Mượn Bụng Buộc Chồng Quay Về - Chương 14

Tác giả: Minh Tinh

“Ách…… Ba không để ý cục cưng, cục cưng tức giận, mẹ, ba không đối xử tốt với cục cưng một chút nào, cục cưng quyết định ở lại trong bụng mẹ, cả đời này cũng không đi ra gặp đâu.”
“Phốc!” Quý Triết Nam rốt cục chịu không nổi cười ra tiếng, mắt chứa đầy ý mỉm cười nói: “Này, em đã lớn đến từng đó rồi mà vẫn còn chơi loại trò chơi nhàm chán này sao?”
Lương Tiếu Mạt buông cái chén ra, cười hắc hắc không ngừng về phía anh, “Người ta thấy anh không vui, nên mới dùng cục cưng dỗ anh một chút thôi!”
“Ta không hề không vui vẻ, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện cũ không thoải mái của mình trước kia thôi.”
“Những chuyện cũ không thoải mái kia có liên quan đến anh họ anh không……”
Trong đầu anh bỗng ý thức được vết thương cũ đã thành sẹo, tựa hồ lại lâm vào trầm tư.
Lương Tiếu Mạt cũng không hỏi đến việc tư của anh nhiều lắm, nhưng cô biết vết sẹo sau lưng này khẳng định đang cất giấu chuyện xưa gì đó.
“Anh ta nói anh hại ૮ɦếƭ người con gái anh ta yêu nhất, lễ vật đáp lễ lại anh chính là vết sẹo vĩnh viễn cũng không tẩy đi được này.”
Biểu tình cô chấn động, đột nhiên nghĩ đến lúc trước Quý Thừa Du nói anh là một kẻ hung thủ ***, trong đầu nhất thời hiện lên một màn hình ảnh rất quỷ dị — Quý Triết Nam yêu thương vị hôn thê của anh hoạ, đoạt dâu bất thành liền ***.
Tựa như một lời thoại thường xuất hiện trong phim truyền hình thực tế — tôi không có được thứ đó, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng.
Cô bị ý nghĩ như vậy làm cho hoảng sợ, tâm tình cũng càng trở nên thêm bất an.
Tưởng tượng người đàn ông mình đang thích bây giờ, từ rất lâu trước kia đã từng điên cuồng yêu một người phụ nữ khác như vậy, loại tư vị này thật sự rất khó chịu.
Giống như đã đoán được cô đang nghĩ như thế nào, Quý Triết Nam khẽ nhíu mày, “Em đang loạn tưởng cái gì trong đầu đấy?”
“Em đang nghĩ, kỳ thật cho dù anh có yêu thương vị hôn thê của anh họ, rồi rơi vào tình huống không chiếm được người ta, cũng…… Dù sao cũng không được *** ta chứ……” Trong đầu có bao nhiêu ý tưởng, cô liền ngây ngốc đem những hoài nghi trong lòng dễ dàng nói ra hết.
Giờ phút này biểu tình Quý Triết Nam tựa như vừa mới nuốt phải ruồi bọ, thập phần khó coi.
“Em…… Nói sai cái gì sao?”
Thời gian trôi qua đã lâu, anh mới chậm rãi nói: “Từ lúc anh còn rất nhỏ, trong nhà có nuôi một chú chó trắng, bộ lông nó vừa mềm vừa sáng đẹp, anh giúp đặt tên cho nó là Tiểu Bạch.”
Lương Tiếu Mạt nhíu mày có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới chú chó nhỏ nuôi hồi bé, có điều Quý Triết Nam lúc này, đột nhiên làm cô cảm thấy anh tựa hồ có chỗ nào không quá giống như bình thường.
“Từ khi mới sinh ra đã bị bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, thời thơ ấu đương nhiên không thể hưởng thụ được gì nhiều.”
Cho dù cha mẹ năm đó không đưa ra yêu cầu quá hà khắc đối với anh, nhưng từ nhỏ anh đã biết cha mẹ có kỳ vọng rất lớn đối với anh, cũng tự biết thân phận và lập trường của chính mình, đó là không thể có những yêu cầu bốc đồng.
Cho nên từ khi anh còn nhỏ tuổi, cũng đã bắt đầu giống như người lớn liều mạng học tập đầy đủ các loại tri thức.
Khi con cái nhà người khác còn đang chơi đùa nghịch ngợm, anh đã có thể nói lưu loát bốn loại ngoại ngữ.
Sau mỗi ngày học phụ đạo nặng nề, lạc thú lớn nhất chính là chơi đùa cùng Tiểu Bạch ở đại hoa viên.
Khi đó thân thể em trai không tốt, luôn phải ở trong phòng, bị bảo hộ chặt chẽ, mà người anh họ lớn hơn anh mấy tuổi gần đây cũng đã đi nước ngoài định cư cùng người nhà, Tiểu Bạch trở thành người bạn duy nhất cùng anh chia sẻ cả quá trình trưởng thành.
Thời thơ ấu của Quý Triết Nam bởi vậy mà trở nên thật cô độc, thật tĩnh mịch.
Điều duy nhất làm cho anh cảm thấy ấm áp, chính là Tiểu Bạch vừa nhỏ vừa đáng yêu.
Trong một khoảng thời gian rất dài, anh từng biến Tiểu Bạch trở thành thứ an ủi tinh thần lớn nhất của mình.
Tâm lý học từng nói, đối với việc ỷ lại vào một sự vật quá độ, qua một khoảng thời gian lâu, sẽ lâm vào một loại tình cảnh không thể tự kiềm chế được.
Cho nên khi Tiểu Bạch vì sinh bệnh mà ૮ɦếƭ ở ngay trước mặt mình, anh đã từng một lần tuyệt vọng đối với cuộc sống.
Lúc ấy anh mới năm tuổi, bởi vì không chịu chấp nhận chuyện Tiểu Bạch đã ૮ɦếƭ là sự thật, chẳng những cự tuyệt mai táng Tiểu Bạch, còn mỗi ngày mỗi đêm không ngừng khóc, có lúc anh còn khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Quý lão gia không thể tin được con trai mình lại sinh ra thứ cảm tình ỷ lại mãnh liệt đối với một chú chó như vậy, lo lắng con sẽ bởi vì thương tâm quá độ mà tổn thương đến cả thể xác, liền tìm một nhà thôi miên đến thôi miên cho con, hóa giải nỗi thống khổ của anh khi mất đi Tiểu Bạch.
Đại khái là lần thôi miên đó đã gây ra những hiệu quả phản tác dụng, sau khi Quý Triết Nam chậm rãi ra mất đi hết nỗi khổ sở về Tiểu Bạch, tính cách kính cẩn mà yên vui vốn có của anh, cũng bởi vậy trở nên vặn vẹo.
Sau này trong quá trình trưởng thành, cha mẹ Quý gia nhìn thấy con càng lớn càng chậm rãi biến thành một người không bao giờ cười, không bao giờ khóc, thậm chí ở đối mặt với việc sinh lão bệnh tử của người thân, cũng không hề có một chút cảm xúc thương tiếc nào.
Bác sĩ tâm lí nói, hết thảy những điều này đều do lần thôi miên không thành công đó gây ra.
Nhưng chỉ có tự Quý Triết Nam hiểu được, lần thôi miên trước đó không thể bù đắp lại những thương tâm anh đã phải chịu.
Khi anh tận mắt thấy thân thể cứng ngắc lạnh như băng của Tiểu Bạch bị vùi vào trong đất, trong nháy mắt, anh đã tự nói với chính mình — kiếp này, anh sẽ không bao giờ yêu một lần nữa.
Chỉ có không quan tâm, không đau lòng, không chờ mong, anh mới không phải chịu đau khổ.
Từ từ chậm rãi, anh học lạnh lùng xong, học lạnh nhạt xong, học khi muốn khóc thì phải bảo trì vẻ mặt trầm mặc xong, học khi muốn cười thì phải bảo trì sự bình tĩnh xong.
Ngày qua ngày, từng năm trôi qua, anh cứ tự thôi miên mình như vậy để lớn lên.
Trong mắt mọi người anh vẫn là đại thiếu gia Quý gia, tư thái vĩnh viễn luôn tao nhã và cao quý như vậy, nhưng không có một ai có thể thật sự đi sâu vào tâm anh, nội tâm luôn ẩn giấu một bí mật nhỏ.
Cứ như vậy đội mặt nạ cho đến lúc mười chín tuổi, sự lạnh lùng của anh rốt cục cũng đã gây ra một bi kịch không thể cứu vãn –
Anh đã không còn nhớ rõ được tên của cô gái kia, chỉ nhớ rõ cô ấy là bạn học của Quý Thừa Du ở nước ngoài, kém anh ta một tuổi, bộ dạng trông rất được.
Có thể được Quý Thừa Du mang về nước thì cô gái kia nhất định phải rất đặc biệt, đến ngay cả Quý Thừa Du cũng đã nhận định đối phương chính là người vợ tương lai của mình.
Nhưng khi cô gái kia lần đầu tiên nhìn thấy một chàng thiếu niên mặc đồ trắng, ngồi ở sau hoa viên của biệt thự Quý gia, chính là Quý Triết Nam, liền điên cuồng yêu thương anh.
Cô cũng không hề che giấu sự ái mộ của cô, thậm chí có thể gọi là lớn mật công khai.
Quý Triết Nam đối với tình cảm của cô chẳng những không hề động tâm, ngược lại còn châm chọc cô bắt cá hai tay.
Cũng chẳng phải do thân thiết gì với anh trai, mà bởi vì từ đáy lòng anh luôn xem thường những người phụ nữ gặp một lần là yêu như vậy.
“Em chỉ xem Thừa Du là anh trai, người em chân chính đặt trong lòng là anh.”
Vào thời điểm cô gái ấy nói với anh như vậy, anh chỉ lạnh lùng đáp lại một câu, “Tôi không thích cô.”
Đại khái là cô gái ấy quá tin tưởng vào bản thân, cũng luôn tràn ngập cảm giác về sự ưu việt của mình, ngàn vạn không nghĩ tới tình yêu của mình đầy ngập như vậy, nhưng chỉ đổi lấy những lời nói lạnh nhạt của người trong mộng.
Không cam lòng, hơn nữa cảm thấy quá mất mặt, cô đã chạy lên tầng cao nhất ở ban công, ý đồ dùng cách tự sát để ép buộc anh nhận tình yêu của cô.
Quý Thừa Du không thể tin được, cô gái mà chính mình lao tâm khổ tứ theo đuổi suốt gần hai năm, thế nhưng mới quen biết em họ mình chưa đến một tháng, đã điên cuồng yêu thương anh.
Bất quá thất tình cùng phẫn nộ khiến anh bị đả kích mạnh, nhưng cũng không làm cho anh mất đi lý trí tối thiểu.
Khi anh tận mắt thấy cô gái mình luôn âu yếm dùng cả tính mạng của bản thân để đoạt được em họ của mình, lần đầu tiên anh hạ mình cầu xin người em họ không hề thân thiết này.
“Dù chỉ lừa cô ấy một lần thôi cũng được, chỉ một lần thôi, anh cầu xin em.” Yêu thương một người, thật sự có thể làm những điều vĩ đại đến vậy.
Quý Triết Nam lại chỉ lạnh lùng cười, “Lừa dối tình yêu, thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Nếu lúc trước anh biết nếu mình những lời này, sẽ khiến một sinh mệnh chấm dứt, có lẽ, anh nhất định không dùng phương thức lạnh lùng như thế để xử lý chuyện này.
Nhưng trên thế giới này không tồn tại chữ ‘nếu’, bi kịch ngày đó đã phát sinh rõ ràng ở ngay trước mắt anh.
Thời điểm cô gái kia ૮ɦếƭ, anh cũng lớn thêm một tuổi.
Quý Thừa Du luôn luôn lạc quan sáng sủa khi nhìn thấy thi thể cô gái kia trong nháy mắt, lần đầu tiên chân chính coi Quý Triết Nam là kẻ địch, dường như phát điên đấm mạnh một quyền trên người anh.
Quý Triết Nam cũng khó có thể tin được, chỉ có thể ૮ɦếƭ lặng chấp nhận ấu đả này, mãi đến tận lúc Quý Thừa Du rút ra một con dao, để lại một vết thương sâu vào lưng anh, cảm giác đau đớn thình lình xảy ra mới giúp anh phục hồi lại tinh thần.
Quý Thừa Du nhất quyết không thể tha thứ cho người em họ vô tình, đối với anh mà nói, mặc kệ Quý Triết Nam có thích cô gái kia hay không, khi đối phương đang luẩn quẩn trong lòng, cho dù là lừa gạt, cũng phải tận lực dùng hết khả năng để cứu lấy sinh mệnh đối phương.
Nếu lúc ấy anh cố nói dối, có lẽ cô gái ấy sẽ không bởi vì nhất thời bi phẫn mà lựa chọn phá hoại bản thân mình.
Dù sao cũng là một mạng người, lại bởi vì sự lạnh lùng và vô tình của Quý Triết Nam, mà vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.
Khi Quý Thừa Du cầm tro cốt của cô gái, chuẩn bị bay đi nước ngoài, lạnh lùng nói với Quý Triết Nam: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ làm anh phải trả giá thật lớn về tất cả những hành động của mình.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc