Mỹ Nhân Ốm Yếu - Chương Cuối

Tác giả: Trạm Lượng

Ô...... Nếu đứa bé có gì ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải lỗi nha hoàn các nàng a!
Nghe vậy, Huyền Thương đang vùi đầu cúi người bên cạnh A Tô, khóe mắt **** nhanh chóng ngẩng đầu lên, hoảng sợ tràn đầy lại dâng lên trong lòng...... Đứa nhỏ này...... Đứa nhỏ này là A Tô bỏ mạng sinh ra, là huyết mạch của A Tô cùng của hắn, tuyệt không thể xảy ra chuyện gì!
“Ai nha!” Đột nhiên, Nhậm Viên kêu nhỏ. “Vội chuyện của Huyền phu nhân, lại quên đứa bé!”
“Đứa nhỏ cũng có vấn đề sao?” Nhanh chóng đi bên cạnh nàng, Huyền Thương run giọng vội hỏi, không thể chịu được đứa nhỏ cũng xảy ra chuyện.
“Huyền phu nhân thân trúng độc ‘Huyết Đỗ Quyên’ khi đang mang thai, đương nhiên cũng đem độc tính truyền qua.” Nhậm Viên nói thản nhiên, nhưng khi mắt thấy hắn sầu lo biến sắc, không khỏi mỉm cười an ủi.
“Yên tâm! Độc trên người đứa bé là chuyện nhỏ, ta nơi này vừa vặn có Hồng Đan Quả giải được độc. A...... Điểm này, ta cùng Huyền phu nhân đã sớm tính toán hết rồi!” Dứt lời, thẳng rời đi, vội vàng đi giúp đứa nhỏ giải độc.
May mắn...... Cảm thấy buông lỏng, Huyền Thương quay đầu ngơ ngẩn nhìn gương mặt yên bình của A Tô, đau đớn nói nhỏ. “Nàng đã sớm an bài tốt mọi chuyện rồi, phải không? Nàng đã lựa chọn như thế, vậy ta tin tưởng nàng! Nhưng ba năm sau, nếu nàng không tỉnh, ta sẽ hận nàng cả đời! A Tô, cầu nàng đừng...... Đừng để ta hận nàng......”
Nghe tiếng, Nam Cung Dịch bên cạnh cũng cầu nguyện --
Đệ muội, ba năm sau muội nhất định phải tỉnh lại a! Nếu không Thương đệ không chỉ hận muội cả đời, cũng sẽ hận ta cả đời! Ô...... Huynh trưởng khó làm a!
Huynh thích con trai hay con gái......
Thân thể của huynh...... Đẹp quá! Muội...... muội thích nhìn huynh......
Không bằng dùng câu “bình an an khang, thiên quan chúc phúc” đặt đi......
“Cha...... Cha......” Trong yên lặng, tiếng trẻ con non nớt một đường truyền đến, lập tức một bé trai hai tuổi phấn phấn nộn nộn lúc lúc lắc lắc chạy vào phòng, nhảy nhảy bên mép giường, hai tay vươn thật cao, thật cao. “Ôm ôm...... Cha, ôm ôm......”
Mộng đẹp ngọt ngào bị người ta đánh thức, nam nhân không thể buồn bực, dưới sự thúc giục liên tiếp của bé trai, ngay cả đứng dậy cũng không, tay lớn trực tiếp chụp tới, ôm bé trai lên giường, làm ngựa cho nó ngồi giang chân trên người mình, khiến bé trai cười khanh khách không ngừng.
“Cha, cưỡi ngựa ***! Cưỡi ngựa ngựa!” ௱o^ЛƓ nhỏ ngồi trên người nam nhân, vui vẻ nhún nhún.
Nam nhân chậm rãi mở mắt, môi mỏng nhếch cười, giống như trách móc, giống như sủng nịch nhìn nhìn vết đường lưu lại bên miệng bé trai. “Bình nhi, con lại ăn kẹo rồi!”
“Kẹo kẹo, ăn ngon. Bá bá, cho.” Bé trai cười không chút xấu hổ, lại đem “Đầu sỏ gây chuyện” khai ra.
Nghe vậy, nam tử cười nhạt, uy hiếp bé trai. “Ăn đến hư răng, cẩn thận phụ thân cùng nương không thương con.”
“Nương!” Nghe chữ này, đôi mắt thật to của bé trai sáng lên, căn bản không nghe uy hiếp vào tai, lại ở trên thân nam nhân nhún càng thêm hăng say, trong miệng không ngừng kêu, “Nương nương! Nương nương! Nương nương......”
“Bình nhi muốn nhìn nương sao?” Quá hiểu ý nghĩa từng biểu tình đáng yêu của con, nam nhân đứng dậy xuống giường, thuận tiện ôm con xuống.
“Nương nương!” Bé trai kêu vang, đầu lớn sắp rơi xuống.
“Ngoan! Cha đem con đi nhìn nương.” Khóe môi khẽ nhếch, dắt bé trai đi ra khỏi phòng, nhắm thẳng thạch thất dưới hậu viện mà đi.
Một lát sau, mới đẩy cửa đá nặng nề ra, bé trai liền “đông, đông, đông” từ thềm đá chạy xuống, thân mình nho nhỏ nhìn không thấy mẫu thân nằm trên giường hàn ngọc, chỉ có thể nhảy nhảy, mất hứng chu cái miệng nhỏ nhắn tìm sự giúp đỡ.
“Cha, ôm! Nương nương!” Từ không diễn tả được ý, miệng lại rất giỏi ra lệnh.
Nam nhân theo vào sau thấy thế, mắt sâu đen bất giác dịu lại, một tay ôm bé trai lên, nào biết bé không an phận, mới lên tới “chỗ cao” liền nghiêng người về phía hướng nữ tử nằm trên giường ngọc, cố gắng vươn tay nhỏ bé ngắn ngủn muốn chạm vào người.
“Bình nhi, không được!” Cánh tay khỏe mạnh kèm hai bên thân hình nho nhỏ đang giãy giụa của bé trai, nhẹ giọng trách. “Nương đang ngủ, không được ầm ỹ.”
“Ngủ say say!” Bé trai cái hiểu cái không gật đầu, cuối cùng cũng an phận.
“Đúng! Ngủ say.” Trấn an con trai, nam tử dời đôi mắt thâm tình tới nữ tử ngủ say yên bình, ngây ngốc nhìn thật lâu, tay dài rốt cục nhịn không được xoa má ngọc lạnh lẽo, dịu dàng thì thầm, “A Tô, hôm nay ta lại mang con đến thăm nàng! Tiếp qua một năm nữa, nàng sẽ tỉnh lại cùng ta và Bình nhi một nhà đoàn viên chứ? Ta tin tưởng nàng...... Vẫn rất tin tưởng nàng......”
Lại qua một năm --
“Nương còn ngủ bao lâu?” Tiểu Bình nhi ba tuổi từ ngữ đã nhiều hơn, dựa trong lòng Nam Cung Dịch nghi hoặc chất vấn. Thật kỳquái! Nương ngủ đã rất lâu không tỉnh dậy.
“Sắp tỉnh! Sắp tỉnh!” Không yên lòng vỗ vỗ cháu trong lòng, Nam Cung Dịch có chút khẩn trương nhìn Huyền Thương đứng bên giường ngọc.
Aiz...... Hôm nay chính là ngày nhổ kim châm trên người A Tô, là ૮ɦếƭ hay sống cũng sắp rõ ràng! Đệ muội, muội nên cố gắng không chịu thua a!
Bên giường ngọc, Huyền Thương trầm tĩnh nhìn A Tô tựa như đang ngủ say, giống như thỉnh cầu lại giống như uy hiếp nói nhỏ, “A Tô, cầu nàng đừng để ta hận nàng...... Cầu nàng...... Nàng sẽ không để ta hận nàng, phải không?”
Dứt lời, hắn nhắm mắt thở sâu, lập tức mở mắt ra tay, chiếu theo trình tự vị trí mà Nhậm Viên đã chỉ, một cây một cây đem kim châm bị độc “Huyết Đỗ Quyên” làm nhiễm đen trên người nàng rút ra.
Kim châm rút ra số lượng càng nhiều, tâm tình trong chờ đợi mơ hồ mang theo sợ hãi, thẳng đến khi ngón tay dài dừng nơi cây kim cuối cùng trước *** nàng, trái tim của hắn đột nhiên nhảy dựng, sau đó càng đập càng mau, càng đập càng mau......
“Thương đệ.” Thấy hắn chần chờ, Nam Cung Dịch nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ta...... biết!” Cắn răng, rút ra, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
Mới bỏ kim châm, ngón tay dài run rẩy dò xét tới dưới mũi, đôi mắt đen không chớp nhìn chằm chằm nàng......
“Như thế nào?” Nam Cung Dịch cẩn thận hỏi.
Nào biết Huyền Thương căn bản không để ý tới hắn hỏi, cánh tay dài thoáng chốc duỗi ra, đột nhiên đem nàng kéo vào lòng, khuôn mặt tuấn tú chôn trong tóc mềm mại khiến người ta thấy không rõ vẻ mặt, nhưng hai vai hơi hơi co rúm cùng thân mình run run, rõ ràng là đang khóc nức nở.
Xong rồi! Là kết quả tệ nhất!
Nam Cung Dịch trong lòng chợt lạnh, không biết nên nói gì.
“Nương, con cũng muốn ôm nương!” Tiểu Bình nhi thấy cha mẹ ôm nhau, bắt đầu ầm ỹ cũng muốn đi qua giúp vui.
“Bình nhi ngoan! Cho cha con khóc một hồi đi!” Cứng rắn ôm lấy bé trai, không cho hắn nhảy xuống “phá hoại”, Nam Cung Dịch cau mày vẻ mặt đau khổ thở dài. Aiz...... Xem ra cả đời này, thực sự không nghe được Thương đệ gọi hắn một tiếng đại ca!
Đang lúc người nào đó cũng muốn khóc rống thất thanh, bỗng dưng, một tiếng nói suy yếu mềm mại nhẹ nhàng vang lên --
“Không phải muội đã nói sao? Nam tử hán đại trượng phu, có lệ không dễ rơi a!” Từ trong mơ màng hôn mê vừa mới mở mắt tỉnh lại, A Tô liền phát hiện mình bị hắn dùng sức thật mạnh ôm vào lòng, cảm giác được bên gáy thấm ướt, không khỏi cũng hốc mắt phiếm lệ, nhưng cánh môi lại cong lên một nụ cười cảm động xinh đẹp.
“Ta cũng nói, nam tử hán đại trượng phu, có lệ chỉ rơi vì vợ con.” Huyền Thương nghẹn ngào nở nụ cười. A...... Người ngoài vĩnh viễn không thể biết, khi hắn nhìn thấy nàng nhẹ rung mí mắt trước mặt, kích động cùng mừng như điên trong nội tâm kia văn chương khó có thể hình dung.
“Đồ ngốc!” Nước mắt lăn xuống, nàng rơi khỏi *** hắn, quay đầu nhìn bé trai trong lòng Nam Cung Dịch, lệ trong mắt ngừng không được. “Đó là Bình nhi của chúng ta?”
“Đúng vậy!” Huyền Thương cười, ý bảo Nam Cung Dịch buông tiểu Bình nhi.
Nam Cung Dịch lúc này trợn tròn mắt hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ, theo bản năng buông đứa bé trong lòng.
Chỉ thấy tiểu Bình nhi “bịch, bịch, bịch” chạy vội tới, dưới sự trợ giúp của cha, dựa vào lòng mẫu thân, tay ngắn ôm mẫu thân lâu thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đáng yêu cười sáng lạn như hoa.
“Nương, người ngủ đã lâu, Bình nhi chờ người rất lâu!” Tiếng trẻ con vô tư khiến A Tô rơi lệ càng nhiều.
“Thực xin lỗi! Nương tỉnh rồi, sẽ không để Bình nhi chờ nữa.” Ôm hôn bé, giống như muốn hôn đủ số trong ba năm nay không được hôn.
Nhìn hai mẹ con bọn họ vừa khóc, vừa cười, vừa hôn, mắt Huyền Thương không khỏi lại ****, cánh tay khỏe mạnh dang ra như đại bàng giương cánh, đem hai người quan trọng nhất nhét thật kỹ vào lòng.
A...... Từ nay về sau, một nhà bọn họ cuối cùng cũng đoàn viên, không bao giờ chia lìa nữa!
Bên cạnh, Nam Cung Dịch há hốc mồm thật lâu rốt cục cũng hoàn hồn, nhịn không được lắc đầu oán giận --
“Cái gì chứ! Rõ ràng không có việc gì, làm gì biến thành giống như có bất trắc, hại ta sợ bóng sợ gió một hồi, thiếu chút nữa cũng khóc rống theo......” Lầm bầm lầu bầu nhắc đi nhắc lại.
“Đại ca, cám ơn huynh!” Đầu kia, truyền đến người nào đó nói lời cảm tạ ẩn giấu ba năm.
“Không khách...... A?” Đột nhiên phát hiện vừa rồi hình như mình nghe được cách xung hô mong ước đã lâu kia, Nam Cung Dịch nhìn người nào đó, lại chỉ chỉ mình. “Ách...... Thương đệ, ta không có nghe lầm chứ?”
“Đại ca, cám ơn huynh!” Xấu hổ da mặt ửng đỏ, nói lại lần nữa cho hắn vui mừng.
Thực...... Thực sự không có nghe lầm!
Kinh ngạc cảm động, sau đó không lâu, nam nhân nào đó được xưng là “võ lâm mạnh thường quân” khóc nức nở, thẳng đến rất lâu sau đó......
“Huynh đủ chưa?” Tiếng nói ẩn nhẫn lạnh lùng mắng chửi, sắp chịu không nổi rồi.
“Thương đệ, kêu lại một lần đi, làm ơn!”
“......”
Thoáng chốc, tiếng nữ tử yêu kiều cười cùng bé trai khanh khách vui cười vang vang, phiêu đãng trong thạch thất thật lâu không đi......
Từ nay về sau, trong Nam Cung phủ liền thường thường có thể thấy hình ảnh hai đại nam nhân một trước một sau đuổi nhau chạy --
“Thương đệ, lại kêu một lần!” Suy cầu.
“Chờ huynh luyện được bản lĩnh nghe xong không khóc, ta tự nhiên sẽ kêu!”
“Thương đệ a......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc