Mỹ Nhân Ốm Yếu - Chương 16

Tác giả: Trạm Lượng

Không có đại kiệu tám người, không có chiêng trống vang trời, càng không có tiếng tân khách chúc tụng đầy nhà, trong phòng đơn giản, chỉ có hai cây nến đỏ cùng bày trí đơn giản, nhưng vẻ vui mừng trên ba khuôn mặt trong phòng lại không chút nào giảm.
Lão nhân gia ngồi ở vị trí cao đường, nhìn một đôi tân nhân mặc hồng y đang hành lễ, trên mặt vô cùng vui mừng, đứng dậy kéo hai người vừa trở thành vợ chồng đi vào trước bàn bày món ngon đầy phong phú bên cạnh ngồi xuống, sau khi hai người uống xong rượu giao bôi, rốt cục cũng nhịn không được sung sướng cười to.
“Hôm nay lão nhân ta rất vui vẻ, sống đến một trăm hai cũng không thành vấn đề!”
“Đó là đương nhiên! Tiết gia gia ngài nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi.” Tân nương cười nhẹ, trên mặt đầy vẻ thẹn thùng.
“Tiết gia gia, bàn này là tiệc hỉ của ta cùng A Tô, ngài cần phải dùng nhiều một chút.” Tân lang biết lão nhân gia gần đây khẩu vị càng lúc càng kém, vội vàng giúp ông gắp thức ăn, mong ông có thể ăn nhiều một chút.
“Còn cần ngươi phải chăm sóc cho ta sao? Ta tự mình làm, ngươi nên quan tâm tân nương tử nhiều hơn mới phải.” Lão nhân gia trừng mắt, lập tức vừa cười tươi. “Ngươi cũng ăn nhiều chút, đêm nay cố gắng chút, lão nhân ta còn chờ một năm sau ôm tiểu oa nhi đó!”
“Tiết gia gia......” Tân nương tử xấu hổ đến muốn độn thổ.
“Sao hả? Ta nói sai sao? Tiểu tử, nha đầu tựa hồ không tín nhiệm năng lực của ngươi nha!” Lão nhân gia rõ ràng là cố ý trêu chọc hai người.
“Tiết gia gia......” Ánh mắt tân lang đầy xấu hổ, trên mặt hơi ửng đỏ, nhịn không được thở dài lắc đầu, thật sự đối với việc lão nhân gia không kiêng kỵ gì cũng không có cách nào.
“Ai nha! Xấu hổ cái gì chứ? Đều làm vợ chồng còn vậy à? Nhớ năm đó, khi ta tuổi trẻ khinh cuồng, nói chuyện phong lưu còn không đỏ mặt đâu......”
************************
Một tháng sau, trong phòng của “Tuyết Tùng viện”, khi vải trắng tầng tầng được tháo ra, trong vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc của mọi người còn ẩn chứa sự mong ngóng sâu sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào A Tô vẻ mặt trầm tĩnh trên ghế.
Cẩn thận dỡ xuống tầng vải trắng cuối cùng, Nhậm Viên mềm nhẹ lau đi chất cao màu xanh trên mí mắt nàng, lập tức lui ra, để khi nàng mở mắt có thể nhìn thấy người muốn thấy nhất -- Huyền Thương.
“A Tô, nảng...... có thể mở mắt!” Ẩn nhẫn kích động trong lòng, Huyền Thương nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, giọng nói khẽ run có vẻ hơi nghẹn.
Ông trời! Chờ đợi hơn mười năm, ngày này cuối cùng đến...... mắt của nàng sẽ tốt, đúng không?
Nàng có thể nhìn thấy ánh sáng, phải không?
Nàng có thể nhìn hắn già đi, nhìn con từ từ lớn lên, đúng không?
“Thương?” Vươn tay muốn tìm hắn, lập tức bị bàn tay thô ráp quen thuộc nắm giữ, A Tô cố nở nụ cười, trong lòng có sợ hãi.
Làm sao bây giờ? Nàng không dám mở mắt ra!
Chờ mấy năm nay, rốt cục ngày này cũng đến, nhưng nàng lại sợ hãi, khi*p đảm, chỉ sợ sau khi mở mắt thế giới vẫn như cũ tối đen không ánh sáng, khiến mọi người thất vọng khổ sở.
“Ta ở đây!” Nắm tay nhỏ bé run run, phảng phất nhìn thấu tâm tư sợ hãi của nàng, Huyền Thương cổ vũ: “Có thể mà! Sau khi mở mắt ra, người đầu tiên mắt nàng nhìn thấy sẽ là ta.”
Phải không? Sau khi mở mắt nàng thực sự sẽ thấy huynh ấy sao? Huynh ấy có lòng tin như thế, đúng không?
Cảm nhận được tin tưởng tràn đầy truyền qua bàn tay nắm chặt của hắn, A Tô run run cười, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, chậm rãi mở mắt ra......
“A!” Chỉ thấy ánh sáng như kim đâm vào trong mắt, đau đến nàng phải la lên một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, không thể thích ứng loại ánh sáng mãnh liệt này, chỉ cảm thấy mắt đau xót không chịu nổi.
Thấy thế, Huyền Thương lo lắng không thôi, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, quay đầu vội hỏi Nhậm Viên: “Sao lại thế này? A Tô nàng đau đến không thể mở ra mắt!”
Ông trời! Sẽ không có gì bất trắc chứ?
“Thương đệ, đệ đừng vội!” Nam Cung Dịch trấn an, ánh mắt nghi vấn đồng dạng hướng về phía Nhậm Viên.
Không để ý tới người ngoài vội vàng hỏi, Nhậm Viên nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Huyền phu nhân, vừa rồi lúc mở mắt cô có cảm giác như thế nào? Vẫn tối đen sao?”
Lắc đầu, A Tô vẫn cảm thấy mắt có chút đau xót, nhưng đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều. “Ta, ta nhìn thấy một mảnh ánh sáng trắng xoá, đâm vào mắt ta.”
Ánh sáng chói mắt trắng xoá? Vậy có nghĩa mắt nàng quả thật đã có cảm ứng với ánh sáng!
Nghe vậy, Nhậm Viên gật gật đầu, sau khi trầm ngâm một chút, giống như nghĩ thông suốt việc gì nhìn về phía cửa sổ xung quang, lập tức mỉm cười đứng lên, vội vàng muốn hai nam nhân trong phòng hỗ trợ đóng cửa sổ.
Nhất thời, trong phòng sáng ngời tối sầm lại, ánh sáng có vẻ nhu hòa mờ mờ.
“Huyền phu nhân bị mù nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không thể tiếp nhận ánh sáng quá chói, trước phải từ trong hoàn cảnh nhu hòa mờ mờ mới thích ứng được.” Giải thích cho hai nam nhân đang đầy nghi vấn, nàng lại cười nói với A Tô: “Huyền phu nhân, hiện tại cô thử mở mắt ra nhìn xem.”
Mi khẽ run, A Tô quả thực thử mở mắt ra......
Ánh sáng nhu hòa từ từ thấm vào mắt, trước mắt hơi mờ mờ, trắng trắng đen đen, cảnh vật màu sắc rực rỡ toàn bộ hỗn loạn thành một đoàn.
Sau đó chậm rãi, tiêu cự mơ hồ dần dần thẳng lại, khuôn mặt nam tính ẩn chứa sầu lo, quan tâm cùng vội vàng dần dần rõ ràng, ánh vào đôi mắt trong suốt của nàng.
Khuôn mặt nam hài nhiều năm trước kia dần dần cùng khuôn mặt chín chắn tuấn tú trước mắt này hòa làm một, năm ngón tay tỉ mỉ chậm rãi vuốt ve ngũ quan quen thuộc, hốc mắt nàng ngập nước mắt.
Là huynh ấy! Nàng nhìn thấy huynh ấy...... Cuối cùng...... cuối cùng cũng nhìn thấy huynh ấy......
“Thương......” Tiếng khóc khẽ gọi, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Huynh ấy không thay đổi! Nàng vẫn nhận ra được, khuôn mặt trước mắt này ngoại trừ bỏ đi dáng vẻ thiếu niên ngây ngô, có thêm phần anh khí tuấn lãng chín chắn của nam tử, cùng khuôn mặt thiếu niên trong trí nhớ là một a!
Trời biết đó là chuyện bao lâu về trước, mà nàng lúc ấy lại còn nhỏ như vậy, sao nhớ rõ như thế chứ? Nhưng, nhưng vừa thấy huynh ấy, khuôn mặt thiếu niên trong đầu liền trở nên thật rõ ràng, thật rõ ràng......
“Ta đây......” Thấy đôi mắt vốn trống rỗng mờ mịt của nàng, rốt cục cũng có ánh sáng, người tính tình nội liễm cũng nghẹn ngào, nói không nên lời.
Ông trời! Mắt của nàng rốt cục cũng hồi phục thị lực, nhìn thấy rồi! Tâm nguyện từ trước tới nay của bọn họ cuối cùng cũng thực hiện được......
“Muội...... muội nhìn thấy huynh...... Nhìn thấy huynh......” Nước mắt không ngừng trào ra, nàng vuốt ve mặt hắn, môi nở nụ cười.
Nguyện vọng đợi hơn mười năm a! Nam nhân này thực sự đã giúp nàng thực hiện. Nàng thật yêu thật thương huynh ấy, thật hy vọng có thể ở cạnh huynh ấy thật dài thật lâu, nhưng...... Nghĩ đến đây, nước mắt càng gấp, như Hoàng Hà vỡ đê ào xuống không ngừng.
“Ta biết...... Ta biết......” Rốt cuộc ức không được tâm tình kích động, hắn bỗng nhiên ôm chặt nàng vào lòng, khuôn mặt chôn thật sâu vào mái tóc như mây của nàng, che giấu khuôn mặt vui mừng kích động đến rơi lệ của mình.
“Muội không sợ quên mặt huynh......” Nàng vừa khóc vừa cười kêu lên. Từng, nàng sợ hãi sẽ có một ngày như vậy đến mức nào, nhưng hôm nay nàng không sợ! Bởi vì trước khi nhắm mắt tắt thở, nàng mỗi ngày đều phải nhìn kĩ khuôn mặt này, thật sâu khắc ghi trong lòng, vĩnh viễn không quên.
“Ngốc quá!” Mang theo một chút tiếng khóc cười khẽ, ôm thân thể của nàng vì kích động mà có chút khẽ run.
Thấy thế, Nhậm Viên cùng Nam Cung Dịch bên cạnh không khỏi cảm động cười, ăn ý nháy mắt, không tiếng động lặng lẽ rời đi, để lại cho vợ chồng bọn họ một không gian riêng.
Không chú ý tới “nhân sĩ tạp vụ” rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tô chôn trong lòng hắn rơi lệ không ngừng, tiếng khóc đứt quãng tràn đầy vui sướng. “Thương...... nói cho muội biết đây không phải mộng...... Muội sợ...... sợ đây chỉ là một giấc mộng......”
“Đây đương nhiên không phải mộng!” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên, giúp nàng lau đi nước mắt, Huyền Thương bản thân giọng nói cũng nghẹn ngào, lại còn muốn khuyên dỗ nàng. “Đừng khóc! Mắt nàng mới tốt lên, đừng khóc nhiều sẽ không tốt!”
Dưới ánh sáng mờ mờ thấy hắn hai mắt đỏ lên, A Tô vừa khóc vừa cười. “Huynh cũng khóc mà còn nói muội? Nam tử hán đại trượng phu, có lệ không dễ rơi a!” Vươn tay lau đi vết nước khả nghi nơi khóe mắt hắn.
“Nam tử hán đại trượng phu, có lệ chỉ rơi vì vợ con.” Hắn cười, không phủ nhận sự yếu đuối của mình.
Ở trước mặt nàng, hắn cho tới bây giờ cũng không là cái gì “Câu Hồn Tu La” lãnh huyết vô tình, chỉ là một nam nhân bình thường sẽ vì vợ con mà lo lắng, vui mừng, rơi lệ.
Nghe vậy, nàng cảm động lại rơi lệ, dưới sự liên tục khuyên dỗ của hắn mới tạm ngừng, có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
“Nam Cung đại ca cùng Việt phu nhân đâu?” Đột nhiên nghĩ đến hẳn phải còn hai người khác ở đây, sao lại không thấy người?
“Sớm rời khỏi rồi!” Huyền Thương mỉm cười, khi bọn họ cất bước rời khỏi phòng đã chú ý tới.
“Chúng ta chỉ lo vui mừng kích động, lại quên cảm ơn bọn họ.” Má phấn ửng đỏ, có chút ảo não vì mình thất lễ.
“Về sau thời gian còn nhiều mà, ngày mai lại nói lời cảm tạ cũng không muộn.” Bàn tay thô ráp vỗ về má phấn ửng hồng, trong mắt đầy nhu tình. “Bọn họ lặng lẽ rời đi, chắc là cho chúng ta một chút thời gian đâu có chút thời gian riêng tư để nói chuyện, không muốn quấy rầy chúng ta.”
“Chắc là vậy!” Than khẽ, trong lòng vạn phần cảm kích. “Nam Cung đại ca cùng Việt phu nhân đều là ân nhân của chúng ta.”
Bởi vì có Nam Cung Dịch, bọn họ mới có cơ duyên quen biết Việt phu nhân, sau đó được Việt phu nhân chẩn trị, chữa khỏi hai mắt.
“Phải.” Mỉm cười gật đầu, về điểm này, hắn cũng không phủ nhận.
“Về sau huynh đối với Nam Cung đại ca hoà nhã một chút.” Cầm cười dặn. “Không vì huynh ấy là đại ca ruột của huynh, cũng nên vì huynh ấy có công giúp mắt muội thấy lại ánh sáng.”
“Ta cố gắng -- chỉ cần hắn đừng hở chút liền bảo ta gọi đại ca.” Nói tới Nam Cung Dịch, cảm giác không được tự nhiên chỉ đối với hắn mới có liền từ đáy lòng Huyền Thương hiện lên.
Biết hắn không được tự nhiên, A Tô không nhiều lời, đôi mắt thu thủy nhịn không được nhìn chằm chằm hắn, không biết vì sao nhưng lại lần lữa không thể dời mắt, má phấn không tự chủ đỏ lên......
“Làm sao vậy?” Thấy nàng khác thường, dịu dàng hỏi.
“Muội...... muội không nói!” Lắc đầu, khuôn mặt càng thêm nóng lên. “Nói huynh sẽ cười muội.” Làm sao bây giờ? Nhìn mặt huynh ấy, cảm thấy vừa xa lạ lại quen thuộc, nhưng quan trọng nhất là, nhìn huynh ấy, nàng lại...... lại không hiểu mặt đỏ tai nóng, tim đập loạn nhịp.
“Làm sao có thể? Ta sẽ không cười nàng.”
“Thực sự không cười?” Cắn môi, rất xấu hổ.
“Không cười!”
“Vậy...... muội nói!” Liếc nhanh hắn một cái, vẻ mặt vạn phần xấu hổ. “Tuy rằng muội đã rất lâu không thấy người khác, không biết định nghĩa xấu đẹp của người đời, nhưng nhìn thấy huynh, muội...... muội cảm thấy dáng vẻ của huynh nhìn rất đẹp.”
Lời này vừa nói ra, nam nhân cương trực nào đó quả thật không cười, nhưng mặt hắn -- phát đỏ!
Đêm dài yên tĩnh, ánh nến mờ mờ lay động chiếu đến bóng một nam nhân đang ϲởí áօ ngoài, thân hình thon dài chuẩn bị đi ngủ.
Theo nhất cử nhất động của cơ bắp nhấp nhô lên xuống, dưới ánh nến chiếu sáng càng tăng vẻ bóng loáng cường tráng, khiến người nhìn không thể di chuyển mắt, nhịn không được lại mặt đỏ tai nóng lên......
Ông trời! Lúc còn mù, nàng cảm nhận bằng tay, đã mơ hồ cảm thấy thân thể của huynh ấy tráng kiện, nhưng thực sự tận mắt thấy, lúc này mới chân chính hiểu được có bao nhiêu to lớn mê người, làm cho thị giác người ta rung động đên mức nào.
“Làm sao vậy?” Cảm nhận được nàng chăm chú nhìn, nam nhân quay lại cười hỏi.
“Cơ thể của huynh...... đẹp quá!” Thành thật trả lời, nữ tử có chút e lệ. “Muội...... muội thích nhìn huynh.”
Nghe vậy, khuôn mặt nam tử lại phát đỏ, dưới ánh mắt nóng rực của nàng, cảm thấy rung động, không khỏi tình sinh ý động, sau khi nhẹ đè nặng nàng trên giường triền miên hôn sâu, dưới sự nồng trọc thở dốc, cuối cùng không thể không bận tâm tình hình cơ thể nàng mà dùng sức mạnh ý chí lớn nhất bức bách mình lùi lại.
Nào biết nữ tử không hề cảm kích, cánh tay e lệ quàng qua cổ tráng kiện, nhẹ nhàng kéo hắn về phía mình, đôi mắt thu thủy thẹn thùng.
“A Tô?” Nam tử cơ hồ sắp chịu không được, mồ hôi nóng thấm ra trên trán. Ông trời! Hắn không làm nàng bị thương, làm con bị thương a!
“Có thể!” Biết được băn khoăn của hắn, nữ tử nhẹ giọng ngượng ngùng nói. “Chỉ cần nhẹ chút, cẩn thận chút là được.” Thời gian không còn nhiều, nàng cần cảm thụ sự tồn tại của huynh ấy, ghi nhớ đủ loại vẻ mặt hoặc dịu dàng, hoặc kích tình của huynh ấy, giấu thật sâu trong lòng, đợi khi xuống hoàng tuyền có thể tỉ mỉ nhớ lại, vĩnh viễn không quên.
“A Tô......” Nam nhân thở dài, ý chí yếu ớt bị phá vỡ, thân hình to lớn cẩn thận nằm lên thân thể mềm mại, xuân tình kiều diễm trong bóng đêm lặng lẽ lan tràn......
Nàng lại nhìn trộm hắn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc