Mười Năm Thương Nhớ - Chương 90

Tác giả: Thư Hải Thương Sinh

Anh bạn lớp trưởng Lý Tiểu Bàn vui vẻ nói: “Lần này điểm số của bạn Ôn Hoành lại tụt lùi rồi, đúng là một tin tốt lành, các đồng chí cổ vũ nào.”
Tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.
“Cô nàng này gấu thật, chỉ trong một năm mà từ vị trí số 1 của khoá tụt xuống vị trí thứ 70, sinh viên Học viện Y bọn mình ít người bì được thành tích đó nhỉ?”
“Chậc chậc, tốc độ này, hiệu suất này cứ như là thần ấy nhỉ?”
“Hê hê, có A Hoành rồi thì tớ thấy lần này tớ tụt 20 bậc vẫn có thể chấp nhận.”
Ôn Hoành câm nín.
Tiểu Bàn đứng trên bục giảng, cười rất ranh mãnh, hỏi: “Cậu còn nhớ học viện mình chia lớp thế nào không?”
Ôn Hoành đáp: “Theo điểm số.”
Tiểu Bàn hỏi tiếp: “Lớp mình là lớp gì nhỉ?”
Đáp tiếp: “Lớp 1.”
Tiểu Bàn tặc lưỡi, mắt híp thành dòng kẻ. “Hôm nay có điểm, thầy Triệu và bọn bên lớp 2, 3, 4, 5, 6 đều tặc lưỡi khen tớ, vị trí số 1 ngon lành của khoa đã bị tớ đào tạo xuống vị trí 70, công lao trời biển này ít người có được.”
A Hoành gật đầu hưởng ứng. “Đúng là không dễ dàng gì.”
Tiểu Bàn lấy tay che mặt. “Hứ, đồng chí thật là sa đoạ, vô liêm sỉ và tàn nhẫn, tôi còn không nỡ lòng nào nhìn nữa.”
A Hoành nói: “Tất cả nhờ ơn lớp trưởng dạy dỗ tốt.”
Tiểu Bàn nước mắt lưng tròng. “Tôi đã tìm đủ mọi cách để dạy các cậu bắt nạt bọn vi khuẩn như thế nào, cảm nhận được *** thông qua công việc giải phẫu người chứ có dạy cậu cái đó bao giờ đâu?”
Cả đám phỉ nhổ.
Lý Tiểu Bàn, ông thật trơ mặt.
Lý Tiểu Bàn làm động tác day tai, vờ như không nghe thấy. “Thôi thôi, cuộc họp lớp đến đây là kết thúc, vị nào điểm thấp thì ôm đầu hát quốc ca, vị nào điểm cao thì đợi lần sau điểm thấp sẽ tính sau. Tập trung nghiên cứu, quan sát bạn Ôn Hoành, cần phải đôn đốc, khiển trách, lần sau nhìn thấy nhân vật này ở các shop, KFC hay MC thì kéo ngay về cho cả đám tẩn.”
Mắt A Hoành ngấn lệ. “Tiểu Bàn, cậu đừng làm như thế, cậu không hiểu được nỗi vất vả khi không có cơm ăn áo mặc đâu, châu Á này có bao nhiêu trẻ em đang phải vật lộn trên ranh giới đói rét, tớ đi làm thêm là để nuôi bản thân đó chứ!!!”
Tiểu Bàn túm bím tóc của Ôn Hoành, nói: “Bán quách ông chồng cậu đi, gã họ Cố đó không đáng bao nhiêu tiền đâu.”
A Hoành bình thản lắc đầu. “Không, Mạch Đâu (*) nói tuyệt đối không được bán gà của mình, thế nên tớ cũng không thể bán người của mình đi được.”
(*) Một nhân vật trong bộ phim hoạt hình của Hồng Kông.
Ngoài cửa có người vỗ tay.
A Hoành quay lại thì thấy một đám mặc áo bờ lu trắng, đám công già năm thứ 5.
Công già ở đây là chỉ đám đàn ông đã quá tuổi lấy vợ nhưng vẫn độc thân, khi chơi với các em khoá dưới luôn cố tình thể hiện vẻ phong nhã trước các em.
“A Hoành, anh phải học câu này để nói cho Phi Bạch nghe mới được.” Anh chàng đang nói là bạn thân của Cố Phi Bạch.
Cố Phi Bạch là chồng chưa cưới của cô, cha cô đã có lời giao ước với nhà họ Cố.
Kì nghỉ hè năm lớp 12, cha cô về nhà một chuyến rồi đưa cô đến thành phố H để hai bên gặp nhau. Sau đó, Cố Phi Bạch mặc dù rất bực mình, cứ nhìn thấy cô là nhướng mày vờ như không thấy nhưng hai người vẫn bị cha cô và ông bác của Cố Phi Bạch gán ghép.
Nói ra thì A Hoành cũng rất đau đầu, thực ra anh chàng Cố Phi Bạch này chính là đồng chí Tiểu Bạch mặt chi chít mụn ngày trước, ai ngờ sau hai năm không gặp lại thành ra như thế này: Mang danh hiệu sinh viên tài năng, đpẹ trai nhất trường Z, tay trái ôm cúp, tau phải cầm dao mổ, miệng thì thuyết trình, dưới chân thì chất đầy thư tình mùi mẫn mà mặt vẫn lạng như tiền.
Thực sự là CPU trong bộ não của A Hoành khó có thể chấp nhận ngay được.
Tình cảm giữa hai người rất bình thường, khá hơn những đôi ngày ngày cãi nhau đòi chia tay, kém hơn những đôi ngày ngày đứng trước kí túc ôm hôn thắm thiết, có thể gọi là theo mô hình truyền thống. Tuy nhiên, vì lúc nào Cố Phi Bạch cũng mang bộ mặt vô cảm nên trong mắt người ngoài, đôi trai gái này có vẻ như bên nữ chủ động là chính.
“Không thể một ngày là làm tan chảy được băng ở Nam Cực đâu, sư muội đừng buồn.” Một người cười ranh mãnh an ủi.
“Cách mạng chưa thành công thì em dâu vẫn phải tiếp tục cố gắng nhé!” Lại có người hùa theo.
A Hoành co giật. “Đa tạ các vị đại ca đã dạy bảo.”
Người cuối cùng vỗ trán cái đét. “À, đúng rồi, A Hoành, hôm nay Phi Bạch vào phòng thí nghiệm với Giáo sư Trương, chắc mười giờ tối mới xong. Cậu ta bảo anh nói với em là tối không đi ăn với em được.”
A Hoành cười hơ hơ, đáp: “Vâng, em biết rồi.”
Bây giờ tối cô phải đi làm thêm, thực ra cũng không có nhiều thời gian gặp Cố Phi Bạch, có điều hai người đã quen đi ăn tối với nhau, khi bận việc không gặp được, đều nhắn với người kia một câu, coi như lấy lệ.
A Hoành làm thêm tại một tiệm bánh nhỏ khá bình thường từ cách bài trí cho tới món ăn, thế nên, tiền lương của cô cũng chẳng được là bao.
Cha vẫn nói: “A Hoành, con hãy cố gắng làm một bác sĩ có tâm.”
Thế nên khi không có nguồn tài chính, năm đầu tiên cô còn dựa vào tiền học bổng, cũng coi như miễn cưỡng sống được, nhưng năm nay, trong tình hình không có học bổng mà vẫn muốn làm bác sĩ, về cơ bản A Hoành rất đáng lo.
Muốn có học bồng thì phải chịu khó học hành, chịu khó học hành thì phải có nhiều thời gian, nhưng vì sợ đói nên phải đi bán thời gian, không có thời gian đồng nghĩa với việc không học giỏi được, không học giỏi được nhưng vẫn muốn kiếm học bổng ở trường Z – ngôi trường mà sinh viên tài năng còn nhiều hơn cả ruồi thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Và thế là vòng tuần hoàn ấy đã dẫn đến tình trạng cô bị nhiếc móc, chỉ trích như ngày hôm nay.
A Hoành nhìn thực khách ngồi rải rác trong cửa hàng mà oải, chỉ muốn vớ cái vợt ra đập muỗi.
Chủ cửa hàng là một bà cô tuổi trung niên, con đã đỗ đại học, ở nhà không có việc gì làm nên mở tiệm bánh. Vì A Hoành trạc tuổi con bà nên cũng được ưu ái hơn.
A Hoành nói: “Cô à, mình nên có sự cải tiến, mở rộng cửa hàng cho diện tích tăng gấp đôi, bổ sung tầm chục cái tủ bảo quản, sau đó mời thợ làm bánh có tay nghề cao, làm nhiều bánh ngon vào thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó, cô tăng lương cho cháu thêm hai nhân dân tệ mỗi giờ.”
Bà chủ nhìn A Hoành với vẻ ngưỡng mộ. “Còn trẻ mà đã có mơ ước, giỏi!”
Gần hết giờ làm việc thì có một đôi trai gái đến phàn nàn rằng bánh mousse không được mới, màu sắc trông rất dại.
Thực ra, về cơ bản tình huống này không thể xảy ra. Trong phòng chỉ có một tủ bảo quản nhưng dạo này lại bị hỏng, thế nên mỗi ngày cửa hàng chỉ làm không quá hai mươi chiếc bánh mousse, bán hết thì thôi, bán không hết thì đều chui vào bụng A Hoành, thế nên bánh còn mới hay không cô là người biết rõ nhất.
A Hoành nhận nhiệm vụ đi kiểm tra tình hình, cô quan sát chiếc bánh ngọt hồi lâu, đúng là màu sắc rất dại, chiếc bánh màu vàng nhạt lại có thêm vòng tròn to bằng chiếc nắp chén màu đỏ.
A Hoành nhìn đôi trai gái rồi cười khúc khích. “Chị ơi, chị xem đó có phải màu son của chị không?”
Cô gái có vẻ bực, vỗ bàn cái đét phủ nhận luôn: “Chị dùng son của Loreal, hàng hiệu, chắc chắn không trôi màu!”
Anh người yêu liền mỉa mai: “Thôi, nói chuyện Loreal với cô ta làm gì, ăn mặc như thế thì làm sao biết Loreal là gì?”
A Hoành cúi đầu, trên người cô là chiếc áo phông, quần bò mua trong đợt giảm giá, rồi cả chiếc tạp dề của cửa hàng do bà chủ may, rồi cô nhìn bà chủ, cười nói: “Cô ơi, họ bảo đồ cô may không đẹp.”
Bà chủ vốn rất nhẹ nhàng, nho nhã, không thích chấp vặt, nhưng bà hận nhất là người khác chê tay nghề làm bánh, may vá của bà không ra gì, đã thế hai người này còn chê cả hai mục, sao có thể dập tắt được cơn giận đang bốc ngùn ngụt, bà liền quát hai người đó một trận và đuổi ra khỏi cửa hàng.
Sau đó, các thực khách khác cũng chuồn vội vì sợ.
Bà chủ hất mái tóc xoăn, hùng hổ nói: “A Hoành, hôm nay chửi được một trận đã quá, đóng cửa về thôi!”
A Hoành nhìn đồng hồ, chín giờ ba mươi phút, được nghỉ trước nửa tiếng, cô mừng húm.
Cô mua một ít thịt bò và bánh nhân thịt ở cửa hàng bán đồ ăn chín trước cổng trường. Mỗi lần nhìn thấy cửa hàng bán đồ ăn chín này, Cố Phi Bạch lại quan sát từ đầu đến chân rồi lạnh lùng buông một câu: “Mất vệ sinh.”
Thực ra A Hoành muốn nói nếu anh chàng không muốn ăn thì không cần thiết phải phiền phức như vậy.
Sau đó cô mang đồ ăn đến phòng thí nghiệm cho Cố Phi Bạch. Chắc hẳn Cố Phi Bạch đã xong việc, nhìn thấy đồ ăn còn đang bốc khói nghi ngút, anh lại buông một câu “mất vệ sinh” và nhìn chiếc túi nilon bằng ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo hồi lâu.
A Hoành cười.
“Ăn đi, em hỏi ông chủ rồi, nhân mới làm chiều nay, chắc không có vấn đề gì đâu.” A Hoành đưa túi bành cho anh rồi nhấc tay nhìn đồng hồ, mỉm cười, nói: “Kí túc xá sắp cắt điện rồi, em về trước đây, anh cũng về sớm đi nhé!”
Cô vừa quay đi thì bị Cố Phi Bạch túm gấu áo lôi lại.
“Đợi đã.” Hiếm khi Cố Phi Bạch chủ động như vậy, anh chàng móc từ túi áo bờ lu ra một vốc kẹo và nói: “Xoè tay ra.”
A Hoành liền ngoan ngoãn xoè tay ra.
“Nhà Giáo sư Trương mới có cháu gái, hôm nay phát kẹo ăn mừng, anh dị ứng với cồn nên em mang về mà ăn.” Cố Phi Bạch bình thản giải thích rồi dúi nắm kẹo vào lòng bàn tay cô, hiếm khi miệng hiện rõ ý cười như thế.
A Hoành định thần nhìn lại thì hoá ra là kẹo nhân R*ợ*u. Cô hơi đỏ mặt và đáp nhỏ: “Em sẽ ăn hết.”
Rất trịnh trọng, rất nhẹ nhàng.
Ngôn Hi đeo tai nghe, chỉ tay lên tai, người phụ trách phòng nghe nhìn đứng ngoài cửa kính hiểu ý liền nói to hơn.
“DJ Yan, anh vẫn đang nghe đó chứ ạ?” Giọng nữ rụt rè, buồn bã vọng lại.
“Bạn Lý, tôi vẫn đang nghe.” Ngôn Hi bình tĩnh đáp. “Bạn bảo bạn thất bại trong ba lần thi đại học, cha mẹ bạn vô cùng thất vọng vì bạn, và bản thân bạn cũng không còn đủ can đảm để sống tiếp nữa, bạn muốn nhảy lầu đúng không?

“Vâng. Có thể anh không biết, ý em muốn nói là dường như mọi việc của DJ Yan rất thuận buồm xuôi gió, em đã từng theo dõi buổi phỏng vấn anh trên truyền hình, trẻ trung, đẹp trai, nhanh nhẹn, chắc chắn anh sẽ không thể hiểu được nỗi khổ của em. Thi đại học chỉ là mồi lửa châm ngòi, điều khiến em cảm thấy bất an hơn chính là việc em phát hiện mình ngày càng trở nên vô hình, nhìn xung quanh cứ có cảm giác cả thế giới không nhìn thấy em, em không tìm được giá trị tồn tại của mình.”
“Đã buồn khổ đến mức không còn chút dũng khí nào nữa ư?” Ngôn Hi nhẹ nhàng hỏi cô thính giả.
“Vâng.” Cô gái run rẩy đáp.
“Thế thì nhảy lầu đi.” Ngôn Hi cúi đầu, bình thản nói.
Vị chỉ đạo nội dung đứng bên cạnh bắt đầu cuống, vừa giậm chân vừa ra hiệu với Ngôn Hi.
Ngôn Hi ngẩng đầu, đặt Ng'n t lên môi, mỉm cười ra hiệu cho anh ta im lặng.
Ở đầu dây bên kia, cô gái nghẹn ngào nói: “Đến DJ Yan cũng cho rằng một người như em là đồ thừa, là cặn bã, là gán*** của xã hội ư?”
“Đi hoặc ở, sống hoặc ૮ɦếƭ, đều là sự lựa chọn của bạn, tôi không có quyền can thiệp.” Giọng Ngôn Hi rất bình thẩn, lạnh lùng. “Có thể, lúc từ trên cao nhảy xuống, bạn mới cảm nhận được nỗi hận của mình đối với thế giới đã được giải thoáy, mới có thể khiến linh hồn bạn được chuộc tội. Lúc đó, cha mẹ bạn chính là người đáng bị khiến trách nhất trên thế gian này, họ đã sinh ra bạn mà không thể yêu bạn một cách vô tư như trước khi bạn thi trượt đại học, họ chỉ nghĩ cách làm như thế nào để dồn bạn vào bước đường cùng, khi tuổi cao sức yếu, họ sẽ phải khốn khổ vì mất con. Như thế bạn mới thấy thoải mái, đúng không?”
Giọng đối phương bất ngờ cao hẳn lên: “Tại sao anh lại nó họ yêu em? Tại sao anh lại nói em ૮ɦếƭ đi rồi họ sẽ cảm thấy thê lương lúc tuổi già? Ánh mắt họ nhìn em khiến em cảm thấy mình thực sự không nên tồn tại trên thế gian này. Thà là em nhảy lầu rồi sống đời sống thực vật, để họ phải hối hận suốt đời!”
Ngôn Hi liền cười. “Đúng rồi, sau đó họ sẽ tiếp tục nuôi bạn cho đến hết đời.”
Cô gái kia sững lại, hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Tại sao anh lại nói như thế, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Ngôn Hi bình thản đáp: “Vì bạn cảm thấy cả thế giới không nhìn thấy bạn.”
“Tại sao?”
“Nếu bạn chưa từng nhận được tình yêu vô biên từ họ, nếu bạn chưa từng cảm nhận được rằng mình là trung tâm của vũ trụ thì sao bạn lại buồn khổ như thế sau khi gặp những vấp váp, trắc trở?”
“Nhưng có ích gì đâu, họ sẽ không còn tin em và yêu em nữa.” Cô gái đó chống tay lên mặt, khóc nức nở.
“Bạn Lý, bạn cảm thấy việc yêu bạn khó khăn đến vậy sao?” Ngôn Hi khẽ xoa mày, cười hỏi. “Tại sao bạn không thể chịu tin họ? Hay là bạn cảm thấy yêu vất vả quá, không thể chịu được nên đành chọn một thời cơ khác để bắt đầu lại từ đầu?”
Cuối cùng cô gái đó bật khóc nức nở, nói: “DJ Yan, em muốn tiếp tục yêu cha mẹ em, em muốn tiếp tục.”
Ngôn Hi sững lại một lát rồi mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh dịu dàng hơn hẳn.
Anh nói: “Bạn rất dũng cảm, rất đáng nể.”
Cuối cùng, chương trình kết thúc, Ngôn Hi bưng cốc nước uống ừng ực, lúc ngẩng đầu thấy có người đang gõ nhẹ lên tấm kính trước mặt.
Lục Lưu.
Lục Lưu cười. “Ngôn Hi, cậu loè người khác giỏi thật đấy, yêu hay không yêu, cậu hiểu được bao nhiêu?”
Ngôn Hi liền xoè tay ra. “Tôi cũng muốn khuyên cô bé trải nghiệm thử cảm giác nhảy lầu là thế nào, để kiếp sau cô bé không dám nhắc đến hai chữ đó nữa, quan trọng là nhà đài không chịu, ông ta mà trừ lương của tôi thì phiền quá!”
Lục Lưu mặc chiếc áo thể thao màu xanh nhạt, không còn vẻ sắc sảo ngày thường, thay vào đó là sự trẻ trung, thoải mái của thanh niên.
Anh ta nói: “Đi thôi Ngôn Hi, tôi mời cậu đi ăn. Hôm qua bàn chuyện làm ăn với khác hàng, có ghé qua một nhà hàng của Pháp, tôi thấy có món sườn ngon lắm.”
Ngôn Hi liền nói: “Cậu đợi chút.”
Sau đó, anh chui sang phòng làm việc bên cạnh, nói với nhân viên trực bên trong: “Wow, chị gái hôm nay đẹp quá! Tiểu Khôi nhà em không làm phiền chị chứ, con này hư lắm, nó mà bắt nạt chị thì em sẽ tẩn nó hộ chị.”
Cả đám cười ồ lên. “Đâu có, Tiểu Khôi ngoan lắm, không làm phiền đến ai cả.” Rồi họ trả chiếc giỏ đựng chú chó lại cho anh, còn kèm thêm mấy gói thức ăn cho chó.
Lục Lưu liền cười. “Ngôn Hi, cậu giỏi thật đấy, tưởng văn phòng của người ta là nhà cậu hả, đến chó cũng phải tìm ô sin xinh, cho nó ở nhà thì làm sao? Tôi nhớ cậu bị dị ứng lông chó cơ mà, yêu chó từ bao giờ vậy?”
Ngôn Hi nói: “ Tôi đang tạo dựng hình ảnh chuẩn men yêu chó, con chó này chỉ là một công cụ thôi cậu không thấy ư?”
Tiểu Khôi ấm ức nghẹn ngào.
Ngôn Hi trừng mắt với nó, chú chó lại chui tọt vào chiếc giỏ.
Lúc ăn cơm, Ngôn Hi chấm sườn vào nước xốt và ăn ngấu nghiến, Lục Lưu nhìn mà phì cười. “Ngôn Hi, sao cậu vẫn y hệt như hồi còn nhỏ, bốn năm tôi đi vắng mà cậu chẳng thay đổi gì cả.”
Ngôn Hi ném miếng xương cho Tiểu Khôi, cười gằn. “Lục Lưu, món sườn này chẳng ra gì cả, khẩu vị của cậu giảm mấy bậc rồi đấy.”
Lục Lưu cúi đầu nếm thử một miếng, thấy thịt khá thơm ngon, bèn cười. “Ngôn Hi, tôi thấy đâu đến nỗi.”
Ngôn Hi cau mày. “Nước xốt vị nặng quá, thịt lại cứng, lẫn vị lá bạc hà, đĩa thì quá nhỏ.”
Lục Lưu bình thản liếc anh. “Do món sườn bình thường cậu ăn quá rẻ tiền.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc