Nấc Thang Hạnh Phúc - Chương 03

Tác giả: Diệp Chi Linh

Lúc này, mọi việc đều phát triển rất bình thường, ngôn ngữ vào lúc này là thừa thãi. Cô cứ thế bình an sống cùng anh hai ngày. Hai đồng nghiệp của anh tới nhà chơi, cô đi chợ, nấu cơm đãi họ. Họ nói chuyện rất lâu, nói tới cả tập đoàn Chính Hải. Đằng sau những vinh quang của ông chủ tập đoàn Chính Hải có lẽ cũng có rất nhiều điều mọi người không biết. Cho dù ông chủ Chính Hải thường xuyên được lên trang bìa các tạp chí thương gia, hoặc thường dùng bữa tối với các nguyên thủ quốc gia, hay trở thành người đi đầu cho một thời đại mới của các doanh nghiệp tư nhân, các nhân viên của ông vẫn cho rằng ông có tư tưởng tiểu nông, nhưng ông khác với các doanh nhân, nông dân ở Quảng Đông, đó là tư tưởng tiểu nông nhưng vẫn có khái niệm kinh tế. Hai trợ thủ của ông đều tốt nghiệp từ những trường đại học tốt nhất ở Bắc Kinh, nhưng trong cái công ty to lớn này lại luôn cảm thấy không có đất dụng võ. Một người quản lý tiền vốn chơi cổ phiếu của ông, công việc đơn giản và máy móc, chỉ cần làm một số bảng biểu là được, một người thì là thư ký của ông, sắp xếp lịch trình dùng cơm và hội họp cho ông. Tập đoàn Chính Hải đang phát triển theo hướng đa nguyên hóa, ngoại trừ các sẩn phẩm trung tâm họ còn phát triển thêm những cơ cấu khác đang khá “hot” hiện nay như công nghệ kỹ thuật cao, công trình sinh vật, đầu tư chứng khoán, họ đang phấn đấu từ một chủ thể doanh nghiệp đơn nhất sang một kết cấu đa nguyên hóa. Là cấp dưới trực tiếp của ông chủ Tập đoàn Chính Hải nhưng họ lại không cảm thấy sự lâu dài của quá trình phát triển này. Họ nói ông chủ có cái nhìn rất tốt trong vấn đề chiến lược phát triển công ty, nhưng trong việc dùng người, ông ta lại giữ tác phong nông nghiệp. Bởi vậy cấp dưới của ông ta hiểu rõ hơn bất cứ ai khác cái mặt chân thực nhất của ông chủ Chính Hải đằng sau câu nói: “Trên tất cả mọi người, không chịu ở dưới ai” mà dư luận vẫn nói.
Trì Vĩnh cũng vậy. Mỗi khi Tiểu Liên nói lại đọc được một bài viết giới thiệu về ông chủ của anh trên một tạp chí hay bài báo nào đó, anh thường thản nhiên như thể việc đó chẳng liên quan gì tới mình. Anh đang nói với các đồng nghiệp rằng ông chủ Chính Hải chẳng bao giờ đọc những phân tích nội bộ anh viết mỗi tuần, ngược lại còn để cho người của các công ty khác đọc rồi bàn tán sôi nổi. Đối với anh mà nói, đầu tư làm việc cho Chính Hải tương đối ổn định, lại có thể sống trong hàng ngũ những nhân vật nổi tiếng của cái bến Thượng Hải này, còn hơn cuộc sống bôn ba, vất vả “ăn hôm nay không biết ngày mai” khi còn làm đại lý.
Tiễn đồng nghiệp ra về, lại chỉ còn lại hai người họ. Tiểu Liên rửa bát đĩa xong xuôi bèn bảo Trì Vĩnh đang ngồi máy tính đã đến giờ nghỉ ngơi. Lúc này cô nhìn thấy đằng sau máy tính có một quyển sách dày, cô bèn cầm lấy đọc, thì ra là “Cách mạng Vigra”. Cô cười cười hỏi anh:
- Sao anh lại mua sách này?
Anh vừa nhìn chăm chăm vào máy tính vừa nói:
- Cuốn sách này hay lắm, anh rất đồng ý với quan điểm của tác giả, đang định gởi cho một ngừơi bạn của anh ở Mỹ cho anh ấy đọc. Cuốn sách này đưa ra một cuộc cách mạng về nhận thức. Vigra “khai quật” những thứ được chôn sâu trong đáy lòng mọi người, nó không được sắp đặt trước như trình tự máy móc, nó được K**h th**h ra từ tâm hồn và tâm trạng của mọi người.
Khi đọc sách, anh còn dùng Pu't gạch dưới một số câu, ví dụ như: “Hai người trưởng thành không bao giờ dùng hôn nhân để bó buộc điều gì”, “Sáng tạo là suối nguồn đầu tiên của cuộc sống, còn trong cuộc sống T*nh d*c, đàn ông dễ bị tổn thương hơn đàn bà, bởi vậy họ luôn tìm kiếm một phương thức sáng tạo mới”. Anh lại nói:
- Hiện giờ tư tưởng của nhiều người cũng giống như những gì Kinh Thánh nói, có hành vi T*nh d*c là vì muốn nối dõi tổ tông chứ không được như người Trung Quốc cổ đại cho rằng đây là con đường để dưỡng sinh.
Cô lật vài trang, những gì trong sách viết không phải là không có lý, nhưng cho dù là viết cho người nước ngoài thì đối tượng đều là các cặp vợ chồng. Cô không phải vợ anh, nhưng cô cảm thấy tư tưởng mình của đang dần dần bị anh đồng hóa, vượt qua mọi hiện tượng bế tắc, cô ra sức thoát khỏi sự bó buộc khiến người ta khó thở ấy để trốn vào một thế giới trừu tượng nơi cô có thể ở bên anh, vứt bỏ hết mọi giới hạn vốn có, kéo đổ mọi tiêu chuẩn đạo đức.
Vigra hiện tại ở Trung Quốc tạm thời vẫn chưa được bán, anh nhờ một người bạn Mỹ mua hộ, mười ngày sau, người bạn ở Mỹ chuyển phát nhanh cho anh mười viên thuốc màu xanh lam. Trì Vĩnh luôn hứng thú với những thứ mới mẻ, đặc biệt là với cái thứ thể hiện bản tính đàn ông này, cho dù là hơi đắt anh cũng vui vẻ trả tiền. Anh còn cho những người đàn ông tới tìm anh mang về nhà dùng thử. Không biết chuyện này đối với đàn bà là vui hay là buồn. Con người, bao giờ cũng từ tò mò rồi thành thói quen, dần dần coi mọi thứ là chuyện thường tình.
Khi ở cùng Tiểu Liên, anh không dùng tới nó. Nhưng cô phát hiện nó mỗi ngày một ít đi. Trước câu hỏi của cô, anh chỉ nói:
- Tặng người ta rồi, anh thích làm việc tốt mà.
Mấy ngày Tết sống với nhau, trong lòng cô đã thầm nói sẽ cưới anh. Cô nhớ có một đêm anh từng nói:
- Nếu muốn trói buộc một người đàn ông thì buộc phải biết nấu cơm, một ngày ba bữa, phải bắt người đàn ông đó lần nào ăn cơm cũng nhớ tới em.
Sau đó anh cầm quyển sách dạy nấu ăn mới mua ra, nói:
- Em nấu cơm cũng ngon, nhưng muốn lên đẳng cấp khác thì phải học thêm nhiều, em nấu thử quyển này, anh nấu thử quyển khác.
- Anh lúc thì bảo em viết văn, lúc lại bảo em học nấu ăn, thật là biết tìm việc cho em quá. - Tiểu Liên nói.
- Thế này gọi là biết nghĩ cho em.
Ngày hôm sau, Tiểu Liên mang quyển sách dạy nấu ăn về nhà. Cô không còn vui vẻ như mấy ngày trước nữa mà bắt đầu thấy sợ hãi. Vừa bước vào cửa, bố mẹ đã hỏi cô đi đâu. Thực ra trong lòng họ biết rất rõ, nhưng càng như thế thì lại càng không yên tâm.
Họ thay nhau hỏi cô:
- Hai đứa có kết hôn không?
- Nó đối xử tốt với con thật không?
- Hai đứa quen nhau hơn nửa năm rồi, lại sống với nhau một thời gian dài, tại sao nó không chịu tới nhà mình chơi?
Câu hỏi của bố mẹ khiến Tiểu Liên chẳng biết phải nói gì. Cô biết không thể coi thường tuổi xuân của mình nữa, chỉ vài năm nữa thôi là cô già rồi. Nhưng cô sao có thể chia tay anh được? Cho dù ở cạnh anh không một danh phận thì cô vẫn thấy hạnh phúc lắm rồi.
Sau bữa tối, bố mẹ lại ra sức khuyên nhủ cô. Cô không thể giận họ được, họ không sai, cô cũng không thể đi ngược lại tâm ý của mình. Cô nên làm thế nào mới cả đôi đường? Cô chỉ đành bất chấp ý kiến của người nhà, lại ra ngoài tìm anh. Nỗi sợ hãi mất anh hoàn toàn là ở tiềm thức, cũng giống như người ngứa thì phải gãi ngay.
Tới trước của nhà anh, anh mở cửa nhìn thấy cô bèn hỏi:
- Có phải ở nhà lại có ai nói gì em không?
Cô chu miệng gật đầu. Lúc này cô nhìn thấy trong nhà còn một người nữa, bèn hỏi:
- Anh có khách hả?
Anh gật đầu:
- Em về trước đi, chuyện gì cũng cần có quá trình.
- Em muốn ở lại thêm lát nữa.
- Được rồi, thế em ngồi ở ghế đi.
Nói xong anh bước vào trong.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, cô nhìn thấy thức ăn trên bàn đều là đồ ăn thừa từ hôm qua với một con vịt quay và xúc xích anh mới mua thêm. Không lâu sau, người khách để lại một hộp quà lớn rồi đi. Tiểu Liên tưởng có thể trò chuyện với anh, nhưng cô vừa đứng lên thì anh đã nói với cô:

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
- Hay em cứ về đi. Lát nữa còn có người nữa đến.
Tiểu Liên hỏi:
- Em không thể gặp người này sao?
- Có một số người em có thể gặp, một số người em không thể gặp. Như ông già vừa nãy em không nên gặp. – Bỗng dưng giọng nói của an*** nề hơn. – Em nhìn thấy hộp quà để trên bàn chưa? Hôm nay là hộp quà, ngày mai nói không chừng sẽ thành ***. Anh bị người ta lấy trộm hai vạn tệ mà em vẫn không có cảm giác gì sao? Em cũng muốn bị người ta lấy trộm tiền hả? Em cũng muốn nửa đường về nhà bị người ta chặn lại hả? Được rồi, cứ thế đi.
Nói xong anh vào nhà tắm. Cô mở to mắt, đây là lần đầu tiên anh nổi cáu từ lúc quen nhau. Tiểu Liên nhớ tới một câu nói, đàn ông nổi cáu thì có tới chín mươi phần trăm nguyên nhân không phải là vì chuyện hiện tại.
Bước chân của cô vẫn dán chặt trên sàn nhà, không thể động đậy.
Anh tắm xong, mặc bộ đồ ngủ cô tặng đi ra, thấy cô vẫn đứng yên, chẳng nói lời nào, chui vào trong chăn, cô đành phải ra về. Trên taxi, mặc dù vẫn mở điều hòa nhưng cô cảm thấy thật lạnh, chỉ muốn co mình trốn vào một góc. Chiếc đài trong xe đang phát một bài hát, cô bỗng dưng không dám nghe giai điệu của nó, bởi vì nó khiến cô nhớ tới bài Bốn mùa mà cô đã luyện được một nửa. Cô hận sự không kiện định của mình. Từ trước tới nay không muốn có được cái gì, từ trước tới nay luôn coi chuyện của anh là chuyện của mình. Lần nào khi nấu cơm, cô cũng cố gắng nấu ngọt, dùng các loại ngũ cốc và bột ngũ cốc để anh ăn béo thêm một chút; lần nào ở trong nhà anh, cô cũng tìm hết những bộ đồ bẩn của anh để giặt sạch. Có mấy lần nhìn thấy có hàng vạn tiền mặt trong tủ quần áo của anh, cô lại mỉm cười đặt vào chỗ cũ định nhắc nhở anh phải cất cho cẩn thẩn, nhưng rồi lại quên mất. Tình yêu không có sự đầu tư thì là coi thường cuộc sống, nhất là với những cô gái như cô.
“Năm ngoái chim én bay lượn khắp trời. Năm nay chim én đã vào nhà ai.” Đêm dần buông. Cô nghĩ, tuổi xuân trôi qua thật nhanh, lại một mùa đông nữa đã qua.
Mùa xuân năm 1999
Em tắm mình trong ánh nắng của mùa xuân, anh thức tỉnh nơi yếu ớt trong em.
Những người bạn của Tiểu Liên và Phương Thành nói cho cô biết Phương Thành đã kết hôn ở Nhật, vợ anh là một cô gái Nhật Bản giàu có. Nhưng tình cảm tốt đẹp Tiểu Liên dành cho Phương Thành đã hoàn toàn biến mất. Mặc dù cô rất tò mò với câu chuyện của họ nhưng không hỏi gì cả. Có chuyện nào mà không đột ngột bắt đầu rồi lại đột ngột kết thúc.
Cô lên mạng gửi một tấm thiệp mừng cho anh, trên đó viết: Chúc mừng anh, em cũng phải cố gắng rồi! Chúc anh và vợ trăm năm hạnh phúc!
Cô hầu như không lên mạng. Cô không thích lên mạng, thứ nhất là vì máy tính khiến mắt cô thấy khó chịu, thứ hai là cô cảm thấy lên mạng nói chuyện khiến giữa người và người có một khoảng cách lớn, cô sợ phía bên kia thế giới ảo là sự giả dối. Chữ “nói” trong “nói chuyện” nghĩa là phải dùng miệng, nhưng giờ đây người ta dùng tay thay miệng, dùng mắt thay tai, khiến các cơ quan của con người trở nên mất cân bằng. Đương nhiên, gửi thiệp chúc mừng qua mạng thì được, bởi vì nó có thể bảo vệ môi trường.
Mấy hôm sau, Phương Thành hồi âm:
Mặc dù anh kết hôn trước em, nhưng em đừng kết hôn chỉ vì muốn kết hôn. Đàn ông thì có thể nhưng đàn bà thì không. Cảm ơn tình cảm của em, anh vẫn luôn ghi nhớ. Nhà ở Nhật rất đắt. Anh sống ở nhà cô ấy, ban ngày đi học, vẽ tranh, làm thuê, tối vẫn vẽ tranh, làm thuê. Cũng chẳng khác gì với cuộc sống độc thân trước kia. Cô ấy rất yêu anh, anh có thể nhận ra điều đó, nhưng bố cô ấy… Bởi vì anh không thể vì sống một cô gái con nhà giàu mà từ bỏ ước mơ và sự cố gắng của mình. Vả lại, trước khi kết hôn, bọn anh cũng đã đi công chứng, anh chủ động yêu cầu làm vậy. Bởi vì trước mặt họ, anh không chỉ là người đàn ông có mối quan hệ thân thích với họ mà còn là người Trung Quốc. Cho dù sau này anh có thể nhập quốc tịch Nhật Bản hay không thì hiện giờ anh vẫn là người Trung Quốc.
Có rất nhiều chuyện mà Phương Thành muốn kể cho Tiểu Liên nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Mặc dù anh và Các Bình trước khi kết hôn đã đi công chứng, nhưng sau khi kết hôn, Các Bình không lấy một xu nào của Phương thành, thậm chí mọi chi tiêu trong nhà đều là do bố cô ấy bỏ tiền ra. Phương Thành càng tỏ ra hững hờ với cô thì cô lại càng coi anh là bảo bối của mình, tận hưởng niềm vui khi được hy sinh vì anh. Cô mua dụng cụ vẽ tranh cho anh, mua rất nhiều thứ mà anh cần. Về cơ bản, anh chẳng phải tiêu một đồng tiền nào cho cái gia đình nhỏ của mình, buổi tối anh vẫn ra ngoài làm thêm kiếm tiền, sau đó anh cất số tiền đó cho mình và cho mẹ. Có lúc anh nghĩ, như thế có phải là ti tiện lắm không? Nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ tiêu tiền như nước của Các Bình là anh lại không thể khuyên cô đừng đối xử tốt với anh nữa.
Nghĩ kỹ lại, anh chủ động đề nghị đi công chứng. Cô chủ động tài trợ cho anh, anh đối với cô cũng rất dịu dàng, chưa bao giờ nổi giận, dáng vẻ chăm chú vẽ tranh của anh khiến cô yêu say đắm.
Anh chưa bao giờ có ý định miễn cưỡng người khác, bởi vậy cũng không cần phải quá tự trách. Cuộc hôn nhân của họ ít nhất cũng có hơn một nửa hài lòng, Các Bình và mẹ anh rất hài lòng, người duy nhất không hài lòng là bố vợ anh, nhưng con gái thấy hài lòng thì ông cũng chẳng còn cách nào. Bởi vậy chuyện này hài lòng tới bảy mươi phần trăm là cũng được rồi.
Trước Tết, Tiểu Liên nhận được một thông báo từ tổng bộ gửi xuống, phái cô tới Hồng Kông công tác một tháng. Một tuần sau Tết, những thủ tục của cô đã chuẩn bị xong.
Cô làm công tác tư vấn thị trường. Hồi học đại học, thành tích của cô rất xuất sắc, lại thích nghệ thuật và văn học, bình thường làm việc lại chăm chỉ, hơn nữa cô có khả năng xử lý các mối quan hệ giao tiếp rất tốt, bởi vậy đi làm chưa được hai năm nhưng cô đã được cấp trên yêu mến. Cô có thể viết những bài báo cáo bằng tiếng Trung và tiếng Anh rất lưu loát, có khả năng quan sát nhạy bén với thị trường, thường có thể dự đoán chính xách được xu hướng của một loại sản phẩm nào đó, từng thành công trong việc lên kế hoạch và tổ chức không ít các hoạt động giới thiệu sản phẩm quy mô lớn, thành tích làm việc của cô vô cùng xuất sắc. Đi Hồng Kông là việc sớm muộn cũng đến.
Cô gọi điện cho Trì Vĩnh báo tin vui này, anh chúc mừng cô, nhưng giọng rất lạnh nhạt. Cô chủ động thừa nhận sai lầm, nói là mình không nên đến lúc gần đi mới thông báo cho anh, sau đó hỏi anh liệu trước khi đi có thể gặp nhau được không. Phải hỏi anh câu: “Em có thể gặp anh không?” trong điện thoại cần rất nhiều dũng khí. Cô chỉ sợ nói xong sẽ bị anh từ chối.
Cô gặp anh vào đêm trước hôm đi Hồng Kông.
Anh ngồi trước màn hình máy tính, đốt thuốc. Tiểu Liên hiểu, anh không thể nào không có TL, cũng giống như cô không thể nào không có tình yêu. Cô thích nhìn anh đắm mình trong những vòng khói thuốc trắng. Điếu thuốc ngậm trong miệng anh trông thật nặng nề, cho dù là gì cũng đều khắc sâu vào trái tim Tiểu Liên. Thuốc lá có thể lấp đầy trái tim trống rỗng của anh, có thể an ủi được tâm hồn bất an của anh, Tiểu Liên đau lòng nhìn anh đánh mất sức khỏe của mình vì TL, nhưng khi cô còn đang ngập ngừng có nên nói hay không thì anh lại đốt một *** khác, thời gian cứ thể chầm chậm trôi qua.
Một lúc lâu sau anh mới nói:
- Anh quản lý tiền bạc cho người khác, tìm kiếm phương án cân bằng nhất cho người ta trong ba mặt an toàn, lưu động và lợi ích. Nhưng có những lúc anh cũng rất ghét cuộc sống này, cả ngày nhận điện thoại, đàn ông tìm anh thì vì muốn bàn chuyện, muốn tìm kiếm cơ hội phát tài, đàn bà tìm anh là vì muốn ngủ với anh và sau đó được chút lợi gì đó, anh giống như một người tiếp khách, tính chất công việc cũng chẳng khác gì kỹ nữ. Em là một người rất chân thành, có rất nhiều ưu điểm, nhưng anh hy vọng em có thể cải tiến một số mặt ví dụ như phóng khoáng một chút, rộng lượng một chút, những lúc đông người thì phải chú ý tới người khác, đừng chỉ chú ý tới một mình anh. Cũng hy vọng khi qua lại với anh, em phải hiểu chuyện, phải biết điều, có nhiều chuyện em không nên biết thì đừng hỏi nhiều.
Mặc dù anh không nói yêu cô, nhưng cô có thể nhận ra anh thích cô. Nếu không anh đã không nhắc nhở cô về những ưu điểm và khuyết điểm của mình. Anh lại nói:
- Em cứ yên tâm đi Hồng Kông đi, anh không sao cả. Hai người ở cùng nhau không phải đùng một cái là có thể ngồi vào vị trí người yêu của nhau, phải qua lại một thời gian có cảm giác rồi thì mới tự nhiên hòa hợp được. Trong cuộc sống rất nhiều người mới đầu đã quá thực dụng. – Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp. – Ngoài ra còn một việc nữa, em phải mau chóng ra quyết định. Ngày kia mở sàn, bọn anh sẽ làm nhà cái (đại lý), hai mùa xuân và thu thôi sao? Em chuyển tài khoản cổ phiếu sáu mươi vạn của em vào sở giao dịch mà anh nói đi.
Cô không đồng ý. Anh nói:
- Thế thì em cho anh biết mật mã, anh thao tác bằng điện thoại cũng được. Tới mùa hè năm nay nếu lỗ thì anh chịu.
Tiểu Liên chăm chú nhìn anh, anh cũng chăm chú nhìn cô, vẫn vô cùng bình tĩnh, giọng nói của anh không hề có vẻ gì như là thỉnh cầu, chỉ có vẻ nghiêm túc như khi bàn công việc, cô thấy hơi sợ. Anh hỏi:
- Em nghi ngờ anh sao?
Tiểu Liên vẫn chỉ là nghĩ cho anh, hỏi:
- Thế nếu lãi thì sao?
- Em đưa bao nhiêu cũng được, mà không đưa cũng được, anh chấp nhận hết.
Tiểu Liên nói:
- Em về nói với bố mẹ, mai trả lời anh.
Cô ngồi bên mép giường, anh ngồi lại gần cô, bảo cô dịch vào một chút. Sau đó hai người đột ngột quấn lấy nhau ℓàм тìин, việc này hoàn toàn không chuẩn bị trước. Hai người không hẹn mà cùng nhau chẳng ai nói câu nào, cứ như thể đây là một trận chiến rất dịu dàng, không phân thắng bại. Anh vẫn như trước kia, vô cùng mạnh mẽ, cô cảm thấy *** khôn cùng, cho dù vì cảm giác này cô phải trả giá những gì. Sự tiếp xúc của ***, sự ***ng chạm của thân thể khiến cô không thể nào cưỡng lại nổi. Bỗng dưng cô cảm thấy trời đất quay cuồng khiến cô ở giữa khoảng tỉnh táo và say mê, cảm giác ấy khiến cả người cô nóng bừng lên, cùng với sự chuyển động của anh, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, cô buột miệng kêu lên, tiếng kêu này chính là âm thanh mà anh muốn nghe thấy, cho tới cuối cùng, cô phát hiện ra trong mắt mình toàn là nước mắt! Cả người cô mềm nhũn, bật khóc. Trận chiến kết thúc, anh ôn tồn nằm trên người cô. Sự thân mật của hai người vừa xa lạ vừa quen thuộc, vừa say đắm vừa đau thương. Cô đặt tay anh vào khóe mắt mình, anh vuốt nhẹ, có nước mắt. Hỏi cô vì sao lại khóc, có phải vì đau không? Cô lắc đầu, lau nước mắt rồi lại muốn khóc lần nữa. Cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy những giọt nước mắt như thủy triều cứ tràn lên, vừa giống một lời nhắc nhở, lại như một lời cảnh cáo.
Đã mấy lần Tiểu Liên ôm một bụng ấm ức định khóc lớn trước mặt anh, sau đó ca thán một hồi, nhưng vừa nhìn thấy anh là trên mặt cô lại chỉ còn lại nụ cười.
Hôm đó, lần đầu tiên cô không ở lại với anh tới khi trời sáng. Bởi vì phải chuẩn bị tài liệu đi công tác ngày mai, ngoài ra còn phải xử lý chuyện cổ phiếu. Bố cô buôn bán tơ lụa, bởi vậy có không ít tiền, thêm vào đó là tiền của Tiểu Liên, trong tài khoản tổng cộng có sáu mươi vạn. Bố Tiểu Liên không mấy tán thành chuyện cô qua lại với Trì Vĩnh, cũng rất lo lắng khi cô đi cả đêm không về, nhưng lại chẳng biết làm thế nào. Nhưng Tiểu Liên nói anh cứ như là một vị thần cổ phiếu, thêm vào đó là bố Tiểu Liên cũng biết một vài kiến thức về thị trường cổ phiếu, đồng thời cũng vì muốn con gái yên tâm đi công tác, không bị ảnh hưởng tới công việc nên đồng ý nói cho Trì Vĩnh biết mật mã, nhưng ông liên tục nhắc nhở Tiểu Liên phải thận trọng.
Tiểu Liên và Trì Vĩnh dùng thư điện tử để thỏa thuận điều kiện: Tới mùa hè, nếu bị lỗ thì anh đền, nếu lời thì hai mươi phần trăm lợi nhuận thuộc về anh.
Gởi thư xong, cô chuẩn bị đi Hồng Kông. Cô đơn ngồi trong phòng chờ, bộ quần áo thời trang khoác trên người, trong tay là máy tính và cái va li nhỏ để bên, cô đúng là hình tượng của một người phụ nữ thành đạt. Cô bỗng dưng nhớ tới mùa hè năm ngoái, cũng ở sân bay này, một mình cô đi Thanh Đảo. Giờ đây nơi cô sắp tới là Hồng Kông, cô đi làm việc, đi đầu tư, đi để quên, đi để thưởng thức.
Công việc của cô ở Hồng Kông rất bận rộn, ban ngày thì đi điều tra, dự họp giao lưu với người cùng nghề, buổi tối thì viết báo cáo, gởi thư điện tử để báo cáo công việc cho ông chủ. Tham quan Hồng Kông khiến cô cảm nhận sâu sắc cái gì đã khiến Hồng Kông thay đổi từ một nơi đơn thuần chỉ giao dịch xuất khẩu trờ thành một nơi chế tạo công nghiệp nhẹ, rồi trở thành một kết cấu kinh tế phục vụ mậu dịch. Đó là kỳ tích được tạo ra bởi sự cần cù, nghiêm túc của người Hồng Kông. Có thể nói nó là một thành phố rất hiện thực, khắp nơi đều sôi sục ước vọng kiếm tiền của bạn, và hầu bao của bạn lúc nào cũng tỉnh nguyện mỏng đi.
Đương nhiên, cuối tuần cô cũng đi chơi. Cô gặp lại Phương Thành ở hồ Cửu Long.
Cái ngõ đó rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Hai người đi đối diện nhau, khoảng cách mỗi lúc một gần, sau đó hai người kinh ngạc nhìn nhau, mặt thất sắc, rồi họ bắt đầu cuộc trò chuyện nhạt nhẽo.
Từ mùa đông năm kia anh đi Tokyo, họ chưa gặp lại nhau lần nào. Khoảng thời gian anh mới sang đó, cô rất quan tâm tới thời tiết ở Tokyo, cho tới khi cô dần quên mất sự quan tâm, chớp mắt mà hai năm.
Anh lên tiếng trước:
- Anh tới đây chơi, còn em?
- Tới làm việc.
Anh nói:
- Không ngờ lại gặp em. Em khỏe không?
Cô đứng ngẩn ngơ, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, chỉ nhìn vào bức tường bên cạnh, sau đó mỉm cười. Gặp lại người tình cũ ở đất Hồng Kông xa xôi, đúng là một chuyện nực cười. Ánh mắt anh có gì đó như trách cứ và khó hiểu, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh mời cô uống trà, cùng cô đàm luận những chuyện thú vị ở Nhật Bản. Anh nói anh thích Hồng Kông, vừa hiện đại vừa cổ điển, quý tộc nhưng không phù phiếm. Anh nói anh còn hai năm nữa sẽ tốt nghiệp, nghệ thuật hội họa Nhật Bản rất phát triển, hơn nữa lịch sử lại lâu đời, nhưng họ không coi trọng sáng tạo là điểm khiến anh đau đầu. Sau này có thể bán tranh để kiếm tiền, nếu không được thì cũng có thể làm giáo viên.
Phương Thành nói:
- Anh vẽ cho em một bức tranh nhé?
Tiểu Liên thấy bối rối, cô nhớ lại ngày trước, cô thẹn thùng ngồi trước mặt anh, gương mặt cười vô tư, nhưng hôm nay, liệu cô còn có thể tỏ ra đáng yêu như vậy nữa được không? Anh lôi giấy Pu't ra, luôn miệng nói:
- Tự nhiên một chút, cứ coi như là không ai vẽ em cả!
Bức tranh nhanh chóng được hoàn thành, giống quá, nhất là đôi mắt, vừa mang vẻ đẹp cổ điển vừa có chút bất an, hoảng hốt. Cô nhìn anh, đầy kính nể. Anh vẫn đẹp trai như thế, ký ức mơ hồ về anh đã bị thay thế bởi những đường nét rõ ràng hôm nay, cuối cùng cô cũng cất tiếng hỏi câu mà cô vẫn muốn hỏi từ lâu:
- Nghe nói anh kết hôn rồi?
- Ừ.
- Có hạnh phúc không?
Anh không lên tiếng, sau đó chuyển chủ đề:
- Em biết vì sao anh có thể vẽ xong nhanh như thế không? Bởi vì anh chưa hề quên em. Không biết bắt đầu từ lúc nào, em không còn chủ động liên lạc với anh nữa, anh cũng không thích phải cầu xin người khác bố thí tình cảm, bởi vậy đến giờ này mặc dù anh không biết em đã có người yêu mới chưa, nhưng anh cũng đoán được là chúng ta không quay về như cũ được nữa. Ở Nhật, rất nhiều cô gái đều chủ động, có lúc anh cũng đồng ý với họ, họ rất dứt khoát, không bắt anh phải chịu trách nhiệm, chỉ cần cả đời này anh không quên họ. Nhưng anh lại thấy sợ. Ở cùng với họ, có lúc anh thực sự muốn biết em đang làm gì. Chúng ta vốn rất trong sáng, nhưng sang tới Nhật, anh mới phát hiện ra, ngày trước chúng ta đã quá trong sáng.
Cô ngắt ngang lời anh:
- Em chỉ muốn biết cuộc hôn nhân của anh có hạnh phúc không?
Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, đôi mắt đó đã từng mang lại cho anh biết bao hạnh phúc. Anh không dám nhìn thẳng vào cuộc hôn nhân của mình trước mặt cô, bởi vì đó không phải là cuộc hôn nhân có tình yêu, đó là một cuộc hôn nhân sai lầm.
Cô lại nói:
- Không phải vì tới Nhật rồi mới cảm thấy quá trong sáng, mà vì tuổi của chúng ta ngày càng lớn, kinh nghiệm xã hội ngày càng tăng, không trong sáng là chuyện đương nhiên. Khách sạn tình nhân của Nhật chẳng phải tính tiền theo giờ đó sao?
Anh giật mình, nhưng không nói gì. Họ đều thay đổi rồi, không chỉ về T*nh d*c, họ lại như không hề thay đổi, nhưung chỉ không thay đổi về những nhận thức trong tình cảm.
Men theo cơn ngõ nhỏ u buồn, hai người lặng lẽ bước đi, một trước một sau. Sát bên người họ là những sợi dây leo màu xanh bám đầy bờ tường, mỗi hòn đá đều thật nặng nề, giống như muốn in sâu trong lòng người du khách, không bao giờ mờ phai. Hai người trẻ tuổi đi trong cái ngõ nhỏ cổ kính, cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Ở Cửa Long Đường có rất nhiều khách sạn tình nhân, mặc dù họ từng yêu nhau, nhưng họ không vào đó. Cô nói muốn ngồi tàu điện ngầm vắt ngang Hồng Kông, anh cùng cô đi vào khoang chờ tàu điện ngầm đầy những con người ăn mặc rất thời trang. Tàu điện tự động đi rất nhanh như nhịp sống của người Hồng Kông vậy, không chấp nhận một chút chậm trễ. Khi chờ tàu tiện ngầm, anh đưa tranh cho cô, nhìn cô lên tàu xong, không nói gì đã bỏ đi.
Tiếng đóng của cánh cửa tàu ngăn cách hai thế giới, giữa đi và ở, cô không thể phân biệt nổi đúng hay sai. Trước đây, cô và Phương Thành ôm hôn nhau ở đầu ngõ, không muốn tách nhau ra, anh không nói yêu cô, không tặng quà cho cô, nhưng chỉ nhìn thấy cô là anh đã ôm chặt không buông, bởi vậy cô không bao giờ nghi ngờ cảm giác yêu đương mơ hồ ấy, vui vẻ thân mật với anh. Ngõ nhỏ yên lành tượng trưng cho tình yêu của họ. Ở cùng anh, cô không cần phải ăn gì cả, không cần biết mình đang đứng chỗ nào, cho dù là sau phút chia tay, sự bất an và lo lắng bào mòn trái tim cô, ngày đêm khiến cô không thể an lành.
Tiểu Liên thấy thật tiếc nuối, cô không thể gặp lại anh nữa, anh đã mặc nhận rằng mối quan hệ giữa hai người họ đã kết thúc. Họ rất có duyên nên mới gặp nhau ở nơi này, nhưng ông trời sắp đặt như thế rốt cuộc là có ngụ ý gì? Cô bỗng dưng nhớ lại những tâm đắc trong hội họa mà Phương Thành nói ban nãy, một bức tranh sau khi hoàn thành, quay ngược lại vẫn thành một bức tranh, nếu dùng màu sắc vẽ lên giấy da dê ướt, sau đó gặp lại hoặc dùng một tờ giấy khác đè lên là lại thành một bức tranh. Cách vẽ tranh này rất thịnh hành trên thế giới. Tranh có thể như vậy, thế con người, vật, sự việc có thể như thế được không?
Tàu điện ngầm vẫn đang chạy vun vút, trên cửa sổ sẽ phản chiếu bóng hình mảnh mai của cô.
Bất cứ chuyện gì cũng không công bằng, nhất là ở Hồng Kông, ở đây, có những tỷ phú tiêu tiền xa xỉ, cũng có những người lang thang không cửa không nhà. “Người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra.” Với người giàu mà nói, chiếc xe mấy chục vạn tệ, căn nhà cao cấp mấy trăm vạn tệ, những bộ quần áo, túi xách, giày dép đắt tiền đều là những gì bình thường nhất trong cuộc sống hàng ngày của họ. Còn những người lang thang trong thành phố, khuôn mặt cứng đờ, khi họ đói quặn ruột, chỉ biết bới tìm đồ ăn thừa trong thùng rác để nhét cho đầy bụng. Ngày trước, có một bà giàu có bị mất con chó cũng lên báo đăng tin tìm kiếm, còn những người lang thang này không bằng một con chó đi lạc?
Được bạn đồng nghiệp ở Hồng Kông hướng dẫn, cô cũng đi chơi kông ít nơi. Cô lên định của núi Thái Bình – một trong bốn cảnh đêm đẹp nổi tiếng thế giới – ngắm sao, thưởng thức các loại kỳ hoa dị thảo ở công viên Hải Dương, ở phòng không gian, cô thích thú điều khiển cái kính viễn vọng trong tay để nhìn mọi thứ thần bí trong thiên hà, vui vẻ đi vào phòng chiếu không gian, đứng trước một cái màn hình tròn khổng lồ với hàng vạn ngôi sao đang thắp sáng, nhìn bộ phim về không gian, khi xem đến cảnh núi lửa phun trào, cô dường như còn cảm thấy dòng nham thạch ấy đang chảy vào người mình, cảm giác thật là “đã”; ăn đồ Thái bên biển, đón cơn gió mát rượi từ biển thổi vào; cùng bạn bè thưởng thức âm nhạc ở bến cảng; cô còn lên chiếc thang nối liền Trung Hoàn với lưng chừng núi, cảnh sắc của toàn bộ Hồng Kông thu vào trong tầm mắt. Ngoại trừ những khu du lịch hiện đại, cô còn đi thăm những nơi mang đậm màu sắc cổ điển Trung Quốc. Ví dụ như Thanh Tùng Quan, nơi tu luyện của Lữ Động Tân - một trong bát tiên ngày xưa, cái nôi của Phật giáo, Báo Liên Tự, tứ vị Hoàng Đại Tiên nổi tiếng và cả miếu Thiên Hậu với nhiều tín đồ nhất, quy mô lớn nhất.
Ở một góc phố sau quảng trường Thời Đại, Tiểu Liên nhìn thấy một họa sĩ trẻ tuổi đang nhìn vào một bức ảnh để vẽ lại chân dung một người phụ nữ, bên cạnh người họa sĩ là một khách hàng nam, bức ảnh mà người họa sĩ cầm là ảnh chụp người con trai đó với một người con gái khác, người con gái đó mang vẻ đẹp nhẹ nhàng như hoa, không quá xinh đẹp nhưng lại rất dịu dàng. Người họa sĩ khiến cô nhớ tới Phương Thành. Dung nhan sẽ quên, nhưng tranh vẽ hôm qua vẫn còn, chỉ là rồi nó cũng sẽ phủ bụi mờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc