Nấc Thang Hạnh Phúc - Chương 01

Tác giả: Diệp Chi Linh

Cổ phiếu tình yêu
Giữa và cuối những năm 90
Yêu và không yêu chỉ trong một khoảnh khắc. Ly biệt rồi liệu có gặp lại?
Buổi lễ tốt nghiệp ở một trường đại học trọng điểm của Thượng Hải được tổ chức rất hoành tráng trong hội trường. Các sinh viên tốt nghiệp năm nay tụ tập, tận hưởng buổi “lễ rửa tội” cuối cùng đời sinh viên. Tiểu Liên đứng trong đám người, im lặng nhìn thầy hiệu trưởng và sinh viên đại diện đang phát biểu trên sân khấu. Cô là một cô gái thanh tú, thân hình gầy gò, có đôi mắt rất to, sống không bon chen đố kị. Bốn năm đại học, cô đã đạt được những gì? Đó chính là khả năng nhìn nhận vẻ đẹp của thế giới. Nhưng cô vẫn chưa thực sự rời khỏi ghế nhà trường, đối với cô, buổi lễ hôm nay vô cùng quan trọng.
Phương Thành, bạn trai cô, là một chàng trai cao lớn và anh tuấn, học tại một trường đại học nổi tiếng khác trong thành phố, năm nay cũng sẽ tốt nghiệp.
Các bạn đều nói họ là một cặp tình nhân đặc biệt. Hai người đều có cá tính mạnh, có lúc có thể nhẫn nhịn đối phương tới mức khiến người kia muốn tan ra, nhưng đôi khi lại chỉ trích đối phương cứ như thể sắp xa lìa tới nơi.
Nhưng họ vẫn cứ ở bên nhau từ năm thứ ba tới giờ, tất cả mọi người đều cho rằng đây là mối tình ông trời se duyên.
Trong một căn phòng rất bình thường của khu đông thành phố Thượng Hải, Tiểu Liên đang ngồi xem ti vi. Đây là căn hộ hai phòng bình thường nhất trong mọi căn nhà, một căn nhà kiểu cổ của Thượng Hải, không có cầu thang. Một cái tủ để đồ thấp bé, chiếc giường đã cũ, bàn học màu xám, tủ quần áo đã long ốc, tất cả đều là đồ đạc của bố mẹ cô khi họ mới kết hôn. Tiểu Liên đã sống ở đây hơn mười năm trời. Ở trong nhà mà sáng sớm đã nghe thấy tiếng các cụ ông cụ bà tập thể dục ngoài vườn hoa, buổi tối thì nghe thấy tiếng lắc chuông gọi mọi người đi họp tổ dân phố. Sự khác biệt duy nhất giữa thế giới bên ngoài với trong nhà chính là, căn nhà này mặc dù đã cũ nhưng ấm áp và lưu giữ những kỉ niệm và cảm xúc của cô trong quá trình cô trưởng thành. Vừa tốt nghiệp đại học, cô xin được vào vị trí trợ lí tổng Giám đốc của công ty Tổ chức sự kiện AFR nổi tiếng toàn cầu, và hiện đã đi làm được một tháng. Trong căn nhà cô đã sống hơn mười năm này, cô đón nhận một thách thức mới.
Cô bước ra ngoài ban công nhà mình, một kiểu ban công thường thấy trong khu nhà tập thể cũ này, nó không có gì là đẹp, chỉ là nơi phơi quần áo, mùa hè nóng bức thì ra ngồi hóng gió. Tiểu Liên vẫn muốn có một cái ban công kiểu Pháp với những chiếc lan can thép hình hoa màu đen, trên đó có những chậu hoa nhỏ tinh tế. Tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Liên. Cô mở cửa, thì ra là Phương Thành. Cô kinh ngạc, anh vốn là một người làm việc gì cũng rất thận trọng, nên nếu muốn gặp cô, anh sẽ hẹn trước thời gian và địa điểm chứ không bao giờ xuất hiện đột ngột như thế này.
Tiểu Liên phát hiện ra Phương Thành vốn cởi mở, hoạt bát hôm nay bỗng trở nên tiều tụy, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng, chiếc áo sơ mi màu trắng như hơi rộng, rõ ràng đôi lông mày chau lại nhưng khóe miệng lại vẫn cố nặn ra một nụ cười.
Cô bảo anh vào nhà, vội vàng rót cho anh một cốc nước ngọt mà thường ngày anh thích uống nhất, nhưng nụ cười của anh vẫn vô cùng miễn cưỡng.
- Anh sao thế? Bọn mình vừa mới tốt nghiệp, anh phải vui mới đúng. Tạm thời anh chưa tìm được việc, em cũng có trách anh đâu. Chỉ cần anh nỗ lực vẽ tranh, tiền đồ của anh chắc chắn sẽ tốt.
Anh nhìn cô, ánh mắt chứa nhiều tâm sự. Anh rất điển trai, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời.
- Tiểu Liên, em đừng trách anh.
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Cô định chạm vào người anh nhưng vội dừng lại, không biết nên đặt tay vào đâu.
- Anh nghĩ anh không thể không rời xa em, vì một vài nguyên nhân.
- Nguyên nhân gì?
Phương Thành nhìn thấy ánh mắt đau đớn, nhưng anh không muốn an ủi cô.
Anh không dám nói sự thật cho cô biết, không phải vì chút tự tôn của đàn ông, mà vì anh hy vọng cô không phải chịu nhiều đau khổ.
- Visa đi Nhật của anh làm xong rồi, nếu không có gì bất thường thì cuối năm nay anh sẽ rời khỏi đây. Anh không thể đảm bảo rằng tình cảm của chúng ta sẽ không thay đổi, anh cũng không thể hứa bất cứ điều gì với em. Bởi thế…
- Em biết là anh sẽ đi Nhật, nhưng nhanh vậy sao?
- Đúng thế. Nếu chúng ta vẫn bình thường thì tốt nhất, còn nếu có gì thay đổi, em cũng đừng trách anh.
Tiểu Liên hoang mang chớp mắt:
- Phương Thành, hình như anh không còn là anh mà em từng biết nữa. Anh đi Nhật học tiếp, em không có ý kiến gì, nhưng cũng đâu cần phải bi quan như thế! Anh không yêu em nữa sao? Hay còn vì điều gì khác?
- Tiểu Liên, em ngây thơ qua. Sự ngây thơ của em khiến anh cảm động, nhưng chỉ có sự ngây thơ và những ước mơ tươi đẹp thôi thì không đủ. Em đừng hỏi nhiều thế nữa, chúng ta vẫn là bạn tốt, chỉ có điều em đừng chờ anh nữa.
Một câu nói tuyệt tình thoát ra từ miệng của người mà cô yêu thương nhất khiến cô cảm thấy tình yêu chẳng khác gì con dao hai lưỡi có thể cứa nát trái tim cả hai người.
- Phương Thành, em vừa mới được nhận bằng tốt nghiệp đại học, chẳng lẽ anh cũng định cấp cho em tấm bằng tốt nghiệp tình yêu sao?
Phương Thành không trả lời. Anh lặng lẽ bỏ đi, phảng phất như chưa hề tới, để lại cốc nước ngọt mà anh vẫn chưa chạm môi tới và một Tiểu Liên chưa kịp ý thức rõ ràng mọi việc.
Vẫn là căn phòng cũ ở cạnh trái tim bị tổn thương, đang rơi lệ của cô. Khi cô vui vẻ nhảy múa vì tình yêu, căn phòng không nói gì, khi cô đau đớn, tuyệt vọng, căn phòng vẫn không nói năng. Cửa sổ đã cũ gỉ, rêu mọc đầy, nhưng bên ngoài cửa sổ, cô vẫn nhìn thấy ánh mặt trời chói lọi, đó có phải là ánh sáng tình yêu của cô không?
Tiểu Liên vẫn luôn tưởng rằng tiền không quan trọng bằng tâm hồn và tình cảm.
Nhưng năm đó, Phương Thành vì đi Nhật học hội họa mà từ biệt cô, ung dung ngắm những gốc cây anh đào huyền thoại tại trường Đại học Nghệ thuật Tokyo. Tiểu Liên lưa giữ rất nhiều những bức tranh chân dung anh vẽ tặng, thời gian qua, những bức tranh này được gấp lại, đường nét trở nên mơ hồ và cuối cùng trở thành chứng nhân cho tình yêu như họa như thơ của họ. Cô vẫn không thể quên được cảm giác đau đớn hôm anh nói chia tay. Anh đi rồi nhưng cô vẫn thường nhớ lại một bộ phim Nhật mà cả hai cùng thích. Một người con gái vì cảm thán sinh mệnh quá đẹp nên đã tự sát dưới gốc hoa anh đào. Phương Thành vẫn muốn vẽ cảnh tượng này, nhưng lại không vẽ nổi.
Mặc dù lúc li biệt anh tỏ ra rất bi quan về tương lai của hai người, nhưng anh vẫn gửi cho cô những tác phẩm mới của mình từ Nhật Bản. Thường xuyên nhận được thư của anh khiến cô nảy sinh ảo giác rằng họ chẳng khác gì trước kia. Cô cũng nhận được một bọc lớn tác phẩm mà anh hoàn thành ở Nhật, có ngọn núi Phú Sĩ dưới bầu trời xanh ngắt, có dòng sông nhỏ và một cây cầu đá soi bóng trên dòng nước. Bức tranh thể hiện niềm yêu mến và hứng thú của anh với môi trường mới, những lúc như thế này, Tiểu Liên thấy thật đáng tiếc, vì mình không thể tận mắt thấy những cảnh được vẽ trong tranh, cô chỉ biết lặng lẽ cảm nhận từng đường nét trên tác phẩm. Mỗi khi nhớ tới thế giới đầy màu sắc sau lưng anh, cô thường trằn trọc không ngủ được.
Khi tỉnh dậy mới biết thì ra đó chỉ là một giấc mộng.
Mùa hè năm 1998
Cũng giống như mọi mùa hè khác, cũng giống như những người bình thường khác, cô không biết lửa dục bùng lên giống như một con tằm chui ra khỏi lớp vỏ kén, thay bộ quần áo khác.
Mùa hè năm đó, Tiểu Liên hai mươi ba tuổi. Trong một chuyến du lịch cô đã quen một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tên là Trì Vĩnh, tự xưng là “ông chủ cổ phiếu”. Trì Vĩnh rất cá tính, những trải nghiệm đặc biệt của anh thu hút sự chú ý của Tiểu Liên.
Anh thường mang theo chiếc máy ảnh kĩ thuật số để chụp ảnh của họ, sau đó bằng chất giọng phương Bắc rất nho nhã, anh kể cho cô nghe về trải nghiệm của anh khi ở Thẩm Quyến, vì cổ phiếu loại B mà bị người ta truy sát.
- Giữa những năm 90, tỷ lệ sống sót khi buôn bán hàng hóa ở Thẩm Quyến nhiều lắm cũng không vượt qua năm phần trăm, cá mập bơi giữa đại dương bao la cũng bị người ta bắt được, em có thể thắng được một cuộc đua ngựa, nhưng em không thể thắng được mọi cuộc đua ngựa. Có lúc anh nghĩ, anh có thể sống được đến lúc này đúng là một kỳ tích, có những người năm xưa ở cùng anh, giờ không biết là đang ở đâu.
Nhắc tới Thẩm Quyến, anh có rất nhiều cảm xúc. Thành phố đó có thể vắt kiệt sự lãng mạn của con người, chỉ để lại cái mặt hiện thực nhất, thực dụng nhất. Anh không muốn ở đó mãi, bởi vì mặc dù có lúc nghèo rớt mùng tơi, cũng có lúc tiền vào như nước, nhưng rất nhiều người bạn từng sát cánh bên anh đều đã mất liên lạc, đó là những hồi ức anh muốn vứt bỏ nhất.
Anh cũng rất thích nhớ lại khoảng thời gian học đại học ở Mỹ và một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Năm 1996, người yêu thời đại học của anh về Thượng Hải giấu anh cưới người khác. Nhưng anh vẫn cất ảnh của cô trong máy tính. Tiểu Liên nghĩ, tình cảm của họ phải rất sâu đậm, nếu không thì bao nhiêu năm trôi qua, anh đã không còn nhớ tới cô ấy đến vậy. Vẻ ngoài bất cần của anh giống như một cánh chim đơn độc trên bầu trời bao la nhưng tình yêu trong trái tim anh không hề mất đi. Ở khách sạn, Tiểu Liên nhìn thấy những bức ảnh chụp một cô gái có mái tóc buông dài khuôn mặt có lúc u buồn nhưng vẫn khiến người ta yêu mến, có lúc lại cười tươi khiến người ta say đắm, rất giống hình ảnh những cô người mẫu trên các tạp chí thời trang.
Không thể nói rõ được là cô giống ai, nhưng vẻ đẹp trong sáng như ánh mặt trời của cô khiến mọi người ngưỡng mộ. Có thể anh quá yêu người cũ, bởi vậy trên màn hình máy tính của anh luôn để ảnh của cô. Tiểu Liên nhớ Phương Thành từng nói cô giống như một tiểu yêu sinh vào thàng 12, mang vẻ mộc mạc nhưng tao nhã của ngọc lam. Anh cũng tưng khắc họa những vui buồn, nước mắt và nụ cười của cô trong tranh. Những bức tranh này không thể cùng cô đi tới chân trời góc bể, nhưng cô vẫn luôn yêu người vẽ chúng, giống như Trì Vĩnh, dùng một cách khác để bảo vệ những gửi gắm trong tâm hồn. Cô có thể nhận ra sự thanh cao, tự tin trong giọng nói của anh.
Chuyến du lịch chỉ vẻn vẹn hai ngày nhưng Tiểu Liên lại cảm thấy ánh mắt của Trì Vĩnh cứ mãi theo đuổi bóng dáng cô. Ở lầu Yên Vũ bên lầu Giang Hưng, họ nói chuyện với nhau về Nam hồ tống biệt của Lưu Trường Khanh, tới Ngư lạc đồ của Đổng Kỳ Xương. Buổi tối, họ cùng một nhóm bạn lên núi ăn đêm, chơi trò trắc nghiệm tâm lý. Anh trả lời rất thông minh, phản ứng cũng nhanh. Tiểu Liên cho rằng cuộc sống buôn bán nhiều năm đã khiến anh có cách nghĩ khác và cách sống khác mọi người. Chính anh cũng thừa nhận mình có phần “máu lạnh”, bởi vì trong công việc của anh, chỉ cần không thận trọng một chút là có thể rơi xuống vực thẳm.
Tiểu Liên không hiểu thế nào là thời gian mở cửa thị trường cổ phiếu, hay nhà cái là gì, bởi vậy vừa nhìn thấy anh là cô đã hỏi hết câu nọ đến câu kia.
Anh giàu có nhưng ngoại hình lại rất nho nhã, không hề toát lên mùi vị tiền bạc. Tiểu Liên thấy anh là người rất phức tạp. Ở cùng anh cô thấy rất vui, nhưng anh sẽ đoán ra được suy nghĩ trong lòng cô, như thế thì thật đáng sợ. Anh nói anh tinh thông Kinh Dịch, Ngũ hành, văn hóa Nhật Bản, cả tâm lí học và tiếng Anh – Mỹ. Quan trọng hơn, anh là người từng trải, đã từng chứng kiến quá nhiều chuyện khởi đầu bằng niềm vui và kết thúc là bi thương. Tiểu Liên mới tốt nghiệp đại học được hai năm, cô vẫn như đóa hoa được nuôi trong ***g kính, cuộc sông giống như một đầm nước tràn ngập hoa tươi, khiến người ta muốn bước chân xuống, nhưng nếu không cẩn thận thì sẽ không rút chân lên được.
Sau chuyến du lịch, thi thoảng cô lại nhớ tới hình dáng của Trì Vĩnh, nhớ tới câu trả lời của anh khi người khác đặt câu hỏi, nhưng cô tin chắc mình không thể gặp anh lần nữa. Thời gian đó, cô thích đọc cuốn Đường trong rừng của Heidegger, bởi vậy cô ra sức tìm kiếm con đường có thể đến được nơi nghỉ ngơi trong rừng như trong cuốn sách ấy nhưng cuối cùng chỉ loanh quanh bên ngoài khu rừng.
Giờ đây có lẽ thứ cô nhận được từ Phương Thành không phải là sự say mê nhiệt tình với những buồn vui anh mang lại. Khi chơi bowling, trên đài phát một bản tình ca buồn, cô thực sự không thể không nghĩ tới Phương Thành, không khỏi thấy cuộc sống thật vô vị. Có lúc, con người thật yếu đuối nhưng vẫn tiếp tục công kích vào mục tiêu mình đã chọn. Cô nghe nói ở Nhật, hai người yêu nhau cùng tự sát là chuyện rất bình thường, đa số họ đều nghĩ nếu cứ duy trì sự lãng mạn thì tình yêu sẽ biến chất, thế là họ chọn một vùng núi có phong cảnh đẹp để kết thúc cuộc sống của mình. Cô không thể nào tin được đây là sự thật, nhưng cô rất thích câu nói của một người mẫu nổi tiếng: Đối với tình cảm, chúng ta nên chấp nhận sự thay đổi của nó.
Trì Vĩnh nói nếu Jack, nhân vật nam chính trong Titanic không ૮ɦếƭ, thì liệu anh ta và Rose có tiếp tục yêu nhau không? Tiểu Liên không thể giải thích được, nhưng sau đó anh thường gọi điện cho cô, họ cũng gặp nhau vài lần. Cô chỉ cảm thấy họ có thể tiêu xài thời gian mà không cần “tính toán tiền vốn”, sự nhàn nhã thú vị này sẽ in dấu trong kí ức của cô, nhưng Tiểu Liên cho rằng những kí ức đó sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cô.
Con người càng trưởng thành thì càng cô độc.
Họ mặc bộ quần áo giống nhau, cùng ngồi trên chiếc chiếu trải trên bãi cát nhân tạo ở suối nước nóng Vân Đô, nói về những sóng gió khi Báo Diên mua Diên Trung, về mối quan hệ giữa Đại học Bắc Kinh và Bích Thuần, cổ phiếu Diên Trung đã tăng từ sáu tệ lên ba mươi tệ như thế nào, vì sao sau đó nó lại giảm xuống nhanh chóng, rồi cả tranh chấp của những nhân vật nổi tiếng trong truyện này, hình như anh chính là người ngoài cuộc tỉnh táo nhất. Anh nói chơi cổ phiếu như lấy tiền từ túi này bỏ sang túi khác, tốc độ luân chuyển tiền càng nhanh thì càng có lợi cho mình và người khác. Tiểu Liên cố lắng nghe rồi chỉ biết mỉm cười gật đầu.
Anh hỏi:
- Bố mẹ em làm gì?
- Bố em buôn bán tơ lụa, còn mẹ em là cán bộ đã về hưu.- Tiểu Liên nói.
Anh đảo mắt một voòng, khẽ gật đầu, sau đó chuyển chủ đề.
Anh nói anh đang học thêm tiếng Nhật ở trường đại học và nhiều chuyện khác liên quan tới Nhật Bản. Vừa nhắc tới Nhật, Tiểu Liên đã thấy không vui. Cái nóng oi bức của mùa hè khiến cô chỉ cần nghĩ tới Phương Thành là thấy khó chịu. Trì Vĩnh nói người Nhật thích giày mới, xe mới, R*ợ*u nếp mới ủ và mọi phát minh mới. Đối với người Nhật, chiếc xe dùng được ba năm đã là xe cũ. Cô bỗng nghĩ ba năm? Cô và Phương Thành cũng quen nhau được ba năm rồi. Thấy nét mặt cô có vẻ bất an, anh hỏi cô có chuyện gì. Cô nói, không cần anh lo. Anh lắc đầu làm ra vẻ vô tội:
- Con gái bọn em thật khó hiểu.
Một lúc sau anh gọi cho cô một bát cháo ngân nhĩ.
Cô biết mình đang nổi giận vô cớ, nên nở một nụ cười rạng rỡ:
- Có lúc em mãi nghĩ đến một số chuyện nên gây ra một vài phản ứng “liên hoàn”, anh đừng để ý nhé.- Cô dừng một lát rồi hỏi. – Anh giỏi tiếng Nhật lắm hả?
Anh nói:
- Đúng thế. Hồi học đại học, anh đọc mấy tác phẩm Rừng Nauy, Biên niên kí chim vặn dây cót bằng tiếng Nhật. Ở Nhật cho phép hòa thượng kết hôn, họ cho rằng không cho hòa thượng kết hôn là không đúng với nhân tính, bởi họ tách riêng việc tôn giáo và vấn đề giới tính.
Nhìn con đường đông đúc, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô yêu tha thiết cái bầu không khí này. Có lẽ sau đêm nay, anh sẽ tới Thanh Đào làm việc, chẳng còn bất cứ sự liên hệ nào với cô nữa, nhưng cái cảm giác ấm áp này, cô sẽ mãi mãi ghi nhớ trong tim.
Một tuần sau, Trì Vĩnh được công ty chứng khoán cử tới làm việc tại một công ty chứng khoán khác tại Thanh Đào để hợp tác về cổ phiếu. Anh cũng thường xuyên gọi điện thoại về cho cô và nhiều lần mời cô tới Thanh Đào chơi. Khi đó, cô cảm thấy tình cảm của cô và Phương Thành đã dần mờ nhạt, anh bận tới nỗi chẳng còn thời gian gọi điện cho cô. Nhớ khi mới sang Nhật, trời mưa to, nhưng vì gọi điện cho cô mà anh đứng ở bốt điện thoại, ướt như chuột lột. Nhưng giờ cô không nghĩ tới cảnh tượng đó nữa.
Một ngày hè thứ Bảy, Trì Vĩnh lại gọi điện mời cô tới Thanh Đào. Tính vốn lãng mạn, rất thích những thành phố gần biển, lại chưa có cơ hội ngắm biển, nên Tiểu Liên thấy dao động trước lời mời nhiệt tình của anh. Cô liền đặt vé máy bay, chiều tối hôm đó, một mình bước lên chuyến máy bay về phía Bắc. Thấy cô như vậy, bố mẹ tỏ ra rất lo lắng. Cô ngồi trong một góc nhỏ ở hàng cuối cùng trong khoang máy bay, cô lập nhưng không cô độc. Còn trẻ, lãng mạn và nông nổi một chút đâu có gì là sai?
Anh chờ cô ở sân bay, lái một chiếc Mercedes tới đón cô, ngói đỏ cây xanh, bầu trời rộng lớn, núi non hùng vĩ, hết bất ngờ này nối tiếp bất ngờ kia. Cơn gió biển mát rượi và những đường bờ biển yên bình là những gì cô thấy về thành phố này, nhưng những thứ mang lại hồi ức cho cô không chỉ là những bờ biển trải dài.
Khi nhìn thấy anh ngồi trong căn phòng sang trọng của công ty chứng khoán, cô nghĩ tới lời anh nói với mình trên du thuyền: Những con sóng biển lớn cũng giống sự lên xuống của thị trường cổ phiếu, chỉ một chút bất cẩn là sẽ ngã tan xương nát thịt, nhưng nếu chỉ biết thận trọng “ăn cây nào rào cây nấy” thì chưa đủ, còn phải dùng quy tắc trò chơi mới để đột phá hình thức kinh tế cũ. Thị trường cổ phiếu khi đó ảm đạm, có nhiều khách hàng tới phòng anh nghe anh phân tích, anh vừa *** vừa nói về đạo lí người ngu giúp người khôn kiếm tiền, người khôn giúp người ngu kiếm tiền, trông anh vô cùng chững chạc và nghiêm nghị. Anh còn giải thích với họ về ba hình thức hiện nay trong thị trường cổ phiếu: Thứ nhất là lượng giao dịch không theo kịp, thứ hai là lượng giao dịch có hạn nhưng tỉ lệ chốt lại không thay đổi, thứ ba là những cổ phiếu đứng đầu có dấu hiệu giảm xuống. Tiểu Liên không có chút khái niệm gì về cổ phiếu, nhưng cô lặng lẽ nhìn anh. Cô chỉ biết đây là một thị trường lớn mà cô hoàn toàn xa lạ, các mối quan hệ giao tiếp và quy tắc trò chơi trong thị trường này quyết định sự vui vẻ hay đau buồn, mà tư hữu hóa chính là linh hồn của thị trường tiền vốn.
Trong mấy ngày thị trường cổ phiếu xuống đáy, họ cũng đi chơi rất nhiều nơi ở Thanh Đào, từ cầu tàu, bãi biển tới cửa Bắc Đại, thưởng thức những kiến trúc theo phong cách Đức, vui nhất là khi ngồi trên “xe lão gia” mà chỉ Thanh Đào mới có, tài xế mở bài hát Sha la la vui vẻ, chiếc xe màu đỏ đi trên con đường một bên là biển, một bên nhà những căn biệt thự sang trọng, cảm giác thích thú đó cả đời này Tiểu Liên cũng không thể quên. Anh đưa cô đi từ khách sạn Vương Triều tới hộp đêm Tước Sĩ, rồi lại tới hoàng cung trên biển. Tại Hạ Thành cung dưới chân núi, Tiểu Liên bất giác nhớ tới câu chuyện Hương Ngọc trong Liêu trai chí dị, phảng phất như trong mỗi loài kì hoa dị thảo này đều ẩn chứa một hồn ma xinh đẹp, thế thì có chuyện gì không thể xảy ra được? Trì Vĩnh nói, anh đã ở thành phố này hơn một tháng, nơi này rất giống Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh, nơi nào cũng tràn đầy sự hiểm ác, chỉ có cảm giác thoát tục ở dưới chân núi và ở Hạ Thanh cung mới khiến anh cảm thấy bình yên. Nhưng thời đại mà Bồ Tùng Linh sống làm gì có đầu tư chứng khoán, làm gì có chuyện bắt bạn phải dự đoán trước những câu chuyện không thể nào dự đoán được? Họ dừng lại trước một cánh cửa, cánh cửa đó không khoa trương như cửa của một ngôi nhà giàu có, nhưng nó có một vẻ cổ kính và thanh cao, đã nhìn quen những cánh cửa kính hiện đại, giờ nhìn cánh cửa này có một cảm giác thật kì lạ. Anh nhìn nó, như trầm tư suy nghĩ, cô nhìn anh, không hiểu anh đang nghĩ gì.
Ở Lao Sơn, cô say mê trước phong cảnh “sông chảy ngoài trời đất, sắc núi có như không”, mọi phiền lo chốn hồng trần tan biến hết, cảm giác mình thật là nhỏ bé, đôi mắt cô hiếu kì mở lớn, muốn thu hút từng cảnh đẹp của cái màu xanh mát mắt vào tầm mắt, nhưng cô lại thấy chúng nhấp nháy như ánh đèn, trong chớp mắt, khung cảnh trước mắt lại hoàn toàn mới, khiến người ta cùng lúc tồn tại hai cảm giác hy vọng và thất vọng. Cô nói, sự khác biệt của biển khiến cô say mê, cô muốn làm một con sóng nhỏ được trôi giữa lòng đại dương, được là một cặp tình nhân cả đời chơi trò đuổi bắt với bờ cát trắng. Anh cười nói tiếp:
- Sự nhiệt tình giúp chúng ta thân thiết với nhau hơn, hơi thở mạnh lại khiến chúng ta phải chia ly.
Bình thường anh ít nói ít cười, khi đứng trước biển, cuối cùng anh cũng cười, trong lòng cô không che giấu được niềm vui, nhìn Trì Vĩnh đang say sưa ngắm cảnh đẹp trước mắt vẫn thi thoảng giúp cô chụp ảnh, bất giác cô muốn đưa tay ra lau những giọt mồ hôi trên má anh, nhưng cô lại không dám, chỉ dám đưa cho anh một cái khăn tay.
Anh nói:
- Thanh Đào trước kia bị người Đức xâm chiếm, rồi lại bị Nhật Bản chiếm được, sau còn mấy lần bị cắt ra chia cho các nước khác, nhưng bản chất của nó vẫn không hề thay đổi, giờ đã qua một khoảng thời gian dài, diện mạo thành phố vẫn vậy, vẫn là một Thanh Đào tinh khiết với trời xanh, biển xanh, bởi vì cái thế biển tựa lưng vào núi cho dù ngàn đời cũng không ai có thể thay đổi được.
Trong bữa cơm trước khi rời khỏi Thanh Đào, cô thấy người Thanh Đào nhiệt tình mời R*ợ*u Trì Vĩnh, anh ghé tai cô nói:
- Trên thế giời này, giữa người với người đều lợi dụng lẫn nhau, trừ anh với em.
Trì Vĩnh không giỏi uống R*ợ*u, đổ gục vào lòng Tiểu Liên ngay trước mặt mọi người, nhưng cô không hoảng sợ, cô thấy đôi mắt anh ươn ướt, cô không biết ai làm cho ai cảm động. Họ cùng nhau về Thượng Hải, trước khi đi, khi cô chủ động nói: “Em có thể làm gì giúp anh không”, cô đã hiểu rằng chuyến đi Thanh Đào này có ý nghĩa như thế nào đối với cô. Anh nói, nếu anh có thể có được cái chai chứa đầy ký ức mà nhân vật nữ chính anh không biết tên trong Mộng Hồ Điệp vẫn hy vọng có, chắc chắn anh sẽ đựng mọi ký ức về đêm đó vào trong cái chai, đóng kín cận thận và không bao giờ mở ra.
Trước khi tới Thanh Đào, cô tưởng anh giống như một chú hạc đang tìm kiếm tự do mà người khác tìm không thấy. Giờ đây, hàng ngày họ được ở bên nhau, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, anh đã nói với mọi người rằng cô là “em dâu” của mọi người. Anh sắp xếp cho cô ở trong một căn nhà gần biển, thường tới nửa đêm anh mới rời đi. Ban công rất đẹp, phong cảnh bên ngoài cũng rất đẹp. Khi tựa vào lan can, cô thấy hơi tiếc, bởi vì cái ban công xinh đẹp này không thuộc về cô, thành phố này chỉ là một nơi cho cô dừng chân trong chốc lát. Ai biết được ngày mai cô sẽ ở đâu?
Ngày cuối cùng anh uống say, các đồng nghiệp của công ty chứng khoán dìu anh về phòng, sau khi họ ra về, cô ở lại chăm sóc anh. Trên ti vi đang chiếu một bộ phim do Tiêu Tường đóng, nhưng cô xem không vào.
Nửa đêm anh tỉnh lại, thấy cô đang thấp thỏm mở lớn mắt, mỉm cười ngồi cạnh anh. Anh ngồi dậy nói:
- Em mệt không? Nếu không mệt thì mình ra ngoài ngắm biển.
Thế là họ ra khỏi khách sạn, lái xe tới bên bờ biển đang vùi mình trong đêm tối.
Anh nói:
- Có một người nói với anh, nếu nhắc đi nhắc lại điều ước của mình mười tám lần trước biển, điều ước sẽ thành hiện thực, em thử đi.
Khi đó, cô không dám ước vì sợ ước nguyện của mình quá xa xỉ nên chỉ biết đứng yên. Họ đứng trước mặt biển rộng lớn tối tăm trong đêm, nhìn những con sóng thấp thoáng vỗ bờ, tay nắm tay nhau, trái tim Tiểu Liên không thể nào thản nhiên được nữa:
- Tôi muốn làm biển, bờ biển bình yên, không phải ai cũng hiểu được. Trái tim gõ cửa, một hòn đá nhỏ cũng khiến tôi nổi sóng.
Họ vừa hát vừa nhìn bầu trời đang sáng dần, hiểu rằng cảm giác của mình lúc này không chỉ đơn thuần là say mê mặt biển rộng lớn.
Mùa thu năm 1998
Tương phùng kiếp trước, gặp nhau kiếp này đủ để nước mắt dâng tràn và để lại những vết thương không mờ.
Sau khi về tới Thượng Hải, họ thường xuyên chat với nhau, cô nói anh cô độc, anh đáp cô độc mới có thể tĩnh tâm.
Anh nói anh tốt nghiệp năm 1992, bởi vì hộ khẩu ngoại tỉnh nên không thể ở lại Thượng Hải. Anh không chập nhận thua cuộc trước số phận, giảng viên đại học nói với anh, nếu lúc đầu Shakepeare và Napoleon chấp nhận an phận thì một người sẽ chỉ trở thành con trai của một nhà buôn lông cừu, người còn lại sẽ là một nông dân. Anh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đến Thâm Quyến đánh cược tuổi xuân của mình, khi đó ngành bất động sản và nhà ở đang là một ngành rất “hot”, nhưng anh lại chấp nhận đầu tư vào ngành chứng khoán vừa mới mẻ vừa nguy hiểm. Khi mới bước chân vào cánh cửa này đúng vào mùa hè năm cổ phiếu được giao dịch điên cuồng của Thâm Quyến, Trì Vĩnh cũng ý thức được sức hút khổng lồ của những thứ mới mẻ. Thời kì đó ở Thâm Quyến, có khi cả tuần liền anh bận tới mức không có thời gian ngủ, thường xuyên phải ra vào đồn công an, từng bị truy sát, cũng bị coi thường, rồi cũng đường hoàng ra vào những nơi ăn chơi giải trí cao cấp nhất của Thâm Quyến. Trì Vĩnh và bạn anh đã trải qua một thời kì buôn bán hàng hóa ngắn ngủi nhưng vất vả. Làm tốt thì cảm thấy như là một sự kết hợp hoàn mĩ giữa con người với thiên nhiên, làm không tốt thì phải ngủ đầu đường xó chợ. Giao dịch hàng hóa là một kiểu mua bán cần có sự đầu cơ và khéo léo, nhưng trong xã hội thương nghiệp, đầu cơ không phải là tội lỗi. Cũng may trong quá trình giao dịch, anh đã bảo vệ được bản thân và cũng bồi dưỡng được tâm lí chịu đựng mạo hiểm, hai thứ này chính là tố chất tâm lí cần thiết để tồn tạo được ở nơi này. Sau năm năm ở Thâm Quyến, anh quay về, dùng số tiền kiếm được kinh doanh một thời gian. Giờ anh cảm thấy quay lại chơi cổ phiếu vẫn thú vị hơn, thế là anh quay lại với nghề cũ.
Anh nói cô có vẻ fragile[2], cô cũng tự mình thừa nhận, không biết trong cuộc sống của một cô gái fragile như cô xuất hiện một người đàn ông như anh rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào. Trong đêm lễ Tình nhân của người phương Đông, mùng 7 tháng 7 m lịch, học trò chuyện với nhau tới khi trời sáng. Anh hỏi ngày tháng năm sinh của cô rồi nói cô có rất nhiều người tình trong đời, nhưng lại không có ai là tri kỉ nhất. Trong một căn phòng nhỏ ở quán R*ợ*u yên tĩnh nơi Cố Bắc, ngoài cửa sổ là một kiến trúc rất đẹp, họ tắt đèn, thắp lên hai ngọn nến, ánh trăng của thành phố dịu dàng và lặng lẽ chiếu vào, hòa lẫn vào ánh nến.
[2] Fragile: dễ vỡ.
Anh nói những câu đại loại như: “Tại sao anh gặp bao nhiêu người mà người anh có cảm giác chỉ có em?” khiến Tiểu Liên bỗng cảm thấy dường như mình đang ở một cõi hư vô, bầu trời trên đầu mặc dù có mây đen nhưng lại như đang ngập ánh mặt trời, vô cùng mâu thuẫn. Trì Vĩnh kể về những nỗi vất vả của trước kia và những mạo hiểm trong công việc của anh hiện tại, anh nắm chặt tay cô, khiến mọi tình cảm của Tiểu Liên bắt đầu nảy nở.
Anh nói:
- Đối với anh mà nói, nếu tốt thì tốt hơn mọi người, nếu không thì ngoại trừ một người còn không tốt với ai cả, ở đây không có sự tương đối, tất cả đều là tuyệt đối. Mọi ngày, sau ba giờ là những bữa cơm liên miên, nhưng anh vẫn hướng về một bữa tối ấm áp và an lành.
Nhìn thân hình gầy gò của anh, trái tim Tiểu Liên như có một con sóng dữ đang trào lên, cô dường như đã biết vì sao anh tin vào bói toán, thích ***, đó là vì tâm hồn anh không tìm được nơi gửi khác. Anh đau buồn nói:
- Giữa chúng ta chơi loại cổ phiếu nào, em hãy quyết định đi.
Một sự thay đổi nào đó của con người có thể có thành phần mạo hiểm, nhưng nếu cứ giữ nguyên hiện trạng, không hề thay đổi cũng có sự mạo hiểm. Trong những ngày sau đó, cuộc sống bình yên của Tiểu Liên có thêm một mối quan tâm, quan tâm tới sự thay đổi của thị trường cổ phiếu và quan tâm tới anh.
Một buổi chiều, cô xin nghỉ nửa ngày, tới đại sảnh của sở giao dịch cổ phiếu gần công ty cô. Hôm đó cô mặc rất đẹp, chiếc áo khoác nhẹ bên ngoài màu kem kết hợp với chiếc áo sơ mi hải quân màu đỏ và chiếc váy chữ A, trông vô cùng xinh đẹp. Bình thường cô chỉ cần hơi trang điểm chút xíu là đã khiến mọi người phải ngoái lại nhìn. Nhưng giờ đây trong cái đại sảnh huyên náo tiếng người, mọi người không nhìn thấy bóng dáng của cô gái xinh đẹp, những đôi mắt vằn vện tia máu của họ đều đang chăm chú theo dõi màn hình hiển thị giá cổ phiếu đang thay đổi liên tục trên tường, đây mới là thứ thú vị nhất, có sức hút và tính thách thức nhất đối với họ. Tiểu Liên đứng lẫn trong đám người, phảng phất như vừa tới một thế giới xa lạ. Ngôn ngữ trong thế giới này mặc dù đơn giản nhưng đối với cô lúc này thì chúng hoàn toàn chẳng có ý nghĩ gì.
- Thì ra ở nơi này mình lại nhỏ bé đến thế. Thị trường cổ phiếu quả là có sức hút lớn, có thể tập trung được rất nhiều người lại đây, liên tục có những đoàn người ra vào đại sảnh, nó khiến họ ngoại trừ cổ phiếu, không còn quan tâm tới cái gì nữa?- Cô nghĩ vậy rồi cảm thấy mình vừa nhỏ bé, vừa cô độc, nên rời khỏi đại sảnh.
Sau khi quay về, cô hỏi bạn bè các kiến thức về thị trường cổ phiếu, họ nói với cô trước tiên hãy chơi cổ phiếu ST[3], biên độ giảm giá của nó không quá 10%, sau này dần dần họ có thể bỏ đi cái mũ của ST.
[3] Cổ phiếu ST: cổ phiếu có độ rủi ro cao nhưng lợi nhuận cũng cao.
Công việc của Trì Vĩnh lại có một số thay đổi. Tổng giám đốc công ty chứng khoán tham gia vào tập đoàn Chính Hải, một doanh nghiệp tư nhân có lượng vốn hùng hậu, thành lập công ty đầu tư Chính Hải, chuyên phụ trách nghiệp vụ kinh doanh tiền vốn và quản lí tiền cùng với việc phục vụ quá trình đầu tư của BOT[4]. Trì Vĩnh trở thành cố vấn quản lí tài chính cho công ty này, tham gia vào một số hạng mục của công ty.
[4] BOT (Viết tắt của Build – Operate – Transfer): Xây dựng – Kinh doanh – Chuyển nhượng.
Để ở gần công ty, anh thuê một căn nhà kiểu cổ gồm một phòng ngủ, một phòng khách ở khu Lục Gia, Phố Đông. Cô vui vẻ cùng anh quét dọn nhà với cặp vợ chồng trẻ, rồi đi mua những đồ dùng cần thiết. Đối với cô, được cùng anh tới chợ và siêu thị mua đồ, sắp xếp đồ đạc trong căn phòng nhỏ, nhìn thấy bất kì sự thay đổi nào của căn phòng này đều là một việc vô cùng hạnh phúc.
Cô nhìn chữ “Phúc” dán trên cửa nói:
- Có phải là năm mới đâu, gỡ nó ra nhé?
- Đổi sang chữ “Hỉ” nhé?
Cô cười, nhưng vôi vàng nói “không”. Anh nói:
- Xem ra cặp vợ chồng già kia biết thưởng thức cuộc sống hơn chúng ta.
Họ thường đi bộ trong khu Lục Gia. Dưới ánh đèn sáng chói, cô hơi lạc lối, nhưng cô sẽ không mất gì cả. Họ còn thường cùng ngồi trên bãi cỏ của ngôi trường cũ, cùng nhau trò chuyện tới sáng ngày hôm sau, cho tới khi bảo vệ trường dùng đèn pin rọi vào, khiến họ đành phải bỏ chạy.
Họ thường cùng nhau xem VCD, có lần, họ xem bộ phim Tiếng đàn mùa xuân có Miura đóng mà cô mang tới, đây là một bộ phim cũ được cải biến từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn theo chủ nghĩa duy mĩ Junichiro Tanuzaki, bộ phim miêu tả một học sinh đã chọt mù mắt mình để giữ gìn hình ảnh đẹp của cô giáo dương cầm mà mình ngưỡng mộ. Tiểu Liên kinh ngạc với hình thức cực đoan và không khí buồn thương đặc trưng trong bộ phim Nhật này: Từ sau đêm đó, cất lên tiếng đàn của lòng em tôi mới được coi là một nhạc công.
Cô dần dần coi anh là một người thanh niên thông minh và thần bí. Khi ở cùng anh, cô luôn cảm thấy dịu dàng, yên bình, phảng phất như đang thưởng thức một bài thơ của anh, tự do, phóng khoáng nhưng cũng vô cùng tinh tế. Cảm giác đó khiến cô kinh ngạc, cảm thấy trên thế giới này liệu có thứ gì gọi là thế tục. Cũng giống như sa mạc trong cơn mưa trở nên mềm mại như bông, lại giống như mặt biển dưới ánh nắng, rực rỡ như một bức tranh. Chỉ cùng anh ngồi xuống một góc đường nào đó trên đất Thượng Hải này, đếm những chiếc xe qua lại, cô sẽ không còn cảm giác thất vọng nữa.
Cô nói với anh:
- Anh giống như một kịch trường, hình như luôn có khán giả tới theo dõi những vở kịch mới.
Anh cười vẻ ngạc nhiên, nói:
- Kịch trường cũng có lúc không một bóng người, khi đó nên làm thế nào?
- Vậy thì hãy phá bỏ bức tường của kịch trường, làm một vở kịch lộ thiên, chắc chắn sẽ có người chú ý tới.
- Nếu trời mưa, đạo cụ đều ướt thì làm sao để diễn kịch, làm sao để không có lỗi với khán giả?
Cô ngắc ngứm anh cũng im lặng. Kịch trường không thể biểu diễn mãi, cũng giống như trời cũng có ngày mưa. Anh cũng có một vài mặt rất khó đoán, khi đó, trái tim cô giống như bị con sâu cắn nát. Trong sự im lặng, mọi quá khứ dường như đều xuất hiện trong tim anh, những đả kích và hiểm nguy từng trải qua đều ẩn giấu sau hàng mi của anh. Cũng giống như sa mạc khi nóng bỏng và mặt biển khiến người ta run sợ, trần ai trên quãng đường dài đã che lấp mắt cô, cô cảm thấy cái đìu hiu của câu thơ: “Ngàn cây lá rụng xạc xào. Dòng sông dằng dặc biết ngày nào thôi”. Nhưng anh đem lại cho cô cảm giác về biển, cô mãi mãi ghi nhớ.
Từ Thanh Đào quay về, cô say mê biển, biển khiến trái tim của cô háo hức khi nhớ tới, khiến cô biết khi gặp lại nó, cô sẽ vui mừng điên cuồng tới mức nào. Tình yêu đối với biển này là do phải cách xa biển, muốn gặp được nó không phải dễ dàng. Sự chờ đợi của Tiểu Liên cứ thế được vùi sâu trong tim.
Cô thường tới căn nhà nhỏ của anh ở Phố Đông. Anh làm tương cà chua cho cô ăn, hít hít hà hà, căn nhà đã mất đi vẻ ngoài lạnh lẽo. Họ cùng nghe những bài hát tiếng Nhật, nghe đi nghe lại bài Người yêu của Mayumi. Một đêm tháng 10, lần đầu tiên Tiểu Liên ở lại trong phòng. Cô vẫn luôn muốn nói về anh về những thứ thế tục, nhưng khi cô tắm xong, tóc còn nhỏ nước ròng ròng, trái tim cô như một con nai chạy lung tung, giữ một khoảng cách với anh đang nằm ngửa nửa gối, cô đã bị anh dịu dàng và mạnh mẽ kéo lại, cả người cô ập vào lòng anh, thế là những gì định nói không nói được thành lời.
Tiểu Liên là một cô gái rất truyền thống, cũng đã từng có một lần “thoáng qua” với Phương Thành, nhưng cô quá đau và quá hoảng sợ. Khi cô sợ đau, Phương Thành không dám tiếp tục mà dịu dàng nói, không vội, cứ từ từ. Nhưng họ còn chưa thực sự thuộc về nhau thì anh đã không còn ở nơi này nữa. Cái ôm của Trì Vĩnh khiến cô thấy khó thở, lại khiến cô cảm thấy anh đang run rẩy, cái ôm này giống như một con sóng mạnh mẽ đẩy tung cánh cửa trái tim. Cô chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, sự kháng cự yếu ớt đã bị nhấn chìm bởi không khí lãng mạn anh tạo ra. ℓàм тìин với anh là việc mà cô thấy sợ hãi, không chỉ vì đau mà còn vì cô sợ trải nghiệm này sẽ trở thành một hồi ức thương đau, thế là trong sự thân mật vô bờ, cô vẫn nghi hoặc, vẫn bất an, vừa H**g phấn, lại vừa kìm nén, trong lúc đấu tranh gay gắt với chính mình, cô quên mất sự kiên trì ban đầu của mình. Anh nóng bỏng như ngọn lửa. khi phòng tuyến cố thủ bị đứt, cô phát hiện ra đằng sau sự đau đớn là niềm vui vô bờ, khiến cô đắm mình vào những mưa gió của tình yêu. Anh hỏi cô có cảm xúc không? Cô nhắm mắt lại, không đáp. Cô chỉ muốn gối đầu lên cánh tay của anh mà chìm vào giấc mộng, cất anh vào trong tim, cho dù lãng mạn là thứ không có tương lai.
Sau khi ℓàм тìин, anh thường hỏi cô: “Em không thấy nóng sao?” Cô mỉm cười, nhưng lại muốn khóc, sau đó lặng lẽ dùng những ngón tay xinh đẹp của cô vuốt qua vuốt lại sống lưng trần ướt đẫm mồ hôi của anh, mỗi lần vuốt cô đều hi vọng nó sẽ không kết thúc. Cô nói, có một lời bài hát là mọi cô gái đều khát vọng được bước lên con tàu Titanic, cho dù là mất đi sinh mạng cũng không cần. Thực ra cô nói có ý của mình, mỗi khi thế này, cô thường thấy anh đốt một ***, đầu thuốc lập lòe trong đêm tối đem lại cho cô hy vọng trong phút chốc, nhưng đồng thời cũng khiến cô lo lắng tình yêu giống như ***, khi cháy hết sẽ lụi tắt. Anh và cô, ai là người đưa đò cho ai, ai là người nói: “Ồ, tới bờ rồi, tạm biệt”? Nhưng từ đó về sau, cô quyết định xóa sạch hình bóng Phương Thành trong kí ức. Thế là căn nhà nhỏ ở Phố Đông trở thành căn nhà của tâm hồn cô. Mưa gió to thế nào họ cũng có cách đuổi nó ra khỏi cửa.
Một lần Trì Vĩnh nói:
- Chúng ta hạnh phúc như thế này, anh vẫn luôn quản lý tài sản của người khác, nghĩ lại em cũng có một khoản cổ phiếu, anh không giúp em thì thật đáng tiếc. Anh giúp em quản lí tiền vốn, dùng cách nói thông dụng của người phương Tây thì là chuyên gia quản lí tài chính. Em hiện giờ chắc vẫn chưa có khái niệm về việc này, nhưng anh tin là chưa đầy mười năm sau, ai ai cũng phải quản lí tài chính. Bọn anh là người chuyên nghiệp, em còn do dự gì đây?
- Em không thiếu tiền tiêu, bỏ ra một ít để mua bán cổ phiếu cũng tốt, thắng thua không quan trọng. Hơn nữa em cũng không hy vọng giữa chúng ta có thêm mối quan hệ về cổ phiếu. – Tiểu Liên cảm thấy hành vi lợi dụng và bị lợi dụng ấy cô không thể chịu được, hơn nữa có quan hệ tiền bạc với người mình yêu khiến cô có dự cảm không lành.
- Có lúc anh thực sự không hiểu em quá ngây thơ hay là suy nghĩ quá nhiều? Quan hệ cổ phiếu? Cách nói của em buồn cười quá. Chẳng phải trước khi quen anh, em không biết chút gì về cổ phiếu, sau khi quen anh mới mở một tài khoản cổ phiếu hay sao? Trong vài tháng ngắn ngủi, chắc chắn em cũng có hiểu biết về cổ phiếu. Chẳng lẽ đây không phải là quan hệ cổ phiếu? Nếu đã làm rồi thì tại sao em không muốn làm cho thật tốt? Đừng quên bọn anh là người chuyên nghiệp, không chỉ nghiên cứu kĩ thuật mà còn nghiên cứu các mối quan hệ và nội tình đằng sau các doanh nghiệp, một điều kiện tuyệt vời như thế mà em còn không điếm xỉa gì tới, anh chưa thấy ai có cá tính như em!
Cô còn chưa kịp trả lời, điện thoại của anh đã đổ chuông. Đó là một cô gái Singapore rất giàu có nhờ buôn lậu, vừa cúp điện thoại, lại có một luật sư Hồng Kông gọi đến tìm anh. Anh nói với họ bằng giọng rất kiên định và bình tĩnh:
- Thị trường cổ phiếu của Trung Quốc hiện nay không giống như phương Tây là phục vụ cho nhà đầu tư, nhưng hướng phát triển sau này thì khó nói lắm, sau này rất nhiều các doanh nghiệp quốc hữu sẽ được xí nghiệp hóa, khi giá trị của thị trường cổ phiếu Trung Quốc đứng thứ ba thế giới, anh, tôi, và những khách hàng chơi cổ phiếu sớm nhất cũng phát triển gấp hàng ngàn lần cùng với sự phát triển của thị trường. Thị trường cổ phiếu mặc dù là một hình thức thu thuế biến tướng, nhưng ma lực của nó quá lớn, bởi vậy rất nhiều người thường bị lún sâu vào đó không rút ra được. Làm nghề này thì phải có mắt nhìn, không chỉ phải biết chọn cổ phiếu, hơn nữa còn phải biết chọn những người biết chọn cổ phiếu, anh có quan hệ với tôi như vậy coi như là gặp may. Về cơ bản, chúng tôi và khách hàng thường kí hợp đồng trước, sau đó chia theo tỉ lệ 30%, điều này giống như luật sư thu phí cố vấn.
Cúp điện thoại, anh nói:
- Em thấu chưa? Có bao nhiêu người xếp hàng tìm anh, em còn tỏ ra thanh cao, việc gì phải coi trọng đồng tiền như thế? – Anh thấy cô vẫn im lặng suy nghĩ, muốn không khí nhẹ nhàng hơn, bèn nói tiếp. – Em biết cổ phiếu đầu tiên của Trung Quốc là gì không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc