Nấc Thang Hạnh Phúc - Chương 02

Tác giả: Diệp Chi Linh

- Không.
- Là Tiếu Phi Lạc năm 1984.
- Ồ.
- Sau đó, năm 1989, giao dịch chứng khoán Thượng Hải được thành lập, khi đó anh đang đi học đại học.
- Em dường như ở một thế giới khác, không biết gì cả! Chỉ nhớ hình như Tam Mao[5] ૮ɦếƭ vào hồi đó. Cô ấy mãi mãi là chủ nhân trong câu chuyện của mình, rất nhiều người sống quả là bình thường, bởi vậy cô ấy đóng một vai thần thoại. Chỉ tới khi Hà Tây ૮ɦếƭ đi, cô ấy không thể sống một mình được nữa, cũng chẳng bao giờ được một người đàn ông thương yêu nữa, bởi vậy cô ấy bắt đầu theo đuổi danh lợi và các một quan hệ xã hội, nhưng cuối cùng vẫn đánh mất bản thân.
[5] Tam Mao (1943 – 1991) tên thật là Trần Bình là một nữ nhà văn nổi tiếng của Đài Loan (sánh với Quỳnh Dao). Một số tác phẩm nổi tiếng như: Câu chuyện Sahara, Nhật kí bù nhìn rơm, Ký sự về cuộc lưu lãng của Tam Mao…
Tam Mao từng nói, môn học của chúng ta là hóa học, Tiểu Liên cảm thấy rất đúng, quay lại nhìn anh có vẻ như đang không mấy hứng thú với chủ đề này. Đầu tiên anh không nói năng gì, sau đó lại bắt đầu nói về tình hình phát triển của cổ phiếu quốc tế, cái gì mà cổ phiếu loại H của các doanh nghiệp đại lục đã được lên sàn ở thị trường Hồng Kông, cổ phiếu N đã lên sàn ở New York và phương thức ADR… Cô đùa rằng muốn anh dạy cô xem biểu đồ cổ phiếu, thế là anh mở máy tính ra thật, nói:
- Em nhìn đi, thông thường mũi tên đi lên thể hiện người mua nhiều, lúc này cổ phiếu cung không đủ cầu, sẽ dẫn tới cái gì?
Tiểu Liên lơ đãng, chỉ nhìn vào dáng vẻ chuyên tâm của anh, sau đó như sực tỉnh không giấc mộng, nói:
- Cái gì?
- Em đúng là một học sinh lười biếng. Nhưng xem biểu đồ chỉ có thể phản ánh được quá khứ, không có nghĩa là tương lai, vận may rất quan trọng.
- Anh tắt máy tính đốt *** thứ hai.
Tiểu Liên tự cho mình ở cùng anh không phải vì bất cứ lợi ích nào, tự trong đáy lòng mình, cô thực sự không muốn anh giúp cô chơi cổ phiếu.
Cô không hề toan tính gì với anh, rất tự nhiên, hai người họ bắt đầu cuộc sống chung mỗi dịp nghỉ cuối tuần.
Hơn tám giờ sáng ngày cuối tuần, cô vẫn ngủ say bên cạnh anh. Bỗng dưng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Trì Vĩnh nghe thấy tiếng động bèn ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, anh vẫn làm như vẻ không nghe thấy gì, tiếp tục ngủ. Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, cô nghe thấy một người con gái đang gọi tên anh, cuối cùng cô gái đã từ bỏ. Trì Vĩnh nghe thấy tiếng bước chân xa dần, mấy phút sau đó, anh ngồi dậy, đi tới cửa sổ, nhìn theo cái bóng người kia đã bỏ đi rồi mới yên tâm. Tiểu Liên hỏi anh chuyện gì, anh chỉ nói có một vài chuyện cần giải quyết.
Tiểu Liên mở cửa đi đi, phát hiện ở cửa có một bông hồng vàng yếu ớt và cô đơn nằm trên mặt đất, thật đáng thương.
Cô dường như ngộ ra điều gì đó, quay người bước vào phòng, đưa bông hồng cho anh.
Anh không hề tỏ ra căng thẳng, còn hỏi:
- Em có biết hoa hồng vàng nghĩ là gì không?
- Chẳng lẽ anh không biết sao?
- Đương nhiên. Anh chưa bao giờ chơi trò này.- Khi nói, anh không nhìn đóa hoa xinh đẹp đó.
Cô vội hỏi:
- Là ném đá dò đường hay là không tiện bày tỏ? Là từ chối khéo? Là tình bạn mà không phải tình yêu? Hoặc là cầu hôn?
- Trời, em đừng nghĩ lung tung, rất nhiều chuyện em không thể lý giải được đâu.
Trì Vĩnh từng hỏi cô:
- Nếu anh xảy ra chuyện, em sẽ làm thế nào?
Cô không hiểu xảy chuyện gì thì mới được gọi là “xảy ra chuyện”. Cô thích anh, thích tới mức bất chấp tất cả.
Vẻ đẹp của loài hoa anh đào mà anh từng kể khiến cô ghi nhớ sâu sắc. Kỳ hoa nở của hoa anh đào chỉ có mười ngày, cái vẻ đẹp biến mất trong chớp mắt ấy đã trở thành tượng trưng cho thẩm mỹ của người Nhật Bản. Loài hoa có linh hồn ấy vừa mới vừa cũ, vừa đẹp vừa buồn, nó tượng trưng cho sự thay thế những bông hoa. Cho dù sinh mệnh của hoa anh đào vô cùng ngăn ngủi, nhưng ai không muốn để nó đẹp hơn?
Một Tiểu Liên fragile từ khi quen biết Trì Vĩnh đã học được cách thể nghiệm trong cuộc sống phức tạp, đan xen giữa yếu đuối và kiên cường. Cô từng tưởng rằng anh là một người cần được chăm sóc, nếu anh đồng ý, cô sẽ vì anh mà học nấu cơm, may quần áo, dùng tiếng hát và tiếng đàn của cô đồng hành với anh mỗi ngày. Làm một cô gái hiền lành kiên cường trong sự chờ đợi, nhưng vừa gặp anh đã nước mắt như mưa. Bởi nụ cười của anh đã sớm khắc ghi trong tim cô, nỗi buồn của anh thành nỗi buồn của cô, niềm vui của anh trở tђàภђ ђạnh phúc của cô, nhưng đóa hoa hồng vàng ấy lại khiến cô hoang mang rơi lệ. Cô sùng bái cảm giác yêu đương hư huyễn, vì một cái ôm trong khoảnh khắc, có thể không sợ vì nó mà thay đổi cả cuộc đời, cô không phải là một người tùy tiện, chỉ có thể cho phép thân thể mình đi theo trái tim.
Mấy ngày sau, cô viết cho anh một bức thư tràn đầy tình cảm chân thành của cô, trong đó có đoạn:
Khi lớn dần, niềm vui ngày càng khó tìm thấy. Sự đáng sợ nhất của đời người không phải là đánh mất tiền bạc, mà là mất mát hy vọng và hứng thú. Nếu không có trách nhiệm cuộc sống sẽ nhẹ tựa lông hồng. Chẳng ai muốn ôm mãi bong bóng xà phòng không có thực, cũng không muốn thề hứa với ai. Bởi vì yêu anh nên mới có dũng khí chờ đợi anh, ngây thơ như một đứa trẻ, quay về với trạng thái nguyên thủy nhất. “Mọi cô gái đều khát vọng được bước chân lên con tàu Titanic, cho dù mất đi sinh mạng cũng không cần”. Anh còn nhớ câu nói này không? Anh có thể đoán được cảm nhận của em không? Cuộc sống của em nhờ có anh mà rực rỡ, nhưng không mong nó vì anh mà lụi tàn. Mặc dù em đã yêu anh, anh đã trở thành một gán*** trong cuộc sống của em, những ngày tháng rời xa anh, em giống con chim nhỏ bay qua cành cây gãy, nhưng đối với anh, em vẫn nên lí trí hơn tình cảm. Nếu còn sợ hãi như người thợ mỏ lâu ngày được nhìn thấy anh sáng mặt trời, vậy thì em đành rời xa.
Anh đọc bức thư trong mấy phút đồng hồ, sau đó nói:
- Không ngờ em lại viết hay như thế! Em nên viết văn mới đúng. Anh giới thiệu cho em mấy anh em làm ở tòa soạn, tới lúc đó em sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa, chắc chắn là em sẽ bị biên tập giục tối tăm mặt mũi. Anh vốn tưởng mình đã không còn có thể có tình cảm gì nữa, không ngờ em vẫn có thể K**h th**h được sự nhiệt tình nơi anh. Ôi, sao lại gặp một người tài hoa như em nhỉ, nếu em thành nhân vật nổi tiếng, anh chỉ có thể làm cái bóng nhỏ của em thôi.
Những lời này của anh khiến cô như rơi từ cái vòng này vào một cái vòng khác.
- Em nên viết nhiều hơn, như thế sẽ có tác phẩm để biên tập đọc. Anh sẽ giúp em quản lý tiền bạc, em bảo người nhà em bỏ ra ít tiền đầu tư vào cổ phiếu, còn hơn là cất tiền trong ngân hàng. Anh chỉ có thể làm cho em hai việc, thứ nhất là giúp em chơi cổ phiếu, thu lợi nhuận, thứ hai là nếu em mệt, muốn đi đâu đó nghỉ ngơi, anh sẽ sắp xếp cho em.
Cô vẫn chưa dám đồng ý để anh chơi cổ phiếu thay mình. Có rất nhiều việc không thể nào miễn cưỡng được. Nếu những cổ phiếu anh giới thiệu thực sự thành công, cô sẽ cảm ơn anh, nếu không, cô sẽ biết con người thật của anh.
Cô nhìn quanh căn phòng, rất nhiều sách về thể loại Chu Dịch, rồi lại nhìn người đàn ông đang nhìn cô chăm chú. Anh thấy cô lật những cuốn sách đó lên, bèn nói:
- Rất nhiều người đều mời anh giúp họ mở ra mật mã của tiền bạc. “Số phận may mắn gặp, tuần hoàn chẳng thể tìm”. Bởi vậy có lúc anh nghiên cứu Kinh Dịch, bát quái, cái này có mối quan hệ rất mật thiết với nghề nghiệp của anh. Kinh Dịch chỉ về tuần hoàn, tuần hoàn một ngày, tuần hoàn một năm.
Anh còn nói tới các nguyên tắc trong thái cực, lưỡng nghi, tứ tượng, bát quái, sáu mươi tư quẻ… Những thứ này quá phức tạp đối với cô. Anh giống như một bác sĩ giỏi, nhìn thấy bạn cũ biểu hiện triệu chứng như thế nào thì sẽ nói trúng chỗ đó trong lòng bạn.
Mấy ngày sau, Tiểu Liên vẫn không đồng ý để anh giúp cô chơi cổ phiếu. Lúc này anh thông báo cho cô một tin: Tập đoàn Chính Hải đang chuẩn bị mua thực nghiệp G của một công ty đã có trên sàn chứng khoán, sau đó để Chính Hải lên sàn, thế này gọi là mua vỏ để lên sàn, là muốn dùng một số vốn ít nhưng làm một việc lớn. Như thế không lâu sau, cổ phiếu G cũng sẽ tăng từ ba tệ lên ba mươi tệ, cao hơn rất nhiều so với Bắc Đại nhập vào Diên Trung năm xưa.
Tiểu Liên nghe mà đau lòng, lập tức gọi người nhà vào và bạn bè mua thật nhiều cổ phiếu G, loại cổ phiếu này sau hai tuần tăng giá thì bắt đầu rớt, từ đó cứ giảm xuống thê thảm. Trên thông báo nói thực nghiệm G mua năm mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Chính Hải, giá trị công ty sau thuế tăng gấp năm lần, trong vòng hai mươi ngày này, giá cổ phiếu giảm xuống còn hơn hai mươi mốt tệ, Tiểu Liên thực sự không hiểu, bèn hỏi Trì Vĩnh, Trì Vĩnh nói thông báo đó là giả, họ vẫn đang trong quá trình mặc cả. Không lâu sau, trên báo lại có thông báo, vì cổ đông lớn nhất của cổ phiếu G phản đối nên thực nghiệm G không mua được tập đoàn Chính Hải, như thế thành tích của thực nghiệm G càng khiến người ta lo lắng, cũng khiến Tiểu Liên toát mồ hôi.
Cô hỏi rốt cuộc thì là ai mua ai, tại sao cuối cùng hai bên đều không đạt được kết quả như thế? Anh nói, lẽ ra thực nghiệm G định dùng 500 triệu nhân dân tệ để mua tập đoàn Chính Hải, sau đó Chính Hải dùng 500 triệu tệ mua toàn bộ cổ phiếu G, như thế là thành cổ đông lớn nhất của họ, như thế chẳng phải là Chính Hải đã khống chế cổ phiếu của Thực nghiệm G rồi sao? Nhưng vì nguyên cổ đông lớn nhất không hiểu về thành tích của Chính Hải nên vẫn chưa thế thông qua.
Cổ phiếu G mới tăng được hai tệ đã rớt xuống, giống như bước chân của loài quỷ tốt, không hề tốt đẹp như những gì Trì Vĩnh nói. Thị trường tiền vốn phải dùng quyền nắm giữ cổ phiếu để “nói chuyện”, Tiểu Liên cũng không thể trách ai, cô biết trước mặt anh, mình giống như một người mù quáng, cũng hiểu anh không thể thao túng giá cổ phiếu được. Nhưng cho dù anh có thực sự có được khoản tiền mấy triệu tệ hay nghèo rớt mùng tơi thì cô cũng quyết định đặt cược, cược tình yêu của họ.
Trì Vĩnh liên tục rót vào đầu tư các cô gái khác có tư tưởng quản lí tiền bạc, anh chỉ coi Tiểu Liên là một trong số những cô gái đó, chỉ khác nhau ở chỗ Tiểu Liên thật lòng với anh hơn. Có những lúc, Tiểu Liên khiến anh cảm động nhưng anh không được phép nghĩ tới những điều này. Hồi mới tới Thượng Hải, anh còn nghiêm túc học hành. Nhưng sau đó, anh phát hiện chăm chỉ học hành thật là ngu ngốc, người thông minh nên dùng các mối quan hệ nam nữ để tạo ra kì tích. Thế là anh liên tục tham gia vào các hoạt động gặp mặt, uống R*ợ*u, trò chuyện, nghe nhạc, những chàng trai cô gái bình thường không có tự tin đều tìm được tự tin cho mình lúc này. Còn trái tim Trì Vĩnh lúc nào cũng tràn đầy cảm giác an toàn.
Những hoạt động dày đặc khiến sổ tay của anh đầy ắp số điện thoại và tên. Lúc nào rảnh rỗi, anh giở sổ tay ra, hẹn gặp một người mà anh có cảm tình hoặc thấy có lợi cho anh. Đối với người đàn bà mà anh cho rằng có “tiền đồ phát triển” này, anh sẽ chủ động thanh toán, nhưng đối với những người đàn bà anh không muốn gặp lần thứ hai, anh sẽ rót vào đầu tư quan niệm bình đẳng kinh tế, khi thanh toán, anh cũng chỉ thanh toán đúng phần của mình. Đương nhiên, cho dù như vậy, cũng có rất nhiều người đàn bà chủ động gọi điện cho anh. Khi họ vây quanh anh, nghe anh thao thao bất tuyệt về quan niệm quản lí tiền bạc, anh sẽ cảm thấy rất hài lòng về khả năng chi phối và sử dụng tiền bạc của mình. Trong mắt anh, Tiểu Liên cũng chẳng khác gì những người đàn bà khác, anh vẫn đang không tiếc sức lực để tìm kiếm một người đàn bà mà anh cho là khác thường.
Mùa đông năm 1998
Tình yêu là sự tinh khiết đau đớn trong mùa đông. Mùa đông là sự chờ đợi của số mệnh trong tình yêu.
Trước khi quen Tiểu Liên, trong lòng Trì Vĩnh có một người đàn bà “tiền đồ phát triển”, đó là Bạch Bình. Nghề nghiệp và “ triết học đàn bà” của anh khiến anh quen biết rất nhiều người, anh quen Bạch Bình trong một cuộc gặp gỡ bạn bè. Chị là bà chủ của một công ty sản xuất va li, bố mẹ lại là quan chức cấp cao, chồng chị là tổng giám đốc một tập đoàn kinh doanh ô tô ở Mỹ, cuộc sống giàu sang khiến chị ngày nào cũng tràn đầy sức sống, các loại đồng hồ đắt tiền, quần áo hàng hiệu, mùi nước hoa dễ chịu tỏa ra từ người chị đã thu hút ánh mắt của Trì Vĩnh. Khi anh nhìn thấy chị trong bộ lễ phục bằng vải sa tanh màu hồng phấn, rồi biết được hoàn cảnh gia đình chị, bỗng dưng anh cảm thấy chị chính là người trong mộng mà anh tìm kiếm bấy lâu nay.
Ba mươi tuổi, có tiền, ngoại hình khá, có ánh mắt đủ để phê phán người khác và có một sức hút mãnh liệt với người khác giới. Anh ra sức thể hiện trước mặt chị, cử chỉ và lời nói nho nhã, tính tình chín chắn, khiêm tốn, thi thoảng anh phải tự nhắc mình không được nói nhiều, cũng đừng nói quá ít, phải thể hiện mình là người tao nhã, nhưng chị vẫn chỉ dành cho Trì Vĩnh vài cái liếc mắt hững hờ.
Rất nhiều đàn bà muốn tiếp cận với một Trì Vĩnh bí hiểm, nhất là khi anh thao thao bất tuyệt giảng cho họ nghe về những chuyện liên quan đến đầu tư và chứng khoán, họ đều say sưa lắng nghe. Trì Vĩnh chỉ coi họ là bạn gái “sơ cua”. Trong lòng anh hiểu ra, người đàn bà như thế nào thì có thể cho anh cái gì đó, người đàn bà thế nào thì không thể cho anh cái gì.
Một hôm, anh đặt phòng ở một khách sạn cao cấp, khoác lên người bộ com lê giá hàng vạn tệ duy nhất mà anh có, ngồi trong phòng gọi điện cho Bạch Bình, mời chị tới khách sạn gặp mặt. Nhưng Bạch Bình từ chối anh ngay trên điện thoại, khiến anh suýt nữa thì đập nát cả điện thoại ra. Căn phòng trống không, anh đành gọi một cô gái khác tới. Họ ngoài ℓàм тìин thì chẳng nói gì nhiều. Cuối cùng, anh giận dữ tới mức sức cùng lực kiệt, hai châm mềm nhũn.
Thực ra thì Trì Vĩnh không phải bắt buộc phải tìm Bạch Bình, Từ lâu anh đã không còn cái cảm nhận thấy tình yêu sâu sắc thề sống thề ૮ɦếƭ nữa. Trong từ điển của anh, yêu chỉ để phục vụ cho nhu cầu sống, bởi vậy một mặt khác, anh vẫn thản nhiên hưởng thụ tình yêu Tiểu Liên dành cho anh. Có lúc, sự lãng mạn của họ khiến anh này sinh ảo giác, cảm thấy mình thực sự có thể yêu người khác, nhưng mỗi khi mặt trời chiếu sáng trên đầu, ảo giác đó lại biến mất.
Có lúc Trì Vĩnh ra ngoài bàn chuyện, bảo Tiểu Liên về nhà trước chờ anh. Tiểu Liên thấy chán nên mở nhạc, thắp nến, cho dù muộn và mệt thế nào anh cũng trở về.
Trong đếm tối, nghe thấy tiếng chìa khóa mở, trái tim cô lại đập thình thịch như ngày đầu yêu nhau. Anh vừa bước vào phòng, cô đã nói:
- Anh đã về rồi a`? Em đã chuẩn bị chờ anh tới 6 giờ sáng rồi cơ, thế mà hai giờ anh đã về, giỏi lắm!
- Thế nếu 6 giờ anh mới về thì sao? – Anh ngồi ở mép giường, nương theo ánh trăng nhìn cô, cảm thấy cô thật đẹp. Thật đáng tiếc!
- Thế thì em thắp nến đến khi trời sáng.- Người đàn bà ngồi chờ dưới ánh trăng hy vọng tìm được hạnh phúc, bởi vậy cô vô cùng đẹp, dịu dàng, ngọt ngào.
- Em lãng mạn thật đấy.
Cô có thể mặc kệ anh đã về chưa, cứ chìm vào giấc ngủ, cô muốn chờ, cho dù cây nến đã cháy tới tận cùng, chỉ còn ánh lửa leo lét như một con đom đóm, cô cũng muốn để anh mỗi khi bước chân lên cầu thang, ngẩng đầu lên là thấy tia sáng duy nhất trong đêm tối. Cô ngồi ở đầu giường, lặng lẽ và ngọt ngào, anh không nhịn được nữa, lại gần cô, hơi thở ấm áp của anh khiến tim cô lại đập mạnh. Cô chỉ cảm thấy, cho dù trời có sập xuống, chỉ cần họ được ở bên nhau là được. Anh thường nói, nhưng người yêu thích nghệ thuật như cô hình như tưởng tượng nhiều hơn lời nói. Tiểu Liên biết, đó là vì những điều cô muốn nói quá nhiều, bởi vậy không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Thế nào là hạnh phúc? Thế nào là tàn khốc? Ông trời không nói cho cô biết. Cô cũng có công việc và bạn bè, cô chỉ hy vọng trong cuộc sống bận rộn ấy, có sự tồn tại của anh, được lặng lẽ ngồi bên cạnh anh là cô đã không còn muốn nghĩ tới những chuyện khác nữa.
Mùa đông tới rồi, tình yêu của cô mù quáng tới nỗi không thể đoán được rằng đây có phải là một trò chơi hay không, mùa đông tới, ngoài trời lạnh giá, căn phòng nhỏ thì vẫn ấm áp như mùa xuân.
Một ngày sau tết Dương lịch, Trì Vĩnh cho Tiểu Liên xem một bài giới thiệu về các nữ nhà văn trẻ trên một tạp chí thời trang, anh chỉ vào bức ảnh của một người rồi nói:
- Cái người tên Đại Vân này từng sống với anh, nhưng anh cảm thấy cuộc sống của cô ấy quá khác thường, bởi vậy anh đuổi cô ấy đi. Thế là cô ra sức viết tiểu thuyết, cuộc sống lại càng thay đổi. Câu văn cô ấy viết rất dài, nội dung đại khái là các mối quan hệ xung đột và hòa hợp giữa đại gia và chân dài. Trong truyện của mình, cô ấy thường vào vai một người có cuộc sống vô cùng đặc biệt.
Tiểu Liên đọc bài văn xong nghĩ, tỏ ra giỏi giang chỉ là cái vỏ ngụy trang của “nhà văn xinh đẹp”. Đại Vân, thực ra nó chứng tỏ cô hy vọng mọi người chú ý tới mình, nội tâm của cô chắc chắn là rất đau khổ. Phản nghịch chỉ là một kiểu tự lừa mình dối người mà thôi. Trì Vĩnh vứt bỏ cô có phải là một nguyên nhân khiến cô phải ngụy trang không? Anh khuyên Tiểu Liên viết văn, sau đó lại nói chuyện này với cô, anh đang tạo áp lực hay động lực cho cô? Tiểu Liên bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé, cảm giác giống như một hòn đá cô độc nằm trên cánh đồng hoang dưới ánh nắng, nó rọi thẳng vào trái tim vốn đã bất an của cô, làm đảo lộn toàn bộ tư duy của cô.
Khi nói về Đại Vân, anh cau mày, nhưng giọng nói rất bình tĩnh. Thành tích văn học mà Đại Vân có được khiến Tiểu Liên ngưỡng mộ, mặc dù nghĩ tới điều này, trong lòng Tiểu Liên thấy không vui, nhưng từ đó về sau, cái tên Đại Vân vẫn ẩn dấu trong trái tim cô.
Một tuần sau, Tiểu Liên cùng anh và vài người đồng nghiệp ở Chính Hải của anh tới Hàng Châu chơi hai ngày. Họ thuê xe để đi, mọi chi phí đều do anh thanh toán, cô không biết vì sao anh lại phóng khoáng, rộng rãi với đồng nghiệp của mình như thế.
Về tới Thượng Hải, anh lái xe đưa tất cả đồng nghiệp về nhà, chỉ còn lại hai người. Cơn gió bắc khiến những cành cây trơ trọi rồi bỏ chúng lại mỗi lúc một xa. Trên đài đang phát bài Now anh forever của Richard Max, họ dừng lại bên đường để thưởng thức cảnh mưa ngoài cửa, giống như hồi ở Lao Sơn, Thanh Đào. Họ quấn lấy nhau trong xe, anh nói:
- Yêu một người thì phải đọc lời nguyền, hận một người cũng phải đọc lời nguyền.
Cô chớp mắt nhìn vẻ nghiêm túc của anh, bật cười.
Anh đỗ xe, họ cùng lên lầu rồi vào phòng. Cô phát hiện trên đầu giường của anh có thêm một bức ảnh cắt ra từ báo, người trong bức ảnh là một diễn viên Đài Loan, anh chỉ vào bức anh nói:
- Em không cảm thấy cô ấy rất giống một người sao?
Tiểu Liên đã nhận ra cái dung mạo như hoa như ngọc ấy rất giống “mẹ của một đứa trẻ” trong máy tính của anh, ánh mắt cũng xinh đẹp và yếu đuối như vậy.
Thực ra Tiểu Liên biết trong cuộc sống của Trì Vĩnh, có quá nhiều người đàn bà với những phong cách khác nhau từng xuất hiện. Anh từng nói với Tiểu Liên có vẻ đẹp cổ điển của một phụ nữ những năm 30, 40. Đó chẳng phải là thời đại của Nguyễn Linh Ngọc sống sao?
Vào thời khắc cuối cùng của những năm 90, trái tim Tiểu Liên đang say vì tình. Có lúc cả đêm cô không về khiến bố mẹ cô chờ đợi trong lo lắng, nhưng cô không quan tâm, bởi vì sự lãng mạn của Trì Vĩnh khiến cô không thể kháng cự nổi. Từ cánh cửa sổ của căn phòng nhỏ, nhìn ra sự ồn ào, huyên náo của ngoài kia, cô không muốn những thứ này đều trở thành lâu đài cát trên bãi biển.
Cô vốn là người sống an phận, nhưng giờ đây cô tình cờ nhớ tới từ “vụng trộm”. Lúc này cô mới biết, cô là một người yêu sự cô độc, yêu cái cảm giác được vui buồn trong cuộc sống. Cô cũng hy vọng thủy triều của sinh mạng có thể giúp cô tự do chạy đi lắng nghe tiếng sóng biển, hòa mình với anh trăng và những vì sao.
Cô thường nhớ lại Trương Ái Linh đã ૮ɦếƭ trong cô độc và tình yêu của bà. Hồ Lan Thành có gia thất, có bạn gái, Trương Ái Linh cũng thể hiện mình là người rất độ lượng, bà nói bà không muốn nhìn thấy gì thì bà sẽ không nhìn thấy thứ đó. Mặc dù như thế nhưng bà vẫn không thể hoàn toàn nhắm mắt cho qua. Thực ra, thứ bà cần là một ngôi nhà về mặt tâm lý, và cá tính kiêu ngạo, mạnh mẽ của bà khiến bà không bao giờ miễn cưỡng ai. Cuối cùng, bà cũng phát hiện ra Hồ Lan Thành có người đàn bà khác, ngoài ra còn có một người vì ông mà bị bắt ở Vũ Hán. Bà bất chấp sự kiên trì của mình năm xưa, bắt đầu tranh cãi với ông. Trong lúc tranh cãi, bà phát hiện ra bà đang được trải nghiệm tâm trạng của nhân vật nữ chính trong tác phẩm của mình. Mỗi lần trước khi lùi lại, bà đều tưởng rằng mình không thể nào thỏa hiệp được, nhưng không ngờ còn có sự thỏa hiệp lớn hơn đang chờ bà.
Yêu có phải là cần phải khéo léo để cầu toàn không? Thực ra kết cục của tình yêu không phải chỉ có hai loại, nhưng những người yêu nhau đều mang trong mình một câu chuyện riêng, bởi vậy diễn biến tiếp theo của câu chuyện mới đặc sắc hơn.
Tiểu Liên nhìn thấy một bức thư trong phòng anh, đó là của một cô gái tên Vương Thụy gửi anh, mong muốn được cùng anh kết hôn. Tiểu Liên có thể đọc thuộc lòng từng câu từng chữ ttrong bức thư đó. Khi anh trở về, cô hỏi anh, anh đáp:
- Những người muốn kết hôn với anh nhiều lắm, họ kết hôn không thành thì vay tiền hoặc chơi cổ phiếu.
Tiểu Liên không tin, nói là trong bức thư, cô gái đó không tỏ ra là người vụ lợi như thế. Anh hạ giọng nói:
- Haizz, em chỉ nhìn thấy phần sáng sủa, trên đời những việc thế này nhiều lắm. Đó mới là cuộc sống! Làm nghề bọn anh không thích hợp với việc kết hôn, ít nhất trong vòng một, hai năm nữa anh không nghĩ tới điều này.
Cô nói:
- Nhưng anh không thể?
- Anh làm sao? – Anh hỏi
Tiểu Liên do dự, cô không biết mình là nhân vật chính hay chỉ là nhân vật phụ. Lần đầu tiên cô phát hiện ra anh không chung tình với cô, bởi vậy khuôn mặt anh mới buồn bã, giọng nói anh mới rầu rầu như vậy. Anh tưởng rằng anh là Picasso sao? Có thể nói những câu kiểu như: “ Anh yêu em nhiều hơn hôm qua, ít hơn ngày mai, anh yêu em ngày hôm nay” để lấy lòng đàn bà sao? Trên bề mặt, anh là một quý tộc độc thân, nhưng thực tế thì sao? Cô không dám nghĩ tiếp. Một người ngây thơ như cô đứng trước mặt anh luôn luôn trở nên vụng về, ngây ngô.
Buổi chiều hôm lễ tình nhân của người phương Tây, Trì Vĩnh gọi điện thoại bảo cô tới nhà. Họ vẫn vui vẻ như trước kia, thế là mọi vấn đề cô lại cho qua.
Chiều tối, anh tìm một phong bì có hai vạn tệ, nhưng lật hết các ngăn kéo tủ, va li mà vẫn không thấy, anh nổi giận. Sau đó anh gọi một cú điện thoại, một lúc lâu sau người kia mới trả lời. Anh nghiêm giọng nói:
- Anh đón tiếp em, vậy mà em lại lấy trộm đồ của anh, anh có thể tố cáo em đấy. Em định chờ anh tới công ty tìm em hay là mang tiền trả lại đây ngay bây giờ?
Bên kia hình như hơi sợ, bèn vội vàng thừa nhận, họ hẹn nhau thời gian và địa điểm trả tiền. Cô nhìn khuôn mặt tái xanh vì giận của anh, vừa đồng cảm vừa khó hiểu. Trước khi đi, anh hỏi:
- Anh nên đi làm tiểu nhân hay đi làm quân tử?
Tiểu Liên ngẩn ngơ:
- Bạn anh tới đây sao có thể nhân lúc anh không để ý mà mang tiền của anh đi chứ?
Anh lập tức hỏi lại:
- Em nói anh có bạn không?
Cô cứng lưỡi, kinh ngạc và nghi ngờ. Bình thường những người đàn ông, đàn bà tìm anh đều rất nhiều, cô muốn hẹn với anh đều phải kiên nhẫn chờ đợi, vậy mà anh còn không biết mình có bạn hay không! Cô hỏi anh:
- Mấy giờ anh quay về?
- Không biết.
Anh lo lắng bỏ đi, để lại một mình Tiểu Liên. Đã không thể đoán được đây là lần thứ bao nhiêu cô phải ngồi chờ anh, một mình trong căn phòng trống trải này rồi. Thế là cô lại một lần nữa giặt quần áo, dọn phòng, đọc sách, nghe nhạc, vừa bắt bản thân mình bận rộn vừa lặng lẽ chờ đợi.
Anh về tới nhà lúc hơn mười hai giờ đêm. Cô nằm trên giường giả vờ ngủ say, anh nhẹ nhàng lay cô dậy, ôm eo cô, nói là đã bình an vô sự rồi. Cô nói:
- Cuộc sống này khiến em thấy không an toàn, vô cùng lo lắng, em không muốn tiếp tục nữa!
Anh nói:
- Có phải em cảm thấy em đã hy sinh mà không được đền đáp hay không? Hy sinh rồi chờ đợi sự đền đáp có khác nào cuộc giao dịch mà em vốn không thích? Em chưa nghe thấy câu nói tâm trạng từ trái tim mà ra sao? Anh thích em, bởi vậy tin tưởng em, tin rằng em cũng hiểu anh. – Anh vẫn không nói với cô về đầu đuôi câu chuyện của hai vạn tệ ấy, chỉ nói là hy vọng họ có thể tiếp tục sống bên nhau.
Anh lại nói:
- Em học luật bao giờ chưa? Anh từng nói với mấy luật sư về chuyện công chứng kết hôn, nó giống như ký một hợp đồng kinh tế. Nghĩ như thế nào thì kết hôn thực sự trở thành một cái ***g, chúng ta chỉ có thể sống trong cái ***g này thôi.
Tiểu Liên không muốn đây là đêm cuối cùng, bởi vậy vừa trò chuyện với anh là mọi lo âu trong cô đã tan biến hết, cái cảm giác say đắm khiến người ta muốn rơi lệ ấy đã phá vỡ mọi hiềm nghi hoặc và kiên trì trong cô.
Tiểu Liên giống như một cục đá trong suốt, đứng trước những cám dỗ, cô thích để trái tim đập thể nhịp đập của riêng nó. Đối với tình cảm của anh, cô trở nên yếu đuối, cô vẫn hy vọng mình có thể chung thủy và chờ đợi an mãi mãi.
Chớp mắt đã sang xuân.
Mùng Một Tết, Trì Vĩnh đi Cáp Nhĩ Tân, nói là người của ủy ban kỷ luật kéo anh đi. Bố anh cưới một người Cáp Nhĩ Tân, sinh được hai người con, thành một gia đình với bốn khẩu. Trì Vĩnh và anh trai anh đều lớn lên ở Cáp Nhĩ Tân, thường vui đùa bên sông Tùng Hoa, vừa ăn xúc xích vừa ăn kem bên cạnh tòa nhà với kiến trúc kiểu Nga. Khi đó, bố anh lái xe đi đưa hàng, mẹ anh là cán bộ của công xưởng, bởi vậy cũng có thể coi là nhà khá giả. Lần này, anh mang từ Cáp Nhĩ Tân về mấy cân xúc xích phương Bắc và bánh mì đen cứng như đá, còn bảo Tiểu Liên mang một ít về nhà. Tiểu Liên mỉm cười lắc đầu, những thứ khô khốc này làm sao mà nuốt nổi? Nhưng anh vừa nhìn thấy chúng trên mâm cơm, mắt đã sáng bừng lên. Ba mươi tuổi rồi mà trong chuyện này, anh vẫn như trẻ con. Có thể thời gian không thể thay đổi được bản chất con người.
Trì Vĩnh quay về vào mùng Bốn Tết, về tới nơi, ngay chiều hôm đó anh lại tụ tập với bạn đại học, Tiểu Liên cũng theo anh đi. Họ đều là sinh viên khóa 30, học chuyên ngành Tài chính quốc tế vào cuối những năm 30. Khi họ tốt nghiệp đúng vào thời kỳ đất nước đổi mới, cánh cửa thương mại vừa mở ra đúng vào lúc khóa bọn họ ùa vào đời, sự thay đổi trong giai đoạn này còn anh hơn cả giai đoạn những năm 70, 80 khi cái mới bắt đầu thay thế cái cũ. Bản thân họ có nền tảng kiến thức vững chắc, cũng có khả năng phán đoán nhân tình thế thái mà họ đã tích lũy được trong một thời gian dài. Họ không giống những người của thế hệ trước, chỉ có khẩu hiệu suông và lý tưởng cũng không giống người của thế hệ sau, khoe năng lực của mình với mọi người, sống một cuộc sống rất hiện thực. Rất nhiều người trong số họ vừa tốt nghiệp đã xin vào làm ở một doanh nghiệp nước ngoài nổi tiếng, hiện nay đều đã ngồi lên vị trí giám đốc, quản lý… Một người mới đi bồi dưỡng nghiệp vụ ngân hàng ở Anh về cho mọi người xem ảnh Cambridge, nói nó đâu giống cây cầu ly biệt xinh đẹp dưới ngòi Pu't của Từ Chí Ma. Từ Chí Ma nói rằng đón một buổi hoàng hôn bên bờ sông Cam là cách để bù đắp những thiếu hụt trong tâm hồn, nhưng bạn học của anh lại nói nước sông Cam cũng chẳng khác gì nước sông Tô Châu, cả bọn nghe thế đều bật cười. Anh ta lại nói ở đó trời rất lạnh, trang thiết bị thì kém, nhà thì quá cũ, trời thì âm u. Trên báo của Anh có rất ít tin tức liên quan tới châu Á, ví dụ như với sự kiện một chiếc máy bay rơi làm ૮ɦếƭ hai người Mỹ, trên báo sẽ nêu tên họ ra, nhưng cũng cùng một sự kiện khiến hai trăm người châu Á ૮ɦếƭ thì họ lại chỉ lướt qua một dòng. Nhà văn Salman Rusdie chỉ làm một cuộc phẫu thuật cắt mí mắt cũng phải đăng báo, trong khi đó Tiền Trọng Thư[6] qua đời thì không nói năng gì. Người bạn đó lại than việc bồi dưỡng quá vất vả, quá căng thẳng khiến anh gầy mất sáu cân. Họ còn hỏi một người tên A Lượng sao không tới. A Lượng là một người rất si tình, vừa tốt nghiệp đại học đã cưới cô bạn gái học cùng lớp, cô gái đó một lòng muốn xuất ngoại nên đã sang Canada năm, sáu năm nay, A Lượng xin visa nhiều lần mà vẫn bị từ chối, giờ anh nản lòng rồi, đâm ra nghiện R*ợ*u. A Lượng biết cô ở nước ngoài nhiều năm chắc chắn đã tìm được ý trung nhân mới, còn mình thì vẫn giữ mãi cái danh phận là chồng cô. Các bạn của Trì Vĩnh đều nói cứ giữ được mối quan hệ hôn nhân là tốt nhất, không ai khuyên A Lượng ly hôn cả.
[6] Tiền Trọng Thư: nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc.
Tiểu Liên nhìn họ ngồi quây lại với nhau nói chuyện, nhớ lại năm ngoái khi họ mới gặp nhau, anh nói với cô:
- Hồi học đại học, vì anh là học sinh tỉnh ngoài duy nhất nên ngoại trừ lớp trước, chẳng ai coi anh ra gì cả.
Năm xưa khi rời khỏi Thượng Hải, anh chỉ có một mình, giờ đây các bạn nghe nói anh chơi cổ phiếu rất tốt, thế là họ đua nhau liên lạc với anh. Anh không phải là cán bộ văn phòng cao cấp trong những công ty nằm ở top 500, nhưng những cậu bạn làm cán bộ này không còn bài xích anh nữa. Anh cũng thích trò chuyện với mấy người bạn làm việc trong các công ty tài chính nổi tiếng về các chủ đề tràn đầy lý tưởng như sự phát triển của thị trường chứng khoán Trung Quốc. Một lát thì nói phát hành tiền vốn là con đường để kiếm tiền trong thị trường chứng khoán, một lát thì nói làm thế nào để phán đoán được ba hình thức của thị trường cổ phiểu, rồi nào là lượng giao dịch cao, cổ phiếu nào tăng, cổ phiếu nào giảm, bạn bè anh ai cũng há hốc miệng ra nghe. Nhất là một câu bạn tên Hoa Thịnh, cứ ra sức đòi Trì Vĩnh giải thích cách phán đoán về hình thức của thị trường cổ phiếu. Nghe nói Hoa Thịnh vì một nguyên nhân nào đó mà kinh tế không được như ý lắm, Trì Vĩnh bèn nói sau Tết họ sẽ làm đại lý và chân thành đề nghị để anh giúp anh ta quản lý và đầu tư tiền, Hoa Thịnh vì nhát gan, sợ lỗ nên không đồng ý ngay, nhưng Trì Vĩnh cảm thấy chuyện này rất có hy vọng.
Họ đều hỏi anh:
- Trì Vĩnh, sau này cậu có dự định gì?
Mỗi khi người khác ở trước mặt cô hỏi kế hoạch tương lai của anh, cô đều rất căng thẳng. Cô không biết anh có phải chiếc thuyền của cô hay không, mình có lên đúng thuyền hay không, Trì Vĩnh thì chỉ thản nhiên đáp:
- Thì cũng giống mọi người, sống thật vui vẻ.
Hôm sau, bố mẹ Trì Vĩnh tới thăm anh. Khi họ tới, Tiểu Liên đang giặt quần áo cho Trì Vĩnh, lúc bố anh vào rửa tay, cô ngượng ngùng đứng tránh sang. Ông hỏi cô:
- Cháu ăn cơm chưa?
Cô cười nói:
- Cháu ăn rồi ạ.
Họ tiện đường nên mới ghé thăm anh, sau đó đưa cho anh phiếu ưu đãi hay gì đó. Nhưng hình như anh không quan tâm lắm tới những thứ này, cứ kiên quyết trả lại họ. Bố anh là một công nhân đã về hưu của công xưởng đóng tàu, giờ ông chỉ buôn bán nhỏ, mẹ anh thì đã nghỉ hưu ở nhà. Tiểu Liên cảm thấy mối quan hệ giữa Trì Vĩnh với bố mẹ chỉ giống như đón khách tiễn khách, thường thì bố mẹ anh chỉ nói được một nửa là Trì Vĩnh đã chuyển chủ đề. Từ nhỏ họ đã sống xa quê hương, sống một cuộc sống khá giả ở vùng đất Cáp Nhĩ Tân, nếu bạn đi trên đường quá lâu, lông mày và tóc của bạn sẽ đóng thành băng, khi về tới phòng, băng tan ra, chảy tràn trên mặt, đây là hồi ức đáng yêu nhất của Trì Vĩnh về tuổi thơ. Khi những người như bố anh được quay về miền Nam, họ vẫn không có cách nào để sinh sống ở Thượng Hải, bởi vậy họ sống ở khu Ninh Ba. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống vô cùng khó khăn, bố anh chuyển hàng để kiếm tiền, Trì Vĩnh khi đó đang học trung học phải ngồi trong xe cùng bố đi ra khỏi thành phố, tới một nơi rất xa. Vừa ra khỏi thành là anh đã lái một chiếc xe tải hạng nặng, chẳng sợ gì cả. Sau khi tốt nghiệp trung học, anh thi đỗ vào đại học ở Thượng Hải, anh cũng không biết là mình người ở đâu, chỉ biết người khác đều coi thường cậu học sinh nghèo từ tỉnh ngoài tới như anh. Khi anh từ Thâm Quyến trở về, bố mẹ và anh trai anh đã tới Thượng Hải, anh mua nhà cho bố mẹ, nhưng anh chưa bao giờ mua nhà cho mình.
Tiễn họ ra về, Trì Vĩnh và Tiểu Liên cũng ra ngoài. Đêm Thượng Hải có một sức hút mãnh liệt khiến người ta không muốn về nhà. Họ lái xe Cardin, cùng tham quan sông Hoàng Phổ, đi chợ đêm, về tới nhà, cả hai đều mệt nhoài. Cô làm ít đồ ăn, hai người ăn rất ngon miệng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc