My Life - Chương 52

Tác giả: nguyenster

Thì hiện tại!
Vài dòng entry của những ngày đầu trước khi vào SG...đêm nay ko có chap..tự nhiên đọc lại...tự nhiên thấy mình cũng đã đi đúng con đường mình chọn...tự nhiên thấy khao khát tiếp tục...Hồi ký vẫn sẽ tiếp tục...nhưng với những ai đang muốn giữ cho mình cảm xúc vui, đẹp để có thêm niềm tin vào cuộc sống thì có lẽ bạn nên dừng đọc hồi ký của M tại đây để tránh những cảm giác hụt hẫng đau buồn...nếu bạn tiếp tục...hãy chắc rằng bạn sẽ ko mất niềm tin vào tình yêu và cuộc sống khi đọc hồi ký này nhé :)...Hôm nay ko thể viết chap...xin tặng mọi người entry này, là entry từ những ngày M chuẩn bị vào SG...đọc và chia sẻ cùng M nhé...
...Đêm mưa. Phố huyện vắng đến lạ lùng...ngoài đường mưa rơi lạnh lùng, nghe đài nói hình như có áp thấp nhiệt đới...có lẽ vì vậy mà mưa nặng hạt hơn thường ngày.Giờ này trời đã khuya, chẳng con ai dám đi ngoài đường, thi thoản chỉ có vài chiếc xe chạy ào ngang qua phá tan nhưng tiếng mưa rơi lạnh lẻo.Khẽ thu người lên chiếc ghế nhỏ, dán mắt vào màn hình với trang blog thân yêu của mình, lòng ngổn ngang bao nhiu là tâm sự...về bạn bè...và về con đường mà tôi đã chọn cho mình...cũng như con đường phố huyện này, tôi đã thuộc lòng từng hàng cây, góc phố, từng cái quán nhỏ và cả từng khuôn mặt những con người của cai1con phố huyện nhỏ nhoi này. Tất cả giờ bống thân quen, đáng nhớ đến lạ lùng...
...Chỉ còn rất ít thời gian tôi còn có thể ngồi đây lặng nhìn ra phố, có thể lang thang lẵng lẻ 1 mình như suốt 3 năm học qua tôi vẫn thường làm...Tất cả cũng chỉ vì...tôi đã có sự chọn lựa cho riêng mình về con đường tôi sẽ đi sắp tới, con đường mà thật không dễ để tôi có đủ dũng cảm để tôi chọn nó...giống như việc phải rời xa thật xa mãi phố huyện đầy ấp kỉ niệm này.
...Từ cái ngày tôi biết nhận thức đâu là mơ ước đúng, đâu là những mong muốn viễn vong...tôi biết rồi sẽ có ngày mình phải tự chọn cho mình 1 điều gì đó để theo đuổi. Thấm thoát mà đã tốt nghiệp 12 rồi nhi... cũng như những còn người đang ở cái tuổi 18 tươi đẹp này tôi cũng phải đừng trước những sự chọn lữa rất khó khăn cho con đường phía trước để tiếp tục bước đi. Đến bây giờ tôi đã nhận thức được mình đã quyết định, đã chọn cho mình 1 con đường mà có lẽ với mọi người khi biết được sẽ cho tôi là thằng ngốc...rất ngốc. Tốt nghiệp 12, kết thúc kì thi đại học...có 2 sự chon lựa đến với tôi, cứ như là 1 sự thách thức với thằng con trai tuổi mới lớn đang căn tràn nhiệt huyết trẻ trung này.Nếu tôi theo lời của mẹ...sẽ có 1 công việc làm nhẹ nhàng ổn định trong công ty của người anh bà con đang làm giám đốc với mức lương không đến nổi tệ, tôi sẽ có thể làm việc, có tiền nuôi sống bản thân và kết thúc cuộc đời từ đây với công việc ổn định này, sẽ có tiền để ăn uống, mua sắm đầy đủ cho cuộc sống mình, sẽ không phải lo lắng gì về những khó khăn cho cuộc sống mình và nếu làm vừa đúng công việc mình tôi có thể thăng tiến nhanh chóng vì sau lưng là sự gởi gắm vói ông anh giám đốc của mình...Mọi việc thật hấp dẫn làm sao....nhưng đổi lại tôi ko còn đi học nửa và đương nhiên chấm dứt ước mơ của mình tại đây.
...Còn nếu tối quyết định tiếp tục đi học...ừ thì sẽ đi học, ừ thì sẽ chẳng có gì cả ngoài 2 bàn tay trắng, sẽ phải tìm việc làm thêm để trang trải tất cả chi phí ăn học của mình, sẽ phải còng lưng đạp xe đến trường, sẽ phải đối mặt với những tháng ngày sinh viên đầy gian nan thử thách,sẽ phải vất vả bon chen tìm việc làm sau khi ra trường, sẽ phải sống nhưng ngày đói khát chỉ có mỳ tôm và nước lã hay thậm chí là ko có gì để ăn, sẽ phải sống những ngày cuối tháng ko tiền, sẽ phải tự học cách tiêu sài tính toán chi li từng tí, sẽ có bệnh tật, ốm đau, sẽ có những cám dỗ bên ngoài xã hội,sẽ có nguy hiểm, sẽ có buồn đau, cay đắng mà cuộc sống mang lại,sẽ có lúc chán nản, mệt mõi, thất vọng, bực tức, bất lực, sẽ...sẽ...và sẽ rất nhiều khó khăn chờ tôi phía trước....nhưng sẽ được thỏa mãn niềm khao khát khám phá cuộc sống của mình, sẽ dc làm những gì mình thích, sẽ dc trãi qua cuộc sống của 1 thằng sinh viên đầy gian nan thử thách, cuộc sống sẽ ko còn lặng lẽ, bình yên đến nhàm chán tẻ nhạt mà ồn ào hơn, sôi động hơn và hơn cả tôi sẽ có cơ hội tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
...Bạn bè, gia đình và chính bản thân tôi có lẽ hơi bất ngờ vì tôi đã chọn cho mình con đường thứ 2, tiếp tục dấn bước vào cuộc đời sinh viên khó nhọc nhưng cũng thật ngu ngốc, kiêu ngạo làm sao :)...Nhưng tất cả họ đều hiểu vì sao tôi chọn con đường này...đó là vì bản tính bất cần đời, ham sống, ham làm việc, ham khám phá tất cả những mùi vị đắng cay, ngọt bùi, khó khăn của cuộc sống bao la đầy nhiệm màu này.Tôi biết sẽ có rất nhiều điều không dễ vượt qua đang chờ tôi phía trước, ko chọn con đường bằng phẳng bình yên...có lẽ sự chọn lựa này quá mạo hiểm đến ngốc phải ko nào!..Nhưng biết sao được vì tôi đã chọn nó rồi và chưa bao giờ tôi có ý nghĩ sẽ dừng lại, sẽ hối hận...ngay lúc này tôi vẫn đang cảm nhận dc trong trái tim mình đang có 1 ngọn lửa rực cháy nhiệt huyết tuổi trẻ, ước mơ và bản tính vốn có của 1 con MONSTER đang ở đây...vậy làm sao tôi có thể cho phép mình đi ngược lại với chính mình để chọn con đường bình yên dc chứ.Cảm thấy vui...rất vui vì đã luôn đứng vững, đã luôn sống đúng với con người của mình...Dám sống, dám làm, dám chịu trách nhiệm với tất cả sự chọn lựa của mình, dám đối mặt với cuộc đời bằng chính nhiệt huyết của mình. Con đường tôi đi còn nhìu khó khăn lắm, sẽ có lúc tôi chán nản, sẽ có lúc gục ngã, sẽ có lúc bất lực...nhưng tôi sẽ biết tự mình đứng lên và tiếp tục đi cho hết con đường mình đã chọn hôm nay, con đường mà mình thực sự muốn đi.
...Trời về khuya rồi, mưa vẫn chưa ngừng rơi...đêm nay có lẽ mưa sẽ vẫn rơi thật nhiều.Phố huyện giờ lại càng vắng đến nao lòng. Cảm thấy dường như mình đã trưởng thành hơn vì ngày mai...tôi sẽ bắt đầu đi con đường khó khăn ấy,xa gia đình, xa phố huyện, xa cuộc sống lặng lẽ, bình yên này...Có lẽ nên nói 1 câu vĩnh biệt chứ nhỉ...Này thằng tôi ơi! Luôn mạnh mẽ! Luôn vừng vàng mày nhé!
Chap 106
Đi vòng vòng một hồi cũng chọn dc một cái tủ kiểu du lịch giống cái của nó đang sử dụng ở nhà. Nhìn cái tủ tự nhiên lại thấy thương em biết bao. Thầm tự hứa sẽ cố gắng để sau này có thể tặng em chiếc tủ quần áo tốt hơn. Vì là loại tủ lắp ráp cho nên nó có thể để tủ phía trước em ngồi sau lưng chạy về nhà. Vừa đến nhà đã nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện điện thoại của anh Huy với mẹ anh. Vài lời to tiếng…
- Tui xin mẹ để yên cho hai an hem tui Đừng có lấy hạnh phúc của con Thy đi đổi lấy cái tội của mẹ gây ra nửa…nếu không thì không có mẹ con gì hết nhé…Chào mẹ
Phát hiện ra sự có mặt của nó và em anh Huy vội vàng nói tiếng chào rồi cup máy. Vứt điện thoại qua một bên rồi nằm im. Em của nó cũng im lặng nắm chặt tay nó. Có lẽ em đang sợ mẹ em sẽ tìm thấy em ở với nó…Ngước quay qua nhìn nó em khẽ gọi
- Anh ơi…
Nó nắm chặt tay em mĩm cười.
- Đừng sợ! Hai đứa mình đã hứa mạnh mẽ cùng nhau rồi mà. Có chuyện gì anh cũng sẽ bên em…anh hứa. Em cũng vậy ha
Em nhìn nó một hồi lâu. Ánh mặt từ sợ hãi chuyển sang cái nhìn âu yếm…có lẽ bên nó em cũng đang cảm thấy rất vững tâm. Nó dìu em ngồi xuống rồi nói.
- Đưa anh điện thoại của em.
- Chi vậy anh
Em hỏi nhưng cũng ngoang ngoãng đưa điện thoại cho nó. Nó im lặng lục tìm trong danh bạ số điện thoại của mẹ em. Không quá khó để tìm. Những hồi chuông đỗ liên tục càng làm người ta thêm hồi hộp. Mẹ em bắt máy, một giọng nói đầy giận dữ
- Thy! Con đang ở đâu. Tại sao con dám tự ý cãi lời mẹ bỏ đi mấy ngày nay. Ai dạy con cái thói dám bỏ nhà theo trai như vậy hả. Cái thằng khố rách áo ôm đó bỏ bùa mê thuốc lú gì mà con dám cả gan….
Nó mĩm cười ngắt lời
- Dạ chào cô…con không phải là Thy ạ.
Mẹ em im bặt rồi ngập ngừng..
- Vậy chứ ai…ai đang cầm máy con tôi..
- Là M. Thằng khố rách áo ôm nè cô
- Là cậu hả. Cậu làm gì con tôi. Muốn gì mới để cho con Thy nó yên đây. Cậu coi chừng đấy nhé. Tôi mà tìm được cậu thì…
Ko đợi mẹ em nói hết câu nó mĩm cười đọc luôn địa chỉ nhà nó
- Số…đường….Thy đang ở đây. Cô tới ngay nhé. Con đợi. Chào cô!
Nó cup máy. Em ngỡ ngàng nhìn nó.
- Sao…sao anh làm vậy…anh tính bỏ em hả…
- Ko
- Vậy sao anh gọi mẹ em tới
- Nếu mẹ em muốn làm gì tụi mình thì cứ để xem làm được gì. Anh hông thích trốn tránh.Chuyện gì tới sẽ tới. Hai đứa mình quyết tậm vậy rồi thì cũng nên giải quyết cho xong mọi chuyện chứ nè
Em im lặng một lúc rồi ôm chặt nó…
- Dạ em hiểu. Nhưng em sợ mẹ làm gì anh rồi sao..
- Anh không sợ thì em sợ gì.Chờ tí
Nó bước ra ngoài bấm số ông Kha.
- Anh Kha hả đang làm gì đó
- Đang ngồi nói chuyện chị Tiên mày. Có con Hân bên này nửa nè. Sao giờ chưa qua làm nửa mậy.
- Dạ anh qua với em liền giờ được hok
- Chi mậy
- Mẹ Thy sắp qua nhà em. Anh coi…tính phụ em..sợ bả làm bậy thì tiêu
- Vậy hả…chờ đó. D.m tau qua liền. Mà sao bả biết nhà mày
- Em gọi qua
- Thằng điên…tự nhiên gọi bả qua chi
- Dạ giải quyết một lần luôn cho yên ổn mà sống anh. Chứ để kéo dài bả kiếm chiện bất tử khó đỡ lắm
- Ừ cũng đúng...Thôi chờ tau chút.
Nó cúp máy rồi đi vào trong. Em đang ngồi ôm chặt cái gối ôm. Nó ngồi xuống, em bỏ gôi ôm quay qua ôm nó. Siết chặt lấy vai em nó mĩm cười
- Nè…em sẵn sàng chưa tiểu thư?
Em gật đầu nằm im. Anh Huy vẫn ngủ ngon lành. Hình như ai vào nhà nó đều có xu hướng ngủ rất ngon lành thì phải. Được khoảng nửa tiếng thì vài tiếng xe dừng lại trước nhà. Chẳng mất nhiều thời gia để nó nhận ra là mẹ em đang đến. Đúng như nó dự đoán, mẹ em không đi một mình mà còn có vài người nửa. Tiến, người đánh nó lần trước và mấy gương mặt quen thuộc cũ…thằng đầu ngựa với người nửa. Chỉ là cuộc nói chuyện thôi nhưng có vẻ mẹ em đang định cho nó một bài học thì phải….Tưởng kéo ai theo thì ra là người quen cũ. Có thằng đầu ngựa ở đây nó nghĩ chắc mấy người kia cũng hổng dám quậy gì dzữ cho lắm hoặc ít nhất bớt đi một người đánh nó…Kéo tay em đúng dậy mĩm cười, Tiến và thằng đầu ngựa hung hổ bước vào nhà. Vừa nhìn thấy nó thằng đầu ngựa chợt dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên. Có lẽ thằng này ko ngờ người cần dạy cho một bài học chính là nó. Anh Huy nghe tiếng người vào nhà cũng tỉnh dậy. Nhìn thấy Tiến và mẹ em, anh vội đứng dậy.
- Sao sao mẹ tới đây được
Mẹ em đi vào nhà giọng có vẻ rất bực
- Chuyện hai đứa mẹ tính sau. Còn cậu…muốn gì mới buông tha con gái của tôi hả.
Nó đẩy em về phía anh Huy gật đầu nhẹ một cái. Hiểu ý anh Huy đứng chắn trước mặt em. Nó kéo cái ghế duy nhất trong nhà nhìn mẹ em nhẹ nhàng
- Cô ngồi đi. Con nói ngắn gọn thôi
- Cậu cũng bày trò nhiều quá nhỉ. Được rồi nói đi
- Nói chi mất thời gian dì L. Đập nó một trận rồi đưa bé Thy về.
Người tên Tiến hùng hổ nói chen vào. Nó cười khẩy quay qua nói với Tiến
- Anh bình tĩnh tui ở đây chứ có chạy đi đâu mà gấp dzữ.
Miệng nói vậy chứ bụng nó đang chửi thầm ông nội Kha…quán gần kiu qua nảy giờ vẫn chưa thấy mặt mày đâu..chắc chờ nó no đòn rồi ổng mới tới quá. Mẹ em cũng gật đầu
- Để dì nói chuyện chút Tiến..
Có vẻ như anh Huy vẫn chưa định thận được việc gì xảy ra, chỉ biết đừng im cầm tay em ko nói lời nào.. Mẹ em quay qua nhìn nó bằng ảnh mắt khó chịu, kỳ thị (nó nghĩ vậy).
- Cậu nói đi. Tôi không tin được sinh viên học hành đàng hoàng lại đi dụ dỗ con gái người ta bỏ nhà theo mình. Câu còn trẻ tương lai còn dài. Nhưng mà cậu nói tôi nghe sinh viên còn tuổi ăn tuổi học như cậu lấy gì nuôi con gái tôi. Hai đứa con nhỏ tình cảm linh tinh tuổi mới lớn tôi thong cảm được. Nhưng bỏ nhà đi không nghe lời cha mẹ thì nông nỗi quá đáng lắm.
Nó đẩy ly nước lọc về phía mẹ em, bình thản lắng nghe từng câu chữ, tay thi thoảng mân mê mấy cọng cỏ ba lá trên bàn.
- Cô nói đúng hết. Con chỉ là sinh viên hỏng có gì bàn cãi. Mà cô cho con hỏi nhé cô bắt Thy về vì Thy còn nhỏ hay là cô bắt Thy rời xa con để làm gì khác…Tự nhiên con tự hỏi Thy lấy được bao nhiều người chồng để đủ cho cô đánh bạc nhỉ
Thái độ của nó khi nói những lời này với mẹ em vừa bình thản nhưng nó cũng không hiểu tại sao nó có thể nói những lời xoáy vào lòng người như vậy nửa. Dường như sự tôn trọng của nó dành cho mẹ em hoàn toàn không còn nửa rồi. Và một khi nó không còn tôn trọng ai những lời nó nói dành cho người đó thực sự rất đáng sợ, không chửi rủa, không bức xúc hay miệt thị mà chỉ là nhè nhẹ xoáy vào lòng người.
- Đó là chuyện riêng của gia đình tôi. Cậu đừng ăn nói hỗn hào.
Mẹ em khó chịu quay ánh mắt giận dữ hướng về anh Huy và em. Có lẽ bà đang giận dữ vì em đem chuyện không hay ho gì của bà cho thằng người dưng như nó biết.
- Con xin lỗi cô. Thôi con nói tóm gọn lại là con và Thy yêu nhau. Con chẳng cần quan tâm bất cứ ai phản đổi hay ngăn cản. Cô có làm gì cũng vô ích, con không bỏ cuộc đâu trừ khi Thy bỏ con. Con không ép ai cả…Cô cứ nói chuyện với Thy xem cô ấy quyết định sao.
Nó quay qua em mĩm cười.
- Nè em yêu anh sẽ khỗ lắm đó. Hổng được sống đầy đủ, thiếu thốn đủ thứ..em có chịu hông
Em của nó bỏ tay anh Huy ra. Chẳng ngại ngần mĩm cười gật đầu
- Dạ em chịu
Mẹ em giận run người nhưng vẫn cố gắng kìm chế. Cái vẻ ngoài sang trọng của bà dường như đang sắp biến mất. Tiền có thể làm còn người ta trở nên một quý bà đáng tôn kính nhưng cũng vì tiền mà cái vẻ quý phái ấy chỉ còn là một cái vỏ bọc đáng thương.
- Thy sao con ngu muội như vậy hả. Mẹ biết mẹ cũng có lỗi nhưng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con với gia đình. Con không được cãi lời cha mẹ.
Em lạnh lung trả lời chầm chậm.
- Mẹ! Con xin lỗi
- Mẹ để cho hai đứa nó yên than. Con xin mẹ. Đừng có quá đáng mà đánh mất luôn lòng tôn trọng của tụi con. Em con lớn rồi đừng có bắt nó làm chuyện nó không muốn.
Anh Huy chen lời vào, tay ôm vai em kéo vào người.
- Hai đứa nhất đình làm mẹ tức ૮ɦếƭ mới chịu hả. Thy mẹ hỏi con lần cuối nhất định theo thằng này đúng ko
Em vẫn bình thản tiến lại nắm tay nó kéo dậy.
- Con xin lỗi!
Em nhìn nó âu yếm. Nó mĩm cười vì sự bình tĩnh và vững vàng của em. Mẹ em nổi giận không nói nên lời nhìn qua người tên Tiến. Dường như anh ta cũng hết chịu nổi. Nổi điên hét lên
- Dì L nói chi nhiều. Con đập ૮ɦếƭ mẹ thằng này một trân là nó bỏ cái tật đĩa đeo chân hạc liền à. Thy em về nha mau. Ngu vừa vừa thôi chớ.
Rồi anh ta kéo tay em ra khỏi nó
- Tụi mày đập ૮ɦếƭ mẹ nó cho tau
Tiến hét lên ra hiệu cho thằng đầu ngựa với hai thằng còn lại…Lẽ ra như bình thường thằng đầu ngựa sẽ lao vào dầm cho nó một trận. Nhưng giờ thì vẫn đứng lưỡng lự. Dù gì thằng này cũng chỉ là loại tập tành giang hồ nửa mùa ăn chơi quậy phá cho có oai chút chứ làm gì có cái gan vượt mặt giang hồ thứ thiệt. Có lẽ trận đòn và mấy lời cảnh cáo của bạn ông Kha vẫn còn hiệu nghiệm thì phải.
- Anh Tiến…có gì từ từ nói
Tiến gạt tay thằng đầu ngựa ra lao vào đấm nó.
- Dm tụi mày bửa nay ăn gì mà lề mề vậy.
Nó đứng im nhìn Tiến lao vào. Nhưng anh Huy đã vội ôm tay Tiến lại cản ko cho Tiến đánh nó. Đang giằng co thì có tiếng một người con gái hét lên
- Anh Tiến! Anh mà đánh ảnh thì đừng tránh tui ác nha
Giọng nói hét lên từ ngoài cửa. Tuy nhiên máu nóng trong người hắn làm hăn đâu còn nghe gi dc nửa. Xô anh Huy ra khỏi người Tiến lao vào đấm giữa mặt nó làm nó ngả bổ xuống bàn. Nó có thể né hoặc đánh trả. Nhưng nó không muốn. Chẳng hiểu sao nó lại đứng im(giờ nghĩ lại thấy mình ngu thiệt @@ ). Có thể nó né hổng kịp, nhưng cũng có thể vì em đang lao vào, nó mà né thế nào em cũng lãnh đủ. Hai đứa ngả dụi xuống đất, Nó vội lồm cồm bò dậy ôm chắn lấy em miệng thì thầm
- Nè nè em có sao hok tiểu thư..
Em lắc đầu xoa xoa vết thương trên mặt nó. Em hổng gào lên như trước, hổng nổi giận với ai khi nó bị đánh. Em chỉ mĩm cười lo lắng cho nó. Đó là điều hơi lạ với cách xử sự của một người khi thấy người yêu mình bị đánh. Phải chăng em hiểu nó đang làm gì và em đang bình tĩnh hơn bao giờ hết. Nhưng sau lưng có người không thể bình tĩnh như em….Bóng một người con gái lao từ cửa vào, giăng tay Tiến lại tát thẳng vào mặt hắn một cái “bốp”.
- Anh ngừng lại chưa…đồ khốn!Từ nay anh đừng bao giờ nhìn mặt tôi nửa biết chưa.
Mọi người đều ngỡ ngàng. Nó cũng bất ngờ. Người vừa tát Tiến là nhỏ Hân. Nhỏ từ đâu xuất hiện tát Tiến gằng giọng rồi quay qua em và nó
- Hai người có sao hok
Em cười phì
- Mày dữ quá Hân
- Xí kệ tau.
Tiến hình như càng nóng hơn vì bi con gái tát thì phải..vẫn chực lao vào đánh nó cho hả dạ. Nhưng thằng đầu ngựa vội ôm thằng Tiến lại. Không phải vì tốt bụng mà vì ông Kha với vài ông nửa đang đứng lù lù ngoài cửa. Mấy ổng chen vào. Có một ông hình như lần trước có đi đánh nhau cứu nó thì phải mặc áo thun đen, mặt có 1 vết sẹo cắt ngang mũi, cánh tay lộ ra một hình xăm…Ông này rút trong bao tenis ra một cây (theo nó là mã tấu loại dày như thanh đao ngắn) chặt cái rầm lên bàn ngay trước mặt mẹ em với Tiến. Lập tức ổng dùng cánh tay lực lưỡng của mình nắm đầu Tiến đạp lên gối một cái, tuy Tiến cũng to con, lại nhanh tay che *** nhưng vẫn không đỡ được. Tiến hự một cái rồi gục xuống. Ông đó bồi đá vào giữa mặt Tiến rồi nắm đầu hắn kéo dậy kề ngay thanh mã tấu trên bàn.
- Mày ngon mày cầm cái này chém thằng em tau cho tau coi coi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc