Nấc Thang Hạnh Phúc - Chương 09

Tác giả: Diệp Chi Linh

- Có phải cô rất ngạc nhiên với hành vi của bạn mình không? – Anh hỏi cô.
- Một chút. Nhưng không liên quan gì tới tôi cả.
- Có thể trong một ngày đặc biệt như thế này sẽ có chuyện đặc biệt xảy ra. Nếu con người không có sự nhiệt tình, kích động thì đâu còn là con người? Ngày trước tôi cũng từng làm rất nhiều chuyện mà tự lo cho rằng khắc cốt ghi tâm, tới cuối cùng rồi hình như cũng quên đi cả. Có rất nhiều việc từ lạ kỳ biến thành bình thường, ví dụ như ôtô, nó từ tượng trưng của người giàu rồi biến thành một công cụ tất yếu của nhân dân bách tính, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Tiểu Liên, cô rất truyền thống. Tiền bạc chẳng có gì là không thẩm thấu được, chỉ cần thiếu cái gì thì có thể dùng tiền mua được thứ đó. Có một lần tôi ở San Francisco nhìn thấy bên cửa sổ của một cửa hàng có rất nhiều người chen chúc, tôi lại gần xem, thì ra là có một người máy nam rất đẹp đang chuyển động, tôi ca ngợi sự tuyệt diệu của kỹ thuật, ghé mắt nhìn kỹ, người đó lè lưỡi với tôi. Tôi giật mình, thì ra là người thật. Cái gì hiếm thì quý, những hành động máy móc đó của anh ta chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền, cũng giúp cửa hàng có thêm thu nhập. Tôi luôn cảm thấy mùi vị tiền bạc ở Mỹ quá nặng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi lựa chọn rời đi.
- Anh ở đây chẳng lẽ không cảm thấy mùi vị của tiền bạc cũng quá nặng sao?
Dick không trả lời, trong xe yên lặng khoảng nửa phút.
Cô nói:
- Tôi không biết anh có đọc Khúc ca đêm Giáng sinh của Dickens hay không, nhân vật chính vì kiếm tiền, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng đánh mất cả bạn bè và gia đình, bóng đêm Giáng sinh tới gần đã gọi thức anh ta, lúc đó anh ta mới đi ra khỏi cái vòng nhỏ của riêng mình.
- Có lúc tôi cảm thấy người không qua giàu còn biết hưởng thụ niềm vui hơn cả người giàu có.
Họ nói chuyện và nghe nhạc, chẳng mấy chốc đã tới cửa nhà cô, cô để lại cho anh số điện thoại, đang định đi thì anh thò đầu ra nói:
- Tiểu Liên... nhớ nhé, đừng buồn, vui lên một chút, hãy sống thật vui vẻ!
Trong suốt mấy tuần nay, Tiểu Liên bận tối mắt tối mũi vì chuyện của nhà hàng. Cô đã học được cách quên Chương Minh nhanh chóng. Từ nhập hàng, vận chuyển tới thanh toán hóa đơn, hầu như ngày nào cô cũng phải thức tới mười hai giờ đêm. Ngày hôm sau còn phải vừa ăn sáng vừa vội vàng bắt xe buýt đi làm. Khi hoạt động của nhà hàng dần đi vào quỹ đạo, cô đã quen biết không ít người nước ngoài. Họ thích gọi một vài món ăn Thượng Hải ở nhà hàng của Tiểu Liên, họ thích nhân vật Lucy trong bộ phim cũ Tôi yêu Lucy, cô bèn đi mua những đĩa nhạc kinh điển và cùng họ bàn luận về nó, để họ cảm nhận được niềm vui khi tới với nhà hàng của cô. Cô cũng hiểu, làm ăn thực ra chính là làm người.
Có lúc cô nghĩ, người nước ngoài ở Thượng Hải hơn một trăm năm trước, chẳng có ai không cho rằng mảnh đất này cuối cùng rồi sẽ bị họ chinh phục, họ coi tập tục của người Trung Quốc là trò đùa, coi tôn giáo của người Trung Quốc là man di, đối với hoạt động thương nghiệp, cũng chỉ thông qua Đại lý úy Quốc. Nhưng giờ đây, thời thế thay đổi, mọi người vẫn hưởng thụ tất cả mọi thứ ở đây.
Cô yêu thế giới này, yêu những người bạn này, cũng yêu những điều bất ngờ nối tiếp nhau khiến cuộc sống của cô thêm kịch tính.
Cô có một cô bạn gái người Tây Ban Nha tên là Marita, Marita sống ở bên bờ biển Baarcelona, mái tóc dài như những con sóng của biển, trông thật quyến rũ. Cô có một vẻ ngoài xinh đẹp đậm chất Latin và lối nói chuyện thông minh, duyên dáng. Cô cho Tiểu Liên xem ảnh của một cô bé, đó không phải là con gái của cô, mà là con gái của em trai cô. Marita đi khắp Thượng Hải suốt một ngày trời chỉ để mua một chú gấu trúc đồ chơi cho cháu gái. Khi cô rời khỏi Trung Quốc, Tiểu Liên chạy tới chợ hoa lớn nhất Thượng Hải để mua hoa, một bó hoa gồm nhiều loại kết hợp với nhau, rất rực rỡ, khiến Marita cảm động rơi nước mắt. Tiểu Liên nhìn cô đi vào sân bay, vẻ đẹp của cô vì có bó hoa mà càng thêm thanh khiết, cho dù không thể gặp lại nhau nữa cũng khiến Tiểu Liên khó quên.
Còn có một số người nước ngoài nữa đưa vợ hoặc bạn gái của mình tới, nhưng vẫn rất nhiệt tình nhảy Sha la la với con gái Trung Quốc.
Mỗi khi khúc nhạc chầm chậm cất lên là lại có vài người đàn ông nước ngoài đã ngoài năm mươi dìu vợ của họ lên sàn nhảy. Họ từng là những cặp oan gia tương ái, giờ đây đã trở thành những đôi uyên ương hạnh phúc, từ Mỹ tới Trung Quốc vẫn có thể nhảy cùng nhau, ôm ấp nhau khiến con gái Trung Quốc vô cùng ngưỡng mộ. Thực ra ở Mỹ, vợ chồng cùng làm việc nhà là điều rất bình thường. Có lúc Tiểu Liên dạy họ nói tiếng Trung, họ đọc những câu đại loại như “đòn gánh dài, ghế băng rộng”, “phượng hoàng đỏ”, giống như những cô bé cậu bé ở nhà trẻ, họ không sợ nói sai, mọi người vui vẻ mới là điều quan trọng nhất. Thực ra, không tồn tại sự khác biệt tuyệt đối giữa mọi người, vợ thì luôn yêu chồng, bố mẹ thì luôn yêu con cái, sự khác biệt giữa các nước chỉ là về thói quen sống và phong tục tập quán, còn sự phán đoán về cách đối nhân xử thế và đạo đức ( ngoại trừ những nhân tố chính trị) thì hầu như không có sự khác biệt.
Khát vọng của người khác cũng là khát vọng của bạn. Khát vọng được khỏe mạnh không già, khát vọng tình yêu lâu dài, khát vọng chu du khắp thế giới, khát vọng có được vẻ đẹp say mê lòng người, đây chính là thế giới đại đồng.
Tiểu Liên thích trò chuyện với Đạn Vân, vì sau lần trải qua nỗi đau tình cảm, cô càng ngày càng phát hiện ra tình bạn với những cô bạn gái vô cùng đáng giá. Khi họ có thời gian, họ sẽ đi xem kịch, triễn lãm tranh, hiệu sách. Có lúc họ sẽ nói chuyện về tình yêu.
Địa điểm trò chuyện có thể là vườn hoa, có thể là trên đường, cũng có thể là trong một quán McDonald dọc đường đi, địa điểm không quan trọng.
- Có lúc xem một vài bộ phim cũ của Katherine Hepbum và Ingrid Bergman luôn thấy cảm động sâu sắc vì cái không khí đó. Haizz, tình yêu mà họ kể thật bình dị nhưng lại khó có thể có, yêu tới cùng có lẽ là lý giải và tin cậy cũng như ỷ lại hoàn toàn, có lẽ đó mới là sự thăng hoa tinh thần đúng nghĩa. Cũng giống như truyền thuyết thời xuân thu, con gái của Tần Mục Công là Lộng Ngọc được gả cho Tiêu Sử, hai vợ chồng lên đài thổi tiêu, khiến trăm loài chim tụ họp, hai người cưỡi rồng cưỡi phượng, bay lên núi thành tiên. Còn trong cái xã hội này, có bao nhiêu người có thể đạt tới cảnh giới đó? Tình yêu chỉ là một từ, phụ bản của nó thì có hàng trăm, hàng vạn, nhưng tìm kiếm sự chung thủy là hy vọng vĩnh viễn của những người đang yêu, nếu không nó chỉ có thể duy trì được chút ấm áp ngắn ngủi. – Đại Vân nói, cô đội một chiếc mũ hiệu Kangol, cô cuộn vành mũ len, để lộ gương mặt xinh đẹp.
Tiểu Liên nói:
- Lúc đọc sách, đọc thần thoại Hy Lạp, truyền thuyết về nữ thần Hera, nữ thần trí tuệ Anthena và nữ thần sắc đẹp Venus, vì tranh đoạt quả táo vàng mà mời hoàng tử Troy phân định. Ba vị thần này đều đưa ra lời hứa, nữ thần Hera thì hứa cho tiền bạc, nữ thần trí tuệ, nữ thần sắc đẹp thì hứa cho người đẹp Helen, cuối cùng hoàng tử đã trao quả táo vàng cho Venus. Điều này chứng tỏ cho dù là ai cũng chịu khuất phục trước chữ tình, hơn nữa còn vì vậy mà sẵn sàng từ bỏ những thứ khác. Con người luôn giữ điều gì quan trọng nhất lại cho mình, nhưng với những lời nịnh nọt người tình thì ngoại lệ, người tình chính là điểm yếu của đối phương, trừ phi đối phương không yêu bản thân mình, nếu không điểm yếu này họ chấp nhận chịu đựng, đây là một định luật, cũng là cái giá của tình yêu.
- Đúng thế.- Đại Vân nói. – Con người ngày nay thông minh hơn vị hoàng tử kia nhiều, họ cho rằng người đẹp có rất nhiều, nhưng giang sơn của mình thì không dễ đoạt được, có giang sơn rồi sẽ có thêm nhiều người đẹp hơn. Họ đã xuyên tạc ý nghĩa của tình yêu, thứ họ yêu nhất là bản thân mình.
- Cậu cảm thấy nhà văn nào cắt nghĩa về tình yêu chính xác nhất? –Tiểu Liên hỏi.
- À, chắc là Trương Ái Linh. Bà ấy từng viết, tình yêu chỉ là sự tương phùng tình cờ và những tình cờ do sự tương phùng đó để lại, quan trọng là những ảnh hưởng này có thể khiến người ta cảm nhận được một niềm vui rất bình thường nhưng chân thực. Tình yêu không phải là một tình tứ, nó là động từ, nó không phải toàn bộ cuộc sống của con người nhưng nó có thể phản ánh rất tốt ý chỉ và sự độ lượng của một con người. Cảnh giới cao nhất của nó có lẽ là mỉm cười nhìn nhau trong sự ấm áp.
- Cậu và Fred đã đạt được tới mức đó chưa?
Đại Vân cười nhạt:
- Trong mắt người khác, tớ có rất nhiều bạn trai, nhưng tớ luôn cảm thấy đó không phải là phương thức sống mà tớ mong có. Tình yêu cần phải chung thủy và nghiêm túc, còn cần cả sự tự do và tin tưởng. Còn ưu điểm của sự độc thân là không cần phải tỉnh dậy trong vòng tay người yêu và đối diện với sự cô độc. Tớ với Fred, haizzz, chỉ cần tớ cố gắng là đủ rồi.
Đại Vân định nói gì đó rồi lại thôi, Tiểu Liên vỗ nhẹ tay cô, ra hiệu bảo cô nếu không muốn nói thì không cần nói tiếp nữa.
Trong những ngày đêm dài đằng đẵng, những cuộc trò chuyện của Tiểu Liên và Đại Vân đã đánh dấu những cảm xúc ngày càng rõ ràng của họ về cuộc sống tươi trẻ của mình, những cảm xúc này thường đi kèm với một chút đau khổ, nhưng cảm giác chân thực ấy lại khiến họ càng thêm trân trọng nhau.
Khi Tiểu Liên đang phấn đấu cho sự nghiệp mới của mình thì Chương Minh lại đang phải huấn luyện “cực khổ” dưới sự giám sát của Hùng Phong. Cô chuyển vào ở trong căn nhà hai phòng mà anh thuê của công ty, ban ngày thì làm một người phụ nữ của gia đình, ban đêm thì cam tâm ℓàм тìин phụ của anh.
Để rèn luyện hình thể, Hùng Phong chủ động tới trường múa mời một giáo viên hình thể, anh vừa tan ca là vội vàng theo giáo viên học tập, vừa đi lại phải vừa làm thế nào toát ra được vẻ nam tính, tự tin của mình. Để bồi dưỡng khí chất, anh thường cùng cô ra vào đại sảnh của khách sạn năm sao nổi tiếng ở Thượng Hải uống cà phê, quan sát cách ăn mặc và tư thế giao tiếp của những người sang trọng, hoặc xem phim của các nam minh tinh Holywood. Ở các phương tiện khác, những thứ anh cần học cũng rất nhiều, ví dụ như học nhạc, học thuộc điểu sữ và các tác phẩm của các nhà âm nhạc vĩ đại phương Tây, học hội họa, lý giải phong cách hội họa chủ yếu của các họa sĩ phương Tây, tìm hiểu về các địa danh nổi tiếng trên thế giới, chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, anh phải đọc hết một quyển sách dày cộp giới thiệu về những nơi này và phải trả lời rõ ràng từng câu hỏi có liên quan. Ngoài ra, anh còn phải học các tác phẩm triết học như tư tưởng của Ross, Cicero...
Mặc dù lần này cũng giống như Tết tới về quê anh phải tiêu không ít tiền nhưng Hùng Phong không mấy bận tâm. Thứ cô cần là vinh dự và sự thỏa mãn. Mấy ngày này, cô tỏ ra rất H**g phấn. Thứ nhất có thể nhìn thấy Thượng Hải, thứ hai là có cơ hội để gặp Tiểu Liên mà anh từng nhắc tới. Cô vẫn muốn bạn trai của mình là người nổi tiếng để mỗi lần xuất hiện đều nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Ông chủ của Tiểu Liên, Frank sắp phải đi.
Tiểu Liên vừa tốt nghiệp đại học đã vào công ty này. Khi đó, cô rất tự hào, chính Frank là người đầu tiên chỉ ra nhược điểm của cô.
- Sự kiêu ngạo của người trẻ tuổi chỉ có hại cho con đường trưởng thành của họ, mặc dù hiện nay họ không cảm thấy gì. Cô nghĩ đi, ngoại trừ vốn tiếng Anh giỏi, cô còn điểm nào hơn người nữa không?
Cô sững lại, bởi vậy cô không thể không coi trọng lời nói của ông.
Frank là một người Áo gốc Hoa, khi ngành dịch vụ ngày càng phát triển thì ông tới Mỹ làm việc ở một công ty truyền thông.
Ngày cuối cùng ông ở lại, họ ngồi trong phòng làm việc nói chuyện với nhau. Ông nói:
- Thực ra tôi không mấy luyến tiếc công ty này, nhưng người tôi yêu quý nhất chính là cô.
Tiểu Liên rất nhạc nhiên, ông chủ bình thường vốn nghiêm khắc và thận trọng hôm nay bỗng dưng lại nói câu đó. Từ ba tháng trước sau cuộc trò chuyện với giám đốc nhân sự, chất lượng công việc của cô từ trên ngọn núi rớt xuống tận vực thẳm. Trong công ty rất nhiều người lén lút chỉ trỏ nói xấu cô. Hoa Cần từ bộ phận khác chuyển đến càng coi thường thành tích suốt ba năm qua của cô. Tất cả những điều này đều là ý kiến của giám đốc nhân sự, còn Frank lại từng khuyên giám đốc nhân sự, nhưng giám đốc nhân sự có một quyền lực không thể coi thường trong công ty, ngay cả Frank là tổng giám đốc cũng rất khó làm được. Huống hồ khi đó Frank đang đàm phán về con đường sự nghiệp của mình với giám đốc nhân sự, bởi vậy càng không thể giúp được Tiểu Liên.
Tất cả những điều này Tiểu Liên đều đã phát hiện ra từ lâu.
- Tôi cảm thấy cô rất cẩn thận khi làm việc. Cùng với sự mở rộng nghiệp vụ công ty, năng lực của cô cũng không ngừng lên cao. Cô khác với người khác, người khác thích khoe khoang nhiều mặt khác của mình ngoài công việc, hơn nữa cái trào lưu này ngày càng thịnh hành. Mặc dù đây là công ty Mỹ nhưng trong phương diện dùng người lại hoàn toàn không giống một công ty Mỹ, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu cô còn muốn ở đây thì buộc phải học cách biểu hiện bản thân đúng lúc.
Ông nói tiếp:
- Nghe nói ở bên ngoài cô có một nhà hàng, đúng không? Không phải là tôi hỏi tội, đây là một chuyện rất bình thường và hợp lý.
- Tôi muốn biết vì sao ông lại biết. – Tiểu Liên chưa bao giờ nói chuyện này với bất kỳ ai trong công ty.
- Tôi cũng không rõ lắm về nguồn tin này, nhưng tốc độ đồn đại trong công ty thì cô không thể tưởng tượng được đâu. Rất nhiều người khi âm thầm khâm phục cô thì cũng nói cxấu cô. Tôi chỉ tình cờ nghe được mà thôi, giờ tôi sắp phải đi rồi, nhưng tôi buộc phải nói với cô, nhà hàng của cô sẽ có sự xung đột với công việc ở đây, cô phải nắm cho thật chắc.
- Ông có thể cho tôi một để nghị không?
- Tôi không biết cô thích cái nào hơn. Tôi cảm thấy cô có tài năng thiên phú trong việc lên kế hoạch, ưu điểm lớn nhất của cô là vừa có thể linh động vừa có thể kiên trì với nguyên tắc của mình, cô có khả năng giao tiếp với người khác. Tôi không thế nào chỉ đường cho cô, nhưng tôi có thể nói với cô một câu, môi trường đối với chúng ta mà nói không có lợi hay hại, nó chỉ cho chúng ta nguyên liệu và hạt giống lợi hại. Một công việc tốt chưa chắc là do cô làm, nhưng công việc của cô thì chắc chắn là có chỗ rất tuyệt. Còn nữa, thời gian trước có một cô gái tới công ty tìm tôi và giám đốc nhân sự, tôi không tin những gì cô ta nói. Mặc dù chị Trương bên nhân sự thì tin, nhưng tôi không tin. Tôi không biết giữa hai người có mâu thuẫn gì, nhưng ý thức tôi nói rằng tôi đừng tin.
- Ông luôn là một người rất lý trí, tại sao lại không tin?
- Chính bởi vì tôi lý trí, tôi biết phát đoán, mặc dù quá trình phân đoạn cũng rất đau khổ.
Frank từng nói với cô, băng đá vốn không có giá trị gì, nhưng thế kỷ XIX, Tudor chuyển băng đá tới hỏn đảo Triniadad thì giá trị của băng đá tăng lên rất nhiều.
Frank là ông chủ đầu tiên của Tiểu Liên, cũng là ông chủ rất có sức hút. Ông thâm trầm, hài hước, đối xử hiền hòa với mọi người, không bị khuất phục bởi vẻ hào nhoáng bên ngoài mà luôn quan tâm tới nội hàm và chiều sâu. Ông giỏi tư duy, khiêm tốn, thích làm việc chắc chắn. Ông rất khoan dung với nhân viên, nhưng cũng rất nguyên tắc, và luôn cho họ cơ hội được sáng tạo. Đối với những việc chi tiết, nếu nhân viên tiêu xài thích đáng, thành tích làm việc tốt thì họ đều được tạo cho một khoảng không gian vừa đủ. Nhưng các cấp dưới của ông không vì vậy mà có thể kê cao gối ngủ ngon, bởi vì phong cách quản lý của ông có vẻ như không quản, nhưng thực ra lại tràn đầy áp lực, Tiểu Liên cảm thấy đây mới là nghệ thuật quản lý. Gặp được một chủ tốt là cái phút của nhân viên, làm việc cho một ông chủ như thế có thể phát huy được hết tài năng của mình, bởi vì để người yêu quý mình nhìn thấy tài hoa của mình mới là một công việc có giá trị. Thực ra Tiểu Liên cũng không nỡ rời khỏi đây, vẫn muốn mỗi buổi chiều vào giờ Breaktime nghe ông kể chuyện cười, muốn nghe những câu nói hàm xúc và ánh mắt tin tưởng của ông vào mỗi buổi họp.
Ông nói với cô, chăm chỉ là nguồn gốc của thành công điều này có tác dụng rất lớn đối với việc mở nhà hàng của cô.
Hai tuần sau, công ty phái tới một ông chủ mới, Lâm Thanh, một người Singapore. Anh ta mang theo cả người vợ và cậu con trai mới nửa tuổi tới Thượng Hải, dùng cách nói của người Singapore thì là vì người vợ không yên tâm chồng tới Thượng Hải làm gì đó, thế là bất chấp công việc ở Singapore, cũng đi theo chồng tới Thượng Hải để làm một người phụ nữ của gia đình. Người Trung quốc ở nước ngoài giống như loài lục bình, cũng giống như bồ công anh, nhưng người nước ngoài ở Trung Quốc lại luôn như cá gặp nước, được công ty chăm sóc rất chu đáo, sống còn tốt hơn cả người bản địa. Ví dụ, người Trung Quốc sang Singapore, để có thể hòa nhập với xã hội, họ phải ra sức học tiếng Anh Singapore, phát âm âm TH thành âm T, biết rõ là càng ngày càng sai với tiêu chuẩn phát âm nhưng cũng mặc kệ. Còn người Singapore ở Trung Quốc thì không bao giờ biết rằng tiếng Anh của mình phát âm không chuẩn, sự tự tin của họ tại sao người Trung Quốc sang nước ngoài lại có thể quên được? Huống hồ trong một tình huống, ở trong nước cũng như vậy.
Ngày đầu tiên Lâm Thanh đi làm đã giao cho Tiểu Liên một nhiệm vụ: Tái hiện lại toàn bộ các hạng mục đã làm thành công dưới dạng biểu đồ. Mặc dù có tài liệu bằng chữ nhưng anh vẫn muốn có tài liệu biểu đồ. Anh nói với cô điều này sau bữa trưa, nhưng hơn ba giờ chiều đã bắt đầu giục cô, bất chấp việc cô đang bận rộn rất nhiều việc khác.
Khi nói chuyện, anh giống như một gã lưu manh nho nhã của Singapore, không hề kiêng dè gì cả. Có lúc, anh còn lặng lẽ ghé sát vào sau lưng một nhân viên đang chăm chú làm việc trên máy tính, nhìn một hồi lâu rồi mới nói ra những câu như kiểu bình luận, khiến nhân viên đó rất bối rối, nhưng ngại vì anh là ông chủ nên không dám nói gì.
Vì công việc bận rộn nên anh thích vừa ngồi trong phòng làm việc vừa kêu:
- Bận ૮ɦếƭ mất. Email của tôi... Wa, còn bảy mươi lăm thư chưa đọc!
Frank và Lâm Thanh đều thích đặc ra mục tiêu, đây là nội dung quan trọng quản lý doanh nghiệp. Nhưng phong cách của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Lâm Thanh quan tâm tới đầu tư và hoạt động nào. Frank thì quan tâm tới việc sản xuất cụ thể và thành quả rõ ràng, đồng thời thông qua việc cho nhân viên tham dự để K**h th**h sự nhiệt tình của họ.
Từ sau khi gặp phải một ông chủ như Lâm Thanh, Tiểu Liên mới hiểu ra một đạo lý, hóa ra ở một nơi nào đó, trong tình huống nào đó, năng lực hoàn toàn không phải là vấn để, cô khiến ông chủ vừa lòng hay không mới là vấn đề lớn. Phải luôn luôn thích thứ mà ông chủ thích, ghét thứ mà ông chủ ghét, đối với bệnh tình của vợ con ông chủ phải kịp thời tìm hiểu, cố gắng hoàn thành bất cứ yêu cầu nào mà ông chủ đưa ra và cố gắng để ông ta biết, vì công việc, hàng ngày bạn phải bạn phải vui vẻ làm thêm no pay[2]. Bởi vậy không biết ai đã phát minh ra môt câu nói: Nếu phát hiện ra ông chủ sai, chắc chắn là chúng ta đã nhìn nhầm, nếu không nhìn nhầm thì chắc chắn là vì sai lầm của chúng ta vẫn kiên quyết nói rằng ông ấy sai, thì đó là cái sai của chúng ta.
[2]: không công
Tiểu Liên lúc đầu nghe câu nói này thì bật cười. Chẳng ngờ có người học giỏi bộ môn tâm lý học như thế, người này chắc chắn là phải chịu rất nhiều áp lực.
Phương Thành ngồi vẽ trong căn nhà ở Tokyo, đã là hơn mười giờ đêm, anh buộc phải hoàn thành bức tranh sơn thủy này, đây là bức tranh do một nhà buôn tranh Trung Quốc đặt. Vợ anh, Các Bình bước vào, nói:
- Phương Thành, hôm nay là cuối tuần, anh chẳng chơi với em, làm người ta buồn ૮ɦếƭ được. Anh cứ ngồi đây vẽ mãi, những thứ này thì đáng bao nhiêu tiền?
Sau đó, cô cắn một miếng dưa chuột.
Họ cũng từng đi dạo trên những con phố dài nối tiếp nhau của Tokyo, đi qua rất nhiều tiệm đồ cổ hoặc cùng ngồi bên cửa sổ để nhìn phong cách đường phố bên ngoài, từng ngồi chuyến xe buýt lúc nữa đêm, ăn bữa cơm giá hàng nghìn yên, đi thăm trung tâm trang sức cao cấp EPOCA để xem người ta mua đồ... Sau đó, giữa đám người thời thượng đang đi lại, hai người quyết định kết hôn. Hôn lễ của họ có một tiết mục châm nến. Một sợi dây dẫn lửa được nối với rất nhiều ngọn nến nhỏ dần dần dẫn lửa đi, khi ngọn nến to nhất ở giữa được đốt cháy, mọi người đồng thanh hô lên thán phục. Vào giây phút đó, Phương Thành cảm thấy đời người thật hạnh phúc, hôn nhân thật tươi sáng, anh thích cô gái mặc chiếc váy trắng đứng cạnh anh đang tươi cười rồi.
Nhưng Các Bình sau hôm nhân lại khiến anh thất vọng, cô chỉ biết đi làm đẹp, sau đó nói về rất nhiều đề tài mà anh hoàn toàn không quan tâm đến, ví dụ như bố cô chuẩn vị mua một doanh nghiệp nào đó... Trong ba năm ở Nhật, anh cũng có rất nhiều chuyện không như ý, giống như năm ngoái anh từng vẽ cho một người tên A Cường hai bức tranh sơn thủy phỏng theo tác phẩm của Viện Hàn lâm, mỗi bức là mười nghìn tệ. Khi đó anh đang chuẩn bị tiền để mở triển lãm tranh, do đó cũng không quan tâm tới ý đồ của người mua tranh là gì. Nhưng cuối cùng, thông qua người khác, anh biết là tranh của mình bị người ta bán trong một cuộc bán đấu giá ở Trung Quốc, mà tác phẩm giả mạo của mình lại được hét giá cao hơn một trăm lần.
Triển lãm tranh mặc dù đã tạo ra hiệu ứng rất tốt nhưng anh vẫn không thấy hài lòng. Danh tiếng của anh dần dần nổi, anh sở trường vẽ tranh sơn dầu, tranh sơn thủy, tranh khắc bản, anh không bao giờ cho phép mình cẩu thả trong hội họa. Hiện nay, anh đang vẽ cho một nhà buôn tranh một seri tranh sơn thủy và tĩnh vật, nghe nói sẽ được treo trong một căn biệt thự của một tổng biên tập người Nhật. Làm những việc này thuần túy chỉ là vì lợi ích, nhà buôn đó sẵn sàng trả giá cao, đương nhiên là anh cũng không từ chối. Hồi mới tới Nhật, anh từng phải chịu không ít ấm ức, giờ đây bán được tranh với giá cao cũng coi như là bù đắp.
Ở Nhật bao nhiêu năm, công việc chủ yếu của anh là giảng bài, vẽ tranh, tham gia các cuộc thi, làm triển lãm, giải phóng toàn bộ những gì có trong tâm hồn anh.
Anh nhìn làn da ngăm đen của Các Bình, đôi mắt lớn, chiếc áo sơ mi trắng bó sát người, có vẻ gì giống người đẹp Nam Á. Thực ra cô không phải là một người vợ tốt, cô không biết chăm sóc người khác, thậm chí còn không biết nấu cơm Phương Thành cảm thấy cô không yêu anh, nếu không cô đã không đến mức không chịu giặt quần áo cho anh. Thứ mà cô yêu, hoặc có thể nói thứ mà cô cần có lẽ là cái tài và danh tiếng của anh mà cô có thể khoe khoang với người khác. Nhưng nếu cô không yêu anh nhiều như thế thì vì sao cô còn chịu để cho anh làm nghệ thuật trên thân hình nuy hoàn toàn của cô? Anh dùng một loại Pu't xăm để vẽ vườn bướm và hoa tử đinh hương lên người cô. Mặc dù những nét vẽ này phải bốn ngày sau mới được xóa đi, nhưng ban đầu thời gian vẽ trên làn da của cô cũng không hề kém thời gian ℓàм тìин.
Nước đầm đóng băng, sen tàn rụng cánh, anh thấy hơi khó hiểu.
Cô thấy anh không đếm xỉa gì tới mình thì về phòng gọi điện thoại buôn chuyện với bạn.
Anh thở dài. Tại sao khi đó anh lại đồng ý cưới cô? Lúc này, anh lại nghĩ tới mẹ của mình, Tùng Lâm. Anh không phải là người tuyệt tình tuyệt nghĩa, do đó sau khi cưới Các Bình, người mà anh không chút yêu thương, anh đã hoàn toàn cự tuyệt tình yêu. Nhưng một họa sĩ không có tình yêu thì không phải là họa sĩ hoàn chỉnh, giống như cá không có nước, cỏ không có đất. Anh ra sức thoát ra khỏi sự nhỏ bé của tâm hồn, tới những nơi vui chơi đầy K**h th**h, quay về, anh sẽ nắm lấy một chút linh cảm hiếm hoi để sáng tác. Sau đó, tưởng tượng lại hình dáng của Tiểu Liên trước kia. Chỉ có những điều này mới giúp anh khó nhọc hoàn thành được những bức tranh.
Cuộc thi mà Chương Minh tham gia do công ty Lệ Bình tài trợ và lên kế hoạch, nhắm vào những người từ tỉnh ngoài tới Thượng Hải làm việc và học tập để cảm ơn sự cống hiến của họ với quá trình kiến thiết thành phố Thượng Hải. Đây là lần đầu tiên Thượng Hải tổ chức một cuộc thi như vậy, điều này chứng tỏ Thượng Hải đang đón nhận khách tứ phương đến với thành phố mình bằng thái độ khoan dung nhất. Bởi vậy, tổng giám đốc của công ty Lệ Bình kiêm tổng thiết kế cuộc thi cô Bạch Bình đã giành được giải thưởng danh dự của Ủy ban thành phố, vinh dự này cũng giúp cho việc buôn bán công ty va li của chị càng thêm phát đạt.
Chương Minh giành được vị trí tham dự vòng loại cuộc thi, điều này khiến anh và Hùng Phong vui mừng khôn xiết. Anh thực sự muốn nói chuyện này cho Tiểu Liên biết, nhưng anh biết, giữa họ đã kết thúc từ lâu rồi, giờ đây hai người chỉ như hai đường thẳng song song. Cuộc sống là từng quãng đường, tình yêu cũng không thể ngắt đôi những quãng đường đó được, thế giới này sẽ giúp bạn hiểu rằng, lựa chọn cuối cùng của bạn đối với số phận chỉ là bị chinh phục. Hùng Phong đột nhiên phát hiện ra mình mang thai vào đúng lúc này, nhưng thời gian nghỉ phép của cô đã kết thúc, cô phải về Thanh Đảo rồi.
Anh khuyên cô mau quay về, nhưng cô nói:
- Em phải chờ tới ngày anh thì chung kết, ngồi dưới sân khấu để theo dõi anh.
- Nhưng còn con...
- Dù sao thì bọn mình cũng đăng ký rồi, có quan trọng gì đâu? Chỉ cần anh được vào vòng chung kết là đủ rồi, xếp thứ mấy cũng được, bởi vì vào tới vòng chung kết đều có tiền thưởng, sau đó chúng ta sẽ tổ chức cẩn thận, như thế chúng ta có thể cùng con đón tết vui vẻ, tuyệt biết mấy!
Sắc mặt cô chưa bao giờ hồng hào như thế, anh bị cô thuyết phục.
Một tuần sau, danh sách thi chung kết đã có, không có Chương Minh. Điều này có nghĩa là mọi nỗ lực trong suốt một tháng trời đã thành công cốc, chuyến đi tới Thượng Hải của Hùng Phong lần này chỉ thu về được một đứa con và khoản tiền tiết kiệm ngày càng ít.
Ngồi trong căn phòng nhỏ của anh, cô bật khóc. Anh khuyên cô:
- Ngày mai em ngoan ngoãn về Thanh Đảo đi, anh tiếp tục làm việc, chúng ta đừng mơ thành danh nữa, có một cái nhà đã chẳng dễ dàng gì rồi. Em nói đúng không?
- Chương Minh, sao mà anh vô dụng như thế? Nhớ lại Tết năm nay, em vì anh mà nghĩ đủ mọi cách, khi đó em đã đánh cược hôn nhân vào anh, hy vọng sự xuất hiện bất ngờ của em có thể khiến anh hồi tâm chuyển ý. Bây giờ em đánh cược tương lai của mình vào cuộc thi lần này, hy vọng tương lai của anh vì vậy mà sáng sủa hơn một chút, vậy mà...Công việc, công việc thì được gì? Một tháng làm thuê anh kiếm được bao nhiêu tiền? Tháng trước anh không đạt doanh số bán hàng, công ty chỉ chi cho anh có một chút tiền công, còn không biết tháng này sẽ thế nào! Mỗi tháng anh định cứ sống chặt chiệm thế nào?
- Em cho anh chút thời gian, anh tin giờ ảm đạm vậy thôi nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn.
- Bao giờ? Năm xưa khi chúng ta tốt nghiệp Đại học Vũ Hán, em cùng anh đi Quảng Châu, đi Bắc Kinh rồi chuyển tới Thanh Đảo, chúng ta ổn định hộ khẩu ở đó, em rồi khỏi bố mẹ ở Thành Đô chỉ vì được ở bên anh. Đi hết quá nửa cái đất Trung Quốc này rồi, giờ tới Thượng Hải, anh lại bắt em chờ. Anh bảo em phải tin anh thế nào đây?
- Em nổi giận thế thì có tác dụng gì? Có phải em mới quen anh ngày một ngày hai đâu, tính chất công việc của anh em biết từ lâu rồi, sao trước đây không có ý kiến gì, giờ lại nói? Vả lại cho dù không có phần thưởng gì thì cũng chỉ là nhất thời...
- Giờ nhất thời cũng không có!
Khi anh đang trợn mắt nhìn cô thì điện thoại di động đổ chuông, anh thầm thấy may mắn, mặc dù trên màn hình điện thoại hiện lên một số lạ:
- A lô, dạ vâng, đúng rồi. Ai? Chị là chị Bạch? Ồ, chào chị. Sao khi lại...Tôi có chút chuyện, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho chị. Tạm biệt.
Hùng Phong liếc anh bằng con mắt nghi ngờ. Anh vội vàng nói:
- Bà chủ của công ty Lệ Bình. Cô ấy nói có chuyện muốn nói với anh. Anh không biết cô ấy tìm anh có việc gì.
- Có phải cô ấy thông báo cho anh đi thi chung kết không?
Anh xoa trán cô:
- Em làm sao thế? Thi chung kết là số phận của anh à? Em ngây thơ quá.
Suýt chút nữa thì anh đã nói em ba mươi tuổi rồi mà sao còn giống như một đưa trẻ. Nhưng anh không dám làm tổn thương cô.
Sau một hồi khóc lóc, cô cũng mệt rồi, bèn ôm cái bụng đã nhô lên và ngủ thiếp đi. Anh đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Bạch Bình.
Mùa xuân năm 2000
Mùa xuân, em thích tựa vào lan can. Có lẽ em không thể làm như thế cả đời, nhưng ít nhất, em vẫn thấy vui.
Nhật Bản, đêm Tokyo rực rỡ ánh đèn neon.
Trong phòng khách của Đạo Dã, có bốn người đang ngồi đối diện với nhau. Nhà Đạo Dã tọa lạc ở thủ đô Tokyo, đó là một căn biệt thự vô cùng sang trọng, ba mặt giáp nước, một mặt dựa vào rừng, bên ngoài đơn giản, tao nhã, nhưng bên trong được bài trí rất xa hoa, hiện đại. Lần đầu tiên bước chân vào nơi này, Phương Thành còn tưởng mình bước chân vào một tòa lâu đài trong một bộ phim điện ảnh, những bức tường nối dài có màu sắc khác nhau, những ngọn đèn được thiết kế vô cùng tinh xảo khiến người ta không biết nó chiếu sáng như thế nào, những chậu hoa đặt cạnh khung cửa sổ sát đất và những bông hoa quý tộc hiện lên rạng rỡ. Nơi này vô cùng yên tĩnh, giống như hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Người làm mang những món ăn Nhật bày đầy trên bàn ăn, hôm nay là sinh nhật của Các Bình.
Phương Thành lấy ra một túi xách rất đẹp, nói với Các Bình:
- Anh có món quà tặng cho em. Đây là áo khoác của Burberry, anh mới mua sáng qua.
Các Bình vui vẻ nhận túi đồ, Đạo Dã thì thẳng thắn hỏi:
- Của cậu mua sao?
Phương Thành nhìn ông, thở dài, nói:
- Vâng ạ, con dùng tiền tổ chức triễn lãm để mua.
Trong lòng Đạo Dã, ông rất coi thường chàng họa sĩ người Trung Quốc này, ông chưa bao giờ nghĩ rằng vẽ tranh có thể kiếm được tiền.
- Cách sống và trình độ văn minh của người trung Quốc các cậu đều thật tệ, hôm nay có người tới cửa tiệm lấy trộm đồ, ngày mai lại có người vi phạm quy tắc giao thông. Vừa nãy mới đọc báo, nói một bà già đã nghỉ hưu ở Trung Quốc lấy cái cây cổ thụ trăm năm trong công viên làm dụng cụ tập thể dục.
- Ở Nhật cũng không phải tất cả những người Nhật Bản đều lịch sự.
- Phương Thành, đừng có tranh luận với ông Đạo Dã. – Bà Tùng Lâm vội vàng nói.
Anh nhìn mẹ mình, bỗng có cảm giác không tự nhiên. Bà Tùng Lâm mỗi lần xuất hiện ở đâu đều là do xe của Đạo Dã qua đón, và bà thì luôn trang điểm rất kỹ càng, không bao giờ mặc bộ quần áo nào trùng nhau khi tới đây, thể hiện khí chất khác hoàn toàn so với khi ở trường, nhưng vẻ đẹp rạng rỡ sau khi đã trang điểm này khiến Phương Thành cảm thấy bà không giống mẹ mình.
- Thế sao bố lại đồng ý với hôn nhân của con và Các Bình? - Phương Thành hỏi Đạo Dã.
- Ta chưa bao giờ đồng ý trực tiếp cả. – Ông Đão Dã trả lời xong bèn đứng lên đi lên lầu.
Phương Thành rất muốn ném vụn cái bát sứ đẹp trong tay, nhưng anh không thể, đó là của người ta. Không ai dám chọc vào Đạo Dã, trên mặt bà Tùng Lâm là vẻ mặt ngượng ngùng, còn Các Bình thì tỏ vẻ không quan tâm.
Ngày hôm sau, Phương Thành ngồi trước mặt vợ ăn bữa sáng.
- Anh muốn ly hôn với em! – Phương Thành nói.
Cô bỏ thìa trong tay xuống, bất động nhìn anh, nói:
- Có phải tối qua bố làm anh không vui không?
- Không phải. Anh rất cảm ơn sự hy sinh của em trong một năm trở lại đây. Nhưng anh cảm thấy không bình thường hơn nữa ngày càng không bình thường. Có thể em không để ý, nhưng bố em thì lại rất để ý. Mặc dù anh là chồng của em, nhưng không thể thành con rể của ông ấy, hơn nữa cũng khiến người khác tưởng rằng anh cưới em là vì tài sản gia đình em.
- Thế sao ban đầu anh đồng ý cưới em?
Đúng thế, vì sao? Khi đó mới tới Nhật, anh cũng giống như những người Trung Quốc khác, nghèo khó, mặc dù có một người mẹ gần giống người Nhật hoàn toàn giúp anh sắp xếp mọi thứ, nhưng về kinh tế, anh vẫn phải tự mình đi làm thuê. Mà làm một người theo đuổi hội họa, kinh tế vô cùng quan trọng. Thế là anh đồng ý với yêu cầu cầu hôn của cô, thứ nhất có thể an tâm về tranh, thứ hai đó cũng là ý của mẹ anh.
Nhưng anh không thể nói thẳng điều này với Các Bình. Giờ anh phát hiện ra, đàn bà có thể thông qua hôn nhân để làm giàu kinh tế của mình, còn đàn ông thì không thể, đàn ông chỉ có thể dựa vào bản thân, bất kể là ở đâu.
Sau bữa sáng nhạt nhẽo, Phương Thành tới Đại học Tokyo để gặp mẹ mình. Bà Tùng Lâm lại mặc bộ đồ đơn giản thường ngày, điều này khiến anh thấy thoải mái hơn một chút. Hai mẹ con vào ngồi trong một quán cà phê ở cạnh công viên. Khi anh nói với bà quyết định ly hôn, bà gật đầu, dường như cũng đã dự liệu từ trước.
- Từ nay về sau con là người tự do rồi. Mẹ cũng không hy vọng con làm việc gì vì mẹ nữa. Trong hơn một năm nay, hôn nhân đã đem lại cho con nhiều điều không vui, đều là lỗi của mẹ. Hy vọng sau này cuộc sống của con sẽ tốt hơn một chút.
- Tại sao mẹ không ngạc nhiên? Nếu mẹ đã nghĩ có ngày hôm nay, tại sao còn giới thiệu con cho cô ấy?
- Mẹ có nguyên nhân khác, sau này con sẽ hiểu. Con không phải đàn bà, ly hôn một lần thì có quan trọng gì đâu. Huống hồ vì sự ổn định kinh tế trong một năm nay mà việc học của con cũng tốt hơn nhiều, hiện giờ trình độ vẽ tranh của con đã tốt hơn hồi chưa kết hôn rất nhiều rồi.
Anh nhìn mẹ, thở dài vì thời gian đã biến bà trở nên thực dụng hơn.
- Mẹ, mẹ không cảm thấy tối qua chúng ta ở trong căn biệt thự đó thực sự rất không hợp sao? Con như thể chưa từng quen biết mẹ, mẹ giống như đang đứng trên một sân khấu không người vỗ tay, con không muốn cuộc sống như thế.
Bà Tùng Lâm lại thở dài, ánh mắt bà thật cô độc.
- Con sẽ chăm sóc tốt bản thân. – Phương Thành nói.
- Mẹ muốn hỏi con, con thực sự không oán trách mẹ sao? –Bà lặp lại câu hỏi.
- Oán trách? Lúc đầu có thể có, nhưng đó là do con lựa chọn, hơn nữa càng về sau càng không có gì nữa. Vả lại Các Bình cũng không phải là người khó tiếp cận.
- Con có dự định gì?
- Con muốn về Thượng Hải một chuyến, sau đó quay lại hoàn thành luận văn và tác phẩm tốt nghiệp. Sau đó con định sang châu Âu du học.
Khi lắng nghe kế hoạch của con trai, trong mặt bà Tùng Lâm thoảng qua một tia an ủi. Trước đây, bà đã từng rất nhớ cậu con trai ở đất nước Trung Quốc xa xôi, giờ đây, con trai vì bà mà làm xong một chuyện lớn, giờ nhìn anh sắp chắp cánh bay xa, bà không trách khỏi chút đau lòng.
Từ biệt mẹ, Phương Thành về với phòng tranh của mình, lại tiếp tục hoàn thành tác phẩm Đất mẹ của anh. Anh định mang bức tranh này ra làm tác phẩm tốt nghiệp, ngoài ra cũng đã dồn hết mọi cảm xúc và lĩnh hội của mình trong mấy năm nay vòa bức tranh này. Khi mới cất Pu't là ngày thứ hai sau khi cưới, lúc sắp hoàn thành là ngày thứ hai sau khi anh để nghị ly hôn.
Mẹ anh ly hôn với bố anh khi anh đang học trung học, thông qua một cuộc hôn nhân giả, gả cho một người Nhật bị tàn tật và rời khỏi Trung Quốc. Sau đó, hai mẹ con chia tay nhau, hai người không gặp lại nhau lần nào nữa. Phương Thành từng thấy ghét mẹ vì sự phản đối của bà với bố anh, nhưng sự ủng hộ của mẹ anh với niềm yêu hội họa của anh thì không thể xóa mờ, điều này khiến anh cảm thấy mẹ rất thân thiết, bởi vậy khi tốt nghiệp đại học, anh đã do dự rất nhiều trước việc có nên tới Nhật học tiếp hay không. Cho tới một ngày, cú điện thoại của mẹ anh đã khiến anh quyết định rời khỏi Thượng Hải.
- Phương Thành, mẹ đã làm xong cho con mọi thủ tục để thi vào Đại học Nghệ thuật Tokyo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc