Nấc Thang Hạnh Phúc - Chương 08

Tác giả: Diệp Chi Linh

- Tớ từng theo Lưu Hoa đi ăn đồ nướng Hàn Quốc, bỗng tớ nghĩ nếu kết hợp đồ Nhật với Hàn lại thì không biết sẽ có hiệu quả ra sao. Thực ra ẩm thực không những phải ngon, hơn nữa còn có hàm nghĩa văn hóa rất sâu sắc. Cậu nghĩ mà xem, quốc hoa của người Nhật là hoa anh đào, hoa nở rất ngắn, chỉ có 10 ngày, sau đó sẽ tàn, quốc hoa của Hàn Quốc là hoa Vô cùng (hay còn gọi là hoa Mugung), kỳ hoa nở rất dài, tượng trưng cho mùa đông kéo dài của Hàn Quốc, bản thân nó đã là một sự so sánh rất mạnh mẽ, tớ nghĩ mình có thể khai thác điểm này, lạnh và nóng, nhạt và đậm, sự khác biệt này có thể làm hài lòng khẩu vị của không ít người. Nhưng không thể chỉ làm những thứ đồ của người nước ngoài, thế là tớ nghĩ tới trà. Người hiện đại thực ra rất cô đơn, họ thà uống một vài ngụm trà hay cà phê chứ không muốn tâm sự với người khác, tâm lý đó sẽ được kéo dài rất lâu. Trên thế giới, bất cứ việc gì không liên quan đều có thể liên kết với nhau và tạo ra hiệu ứng kỳ lạ, vấn đề là liên kết thế nào mà thôi. Hơn nữa tớ có một người bạn hợp tác tuyệt như cậu, mang lại bao nhiêu khách hàng, chắc chắn tớ sẽ thành công.
- Tiểu Liên, tớ rất thích tính cách của cậu. Có lúc cậu giống như một đứa trẻ sơ sinh, trẻ sơ sinh nhìn thấy gì mới lạ sẽ chạm vào nó, vô cùng đáng yêu. Có lúc cậu lại khiến tớ cảm thấy cậu như đám mây, hình dạng thoát tục, vân du bốn phương, không cố định ở một nơi nào nhưng cũng có thời gian dừng lại làm những chuyện mà cậu cho là đáng, buổi sáng khi mặt trời lên, mây chính là ánh bình minh, khi mặt trời lặn, mây biến thành ráng chiều.
- Nhà văn ơi, cậu thật biết so sánh, nếu thực sự như thế thì tớ đẹp quá đi mất.
Họ vui vẻ trò chuyện với nhau, giọng ca của Sarah Brightman vẫn quấn quýt bên tai, tiếng ca của cô có cả thơ và họa, lại chứa chan tình ý, giống như họ có lúc cũng thấy hoang mang, có lúc lại thảnh thơi lắng nghe. Họ biết, cuộc sống có từ trường, tình yêu là từ lực, để mặc cho người mê, để mặt cho người sầu.
Giám đốc bộ phận nhân sự của công ty, bà Trương gọi Tiểu Liên vào văn phòng. Dáng vẻ nghiêm túc của bà khiến Tiểu Liên có một dự cảm không lành. Thời gian này, mặc dù Tiểu Liên vẫn giữ kín chuyện mở nhà hàng với mọi người, cũng không hề có bất cứ sai sót gì trong công việc, bởi vậy cô hoàn toàn không hiểu được tình hình lúc này.
- Gần đây tôi thường nhận được điện thoại của một người, nói là bạn của cô.
Nụ cười trên gương mặt Tiểu Liên đông cứng lại, hai bàn tay đan chặt vào nhau, ngồi yên.
- Chúng tôi không có quyền hỏi về đời sống riêng tư của cô. Nhưng những gì mà họ nói về cô khiến chúng tôi không thể không suy nghĩ. Họ nói cô ở ngoài kia vay tiền không trả, hơn nữa chiều qua Diana còn gặp một cô gái họ Khống, nói là cô vay tiền của bạn trai cô ta không trả, cô còn uy *** cô ta làm cái gì đó. Tôi vốn không muốn quản lý những chuyện phức tạp như thế này, nhưng nó lại xảy ra với một nhân viên bình thường có biểu hiện rất ưu tú trong công việc. Tôi cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nhìn đôi môi đỏ chót của viên giám đốc nhân sự đang mấp máy, Tiểu Liên gần như á khẩu.
- Chúng tôi hy vọng cô đừng vay tiền của người ta nữa. Mặc dù chúng tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, là một nhân viên tốt, trước tiên hãy là một người hoàn hảo về nhân cách và đạo đức.
Đây là lần đầu tiên từ khi Tiểu Liên vào công ty mà bị người ta lên giọng giáo huấn. Cô luôn hoàn thành rất xuất sắc công việc của mình, được công ty coi là tấm gương cho mọi người noi theo, cô luôn hành sự rất cẩn thận, suy nghĩ hậu quả trước sau. Nhưng lần này lại bị chịu một trận giáo huấn vô lý, hơn nữa còn không có chỗ để phản bác.
- Thời gian này đang là lúc công ty có điều chỉnh về tiền lương và việc thăng chức, công ty vốn suy nghĩ cho cô chức vụ phó giám đốc phòng PR. Nhưng giờ xem ra cô đã nhường cơ hội này cho người khác mất rồi. Chúng tôi quyết định không cho cô đảm nhiệm chức vụ Phó giám đốc PR nữa.
Trong văn phòng của giám đốc nhân sự, Tiểu Liên mím chặt môi, sắc mặt nghiêm túc. Cô không thế nào nói ra nguyên do và quá trình của toàn bộ sự việc trước mặt một người xa lạ như bà Trương, quá khứ đó cô đã cố tình quên đi. Việc đến tận nơi này tố cáo là việc mà Khống Tình Nhiên hoàn toàn có thể làm, chỉ có điều cô không dự liệu được trước mà thôi.
Sau cuộc nói chuyện với giám đốc nhân sự, cô luôn cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình có vẻ kỳ quái. Công ty là một nơi tập trung toàn nhân tài, ai cũng hy vọng vừa có thể hào nhập được vào với tập thể, lại có thể là người nổi bật. Rất nhiều người vì được tăng lương hoặc thăng chức mà từ bỏ hai ngày nghỉ cuối tuần của mình, làm thêm tới chín giờ tối là chuyện bình thường. Tiểu Liên cũng từng vì tiền bạc và hiện thực, vì lời khen và sự cổ vũ của cấp trên mà làm một người bận rộn, mặc dù làm thêm mãi mãi không có cơ hội mua được nhà lầu xe hơi, nhưng cô luôn cho rằng, làm tốt công việc của mình cũng có thể giúp giấc mơ của mình thành hiện thực.
Nhưng giờ đây, Tiểu Liên bỗng dưng cảm thấy nội dung công việc của mình đã thay đổi. Công việc của cô do một đồng nghiệp nữ chuyển từ bộ phận khác tên là Hoa Cẩn làm cùng, trong công ty có lời đồn rằng Hoa Cẩn sẽ trở thành Leader[1] của Tiểu Liên. Còn Hoa Cẩm cũng thường bắt Tiểu Liên làm việc này việc kia bằng thái độ sai bảo. Khi Tiểu Liên nói chuyện với cô ta, luôn nhắc nhở mình là phải mỉm cười mặc dù cô thực sự không muốn cười, ánh mắt cũng không còn nhanh nhẹn như trước. Dần dần, cô không làm thêm nữa, thậm chí cô còn coi thường cái từ “làm thêm” trong miệng mọi người, và coi thường cả những đồng nghiệp ham hư vinh. Đương nhiên, trên bề mặt, cô vẫn chủ động nói cười với họ, thậm chí có lúc còn không tiếc lời khen ngợi cách trang điểm, ăn mặc của họ. Cô cảm thấy tầm thường hơn trước rất nhiều, rõ ràng trong lòng thì nghĩ một đằng, nhưng ra miệng lại nói một nẻo.
[1]: lãnh đạo
Dần dần, cô hiểu ra công ty AFR chỉ là một nơi diễn xuất, một nơi dùng sự thay đổi các mối quan hệ nhân sự là tình tiết, dùng các tài liệu, văn kiện làm đạo cụ, dùng thư từ, ngôn ngữ làm lời thoại.
Sớm muộn gì cô cũng phải đi.
Mùa đông năm 1991
Cỏ xanh đã làm, ngày đông đã tới. Tôi không còn được như xưa.
Chớp mắt mùa xuân đã lại tới gần, Tiểu Liên bất chấp cơ thể suy nhược sau khi sảy thai, vẫn đi du lịch,muốn để khung cảnh núi non hùng vĩ lấp đầy, khoảng trống trong tâm hồn. Các bạn bè đều sức khỏe dồi dào, còn cô mới đi được một nửa đã không nhấc nổi cước chân, nhưng cuối cùng cô vẫn leo *** cao nhất để ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh rồi chìm đắm vào trong đó. Ngọn núi này có lẽ không nổi tiếng, nhưng lại là một nơi rất thích hợp để du lịch và ngắm cảnh đẹp. Nơi xa nhất mà tầm mắt chạm tới là cảnh sắc của những hòn đảo nhỏ và cửa biển Đông, cảnh đẹp của biển khiến người ta muốn được cưỡi mây ngắm nhìn. Bất giác cô nghĩ, nơi mình đang đứng đã từng là biển cả mênh ௱ôЛƓ, nó đã phải trải qua bao lần biến đổi của vỏ trái đất mới hình thành nên cảnh đẹp ngày hôm nay.
Đi qua rất nhiều sông núi nổi tiếng, nhưng những nơi có vẻ đẹp hùng vĩ và một khung cảnh yên tĩnh như ở đây thì rất hiếm. Cũng giống như người đàn ông mà cô đang yêu, trong tất cả những người có thực lực khác, anh không phải là rất xuất sắc, nhưng cái khí chất ôn hòa trong anh lại khiến người ta nhớ mãi. Đứng giữa nơi này, linh hồn không còn thấy bất an, nỗi khát khao cũng kéo dài vô tận. Lúc này cô mới hiểu, tự nhiên vốn dĩ không phân biệt tốt xấu, quan trọng là bạn có một trái tim để phát hiện ra cái “tốt” hay không.
Sau những ngày tết náo nhiệt, Tiểu Liên lại trở về với thành phố phồn hoa và cô độc. Cô bị ốm mất hai ngày, uống thuốc xong rồi một lòng một dạ chờ anh đi công tác quay về.
Anh trở về vào một đêm tối lạnh lẽo, vừa về tới nơi đã gọi điện thoại cho Tiểu Liên, trong điện thoại, giọng nói của anh đã mất đi sức sống. Anh mang tới cho Tiểu Liên một cái tin mà cô không bao giờ ngờ tới, người bạn gái cũ đã dũng cảm một mình về quê tìm anh, sau một tuần ở cùng với người nhà anh, cô ta cùng anh ngồi tàu hỏa mười bảy tiếng đồng hồ để quay về Thượng Hải. Giờ anh đang sắp xếp cho cô ta vào nhà nghỉ ngơi, định ngày kia thì về Thanh Đảo.
Tiểu Liên nắm chặt điện thoại không nói nên lời. Cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng khi họ từ biệt người nhà, cô có thể tưởng tượng được từng biểu cảm gương mặt của họ khi ăn cơm, cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng họ cùng ngắm mặt trời lặn ở quê, cô thậm chí còn có tưởng tượng được tâm trạng của họ khi trò chuyện cùng nhau. Cô rất muốn người ở cùng anh khi đó là cô, nhưng tưởng tượng khiến người ta sụp đổ, hiện thực thì không có sự an ủi, đến điểm cuối cùng của tình yêu cô mới biết, khi cô đang một mình buồn bã cáo biệt một sinh mạng nhỏ thì anh đang đi trên con đường tới với người khác.
Quê anh vẫn nghèo nàn, có lẽ còn không bằng khu ngoại ô của Thượng Hải, người đàn bà đó vẫn si tình như thế, bất chấp sự tồn tại của Tiểu Liên và cho rằng tình cảm của họ đã không ai có thể thay thế được. Công việc của anh vẫn nhàm chán, còn cô thì vẫn đợi chờ trong ngu muội. Có lẽ chính vì vậy khiến anh cảm thấy áp lực, bởi vậy mới lựa chọn sự chạy trốn.
Anh nói:
- Ở quê anh chẳng có gì phát triển cả. Nhưng bạn bè thân thích ở đó hy vọng anh sẽ tìm được cho họ một công việc tốt ở Thượng Hải. Họ coi Thượng Hải là mảnh đất đào vàng, em trai anh vốn không tài cán gì, có một cô bạn gái người Quảng Tây, chỉ học hết tiểu học. Mẹ anh thì chỉ giục anh lấy vợ, nhưng tiền cưới vợ của anh đã mang xây nhà, giờ họ chuyển vào nhà mới ở cả rồi. Anh không có tiền, Tiểu Liên, anh chẳng có gì tốt cả, anh cũng không dám chắc là mình có thể mang lại hạnh phúc cho em. Còn điều kiện của em thì tốt như thế, em nên có được hạnh phúc lớn hơn. Cô bạn gái đó đầu năm ngoái chia tay anh vì quen người mới, khi đó anh cảm thấy rất đau khổ. Nhưng khi anh quyết định sẽ yêu em thì cô ấy lại liên tục liên lạc với anh. Cô ấy rất đáng thương, bạn trai đi Singapore, cô ấy cảm thấy anh tốt hơn, muốn cưới anh, cô ấy từ xa tới tìm anh thật chẳng dễ dáng gì...
- Đừng nói nữa. – Tiểu Liên ngắt lời anh bằng giọng điệu giận dữ, nhưng rồi cũng bất lực. Trong điện thoại, cô bật khóc – Anh định làm thế nào?
- Anh... anh cũng không biết. Anh... anh chẳng cần ai trong hai người nữa.
Thất vọng.
Khi cô hiểu cuộc trò chuyện này với anh chẳng có bất cứ ý nghĩa nào thì đã là năm giờ sáng. Cúp điện thoại, trời đổ mưa lớn, cô biết, ông trời đang khóc giùm cô.
Chiều hôm sau tỉnh lại, một mình cô tới quán karaoke hát suốt hai tiếng đồng hồ. Lúc đặt phòng ở đại sảnh của quán, nhân viên phục vụ hỏi cô tới một người sao, cô vội vàng nói:
- Không, hai người.
- Thưa cô, thế thì cô hãy nhắn cho người còn lại.
Cô ngượng ngùng, rồi lại không tiện từ chối, bèn cầm Pu't lên, tay run run, viết lên hai chữ “Chương Minh” trên một tờ giấy và viết thêm chữ “mau tới”. Mặc dù cô biết anh sẽ không tới, nhưng cô còn nhớ anh từng nói rằng mỗi lần đi hát, anh đều chọn những bài hát có đề tài về mẹ.
Mấy ngày sau, Tiểu Liên nhận được điện thoại của cô gái đó. Cô ta yêu cầu được gặp Tiểu Liên, nhưng Tiểu Liên đã từ chối ngay trong điện thoại. Tiểu Liên biết ý đồ của cô ta là gì, đó là một lời tuyên chiến không lời, hoặc là một sự thách thức, nhưng cô không muốn chơi cùng. Thực ra cô hiểu tình cảm của mối tình đầu, đó là gặp nhau thuở còn trẻ và nỗi nhớ lớn dần theo năm tháng, số phận có lúc đã sắp đặt sẵn câu chuyện phát triển theo hướng nào.
Tiểu Liên hận cô ta, nhưng chỉ có thể chúc phúc cho cô ta, bởi vậy không thể gặp cô ta được.
Hôm chia tay với anh là vào tết Nguyên tiêu, Tiểu Liên thậm chí vẫn còn cười, cô không biết lúc nào nên thật là lúc nào nên đóng kịch. Một nghệ nhân từng nói, trong lòng có bao nhiêu nước mắt thì trên mặt có bấy nhiêu nụ cười. Có thể cô cũng như vậy. Cô không muốn về nhà, anh bảo cô về phòng anh. Cô nằm trên giường của anh, anh ngồi ở cạnh giường chăm sóc cô, dịu dàng nhìn cô, sau đó hôn cô, vẫn như một người tình, nhưng lời nói của anh thì như người qua đường.
Anh nói:
- Tiểu Liên, em từng nói trong thành phố này, tình yêu thực ra là việc dễ phát sinh nhất.
- Em nói vậy sao?
Đúng là cô quên rồi, nhưng anh vẫn nhớ lời của cô.
- Đúng thế, em từng nói vậy. Nhưng em biết không, cũng cùng trong thành phố này, muốn duy trì một tình yêu lại rất khó. Sau đó anh nói. – Không phải quên con người anh, mà là quên tình cảm này. Chúng ta hãy đánh cược đi, xem ai có con trước!
Chắc chắn là anh. – Tiểu Liên nói, cô không còn muốn nghe thấy từ “trẻ con” nữa. Khi đàn ông ngôn hành bất nhất còn đáng sợ hơn cả một chiếc máy bay đang bay trong cơn dông, nhưng vẻ đẹp bên ngoài lời nói dối lại luôn khiến đàn bà phải động lòng. Mặc sù đau khổ là điều khó tránh, nhưng có lúc cũng có thể dùng để hưởng thụ. Đàn bà có thể chịu đựng được nhiều đau khổ hơn, bởi vậy đàn bà trường thọ hơn đàn ông.
Anh vẫn mỉm cười bảo cô ngủ trên giường của anh, còn anh thì trải chiếu xuống đất.
Họ nằm trên hai chiếc giường khác nhau, mọi thứ trước mắt giờ đã khác trước đây. Cô cảm thấy anh trăn trở không ngủ được. Một tiếng đồng hồ sau, anh bật đèn, châm thuốc, ngồi bên mép giường. Anh nói, thành tích kinh doanh của anh không tốt. Cô không biết anh nói gì, đương nhiên những điều này cũng không liên quan gì tới cô, cô chỉ biết lặng lẽ nhìn người đàn ông không còn thuộc về mình, cò một nỗi đau của người bàng quan. Mặc dù không liên quan tới cô, nhưng dù sao cũng đã từng liên quan, bởi vậy cô vẫn đau khổ với nỗi đau của anh.
Anh ***, nói là anh muốn nằm trên giường, cô lắc đầu.
Khi đó, anh lại gần, Tiểu Liên dịu dàng dùng tay và ánh mắt từ chối anh, mặc dù cô cũng rất muốn thân mật với anh lần nữa, nhưng giờ đây cô đã không thể nào làm được nữa rồi. Cái cảm giác quấn quýt trước đây không còn trong sáng nữa, không còn chân thực nữa, sự thân mật của họ đã biến thành một cánh đồng hoang bởi sự thay đổi của thái độ. Trong đầu cô lúc này không thể nào còn cái cảm giác đê mê và say đắm nữa, ngược lại, chỉ có sự đau khổ.
Anh nói, anh sắp rời khỏi thành phố này. Cô không đáp lời.
Khi anh phát hiện ra nỗi đau của cô, anh mới khôi phục lại lý trí, nói:
- Không nên như thế, chúng ta đừng làm gì nữa.
Rồi anh cố kìm nén sự kích động của mình, mặc quần áo vào.
Bên tai phải là tiếng xe ngoài cửa sổ, bên tai trái là tiếng ngáy của Chương Minh, Tiểu Liên không ngủ được, cô thề sẽ không bao giờ tới cái nơi kinh khủng này để ngủ nữa, thực sự không biết sao trước đây cô có thể ngủ được ở cái nơi ồn ào như thế này?
Trời đã sáng, ánh mặt trời rực rỡ, ánh mặt trời mùa đông có một sức quyến rũ khiến người ta thấy u buồn. Khi cô mở mắt ra, thấy ánh mặt trời buổi sớm đang trải đều trên khuôn mặt say ngủ của anh, anh thực sự đã rút chân ra khỏi tình yêu này rồi sao? Anh nói anh sẽ rời khỏi cái thành phố khiến anh luôn căng thẳng này, còn cô thì vì vậy mà phát hiện ra sự lạnh lùng của anh, lời nguyền tình yêu mà anh dành cho cô đã được giải trừ, có thể đây là lần cuối cùng cô tỉnh dậy bên cạnh anh. Cô vẫn mỉm cười, không phân biệt được nụ cười này là vì anh hay vì bản thân mình.
Trước đó, cô cúi đầu xuống nói với Chương Minh:
- Khi mới quen anh, em nhớ tới một câu mà Mark Twain từng nói: “Có lúc cuộc sống hiện thực còn tàn khốc hơn cả trong tiểu thuyết, bởi vậy câu chuyện trong tiểu thuyết, bởi vậy câu chuyện trong tiểu thuyết có logic, còn cuộc sống hiện thực lại chẳng có logic gì cả”. Khi đó em không hiểu lắm, nhưng giờ thì em hiểu rồi, bởi vì em với anh chính là ví dụ sống động nhất.
Lúc đi ra khỏi cửa cô mới phát hiện ra không khí lạnh lại đã tràn về.
Rất nhiều chuyện đều không có quy luật, cơ duyên chỉ trong một khoảnh khắc. Cô cho rằng bản thân cuộc sống chính là chuyện của mình, không cần phải quan tâm tới ánh mắt của người khác, theo đuổi những hồi ức đẹp nhất trong một giây phút nào đó, nhưng quá thích thú điều đó thì sẽ bị lừa gạt.
Anh vẫn thường xuyên gọi điện thoại quan tâm cô, chỉ có điều không thể cho cô một cuộc hôn nhân. Tất cả những điều này hỗn loạn như một đồng xu không ngừng xoay tròn, vừa viết lý trí, vừa viết tình cảm; một mặt khắc hiện thực, một mặt khắc lãng mạn.
Hai tháng sau, anh gọi điện thoại, nói là chuẩn bị về tổng công ty. Cô hỏi anh:
- Chẳng phải anh rất thích Thượng Hải sao?
- Đúng thế. Nhưng nhịp sống của thành phố này quá nhanh, tòa nhà ở nơi này xây chưa xong, nơi khác đã lại xây nhà khác. Có lẽ nó không phù hợp với anh. Vả lại anh chuẩn bị cưới rồi.
Cô không nén nổi sự kinh ngạc.
- Tuần trước cô ấy nói là cô ấy sẽ cưới người khác, hỏi anh có muốn suy nghĩ về việc cưới cô ấy không. Anh không đồng ý với cô ấy, nhưng mấy ngày sau, anh thấy rất thất vọng. Anh thực sự muốn ổn định lại, anh không muốn một mình phiêu bạt giữa Thượng Hải này nữa. Mấy ngày sau, anh có việc tới Thanh Đảo họp, bọn anh trò chuyện với nhau, thế là quyết định cưới. Có thể sau này sống một cuộc đời yên ổn ở đó. Tiểu Liên, cô ấy không tốt bằng em, cũng không trẻ trung như em, nhưng cô ấy là mối tình đầu của anh. Người nhà anh cũng chấp nhận cô ấy là mối tình đầu của anh. Người nhà anh cũng chấp nhận cô ấy rồi, dù sao bọn anh cũng từng trải qua một tình yêu kéo dài 6 năm, một năm chia tay so với sáu năm yêu nhau không dài. Cô ấy từng có lỗi với anh, bởi vậy không sợ anh có lỗi với cô ấy.
Nhưng anh sợ phải có lỗi với em, bởi vậy anh chỉ đành rời xa em. Một mình anh sống ở cái thành phố đầy ắp sự cạnh tranh này thấy rất áp lực, giá nhà càng ngày càng cao, anh làm việc thể nào cũng không thể gánh vác nổi. Thành phố mà tổng công ty đặt trụ sở vẫn hơn, mọi thứ đều chậm rãi, không cần phải lo lắng quá nhiều. Vật giá ở nơi đó cũng rẻ, một căn nhà như ở Thượng Hải thì ở đó có thể mua được hai căn...
Cô nghe mãi, nghe mãi, thấy hai mắt díp lại.
Cái thành phố tên Thượng Hải này, có người đến, có người đi. Khi đến, họ tràn đầy hy vọng và dũng khí chinh phục, khi đi, họ đều mang trên vai sự bất lực vì bị chinh phục. Nhưng cô tin rằng, người ở lại mới là người thực sự có dũng khí, còn anh thì không phải người đó.
Sau khi rời khỏi nhà, Tiểu Liên thấy tò mò với người đàn bà là nhân vật chính trong mối tình sáu năm của anh, nhưng nghĩ lại rồi thấy không cần thiết phải vậy. Cô đã không còn yêu anh nữa. Cái dũng khí yêu sự tay trắng của anh khi đó đã sớm bị sự nhu nhược của anh bào mòn rồi.
Chỉ có điều nhìn thấy cái kết cục đã được định sẵn này một lần nữa khiến cô nhớ tới Phương Thành. Bạn trai, mối tình đầu của người ta vẫn còn nhớ tới tình cũ, nhưng Phương Thành thì sao? Anh đang làm gì? Sự chia ly với Phương Thành vẫn là một câu đố mà cô không thể nào giải nổi, nỗi nhớ anh cũng vẫn cứ thi thoảng làm phiền muộn trái tim cô.
Cô tiếp tục công việc của mình, giống như tìm kiếm một sự ký thác. Lúc màn đêm đã buông xuống, cô suy nghĩ ௱ôЛƓ lung rất nhiều điều, bất giác cảm thấy việc tìm được một người đàn ông có thể bước chân vào cánh cửa trái tim của cô thật là khó khăn. Tại sao sau khi có được tình yêu lại là cảm giác mệt mỏi và trống rỗng? Chẳng nhẽ đây chính là bộ mặt thật của tình yêu? Có lúc cô sẽ âm thầm nhìn những đôi nam nữ trong nhà hàng, gương mặt vui vẻ của họ cũng từng xuất hiện trên mặt Tiểu Liên trước đây, nhưng nhân vật nam chính có còn nhớ không?
I am everything I am, because you loved me.
Chương Minh về Thanh Đảo, sống trong nhà tập thể của công ty. Mùa đông Thanh Đảo gió thổi rét mướt, giống như một người đàn bà đã mất đi nhan sắc, khô cằn và bi thảm. Anh định tắm xong sẽ tới chỗ cô bạn gái Hùng Phong, sau đó cùng đi ăn tối. Họ lại quay về với mối quan hệ tình nhân, khi mới bắt đầu, anh cảm thấy hơi có lỗi với Tiểu Liên, anh luôn nói với mình không được để lại món nợ tình cảm, nhưng cuối cùng anh vẫn để lại. Giờ Tiểu Liên không gọi điện thoại cho anh nữa, cuối cùng anh cũng hiểu, cô vĩnh viễn không thuộc về anh.
Nhà hàng Thanh Đảo có rất nhiều, có cái hào hoa sang trọng, cũng có cái nhỏ nhắn, tinh tế. Nhưng lần này họ ăn trong một quán cơm nhỏ ở ngay cổng khu tập thể của anh, nơi này vắng khách, thức ăn nhiều và rẻ. Anh nhớ lại lúc trước khi ở cùng với Tiểu Liên, họ thường đi ăn ở những nơi rất tốn kém, trong những nơi cảnh đẹp như thơ, như họa ấy, trai anh hùng, gái thuyền quyên, và lần nào anh cũng chủ động thanh toán, bởi vì khi mới quen nhau, họ không hiểu nhau, anh tưởng Tiểu Liên coi trọng chuyện ăn ở đâu. Là một nhân viên bình thường điều kiện tiên quyết để lựa chọn bạn gái là phải chấp nhận được đồng tiền của mình, giống như người chơi cổ phiếu thì phải chấp nhận người làm cái.
Ngồi trước mặt Hùng Phong, anh cảm thấy cô hơi giống Tiểu Liên, nhưng anh lại không muốn đưa cô tới ăn ở nhà hàng sang trọng, có lẽ vì họ đã hiểu nhau quá rõ, không cảm thấy có áp lực gì. Họ nói những chuyện lặt vặt liên quan tới vấn đề đăng ký kết hôn, giống như sắp xếp kế hoạch làm việc. Cô nói:
- Ngày mai anh tới công ty xin một tờ giấy giới thiệu, sau đó chúng ta đi kiểm tra sức khỏe. Đúng rồi, chúng ta còn phải chụp ảnh, anh phải mua nhẫn cưới cho em. Em không cần đắt quá, khoảng mười nghìn là được rồi. Còn tiệc cưới, Tết năm sau chúng ta tổ chức ở quê là được! Anh thấy chưa, năm kia suýt chút nữa thì chúng ta cưới nhau, nhưng không cưới được, giờ cuối cùng cũng ở bên nhau.
- Đúng thế. – Anh nhìn người phụ nữ lớn hơn anh một tuổi, chính anh đã biến cô thành đàn bà, bao nhiêu năm nay, cùng cô ly biệt, rồi lại trùng phùng, bởi vậy, về mặt lý thuyết, anh nên trở thành chồng của cô. Sự xuất hiện của Tiểu Liên có là gì? Chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi.
Lúc này cô lật một tờ báo, bỗng dưng bị hút mắt vào một bài văn. Cô đưa anh xem, trên đó viết:
Chúng ta tra hỏi cuộc sống, đồng thời cũng bị cuộc sống tra hỏi, nếu thách thức của cuộc sống xuất hiện trước mặt bạn, bạn có sợ hãi mà rút lui, hay dũng cảm tiến về phía trước? Hoan nghênh các thành phố trí thức tham gia cuộc thi Phong thái Thượng Hải để giành “Cúp Lệ Bình”.
Cô đưa tờ báo cho anh đọc rồi hỏi:
- Anh muốn tham gia không?
Anh đọc xong, hỏi lại:
- Anh? Em muốn anh xuất đầu lộ diện sao?
Cô nhìn anh nói:
- Đi đi, em cảm thấy điều kiện của anh rất phù hợp. Nếu thành công, không những có tới châu Âu du lịch mà còn có khoản tiền, thưởng tám mươi nghìn nhân dân tệ, thế thì tuần trăng mật của chúng ta, ta cũng có thể xa xỉ thêm một chút.
- Điều kiện nào của anh hợp hả, em nói xem nào?
- Thứ nhất, ngoại hình của anh đẹp, nếu rèn luyện một chút, anh sẽ thành diễn viên được đấy. Thứ hai, học thức của anh cũng không tệ, dù sao cũng tốt nghiệp đại học. Thứ ba, anh biết ăn nói, thích biện luận, có lúc còn nói nững điều khiến người ta phải kinh ngạc.
Nghe cô nói vậy, anh cảm thấy mình hình như không nên ngồi ở đây và ăn nấm xào nữa.
Cô nói tiếp:
- Như thế em sẽ sắp xếp cho anh một kế hoạch rèn luyện dày đặc, ngoại trừ đi làm, hẹn hò với em sẽ là rèn luyện, ít đi ăn cơm cùng khách hàng hơn.
- Sao mà em hào hứng thế?
- Em là bạn gái của anh, em không giúp anh thì ai giúp?
- Giúp anh, vì sao? Anh có gì khó khăn sao? Anh...
- Không phải ý này mà.
- Vả lại ngày kia là anh về rồi, chẳng lẽ em định cùng anh về Thượng Hải sao? –Chương Minh nhìn mấy món ăn đã sắp hết trên bàn.
- Em muốn về cùng anh! Nhân tiện xem anh sống ở Thượng Hải thế nào, rồi cùng huấn luyện với anh nữa chứ. Được không?
- Em không đi làm hả?
- Em xin nghỉ cưới và xin phép năm luôn.
Anh nhìn cô, nghi ngờ không biết cô có trí tuệ không, nhưng ánh mắt nghiêm túc của cô không giống vẻ gì là lừa dối, sự cố chấp đó lại khiến anh nhớ tới Tiểu Liên.
Thanh toán xong, họ không tới bờ biển đêm. Mặt biển mùa đông vô cùng lạnh lẽo. Họ ngồi trên xe buýt, chiếc xe lắc lư đi trên đường hơn một tiếng đồng hồ, ánh đèn neon khiến đêm đen trở nên trắng xóa, qua ánh sáng, anh nhìn thấy ánh đèn của sân khấu đang nhấp nháy chiếu sáng xung quanh anh, trái tim anh trở nên kích động, tờ báo nắm chặt trong tay, giống như đang nắm chặt một vinh dự nào đó.
Suy nghĩ đã hình thành, thêm vào đó là sự suy nghĩ kỹ thì sẽ trở thành quyết định, quyết định này giống như ánh đèn rực rỡ trong đêm tối, khiến tim người ta đập thình thịch.
Cuối tuần, Đại Vân thuê một căn biệt thự ở ngoại thành để tổ chức một bữa tiệc mừng năm mới. Đó là một căn biệt thự hai tầng, có phong cách kiến trúc chính thể bằng gỗ. Những kệ gỗ tối màu, tường trắng, thêm vào đó là rèm cửa sổ màu trắng khiến nó có một không khí lãng mạn rất độc đáo. Đại Vân mời các bạn học đại học, giáo sư, bạn bè phóng viên, bạn ngoại quốc và một vài người trẻ tuổi, đương nhiên là bao gồm cả Tiểu Liên. Chỉ có điều người bạn trai người Đức tên Fraud của Đại Vân không thể tham gia, nhưng cô sẽ gửi băng ghi hình buổi tối nay cho anh.
Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ, Tiểu Liên chín giờ mới tới. Khi cô đẩy cửa bước vào, phút chốc đã cảm thấy không khí nóng bức khác hoàn toàn với đêm tối yên tĩnh ngoài kia. Đĩa nhạc đang phát một giai điệu nhạc Jazz da diết, căn phòng rộng hơn sáu mươi mét vuông với một cái sân khấu nhỏ, Đại Vân đứng trên sân khấu khiêu vũ, dáng vẻ vô cùng lả lơi. Cô mặc một cái váy dài bó sát màu đen, mái tóc Pu'i cao trên đầu, động tác rất uyển chuyển, trong tay là một điếu xì gà đang đỏ lửa. Người bên dưới sân khấu cũng ồn ào hẳn lên, tay cầm ly R*ợ*u bắt đầu uốn éo, các khuôn mặt nhập nhòe dưới ánh đèn, khoảng không gian này bỗng dưng khiến cô thấy thiếu dưỡng khí. Đại Vân từng nói, điều cô sợ nhất là sự cô đơn tận cùng, cô cần có người ở cạnh.
Tiểu Liên nhìn Đại Vân như một chú bướm xinh đẹp, cùng vỗ tay theo tiếng nhạc. Đại Vân lúc này giống một kẻ đã bán linh hồn, bỏ mặc tuổi trẻ, đổi lấy niềm vui. Cô sảng khoái cầm tập tản văn có tên Sự cô đơn hoàn hảo của mình lên, những ngón tay thon dài, trắng ngần bắt đầu xé từ trang cuối cùng, mỗi lần xé một trang là cô lại gấp nó thành một con hạc giấy. Tiếng nhạc jazz vui vẻ chuyển sang tiếng nhạc Bruce nóng bỏng, mọi người dần dần yên tĩnh lại, nhìn cô xé giấy rồi gấp thành những chú hạc. Tiểu Liên nhặt được một con hạc trong đám người, bỗng dưng cô nhớ lại rất lâu trước đây nhìn thấy một hộp hạc giấy ở nhà Trì Vĩnh, đủ các màu sắc, đó là tâm ý của một người đàn bà mà cô không quen, hôm nay cầm con hạc giấy mà Đại Vân gấp, dường như lại có cảm nhận khác.
- Hạc giấy em gấp đẹp lắm, chắc là thường gấp tặng bạn trai.
Tiểu Liên nghe thấy một giọng đàn ông, quay đầu lại, đó là một người đàn ông xa lạ.
Cô còn chưa kịp trả lời, Đại Vân mồ hôi nhễ nhại đã nhìn thấy Tiểu Liên. Một khúc nhạc đã kết thúc, Đại Vân xuống khỏi sân khấu giới thiệu bạn bè với Tiểu Liên, Tiểu Liên bèn tách khỏi người đàn ông đó.
Tiểu Liên chào hỏi, trò chuyện với rất nhiều người. Cô nhìn người khác, người khác cũng nhìn cô.
Thạch Đằng là một ca sĩ có chút tiếng tăm, vừa quay xong một bộ phim truyền hình dài ba mươi tập. Anh nói:
- Ưu tiên của việc quay phim là có thể chuyển từ sân chơi này sang sân chơi khác, để khán giả sau một ngày đi làm về, nhìn thấy sự hoạt động của chúng ta. Ngày nay người ta càng ngày càng ít đọc sách, bởi vì đọc sách cần phải có ngộ tính và trí tưởng tượng, nhưng người xem phim thì lại càng ngày nhiều, bởi vì không cần lãng phí nhiều nơron thần kinh.
Bên cạnh anh là cô bạn gái cao ngang anh tên Hessica, vì là người mẫu không mấy nổi tiếng nên cô thường tới hộp đêm làm thêm, tối nào cũng kiếm được khoảng một nghìn tệ. Họ dùng tuổi trẻ và ngoại hình của mình để làm việc bận rộn trong cái thành phố lúc nào cũng coi trọng cảm quan này, thành phố này đã cho họ mặc áo khoác người của Versace, kết hợp với kính râm Armani, đeo ba lô Prada.
Ông Triệu, biên tập của tờ Phong vân thời đại, mái tóc xoăn buông thõng khiến ông rất giống một nhà lữ hành trong các khu rừng nhiệt đới của châu Phi, ông nói đây là kiểu tóc bảo vệ môi trường quay về với tự nhiên. Khi ông biết Tiểu Liên có một nhà hàng và là bạn thân của Đại Vân, ông hy vọng cô có thể viết bài cho ông. Ông nói người viết bài nếu mỗi năm có ba bài văn đăng trên tạp chí có thể tham gia hội Pu't Hồng Kông.
Tiểu Liên lại gặp mấy người bạn gái nữa của Đại Vân. Có người làm người tình của những người khác nhau, cuộc sống giống như một quý tộc hiện đại, tiền khiến họ thay đổi kinh khủng. Có người làm Quản lý đại sảnh ở khách sạn, ăn mặc rất chỉnh tề, đánh mắt màu đen đậm, khiến người ta cảm thấy nghề nghiệp và cuộc sống của họ có mối quan hệ không thể tách rời. Họ cảm thấy niềm vui của đời người là hưởng lạc, buồn bã cũng có thể biến mất sau khi hưởng lạc. Đương nhiên cũng có những người đàn bà khác, ví dụ như một người thiết kế thời trang mặc cái áo sơ mi cổ đổ màu trắn và một chiếc quần mày đỏ rực, cô là người rất có tài, từng nhiều lần đoạt giải, nhưng lại yêu một người đã có vợ, anh ta định cho cô một khoản tiền, cô không cần, sống trong căn nhà do tự mình mua, thi thoảng đón anh ta tới thăm, tới nay vẫn không hề hối hận.
Tiểu Liên trò chuyện với họ một lát rồi một mình đứng một góc. Có người đang hát, có người đang trò chuyện, có người đang chơi bóng, có người thì khiêu vũ. Mọi tiếng cảm khái mọi ánh mắt nhìn, mọi lời bông đùa đều len lỏi trong tiếng nhạc du dương.
- Cô không khiêu vũ sao? –Người đàn ông mặc áo ba lỗ bằng sợi nylon lại nói.
- Xin hỏi anh là ai?
- Tôi là bạn của Maria, tên là Dick, cô ấy mời tôi tới.
Maria là Quản lý đại sảnh của khách sạn, đi đôi giày cao gót đang nhiệt tình đi qua đi lại trên sân khấu.
- Cô là bạn của Đại Vân sao?
- Đúng thế. Tôi tên là Tiểu Liên.
- Mọi người ở đây cô quen hết không?
- Chỉ quen Đại Vân, người khác thì mới chào hỏi qua, người nào cũng rất cá tính.
- Đúng thế. Người nào hầu như cũng muốn làm người nổi tiếng trong giới xã giao, nhưng không biết sau khi quay về lại bị người khác kiềm chế. Chỉ có Đại Vân hình như là vui nhất, hình như là không ai có thể kiềm chế được cô ấy. – Anh ta hình như có rất nhiều cảm xúc.
- Anh đoán sai rồi.
- Tôi sai sao? Tôi không nghĩ thế. Cô nhìn đi, những người tới đây ngày hôm nay đều ăn mặc rất thời thượng, In order not to be out of face, just to save face. Điều này khiến tôi nhớ lại bộ trang phục của Vương Nhĩ Đức. Chiếc áo bằng lông thiên nga, cái quần ngố màu xanh đen dài tới đầu gối, đôi tất màu đỏ, bên dưới cổ áo sơ mi là một cái nơ màu lục, cô nghĩ xem trông như thế nào?
- Tại sao anh không mặc như vậy?
Anh nhìn cô, vẫn mỉm cười, không trả lời ngay mà hỏi:
- Xin hỏi, cô làm nghề gì?
- Tôi là nhân viên văn phòng. –Tiểu Liên không muốn nói rằng mình có một nhà hàng.
Tiểu Liên chủ ý thấy chiếc đồng hồ Cartier trên cổ tay anh ta chỉ vào hơn mười giờ, nói:
- Gần mười hai giờ rồi, nhưng đồng hồ anh lại chậm hơn rất nhiều.
- Tôi cố tình chỉnh như vậy, bởi vì bỗng dưng hơi nhớ nước Mỹ. Có lúc sự khác biệt về thời gian rất thú vị, hình như tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ của mọi người bên Mỹ vừa mới ngủ dậy.
Dick nói về bản thân anh. Bố mẹ anh là người Trung Quốc, sau khi tốt nghiệp tiểu học, anh theo bố là giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh một trường đại học ở Mỹ và mẹ sang Mỹ du học. Sau khi tốt nghiệp trung học, anh thi đỗ vào một trường đại học dân lập nổi tiếng ở bang California, ngôi tường này từng nuôi dưởng Nixon nên anh rất thích. Anh cảm thấy người Mỹ một mặt luôn phân biệt rõ đẳng cấp ở trong trường, mặt khác lại huênh hoang rằng mình không có sự khác biệt giai cấp như người Châu u. Sau khi tốt nghiệp, anh cùng hai giáo sư dạy mình mở một công ty, chuyên nghiên cứu và chế tạo các loại thuốc mới, nhận được sự ủng hộ của Trung tâm kỹ thuật sinh vật học của bang. Bởi vì sau này, con người càng ngày càng coi trọng những dự phòng và chẩn đoán sớm về các loại bệnh. Cổ phiếu của công ty lên sàn khiến công ty kiếm được một khoản tiền vón gần vốn mươi triệu đô. Năm năm sau, cổ đông rút lui, mặc dù anh có rất nhiều tiền nhưng vẫn thấy buồn. Nhất thời không tìm được người hợp tác mới, sau đó anh đột nhiên nghĩ tới Thượng Hải, bởi vì trong năm năm thường xuyên lên mạng, anh quen một người Thượng Hải và kết bạn với người đó, mà người đó lại là sinh viên chất lượng cao của Đại học Y khoa. Dick tới thượng Hải với sự tò mò, liên lạc với trường Đại học Y khoa mà người bạn thân giới thiệu, mở một trung tâm nghiên cứu và xây dựng công ty của mình.
- Rất nhiều người Trung Quốc ở Mỹ đều không chịu về nước, tại sao anh lại không giống họ? Anh cảm thấy mình ở Thượng Hải chắc chắn sẽ thành công sao?
- Tôi cho rằng thành công chính là sống một cuộc sống mà mình thực sự thích, thực sự hài lòng, chào đón mỗi ngày bằng một niềm vui, sống đầy nhiệt huyết và hữu ích. Trong gần một năm ở Thượng Hải, tôi có trung tâm nghiên cứu thí nghiệm và công ty của riêng mình, có một cuộc triển lãm n*** ảnh, tôi mang những kinh nghiệm làm việc và các tác phẩm n*** ảnh từ Mỹ tới đây, đối với tôi, tôi đạt được mục đích ban đầu, cũng coi như là thành công rồi.
- Ở Mỹ muốn lên sàn có dễ không?
- Phải có một vài điều kiện nhất định, như điều kiện tài chính, tư cách pháp nhân, nhưng việc phê chuẩn rất nhanh, yêu cầu cũng không cao. Tôi được lên sàn Nasda, nhưng công ty của tôi ở Trung Quốc thì không thể lên sàn, giá trị cổ phiếu của thị trường cổ phiếu Trung Quốc chiếm tỷ lệ quá thấp so với tổng sản phẩm quốc dân. Có điều tôi cũng không cần thiết phải kêu gọi thêm vốn nữa.
Lời nói và cử chỉ của Dick đều mang hơi hướng của người Mỹ, rất thoải mái, tự nhiên lại nghiêm túc. Anh nói anh từng ở quần đảo Seychelles nhìn thấy quả dừa nặng gần hai mươi cân, nặng nhất thế giới, rồi lại nói về sự chênh lệch giàu nghèo ở bang Louisiana của Mỹ, còn kể cả chuyện cười của Mỹ nữa. Nói mãi nói mãi, đã gần mười hai giờ, Tiểu Liên muốn tìm Đại Vân, nhưng không làm sao tìm thấy cô. Khi chiếc chuông đồng hồ treo trên tường điểm mười hai tiếng, tất cả mọi người đều cầm nến trên tay, đứng trong căn phòng tắt hết đèn điện và nhảy múa. Tiểu Liên nhớ lại thời khắc này năm ngoái, thế giới của hai người, cô đơn nhưng không trống rỗng. Hôm nay người bên cạnh cô rất nhiều, nhưng cô chỉ muốn nhìn chiếc đồng hồ trên tường, cảm thấy mình rất đáng thương. Ngày trước khi đông người, cô đều nghĩ lại người mà cô đang yêu, nỗi nhớ đó mới thực sự là nỗi nhớ. Nhưng hôm nay, cô “không có khả năng” để nhớ tới ai nữa rồi.
Lúc này, Dick nghiêng đầu hỏi cô:
- Tiểu Liên, tại sao cô lại yên lặng như thế? Chẵng nhẽ cô không vui sao?
- Tôi rất vui, vui như anh vậy. – Cô nói liền một hơi.
Trong tiếng nhạc huyên náo, cô bỗng dưng muốn khiêu vũ.
Dick bật cười ha ha, sau đó làm một động tác cầu nguyện của đạo Kito. Tiểu Liên nhìn hành động nghiêm túc của anh, tâm trạng bỗng thay đổi một cách kỳ lạ.
Lúc này, từ trong không trung bay xuống rất nhiều bóng bay ngũ sắc, mọi người tranh nhau nhặt lấy. Tiểu Liên cũng gia nhập vào đám người, khi suýt chút nữa thì cô đã với được quả bóng thì Dick giữ tay cô lại. Sau khi chơi đã mệt, cô hỏi anh:
- Tầng hai của tòa nhà này để làm gì? Chúng ta đi xem được không?
Thế là họ lên lầu, bờ tường của hành lang được sơn màu xám buồn, giống như đi vào một không gian khác, nó cô đơn, lặng lẽ và hoàn toàn khác biệt với sự phồn hoa ở bên dưới. Một căn phòng cửa khép hờ, để lọt ra ánh sáng. Họ bước qua, nghe thấy tiếng *** của một đôi nam nữ, cô nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen của Đại Vân trên sàn nhà. Tiểu Liên bỗng dưng dừng chân lại, rồi nhanh chóng rời khỏi tầng hai.
Mọi người ở tầng một vẫn đang đùa vui như trước. Tiểu Liên muốn về, cô hứa sẽ để Dick đưa về.
Anh lái xa Volvo, là loại xe mà nhân vật nam chính trong bộ phim Thánh đồ sử dụng, ổn định, chắc chắn. Anh lái xe rất cẩn thận và thuần thục, nhưng vẫn đầy phong cách nghệ sĩ. Cô nhìn gương mặt thanh tú nhưng tiều tụy của mình trong gương rồi nhìn ra thế giới đã bị màn đen bao trùm ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc