Khi Trì Vĩnh ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy cô, anh ta lập tức buông đũa, đứng lên, lại gần, đưa tay ra và nói:
- Chào em, lâu lắm không gặp em, em là bà chủ ở đây đúng không?
Tiểu Liên không đưa tay ra, khóe miệng cứng đơ. Cô nhìn anh một lát, trong túi của chiếc áo com lê màu xanh đậm cài một cái Pu't, chân xỏ trong một đôi giày da trắng, trông giống như một gã thân sĩ rởm đời không hiểu gì về thời trang nhưng cố tỏ ra là mình hiểu.
Anh ta rút tay về, nói:
- Anh đưa vài người bạn đến đây, để anh giới thiệu cho.
Anh ta lại cúi lưng mỉm cười, cô cũng không tiện tỏ ra lạnh nhạt, bèn theo anh ta đi về phía đó. Anh ta đưa tới hai người, một là phóng viên của một tờ báo nào đó khá có tiếng, một người là bạn gái của phóng viên đó, làm việc ở một doanh nghiệp của Pháp mà họ nói là rất nổi tiếng. Tiểu Liên từng chào hỏi không ít khách hàng, bất kể họ tốt hay xấu, cô đều ứng phó rất tự nhiên, nhưng ngồi bên cạnh Trì Vĩnh, cô cảm thấy khó chịu. Anh ta hỏi xin danh thiếp của cô, cô nói nếu có việc gì thì có thể gọi điện thoại tới đây, họ sẽ báo lại cho cô. Cô nghĩ, cũng may là Đại Vân đi rồi, nếu không Đại Vân mà ở đây thì cục diện không biết sẽ biến thành thế nào?
Cô hỏi anh ta:
- Gần đây anh bận làm gì?
- Gần đây? Anh mở một công ty văn hóa, tổ chức diễn xuất, xuất bản sách.
- Không chơi cổ phiếu nữa à?
- Giờ đây tình hình không tốt lắm, còn phải điều chỉnh, nên không còn chơi nhiều nữa. Người Mỹ người ta cũng phải mất hai mươi lăm năm mới lên được hơn tám nghìn điểm, chúng ta còn phải chờ, chờ đợi công ty quản lý vốn vận hành tốt hơn, chờ các biện pháp hỗ trợ doanh nghiệp nhà nước, thị trường bây giờ đã có sự nhảy vọt về chất, sau này chắc chắn sẽ phát triển ổn định.
Anh ta còn muốn nói về kết luận của các chuyên gia cổ phiếu, nhưng bị ánh mắt khinh miệt của cô khiến cho ngậm miệng lại. Anh ta hỏi cô:
- Thế còn em?
- Mở một nhà hàng, làm buôn bán nhỏ, không tài giỏi được như anh, cũng không có khả năng hô mưa gọi gió như anh.
Anh đưa cho cô một ***, cô lắc đầu từ chối, anh kinh ngạc hỏi:
- Chẳng phải trước em vẫn *** trước mặt anh sao?
- Woa, thì ra hồi trước hai người thân nhau lắm hả? – Người phóng viên phát hiện ra một đề tài phỏng vấn, khiến Tiểu Liên thấy khó chịu trong lòng.
- Đúng thế, đúng thế. – Trì Vĩnh gật đầu như bổ củi rồi ***. Cô liếc nhìn tư thế của anh ta, chẳng khác gì với trước đây, nhưng trong lòng cô sớm đã không còn thấy hấp dẫn nữa rồi. Thậm chí, cô còn không hiểu sao ngày trước mình lại hy sinh tất cả để yêu con người này. Ngày trước, cô hy vọng thời gian dừng lại khi anh ta ***, giờ cô chỉ hận là mình không thể dập tắt *** đó, để anh ta đừng lãng phí thời gian.
Lúc này, qua cánh cửa kính, họ nhìn thấy một chiếc Volvo đậu lại trước cửa nhà hàng, sau đó là một người đàn ông cao lớn bước ra, bên trong cái áo jacket màu vàng cam là một cái áo len màu xám đậm. Anh vào cửa, thấy Tiểu Liên bèn lại gần nói:
- Tiểu Liên, em có khách hả?
Tiểu Liên đứng lên, nói:
- Dick, anh tới rồi à? Để em giới thiệu, đây là Trì Vĩnh.
Trì Vĩnh cũng đứng lên, bắt tay với Dick, sau đó dùng bàn tay cầm thuốc móc trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho Dick, Dick cũng đưa danh thiếp cho anh ta. Sau đó Tiểu Liên nói:
- Anh Trì, tôi có chút việc, xin phép, mọi người cứ tự nhiên.
Sau khi rời khỏi đó, cô dặn dò Lý Chung vài câu rồi đi với Dick.
Cho tới khi ngồi vào trong xe, cô mới có phần trấn tĩnh lại. Cô móc tấm danh thiếp của Trì Vĩnh ra, trên đó có in dòng chữ Tổng giám đốc và Cổ đông của công ty văn hóa Hồng Đồ, cô nhắm mắt lại, trong lòng dường như có một dự cảm không lành. Dick hỏi cô:
- Em sao thế? Hình như không bình tĩnh lắm? Cái người tên Trì Vĩnh đó hình như cứ nhìn em mãi, có phải anh ta từng tán tỉnh em không?
- Tán tỉnh em? Ha ha, thật là nực cười.
- Em vốn là người rất phóng khoáng cơ mà, sao bây giờ lại như đang né tránh điều gì đó.
- Thật không? – Xem ra cô vẫn chưa đủ trưởng thành, cô nói. – Đừng nói nữa. Em cho anh biết một chuyện, Phương Thành ly hôn rồi.
- Cái gã này, kết hôn dễ dàng rồi lại nhanh chóng vứt bỏ cô tiểu thư nhà giàu đó.
- Khi yêu, có thể coi vết sẹo trên mặt là cái lúm đồng tiền, sau khi kết hôn, có thể coi cái lúm đồng tiền là vết sẹo. Anh nghĩ xem, ngay cả nữ thần tình yêu Venus và thần hôn nhân Juneau trong thần thoại Hy Lạp còn không đội trời chung huống hồ là người phàm chúng ta. Thế nên em cho rằng, có tình yêu chưa chắc đã có hôn nhân, bởi vì cái trước thì là hư, còn cái sau mới là thật. Có hôn nhân, đương nhiên sẽ có tình, bởi vì sống lâu thì sinh tình, đương nhiên có thể là tình thân chứ không nhất định là tình yêu, bởi vậy mới có rất nhiều người héo mòn trong hôn nhân.
- Lý luận ở đâu thế?
- Lý luận của Tiểu Liên, nghiêm cấm ăn cắp bản quyền. Ha ha…
Bỗng dưng xe phanh gấp lại, tiếng cười của cô vụt tắt. Thì ra có một người tàn tật không biết ở đâu ra đi băng qua đường. Các tài xế đều đang chờ anh ta, anh ta lê đôi chân nặng nề, giống như một người gù, khiến ai nhìn cũng phải đau lòng, cả cái ngã tư yên tĩnh lại. Tiểu Liên thẫn thờ nhìn hàng xe dài nối đuôi nhau chờ đợi người đàn ông tàn tật qua đường, bỗng dưng có một chiếc xe không dừng lại, suýt nữa thì khiến người đàn ông bị ngã. Cô cảm thấy sợ hãi thay người đó, cái cảm giác hốt hoảng đó mãi không tan biến, cô nhớ lại người từng ký hiệp ước với ma quỷ, ma quỷ cũng thích được nịnh bợ, không biết họ đã hủy bỏ hiệp ước hay chưa?
Hai tuần sau, một người bạn trong giới làm ăn tên Vương Châu Quyến đến tìm Tiểu Liên. Vương Châu Quyến làm việc ở một công ty mậu dịch hợp doanh, họ quen nhau qua sự giới thiệu của chị họ Tiểu Liên, chị họ cô đã giới thiệu rất nhiều khách hàng Đông Nam Á để lấy tiền hoa hồng.
Cô ấy tới văn phòng của Tiểu Liên, nói là có việc cần nhờ. Cô mở một quán R*ợ*u ở khu Bắc, nhưng tình hình kinh doanh không tốt lắm, nhà lại bị dột, cần phải cải tạo lại, nhưng hiện nay đang thiếu tiền nên đành mượn Tiểu Liên một chút để dùng tạm. Tiểu Liên luôn cảm ơn sự giúp đỡ của Vương Châu Quyến ngày trước, cô cũng muốn làm việc gì đó cho người bạn này. Giờ bạn gặp khó khăn, cô nên giúp đỡ. Vương Châu Quyến lại nói, cô làm kinh doanh đặc biệt, đó là làm ăn bằng nhãn hiệu của người ta, giống như người Mỹ mở McDonald, nhưng ai ngờ việc kinh doanh lại không tốt như dự đoán, cô lại ký hợp đồng năm năm với tổng công ty, giờ không thể rút ra giữa chừng được.
Vương Châu Quyến thấy Tiểu Liên còn đang suy nghĩ thì yêu cầu cho mình vay một trăm nghìn nhân dân tệ, lại nói là chắc chắn cô sẽ viết giấy nợ, đảm bảo là trả hết trong vòng một năm, và hỏi Tiểu Liên có phải đang nghi ngờ cô không. Cuối cùng, Tiểu Liên vẫn đồng ý, bảo cô ngày kia tới lấy chi phiếu. Vương Châu Quyến nói với cô tên công ty mẹ xong bèn rối rít cảm ơn cô rồi ra về.
Lẽ ra vay tiền là chuyện rất bình thường, nhưng thực tế đã khiến nhiều người trở thành “đứng vay tiền, quỳ đòi tiền”, nhưng Tiểu Liên không tin Vương Châu Quyến lại là người như thế.
Hôm hẹn lấy chi phiếu, Vương Châu Quyến xuất hiện ở văn phòng Tiểu Liên từ sớm. Khi cô nhận tấm chi phiếu trong tay, nụ cười cô nở rạng rỡ. Lại rối rít cảm ơn một hồi nữa, luôn miệng nói sau này sẽ giới thiệu khách cho nhà hàng của Tiểu Liên. Thực ra việc giao dịch giữa cô ta và Tiểu Liên càng ngày càng ít, bởi vì một vài khách hàng đã xây dựng mối quan hệ cố định với Tiểu Liên, nhưng cô vẫn chia chút phí hoa hồng cho Vương Châu Quyến.
Phải chờ Tiểu Liên nhắc nhở, Vương Châu Quyến mới viết giấy nợ, trên giấy nợ viết là vay tiền để duy trì hoạt động kinh doanh của quán R*ợ*u, thời hạn vay là một năm.
Trì Vĩnh gọi điện thoại, hy vọng được mời Tiểu Liên một bữa cơm. Cô không đồng ý, nói trừ phi một mình anh ta tới nhà hàng cô.
Một buổi tối một tuần sau đó, anh đến thật. Việc làm ăn của nhà hàng rất tốt, họ đành phải ngồi trong một gian của khu đồ ăn Nhật. Ngày trước khi còn ở bên nhau, Tiểu Liên không biết nấu nướng nhưng cũng ra sức thể hiện tay nghề trước mặt anh, giờ cô đã biết cách rang gà và làm sushi rất ngon, nhưng cô lại không có hứng thú thể hiện nữa. Cô hỏi anh có việc gì, anh nói mọi người đều là người trong giới làm ăn, có thể kết bạn với nhau, thi thoảng liên lạc để mở lối cho nhau đi. Sau đó anh ta cười, tiếng cười nghe thật xa lạ.
Cô nói:
- Tôi chẳng là gì của anh cả, tôi với anh không còn liên hệ gì nữa, sau này cũng thế. Lĩnh vực kinh doanh của tôi với anh cũng khác nhau. Anh làm về văn hóa, anh quen biên tập viên, phóng viên, nhà văn, người mẫu. Còn tôi làm về thương nghiệp, chỉ biết giao tiếp với thực khách, công ty nhập khẩu hay lãnh đạo các nhà xưởng, giữa chúng ta chẳng có con đường nào để mở cho nhau cả.
Anh ta châm thuốc, cau mày lại. Cô nhìn anh ta, trông đã già đi rất nhiều. Cô hầu như không dùng loại mỹ phẩm đắt đỏ nào, nhưng vì luôn tích cực đầu tư vào công việc nên giờ trông cô vẫn rất trẻ trung.
Phải có tới năm phút họ không nói gì với nhau. Cô nhớ lại trước kia, có lúc anh ta chỉ mải mê xem VCD mà bỏ mặc cô, khiến cô lo sốt vó. Anh ta lúc nào cũng coi sự cuồng ngạo và kiêu hãnh là tự tin, nhưng lần này anh ta đành chịu lép vế. Thấy cô không nói gì, anh ta chỉ biết lắc đầu.
Cô nói:
- Lần này coi như tôi mời anh, sau này đừng có tới tìm tôi.
- Anh tiễn em về nhé?
- Ngồi trên cái Cadillac của anh hả? – Cô hỏi.
- Tiểu Liên, em vẫn còn nhớ sao? Chiếc xe đó là anh với em cùng đi xem.
Anh ta đặt tay lên đù* cô, định làm một động tác thật ***. Cô không nói gì, rồi đứng lên nói:
- Anh muốn tìm ai thì đi tìm người đó đi. Tạm biệt.
Sau đó, cô thay giày rồi rời khỏi căn phòng. Cô biết quan hệ xã hội quyết định chất lượng cuộc sống của con người, anh ta là người thiếu cái gì thì giả vờ là mình có thứ đó, thế nên cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với Trì Vĩnh, cho dù là lúc nào và ở nơi nào.
Một tuần sau, Tiểu Liên nhận được một bức thư chuyển phát nhanh của Vương Châu Quyến, trong thư nói, quán R*ợ*u của cô ta phá sản rồi, bởi vậy không thể nào trả nợ được, đồng thời gửi theo một bản phô tô công chứng chứng nhận phá sản của tòa án, ý là không thể nào trả được khoản nợ. Cô nghe như sét đánh bên tai, sao có thể như thế được? Cô gọi điện cho Vương Châu Quyến, nhưng đồng nghiệp của Vương Châu Quyến nói cô ta vừa xin nghỉ phép rồi. Tiểu Liên cầm tờ giấy ghi nợ ra, chẳng nhẽ thực sự vì phá sản nên nó trở nên vô dụng rồi hay sao?
Cô nói chuyện này cho Dick nghe, anh nói chắc chắn trong đó có gì đó mờ ám.
Cuối tháng ba, hoạt động bán hàng của một nhãn hàng TL của công ty Liên Pháp tổ chức rất thành công. Cô rất cảm ơn những cô gái ngoài hai mươi tuổi đã làm việc rất nghiêm túc. Đương nhiên, cô cũng là người chị tri tâm của họ, cùng họ trò chuyện về tình yêu và cuộc sống. Cô thích nhất một cô gái tên Tuyết Phi, vẫn đang học năm thứ nhất đại học, mẹ cô vừa giới thiệu cho cô một người Hồng Kông, người ta rất thích cô và đã xây dựng mối quan hệ tình yêu. Khi nói chuyện, chất giọng của cô rất cuốn hút, gương mặt còn vương nét trẻ con, mặc dù một tháng mới gặp người Hồng Kông kia một lần, nhưng cô vẫn rất ngoan ngoãn, giữ gìn bản thân.
Một lần, Tiểu Liên mời những cô gái này đi ăn, họ cụng ly chúc mừng, vô cùng vui vẻ. Cô cảm ơn họ đã làm việc giúp cô vào lúc rảnh rỗi, và hy vọng hai bên sẽ tiếp tục hợp tác.
Tuyết Phi nói:
- Chị Tiểu Liên, chị biết không? Bọn em không thể hợp tác với chị được nữa.
- Đúng thế, bọn em không thể vi phạm hợp đồng được. – Một cô gái khác mặt đỏ hồng làm ra vẻ nghiêm túc nói.
Tiểu Liên không hiểu họ ký hợp đồng với ai, bèn hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Gần đây có một người đàn ông tới tìm bọn em, anh ấy mở công ty văn hóa, nói là dạo này đang có cuộc thi tìm kiếm ngôi sao mới trên ti vi do công ty anh ấy tổ chức, các người mẫu ký hợp đồng với công ty anh ấy đều có thể tham gia và có cơ hội nổi tiếng. Bọn em tới văn phòng của họ rồi, thấy rất nhiều ảnh của các ngôi sao và một studio rất chuẩn, anh ấy với nhiếp ảnh gia nói mấy đứa bọn em vừa xinh đẹp vừa thông minh, rất có tiền đồ phát triển. Nhiếp ảnh gia còn chụp cho chúng em mấy tấm ảnh.
- Người đó tên là gì?
- Tên là Trì Vĩnh, nói là bạn thân của chị, công ty của anh ấy là Công ty văn hóa Hồng Đồ. – Một cô gái khác tranh trả lời.
Tuyết Phi nói tiếp:
- Bọn em hy vọng có thể trở thành người mẫu của công ty anh ấy, như thế thì sẽ được huấn luyện chính quy và được quay quảng cáo, thậm chí còn có cơ hội đóng phim, bọn em vẫn luôn mơ ước được làm nghề này. Anh ấy bảo mỗi người bọn em trả trước bốn nghìn năm trăm tệ tiền bảo đảm và hai nghìn tệ tiền chụp ảnh.
- Bọn em trả chưa?
- Bọn em đều trả rồi.
- Thật sao? Sao các em lại dễ dàng tin lời anh ta thế?
- Công ty của anh ấy làm việc rất nghiêm túc, tiếng phổ thông của anh ấy cũng rất chuẩn, còn nói mấy câu tiếng Anh với tiếng Nhật nữa, xem ra có vẻ là người có văn hóa. Mấy chị người mẫu còn giới thiệu với bọn em. Tóm lại, anh ấy là người sẽ giúp bọn em nổi tiếng. Bọn em có gì phải nghi ngờ nữa chứ? – Tuyết Phi vừa nhai miếng thịt trong miệng một cách ngon lành vừa nói lên suy nghĩ của mình.
- Trên hợp đồng của các em viết thế nào?
- Trên đó viết bọn em sẽ trở thành người mẫu hợp đồng của Công ty văn hóa Hồng Đồ, sau này sẽ được bồi dưỡng có hệ thống và có cơ hội biểu diễn.
- Nói cụ thể hơn chút.
- Chẳng còn gì nữa, trên hợp đồng chỉ ghi mấy chữ đó thôi. – Cô gái đỏ mặt nói. – Nhưng anh ấy hứa sẽ thông báo cho bọn em nội dung bồi dưỡng, ví dụ: tập thể dục, thanh nhạc, rồi cả đàn piano nữa, nửa năm sau còn đóng quảng cáo, thậm chí là có cơ hội đóng phim.
- Hứa? Sao những gì anh ta nói bọn em không nghi ngờ chút gì vậy?
- Anh ấy chẳng phải là bạn thân của chị sao? Anh ấy còn cho bọn em xem ảnh của hai người. Mùa hè năm kia chụp ở Thanh Đảo, anh ấy nói chị tới đó thăm anh ấy.
Tiểu Liên buông đôi đũa trong tay xuống. Ha ha, thì ra lại có một việc thú vị như thế! Bức ảnh đó họ chụp khi ở sân bay Thanh Đảo, vì cô ép là phải giữ lại một kỷ niệm giữa hai người nên mới chụp, không ngờ giờ đây nó lại là công cụ để anh ta lợi dụng những người không biết chuyện. Cô nhìn những cô gái đang tuổi thanh xuân hừng hực sức sống, bất giác có cảm giác thương hại. Kinh nghiệm của họ quá ít, dễ dàng vì cái đẹp trong thế giới tưởng tượng của mình mà quên mất một mặt đen tối của cuộc sống.
Bữa cơm mở đầu vui vẻ nhưng lại kết thúc trong nỗi buồn. Tiểu Liên không dám đả kích vào lòng tích cực đang dâng cao của các cô gái, nhưng lại không tránh khỏi cảm giác sợ hãi và căng thẳng. Trái tim còn chưa chín chắn của họ sao có thể đối diện với những đả kíc*** nề như thế? Lẽ ra họ phải học đại học thật chăm chỉ, nhưng giờ đây lại rơi vào một thế giới xanh xanh đỏ đỏ đầy bất trắc, sao có thể yêu cầu họ đừng đánh mất phương hướng?
Lúc chia tay, Tuyết Phi vẫn còn rất vui vẻ, có thể cô ấy sẽ ghi lại tâm trạng của mình lúc này vào nhật ký. Vẻ đẹp sinh động của cô gái trẻ tuổi như một đòn đánh mạnh vào trái tim đã không còn trẻ trung của Tiểu Liên. Dõi theo bóng dáng họ vừa đi vừa cười, ngay cả cơn gió mùa xuân cũng mỉm cười.
Cô nhớ tới Dick, bèn gọi anh. Anh nói mình đang trong một quá R*ợ*u ở trung tâm thành phố, cô tới đó. Vừa bước vào quá, bóng tối đã khiến cô không thể phân biệt được phương hướng, cũng không tìm nổi Dick. Cô ngồi xuống một chỗ, nhìn rất nhiều người. Ba cô gái ngồi vây quanh một anh chàng da đen cao lớn và nói chuyện bằng tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh, sau đó họ lần lượt khiêu vũ với anh ta, những động tác uốn éo vô cùng khoa trương; một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ là người Trung Á ngồi với một cô gái Trung Quốc xinh đẹp và trò chuyện vui vẻ, hình như đang làm trắc nghiệm tâm lý, hai người ban đầu ngồi đối diện với nhau, cuối cùng thì ngồi sát vào nhau; còn có một đôi nam nữ đang mải miết hôn nhau mà quên hết tất cả, tiếng nhạc khiến họ càng thêm H**g phấn, càng quên mất mình đang ở chỗ đông người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc