Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 02

Tác giả: An Tư Nguyên

Ai dám động đến người phụ nữ của anh, anh xử lí cả nhà nó!
Không còn như trước, lần này quay lại, Đinh Mỹ Mãn hoàn toàn coi mình như một nữ siêu nhân. Thế giới tình cảm đã là một khoảng không vô vọng, vậy nên ngoại trừ tăng ca thêm giờ, cô chẳng có việc gì để làm nữa.
So với chiếc bàn làm việc như bãi chiến trường mọi khi, hôm nay không khí trong phòng làm việc của Mỹ Mãn nhàn nhã hơn nhiều. Đống giấy tờ, tài liệu được đặt xuống dưới, thay vào đó là một lô một lốc đồ trang điểm, mĩ phẩm và một chiếc gương khá lớn. Mỹ Mãn đeo tai nghe điện thoại vào, để mặc cho người ở đầu dây bên kia bô lô ba la một mình, cô chỉ chăm chú vào chiếc gương, ngắm vuốt, chỉnh sửa lại nhan sắc.
Sau mấy ngày làm tăng ca liên tục, da mặt Mỹ Mãn có phần hơi sạm lại, cho dù hôm qua cô đã bỏ tiền đi chăm sóc da mặt nhưng chẳng thể nào che giấu được vẻ mệt mỏi. Cô thở dài, lấy ra một chồng các mĩ phẩm hiệu Bob­bi Brown, cẩn thận, tỉ mỉ tô điểm lên khuôn mặt mình.
Người phụ nữ đang nói chuyện với cô trong điện thoại là Lâm Ái, một diễn viên gần đây danh tiếng nổi như cồn nhờ vào thành công của một bộ phim điện ảnh. Điều khiến cho Mỹ Mãn kiêu hãnh chính là kịch bản bộ phim điện ảnh đó là do đích thân cô lựa chọn hộ cô bạn thân. Giới truyền thông thích gọi Lâm Ái là người mới trong ngành giải trí, thực ra trên thực tế, cô ấy đã chật vật lăn lộn trong nghề mấy năm trời rồi, chỉ là chẳng mấy ai quan tâm đến những nỗi vất vả, chua xót đằng sau vinh quang mà thôi.
Có thể tìm được một người bạn đích thực trong làng giải trí để yên tâm tỉ tê tâm sự là điều vô cùng khó khăn. Đối với Mỹ Mãn, Lâm Ái có thể coi là một người bạn hiếm hoi như thế. Vừa hay Lâm Ái lại là người đại diện cho thương hiệu nổi tiếng chủ trì bữa tiệc đó nên ngay sau khi Mỹ Mãn nói cần một tấm thiệp mời tham dự, cô đã xin nhà tổ chức một tấm thiệp rồi gửi đến.
Hình như cảm nhận được trong lúc nói chuyện với mình, Mỹ Mãn chẳng mấy để tâm, Lâm Ái ngay tức khắc đoán được cô bạn thân yêu đang làm gì. Cô lo lắng hỏi: “Đinh Mỹ Mãn, cậu có chắc là không cần mình phái một thợ trang điểm đến chứ?”
“Không cần đâu”. Mỹ Mãn chẳng buồn do dự mà từ chối ngay tức khắc.
Bị khước từ, Lâm Ái nhanh chóng chuyển sang chủ đề mới: “À đúng rồi, mình đã nói với cậu điều này chưa nhỉ? Lúc nãy xem qua danh sách khách mời, mình thấy ông chồng cũ của cậu cũng đến tham dự đấy.”
“Hở?”. Nghe thấy câu đó, Mỹ Mãn bỗng thấy sống lưng lạnh buốt. Mặc dù đã biết điều này từ trước nhưng khi có người trực tiếp đề cập trước mặt mình, cô vẫn khó lòng mà duy trì được bình tĩnh như không có việc gì xảy ra. May mắn là lúc này đang nói chuyện qua điện thoại, chứ nếu để cho người bạn thân đó nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của mình, cô nàng nhất định sẽ chọc ghẹo không thôi.
“Còn nữa, cả người thứ ba đáng ghét cũng tới đấy.”
“Ừ”. Lần này, Mỹ Mãn mím chặt môi.
Lâm Ái ngừng lại một lúc, tất nhiên là cô không mấy hài lòng trước thái độ dửng dưng như không của Mỹ Mãn: “Bỏ đi, để mình bảo anh Ôn Noãn sang đón cậu nhé!”
“Hả? Vậy tin đồn tình cảm giữa cậu với Ôn Noãn là thật sao?”. Tai của Mỹ Mãn vểnh lên, “đánh hơi” ngay thấy tin tức “nhạy cảm” trong làng giải trí.
Ôn Noãn, một cái tên rất hay, có thể xem là một người đàn ông nổi tiếng. Đinh Mỹ Mãn không thân thiết mấy, chỉ gặp mặt, nói chuyện vài lần với anh ta. Cô biết gần đây những tin đồn nọ kia về anh ta đầy rẫy khắp nơi, ban đầu còn tưởng rằng vì mới ra al­bum nên dùng chiêu thức PR truyền thống này, bây giờ xem ra tin đồn đó không đơn thuần chỉ có vậy.
Lâm Ái vẫn rất tỉnh táo, không cho Mỹ Mãn bất cứ cơ hội nào chuyển chủ đề sang hướng khác: “Đinh Mỹ Mãn, cậu đúng là hồ đồ vô cùng.”
“Có lẽ là vậy! Nhưng tại sao phải để anh ta tới đón chứ? Mình có thể tự gọi xe đến đó mà”. Ngày tháng còn dài, Mỹ Mãn không cần vội vã “bức cung”.
“Cậu ngốc thế? Ngộ nhỡ bọn họ “ân *** ái” trước mặt cậu thì cậu làm thế nào? Không được, không được, chi bằng bảo Lăng Gia Khang đi cùng cậu đi… À quên mất, gã đó vẫn còn ở nước ngoài mà. Thế thì Ôn Noãn vẫn hơn. Bây giờ mình sẽ gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy ở cùng với cậu cả bữa tiệc luôn. Người có thân phận địa vị như anh ấy, dù không có thiệp mời, nhà tổ chức vẫn đón tiếp tận tình thôi. Ừm, cứ quyết định vậy đi! Phải cho tên Giả Thiên Hạ đó biết rằng, người theo đuổi cậu xếp hàng dài, hắn không biết trân trọng thì vẫn có bao người tranh nhau xin ૮ɦếƭ…”
“Thần kinh à?”. Những lời nói dài dòng đó Mỹ Mãn chả buồn nghe, cô chẳng khách khí dội ngay một gáo nước lạnh phản đối.
Khiến cho Giả Thiên Hạ phải hối hận, cho hắn biết rằng sau khi chia tay, cô sống vô cùng hạnh phúc và vui vẻ, đó cũng chính là mong muốn của Mỹ Mãn. Nếu không thì sao cô lại phiền não đến thế? Tại sao lại phải vác cả núi mĩ phẩm để ngồi đây đánh đánh trát trát chứ? Nhưng một mình độc diễn là đủ, không cần thiết phải có thêm “diễn viên khách mời” nữa!
“Ai bị thần kinh chứ? Cậu mới bị thần kinh ấy! Mình đang nói nghiêm túc đấy!”
Lời qua tiếng lại, Mỹ Mãn vẫn rất bình tĩnh, vừa cẩn thận vẽ đường kẻ mắt, vừa mỉm cười nói: “Thần kinh của mình rất bình thường, không có vấn đề gì hết. Yên tâm đi, mình đã không còn hứng thú gì với tên đàn ông thối tha đó nữa, cậu thấy mình còn có thể bị hắn làm tổn thương nữa sao?”
Người bị thần kinh thông thường chẳng bao giờ nhận mình có bệnh, người uống say cũng đều nói mình còn tỉnh táo, cùng lí lẽ đó, những người rõ ràng còn vấn vương tình cũ lại hay thốt ra những câu đại loại như “Tôi đã hết hứng thú với anh ta rồi!”. Cho nên, những lời nói này của Mỹ Mãn chẳng thể khiến Lâm Ái an tâm, thậm chí còn khiến cô lo lắng hơn gấp bội.
“Mình…”
Cô nàng hình như còn định nói gì nữa, tiếc là Mỹ Mãn đã trang điểm xong xuôi, nhìn qua đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được lí do thích hợp để ngắt lời Lâm Ái: “Đến lúc mình phải đi rồi, nói không chừng sẽ bị tắc đường đấy. Chắc cậu không hi vọng mình sẽ đến muộn chứ?”
Tuy rằng chưa cam tâm nhưng Lâm Ái đành dặn thêm vài câu rồi cúp máy.
Mỗi lần báo chí nhắc tới thành phố này đều sẽ kèm theo tên gọi “thành phố không đêm”, thực tế cũng không sai chút nào… Vào thời điểm tan tầm, gần như ngóc ngách nào trong thành phố cũng ách tắc, khó khăn lắm mới đến được địa điểm tổ chức. Tứ phía là ánh đèn rực rỡ, thỉnh thoảng còn truyền lại tiếng sáo vi vu, tạo nên một không khí hoàn toàn khác. Mỹ Mãn không vội vã bước xuống xe mà ngẩng đầu ngắm toà nhà trước mặt, nơi được xem là công trình kiến trúc đặc trưng của trung tâm thành phố.
Phong cách kiến trúc theo chủ nghĩa hỗn hợp Anh quốc điển hình, cột trụ đá Đại Lý trong đại sảnh nghe nói được đúc tạc, tinh chế ở nước Ý từ 200 năm trước. Gần đó còn trưng bày mấy chiếc xe hàng hiệu càng khiến cho toà nhà trở nên sang trọng hơn. Mỹ Mãn mím môi, đưa tiền cho lái xe taxi rồi lấy hoá đơn mang về để cuối tháng còn xin hoàn tiền. Sau khi đưa thiệp mời, cô đang định bước vào trong thì bị cô nhân viên tiếp đón chặn lại.
“Xin đợi một chút, cho tôi hỏi tấm thiệp này có thật sự là của chị không?”
“Ừm”. Trước thái độ hoài nghi đó, Mỹ Mãn chỉ cảm thấy chán nản, chứ không hề bực bội.
Cũng đúng thôi, đến những nơi như thế này, dù thế nào cũng nên lái xe tới, cho dù chỉ là loại thường thường bậc trung cũng được. Có mấy ai giống như cô, gọi taxi đi tới, đã thế lại còn đỗ ngay trước cửa lớn nữa chứ!
“Thật ngại quá, nhưng phiền chị đưa ra thứ gì đó có thể chứng minh được không?”
Cô có nên khen ngợi cô nhân viên này yêu nghề quá không đây? Cảm thấy ánh mắt tứ phía giả vờ như vô tình lướt qua đang đổ dồn về phía mình, Mỹ Mãn mím môi, không nói tiếng nào, lấy thẻ công tác từ túi ra.
Sau khi cầm tấm thẻ, cô nhân viên đó nghiêm túc xem xét một lát. Đúng lúc Mỹ Mãn cho rằng không còn vấn đề gì nữa thì cô gái ấy lại lần nữa cho thấy sự tận tuỵ với công việc của mình: “Xin hỏi, có phải chị từng phẫu thuật thẩm mĩ không?”
“Sao cô không hỏi luôn xem tôi có thay đổi giới tính hay không? Tiếp đó liệu có cần phải xem tất cả chứng minh thư, giấy công nhận là con một, bằng tốt nghiệp tiểu học, cấp hai, cấp ba luôn không?”. Nhẫn nại cũng phải có giới hạn của nó, cô muốn hợp tác với cô nhân viên này, nhưng không thể chấp nhận việc người khác nghi ngờ mình mạo nhận hết lần này đến lần khác như vậy được!
“Như vậy thì không cần, chỉ là…”. Xem xét nhiều giấy tờ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc, cho nên không cần phải suy xét nhiều về đề xuất này.
Chỉ là? Cô ta lại còn nói “chỉ là” nữa!
Đinh Mỹ Mãn đã chẳng còn buồn quan tấm đến khí chất thục nữ gì đó nữa, quay người lại, chống nạnh chuẩn bị đấu lí tay đôi.
Bỗng nhiên một giọng nói thiện chí truyền tới cắt ngang: “Không cần kiểm tra đâu, chị ấy đích thực là người của đài chúng tôi đó! Đây là thiệp mời của tôi, chị có thể kiểm tra, nếu như không sao thì việc tôi chứng minh thân phận của chị ấy cũng không có vấn đề gì đúng không?”
Chà, chà, thật quá tuyệt diệu, cứu tinh của cô đã xuất hiện rồi!
Đinh Mỹ Mãn chỉ còn thiếu nước cảm kích rơi lệ, cảm ơn lần lượt từng thành viên trong sổ hộ khẩu của người ấy. Nhưng rất nhanh sau đó, cô nghĩ kĩ lại, sắc mặt liền biến đổi… “Người của đài chúng tôi”? Nếu như nhớ không nhầm thì ông giám đốc đài đã gi­ao tấm thiệp mời duy nhất cho Mạc Tường ngay trước mặt cô. Vậy người lúc này đang giải nguy cho cô chính là MẠC TƯỜNG à?
“Không cần, không cần xem đâu! Tôi nhận ra chị mà, tôi đã nhìn thấy chị trên truyền hình rồi. Chị chính là Mạc Tường, Tiểu Tường đây mà! Tôi rất thích xem chương trình do chị dẫn, mẹ tôi, bố tôi, anh trai tôi… cũng rất thích xem đấy!”
Quả nhiên, không cần phải quay đầu lại xác nhận, cô nhân viên yêu nghề quá đáng này đã cho Mỹ Mãn một đáp án chính xác.
Kẻ thù đáng hận nhất lại đưa tay ra giúp đỡ cô vào lúc đáng xấu hổ, ngại ngùng nhất, cô còn không cách nào khước từ được. Trên thế gi­an này còn chuyện gì bi thảm hơn thế nữa?
Câu nói tiếp theo của cô nhân viên này đã gián tiếp trả lời câu hỏi trên của Mỹ Mãn. Cái này phải gọi là “thế sự vô thường”, chuyện chỉ ngày càng bi thảm hơn thôi. “A a a, anh có phải là Giả Thiên Hạ không? Là người thật, người thật này!”.
“Ừm, rất vui vì tôi là người thật”. Anh gật đầu mỉm cười, hết sức thân thiện, lịch sự. “Chúng tôi có thể đưa cô ấy cùng vào không?”
“Tất nhiên là có thể rồi, thật ngại quá!”
Quả là xuất quân bất lợi! Cuộc đời này đúng là tệ hại, lẽ nào cả bữa tiệc chỉ có ba người bọn họ hay sao? Tại sao nhất định phải tình cờ gặp nhau chứ? Cảm nhận được sự thân mật tình tứ của hai con người đằng sau, cô mím chặt môi, sống lưng lạnh buốt, nhắm mắt buồn bã. Ngay sau khi nghe thấy mình có thể đi vào, cô nhanh chóng bước qua sảnh nhỏ được thiết kế theo phong cách Hi Lạp cổ, vốn dĩ cho rằng như vậy là có thể trốn thoát khỏi đôi nam nữ chướng mắt đó. Thế nhưng khi đứng trước cửa thang máy, cô cũng đành ngậm ngùi ai oán: “Trời muốn diệt tôi đây mà!”
Trong thang máy chật hẹp, kín mít, không gi­an dường như đang ngưng đọng lại, mỗi một hơi thở đều khiến Đinh Mỹ Mãn cảm thấy đau đớn, nghẹn ngào. Cô đứng ngay sát cạnh cửa vào thang máy để lát nữa rời khỏi chỗ này nhanh nhất. Thế nhưng chỉ cần khẽ liếc mắt một cái thôi là có thể nhìn thấy ngay hình ảnh phản chiếu từ bốn bề có gương và thép sáng loáng.
Mỹ Mãn không thể nào tỏ ra như không nhìn thấy gì. Tên đàn ông thối tha đó đứng ngay bên cạnh cô, lại còn để mặc cho “tình yêu mới” thoả sức áp cả tấm thân vào người. Bọn họ làm như sợ không ai biết quan hệ *** tình cảm giữa họ vậy!
Đến tận giây phút này Mỹ Mãn mới thực sự cảm thấy hối hận, tại sao lại không làm theo ý kiến của Lâm Ái chứ?
Tuy rằng ý kiến đó hơi vớ vẩn một chút nhưng còn hơn là lúc này chỉ biết đứng ngây ra đó nhìn, lại còn bị chọc tức nữa!
“Anh Thiên Hạ, anh bảo cô nhân viên lúc nãy có bị làm sao không nhỉ? Chị Mỹ Mãn trang điểm ăn mặc lộng lẫy là thế, đến em cũng phải thảng thốt vì “kém xa”, vậy mà cô ta lại dám ngăn cản không cho chị ấy vào cửa. Đúng là có mắt như mù! Chị Mỹ Mãn, chị cũng thật là, có thiệp mời sao không bảo em một câu? Nếu biết sớm thì chị em mình cùng ngồi xe đến đây mới phải đạo!”. Cho dù đang vô cùng căm phẫn, tức tối nhưng Mạc Tường vẫn cố tỏ ra tử tế, giọng nói vẫn nũng nịu như thường ngày. Cô ta sao có thể không nhận ra Đinh Mỹ Mãn đang vô cùng khó xử, bực tức và ra sức lảng tránh chứ? Cũng chính vì nhìn thấy quá rõ nên Mạc Tường không nỡ bỏ qua cơ hội khoe khoang chiến thắng lần này.
“Ừ, cô đích thực là không thể bằng được”. Thiên Hạ đầu óc trống rỗng, trả lời theo cảm tính, lúc này, ánh mắt anh đang đắm đuối nhìn Đinh Mỹ Mãn.
Chiếc váy ngắn trắng tinh như tuyết ôm vừa khéo thân hình tuy không cao mấy nhưng cân đối đến hoàn mĩ của cô. Cổ chữ V trước *** vốn được thiết kế để tôn lên vẻ đẹp ***y của vòng một song vì khá bảo thủ nên cô đã dùng mái tóc dài buông xoã che bớt đi không ít. Tuy nhiên, chính vẻ nửa kín nửa hở ấy lại càng khơi dậy sự tò mò của người đối diện. Thiết kế của chiếc váy làm lộ ra toàn bộ phần lưng không thể chê vào đâu được của Mỹ Mãn. Phần eo được gắn một chiếc thắt lưng bằng bạc lấp lánh khiến cho chiếc váy tưởng chừng rất đỗi bình thường này được nâng cao giá trị lên rất nhiều. Cô trang điểm vừa phải, không quá gây sự chú ý.
Xem ra, hơn một năm nay, cuộc sống của Mỹ Mãn vô cùng phong phú, muôn màu muôn vẻ, đã biết cách trang điểm, ăn mặc, chọn lựa phụ kiện phù hợp, cũng biết cách làm toát lên vẻ nữ tính một cách tự nhiên, không hề gượng gạo. Phải chăng cô ấy đã bắt đầu biết phải làm thế nào để nũng nịu, làm dáng trước mặt đàn ông; biết tận dụng sắc đẹp, ưu thế của người phụ nữ? Cho nên cô ấy mới hết lần này đến lần khác nhấn mạnh rằng hai người đã li hôn, rằng cô cũng có thể có người đàn ông khác, rằng hiện nay cuộc sống của cô rất tuyệt và đã không còn cần đến sự tồn tại của anh nữa?
Nghĩ đến đây, Thiên Hạ mím chặt môi lại, sầm mặt xuống, chỉ muốn nhanh chóng “đóng gói, bắt cóc” cô về nhà.
“Hả?”. Tiếng của Mạc Tường vang lên. Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Giả Thiên Hạ buột miệng nói một câu đã khiến Mạc Tường mất mặt vô cùng, nhất thời không biết phải ứng phó thế nào, thậm chí cô còn ngỡ mình nghe nhầm.
Chỉ là Giả Thiên Hạ lúc này hoàn toàn chẳng còn đầu óc nào để ý đến nghi ngờ của Mạc Tường nữa. Anh đang mải “quyết đấu” với người phụ nữ trước mặt mình: “Đinh Mỹ Mãn, cô yêu tôi đến vậy sao? Yêu sâu đậm đến mức chỉ nhìn một cái cũng sợ không kìm lòng được hả?”.
Mỹ Mãn không nói gì, nhưng bản tính quyết không chịu lép vế lại hừng hực trong người. Cô ghét phải đứng ở vị trí bị động, và càng ghét bản thân mình hơn vì đến tận lúc này vẫn còn chịu sự ảnh hưởng từ anh. Sự bộc phát và hiếu thắng vốn có của người phụ nữ cuối cùng đã đánh đổ lí trí còn lại trong cô. Mỹ Mãn ngẩng đầu, quay người lại, “ngoan cường” mặt đối mặt với anh, mỉm cười chọc tức: “Không phải đâu! Chẳng qua anh không đáng để tôi phải tốn thời gi­an quan tâm tới mà thôi!”
“Thật thế sao?”. Thiên Hạ ngẩng mặt lên, nhìn theo ánh mắt của Mỹ Mãn, dừng lại ở Mạc Tường. Ngay sau đó, anh trở lại với gương mặt tràn trề kiêu hãnh. Cho dù chỉ một giây ngắn ngủi nhưng anh vẫn “bắt quả tang” được sự ghen tị loé lên trong mắt cô. Khoảnh khắc ngắn ngủi đó khiến khoé miệng anh bất giác nhếch lên. Anh cố ý tiến lên phía trước, áp sát cô, đến tận lúc gần như chạm vào người Mỹ Mãn, anh mới dừng lại, cúi đầu xuống, thì thầm bên tai cô: “Như vậy có phải là cho dù tôi có làm gì thì cô cũng chẳng thèm quan tâm?”.
“Đúng vậy!”. Mỹ Mãn cố chấp đáp, giọng điệu vô cùng kiên quyết. Thế nhưng nhịp tim cô bắt đầu mạnh lên, hơi thở gấp gáp, sắc mặt thì dần ửng đỏ… Những hiện tượng này càng chứng minh rõ ràng rằng cô chẳng thể nào kiên định như trước đó, chẳng thể ép bản thân coi Giả Thiên Hạ giống như không khí được nữa.
“Ồ…”. Anh cố tình kéo dài giọng một hồi, nghe như thể đang rất thú vị. “Kể cả khi tôi hôn cô sao?”
Hít một hơi thật sâu, phải bình tình, hết sức bình tĩnh!
Cô không còn giống như trước kia, tức khí là mắng nhiếc thậm tệ ngay, bởi vì cô quá rõ một khi chuyện đó xảy ra thì chỉ làm cho tên đàn ông thối tha đó càng thêm đắc ý, huống chi bên cạnh còn có một Mạc Tường đang đứng đợi xem “kịch hay” nữa. Sau khi lấy lại bình tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra bằng một hơi thở sâu, Mỹ Mãn đưa mắt nhìn anh với nụ cười rạng ngời trên môi. Sau đó ngả theo dáng người anh, cô đưa bàn tay mềm mại ôm lấy cổ anh.
Chỉ một giây phút ngắn ngủi thôi, Mỹ Mãn đã cảm thấy trái tim mình loạn nhịp. Cô vốn cho rằng xa cách lâu như vậy, bản thân có thể bình tĩnh, thản nhiên đối diện với anh. Nhưng đến khi một lần nữa ôm anh trong vòng tay giống như trước kia, bỗng nhiên những kí ức chỉ thuộc về thế giới riêng của hai người lại không theo quy tắc mà hiện lên sống động ngay trước mắt cô, khiến hơi thở cô gấp gáp hơn bao giờ hết.
“Anh có dám không?”. Cô nhanh chóng che giấu đi những cảm xúc không đáng có. Đôi môi mềm mại quyến rũ đó nhếch lên thách thức, hơi thở nhẹ nhàng như muốn chọc tức anh. Ánh mắt cô hướng về phía Mạc Tường. “Trước mặt “niềm vui mới” lại hôn “tình cũ” thế này sao? Giả thiếu gia, cẩn thận không làm người ta bị tổn thương rồi gặp phải báo ứng đấy!”
Thiên Hạ lạnh lùng nhìn khoé miệng mỉm cười đầy quyến rũ của cô, từng câu từng chữ thốt ra từ miệng cô như đang nói đùa vậy nhưng lại thách thức thần kinh của anh đến mức không thể chịu nổi. Rất tốt, giống như những gì anh dự đoán trước đó, người phụ nữ này rất biết cách khiến cho người ta không thể kiềm chế, nhẫn nại được. Rõ ràng là cô cảm thấy chán sống rồi, lẽ nào cô ngây thơ cho rằng vì có sự hiện diện của “niềm vui mới” mà anh sẽ “dừng tay” sao?
Anh vừa cười vừa tiến về phía cô, muốn chiếm lĩnh ngay đôi môi không biết sợ ૮ɦếƭ kia, dùng hành động để chứng minh cho cô biết rằng không phải bất cứ người đàn ông nào cũng dễ dàng bỏ qua khi bị chọc giận.
Nhìn thấy anh ngày càng lại gần, sắc mặt Mỹ Mãn bỗng biến đổi hẳn, ý thức được hình như mình đang đùa với lửa. Cô biết là mình không có đủ kiên nhẫn và bản lĩnh đấu lại với Giả Thiên Hạ, tên đàn ông đáng ghét đó, thế nhưng vì muốn đặt cược một lần nên cô vẫn cứ cố liều mình xông tới.
Chính vào lúc cô không còn biết trốn đi đâu thì đột nhiên cửa thang máy mở ra.
Tình hình này đúng là người hiền lành dễ bị bắt nạt, nhưng may mà “ở hiền gặp lành”, trời thương mà giải thoát cho.
Đinh Mỹ Mãn nhanh tay nhanh mắt lùi ngay về sau một bước, nhân lúc Thiên Hạ lơ đễnh, cô vùng thoát khỏi vòng tay của anh. Không khí ngoài thang máy trong lành khiến cô có thể thở dễ dàng và thoải mái hơn nhiều. Sau khi đảm bảo sự việc không phát triển ngoài tầm kiểm soát, Mỹ Mãn lại nhếch mép cười, tỏ vẻ đắc ý. Trước khi rời đi, nhìn thấy ánh mắt căm hận của Mạc Tường, cô liền dùng ngay chiêu “gậy ông đập lưng ông”, trưng ngay một vẻ mặt vô tội như mọi khi của Mạc Tường rồi nói: “Nhìn chăm chăm vào tôi làm gì? Điều cô nên làm là giữ cho chặt người đàn ông của mình ấy!”.
“Giả Thiên Hạ, rốt cuộc là anh có ý gì đây?”. Lời vừa rồi của Mỹ Mãn có thể coi là câu đánh thức người trong mơ, Mạc Tường liền quay lại trách cứ “người đàn ông của mình”. Cho dù đang tức tối, cô nàng vẫn nói năng nhỏ nhẹ, giống như đang trách yêu vậy.
Những màn kịch kiểu đó phải có người “tung hứng” cùng thì mới diễn tiếp được. Mặc cho cô ra sức nũng nịu, chẳng có ai chịu ủng hộ cả, tất cả rốt cuộc là công cốc mà thôi.
Giả Thiên Hạ thì hiển nhiên là không còn tâm trí, thời gi­an đâu mà ủng hộ hay quan tâm đến cô nữa rồi. Anh xanh mặt nhìn theo bóng dáng Đinh Mỹ Mãn, thứ bị đoạt mất dường như không chỉ là cái ôm mà còn cả không khí nữa. Cảm giác này thật giống y như hồi li hôn năm đó vậy, đã cố giữ lấy nó – con cá mà anh phải tốn biết bao tâm sức mới câu được, còn chưa kịp nhìn thấy vẻ sống động, tuyệt đẹp của nó trong lòng bàn tay mình thì nó đã tuột khỏi tay, không lời cảnh báo. Lần trước, không cách nào chạy theo níu kéo đã đành, còn lần này… đã mua một chiếc bể cá rất đẹp, thả trong đó những thức ăn ngon lành, liệu có thể níu giữ được không đây?
Bỗng nhiên một đôi tay đập vào vai anh, bên tai lướt qua một hơi thở ấm nóng khiến anh ngay lập tức lấy lại bình tĩnh: “Này, không phải cậu nói phải quay chương trình nên không thể tới được hay sao?”.
Khẩu khí coi trời bằng vung, tư thế chào hỏi quen thuộc cộng thêm mùi nước hoa đàn ông hiệu CK đã đủ nói lên thân phận của người này. Dù không nhìn, anh vẫn đoán ngay được đó là ai, chỉ có Tạ Mục Đường mới có những đặc trưng ấy thôi. Kể từ khi gia nhập vào giới sản xuất chương trình, anh luôn hợp tác với Tạ Mục Đường. Hai người họ từ đó trở thành những người bạn có thể tâm sự, tán gẫu mọi chuyện.
Cho nên trước mặt bạn bè, trước nay Giả Thiên Hạ chưa bao giờ che giấu điều gì: “Cô ấy cũng tới đây.”
“Cô ấy?”. Tạ Mục Đường lặng người đi một lúc. Chỉ vì một người phụ nữ mà bỏ lại công việc sau lưng để chạy đến một bữa tiệc kiểu này? Điều đó hoàn toàn không giống với tính cách mọi khi của Giả Thiên Hạ. Nhưng tất nhiên, không có gì là tuyệt đối cả. Người phụ nữ có thể khiến anh trở nên như vậy chỉ có duy nhất một người thôi. “Xem ra lúc nãy mình không nhìn nhầm rồi. Người phụ nữ vừa đi trông rất xinh đẹp, rất có khí thế, người mà vừa nhìn đã khiến người ta muốn theo đuổi, đó chính là Đinh Mỹ Mãn phải không?”.
Rất xinh đẹp, rất có khí thế, người phụ nữ mà vừa nhìn đã khiến người ta muốn theo đuổi? Toàn những lời lẽ hoa mĩ, coi như lấy đủ thể diện cho Thiên Hạ. Nhưng tại sao nghe vẫn “ngứa tai” đến thế? Tim Giả Thiên Hạ bỗng quặn thắt lại, cuối cùng cũng tìm ra được điểm khác lạ. Đây là lời mà một người bạn lâu năm của anh nói sao? Hất bàn tay Mục Đường đang để trên vai mình ra, anh nheo nheo mắt nói: “Tốt nhất là cậu nên đổi lại các tính từ dùng để miêu tả về vợ của bạn đi, đừng có dại mà động vào tôi!”.
Đúng là ghê gớm, câu nói đó khiến Tạ Mục Đường đành phải thôi ngay trò chọc ghẹo của mình: “Cô ấy quay về rồi sao?”
“Ừ.”
“Thế lúc nào thì hai người tái hôn?”. Mục Đường hỏi một cách tuỳ hứng.
Câu nói đó khiến Thiên Hạ quay sang lườm bạn một cái lạnh lùng: “Cậu tưởng là bọn mình đang chơi trò cô dâu chú rể ngày xưa chắc?”
“Lẽ nào hai người không phải đang chơi trò cô dâu chú rể à?”. Ăn cơm mới nửa bữa đã muốn kết hôn, cùng nhau lẻn về nhà trộm hộ khẩu ra đồn công an đăng kí. Lại ăn cơm chưa hết bữa, đã muốn li hôn, chạy ra đồn công an lần nữa làm phiền các đồng chí ấy. Chuyện này có khác gì trò chơi cô dâu chú rể của bọn trẻ con đâu? Thế nhưng ngay sau khi nhìn thấy ánh mắt toé lửa tức giận của Giả Thiên Hạ, Mục Đường đành bất lực giơ tay lên đầu tỏ vẻ đã biết sai. “Vậy cứ nói thẳng với cô ấy đi, nói rằng lúc đó cậu đồng ý li hôn cũng là vì bất đắc dĩ, có nỗi khổ riêng. Quan trọng là cho cô ấy biết không phải do người thứ ba phá hoại, không có vấn đề nguyên tắc gì ở đây hết, giải thích rõ ràng thì đâu sẽ vào đấy thôi.”
“Đây là ngày đầu tiên cậu gặp Đinh Mỹ Mãn sao? Cho dù mình có nói ra sự thật, cô ấy cũng sẽ không tha thứ. Hoặc có lẽ sẽ khuyên mình nên đổi nghề đi làm biên kịch đi. Cho dù có tin thì cô ấy chắc chắn sẽ vác đao trực tiếp đến xử lí bố mình”. Vấn đề giữa Mỹ Mãn và bố mẹ Thiên Hạ đã tồn tại từ rất lâu rồi, nói chính xác ra thì hai người họ chính là nguyên nhân lớn thúc ép anh và cô li hôn.
“À mà suýt nữa quên mất, ông cụ nhà cậu cũng đến tham dự đó, đi khắp nơi tìm cậu, hình như còn định điều “trực thăng” tìm kiếm đấy.”
“Hừm, đúng là âm hồn bất tán!”. Thiên Hạ đưa ra câu bình luận chẳng giống ai của một người con về bố mình.
Tạ Mục Đường cũng đã quen với chuyện này từ lâu: “Nói đi, ông cụ lại làm chuyện gì rồi?”
“Bắt cóc con gái nhà người ta, đánh bất tỉnh rồi vứt lên xe mình”. Vừa nói, Thiên Hạ vừa hất hất cằm chỉ vào Mạc Tường đang lẽo đẽo theo phía sau.
“Thế sao cậu không vứt cô ta xuống đường?”
“À, ông cụ có dán một tờ giấy trên đầu cô ta.”
“Thế bố cậu viết gì?”
“Con dám vứt cô ta xuống xe, Đinh Mỹ Mãn nhất định sẽ bị ném xuống lầu.”
Không phải là câu nói đùa, anh biết bố anh hoàn toàn có khả năng thực hiện điều đó. Hiểu con không ai bằng cha, ông già ૮ɦếƭ tiệt đó đã liệu trước được chuyện này: trước tiên ông phái người truyền tin là buổi tối nay Đinh Mỹ Mãn cũng tham dự bữa tiệc, biết tin này, phong ba bão táp, sấm giật đùng đùng cũng không ngăn nổi anh tới đây; lại sắp xếp cái bẫy để anh diễn vở kịch có mới nới cũ, vui với người mới ngay trước mặt Đinh Mỹ Mãn.
Hào hoa bóng loáng, sang trọng lịch lãm, lộng lẫy tráng lệ, lung linh muôn sắc… đây đều là những lời lẽ hoa mĩ mà chúng ta hay gặp trong tiểu thuyết, sách vở. Thế nhưng những cảnh vật ấy khi hiển hiện sống động ngay trước mắt lại đem đến cho ta những xúc cảm thực sự mới mẻ.
Trước khi buổi tiệc chính thức bắt đầu còn có một màn giới thiệu sản phẩm mới của hãng. Nói chính xác hơn thì đây mới là điểm chính của bữa tiệc tối nay. Thế nhưng tất cả khách mời tham dự buổi tiệc này hầu như đều chẳng mấy hào hứng, mong chờ. Ngoại trừ mấy minh tinh chịu trách nhiệm phát ngôn cho sản phẩm đang ra sức biểu diễn, còn lại mọi người đều thì thầm trò chuyện với nhau. So với họ, Mỹ Mãn vẫn được coi là khá nghiêm túc, tìm một chỗ ngồi ở góc khuất, vừa lật giở quyển giới thiệu sản phẩm, vừa thỉnh thoảng nhìn lên Lâm Ái ở trên sân khấu. Chẳng bị ai quấy rầy, làm phiền, thành ra cô cũng khá tiêu diêu tự tại.
Sau khi phần giới thiệu sản phẩm kết thúc, hệ thống đèn điện được điều chỉnh mờ ảo hơn, ban nhạc phía ban tổ chức mời đến đang chơi nhạc trên sân khấu, mọi người phía dưới hoặc nhịp nhịp chân theo điệu nhạc, hoặc nói chuyện với nhau.
Khu phỏng vấn ở bên ngoài tập trung rất nhiều giới truyền thông báo đài, họ đang đưa mắt tìm kiếm những nhân vật có giá trị để phỏng vấn.
Mỹ Mãn nhấp một hớp R*ợ*u, những nơi huyên náo, ồn ào như thế này khiến cô bất giác nhíu mày.
Đây chắc được gọi là cuộc sống về đêm?
“Cuộc sống về đêm”, trước kia nói thế nào thì khái niệm này cũng chẳng liên quan gì đến Đinh Mỹ Mãn! Cô sống hết sức lành mạnh, điều độ. Mỗi ngày, sau khi quay chương trình xong, cô ngay lập tức về nhà nấu cơm, đợi chồng về. Cô kiên quyết không thực hiện các chương trình quay trực tiếp, không dẫn chương trình tiệc tối có khối lượng công việc lớn… Tóm lại, tất cả các chương trình có ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân thường nhật, cô đều từ chối hết. Những trò giải trí thư giãn vào buổi tối như đi quán bar, hát karaoke, đánh mạt chược… cô kiên quyết không tham gia.
Nhưng khi cầm tờ giấy chứng nhận li hôn trong tay, cô mới ngộ ra việc coi chồng là trung tâm sẽ đưa đến kết cục thê thảm và đau đớn đến mức nào.
Cho nên hơn một năm nay, cô đã quyết thay tâm đổi tính, điều chỉnh lại quan niệm của mình.
Cho dù phải ở một nơi mà trước kia cô vô cùng căm ghét, cô vẫn có thể tỏ ra bình thản, vui vẻ như thường, tìm mọi cách kêu gọi tài trợ và tạo mối quan hệ xã hội. Thì ra đây chính là “bản năng sinh tồn” mà những người trong giới sản xuất cần phải có. Nhất thiết phải phớt lờ đi giới tính, hình dáng của người đứng trước mặt mình, coi họ như những tập Nhân dân tệ dày cộp. Từ trước đến nay, Giả Thiên Hạ vẫn sống cuộc sống như vậy sao? Thường xuyên đi gi­ao lưu, gặp gỡ, tiệc tùng, tin đồn thất thiệt loạn lên khắp nơi… tất cả đều là vì công việc?
Cô dường như bị những ý nghĩ này làm cho sợ hãi. Lắc đầu vài cái, Mỹ Mãn muốn ép mình phải bỏ ngay thói quen tìm lí do giải thích cho những hành động của anh. Cho dù tiệc tùng, gi­ao lưu là cần thiết nhưng việc lăng nhăng với Mạc Tường thì phải giải thích như thế nào đây?
Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng Lâm Ái đưa tay vỗ nhẹ vào người, đưa hồn phách cô trở lại. Thật vô lý khi Lâm Ái đang ra sức ca ngợi, giới thiệu sản phẩm mới thì cô lại đang tiêu diêu tự tại ngồi đây mơ màng. “Đừng nói với mình là nơi ồn ào thế này mà cậu cũng có thể ngủ được nhé!”
Lời nói đùa này khiến cho mọi người xung quanh bật cười, Mỹ Mãn bực bội lườm Lâm Ái một cái.
“Nhìn gì chứ? Mình nói chuyện với cậu mà không thấy cậu nói gì nên mới tưởng là cậu đang ngủ.”
“Lúc nãy cậu nói gì thế?”
Xem ra Mỹ Mãn thực sự đang “tâm hồn treo ngược cành cây”, Lâm Ái lắc đầu tỏ vẻ bất lực, đành phải nhắc lại một lần nữa: “Mình nói là, đợi tí nữa buổi tiệc kết thúc, hai chúng ta đi ăn một bữa ra trò nhé!”.
Lâm Ái khẽ nheo mũi trông thật tinh nghịch, đáng yêu, chẳng hề giống với hình tượng minh tinh vô hồn như tượng vẫn phơi bày trước công chúng hàng ngày chút nào. Chính nét mặt đáng yêu đó khiến Mỹ Mãn phải bật cười: “Nói theo phong cách của bố cậu thì cậu tưởng mình bây giờ vẫn còn là một nhân vật vô danh tiểu tốt sao? Lại còn tưởng có thể đến những quán hàng ven đường ăn những món bình dân hả? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”
“Ây da, đúng là thay da đổi thịt hẳn, mọi người xem, kiểu cách ăn nói, điệu bộ của cậu ta thật giống hệt như Lăng Gia Khang vậy. Tiêu rồi, Mỹ Mãn, cậu đừng có bị ác ma hoá đấy nhé! Mau chóng tránh xa gã đó càng xa càng tốt, nếu không, mình e rằng cậu sẽ yêu anh ta lúc nào không hay đấy”. Lâm Ái quyết không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để châm chọc, cười nhạo Mỹ Mãn.
“Nhưng quả là cũng giống thật.”
“Không phải hai người họ đã phải lòng nhau rồi sao? Hơn nữa, năm trước bọn em đã bắt đầu gọi chị ấy là chị dâu rồi.”
Mỹ Mãn bất lực ôm trán, không ngờ chủ đề tẻ nhạt vậy mà cũng có người hưởng ứng. Nói cho cùng thì họ đều là người trong công ty của Lăng Gia Khang, tư duy và suy nghĩ quái dị khác thường, cho dù cô có ra sức giải thích hàng trăm hàng ngàn lần cũng chẳng có ai thèm quan tâm, để ý. Nhưng vì lo lắng cho danh tiếng trong sạch của mình, cuối cùng Mỹ Mãn vẫn phải nhắc lại chuyện đó lần nữa: “Không được phép gọi tôi là chị dâu, tôi và lão đại của mấy người không bao giờ có quan hệ đó đâu.”
“Ai mà biết được hai người các cậu thế nào chứ?”. Lâm Ái tiếp tục trêu chọc, không chịu buông tha. “Bạn bè rất dễ trở thành người tình đó. Có điều làm bạn bè vẫn tốt hơn, kiểu người làm việc điên cuồng như anh ấy có lẽ đối xử với vợ mình cũng giống như lúc đào tạo minh tinh thôi.”
“Đúng thế, đúng thế!”. Mỹ Mãn gật đầu lia lịa, bày tỏ thái độ hết sức tán đồng. Nhưng rất nhanh sau đó, cô chợt nhớ ra mình đến đây không phải để tán gẫu, buôn dưa lê mà còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm. “ Mọi người nghĩ xem, dạo này có người mới nào thích hợp làm MC không nhỉ?”
“Chính là Tiểu Ái đó!”
Đáp án đó hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Mỹ Mãn, tuy rằng biết rõ Tiểu Ái chính là người thích hợp nhất, bản thân cô ấy cũng từng là một người dẫn chương trình. Kì thực hai người thuộc loại bạn “không đánh nhau không quen biết”, đã từng ganh ghét, đấu đá để tranh giành tỉ suất bạn xem đài. Khi kì hạn hợp đồng trước đây của Lâm Ái kết thúc, tiền đồ đang mù mờ, cô nàng quyết định ra nước ngoài du học. Cùng thời gi­an đó, Mỹ Mãn đang chìm đắm trong đau khổ sau khi li hôn. Hai con người tương lai vô định sẽ rất dễ tâm sự, thông cảm, động viên và nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết.
“Này, vẻ mặt cậu như vậy là có ý gì thế? Chê mình hả?”
“Mình nào dám”. Mỹ Mãn nói lí nhí, dường như ngại ngùng chẳng thốt nên lời. “Cậu xem đi, chương trình này lịch quay dày đặc, mình lại không thể trả cát sê cao cho cậu được, cho nên đâu dám mở miệng mời cậu…”
“Thôi xin cậu, giữa mình và cậu mà phải đắn đo nhiều thế sao? Nếu như không phải cậu giới thiệu mình vào công ty quản lí của Lăng Gia Khang, mình không thể nào có được ngày hôm nay. Cậu có hiểu tình cảm giữa thiên lí mã với Bá Nhạc[2] hay không? Chỉ cần cậu lên tiếng, cho dù có phải từ chối hai chương trình khác, mình cũng vui vẻ nhận lời. Có điều, chuyện này vẫn phải được anh Lăng Gia Khang gật đầu đồng ý, mình vẫn còn gánh trên vai “khế ước Bán th*n”, ngay đến việc ăn đồ bình dân ven đường cũng không có quyền tự quyết, trên đầu còn có “địa chủ” cai quản mà! Cậu đi thương thuyết với ông “địa chủ” ấy đi, nếu mình mà nói trước, thể nào hắn ta cũng bảo “Đinh Mỹ Mãn không có miệng sao? Ngay cả chuyện này cũng phải do cô truyền đạt. Bảo cô ta lăn tới đây mà nói!”. Cậu thì khác mình rồi, cậu nói một câu uy lực bằng mình trăm vạn lời. Hừm, nếu như không phải anh ta thay đàn bà như thay áo thì mình đã nghĩ anh ta yêu thầm cậu từ lâu rồi.”
Lâm Ái thực sự đã kìm nén rất lâu rồi – bên cạnh cô lúc nào cũng chỉ có trợ lí với chuyên viên trang điểm, khó khăn lắm mới tìm được một người để cô tâm sự thoải mái – cho nên vừa mở miệng là thao thao bất tuyệt. Đến lúc nói xong, cô quay đầu lại, không ngờ bắt gặp ngay khuôn mặt đang rưng rưng ngấn lệ của Đinh Mỹ Mãn. “Này này, cậu làm cái gì thế? Đừng, đừng có khóc mà! Ở đây nhiều phóng viên, báo đài lắm, đừng có để người ta hiểu lầm mình đang ức hiếp cậu đấy!”
“Tiểu Ái, sau này cậu nhất định sẽ nổi danh bốn bể, không ai không biết cả”. Minh tinh có nhân phẩm tốt đẹp, hoàn mĩ đến mức đó không nổi danh bốn bể thì thật không còn đạo lí gì nữa.
Mỹ Mãn đã lăn lộn trong ngành giải trí không ít năm, gặp qua rất nhiều nghệ sĩ thay đổi tính nết sau khi đã nổi tiếng, cho nên cô mới thận trọng như vậy. Thật không ngờ Tiểu Ái lại nhận lời giúp đỡ nhiệt tình đến thế, muốn không cảm động cũng khó.
“Thật hả? Thật hả? Ồ, ồ, vậy thì sau này cậu cũng sẽ trở thành nhà sản xuất vô cùng nổi tiếng.”
“Sau đó hai chúng ta sẽ tay nắm tay đi nhận giải Kim U Nha[3]”
“Hừm, phải là giải Kim Hỉ Thước[4] chứ!”
“Không phải là giải Kim Anh Vũ[5] sao?”
“Phải là Kim Bát Ca[6] chứ!”
“Hầy, tóm lại là giải súc vật, cầm thú gì đó bằng vàng thôi.”
Những người xung quanh bắt đầu ngao ngán nhưng chỉ dám thầm mắng trong lòng: “Đúng là hai người điên!”
Từ sau khi gia nhập giới sản xuất chương trình, Giả Thiên Hạ đã quá quen và hiểu rõ các cuộc tiệc tùng gặp gỡ gi­ao lưu lớn nhỏ. Chỉ có duy nhất một loại gi­ao lưu mà anh đành bó tay chịu trận, đó là đi gặp bố mình. Rõ ràng biết tất cả các phóng viên, kí giả mai phục nằm vùng khắp nơi nhưng chẳng thể rõ được bọn họ đang ở chỗ nào, thế nên chỉ một hành động cao hứng, quá trớn là có thể gây ra “chuyện lớn” ngay. Nơi đây là chiến địa khắp nơi ẩn đầy “cạm bẫy” mà bố anh vẫn không hề tránh né, kiên quyết đòi gặp mặt Mạc Tường bằng được, luôn miệng nói phải xem mặt con dâu tương lai thế nào.
Ban đầu anh kiên quyết từ chối: “Bố vĩnh viễn không bao giờ có con dâu tương lai, trừ khi đó là người con dâu cũ”. Cuối cùng, khi bị ép buộc quá mức, anh đành phải thoả thuận, để lần sau, ở dịp khác thích hợp hơn sẽ “chơi” cùng với bố mình.
Sau một hồi thuyết phục, dỗ ngon ngọt kèm thêm mấy câu lừa phỉnh, cuối cùng anh cũng thuyết phục được ông phái người đưa Mạc Tường – người phụ nữ dính như keo này – về.
Khi đã thu xếp mọi thứ ổn thoả, anh không lập tức dẫn người phụ nữ đã chiếm lĩnh mọi tâm tư tình cảm của mình đi mà ngồi ở một góc khuất gần đó, nhìn cô cười. Công việc của cô, bạn bè của cô và cả cuộc sống mà cô mong muốn, anh đều có thể chấp nhận, không đến làm phiền.
Kết cục của việc quyết định cho cô không gi­an tự do riêng chính là cảm giác đau đớn như bị kim châm vào tim vậy.
Rõ ràng nhận thấy hình ảnh ở nơi không xa đó thật “nhức mắt” nhưng anh vẫn cứ phải nhẫn nhịn, lặng lẽ ngồi đó quan sát. Mọi người thường nói phụ nữ dễ thay đổi, đến nay xem như anh đã lĩnh hội được hoàn toàn. Đinh Mỹ Mãn của trước kia không thích tiệc tùng, gi­ao lưu, cô khó lòng thích ứng với những bữa tiệc kiểu này. Cuộc sống của cô đơn giản tới mức chỉ cần lướt qua là anh đã có thể nhìn thấu mọi thứ. Ngay cả những lúc cãi nhau, cô giận dỗi bỏ nhà đi thì chỉ trong vòng năm phút là anh có thể tìm ra ngay tung tích. Đơn giản là vì bạn bè của cô ít tới mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Còn bây giờ… cô đã học được cách mỉm cười giả tạo, biết làm thế nào để cho các doanh nghiệp nổi tiếng dù biết rõ chẳng thể có được cô mà vẫn cam tâm tình nguyện móc hầu bao ủng hộ, tài trợ đến cùng. Thậm chí cô cũng đã có nhiều bằng hữu.
Cũng chẳng nhớ rõ anh đã ở trạng thái khác thường ấy trong bao lâu nữa. Sau khi lạnh lùng từ chối biết bao lời mời mọc, tán tỉnh của các cô gái, cuối cùng anh cũng thấy Mỹ Mãn chuẩn bị rời khỏi đó.
Thiên Hạ quay người bước ra cửa thang máy đợi trước. Không lâu sau, anh thấy Lâm Ái đích thân tiễn Mỹ Mãn ra về, hai người lại lưu luyến hàn huyên thêm vài câu.
“Chị Tiểu Ái, hoá ra chị ở đây, hại em đi khắp nơi tìm chị. Nhà tổ chức muốn chụp chung với người đại diện phát ngôn sản phẩm vài kiểu”. Ngay vào lúc Giả Thiên Hạ tưởng rằng bọn họ sẽ lưu luyến bồi hồi mãi không có hồi kết thì may mắn thay, cô trợ lí của Lâm Ái xuất hiện kịp thời. “Chị Mỹ Mãn, em đưa chị Tiểu Ái vào trước nhé!”
“Ừ”. Mỹ Mãn mỉm cười gật đầu.
“Cậu nhớ là phải gọi điện nói chuyện với Lăng Gia Khang đấy nhé!”
Đã bị người khác kéo đi rồi mà Tiểu Ái vẫn còn không quên quay đầu lại dặn dò trước khi qua chỗ rẽ.
Giả Thiên Hạ nhíu mặt cau mày, câu nói cuối cùng của Lâm Ái lọt vào tai anh không thiếu một chữ nào.
Lăng Gia Khang?
Cái tên này không có gì xa lạ với Giả Thiên Hạ, anh ta là đầu mối không thể thiếu trong mạng lưới của giới sản xuất chương trình. Quan hệ giữa họ khá tốt, thỉnh thoảng anh ta giới thiệu cho anh một nữ nghệ sĩ ưu tú khiến cho chương trình của anh có thêm nhiều bất ngờ thú vị. Chính vì thế mà Thiên Hạ hay gọi trêu Lăng Gia Khang là “Lăng tú ông”. Nhưng nếu như anh nhớ không nhầm thì số lần Lăng tú ông và Mỹ Mãn gặp nhau ít đến mức có thể tính trên đầu ngón tay, cùng lắm chỉ có thể coi là có quen biết, còn chưa đến mức gặp nhau là gật đầu mỉm cười.
“Nếu như một ngày nào đó, cậu với Đinh Mỹ Mãn li hôn, nhớ gọi điện thông báo với mình một tiếng, để mình thừa cơ xen vào nhé!”
“Tiêu chuẩn của cậu thật khác người!”
“Chắc là cậu đang định khen mình có mắt nhìn người đúng không?”
Đoạn đối thoại trước kia giữa anh với Lăng tú ông bỗng vọng lại trong đầu.
Tổng hợp lại những gì mình tận mắt chứng kiến cùng những lời nói trước kia của Lăng Gia Khang, Giả Thiên Hạ có một dự cảm chẳng lành. Trước đó, anh từng vô cùng lo lắng về một Đinh Mỹ Mãn mà bất cứ chuyện gì cũng ỷ lại, dựa dẫm tuyệt đối vào chồng, sau khi rời khỏi vòng tay che chở của anh sẽ phải xoay sở ra sao. Bây giờ nhìn lại, nỗi lo lắng đó đúng là thừa thãi, số lượng đàn ông vây quanh cô ấy nhiều đến mức khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi!
“Đau quá, anh định làm cái gì thế?”
Bước chân của Giả Thiên Hạ bất giác càng lúc càng nhanh, tới khi tiến sát đến bên Mỹ Mãn, anh thất thần nắm chặt lấy tay cô, do không kiềm chế được nên đã dùng sức hơi quá khiến cô sợ hãi.
Anh cau mày lạnh lùng nhìn phản ứng đầu tiên của cô, lấy tay ôm *** chặt vậy làm gì chứ? Lẽ nào nhìn anh giống loại người sẽ ngang ngược làm chuyện đó ngay tại chỗ này, trước mặt bàn dân thiên hạ sao? Anh lùi bước về sau, tốt bụng thả tay Mỹ Mãn ra nhưng lại quay người kéo cô vào lòng, động tác nhất thời mà thuần thục, tự nhiên vô cùng. “Đi thôi, chúng ta đi hàn huyên chuyện cũ!”
“Tìm niềm vui mới của anh mà hàn huyên chuyện cũ với nhau ấy!”. Cô cau mày bực bội, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh.
Cảm giác được sự né tránh của cô, anh chẳng những không có ý định buông tha mà ra sức ôm chặt hơn. Hơn thế, anh còn cố tình cúi thấp đầu xuống để môi khẽ chạm qua mái tóc đen huyền của cô: “Niềm vui mới? Từ hồi trước, khi anh chọn em, người ta đã thấy là anh không có mắt nhìn người tốt như thế!”
Chờ cho dây thần kinh xử lí thông tin xong, cô mới hiểu rõ hàm ý của anh. Giận điên người, cô lấy khuỷu tay thúc anh một cái đau điếng, sau đó hét lên: “Anh thích ai thì đi tìm người ấy mà tiêu khiển, đừng ở trước mặt tôi tỏ ra thèm khát như một con ruồi không nếm được phân vậy!”
“Bà xã, đừng có tự hạ thấp mình như thế, em sao có thể là phân được chứ?”. Anh lắc đầu than thở.
Khuôn mặt đầy tiếc nuối khi một sự việc không thành của anh cứ như là thật vậy khiến cho Mỹ Mãn giật mình trong giây lát. Cô chợt nhớ lại hình ảnh buổi ghi hình lần đầu tiên cô làm người dẫn chương trình, anh cũng có biểu hiện này, thậm chí cũng nói một câu tương tự: “Bà xã, em đừng đánh giá thấp bản thân như thế, chương trình do anh sản xuất, cho dù người dẫn chương trình có kém cỏi như em thì vẫn thành công mĩ mãn thôi.”
“Bà xã”… cách xư hô này cũng có quá trình tiến triển riêng của nó.
Lúc mới năm tuổi đầu, cô đã đánh nhau với anh chỉ vì một chiếc kẹo sữa, sau đó anh thắng trận, quệt miệng rồi nói: “Đủ tư cách! Bắt về nhà làm thiếp thứ mười tám.”
Trước khi cô tròn bảy tuổi, anh vẫn cứ gọi cô là “thiếp thứ mười tám”.
Đến năm cô bảy tuổi, anh nói với cô: “Em phải cho anh thơm một cái, nếu không anh sẽ nhét em vào một nơi tối tăm không cho ra.”
Tuổi nhỏ thật sự quá ngây ngơ, sau cái hôn đầu đó, cô trực tiếp được thăng từ “thiếp thứ mười tám” lên chức “bà xã” luôn. Cách xưng hô này đã theo cô trong rất nhiều năm, thậm chí cô còn tưởng rằng nó sẽ gắn bó với cô suốt cả cuộc đời này. Mãi cho tới khi li hôn xong, xa cách hơn một năm, lối xưng hô kia lại lần nữa “tái xuất gi­ang hồ”, chỉ là không còn ngọt ngào như xưa, trong đó ẩn chứa những đắng cay, chua xót khiến cô không thể chịu nổi.
“Có cần tôi phải trịnh trọng nhắc nhở anh thêm lần nữa hay không? CHÚNG TA LI HÔN RỒI!”. Cô vùng vẫy, cố thoát khỏi những hồi ức cũ, không ngần ngại nhắc nhở cho anh một lần nữa về thực tại, đồng thời tự nhắc nhở chính mình.
“Li hôn thì li hôn chứ sao!”. Khuôn miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười bất cần, lạnh lùng. Cuối cùng anh cũng buông cô ra: “Lên xe!”
“Lên xe nào, của ai?… Tại sao và với tư cách gì mà tôi phải lên xe anh…?”. Đến lúc này, Mỹ Mãn mới nhận thấy mình đã bị anh kéo xuống tầng hầm từ lúc nào.
“Ở đây có phóng viên, nếu như em không sợ ngày mai phơi mặt trên báo thì anh cũng chẳng ngần ngại gì mà không đứng đây cãi nhau tiếp với em”. Thiên Hạ đi vòng qua, lịch sự mở cửa cho Mỹ Mãn, không những vậy, anh còn tựa đầu lên cánh cửa xe, hứng chí, nhẫn nại chờ đợi Mỹ Mãn “khuất phục”.
“… Phóng viên ở đâu ra chứ?”. Chần chừ một lúc, Mỹ Mãn liền hạ giọng thăm dò tình hình. Các phóng viên, báo đài không phải đều đang ở đại sảnh sao, làm gì có ma nào chạy xuống bãi để xe chứ?
“Ồ, về vấn đề nguồn gốc hình thành và phát triển của phóng viên, đợi khi nào có thời gi­an, anh sẽ từ từ giải thích rõ cho em hiểu vậy.”
Mỹ Mãn đành nghiến răng nghiến lợi lườm anh một cái. Từng lời từng chữ của anh thật khiến người nghe khó mà phán đoán đúng sai thật giả, người đàn ông miệng lưỡi quá trơn tru luôn cho ta một cảm giác nhìn không thấu, hiểu không rõ đồng thời lại muốn thám hiểm, tìm hiểu cho thật cặn kẽ, tỉ mỉ. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, ngoan ngoãn ngồi vào xe của anh. Cho dù không mấy cam tâm nhưng cô biết rõ một người vừa là nhà sản xuất lẫy lừng với nhiều chương trình hay vừa là người kế thừa đời thứ hai của một doanh nghiệp lớn giống như Giả Thiên Hạ trước nay vẫn luôn có sức hút mạnh mẽ với giới báo chí.
“Em đang sống ở đâu?”. Anh mãn nguyện nhìn cô thắt dây an toàn, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời đang ngồi ngay bên cạnh. Lúc này, anh tự nhiên lại thấy cảm ơn cánh phóng viên. Sau khi đảo vô lăng để quay xe, anh mỉm cười quay sang hỏi cô.
Cũng chẳng có gì tình tứ khác thường nên Mỹ Mãn cũng ngoan ngoãn nói ra địa chỉ.
Câu trả lời khiến anh vô cùng bực dọc, nụ cười biến mất trên khuôn mặt: “Tại sao em không ở ngôi nhà trước kia của hai chúng ta?”. Chẳng lẽ cô ấy muốn nhanh chóng rũ bỏ mọi thứ trong quá khứ đến vậy sao?
“Tôi bán rồi.”
Thì ra không phải là muốn nhanh chóng rũ bỏ quá khứ mà là muốn nhanh chóng thiêu huỷ mọi tàn tích còn lại. “Nêu lí do hợp lí cho anh!”
“Tôi cũng phải sống chứ, đương nhiên là cần tiền rồi”. Hiểu rõ khi Giả Thiên Hạ kiệm lời, đi thẳng vào vấn đề cũng là lúc anh đang chênh vênh trên bờ vực “bộc phát cuồng phong”, Mỹ Mãn không muốn thách thức với anh lúc này nên trả lời hết sức thành thật nghiêm túc.
“Anh nghĩ rằng số tiền anh để lại đủ để em sống thoải mái cả đời rồi chứ?”. Hơn thế, cô còn có một khoản tích luỹ không nhỏ nữa.
“Lúc đó chính miệng anh nói nếu như đã li hôn thì “biến đi” chỗ nào thật xa, càng xa càng tốt mà. Thế thì tôi còn giữ lại nhà làm gì chứ? Tất nhiên là phải bán rồi cuốn gói đi chứ sao?”. Cô khéo léo đưa tội trạng của anh ra với mục đích chặn họng và chấm dứt câu chuyện tại đây.
“Có khi nào anh dùng cụm từ “biến đi” với em chứ?”. Tuy rằng không bị chặn họng nhưng ít nhất Giả Thiên Hạ cũng đã chuyển trọng tâm sang chủ đề khác.
“Ý nghĩa cũng thế cả thôi, tôi đã hiểu theo cách đó!”
“Em hiểu theo cách đó? Em không hiểu khả năng nhận thức vấn đề của mình nằm ở trình độ thấp hay sao?”
“Thế tại sao anh không tự kiểm điểm về khả năng truyền đạt ngôn ngữ của mình đi?”
“Cần phải kiểm điểm lại sao? Từng câu từng chữ đều biểu đạt rất rõ ràng cụ thể rồi, ví dụ như anh yêu em.”
“Anh bốc phét!”
“Anh rút lại lời nhận xét lúc nãy, khả năng nhận thức vấn đề của em không phải ở trình độ thấp, mà nói thật là phải ở mức độ đần độn”. Bốc phét ư? Cô cũng thử bốc phét ra câu “Em yêu anh” thử xem nào!
“Đúng thế, tôi đúng thật là đần độn. Chính vì tôi đần độn như thế nên ngày xưa mới chịu lấy anh. Ngay cả người thợ sửa chữa điện bên kia đường còn giống đàn ông hơn anh!”. Dây an toàn khiến cô khó mà trút được lửa hận đang bùng lên trong lòng, Mỹ Mãn liền tháo nó ra, đưa tay chỉ vào anh nhân viên sửa chữa điện cao thế ven đường, mắng anh không tiếc lời.
“Thế thì em hãy tìm anh ta thử xem có may mắn hơn không!”
“Anh nghĩ là tôi không dám sao?”
“Anh ta dám sao? Ai dám động vào người phụ nữ của anh, anh xử lí cả nhà nó!”. Hai người cãi nhau quá cao hứng, cao hứng đến mức khiến Giả Thiên Hạ hoàn toàn quên mất tình hình lúc này, thậm chí còn quên rằng mình đang lái xe. Hai tay anh bất giác rời khỏi chiếc vô lăng, đưa ra nắm lấy tay người phụ nữ bên cạnh để hai người mặt đối mặt, để cô cảm nhận được từng nét cáu giận, bực bội hiện lên trên khuôn mặt anh lúc này.
Mỹ Mãn còn đang định nói gì đó, nhưng khi quay lại nhìn cảnh vật hiện ra ngay trước tấm kính chắn gió, mặt cô trắng bệch: “Này này, anh lái… lái xe đi! Sắp xảy ra tai nạn rồi!”
BỤP!
Tiếng va chạm vọng lại trong đêm thanh vắng, lời cảnh báo của Mỹ Mãn là quá muộn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc