Mưu Sắc - Chương 30

Tác giả: Dạ Chi Dạ

Trong Dục Trì
Hai người ôm nhau thật chặt, giống như hợp vào nhau thành một khối. Sau khi luật động xóc nảy chừng trăm cái, Mộc Tử Ảnh ghữ chặt vòng eo Lê Thấm, liên tục ra vào. Cho đến thời điểm cuối cùng, hắn vận hết sức đâm vào, phun nóng rực vào giữa hai chân Lê Thấm, cảnh tượng vừa ái muội vừa dâm mỹ.
Sau khi hơi thở trở nên bình ổn, hai người vẫn ôm chặt nhau như cũ.
Lê Thấm bị ép buộc quá mức, nàng chỉ có thể ngồi phịch trong lòng hắn.
“Tử Ảnh, ta sẽ không mang thai chứ?” Lê Thấm mệt mỏi hỏi, bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm vuốt ve *** hắn.
Thanh âm của Mộc Tử Ảnh vẫn vương chút khàn khàn, hắn cười nhẹ đáp: “Sẽ không, ta không cho mầm mống đi vào.”
Lê Thấm cúi đầu nhìn thoáng qua chất dinh dính giữa hai chân, trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của hắn. Nàng xấu hổ giận dữ cắn hắn vài cái, oán hận nói: “Về sau nếu ta xảy ra chuyện, nhất định ta sẽ kéo chàng theo cùng chịu tội.”
Mộc Tử Ảnh cầm cái yếm của nàng, cẩn thận giúp nàng lau sạch giữa hai chân, nghe thấy nàng oán thán thì bất đắc dĩ nhếch môi, “Được, có việc gì ta sẽ làm đệm lưng cho nàng, nàng yên tâm được chưa.”
“Ơ, đó là yếm của ta! Bẩn rồi thì ta mặc cái gì?” Lê Thấm trừng mắt nhìn vật trong tay hắn.
Mộc Tử Ảnh lơ đễnh đáp lại, “Đợi ta giặt sạch sẽ đưa cho nàng, dù sao cũng chỉ mặc ở bên trong, nàng nhẫn nhịn một chút là được.”
Lê Thấm cực kỳ bất mãn, hai mắt tràn đầy oán thán nhìn hắn chằm chằm.
Khoác lên mình một chiếc áo choàng, Mộc Tử Ảnh ôm Lê Thấm đến dục trì.
Kính Nhân đế vì tỏ lòng tôn kính với quốc sư mà xây dựng dục trì này cũng tương tự như ngự trì, cùng là nước ôn tuyền. Mộc Tử Ảnh vặn một cơ quan đằng sau gáy con hạc trắng, sau đó nước ôn tuyền liền theo đó mà chảy ra.
Lê Thấm nhìn hồ nước sa hoa này, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị. Đãi ngộ bậc này ở trong cung, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu thì chỉ có Mộc Tử Ảnh, ngay cả nàng thân là công chúa cũng không có.
Mộc Tử Ảnh ôm Lê Thấm rồi cùng thả mình vào nước, thấy vẻ mặt nàng đầy bất bình quan sát hồ nước, hắn chỉ chuyên tâm xoa P0'p thân thể cho nàng, thanh âm hết sức mềm mại mang theo tia dụ hoặc: “Hồ nước này quá lớn, cũng quá mức sa hoa, nếu nàng thích nơi này, vậy để cho nàng đấy. Khi nào nàng muốn đến đều được.”
“Ta muốn đem hồ nước này chuyển đến phủ công chúa được không?” Lê Thấm chu miệng đề nghị.
“A, nàng nói được không? Nước ôn tuyền ở đây được dẫn từ núi Hoàng Lâm tới đã là xa xỉ lắm rồi. Khi đó để xây dựng đã hao phí biết bao nhiêu tiền bạc, phủ công chúa lại cách hoàng cung khá xa, nàng cho là còn có thể xây dựng đường dẫn từ hoàng cung đến đó nữa sao?”
“Chuyện này thì có gì, ta có một kho tàng, là phú khả địch quốc!” Lê Thấm giơ tay lên, cười vui vẻ, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý, lấp lánh tỏa sáng.
Mộc Tử Ảnh nhìn mà sững sờ, hắn cúi đầu xuống bịt chặt cánh môi nàng, triền miên hôn môi.
“Ngô…” Lê Thấm vẫy tay tỏ vẻ kháng nghị.
Kháng nghị không có hiệu quả, cuối cùng nàng vẫn bị Mộc Tử Ảnh đặt ở trên thành bể mạnh mẽ làm thêm một lần nữa, dường như nước trong dục trì cũng theo đó mà trở nên ***c ngầu.
Nam nhân vừa mới khai trai, tinh thần cùng khí lực đều vô cùng tràn trề, chỉ cực khổ cho Lê Thấm, đến cuối cùng chỉ có thể nằm sụp trên giường sống ૮ɦếƭ cũng không muốn động đậy, tay chân đều mềm nhũn.
Hai người ôm nhau ngủ, mãi cho đến lúc bình minh, Mộc Tử ẢNh mới dùng chăn bọc nàng lại sau đó mang theo quần áo của nàng, khiêng Lê Thấm trở về hành cung.
Lê Thấm cảm thấy mình với Mộc Tử Ảnh không khác gì chuyện tình giữa tiểu thư với thư sinh trong tiểu thuyết, cuối cùng hai người có tình sẽ bỏ trốn với nhau, cũng có thể bị cha mẹ phát hiện, sau đó nhõng nhẽo kèm theo cứng rắn ép buộc, cuối cùng sẽ thành một mối nhân duyên tốt đẹp. Mà kết thúc của nàng và Mộc Tử Ảnh sau này sẽ như thế nào? Có thể giống như kết thúc trong chuyện xưa, có được một kết cục hoàn mỹ?
Nghĩ ngợi mãi, sau đó Lê Thấm mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Có lẽ, trong giấc mộng, nàng sẽ gặp lại Mộc Tử Ảnh. Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, Lê Thấm đã nghĩ đến điều đó…
Chuyện quốc sư gặp nạn ở Tường Vân tự khiến dân gian huyên náo. Những kẻ ám sát quốc sư nếu bây giờ không phải đang ở trong ngục tra khảo hẳn đã sớm bị nước miếng của dân chúng phỉ nhổ cho ૮ɦếƭ đuối.
Lúc lâm triều, Kính Nhân đế đập bàn tức giận, mặt rồng giận dữ, lệnh nhất định phải bắt được hung thủ phía sau màn.
“Làm hại quốc sư chính là muốn hủy cả vận mệnh Đại Chiêu quốc ta, tâm tư kẻ này thật đáng diệt!”
Kính Nhân đế hạ lệnh tra khảo thật nghiêm khắc lũ thích khách, sau đó giận dữ phất tay áo rời đi.
Trong ngự thư phòng,
Mộc Tử Ảnh được ban ghế ngồi, phóng mắt khắp toàn bộ Đại Chiêu quốc, quả thật đây chính là ân huệ có một không hai.
“Đã để quốc sư phải sợ hãi.” Kính Nhân đế Lê Kiền áy náy, “Trẫm nghe theo ý quốc sư thả lưới bắt cá, mặc dù cá đã mắc câu nhưng đáng tiếc, cá bắt được đều là cá nhỏ, không có ích gì. Hình bộ đã tra ra, đám thích khách đó chính là đám phỉ tặc ở Tĩnh Châu. Có thể thu mua đám phỉ tặc này tới kinh đô, thế lực của Chu thái sư quả thật khiến trẫm không thể không khen tặng.”
“Hoàng thượng không cần lo lắng, trong quá khứ ám sát đều là ngầm cử đến, lần này hắn dám thực hiện ở bên ngoài, đây chính là giấu đầu hở đuôi. Từ Tĩnh châu đến kinh đô mặc dù không xa nhưng để thuê được phỉ tặc, lại có thể để bọn chúng dễ dàng vào kinh, nhất định sẽ để lại dấu vết, hoàng thượng chỉ cần bắt tay tra từ đó. Con cá lớn Chu thái sư nhất định sẽ phải trồi lên mặt nước.”
“Quốc sư nói có lý, toàn trận này sẽ giao quốc sư bày mưu tính kế.” Kính Nhân đế ngẫm nghĩ sầu muộn. Thấy người trước mắt không kiêu ngạo không nịnh nọt, giọng điệu nói năng không hề có chút sợ hãi, tuy trong lòng ông có vài phần không vui nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện gì. Bản lãnh của người này, thật sự không thể xem thường, chút không vui trong lòng ông rất nhanh sau đó đã lui xuống.
“Hoàng thượng đã phong thần là quốc sư, thân là thần tử, giúp hoàng thượng lo nghĩ cũng là việc nên làm.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên đáp.
“Lần này ở Tường Vân tự, nha đầu Thấm Nhi lại gây phiền toái cho quốc sư rồi.” Nhớ tới con gái nhỏ đã nhiều ngày không khỏe, ốm đau nằm trên giường, Kính Nhân đế buông tiếng thở dài, “Chỉ tại trẫm ngày thường đều dung túng nó nên mới dưỡng ra đứa nhỏ ngang ngược bốc đồng thế này, quốc sư hãy rộng lượng với nó.”
Khóe miệng Mộc Tử Ảnh khẽ nhếch, mặc dù cực nhỏ cực nhanh nhưng vẫn khiến Kính Nhân đế vô cùng kinh ngạc. Người này từ trước tới giờ vẫn luôn luôn lạnh lùng, không ngờ hắn cũng biết cười.
“Tuy bề ngoài công chúa hơi nghịch ngợm nhưng tính tình lại ngay thẳng vô tư, mấy tháng này đi theo thần học đạo tu thân dưỡng tính, đều chăm chỉ học hỏi, thần cực kì hài lòng. Chuyện thích khách ở Tường Vân tự, công chúa là lo lắng cho thần, vì thế mới lỗ mãng chạy tới.”
Nghe thấy hai chữ hài lòng, Kính Nhân đế thấy trên mặt Mộc Tử Ảnh có một loại biểu tình cực kì lạ lẫm, trong lòng ông không khỏi chấn động, nảy ra một suy nghĩ.
“Trẫm nghe La thiếu tướng nói, lúc ấy Thấm Nhi được Hàn trạng nguyên che chở.” Kính Nhân đế cẩn thận quan sát phản ứng của Mộc Tử Ảnh, chậm rì rì nói: “Đầu năm sau Thấm Nhi sẽ đến tuổi cập kê, trẫm để ý mấy tháng mà vẫn chưa tìm ra mối hôn sự nào. Trong tình trạng nguy hiểm như thế, vậy mà Hán ái khanh còn không màng hiểm nguy bảo vệ Thấm Nhi, nhất định là đối với Thấm Nhi có ý. Trẫm cảm thấy Hàn ái khanh cũng là một lựa chọn không tồi, quốc sư nghĩ thế nào?”
Mộc Tử Ảnh giống như dự đoán trước được hoàng thượng sẽ nói thế nhưng dường như lại giả vờ như không biết, sắc mặt thoáng thay đổi: “Thần nghe nói lúc ấy công chúa đi xe ngựa của Đoan vương phủ tới, là cùng đi với đám người Hàn Trạng nguyên, nếu công chúa xảy ra chuyện gì, mấy người đó cũng không tránh khỏi tội vạ. Hàn trạng nguyên bảo vệ công chúa an toàn là do trách nhiệm cần phải thế, thần nghĩ hoàng thượng đã lo lắng nhiều rồi.”
Kính Nhân đế nhìn hắn một lát, đột nhiên cười to hai tiếng, “Quốc sư nói đúng lắm, là trẫm không suy nghĩ kĩ.” Trong lúc đó, trong lòng nghĩ thêm một chút, ông nghiêm túc hỏi, “Vậy theo ý quốc sư, tính tình giống như Thấm Nhi nên chọn người nào mới có thể là mối duyên lành được đây?”
Mộc Tử Ảnh kì quái nhìn lại, “Đây là chuyện nhà hoàng thượng, thần không dám vọng ngôn.”
Nét vui mừng trên mặt Kính Nhân đế hóa thành nghi hoặc, không xác định. Bộ dáng của Mộc Tử Ảnh thấy thế nào cũng không giống như có ý với Thấm Nhi. Nhưng lời nói của hắn thực sự khiến người khác nghe mà hiểu lầm. Thái độ của hắn vẫn y như trước đây, thật giả khó phân, luôn khiến người ngoài không thể nào đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn.
“Quốc sư có thể xem tướng tính toán tương lai, trẫm có hỏi ý kiến của quốc sư cũng không sao cả. Quốc sư cứ nói thẳng, không cần băn khoăn chuyện khác.”
Mộc Tử Ảnh ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: “Mấy ngày nay ở chung, thần đại khái cũng có chút hiểu biết về tính tình của công chúa. Chỉ có điều thần luôn quan tâm tới chuyện trong triều, đối với chuyện này thần cũng không rõ ràng lắm, con trai các vị đại thần lại càng chưa bao giờ tiếp xúc. Nhưng nếu nói người nào có thể xứng với công chúa, thần nghĩ người này nhất định phải có tính tình trầm ổn, bao dung mọi chuyện. Dung mạo của công chúa cực kỳ xinh đẹp, tướng mạo của phò mã cũng không thể nào kém được. Mặt khác, từ góc độ của hoàng thượng mà xem, vị phò mã này nhất định còn phải có học thức cùng tài cán, vì hoàng thượng mà phụng sự, trở thành cánh tay phải của hoàng thượng.”
Kính Nhân đế càng nghe về sau càng lên tiếng thở dài chậc chậc. Có thể thỏa mãn tất cả những điều kiện đó, nam nhân này cực kỳ hiếm có.
“Trẫm cảm thấy Hàn Mộc Hủ cũng khá được, phần lớn điều kiện đều đúng như lời quốc sư nói, quốc sư cảm thấy thế nào?” Kính Nhân đế dò hỏi.
“Hàn trạng nguyên nhìn thì khá tốt nhưng người này từng trải còn ít, tính tình cũng không trầm ổn, nếu ở chung với công chúa nhất định sẽ xảy ra ma sát.” Mộc Tử Ảnh không nhanh không chậm phân tích.
“…La thiếu tướng quân thì thế nào? Người này thời điểm ở Tường Vân tự quốc sư hẳn có để ý tới, tướng mạo cương nghị tuấn lãng, tính tình không những trầm ổn mà còn rất tài năng.”
“Thần nghĩ người này không khéo xử sự, tính tình lại thẳng thắn, không có chút điểm chung nào với công chúa.”
“…Vậy Tả Hàm con trai Lễ bộ thương thư thế nào? Người này rất khéo xử sự, đối nhân xử thế khiêm nhường có lễ, tính tình cũng rất ôn hòa.”
“Thần dù chưa từng gặp nhưng từ lời nói của hoàng thượng cũng có thể nhìn ra, người này quá mức ôn hòa, ở trong mắt công chúa chính là loại người yếu đuối, công chúa nhất định sẽ không thích người này.”
Kính Nhân đế nhíu mày, ánh mắt khẽ đảo vài cái, cuối cùng rơi xuống người Mộc Tử ẢNh, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, thấu hiểu. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc