Mượn Bụng Buộc Chồng Quay Về - Chương 07

Tác giả: Minh Tinh

Quý Triết Nam đã hàn huyên cùng cha không biết bao lâu, đột nhiên mẹ anh lại mở cửa xông vào thư phòng, còn dùng ánh mắt quái dị cảnh cáo anh, thời gian đã muộn quá rồi, nên nghỉ ngơi.
Nhìn chiếc đồng hồ treo tường, còn chưa đến mười giờ, bình thường vào lúc này, anh chắc chắn đang ngồi làm việc.
Nhưng trong Quý gia, lời của Quý phu nhân là thánh chỉ, anh cũng biết mẹ mình đang rất mong chờ được làm bà nội, anh không nghĩ đến chuyện phản kháng mà cũng lười phản kháng, chỉ có thể bị hạ gục bởi ánh mắt hung hăng đang nhìn chằm chằm mình của mẹ, bước vào tân phòng mà bà đã chuẩn bị riêng từ lúc trước vì anh và Lương Tiếu Mạt.
Phòng rất tối, chỉ có đèn bàn đầu giường là đang mở.
Gian phòng ngủ rộng rãi xa hoa này, cho dù vào đêm tân hôn ngày đó, anh cũng chưa từng lưu lại bất cứ dấu chân nào nơi đây.
Trên bức tường treo bức ảnh chụp hai người kết hôn, anh hy vọng buổi hôn lễ ấy có thể ăn mặc tuỳ tiện, nhưng vẫn bị mẹ dùng doạ bắt mặc áo cưới.
Mượn ánh sáng từ ngọn đèn, anh nhìn cô gái mặc bộ váy bằng lụa trắng trong tấm ảnh, tựa vào lưng anh trông rất nghịch ngợm, động tác ấy diễn ra trong nháy mắt, giống như cô lúc nào cũng có những biểu hiện đáng yêu sinh động như thế vậy.
Trái lại với anh, tuy rằng gương mặt có chút anh tuấn, nhưng tư thế lại có vẻ cứng ngắc đến dị thường.
Không biết năm đó ai đã quyết định phóng to cái ảnh chụp này không biết.
Rất ít khi về nhà, cũng hiếm khi bước vào gian phòng ngủ này, đây cũng là lần đầu tiên anh để ý đến tấm ảnh chụp này, nhưng nội tâm lại ẩn chứa một cảm giác ở sâu bên trong, giống như đang có một cái gì đó trong anh đang lặng lẽ biến hóa.
Hai năm anh kiếm được rất nhiều tiền, gần như đã khinh thường tất cả mọi thứ, nhưng hiện tại, anh không tự chủ được cứ nhìn vào bức ảnh nghịch ngợm ấy, trong nháy mắt, nở một nụ cười nhìn người con gái của mình.
Chậm rãi đi đến bên giường, phấn hồng son môi đã bị tẩy hết, Lương Tiếu Mạt chôn thân mình vùi vào giường ngủ khì, trông có vẻ rất thoải mái.
Bên trong phòng thật im lặng, thậm chí anh có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở đều đều của cô, giống như một con mèo nhỏ, cho người ta một hương vị an hòa mà ngọt ngào.
Không lâu trước, cái miệng nhỏ nhắn của cô còn hé ra nói không ngừng, nhưng bây giờ, cô gái lúc nào cũng đều tràn ngập tinh thần phấn chấn này, lại cực kỳ nhu thuận giống như đứa trẻ sơ sinh, yên ổn vô tội mà ngủ say.
Mái tóc ngắn hơi rối xoã ra trên gương mặt phiến hồng, hơn một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang giấu trong chăn, chỉ lộ ra một ít bên má phúng phính yêu kiều, làm người ta không nhịn được muốn hung hăng cắn một cái.
Thuở nhỏ anh bị bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, vì vậy nên từ lúc còn rất nhỏ anh đã học được phải khống chế cảm xúc của chính mình như thế nào.
Anh không phủ nhận bản thân mình lúc nào cũng bình tĩnh không có chút cảm xúc nào, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng vô tình.
Nhớ rõ thật lâu trước kia, có người đã từng nói với anh, nếu kiếp trước anh là thiên sứ, như vậy sở dĩ anh xuất hiện ở kiếp này, là vì anh phạm phải tội “quá lạnh lùng”.
Cơn thất thần ngắn ngủi qua đi, ảo não dâng trào vì gần đây sự chú ý của anh đối với cô quả thực không tầm thường.
Lương Tiếu Mạt, em dựa vào cái gì…… Không kiêng nể gì xâm nhập vào cuộc sống của tôi như thế? Lại chưa được sự đồng ý của tôi mà đã làm nhiễu loạn tâm trí của tôi rồi?
Mang theo tâm tình mà chính anh cũng không làm rõ ràng ra được, anh khinh thủ khinh cước1 (1nhanh chóng, mặc kệ mọi thứ) đi đến nằm bên người cô.
Vừa tinh tế quan sát ngũ quan xinh đẹp tinh xảo của cô, vừa giống như phân tích cổ phiếu, ý đồ làm sáng tỏ tâm tình quái dị phập phồng của mình bây giờ.
Cho đến khi có một tiếng ưm thản nhiên vang lên bên tai, cái người đang ngủ say bên kia lại đạp chăn ra, xoay thân mình thay đổi phương hướng, cả người liền tiến vào trong lòng anh.
Đối với cái vật thể không rõ đột nhiên tiến sát vào mình này, Quý Triết Nam giật mình, cơ bắp toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.
Cô đang ngủ say, hoàn toàn không ý thức được hành động của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhẹ nhàng cọ xát vài cái vào trước *** anh, tìm được một góc độ thoải mái, lại tiếp tục vùi đầu vào ngủ thêm.
Anh vốn định đẩy cô ra, nhưng không biết vì sao, thân mình mềm mại của cô lui vào trong lòng anh, bộ dáng ôn nhu ưm một cái kia, lại khiến cho anh luyến tiếc không muốn thân thể mềm mại này rời xa mình.
Có lẽ, ôm cô giống như vậy trong chốc lát cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa anh mới phát hiện trên người cô phát ra một mùi thản nhiên rất dễ chịu, hương thơm ấy giúp người ta có thể hô hấp một cách êm dịu.
Quý Triết Nam trầm tĩnh lại, lớn mật ôm chặt cô vào lòng, thậm chí còn không nhịn được vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mặt cô vuốt ve.
Bất tri bất giác, mí mắt anh cũng trở nên càng ngày càng nặng, theo tiếng hô hấp của cô, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đến tận lúc ánh sáng mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ chiếu vào, anh mới chậm rãi tỉnh giấc, liếc nhìn cái đồng hồ báo thức ở đầu giường, thời gian ấy khiến biểu tình trên mặt anh kinh ngạc vô cùng.
10 giờ rưỡi sáng? Anh khó tin xác nhận lại một lần nữa, đúng vậy!
Thời gian ngủ của anh chưa bao giờ vượt quá bốn giờ, cho dù có vì đi công tác quá nhiều mà mấy đêm không ngủ, anh cũng sẽ không bao giờ ngủ lâu đến như vậy.
Anh nhớ rõ tối hôm qua khoảng mười giờ tối anh đã bị mẹ lôi vào phòng ngủ, khi đó thần trí của anh vẫn còn rất tỉnh táo, mãi đến khi Lương Tiếu Mạt tiền vào trong lòng anh, thời gian sau đó, anh không nhớ rõ mình có làm việc gì khác không nữa.
Quý Triết Nam cảm thấy phi thường khiếp sợ, bởi vì anh đã ngủ gần hai mươi mấy tiếng, trong khoảng thời gian này, cũng không hề bị bừng tỉnh đột ngột.
Đây là sự thật chăng?
Đối với người có thói quen mất ngủ mà nói, có thể liên tục ngủ yên ổn trong suốt mười mấy tiếng, tuyệt đối là một kỳ tích.
Nếu không phải còn ngửi thấy mùi hương huân y thảo2 trên người cô thản nhiên toả ra khắp phòng, có lẽ anh vẫn còn nghĩ đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Chẳng qua là anh ôm cô gái kia ngủ một đêm thôi mà……
Đợi chút, Lương Tiếu Mạt đâu?
Anh lơ đãng nhìn đến tờ giấy đang hé ra ở đầu giường, trên mặt có viết mấy chữ –
Tổng tài th***, mười giờ sáng nay ba mẹ anh phải đi Thượng Hải, vốn muốn gọi anh dậy để cùng tiễn ra sân bay, nhưng thấy anh đang ngủ say như vậy, không muốn làm ầm ỹ ảnh hưởng đến anh, cái loại chuyện này hãy giao cho em phụ trách đi!
Phía dưới tờ giấy còn vẽ một khuôn mặt tươi cười thật to, tươi cười nhìn rất khoa trương, thậm chí còn lộ rõ hai cái răng cửa hé ra.
Nhìn thấy hình vẽ này, Quý Triết Nam không khỏi bật cười.
Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra, lúc cô vẽ ra cái biểu tượng mặt cười này, nụ cười tươi trên mặt nhất định trông sẽ rất giống một tiểu hồ ly nghịch ngợm.
Khoan? Từ khi nào mà anh đã hiểu cô như vậy?
Tâm tình đang tốt, Quý Triết Nam đến hơn giữa trưa mới bước vào công ty, ở trong văn phòng vừa xem văn kiện, vừa hồi tưởng lại cảm giác thoải mái đêm hôm qua.
Tuy rằng anh không biết vì sao người luôn luôn mất ngủ như mình, tối hôm qua lại có thể ngủ đến hôn thiên địa ám3 (3quên cả trời đất), nhưng tâm tình sung sướng sau khi ngủ ngon này, lại khiến anh tự chủ được nhớ đến Lương Tiếu Mạt.
Chưa gì đã đến thời gian cơm trưa, anh đột nhiên rất muốn cùng ăn cơm với cô.
Ý niệm trong đầu này, làm cho người có thói quen độc lai độc vãng4 (4Câu này dễ đoán nhưng cứ chú thích: tức là cô độc, hành động một mình) như anh cảm thấy thật kinh ngạc.
Nếu anh công khai đưa ra lời mời như vậy, lỡ doạ cô sợ chạy mất thì sao? Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm được một cái cớ hợp lý. [*Vanila: Lo xa, lo hão, a già rồi]
Tốt xấu gì buổi chiều hôm qua cô cũng đã giúp công ty đàm phán thành công hợp đồng, tuy rằng anh đã mời cô đi ăn hải sản, nhưng lại bởi vì điện thoại của ba mẹ mà bắt buộc phải rời đi trước khi kịp ăn xong.
Dù sao hiện tại cha mẹ cũng đã rời khỏi Đài Loan, chi bằng thừa dịp này tận dụng cơ hội mời cô đi ăn thêm một lần nữa. Tốt lắm!
Nghĩ như vậy, Quý Triết Nam lập tức lấy di động ra, bấm một dãy số lạ lẫm xong, anh vốn đang vắt óc ra suy nghĩ xem nên nói câu gì đầu tiên, không dự đoán được đáp lại anh lại là tiếng tít tít của di động tắt máy.
Điều này làm Quý Triết Nam nhíu mày thật sâu, tại sao điện thoại của cô lại không mở?
Suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định trực tiếp đến phòng kế hoạch tìm cô.
Tính thử thời gian, cha mẹ đã đăng ký xong rồi, hẳn là cô cũng phải từ sân bay trở lại công ty rồi chứ.
Nhân viên tiếp điện thoại giọng nói rất ngọt, sau khi lễ phép ân cần thăm hỏi xong, lại thấy Quý Triết Nam thản nhiên mở miệng,“Tôi tìm Lương Tiếu Mạt.”
“Ngài tìm Tiểu Mạt a? Hôm nay cô ấy không đi làm nha.”
“Không đi làm? Cô ấy xin nghỉ phép?” Tin tức này quả là ngoài ý muốn Quý Triết Nam.
“Đúng vậy, Tiểu Mạt có việc ở nhà, xin nghỉ một ngày, xin hỏi nên xưng hô với ngài như thế nào, có lưu số điện thoại ngài lại đợc không, chờ đến khi Tiểu Mạt đi làm tôi sẽ thông báo lại……” Đồng nghiệp phòng kế hoạch rất hiếm khi tiếp xúc với Quý Triết Nam, không thể tin rằng đại lão bản đến đây để tìm người, còn tưởng là vị khách nào đó muốn tìm Lương Tiếu Mạt.
“Không cần.” Không đợi đối phương nói xong, Quý Triết Nam đã cúp điện thoại.
Nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát, anh lại gọi điện thoại tới nhà chính của Quý gia, người tiếp điện thoại là bác Ngô – quản gia nhà họ Quý, nghe được điện thoại do đại thiếu gia gọi đến, quả thực có chút ngoài ý muốn của bà.
“Cô chủ? Cô ấy đã ra khỏi nhà từ rất sớm cùng lão gia và phu nhân, đại thiếu gia ngài không biết sao?”
Bà đã giúp việc ở Quý gia nhiều năm, đương nhiên biết giữa hai người họ hoàn toàn không có tình yêu, đại thiếu gia cũng rất hiếm khi nhắc tới cô chủ, nhưng hiện tại lại đích thân gọi điện về đây hỏi thăm tung tích của cô chủ, bà không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, bất quá chuyện riêng của chủ nhân, bà cũng không dám hỏi nhiều.
Nghe được câu trả lời của bác Ngô, Quý Triết Nam tâm tình vừa tốt hơn được một chút, liền bắt đầu chậm rãi xấu đi, cho đến giờ tan tầm về nhà, anh vẫn không thể giải thích vì sao tâm trạng mình lại xấu đến như vậy.
Đứng ở trước cửa phòng chung cư, anh đột nhiên có một ý tưởng, có lẽ cả ngày hôm nay không nhìn thấy bóng dáng Lương Tiếu Mạt, là do sau khi tiễn cha mẹ, cô đã trở lại nơi này.
Loại ý niệm hi vọng này hiện lên trong đầu, khiến anh đang đứng cầm chiếc chìa khoá muốn mở cửa, không tự giác được nhè nhẹ run.
Nhưng cửa vừa mở ra, anh lại thất vọng rồi, trước kia mỗi lần về nhà là có thể nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào thân thiết của cô, nhưng lúc này nghênh đón anh lại chỉ có một mảnh yên tĩnh.
Nhìn căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất, nơi này đã từng là thiên đường khoái hoạt của một mình anh.
Chẳng bao lâu sau, bởi vì Lương Tiếu Mạt đột nhiên xâm nhập, cuộc sống của anh trở nên hỏng bét.
Rất nhiều lần khi mở cánh cửa này ra, anh đều âm thầm cầu nguyện ông trời có thể cho anh một chút yên bình.
Suy sụp ngồi vào chiếc ghế sô pha mềm mại, anh cười khổ một tiếng. Anh rốt cuộc đang chờ mong cái gì?
Một cuộc hôn nhân không can thiệp đến cuộc sống của nhau, vốn là điều anh muốn, dù cô có mặt dày tiến vào đây, anh chưa từng quan tâm đến cô bao giờ, thậm chí ngay cả việc cô còn sống hay đã ૮ɦếƭ, anh cũng không buồn để ý.
Là cái gì đã cải biến ý tưởng này của anh? Chẳng lẽ là vì một tháng ở chung ngắn ngủi?
Vẫn phải nói ra…… Anh đã bất tri bất giác lâm vào trong một cái cạm bẫy mà chính bản thân cũng không phát hiện ra?
Một tháng?
Đột nhiên nghĩ đến kỳ hạn do chính mình định ra lúc trước, anh bắt đầu suy tính thời gian, từ lúc cô về đây đến bây giờ, hình như…… Đã được một tháng rồi.
Chẳng lẽ cô cứ như vậy tuân thủ hiệp định với anh, thời gian vừa đến, đã lập tức vỗ ௱o^ЛƓ chạy lấy người?
Nghĩ đến sự thực có thể là như vậy, anh đột nhiên cảm thấy thật ảo não!
Người đàn bà đáng giận kia, cô nghĩ cô là ai? Nói đến là đến, nói đi là đi, cho dù lúc trước anh chỉ cấp cho cô thời gian một tháng, nhưng anh còn chưa nói rằng cô có thể đi, cô dựa vào cái gì……
Càng nghĩ càng cảm thấy mình đã thay đổi đến kỳ diệu, mà kẻ đầu sỏ tạo ra những tội này, chính là Lương Tiếu Mạt ૮ɦếƭ tiệt.
Chẳng lẽ anh…… Yêu thương cô?
Không, anh không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Lương Tiếu Mạt, mặc kệ cô đi vào cuộc sống của tôi vì mục đích gì, Quý Triết Nam tôi cũng sẽ không thay đổi vì cô.
Bắt mình phải suy nghĩ như vậy, anh giống như thường lệ ăn bữa tối đơn giản, sau đó lên thư phòng làm việc đến liều mạng, làm việc suốt đêm dài rồi mới đi giặt sạch chiếc khăn tắm bằng nước ấm, kéo thân mình mỏi mệt chuẩn bị lên giường ngủ.
Nhìn chiếc đồng hồ báo thức, đã gần đến mười hai giờ đêm khuya, anh vẫn như cũ không có nghe thấy tiếng mở cửa.
Lăn qua lộn lại trằn trọc triền miên, anh không ngừng tự nói với chính mình, không thể quan tâm cô, sinh mệnh của cô chẳng qua chỉ là của một người khách qua đường mà thôi.
Chưa đến một năm nữa là kết quả của cuộc hôn nhân giữa hai người có thể được như anh mong muốn, chờ đến lúc đó là anh có thể khôi phục tự do của bản thân mình.
Nhưng lúc này, anh lại phát hiện ra một điều ngoài ý muốn, thời điểm hai năm trước, trong lòng anh luôn nghĩ được giải thoát là điều thoải mái nhất, bất quá hiện tại, hai chữ ly hôn khiến lòng anh bồi hồi, không biết vì sao, nhưng anh lại đột nhiên có một cảm giác…… Đau đớn?
Cứ như vậy, anh mang theo loại cảm xúc mà chính mình cũng không giải thích được này, lại một lần nữa, mất ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đem đôi mắt đen thẫm vào công ty, vừa mới ngừng xe, đã từ sau cửa kính nhìn thấy một màn thực ngoài ý muốn.
Một chiếc xe thể thao Ferrari có màu đỏ như lửa chói mắt ở cách đó không xa ngừng lại, chủ xe có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt đeo kính râm, nhất thời không thể thấy rõ diện mạo, nhưng anh lại cảm thấy anh ta nhìn thực sự rất quen mắt.
Nhìn kỹ lại, trong lòng anh đột nhiên có một cơn chấn động, trong nháy mắt hai mắt đã nheo lại.
Là anh ta? Làm sao anh ta có thể xuất hiện ở Đài Bắc?
Điều càng ngoài ý muốn của anh là, kẻ hại anh mất ngủ cả đêm Lương Tiếu Mạt kia lại từ trong xe của người đó đi ra.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ tươi cười, vui vẻ vẫy vẫy tay với chủ xe, hình như là đang nói lời từ biệt, rất nhanh, Ferrari vòng vài vòng rồi phi nhanh đi, chạy vụt khỏi bãi đỗ xe.
Lương Tiếu Mạt đang vui tươi hớn hở chuẩn bị đi đến thang máy lúc này mới quay người lại, liền nhìn thấy Quý Triết Nam đang xuống xe.
Hai người vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó lập tức hướng anh cười hì hì, rất nhiệt tình chào hỏi. “Hello tổng tài, thật sự rất khéo a, ở nơi này mà dễ dàng gặp được anh.”
Tuy ngoài mặt cô vẫn tươi cười sáng lạn, nhưng đáy lòng lại nhịn không được khẽ run lên, bởi vì khi nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ lúc rời giường sáng ngày hôm qua, cô đã ngoài ý muốn phát hiện ra mình đang ngủ ở trong lòng anh.
Tuy rằng cô hoàn toàn không nhớ rõ anh làm sao có thể cùng cô ngủ ở cùng trương trên giường, nhưng tỉnh lại đi sau hiện hai người tư thế quá đáng, cô vẫn là cảm thấy thật không tốt ý tứ.
Cô vốn định gọi anh rời giường, nhưng nhìn thấy anh khó khăn lắm mới ngủ ngon được như vậy, liền đánh mất ý niệm trong đầu.
Tóm lại, tâm tình cô buổi sáng ngày hôm qua tán loạn bát nháo hết cả lên, ngay cả khi đi tiễn, Quý phu nhân không ngừng dặn dò cô, nhưng nửa chữ cô cũng không nghe vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc